Hình Hôn – Hôn Nhân Giả

Chương 2-2



Diệp Tân ở cửa phòng tìm tới lui chiếc điện thoại di động bị bỏ quên tối hôm qua, sau đó gửi Lâm Phi một tin nhắn ngắn, nói phía bên mình xảy ra chút vấn đề, hi vọng hắn có thể tới đón một chút. Sau đó lại tiện đường mua chút thuốc hạ sốt.

Đến nỗi phía sau đã bôi thuốc mỡ, cậu gõ chữ xong, vẫn là lau bỏ. Không nói ra được, chờ người đến nói sau đi.

Gửi xong tin nhắn liền nằm ở trên giường ngủ mê man, drap giường cái gì cũng không đổi, toàn bộ giường đều là khí vị tối hôm qua lưu lại. Diệp Tân cắn răng, cuối cùng biến thành khẽ than thở một tiếng.

Lâm Phi rất nhanh liền đến.

Diệp Tân đi mở cửa, sau đó liền đã xảy ra một màn cẩu huyết—— tại cửa bắt gặp Đoạn Châu không biết từ đâu trở về.

Tình cảnh người ở bên ngoài xem ra thực sự có chút lúng túng, cứ việc ba người tạm thời đều không có quan hệ gì mập mờ, mà vẫn cứ có loại cảm giác bắt kẻ thông dâm ở đây.

Đoạn Châu sắc mặt âm trầm, Lâm Phi sắc mặt cũng cũng chẳng có nơi nào đẹp mắt, mà Diệp Tân, bởi vì các loại nguyên nhân, hiện tại sắc mặt trắng bệch.

Lâm Phi thấy Diệp Tân một bộ trang phục ở nhà tùy ý—— chủ yếu là không mang nịt vú trước ngực như bình thường  ——liên hệ với việc Diệp Tân muốn hắn mua thuốc cùng với sắc mặt của cậu, đã não bổ toàn bộ nguyên nhân kết quả đã trải qua.

Nhất thời sắc mặt liền càng khó coi hơn.

Hắn một tay túm lấy cổ áo của Đoạn Châu, đem y đặt ở trên tường, chất vấn: Ngươi đem hắn, ngươi đem hắn cường bạo?!

Đoạn Châu dừng một chút, sau đó đem người đẩy ra, nói: Vậy thì sao? Hắn nợ ta.

Nói liền vào nhà.

Lâm Phi vung quyền muốn đuổi theo đánh, lại bị Diệp Tân lôi kéo. Diệp Tân lấy  thuốc trên tay hắn, ra hiệu hắn đi trước, sau đó liền chính mình vào nhà đóng cửa đem hắn ở ngoài.

Lâm Phi giận không chỗ phát tiết, dùng sức mà đập một vào cánh cửa, tàn nhẫn mà mắng một câu đê mờ.

Diệp Tân cầm thuốc của Lâm Phi, đi vào phòng khách, thì thấy Đoạn Châu ngồi dựa vào ghế sa lon, một mặt xuất thần.

Diệp Tân chậm rãi đi lên trước, thấp thỏm vỗ vỗ vai Đoạn Châu, lúc Đoạn Châu đem lực chú ý chuyển tới trên người mình, cậu dùng ngôn ngữ bằng tay hỏi: Có đói bụng hay không, tôi làm điểm tâm cho anh?

Đoạn Châu theo mặt của cậu một đường nhìn xuống, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên cánh tay cầm túi thuốc của Diệp Tân.



Đoạn Châu hỏi: Cậu bị sốt?

Diệp Tân do dự gật gật đầu.

Đoạn Châu nói: … Cậu đi uống thuốc nằm nghỉ đi.

Sau đó liền không nhìn cậu nữa.

Diệp Tân đứng một hồi, đại khái là thật có chút không chịu nổi, chậm rãi đi trở về phòng, nhìn thấy chiếc giường hỗn loạn liền sững sờ, cuối cùng nhận mệnh tháo drap giường, ở trong ngăn kéo tìm một cái khác tùy tiện phủ lên, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

Lúc này mới nhớ tới, thật là đã quên rót nước mất rồi.

Thực sự không  đùa, cậu liền trực tiếp nuốt, may là Lâm Phi mua thuốc viên thuốc con nhộng. Bất quá lúc nuốt xuống, vẫn là hơi nghẹn trong cổ họng.

Thời điểm đang mơ mơ màng màng ngủ, giống như có người đi vào, sau đó đánh thức cậu —— là Đoạn Châu.

Ngữ khí rất cứng ngắt: Ngồi dậy, ăn một chút gì.

Diệp Tân mơ màng tỉnh dậy, cũng không biết Đoạn Châu nơi nào lấy được cháo, Diệp Tân cũng vô tâm đi quản, tuy rằng không có khẩu vị gì, nhưng vẫn là dưới ánh nhìn của Đoạn Châu đem cháo nuốt hết.

Đoạn Châu bưng khay lên muốn đi ra ngoài, nhưng bị Diệp Tân kéo góc áo lại, Diệp Tân bày tỏ mình có lời muốn nói với Đoạn Châu. Đoạn Châu xoay người lại, nhìn cậu gõ chữ trên điện thoại di động.

Diệp Tân nói: Tôi sẽ dọn ra ngoài, chờ tôi khỏi bệnh rồi, sau đó tôi liền dời dọn đi. Nếu như anh muốn tôi lập tức dọn ra ngoài cũng được. Xin lỗi.

Đoạn Châu nói: Không cần, cậu tiếp tục ở lại đi.

Diệp Tân nghi hoặc mà nhìn Đoạn Châu.

Đoạn Châu nói: Tối hôm qua… Coi như xóa sạch hết đi. Cậu tiếp tục ở đây, tiếp tục làm bộ chúng ta là vợ chồng. Vả lại chúng ta cũng chỉ là kết hôn giả, giấy hôn thú đều là giả.

Nói xong tự giễu nở nụ cười, thật rõ ràng, cũng chỉ là giả kết hôn, cậu thật sự là nam hay là nữ lại có cái gì quan hệ đây, người khác nghĩ đến cậu là nữ là đủ rồi. Cậu cũng không cần giải thích, tôi tạm thời không muốn nghe.

Diệp Tân cúi đầu, tay nắm chặt chăn.

Cậu nghỉ ngơi thật tốt đi. Đoạn Châu nói. Nói xong cũng quay người rời đi, tại lúc ra cửa, hắn ngừng lại, quay người hỏi: Phía sau… Không có bị thương chớ, có muốn hay không tôi đi mua thuốc?

Diệp Tân lắc lắc đầu, mà từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu.

Hai ngày sau, Diệp Tân xem như là khôi phục khỏe mạnh. Trong thời gian này, đều là Đoạn Châu chăm sóc cậu.

Mà nói là chăm sóc, kỳ thực cũng chỉ là đưa cho cậu mấy lần cơm, sau đó cầm thuốc mỡ cho cậu, để cậu tự bôi. Những thời gian khác, cũng chưa từng vào phòng Diệp Tân.

Giống như là, thấy ghê tởm mình.

Cũng là đáng đời mình, hắn chịu đưa cơm, còn để cho mình ở lại, đã rất khá rồi. Diệp Tân nghĩ.

Diệp Tân có thể cảm giác được Đoạn Châu vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho mình. Cũng là, lừa dối lâu như vậy, có thể cứ như vậy tha thứ liền thật kỳ quái. Đại khái về mặt thái độ hòa hoãn, cũng chỉ là xuất phát từ đối với buổi tối ngày hôm ấy hổ thẹn đi.

Nhớ tới chuyện đêm hôm đó, Diệp Tân liền cảm thấy trong lòng rất loạn, cuối cùng không muốn nghĩ nữa, cứ coi như là trừng phạt đi.

E rằng nếu Đoạn Châu còn muốn mình cho hắn thêm làm mấy lần bồi thường tổn thất tinh thần, nói không chừng tự mình còn có thể đáp ứng đi.

Tự mình làm bậy thì không thể sống được.

Diệp Tân nghĩ tới chờ khỏi bệnh rồi liền bỏ đi, bất quá ngẫm lại vẫn là thôi —— nếu như hắn càng tức giận hơn thì làm sao đây? Cho nên cứ giả bộ cái gì  cũng đều không có phát sinh, mình và hắn vẫn là quan hệ kết hôn giả đi.

Chỉ là làm bộ thế nào đi nữa, cũng không thể trở về được như trước.

Trong nhà lạnh đến mức lợi hại, rõ ràng vẫn chỉ là đầu thu.

Có một lần Lâm Phi lại tìm đến Diệp Tân, thế nhưng bị Đoạn Châu nhốt ở ngoài cửa.

Đoạn Châu lúc trước bởi vì quan hệ với Diệp Tân, cùng Lâm Phi cũng coi như là sơ giao, chỉ bất quá bây giờ một câu cũng không thèm nói với hắn, trực tiếp đem người khóa cửa ở ngoài, đại khái cũng là bởi vì nguyên nhân tức giận đối phương cùng Diệp Tân đồng lõa hợp tác lừa gạt mình đi.

Lâm Phi tức giận mà đập phá cửa nhà, Đoạn Châu cũng không ra mở cửa, không có cách nào chỉ có thể tìm Diệp Tân. Thế nhưng điện thoại di động của Diệp Tân lại tắt nguồn.

Hai ngày sau Diệp Tân cuối cùng phát hiện điện thoại di động mình hết pin, sau khi sạc điện, khởi động máy, cậu phát hiện mình bị tin nhắn Lâm Phi oanh tạc.

Diệp Tân thở dài —— cậu phát hiện mình dĩ nhiên đã đem Lâm Phi quên mất.

Thế là liền soạn thảo một tin nhắn gửi đi, cùng Lâm Phi xin lỗi, nói ban nhạc bên kia phải làm phiền hắn, sau đó giải thích chuyện mấy ngày nay, cuối cùng nói cho hắn biết, chính mình đại khái còn muốn ở đây.

Lâm Phi xem xong tin nhắn tức đến giậm chân, nói hắn bằng cái gì bắt cậu tiếp tục cùng hắn đóng giả vợ chồng?!

Diệp Tân đáp: Bằng việc tôi lừa hắn.

Lâm Phi nói: Nếu như hắn lại cường bạo cậu phải làm sao đây?

Ngón tay Diệp Tân dừng ở trên màn hình điện thoại di động khá lâu, cuối cùng đánh câu nói tiếp theo: Nói sau đi, cũng coi như là tôi gieo gió gặt bão.

Lâm Phi rất muốn đem đầu cậu mở ra nhìn, bên trong óc có phải là bởi vì phát sốt mà nóng hỏng rồi hay không.

Cứ như vậy, Diệp Tân cùng Đoạn Châu tiếp tục ở cùng một chỗ. Chỉ là quan hệ của hai người, lạnh nhạt tới cực điểm.

Đoạn Châu tựa hồ khôi phục như trước đây, trở lại sinh hoạt thối nát trước kia, cơ hồ mỗi ngày buổi tối đều ra ngoài chơi, có lúc rất muộn mới trở về, có lúc cả đêm không về.

Hoặc là nói, so với trước đây càng thêm thối nát.

Diệp Tân trong lòng hổ thẹn, cái gì cũng không biểu thị, cũng không có cái gì tốt để biểu thị, chỉ là mỗi ngày yên lặng giúp hắn làm cơm tối, sau đó sáng sớm lại yên lặng mà đem chúng làm thành điểm tâm ăn hết.