Hô Hấp Tai Hại

Chương 1



EDITOR: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

Đồng hồ đã chỉ không giờ, bên trong tòa cao ốc, chỉ còn sót lại mấy gian phòng vẫn còn sáng đèn.

Sau khi thu dọn một tá giấy đã in sai quăng vào trong máy hủy tài liệu, Hạ Tồn vội vã tan tầm.

Y vẫn không về nhà nhưng lại đi xuống một gian phòng ở tầng thứ hai mốt để tranh thủ thời gian ngủ bù, để sáng ngày mai đúng chín giờ xuống lầu quẹt thẻ chấm công.

Tối hôm qua, mấy vị đồng nghiệp trong phòng kế hoạch ở lại tăng ca cùng y cũng ngủ ở lại công ty, sau đó, bọn họ ở chỗ máy quẹt thẻ gặp mặt, có người hướng Hạ Tồn hỏi xác nhận, buổi tiệc chiều nay y có đi hay không.

"Không đi được." Hạ Tồn nói, "Xe của tôi đang mang đi bảo dưỡng rồi."

Đồng nghiệp đáp: "Tôi lái một xe, Lương tổng lái một xe, còn các người bên phòng của y nữa, tổng cộng có bốn chiếc, vậy là đủ rồi."

"Quý trọng cơ hội đi Tiểu Hạ." Đồng sự cười te toét, "Lương tổng nhất định đã đi, không ai được vắng mặt."

Một đồng nghiệp khác lại hỏi: "Mấy hoạt động nhỏ này, bình thường Lương tổng không có tham gia thì phải?"

Không lâu sau đó, có người liền bắt đầu 'phổ cập khoa học' về con đường thăng tiến của Lương Hoằng, người đó đoán rằng mấy ngày nữa Lương Hoằng đã rời đi, phỏng chừng bản thân hắn cũng không muốn quyết tuyệt như vậy nên sẽ tìm cách giao lưu tình cảm với đồng nghiệp cũ cũng tốt hơn.

"Làm sao thăng chức? Thăng chức đến đâu? Bất quá hắn cũng không có tỏ vẻ gì thái quá, ngày đầu tiên ông chủ đến, tôi liền cảm thấy hắn không ở chỗ này lâu."

Lời chế nhạo này được phát ra từ miệng của một kẻ chỉ biết xu nịnh.

Thế nhưng, ông chủ được một đám viên chức bình thường đánh giá tốt nhất chính là Lương Hoằng.

Hắn mọi khi rất ít cười, nhưng trên mặt luôn mang theo một loại thần sắc ôn hòa, trông phi thường bình dị gần gũi.

Hạ Tồn cho rằng đó là tính cách trời sinh của các Beta. Loại tính cách đó nếu đặt trên những người khác thì đó là một điều hết sức bình thường, nhưng khi đặt ở trên người Lương Hoằng thì lại biến thành ưu điểm vạn người mê.

Lúc bàn tán được một nửa, thang máy 'đinh' một tiếng rồi mở cửa ra, người đứng cạnh Hạ Tồn là người đầu tiên phản ứng được, gọi một tiếng: "Lương tổng."

Những người liên tiếp cũng hưởng ứng, hướng Lương Hoằng chào buổi sáng.

Cả người Lương Hoằng mặc một bộ tây trang màu xám, không đeo caravat, áo sơ mi bên trong cũng là kiểu giản dị, nhưng đầu tóc được chải chuốt chỉnh tề, một hai sợ tóc mái hơi rủ xuống trán, vô tình quét qua đôi chân mày rậm, bên dưới là một đôi mắt sáng ngời.

Có người cùng hắn chào hỏi, rồi nhận được một cái gật đầu rất hòa ái: "Chào buổi sáng."

Lương Hoằng dẫn đầu rời đi, dừng chân bên cạnh cái máy chấm công.

Hạ Tồn đi ở phía trước, nghe mấy vị đồng nghiệp nữ nghị luận về ngoại hình của Lương Hoằng sáng nay.

"Ai...Lương tổng hình không phải đi từ tầng hầm để xe đến?"

"...Phải đó, tôi thấy thang máy đi từ trên xuống, còn tưởng là ai hôm qua tăng ca không về nhà."

"Không về nhà cũng không nhất định là vì tăng ca mà."

Hạ Tồn đi nhanh vài bước, trở lại chỗ ngồi, xem xong những email nhận được, xoa xoa gương mặt có hơi mệt liền phát hiện nhóm chat của công ty đã rung lên bần bật.

Y lấy điện thoại di động ra mới phát hiện là nhóm chat không có ông chủ ở trong đó, chỉ nói đến việc cả đêm hôm qua Lương Hoằng hư hư thật thật không về nhà mà ở lại công ty đã có hơn hai trăm tin nhắn.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

[Thoạt nhìn tâm tình của Boss hôm nay đặc biệt tốt!?]

[Lương tổng đâu phải người hung dữ!]

[Vừa nhìn liền biết, nam nữ ăn uống no đủ vui vẻ]

[Haiz, Lương tổng chưa từng có scandal tình ái với Omega nào mà, nói không chừng là Beta đấy, tôi không ngại, khi nào thì lên giường đây???]

[Tự ra chuồng gà mà chơi một mình!]

[Hắn không phải là pháo vương, cho dù có ước pháo cũng không dám ở ngay tại công ty đâu. Hắn là Lương tổng đó, sao lại không tận hưởng ngày nghỉ mà lại siêng năng như vậy chứ?]

Hạ Tồn nằm lên trên bàn nhắm mắt dưỡng thần, sau đó đến phòng pha cà phê tự pha cho mình một cốc mới có thể vực dậy tinh thần.

Sau khi tan tầm, mọi người phi thường náo nhiệt, tháng này bọn họ hoàn thành được ba hạng mục gồm kem, nước có ga và vòng tay thể thao, tất cả đều là những dự án lớn được bắt đầu theo sát từ quý trước. Bọn họ trải qua mấy tháng bận rộn chân sắp không chạm đất, bây giờ rốt cuộc cũng làm xong, tiền cũng đã đến tay.

Thế nhưng bầu không khí thực sự cao trào là lúc Lương Hoằng ngầm thừa nhận chính mình sắp được thăng chức, mọi người bắt đầu ồn ào thay phiên nhau chúc rượu, cuối cùng ai cũng uống say ngất một mảnh.

Hạ Tồn không uống rượu, liền phụ trách lái xe Lương Hoằng trở về.

Buổi chiều, Lương Hoằng chở mấy vị Omega đến nhà hàng, lúc tiệc tan có hai vị Omega được người nhà đến đón, còn lại hai người được Hạ Tồn lần lượt đưa về nhà.

Lúc vào cửa, cả căn nhà chỉ có ngọn đèn ở huyền quan là được mở sáng.

Lương Hoằng không cần y dìu, lúc Hạ Tồn đổi giày thì đèn trong nhà đã lần lượt sáng lên.

Chỉ mới ngày hôm qua thôi, vì hạng mục nước có ga mà Hạ Tồn đã làm việc không ngừng nghỉ suốt hơn hai mươi ngày, trong khi trong tay còn vài công việc lặt vặt khác.

Lúc này đến nhà, y cởi giày da, xỏ dép lê vào, cả người không còn sức lực, miệng lưỡi khô khốc, giống như một giây nữa thôi cũng chịu không nổi.

Thế nhưng y nằm dài trên ghế sô pha hơn hai mươi phút mới đứng dậy đi mở tủ lạnh, uống hết một chai nước.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

Lương Hoằng rất nhanh tắm xong đi ra ngoài, ôm cánh tay đứng dựa ở cửa phòng bếp, tóc vẫn còn chút ẩm ướt, cả người cũng thả lỏng, Hạ Tồn vẫn như cũ có chút sốt sắng, đứng tại chỗ hỏi: "Anh có chỗ nào khó chịu không?"

"Em rất khát sao?"

"Ngày cuối cùng." Lương Hoằng được hỏi một đường trả lời một nẻo, nhưng Hạ Tồn không để ý chính mình cũng như thế, lo lắng đứng báo cáo công tác tại chỗ: "Ngày mai đúng giờ sẽ trình lên, tất cả tư liệu và bằng chứng đều đã được giải quyết."

Lương Hoằng lại không nói chuyện. Bởi vì hắn cao lớn, lúc nhìn người, trên gương mặt không tránh được nhiều ít thần thái của kẻ trên cao nhìn xuống dưới.

Hạ Tồn không thể làm gì khác hơn là lại nói: "Anh còn chưa ngủ sao?"

Lương Hoằng không hề trả lời, biểu tình nhàn nhạt, ánh mắt nhìn y chăm chú giống như không muốn bỏ sót điểm gì.

Hắn quý chữ như vàng, Hạ Tồn cũng không cảm thấy thế nào, dù sao thì trước mặt y, Lương Hoằng vẫn luôn như vậy.

Vào mùa hè năm 2015, Lương Hoằng cực kì nổi tiếng trong lúc Hạ Tồn là sinh viên trao đổi ở Stanford vì hắn cự tuyệt rất nhiều Omega thổ lộ với mình chỉ trong một thời gian ngắn.

Những lời đồn đại về Lương Hoằng, đại đa số đều nói hắn như gió xuân ấm áp, là người trung tâm của các cuộc xã giao.

Ngày ấy, Hạ Tồn cùng hắn lên giường, ấn tượng của y đối với hắn cũng chi dừng lại ở mức nghe tên chưa thấy mặt.

Mãi đến tận hừng đông, khi dục vọng thối lui, Hạ Tồn bị lạnh làm cho tỉnh giấc. Y không biết trước tiên xoa bóp cái eo đang đau nhức giống như không thuộc về mình nữa hay là cái tuyến thể sau gáy cũng đang đau râm ran. Gian nan chống tay lên giường ngồi dậy, Hạ Tồn nương theo ánh sáng le lói ở bên ngoài nhìn người đang nằm bên cạnh mình, người đó có đôi chân quá dài nên hình như bị nhô ra khỏi giường một chút, nửa bên mặt cũng bị khuất trong bóng tối, y chỉ có thể rõ một đường xương quai hàm trông rất mạnh mẽ.

"Lương Hoằng."

Người y cho rằng đang say ngủ đột nhiên mở miệng, vững vàng dọa y nhảy dựng một cái, hồi lâu sau y mới phản ứng được đến phiên mình giới thiệu.

"Tôi tên Hạ Tồn." Bởi vì quá lạnh, y khịt khịt mũi, thấp giọng nói: "Là sinh viên trao đổi, ngày mốt sẽ trở về."

Ngày ấy xuất ngoại, bố mẹ nuôi tự mình đưa y đến sân bay, cả nhà đều vui sướng, không ngờ rằng chỉ mới có nửa năm, y lại nhận được tin tức nhà tan cửa nát, người thân cũng không còn.

Uy tín bị đóng băng, bất động sản bị thu hồi, cho nên việc học ở nước ngoài không thể tiếp tục được nữa.

Đối tượng tình một đêm cũng cảm nhận được tâm tình của Hạ Tồn đi xuống, phát ra một tiếng cười nhạo trầm thấp, nửa ngày mới hỏi y: "Thất tình?"

Hạ Tồn suy nghĩ một chút, không có phủ nhận.

Trong cơn đau nhói trên người, Hạ Tồn ý thức được y không bị đánh dấu, trong phòng ngoại trừ mùi vị hỗn tạp của dịch thể thì chỉ còn có mùi tin tức tố của chính mình.

Nhân sinh của Hạ Tồn, cho đến bây giờ đều có chút xui xẻo. Hạ Tồn luôn biết điều đó.

Nhưng y vẫn không nghĩ rõ ràng được, chuyện mình gặp gỡ Lương Hoằng thì đến cùng có được tính vào trong số đó hay không.

Sau đó, Lương Hoằng giúp y tìm phòng ở, tự nhiên cũng trả trước tiền thuê, cách trường học chỉ có mười phút đi xe. Một chiếc xe Volvo là tài sản còn sót lại dưới danh nghĩa của Hạ Tồn, cũng là phương tiện giúp y đi lại trong nửa năm còn lại của kì hạn trao đổi sinh viên.

Thế nhưng, trong căn nhà cho thuê đó, Hạ Tồn và Lương Hoằng cũng biến từ tình một đêm thành tình nhiều đêm.

Lương Hoằng là Beta, sẽ không thể chân chính đánh dấu y, cho nên mặc dù hai người có lăn giường đến long trời lở đất thì tỉ lệ thụ thai cũng cực kì thấp.

Hạ Tồn là một người trầm mặc, ít nói. Y không thích xã giao, cơ hồ cũng không có nhiều bạn bè, đương nhiên cũng sẽ không báo tin này cho ai biết, tựa hồ đang trong một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Người theo đuổi Lương Hoằng vẫn như trước cuồn cuộn không ngừng, trong đó nhiều nhất lại là Omega. Ngày Hạ Tồn về nước, hắn vẫn còn hai buổi tiệc sinh nhật phải tham dự. Buổi chiều lúc hai người nói lời từ biệt, trước khi Lương Hoằng ra cửa, còn đè Hạ Tồn lên bệ cửa sổ ôm hôn một lúc lâu.

"Hạ Tồn."

Hạ Tồn hoàn hồn từ trong hoảng hốt, không biết vì sao Lương Hoằng lại chạy đến bên cạnh nắm thật chặt tay của y.

Tay của Lương Hoằng rất lớn, nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn giường như có thể thiêu đến da dẻ của Hạ Tồn, vừa lạnh vừa nóng khiến cho đáy lòng của y không thể nhẫn nại được nữa.

Tựa như xuất phát từ bản năng sợ hãi, Hạ Tồn khắc chế chính mình không lấy lại bình nước bị Lương Hoằng đoạt đi.

Hạ Tồn không thể khiến mình ngừng phát run, cuối cùng bị Lương Hoằng xoa cằm đến ngẩng đầu lên, y triệt để không còn hoảng hốt nhưng chìm sâu vào đôi mắt sâu thằm của Lương Hoằng.

Ánh mắt của Lương Hoằng vẫn như mọi ngày, bình tĩnh mà khắc chế.

Hắn vẫn nắm lấy cánh tay của y đặt lên trên thắt lưng của mình.

Hạ Tồn nhìn vào đôi mắt của Lương Hoằng, nghe thấy hắn dùng một âm thanh trầm thấp và chắc nịch, giống như thông báo một chuyện không quan trọng: "Em phát tình, Hạ Tồn."

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)