Hồ Đồ

Chương 24



Đả tự Webtruyen.comLục Ứng Khâm không nuốt lời, mặc dù chỉ đến bệnh viện có một lần nhưng nhờanh ta mà Trình Lạc Minh được điều trị tốt nhất. Dù vậy, Trình Lạc Minhvẫn chưa có chút biến chuyển. Đã mấy ngày mấy đêm Trình Đoan Ngọ trực ởbệnh viện, nhưng cái mà cô nhận được vẫn là những tờ giấy thông báo anhcô vẫn ở trong tình trạng nguy kịch, cứ mỗi lần nhận được thông báo,Trình Đoan Ngọ cảm thấy mệt mỏi rã rời, sức cùng lực kiệt.

Đếnngày thứ mười bảy, Trình Lạc Minh cũng đã tỉnh táo lên nhiều, anh có thể mở được mắt, cổ họng bị cắm đủ các loại ống truyền nên không thể nóiđược nhưng ít nhất cũng nghe thấy Trình Đoan Ngọ nói.

Cô khôngdám chạm vào anh sợ làm anh bị đau, chỉ ngồi bên cạnh giường bệnh nóithật nhỏ nhẹ: “Anh, nếu anh nghe thấy tiếng em nói thì chớp chớp mắtnhé!”

Khóe môi TRình Lạc Minh khẽ run run những vẫn dè dặt chớpmắt. Đã rất lâu rồi anh không ăn uống gì, chỉ dựa vào những bình dịchtruyền để duy trì sự sống. Trình Đoan Ngọ nhìn mà đau lòng, chỉ hận mộtđiề là không thể chịu khổ thay anh.

Trình Đoan Ngọ mím chặt môi,cố kiềm chế không để tiếng khóc nức nở nơi cổ họng bật ra. Cô nhẹ nhàngnói: “Anh, em xin lỗi, đều là tại em mà anh phải chịu khổ, nếu em đưaanh đến bệnh viện sớm hơn, thì anh sẽ không phải khó chịu như thế này..”

Trình Lạc Minh rơm rớm nước mắt, cô mở tơ mắt, muốn nói điều gì đó nhưng không thể, môi cứ mấp máy.

Trình Đoan Ngọ thấy TRình Lạc Minh có vẻ xúc động liền nắm chặt tay anh, vỗ về: “Đừng cử động, đừng cử động!”

Trình Lạc Minh hít một hơi thật sâu, mệt mỏi chớp chớp mắt, rồi lại mở mắt thật to, nhìn lên trần nhà ánh mắt trống rỗng.

“Anh, em không nên làm anh tức giận, là em không tốt. Nhưng anh đừng vì tứcgiận mà bỏ em cũng đừng nói những điều ngốc nghêch. Anh không phải làgánh nặng của em, em rất cần rất cần anh, thật đâý!”

Nét mặt Trình Lạc Minh lộ rõ vẻ xúc động, mặc dù anh không nói được nhưng vẫn run rẩy chớp chớp mắt.

“Chết còn không sợ, sao lại sợ sống chứ?” Trình Đoan Ngọ nắm chặt tay TrìnhLạc Minh như muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh. “Trước kia anh đã nói vớiem như vậy, anh còn nhớ không? Anh nhắt định phải cố gắng lên, chữa khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ chẳng cần bất cứ thứ gì nữa, chúng ta sẽ rời khỏinơi đây, sống thật tốt được không?”

Khóe mắt Trình Lạc Minh rưngrưng anh chớp chớp mắt, nước măt liền trào ra. Trình Đoan Ngọ biết anhđang đau đớn thế nào, nhưng ngoài việc động viên để anh có thể kiên trìcô chẳng còn biết nói gì để an ủi anh. Cô thấy lòng chua xót vô cùngnhưng không dám khóc, bởi lúc này Trình Lạc Minh đang cần cô mạnh mẽ đểlàm chỗ dựa.

“Anh, anh nhất định không được bỏ em, nhất địnhkhông được bỏ em đâu đấy.” Trình Đoan Ngọ như đang khẩn khoản van nàianh. Tình trạng hiện giờ của Trình Lạc Minh, cô biết rất rõ, đã mấy ngày liền cô mất ngủ, mà cho dù có chớp mắt được một chút thì cũng lại tỉnhgiấc vì mơ thấy ác mộng.

Sáu năm trước Trình Thiên Đạt cũng độtnhiên rời xa cô. Ông nói là ông “Đi giải quyết công việc.” rồi đi mãikhông về. Đêm hôm ấy, cô đang ngủ say thì bị TRình Lạc Minh gọi dậy, anh dẫn cô chạy trốn đến một ngôi làng nhỏ ở ngoại thành. Ngày hôm sau,ngồi trước chiếc tivi đen trắng trong nhà một gia đình, cô thấy thôngtin liên quan đến bố mình. Cảnh sát phát hiện Trình Thiên Đạt ở giữa một vũng máu bê bết, mặc dù hình ảnh thê thảm nhất đã bị che đi nhưng côvẫn biết rằng đó chính là bố mình.

Cô không muốn khóc nhưng không thể kìm nén. Một người sống vẻ vang như vậy mà lại chết một cách vôcùng thảm hại, ngay đến cả bộ quần áo mặc trên người cũng không lànhlặn.

Sau đó, các chú các bác của Trình gia đứng ra giải quyết mọi việc, Trình Đoan Ngọ và Trình Lạc Minh không bị liên lụy được gọi đếnđể nhận thi thể.

Trình Lạc Minh không nói bất cứ câu gì, chỉ nắmchặt tay Trình Đoan Ngọ, còn cô đau đớn gào khóc. Lúc đó đau đớn đến tột cùng, mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn nhớ như in. Cảm giácmất đi một người thân chẳng khác nào có ai đó lấy dao cứ vào da thịmình, Trình Đoan Ngọ không muốn phải trải qua cảm giác đó thêm một lầnnào nữa, không hề muốn…

“Bố ròi bỏ em rồi, anh không thể rời bỏem nữa! bỏ lại một mình em ở trên đời này, anh có thể yên tâm đượckhông?” Trình Đoan Ngọ nói mà cứ thấy cổ họng nghèn nghẹn. Cô thực sựrất sợ mình không thể khống chế được. Ôi trời ơi, cô không thể mất đithêm nữa, thực sự không thể!

Trình Lạc Minh dường như cũng cảm nhận được nỗi đau thương của cô, không ngừng chớp mắt nước mắt cứ thế chảy ra.

Trình Đoan Ngọ đau đớn, ngẩng lên lau nước mắt cho anh trai. “ Sẽ tốt thôi,tất cả rồi sẽ tốt đẹp.” chính cô cũng không biết rốt cuộc mình đang anủi anh trai hay đang an ủi chính mình…

Cuối cùng thì Trình LạcMinh cũng không qua được ngày thứ mười tám, sáng sớm hôm đó, não củaanh lại bị xuất huyết, bác sĩ đã cố gắng hết sức để cứu chữa nhưng cũngđành bó tay, chỉ biết nhìn Trình Đoan Ngọ, lắc đầu. “Tế bào não của bệnh nhân đã chết. trên tinh thần nhân đạo chúng tôi sẽ không chủ động tháoống thở của bệnh nhân, để người nhà tự quyết định, nhưng đối với ngườimà bộ não đã chết rồi, thì cho dù có đưa bệnh nhân ra một bệnh viện nước ngoài, với một kỹ thuật tiên tiến và bác sĩ giỏi đi chăng nữa thì cũngkhông cứu chữa được…Đương nhiên chũng tôi tôn trọng ý nguyện của ngườinhà bệnh nhân…” Bác sĩ cô gắng nói một cách uyển chuyển nhưng Trình Đoan Ngọ cũng không ngốc đến mức không hiểu rõ tình trạng hiện tại của anhtrai. Cô đúng bất động ở cửa phòng ICU, bàn tay nắm chặt Trình Lạc Minhthật sự đã buông tay rời bỏ cô rồi.

Rõ ràng một tiếng trước, anh vừa tỉnh lại còn hứa nhất định anh sẽ không bỏ cô cơ mà? Anh thật xấuxa, anh bỏ cô mà đi trươc rồi! Anh bỏ lại cô một mình ở thế giới này, rõ ràng đã nói là rời khỏi đây để sống tốt hơn rồi mà. Tại sao anh khônggiữ lời chứ.

Trình Đoan Ngọ nhìn xa xăm, ánh mắt trống rỗng, yếuớt nói với bác sĩ: “Tại sao không cứu anh ấy? Tôi có tiền mà, tại saolại không cứu anh ấy?”

Các bác sĩ đã quen với những trường hợpnhư thế này nhưng khí chứng kiến cảnh Trình Đoan Ngọ không ngủ, khôngngủ mười mấy ngày liền để chăm sóc anh trai, họ rất cảm động: “Xin lỗi,chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi…”

Sao giống cảnh tượng trên phim vậy, rõ ràng một mạng người, vậy mà chỉ một câu “đã cố gắng hết sứcrồi” là xong, Trình Đoan Ngọ không thể chấp nhận được sự thật tàn khốcnày.

Suốt ba tiếng đồng hồ cô cứ ngồi bất động, không nói câu nào. Các bác sĩ lo cô sẽ nghĩ quẩn nên cử một y tá trẻ bên cạnh.

Cuối cùng, cô cũng tỉnh táo trở lại tự tay tháo ống thở của Trình Lạc Minh.Cô không muốn nhìn thấy anh phải tiếp tục chịu khổ sở nữa.

Trênngười anh chỗ nào cũng đầy băng gạc và ông cắm. Nhìn cảnh tượng tày chodù là người bình tĩnh đến mấy thì cũng cảm thấy rợn người. Mười bảy ngày chữa trị là sự tra tấn khủng khiếp đối với Trình Lạc Minh. Thực raTrình Đoan Ngọ cũng biết điều ấy, nhưng cô không thể không tiếp tục đấutranh.

Trong mười bảy ngày qua, não anh liên tục bị xuất huyết.Mấy bệnh nhân cùng phòng anh cũng đã ra đi, chứng kiến cảnh người nhà họ khóc đau đớn. Trình Đoan Ngọ thực sự hy vọng chờ kỳ tích sẽ xuất hiện,nhưng cuối cùng chẳng có kỳ tích nào xuất hiện.

Khóe miệng TrìnhLạc Minh khẽ nhếch lên, hai mắt khép hờ, chẳng còn nhìn thấy chút sứcsống, Trình Đoan Ngọ lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mi mắt để anh bình yên nhắm mắt lại.

Những đường hiển thị cao thấp trên máy điện tâm đồ trước mắt cứ thấp dần, thấp dần, cuối cũng thành một đường thẳng băng.Trình Đoan Ngọ biết rằng, anh cô sắp được giải thoát. Được giải thoát,anh cô sẽ không phải đối diện với nhân gian đầy thương tân này nữa.

Trình Đoan Ngọ mỉm cười nhưng không kìm được dòng nước mắt cứ trào ra khiếncảnh tượng trước mắt trở nên nhạt nhòa. Cô không biết tâm trạnh lúc nàycủa mình là gì nữa. Sáu năm qua, nếu như không có Trình Lạc Minh bêncạnh, có lẽ cô đã chết rồi. Anh đã sống bên cạnh cô, cùng cô chịu đựngkhó khăn, gian khổ, vậy mà giờ đây anh vẫn bỏ cô mà đi.

Có lẽthiên đường thực sự là một nơi tốt đẹp? nếu không thì sai anh lại nỡ bỏrơi cô chứ? Anh sao lại nỡ buông tay bỏ cô lại một mình?

Nước mắt cứ rơi nhưng cô không hề khóc. Cô quỳ bên cạnh giường bẹnh, nắm chặtbàn tay đang lạnh dần của Trình Lạc Minh. Cô biết rằng, đây chính là dấu hiệu Trình Lạc Minh đang rời đi nhưng cô không dám đánh thức anh nữa.Cô sẽ buông tay để anh rời đi, để anh đi tìm một chân trời hạnh phúcmới.

Kiếp sau, kiếp sau nữa, cô vẫn muốn làm em gái của anh.

Anh sẽ mãi là anh trai cô, còn cô mãi là đứa em gái bướng bỉnh của anh

Lễ tang của Trình Lạc Minh do chính đàn em của Lục Ứng Khâm đứng ra loliệu. Bao năm qua, hai anh em họ nương tựa vào nhau mà sống, cũng chẳngcòn ai thân thích. Dù vậy, Lục Ứng Khâm vẫn dặn dò đàn em phải tổ chứctang lễ thật long trọng. Anh ta nghĩ rằng, với tư cách là người đứng ratổ chức tang lễ, anh ta cũng phần nào khiến Trình Đoan Ngọ thất mát mặt.

Thực ra, khi biết Trình Đoan Ngọ đến tìm mình vì Trình Lạc Minh, anh ta cảmthấy rất thoải má. Không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy nhưng ítnhất anh ta cũng không còn buồn bực vì nghĩ rằng cô đến tìm anh ta vì Du Đông.

Chỉ có điều sau khi Trình Lạc Minh qua đời, Trình Đoan Ngọ đã thay đổi rất nhiều. Cô cứ lặng lẽ như một hồn ma. Mấy ngày tổ chứclễ tang, cô không nói một lời, cũng chẳng để tâm đến những người viếng,chỉ ngồi đó im lặng ôm bức ảnh của Trình Lạc Minh.

Từ trước tớigiờ, Lục Ứng Khâm vẫn luôn căm ghét Trình Lạc Minh. Hồi đó, Trình LạcMinh cậy thế coi thường ức hiếp anh ta, anh ta vẫn chưa quên được. Nhưng có lẽ thời gian thực sự là một phương thuốc hữu hiệu để xoa dịu tất cả.

Lúc anh ta biết Trình Lạc Minh sắp qua đời thì những ân oán bỗng không cònsâu sắc như trước kia nữa. Mặc dì anh ta không hề tới dự tang lễ củaTrình Lạc Minh nhưng đàn em của anh ta vẫn báo cáo rất chi tiết tìnhhình của tang lễ. Những tin tức nghe được khiến anh ta chau mày suynghĩ….

Lễ tang diễn ra trong ba ngày. Trình Lạc Minh cũng coi như sinh ra trong vịnh dự chết cũng vẻ vang. Nhưng Trình Đoan Ngọ biếtrằng, nhất định anh sẽ không vui vì tất cả những thứ này đều do Lục ỨngKhâm ban tặng.

Trình Lạc Minh không hi vọng cô lại bước chân vàohố lửa, nhưng cô chẳng còn cách nào khác, để cứu Trình Lạc Minh, côkhông còn lựa chọn nào nữa.

Ngày chôn cất anh là một ngày mưa tầm tã. Trình Đoan Ngọ tự tay đem tro cốt của anh vào trong mộ rồi lấpđất, lập bia, tất cả đều theo như trình tự bình thường. Mộ anh được đặtcanh bên cạnh mộ bố cô. Lục Ứng Khâm tuy là người tuyệt tình nhưng vẫnđối với Trinh Thiên Đạt cũng không tệ. Năm đó, tất cả những người cóliên quan đều có kết cục rất thảm, duy nhất chỉ có với Trình Thiên Đạtlà anh ta vẫn chọn cho ông một phần mộ rất đặt tiền. tiếc rằng, dù cóđắt tiền hơn nữa rốt cuộc cũng chỉ là một nấm mộ mà thôi. Chp dù làTrình Thiên Đạt hay Trình Lạc Minh thì họ cũng cảm nhận được gì nữa chứ?

Những năm qua, vì sợ phải chạm mặt Lục Ứng Khâm nên cả cô và Trình Lạc Minhđều không dám đến thăm mộ của Trình Thiên Đạt lần nào. Giờ đây, khichẳng còn bất cứ thứ gì, cô lại có thể đường đường chính chính đến thămbố cô. Trình Đoan Ngọ cười cay đắng, như tuyệt vọng. Cô trầm mặc đưa tay vuốt ve bia mộ lạnh lẽo kia. Cứ thế, cô không nói câu nào cho đến khirời đi.

Cô cứ im lặng như vậy, Lục Ứng Khâm thu xếp cho cô mộtngôi nhà trong thành phố, cô cũng chẳng phản đối, cô thực sự đã biếnthành một người mà cô đã nói với Lục Ứng Khâm, anh ta muốn làm gì cô thì làm.

Nhưng Lục Ứng Khâm lại không thích cảm giác như thếnày chút nào. Trình Đoan Ngọ giờ đây chẳng khác nào một cái xác khônghồn, chẳng có chút sinh khí. Sự quật cường khiến anh ta phải rung độngtrước kia của cô, cả tính độc nhất vô nhị trước kia của cô dường như đãbiến mất cùng với sự ra đi của Trình Lạc Minh.

Ngày nào Lục ỨngKhâm cũng tranh thủ lúc rỗi rãi đến thăm cô, nhưng cho dù anh nói gì, cô cũng không phản đối, cũng chẳng tức giận. Cô không ngước lên nhìn cứcúi gằm mặt, chất chứa nỗi đau buồn. Ban đầu, anh ta cứ nghĩ rằng vì cômất đi người thân nên như vậy, vì thế anh ta cũng cố chịu đựng, nhưngmột thời gia dài trôi qua, cô vẫn cứ tình trạng đó, không hề thay đổi,Lục Ứng Khâm ngày càng cảm thấy sốt ruột, tức giận.

Ăn cơm xong,người giúp việc thu dọn bát đĩa, Trình Đoan Ngọ cũng làm giúp. Nhưng lúc Lục Ứng Khâm ở đây, cô luôn cố gắng tìm việc gì đó để làm, dường như cô không muốn đối diện với anh ta giây phút nào. Lục Ứng Khâm biết rõ điều ấy.

“Trình Đoan Ngọ!” cô định quay người đi về phòng thì Lục Ứng Khâm lạnh lùng gọi cô lại.

Trình Đoan Ngọ liền dừng lại, lưng cứng ngắc nhưng vẫn quay đầu lại. cô không nói gì, chỉ cúi thấp đầu chờ Lục Ứng Khâm nói tiếp.

“Lại đây!”Lục Ứng Khâm ra lệnh, Thực sự chính anh ta cũng không hiểu tại sao mìnhlại mất tiền và tốn công tốn sức dây dưa với người phụ nữ này. Tuy anhta nói đó là bỏ tiền mà mua cô về để đùa giỡn nhưng đã rất lâu rồi anhta không chạm vào người cô. Giờ đây, cô gầy đến nổi chẳng ra hình người, xương vai lộ rõ, trông chẳng có sức sống, chẳng khác nào một cành củikhô, đôi mắt vốn đã to của cô giờ lại càng to trên khuôn mặt hốc hác.Nói cũng không khoa trương, nếu giờ vứt cô ra đường thì cũng đủ để dọacho người khác khiếp sợ.

ấy vậy mà Lục Ứng Khâm vẫn không nỡbuông tay. Rõ ràng bên cạnh có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, thanh tú,thuần khiết nhưng anh ta chỉ muốn Trình Đoan Ngọ. Anh cũng không thể lýgiải được sự cố chấp đó của mình. thậm chí, có những lúc anh ta còn cảmthấy thất bại vì đã không lay chuyển được cô.

“Ngồi xuống!”

Trình Đoan Ngọ ngoan ngoãn nghe lời, ngồi đối diện anh ta. Lục Ứng Khâm cảmthấy thái độ phục tùng đó của cô giống như đang giày vò anh vậy.

“Trình Đoan Ngọ, buổi sáng ngủ dậy, cô có soi gương không vậy?” Lục Ứng Khâmchau mày, không muốn nói những lời khiến cô bị kích động nhưng anh takhông nhịn được. “Mẹ kiếp. cô không thử nhìn cái bộ dạng như ma như quỷcủa cô à? Cô định dọa ai vậy? Tôi bỏ tiền ra để mua cái thứ hàng như côà? Mẹ kiếp, cô không soi gương sao? Cô thấy mình đáng giá không?!”

Mắt Trình Đoan Ngọ chẳng hề cử động, cúi đầu thật thấp. Lục Ứng Khâm lạicàng tức giận, quát lớn: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Ngẩng lên!”

Tiếng quát lỡn đó khiến Trình Đoan Ngọ thấy sợ, rồi cô thản nhiên ngẩng lên,nhìn Lục Ứng Khâm chằm chằm. Đôi mắt trông rỗng đó vẫn đẹp lại thường,Lục Ứng Khâm chỉ liếc nhìn một cái mà cảm thấy như bị hút vào đó.

Anh ta cố kìm nén cơn tức giận, chau mày, trịnh trọng hỏi: “Trình Đoan Ngọ! Nói xem, có phải cô nghĩ rằng chết là hết không?”

Trình Đoan Ngọ nãy giờ vẫn im lặng, nghe thấy câu hỏi này của Lục Ứng Khâmmới có phản ứng. Hàng mi thoáng run rẩy, hồi lâu sau cô mới khẽ nói:“Đúng.”

Lục Ứng Khâm chấn động trước câu trả lời đó của cô. Anhta cũng chỉ là giận quá nên mới hỏi như vậy, không ngờ, câu đầu tiên màcô nói ra lại là cô muốn chết, chết là hết.

“Cô đừng có mơ!” LụcỨng Khâm dường như phản ứng theo bản năng. “Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một cái xác không hồn sao? Trình Đoan Ngọ, mẹ kiếp, cô đừng cómơ!”

Trình Đoan Ngọ chớp chớp mắt bình tĩnh nhìn anh ta. “Lục Ứng Khâm, tôi muốn biết làm thế nào tôi mới trả hết nợ cho anh. Một đêm anh có thể trả bao nhiêu? Bao nhiêu đêm mới có thể trả hết?”

Lục Ứng Khâm kích động đến trợn tròn mắt, nhìn Trình Đoan Ngọ với anh mắt không thể tin được, “Trả hết? mẹ kiếp, cô nghĩ cô là ai chứ? Muốn tính toánà? Cô có tư cách gì chứ?”

Anh mắt của cô dần trở nên u ám. Cô tỏra bình thản trước câu nói đả kích đó của Lục Ứng Khâm, cất tiếng: “vậycó phải chỉ cần tôi còn sống thì chẳng bao giờ có thể trả hết nọ đúngkhông?” Trình Đoan Ngọ nắm chặt tay nới, nói rất rõ ràng: “Lục Ứng Khâm, nếu tôi chết rồi thì coi như món nợ này sẽ xóa hết, phải không?”