Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Chương 63: Chương cuối



Tử Phong Ngưng nằm trên ghế sô pha tuyết trắng, ngẩn người nhìn trần nhà, mắt có chút cay cay.

Không phải Tuyết Nhi nàng cuối cùng cũng như mình mong muốn, rời đi rồi sao?

Nhưng mà, cô lại không thoải mái như dự đoán, mà ngược lại lại cảm thấy ưu thương không xua tan được. Cô không quên nổi ánh mắt bi ai, không nỡ, quyến luyến của Tuyết Nhi khi bị Hồ Mộ Y kéo đi, không quên được Tuyết Nhi khiếp đảm nhẹ nhàng thì thầm vào tai mình: “Phong nhi, nếu có một ngày nàng phát hiện mình yêu ta, hãy tìm ta. Tuyết Nhi vĩnh viễn chỉ yêu một mình nàng.”

Từng giọt nước mắt nóng bỏng của Tử Phong Ngưng trào ra trong khoảnh khắc, không phải không yêu sao, vì sao còn có thể đau lòng đến vậy, vì sao nước mắt lại vẫn liên miên không dứt? Giữa đêm đen hắc ám, căn phòng nhỏ tràn ngập mùi hương thơm ngát của Tuyết Nhi, nhắm mắt lại chính là thân mình nhỏ yếu run run kia của Tuyết Nhi. Tử Phong Ngưng dùng sức lắc đầu, hất văng nước mắt trên mặt, cầm lấy chìa khoá, đi ra ngoài.

Bước chầm chậm trên con đường, nhớ tới sự chăm sóc suốt một tuần này của Tuyết Nhi dành cho mình, trái tim Tử Phong Ngưng liền đau đớn như bị xé rách, không ngừng lại được.

Bao nhiêu đêm thối nát, bao nhiêu lần khóc thương tâm, là Tuyết Nhi một lần lại một lần cẩn thận chăm sóc mình, run rẩy nhìn mình, lo lắng lại sợ hãi chờ mình tỉnh lại. Kỳ thật Tử Phong Ngưng vẫn biết, không chỉ một lần nàng tỉnh lại từ trong ác mộng, đơn giản chỉ là muốn mở mắt, nhẫn tâm để Tuyết Nhi một mình đau lòng, nghe người kia hết lần này đến lần khác gọi tên mình. Khoảnh khắc ấy trái tim đột nhiên dừng hết mọi đau đớn, thì ra vẫn có người ở đó, sẽ yêu thương mình. Nhưng mà vừa nghĩ vậy, cô liền rơi vào nỗi hoảng sợ trước nay chưa từng có, chẳng lẽ mình thật sự yêu Tuyết Nhi?

Bị ý nghĩ này tra tấn đến khổ sở, Tử Phong Ngưng thực sự tỉnh lại rồi lại không kiềm chế được những lời chửi rủa vô cớ của mình. Không phải không hiểu Tuyết Nhi đối xử rất tốt với cô, chỉ là không muốn yêu nữa, không muốn lại lún sâu, chỉ cần không yêu sẽ không đau, không phải sao? Ngữ khí ác độc kia cho dù mình cũng đều không chịu nổi, nhưng Tuyết Nhi lại nhẫn nhịn hết chỉ bởi vì quá yêu mình. Đêm dài vắng bóng người, Tử Phong Ngưng lén cùng Tuyết Nhi khóc, lại cũng không nói cho nàng. Nước mắt rơi, nhưng vẫn nói những lời ác độc với Tuyết Nhi, chỉ là không hy vọng mình yêu nữa.

Tử Phong Ngưng biết, chỉ cần cô không về nhà thì Tuyết Nhi sẽ không ăn cơm, chỉ biết ngây ngốc lui ở sô pha chờ đợi.

Phải yêu sâu đậm đến bao nhiêu mới có thể si tình không đổi như thế?

Nghĩ như vậy, nước mắt liền tuỳ ý giàn dụa trên mặt. Tử Phong Ngưng ngồi xổm trên mặt đất, lại một lần nữa nhấm nháp nỗi đau khổ khi mất mát.

Tuyết Nhi……

***

“Bánh bao đến rồi, các vị khách quan chậm rãi dùng bữa!” Hồ Mộ Y bưng một mâm bánh bao nghịch ngợm nói, trên vai vắt một cái khăn, bộ dáng như tiểu nhị khiến mọi người chung quanh nhìn đều cười ra tiếng. Bánh bao vừa đặt lên bàn, Thiên Thụ cùng Vị Ương trong nháy mắt tranh nhau cướp, Hồ Mộ Y nhìn giận dữ, vứt khăn đi, nhào lại gia nhập đội ngũ cướp đoạt.

Đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, nhiều thất vọng đến thế, mọi người một nhà rốt cục lại vui vẻ ngồi cùng nhau. May mắn không mất ai, tất cả mọi người đều bình yên vô sự ngồi vây quanh, thậm chí ngay cả Tuyết Nhi nhiều năm không gặp cũng ở đây, mỗi người lại thu hoạch được tình yêu ngoài ý muốn của chính mình. Nghĩ như vậy, Hồ Mộ Y rúc vào lòng Y Lãnh Y cười si ngốc.

Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão, nàng từng không rõ ý nghĩa những lời này, giờ đã hoàn toàn hiểu được, cuộc sống hạnh phúc như thế là điều nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới. Y Y, Hồng nhi sẽ quý trọng em thực tốt, thương em yêu em sẽ không đổi thay, cho dù luân hồi kiếp sau tôi cũng vẫn đi theo bóng dáng em như trước, xin em tin tưởng tôi.

Thiên Thụ vươn cổ nhìn Vị Ương cũng chui trong lòng Hồ Liễu làm nũng giống Hồ Mộ Y, chớp chớp mắt, trái tim nhỏ bé lại bắt đầu bất bình, xoay người nhếch miệng, một bộ dục cầu bất mãn nhìn Hồ Linh. Hồ Linh lại vẫn một vẻ vân đạm phong khinh như trước, chuyển ánh mắt, không nhìn nàng. Thiên Thụ thở dài, lại dùng trò sở trường của mình, tự an ủi vậy. Hừ hừ, quên đi, bản thiên tiên sẽ không chấp với các ngươi, ai bảo Linh nhi nhà ta lại nhát gan đến thế, thời điểm cởi mở nhất cũng chỉ có thể là buổi tối. Nghĩ như vậy, Thiên Thụ không tự giác cười xấu xa, nheo đôi mắt nhỏ, vẻ mặt dâm tà, đắm chìm trong hồi ức.

Hôm qua nàng rốt cục như ý nguyện chiếm được nữ nhân mà mình yêu, cảm thụ Linh nhi run rẩy dưới thân mình, tinh tế thưởng thức hương vị những giọt mồ hôi ngọt ngào của nàng, nhìn biểu tình say mê của nàng, phản ứng đầu tiên không phải hạnh phúc mà là muốn vung tay hô to: “Hồng nhi ngươi quả thực chính là sản phẩm rởm kém chất lương của gia tộc hồ ly mà! Ngay cả Linh nhi nhà ta bình thường cũng không thế!”

“Ah ah –” Đang nghĩ, eo Thiên Thụ lại bị người ta dùng sức nhéo, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, Hồ Linh đang đỏ bừng mặt nhìn nàng. Một lát sau, Hồ Linh thở dài, nghiêng người kéo nàng vào lòng.

Thiên Thụ ngửa mặt hoảng sợ lại vui sướng nhìn nàng, Hồ Linh cắn môi, dưới hai đôi mắt chăm chú sáng ngời của Hồ Mộ Y và Vị Ương, cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Thiên Thụ: “Thiên, ngày vui vẻ như vậy, không cho phép nàng nghĩ những chuyện linh tinh như thế.”

“Ta nghĩ linh tinh gì chứ? Chuyện người ta nghĩ chân thật quý giá lắm mà –” Thiên Thụ không thuận theo làm nũng.

Mặt Hồ Linh đã đỏ như quả táo, giận dữ lại bất đắc dĩ nhìn Thiên Thụ. Mỗ mỗ vẻ mặt vui sướng nhìn mấy người, ho nhẹ một tiếng, giơ chén rượu lên, Đào gia gia “bị vợ quản nghiêm” ở bên cạnh cực kì có tầm nhìn, vội ở một bên lên tiếng: “Ta nói này, đám tiểu bối các ngươi ít ở chỗ này ta ta nàng nàng đi, mỗ mỗ muốn đọc diễn văn, còn không ngồi yên?”

Mọi người nghe xong liền ngồi thẳng người, giơ chén rượu lên, đợi thật lâu cũng không thấy mỗ mỗ nói gì, Hồ Mộ Y hai mắt loé sáng nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy mỗ mỗ vẻ mặt dữ tợn, liền cố gắng cắn môi nén cười. Một lát sau, mỗ mỗ xấu hổ trừng mắt với Đào gia gia: “Nói cái gì mà đọc diễn văn chứ, hại ta quên hết lời định nói!”

“……”

Bọn tiểu bối vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mỗ mỗ, Y Lãnh Y giơ chén mở miệng: “Mỗ mỗ, người cứ nói vài câu đi, người một nhà không cần khách khí.”

Nghe lời Y Lãnh Y nói, mỗ mỗ liền thở phào giơ chén rượu lên, tầm mắt theo thứ tự đảo qua Hồng nhi, Tuyết nhi, Linh nhi, Liễu nhi, có vui mừng, có tự hào, cũng có ưu thương nhàn nhạt: “Đám nhỏ đều đã lớn cả rồi, cũng đều có nơi mình thuộc về. Tuy không biết lão Hồ gia đời trước của chúng ta tạo thành oan nghiệt gì, đời này dĩ nhiên lại không cho ta hy vọng ôm tôn tử, nhưng ta chỉ cần các ngươi hạnh phúc đều được. Chỉ hy vọng trong cuộc sống các ngươi có thể tha thứ nhiều hơn, đặc biệt là Hồng nhi, đừng hơi một tí cãi nhau liền biến thành hồ ly chạy về động Hồ Liên, lần sau để ta biết thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân của ngươi!”

Hồ Mộ Y nghe thế liền le lưỡi, vội tiếp lời, giơ chén coca đầy ắp nhìn mỗ mỗ: ” Mỗ mỗ, người yên tâm cùng Đào gia gia trải qua những ngày ‘chỉ cần làm uyên ương không cần làm thần tiên’ đi, Hồng nhi ta khẳng định sẽ không quấy rầy. Để tỏ thành ý của ta, ta kính!”

Hồ Mộ Y nói đến hào khí ngất trời, giơ chén lên, dốc thẳng vào bụng, nháy mắt xuống xong coca, biểu tình trên mặt như thể mới uống phải ly rượu đế, lại le lưỡi, lại chớp chớp mắt. Vị Ương ở một bên híp mắt nhìn, cuối cùng chờ Hồng nhi biểu diễn xong liền huých tay nàng: “Hồng nhi, chẳng lẽ Y Y không nói với ngươi, vẻ mặt khi uống coca không giống khi uống rượu à?”

Trò xiếc của Hồ Mộ Y bị vạch trần, mạnh mẽ đẩy Vị Ương ra, đỏ mặt ngẩng đầu nhìn Y Lãnh Y, chỉ thấy Y Lãnh Y vẻ mặt sủng nịnh nhìn nàng, vỗ vỗ hai má trắng nõn của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ngươi ah!”

Mỗ mỗ đọc diễn văn xong, bởi vì là người một nhà nên cũng không khách sáo nhiều, mấy tiểu bối không hề khách khí cầm đũa tự mình ăn. Vừa mới đầu trận hình còn chỉnh tề, ít nhất nghiêm chỉnh ngồi, nhưng đến cuối cùng, đút bánh bao cho nhau, còn trực tiếp buông đũa đầy tình cảm, loạn thành một đoàn. Mỗ mỗ vừa dạy dỗ nhắc nhở mấy người giờ lại quá phận, hai gò má ửng đỏ, tựa vào lòng Đào gia gia làm nũng.

Tuyết nhi hâm mộ nhìn, một lát sau liền lộ ra biểu tình mất mát.

Phong nhi nàng có ổn không? Mình cứ thế đi rồi, nàng nhất định sẽ hận chết, có thể sẽ tới quán bar uống rượu không? Mình không ở đó, ai sẽ chăm sóc nàng……

Tiếng chuông cửa dồn dập cắt đứt dòng mơ màng của Tuyết nhi, nàng hai mắt sáng ngời, ngay cả đũa cũng không kịp buông, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, kéo mở cánh cửa. Nhưng nháy mắt lúc cánh cửa mở ra, hy vọng cũng vỡ nát thành bột phấn.

“Ồ, tiểu mỹ nữ này là ai thế?” Chỉ thấy một nữ tử mắt phượng hàm xuân, lông mi thực dài, khoé miệng hàm chứa ý cười nhìn Tuyết nhi.

“Phách Nhã, nàng nói gì thế?” Nữ tử một thân y phục hồng phấn bên cạnh không vui, đôi mày thanh tú nhíu lại, dùng sức kéo Lang Lâm.

“Ái chà, tiểu lang nhà ta ghen tị kìa.”

Hai người đang đùa giỡn vui vẻ, Hồ Mộ Y nghe thấy động tĩnh liền nghi hoặc nhìn lại, vừa thấy Lang Lâm liền lập tức run rẩy núp sau Y Lãnh Y, nói cũng bị lắp: “Nàng, nàng tới làm gì?”

Phách Nhã kéo Lang Lâm vào phòng, tuỳ tiện ngồi xuống, chào mỗ mỗ, rồi căn bản không để ý tới Hồ Mộ Y, cầm đũa đưa cho Lang Lâm, ôn nhu nói nhỏ: “Này, mau ăn đi, không phải trên đường nói đói bụng sao?”

Nói xong, thế này Phách Nhã mới ngẩng đầu nhìn Hồ Mộ Y phía sau Y Lãnh Y, trợn mắt lườm nàng một cái: “Tiểu Hồng chết tiệt, ngươi đừng trốn, chuyện ngươi bắt nạt Lang Lang nhà ta năm đó lát nữa nhất định ta phải tính rõ với ngươi!”

Hồ Mộ Y thấy bộ dáng ân ái này của Lang Lâm và Phách Nhã, mắt chớp chớp, nhẹ nhàng thở dài, đi ra từ sau lưng Y Lãnh Y, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, lại ngông nghênh ngồi xuống: “Được, ta đây cũng vừa lúc tâm sự chuyện xưa với tiểu lang kia, đó thật sự là thao thao bất tuyệt như nước sông, không ngừng cắt mà vẫn loạn nha!”

“…….” Một câu của Hồng nhi khiến Phách Nhã binh giáp tan nát, bại trận, không dám nói nửa chữ. Nàng còn không quên cầm chén rượu cười kính rượu Hồng nhi, mà Thiên Thụ và Vị Ương lại trợn to mắt nhìn Lang Lâm ăn một mâm lại một mâm bánh bao.

Lang Lâm ngẩng đầu, thẹn thùng cười: “Hai người đừng nhìn ta như vậy, nói thế nào ta cũng là lang, ăn một chút như vậy cũng không tính là nhiều.”

“Như vậy mà một chút?” Vị Ương chậc chậc lấy làm kỳ, nhìn xem, người ta lang chính là có cái miệng rộng! Ăn bốn mâm bánh bao còn kêu một chút!

Vị Ương vuốt vuốt tóc, khiêm tốn hỏi: “Lang Lâm tiểu thư, có phải không đủ không? Không đủ chúng ta lại gói.”

“Thật thế à? Cám ơn!” Lang Lâm hai mắt sáng ngời, vui vẻ gật đầu, tranh thủ thời gian, ôm bát tiếp tục ăn, bỏ lại mấy người hai mặt nhìn nhau. Một lát sau, một tràng tiếng cười đột nhiên vang lên, vài vãn bối cười đứng dậy, đi vào phòng bếp làm vằn thắn, nhất thời bột mỳ bay đầy trời, tiếng cười vui đinh tai nhức óc. Bởi vì Tuyết nhi thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, khơi gợi lòng thương hương tiếc ngọc của mọi người, cho nên dù ai nấy đều trúng “đạn” nhưng không ai bắt nạt nàng. Hồ Mộ Y lại không phải chính nhân quân tử gì, nhớ bộ dáng bi thảm lúc mình bị đá lúc trước liền tức đến nghiến răng nghiến lợi, cầm bột mỳ, cười hì hì đến gần Tuyết nhi đang ngây ngời. Ngay lúc bột mỳ trên tay Tuyết nhi sắp chạm vào hai má trắng nõn của Tuyết nhi thì tiếng chuông cửa lại kịp thời vang lên. Hồ Mộ Y bĩu môi, không vui buông tay, ồn ào: “Có thể là đến kiểm tra đồng hồ nước, đến thực không đúng lúc chút nào.”

Cho dù kiểm tra đồng hồ nước thì vẫn là Tuyết nhi đi mở cửa [trừ Tuyết nhi ra thì tất cả mọi người đều bột đầy mặt, không nhìn ra hình người]. Tuyết nhi chậm rãi mở cửa, chỉ thấy một nữ nhân tú lệ xinh đẹp, trên người mặc áo khoác màu xanh nhạt bên ngoài, đang dùng đôi mắt trong suốt nhìn Tuyết nhi, khoé miệng hơi mỉm cười. Một lát sau, nữ nhân kia vươn tay, ôm Tuyết nhi đã hoàn toàn sửng sốt lặng người vào lòng, tóc mai ngưa ngứa, tiếng thì thầm nhẹ ngàn vang lên bên tai Tuyết nhi: “Tuyết nhi, Phong nhi tới tìm nàng đây. Lần này ta tuyệt đối sẽ không buông nàng ra!”

_Toàn văn hoàn_

———————————-

Bách Linh: Hình như trong bộ “Thật ra thì em rất trong sáng” cũng kết thúc với màn gói sủi cảo O.O

Lại 1 câu truyện nữa khép lại, đầu tiên phải nói lời xin lỗi với mọi người, bộ này ngắn hơn những bộ khác mà mình lại mất hơn 1 năm 6 tháng mới xong, 1 nửa do bận, mà phần lớn là lười, thực ngại quá:SS vậy mà vẫn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của các bạn readers, thành thật cảm ơn rất nhiều ^^

Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình ở những bộ tiếp theo:”>