Hổ Lang Chi Sư

Chương 46: Một kích kinh thiên



Dường như Mạnh Hổ đổi ý, mạnh mẽ quay đầu lại, cầm đại thương tiến về phía trước hai bước.

Trong thoáng chốc,dường như có một luồng sát khí hữu hình toát ra từ trên người Mạnh Hổ, đám quân của đế quốc Minh Nguyệt đang cầm trường mâu bao vây nhất thời giống như thuỷ triều mà lùi theo hai bước. Mạnh Hổ đứng thật thẳng, ánh mắt sắc như dao lướt qua toàn trường rồi rơi vào nơi tập trung quân dày đặc nhất ở phía trước đội hình quân địch.

Đám quân của đế quốc Minh Nguyệt ở đó rõ ràng khác hẳn đám quân của đế quốc Minh Nguyệt ở xung quanh. Bằng vào áo giáp trên người bọn chúng có thể kết luận, bọn chúng chính là đám cận vệ quân của đế quốc Minh Nguyệt vừa mới giao thủ với Mạnh Hổ ở gần trống trận không đầy nửa giờ trước đây. Mạnh Hổ đã từng chém chết "Tư Đồ Duệ" giữa vòng vây trùng điệp của bọn chúng.

Đột nhiên, ánh mắt Mạnh Hổ rơi vào một bóng người ở giữa vòng bảo vệ trùng điệp của bọn cận vệ quân. Người này dường như có vẻ gì đó quen thuộc, cảnh tượng chém giết trong đám loạn quân lúc nãy nhanh chóng lướt qua trong đầu Mạnh Hổ. Trong khoảnh khắc, một gương mặt đột nhiên dừng lại, rốt cục Mạnh Hổ đã nhớ ra, là tên lính già của đế quốc Minh Nguyệt.

Đáng chết, không phải đó chính là tên lính già của đế quốc Minh Nguyệt lúc ấy đứng trước trống trận hay sao?

Tại sao bây giờ hắn lại ở giữa vòng bảo vệ trùng trùng của cận vệ quân đế quốc Minh Nguyệt?

Mạnh Hổ đột nhiên có một cảm giác chẳng lành, người mà hắn đã giết rất có thể không phải là Tư Đồ Duệ, mà tên lính già của đế quốc Minh Nguyệt may mắn thoát khỏi một thương của hắn mới thật sự là Tư Đồ Duệ.

Rất nhanh, cảm giác của Mạnh Hổ đã được chứng thật.

Một tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt từ trong trận giục ngựa xông ra, lớn tiếng quát:

- Mạnh Hổ nghe đây, Tổng đốc đại nhân của chúng ta nói, chỉ cần ngươi tình nguyện đầu hàng, tất cả ân oán đã qua đều có thể xoá bỏ, còn có thể phong ngươi là tướng!

Tổng đốc đại nhân?

Mạnh Hổ nghiêm nghị hỏi:

- Ai là Tổng đốc đại nhân?

Viên tướng nọ quay đầu về phía tên lính già của đế quốc Minh Nguyệt ôm quyền vài chào từ xa, vẻ mặt cung kính nói:

- Dĩ nhiên là Tổng đốc Thanh Châu Tư Đồ Duệ đại nhân của chúng ta!

Tổng đốc Thanh Châu Tư Đồ Duệ?

Mạnh Hổ dù đã đoán trước chuyện này, nhưng nghe được sự thật vẫn không khỏi kêu khổ trong lòng, đột nhiên hắn giơ cao chiếc thủ cấp trong tay, lớn tiếng hỏi:

- Vậy người này là Tổng đốc gì?

Tên tướng nọ đáp lời:

- Đó không phải là Tổng đốc, mà là tham mưu trưởng cùa quân đoàn Thanh Châu chúng ta! Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Ta XXX!

Mạnh Hổ trong lòng áo não, mở miệng chửi mắng.

Tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt không hiểu hỏi lại:

- Ngươi nói gì?

- Ta nói ngươi chết đi!

Mạnh Hổ rống to, chân giậm mạnh xuống đất, một thanh chiến đao vô chủ đang nằm trên mặt đất lập tức bắn lên cao. Mạnh Hổ liền đưa tay đón lấy, sau đó dùng hết sức ném mạnh về phía viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt. Tên tướng nọ thất kinh hồn vía, vội vã giục ngựa quay đầu định chạy trốn thì đã không còn kịp nữa, ánh sáng lạnh lẽo chớp lên, chiến đao sắc bén đã xuyên từ sau lưng ra trước ngực.

- A…..

Kêu lên một tiếng thê lương, viên tướng nọ ngã lăn từ trên ngựa xuống.

Mạnh Hổ một đao ném chết viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt, liền sải bước đuổi theo chiến mã vô chủ nọ. Không đợi chiến mã kịp chạy đi, Mạnh Hổ đã nắm lấy đuôi nó thuận thế vọt lên, đảo người một cái, Mạnh Hổ đã vững vàng ngồi trên lưng chiến mã. Trong khoảnh khắc, Mạnh Hổ hung hăng thúc gót chân vào bụng chiến mã, nhắm thẳng về phía Tư Đồ Duệ đang ở giữa vòng vây bảo vệ trùng trùng của cận vệ quân đế quốc Minh Nguyệt.

Trong lúc này, Mạnh Hổ quả thật đã sinh lòng liều mạng!

Tư Đồ Duệ và Mạnh Hổ là cùng một loại người, Mạnh Hổ cũng đã đoán ra được ý nghĩ của Tư Đồ Duệ. Lão già này hiển nhiên đã buông tha cho Lôi Minh và toàn bộ quân của sư đoàn số Bốn, rồi tụ họp tất cả lực lượng về đây để giết mình. Lúc này Mạnh Hổ chỉ còn lại một thân một mình, ở giữa vòng vây trùng trùng của mấy vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt, nếu muốn phá vây mà đi, đúng là người si nói chuyện mộng.

Nếu như đã không thể đột phá vòng vây, vậy tại sao không cắn trả một cái trước khi chết?

Ngay cả chết cũng phải lôi theo lão hồ ly Tư Đồ Duệ làm bạn với mình!

Một người liều mạng, mười người không địch lại!

Mãnh tướng như Mạnh Hổ phát cuồng, càng không ai có thể kháng cự!

Hơn nữa Tư Đồ Duệ cố gắn bắt sống Mạnh Hổ, hạ lệnh không cho bắn tên, càng làm cho quân của đế quốc Minh Nguyệt có lòng uý kỵ. Với nhiều điều kiện thuận lợi như vậy, chỉ trong chốc lát, Mạnh Hổ đã giục ngựa tiến về phía trước được hơn trăm bước, mắt thấy đã gần đến chỗ bọn cận vệ quân đang bảo vệ Tư Đồ Duệ.

- Giết chiến mã!

- Giết chiến mã của hắn!

Mắt thấy Mạnh Hổ sắp sửa đột phá tới nơi, tên đội trưởng cận vệ của Tư Đồ Duệ không khỏi giận dữ gào to:

- Đám ngu xuẩn các ngươi, mau mau giết chiến mã của hắn!

Tên đội trưởng cận vệ vừa dứt lời, mười tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đã kịp phản ứng, vội vã ném ra chiến đao hoặc trường mâu trong tay, mục tiêu dĩ nhiên không phải là Mạnh Hổ mà là chiến mã của hắn.

Mạnh Hổ điên cuồng múa đại thương trong tay, đao thương từ bốn phương tám hướng phóng tới đều bị đánh bay.

Một tên đại đội trưởng của đế quốc Minh Nguyệt trong lòng nổi giận, thân hình dán sát mặt đất, hai chân đạp mạnh đã vọt tới bên dưới chiến mã Mạnh Hổ. Mạnh Hổ mắt trông bốn phương, tai nghe tám hướng đang điên cuồng múa đại thương chợt ngưng lại, nhanh như tia chớp từ trên không đâm xuống một nhát, ánh sáng lạnh lùng vừa loé lên, mũi đại thương đã đâm xuyên qua cổ họng tên đại đội trưởng của đế quốc Minh Nguyệt.

Hai mũi lao và mười mấy mũi tên đã thừa dịp Mạnh Hổ ngưng tay mà bắn trúng chiến mã của Mạnh Hổ.

Chiến mã của Mạnh Hổ vốn cũng đã sức cùng lực kiệt, lần này lại bị thương nặng nhất thời ngẩng đầu lên hí một tiếng thê lương rồi ngã xuống.

Đám trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt vai khiêng trọng thuẫn thừa dịp ùa lên, cố gắng dùng những lá thuẫn dầy cộm nặng nề ép Mạnh Hổ vào giữa, làm cho hắn phải bó tay chịu trói. Hai chân Mạnh Hổ lập tức giậm mạnh lên yên chiến mã, cả người đã vọt thẳng lên không.

Coong coong coong!

Những tiếng kêu chói tai vang lên dưới chân Mạnh Hổ, đám trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã đụng mạnh vào nhau, nhưng không đạt được kết quả như ý muốn.

Thân hình Mạnh Hổ vừa từ trên không hạ xuống, liền đạp mạnh vào đầu một tên trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt, nhất thời bay về phía trước một quãng. Trong khoảnh khắc, hai chân Mạnh Hổ liên tục đạp như bay, chính là đạp trên đầu đám trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt chạy như điên về phía trước.

- Lập trận trường mâu!

Tên đội trưởng cận vệ của Tư Đồ Duệ rống đến khàn cả giọng:

- Mau mau ngăn trở hắn, không được để hắn tới gần!

Trong thoáng chốc, gần ngàn cây trường mâu đã giơ cao trong đội hình của quân đế quốc Minh Nguyệt, những mũi mâu lạnh lẽo chĩa thẳng về phía trước, đón sẵn trước đường chạy của Mạnh Hổ. Nếu như Mạnh Hổ không ngừng lại, chắc chắn sẽ lao vào rừng mâu dày đặc đang chờ hắn.

Trong đôi mắt Mạnh Hổ đột nhiên toát ra sát khí hung hãn, hai chân đạp mạnh một cái, đầu của hai tên quân của đế quốc Minh Nguyệt dưới chân hắn liền bị hắn đạp vỡ toang, trong nháy mắt, thân hình Mạnh Hổ lại bay thẳng lên không.

Người vẫn còn trên không, thân thể Mạnh Hổ đột nhiên cong lại như trường cung đã giương thẳng cánh, đồng thời tay phải giương hết cỡ về phía sau, đại thương trong tay theo đó cũng vung cao. Đột nhiên, thân hình Mạnh Hổ đang cong ngược về phía sau bắn mạnh ra phía trước, đại thương trong tay phải vung cao cũng dốc toàn lực phóng mạnh ra.

Vút….

Đại thương đã được tích chứa lực lượng đầy đủ mang theo tiếng rít kinh khủng bay vụt về phía trước.

Một thương này gần như đã làm tiêu hao hết lực lượng toàn thân của Mạnh Hổ, bay thẳng về phía trước với tốc độ nhanh đến mức không thể nào tưởng tượng. Sau khi bay được ba trượng, cán thương bắt đầu rung động kịch liệt, vẽ ra trên không trung từng vòng tàn ảnh nhàn nhạt.

- Cẩn thận!

- Bảo vệ Tổng đốc đại nhân!

Ngay lúc Mạnh Hổ vừa nhảy lên không, tên đội trưởng cận vệ cũng đã cảm thấy nguy cơ, lớn tiếng gào to.

Hơn trăm tên cận vệ quân xúm lại, vội vã giơ trọng thuẫn chắc chắn trong tay lên, dùng cả trọng thuẫn và thân thể của chúng lập nên mười mấy bức tường bảo vệ phía trước Tư Đồ Duệ. Lớp tường bảo vệ vừa được hình thành, lúc đó thân hình Mạnh Hổ đang uốn cong về phía sau đột nhiên vươn ra, đại thương đã chuẩn bị đầy đủ lực lượng cũng đã phóng nhanh tới trước.

Phốc phốc phốc…

Trong thoáng chốc, đại thương đang gào thét bay tới đã dễ dàng xuyên thủng trọng thuẫn, tiếp theo lại xuyên qua thân thể tên cận vệ quân đang cầm trọng thuẫn. Thế bay về phía trước của đại thương vẫn không giảm chút nào, tiếp tục bay nhanh về phía trước, liên tiếp bắn thủng mười mấy trọng thuẫn và mười mấy tên cận vệ quân của đế quốc Minh Nguyệt mới chịu dừng lại.

Phốc!

Khi mũi đại thương sắc bén ló ra từ sau lưng của tên cận vệ quân đứng cuối cùng, chỉ còn cách cổ họng của Tư Đồ Duệ không đầy hai thước. Nếu như lực lượng của Mạnh Hổ mạnh hơn một chút nữa thôi, vậy thì lúc này Tư Đồ Duệ đã táng mạng ngay tại chỗ!

Tư Đồ Duệ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào mũi thương lạnh lẽo ngay trước mặt, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng.