Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Chương 17: Thông đồng làm bậy



Tai Vị Ương bị Hồ Mộ Y siết chặt đau đớn, trong mắt xẹt qua một tia hoảng sợ, bất lực nhìn Hồ Liễu: “Liễu nhi –”

Hồ Liễu thở dài, gian nan từ trên giường đứng lên, cầm lấy áo ngủ đặt bên cạnh khoác lên người, ngồi thẳng dậy nhìn Hồ Mộ Y: “Hồng nhi, buông tay, đại tỷ không có việc gì đâu.”

Hồ Mộ Y nhíu mày: “Không có việc gì thì vừa rồi cả người tỷ run run gì chứ? Đại tỷ, ngươi đừng quản, hôm nay Hồng nhi nhất định phải thay người đòi lại công đạo!”

Nói xong, Hồ Mộ Y tăng sức bàn tay, hung hăng nhìn chằm chằm Vị Ương. Hừ hừ, Y Y khi dễ ta, ta không có cách nào báo thù, tử miêu yêu dĩ nhiên còn giở trò, dám khi dễ đại tỷ ta, vừa lúc, mọi khoản cùng tính luôn cả đi!

“Tử tiểu Hồng, ngươi – ngươi buông tay cho ta!”

Vị Ương vặn vẹo trái phải, giãy dụa thế nào cũng không ra, dưới tình thế cấp bách liền cúi đầu hung hăng cắn tay Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y bị đau, vung tay, ném Vị Ương lên giường. Hồ Liễu thấy tình thế này có khuyên cũng không được, liền thẳng thừng cười hì hì ngồi một bên xem kịch vui.

Vị Ương hoảng sợ nhìn Hồ Mộ Y đã như vậy còn không chịu bỏ qua, nhấc chăn lên, liền gắt gao túm chặt góc chăn, run rẩy hỏi: “Tiểu Hồng, đến tột cùng thì ngươi muốn thế nào?”

Hồ Mộ Y hất đầu, hai tay chống hông, cười lạnh: “Ta muốn đem toàn bộ những việc ngươi làm trên người đại tỷ thực hiện trên người ngươi, cho ngươi biết mùi vị bị người khi dễ là thế nào!”

“Hả!!!???”

“Phì –” Hồ Liễu bên cạnh cười nghiêng ngả, ngã lên giường ôm bụng cười vang. Đáng lắm, Vị Ương, số mệnh nàng chính là thiên niên thụ mà. Ta không khi dễ nàng thì cũng có người khi dễ nàng!

Hồ Mộ Y nhấc chăn hất qua một bên, để thân mình trần như nhộng của Vị Ương bại lộ trong không khí, tay giơ thật cao, không để ý tới ánh mắt cầu xin của Vị Ương, cắn răng dồn sức, vỗ một phát lên cái mông tuyết trắng kia.

“Bốp!”

Thanh thúy vang dội, âm thanh sống động. Vị Ương đau đớn, xoay người, cái mông bị đánh đỏ bừng uốn éo giãy nảy lên, mang theo âm thanh khóc nức nở truyền ra: “Hồng nhi, Hồng tỷ a, ta thực sự không phải đối với đại tỷ ngươi như vậy –”

“Bốp!”

“A!!! Liễu nhi, cứu cứu ta a – ta không dám làm thế nữa, về sau đều cho nàng áp, đều cho nàng áp –”

“Bốp bốp!”

“Tiểu Hồng, ngươi khinh người quá đáng, ta nguyền rủa Lãnh Y cả đời không yêu ngươi, cho dù có yêu thì ngươi cũng cả đời bị áp.”

“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp!!!!!!!”

“……” Hồ Liễu ở bên cạnh trợn tròn mắt, tốc độ này! Nàng xem như đã nhìn ra, Hồng nhi căn bản không phải là thay nàng đòi công đạo, rõ ràng là tiết hận thù cá nhân mà! Đây là ngươi muốn trút tất cả tức giận nhận phải từ chỗ Lãnh Y lên người tiểu miêu nhà ta thì có.

***

Vị Ương hai mắt đẫm lệ ngồi xổm một bên xoa mông, đáng thương nhìn hai người.

“Đại tỷ, ý của tỷ là ta theo đuổi Y Y quá gấp à?” Hồ Mộ Y khó hiểu nhìn Hồ Liễu.

Hồ Liễu nhẹ nhàng gật đầu.

“Phải, ngươi cứ để cho Y Lãnh Y thời gian, để nàng giải quyết ổn thỏa vấn đề về Tử Phong Ngưng đã, cũng cần thời gian bồi dưỡng cảm tình với Lãnh Y. Ở trong mắt ngươi, nàng vẫn như cũ là nữ nhân quen che chở ngươi, nhưng ở trong mắt nàng, ngươi không phải là tiểu hồng hồ quả cầu thịt lúc trước kia nữa, hoàn toàn là một người xa lạ không liên quan mà thôi.”

“Nhưng mà, vạn nhất, ta nói là vạn nhất Y Y bỏ chạy cùng cô ta thì phải làm sao bây giờ?” Hồ Mộ Y lo lắng lắc đầu.

“Ngươi như vậy, ai thấy mà không chạy chứ?” Vị Ương ôm gối ở một bên chen vào nói.

“Tử phì miêu, ngươi nói cái gì?” Hồ Mộ Y hai tay chống nạnh, mày liễu chổng ngược.

Vị Ương rụt đầu, xê dịch ra ngồi phía sau Hồ Liễu trốn, rồi thế này mới dám tiếp tục nói: “Tiểu Hồng, nếu ngươi muốn Y Lãnh Y yêu người, đầu tiên phải học chính là tôn trọng mọi người. Người khác ta không nói, nhưng ta Vị Ương dù sao cũng coi như là một nửa ‘tỷ phu’ của ngươi. Ngươi nhìn xem ngươi, đối với ta thế này gọi là thái độ gì hả? Y Lãnh Y người ta cho dù hiện tại nghèo túng, nhưng nói thế nào thì lúc trước cũng coi như là thiên kim đại tiểu thư, những người tiếp xúc đều có thân phận, có địa vị, sao có thể ở bên một đứa thô lỗ như ngươi được?”

Hồ Mộ Y cúi đầu cẩn thận suy tư một phen, gật đầu: “Hình như cũng có lý.”

Vị Ương vừa nghe lời này, cười đến mắt híp lại, khôi phục miêu dạng, từ phía sau Hồ Liễu lộ ra một cái đầu, tiếp tục nói: “Còn có a, ngươi nhìn mình xem, phí phạm một cái vỏ ngoài xinh đẹp như vậy, ăn cơm chẳng bao giờ biết chú ý hình tượng, ngủ cũng tay chân dạng ra nước miếng chảy ròng ròng, ngươi nói xem ai sẽ yêu ngươi? Hiện tại trào lưu là ngự tỷ, ngự tỷ ngươi hiểu không?”

Hồ Mộ Y bĩu môi gật gật đầu, ánh mắt nhìn Vị Ương cũng không hung hăng nữa.

Vị Ương đắc ý nhếch miệng, toàn bộ thân mình chui ra từ đằng sau Hồ Liễu.

“Cho nên a, tiểu Hồng, ngươi liền cần một cuộc cải biến toàn thân, chỉ có như vậy Y Lãnh Y mới có thể liếc mắt nhìn người nhiều hơn một cái, không phải sao?”

“Nhưng mà ta không biết nên thay đổi thế nào……”

Vị Ương vỗ vỗ ngực: “Cứ tính lên người vị tỷ phu này của ngươi đi!”

“Ương tử — ta mới phát hiện thì ra ngươi là hảo phì miêu.”

“……”

Hồ Liễu rùng mình, nổi da gà, nhắm mắt lại lắc đầu. Y Lãnh Y, những ngày khổ sở của ngươi sợ là sắp tới rồi.

***

“Hóp bụng, ưỡn ngực, lắc mông!”

“Ta bảo ngươi lắc mông! Không phải cong mông!”

Vị Ương đứng phía sau Hồ Mộ Y bất đắc dĩ lắc đầu, hướng dẫn tiểu Hồng lắc lắc mông, ngươi nhìn cái bộ dạng hèn mọn kia của nàng mà xem. Tay đặt phía sau thẹn thùng xoa xoa mông, hé miệng cười quyến rũ xoay đầu.

“Hí hí hí hí, đáng ghét ~”

“Thu lại tiếng cười như gà mái đẻ trừng này của ngươi cho ta!”

“Khi ăn phải từ tốn chậm rãi, cái miệng phải nhỏ một chút, ăn một chút lại gác đũa, sau đó hé miệng cười yếu ớt, như vậy mới có thể thể hiện được khí chất quý tộc của ngươi!”

“Ương tử, nghe ngươi nói kìa, đây còn gọi là cơm sao? Cũng đâu phải phân, ăn rắc rối lằng nhằng thế làm gì?!”

“…….”

“Tiểu Hồng, quyến rũ người khác không cần dâm đãng trực tiếp như vậy, ngươi là cẩu à? Le lưỡi cái gì! Rụt lại cho ta! Cao quý chút, một ánh mắt nhẹ nhàng cũng đủ làm cho nàng quyến luyến vô cùng.”

“Là như thế này sao?” Hồ Mộ Y hai tay ôm đầu, thử hướng Vị Ương chớp mắt một cái.

“Ngươi đây là làm gì chứ?” Vị Ương tuy ngoài miệng nói thế, lòng lại lại đã sớm ghen tị chết được, trách không được Liễu nhi nhà ta lại bị câu dẫn, quyến rũ, thực sự mị hoặc! Hận không thể một ngụm nuốt nàng vào bụng.

“Vậy ngươi làm mẫu một cái cho ta?” Hồ Mộ Y bất mãn bĩu môi.

Vị Ương cũng không thoái thác, làm dáng hất tóc, cười quyến rũ với nàng.

“Thế nào?”

Hồ Mộ Y lặng người, xấu hổ cúi đầu, nửa ngày sau mới do dự nói: “Ương tử, kỳ thật ta cảm thấy, có cảm giác vừa rồi ngươi như thể mèo phóng điện với chuột vậy, làm cho trái tim người ta băng giá.”

“Hồ Mộ Y, ngươi có biết không, làm người điều đầu tiên phải học chính là biết nịnh người ta!”

“Nhưng mà ngươi cũng không phải người…” Hồ Mộ Y cực kỳ ủy khuất.

“Ngươi lặp lại lần nữa xem?”

“Ah, được rồi, Ương tử, ngươi thật sự rất khá nha! Hí hí hí hí ~ Ương tử, đây là a dua nịnh hót theo lời con người nói hả?”

“……”

“Ương tử, vì sao ta phải xem mấy bảng biểu này đó? Còn có, đây là điểu ngữ gì thế?”

“Ta là đang bồi dưỡng khí chất lãnh đạo của ngươi!” Vị Ương ưỡn ngực, rít lên.

“Ương tử!” Hồ Mộ Y hai mắt tỏa sáng nhìn nàng.

“Gì chứ?” Vị Ương tức giận hỏi.

“Ta cảm thấy ngươi có dáng lãnh đạo lắm!”

“……”

***

Một tuần dày đặc huấn luyện rốt cục đã chấm dứt, Hồ Mộ Y ngẩng cao đầu, thần thái bay bổng tiêu sái tiến vào công ty. Mái tóc dài buộc cao lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, chiếc váy dày màu đen làm nổi lên dáng người cao gầy của nàng, thướt tha tinh tế, mỉm cười gật đầu với mọi người, lại bỏ qua một mình Y Lãnh Y, không để ý tới nỗi lo âu trong mắt nàng, lập tức đi vào phòng giám đốc.

Hồ Mộ Y quét mắt nhìn văn kiện chồng chất trên bàn, lắc đầu, cầm lấy bút chuyên tâm xử lý.

“Cốc cốc cốc!”

“Vào!”

Y Lãnh Y do dự vào phòng, thấp thỏm nhìn Hồ Mộ Y: “Mộ Mộ, ngày đó thực xin lỗi, tôi –”

“Thư ký Y, đây là công ty, tôi không muốn bàn luận chuyện riêng tư, nếu không có việc gì cần nói thì mời ra ngoài đi.”

Lãnh Y không thể tin nổi nhìn Hồ Mộ Y chằm chằm, Hồ Mộ Y mặt không chút thay đổi nhìn nàng một chút, rồi lại tiếp tục xem văn kiện trong tay.

Lãnh Y cắn cắn môi, cúi đầu, chậm rãi lui ra ngoài.

Một khắc lúc cánh cửa đóng lại, Hồ Mộ Y buông cây bút trong tay, ánh mắt xẹt qua một tia đau lòng.