Hiếu Gia Hoàng Hậu

Chương 34: Thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thùy khứ [1]



——[1] Hai câu trích trong bài từ “Mô ngư nhi” của Nhạn Khâu.

Dịch: “Ngàn non tuyết muộn

Bóng lẻ về đâu chứ”

(Bản dịch của Điệp Luyến Hoa).——

“Nương nương, qua đoạn sơn đạo phía trước, sau khi đi qua tảng đá phía kia,đường sẽ không khó đi như vậy nữa”, thanh âm nhẹ nhàng của Phó Hạo Minhtừ phía trước truyền tới. Mặc dù cách không tới ba thân ngựa, nhưng bởivì tiếng gió rít gào, âm thanh truyền tới bên tai ta tựa như từ đỉnh núi đối diện bên kia. Dựa vào ánh sáng mông lung, ta ngẩng đầu nhìn theohướng ngón tay hắn chỉ, phía trước không xa quả nhiên có một khối đá lớn lồi ra nằm ngang giữa sườn núi, làm cho đường đi vốn đã chật hẹp chỉ đủ một người đi lại thu lại đến ba phần mười độ rộng. Trong lòng chỉ cóthể hi vọng thực sự như hắn nói, vòng qua khối đá này, đường phía sau có thể êm đẹp hơn một chút. Ý nghĩ còn chưa kịp chuyển xong, đột nhiênliền cảm giác thân thể nhẹ đi, ngựa dưới chân giống như giẫm trên bông,một chút cảm giác rung động đều không đó, ngay cả chính mình cũng nặngnề rơi xuống. Tiếng thét hoảng loạn chói tai đã tới bên miệng, thế nhưng tới khi truyền tới tai lại cảm giác giống như đã cách hàng thế kỷ. Trái tim trống rỗng phiêu đãng giữa không trung, tựa như đã rời khỏi thânthể, trôi về một thế giới khác.

Khi phản ứng lại, người của ta đã lơ lửng giữa trời, mà nắm lấy cổ tay talại là hai cánh tay cũng nhỏ yếu trắng trẻo. Ta ngẩng đầu nhìn lên trên, mới phát hiện mình vẫn chưa rơi xuống vách nùi, mà là nửa người đungđưa ở bên ngoài. Lụa trên mặt không biết từ lúc nào đã bị thổi bay, giólạnh thấu xương thổi đến mức da thịt ta cũng đau đớn. Gương mặt trắngbệch của Tiết Trăn Trăn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, đôi mắt đẹpbình thường vẫn luôn ảm đạm hiện tại lại lóe lên ánh sáng lấp lánh, cảnh tượng này khiến cho ta đang ở trong tuyệt cảnh đột nhiên lại cảm thấycó chút buồn cười. Ngựa của ta chẳng biết đã đi đâu, nhưng trong chốclát từ bên dưới truyền đến tiếng vang lúc ẩn lúc hiện, ta mới phản ứnglại, nó đã rơi xuống vách núi tan xương nát thịt. “Nương nương, ngườinắm lấy tay ta, nắm lấy tay ta. Đừng sợ, ta sẽ không buông tay, Tôn đạinhân đang giữ chặt ta. Ta sẽ không buông tay”. Không nghĩ tới Tiết TrănTrăn trước giờ vẫn luôn trầm mặc ít nói lại có thể bùng nổ thanh âm vang dội như vậy, đầu óc của ta tuy rằng đã mơ hồ tới mức không thể hiểu rõnàng đang nói với ta cái gì, nhưng ít nhất nghe thấy những lời này, thần trí của ta tựa hồ được khôi phục một chút.

Ta hơi nghiêng đầu, dựa vào ánh sao lờ mờ, nhìn thấy Tôn Tham tướng mộttay ôm lấy thân cây bên sườn núi, một tay ôm chặt eo Tiết Trăn Trăn. Tavừa định thở phào một tiếng, lại đột nhiên phát hiện cánh tay của TiếtTrăn Trăn dịch chuyển dần về phía trên. Nhìn kĩ lại, hóa ra tay nàng nắm vào vòng ngọc trên cổ tay phải của ta. Lam điền ngọc thượng hạng, trắng muốt, ấm áp, là phụ thân cố ý sai người tìm kiếm làm cho ta một bộtrước khi tiến cung, nói là ngọc có thể trừ tà hộ thân, không nghĩ tớihiện tại ngược lại có thể trở thành hung thủ giết ta. Móng tay sơn màuhồng nhạt của Tiết Trăn Trăn chậm rãi bấm sâu vào cổ tay ta, nhưng kỳ lạ chính là ta lại không hề cảm thấy đau. Tiếng la hét của bọn họ dần dầnhóa thành hư vô, trong ý thức của ta chỉ có một suy nghĩ càng lúc càngrõ ràng, chiếc vòng tay nơi cổ tay gắng gượng lần cuối cùng, sau đó thân thể ta không còn gì níu giữ, rơi thẳng xuống dưới. Đột nhiên, tronglòng ta sinh ra cảm giác nhẹ nhõm, không có bao nhiêu sợ hãi, trái lạilà sự giải thoát. Có thể khi ta ngã xuống nơi này, tất cả phân tranh đau khổ trên thế gian đều sẽ không còn quan hệ với ta, tương lai mờ mịt, ân oán tình cừu vốn phải đối mặt đều sẽ rời xa ta. Ta mang theo hài tử của mình đi tới một nơi khác. Nghĩ tới hài tử, trái tim của ta lại quặnđau. Không đi tới thế này, đối với đứa bé này, xem như là kết cục tốtnhất.

Ta tận mắt nhìn thấy chiếc vòng lam điền ngọc tuột khỏi cổ tay ta, khuônmặt tràn đầy nước mắt của Tiết Trăn Trăn biến mất trước mắt ta, mà tagiống như người chết đuối bị bẻ gãy nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, sau một cảm giác ngắn ngủi không cảm giác, liền rơi thẳng xuống. Như vậy là kết thúc rồi sao? Đây chính là vận mệnh cuối cùng của ta, Tư Đồ Gia? Tanhận mệnh, nhắm chặt hai mắt lại. Trong khoảnh khắc bầu trời sắp biếnmất, đột nhiên cảm thấy hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy ta. Ta giống như một con chim nhỏ bị thương, sau nhiều ngày khổ sở trên bầu trời mới tìmđược một mảnh đất bình yên có thể đặt chân. An toàn tới đột ngột khiếnta không dám mở mắt chỉ sợ sau khi mở mắt mới phát hiện tất cả chỉ là ảo giác, mà ta đã ở dưới vực sâu vạn trượng.

“Nương nương, nương nương”, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai,quen thuộc đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thực. Ta từ từ mởmắt ra, trước mắt là hai hồ nước sâu sóng ngầm chập trùng, những vòngxoáy màu hổ phách như muốn hút người ta vào. Mặt trăng không biết từ lúc nào đã ló ra, chiếu trên mặt tuyết mênh mông, khiến cho không gian xung quanh bừng sáng. Gương mặt Phó Hạo Minh thình linh xuất hiện trước mặtta, mà ta đang được hắn ôm chặt trong ngực. Lòng ta đột nhiên nảy sinhnghi ngờ, ta không phải đang rơi xuống sao? Tại sao lại tựa vào lònghắn? Lần thứ hai ngờ vực nhìn khuôn mặt hắn, chân mày tuấn tú, sống mũithẳng, đôi môi mím chặt thành một đường vòng cung. Đúng, là hắn, khôngthể sai được. Vậy làm sao có thể?

Ta nhìn xung quanh, nhưng lập tức hối hận bản thân làm bừa. Hắn chỉ đứngtrên một khối đá hơi lồi ra trên vách núi. Nói là đứng, còn không bằngnói treo lại càng chính xác hơn. Quanh hông hắn buộc một sợi dây thừng,đầu kia treo trên một nơi cao nào đó, ta từ chỗ này không thể nhìn thấyvị trí chính xác. Phó Hạo Minh thấy ta nhìn chằm chằm sợi dây thừng kiađến xuất thần, nhẹ nhàng nói bên tai ta một câu: “Đừng sợ, sợi dây thừng này làm bằng sợi vàng Cao Ly tiến cống, dù treo chúng ta tới mười bảy,mười tám ngày cũng sẽ không đứt. Đầu kia buộc vào một gốc cây to bằngmiệng bát, vô cùng vững chắc”. Đây là lần đầu tiên từ sau khi tiến cung, ta nghe thấy hắn không gọi ta bằng nương nương, mà nói với ta hai từ“chúng ta”. Cho tới này, ta đều cho rằng đêm trong miếu Quan Âm hôm đó,chỉ là một đoạn ký ức phủ bụi chìm sâu trong phong ấn do chính mình tạora. Một khi phá bỏ phong ấn, ký ức vẫn mới mẻ khiến cho ta cũng cảm thấy kinh ngạc.

Trong lúc hoảng hốt xuất thần, chúng ta đã chậm rãi di chuyển lên trên, hẳnlà mấy người Tôn Tham tướng kéo đầu dây thừng kia, từ từ đưa chúng talên. Dây thừng tuy chắc chắn, nhưng không khỏi có chút dao động, cảmgiác khủng hoảng khi rơi xuống vừa rồi lần thứ hai tập kích ta, ta không tự chủ vùi mặt vào lồng ngực Phó Hạo Minh. Một khắc đó, ta có thể cảmthấy rõ ràng bả vai hắn không tự nhiên hơi lùi về phía sau, cằm lại nhẹnhàng đẩy về phía trước, chạm vào trán của ta.

Gió vẫn thổi, khiến hai người đang bị treo trên dây thừng chúng ta khôngngừng lắc lư. Theo mỗi lần lắc lư, ta đều không thể khắc chế được mộttiếng hít sâu, hắn hơi cúi đầu, giọng nói phảng phất giống như thầm thìnỉ non. “Gia nhi, không có chuyện gì, đừng sợ”. Tuy rằng nhẹ, nhưnggiọng nói ấy vẫn trước sau như một, tĩnh lặng, khiến cho lòng người vuivẻ. Đột nhiên cảm giác chua xót dâng lên từ đáy lòng. Nam tử này, nam tử từng cùng ta vượt qua đau khổ trong đêm mất đi a tỷ ấy, vẫn cho là từnay về sau, mỗi lần gặp gỡ, hắn sẽ quỳ gối trên mặt đất, hướng về phíata hô to hai tiếng nương nương. Nhưng vừa rồi, chân thực như vậy, rồilại như trong mộng cảnh, hắn… gọi ta là Gia nhi.

Ta chỉ vùi đầu trong lồng ngực hắn, mái tóc tán loạn che khuất đôi gò má,hắn dĩ nhiên không nhìn ra vẻ mặt biến hóa của ta. Qua một hồi lâu sau,âm thanh phía trên dần dần rõ ràng lên, ta đã có thể phân biệt đượcthanh âm hùng hồn chỉ huy của Tôn Tham tướng, Lý Phó tướng đáp lời bằngkhẩu âm đặc giọng vùng Vọng Tây, còn có tiếng kinh hô của Tiết TrănTrăn, bởi vì căng thẳng mà chói tai tới mức khiến người nghe không rõràng là tiếng người hay là tiếng một con thú nhỏ bị thương. Trong lòngđột nhiên có một tia chán nản bi thương, trở lại trên đó, chúng ta lạivĩnh viễn cách nhau một khoảng cách quân thần không thể vượt qua. Hắnchỉ có thể gọi ta là nương nương, thấy ta chỉ có thể quỳ xuống.

Ý nghĩ của ta còn chưa kịp chuyển xong, vành tai đột nhiên cảm thấy lạnhlẽo, sau đó lập tức bị cảm giác ẩm ướt thay thế, trong phút chốc toànthân ta tê dại. Phó Hạo Minh, ngay trong khoảnh khắc ta xuất thần đó,cúi đầu hôn vành tai ta. Ta bỗng nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phíahắn. Hắn không lảng tránh ánh mắt của ta, ngược lại thản nhiên nhìn lạita. Đôi mắt của hắn lấp lánh tới mức tưởng như tất cả bầu trời đầy saođã lạc vào trong đó, ta thấy chính mình trong con ngươi của hắn, nhợtnhạt, nhưng lại có vẻ tươi cười.

Mấy người vội vàng tìm một nơi rộng rãi một chút, ta được Tiết Trăn Trăn đỡ tới nghỉ ngơi sau mấy tảng đá xếp thành một hàng chắn gió, còn chưa kịp thở phào một hơi, trước mắt đã hiện lên cảnh tượng rối loạn. Tôn Thamtướng không nói một lời, đi thẳng tới trước mặt Phó Hạo Minh, mạnh mẽvung lên một quyền. “Ngươi luôn mồm luôn miệng bảo đảm những con ngựanày đều là Thức Đồ mã lão luyện, khẳng định không có chút sơ hở nào.Ngươi vừa rồi suýt chút nữa đã hại nương nương!”. Nếu không có Lý Phótướng đằng sau liều mạng ôm lấy, ta nghĩ Tôn Tham tướng có thể đã kíchđộng tới mức muốn rút đao đối với Phó Hạo Minh. Phó Hạo Minh không nóigì, lùi về sau mấy bước, rời khỏi phạm vi công kích của Tôn Tham tướng,lúc này mới ngồi xuống dựa vào thân cây đối diện ta, sau đó giơ tay lauvết máu bên khóe miệng. “Tôn Tham tướng, đừng tưởng rằng nơi này chỉ cómột mình ngươi trung thành tuyệt đối với nương nương. Mọi người đều hivọng nương nương bình an vô sự”. Nói xong câu cuối, hắn hơi liếc nhìn ta một chút, sau đó cảnh giác đánh giá xung quanh, không nói thêm gì nữa.

“Đông Dịch, vừa rồi nếu không có Phó Tham tướng ra tay cứu giúp, bổn cung chỉ sợ cũng đã gặp bất trắc. Huống hồ xung quanh đường núi hiểm trở, khôngai có thể đảm bảo ngựa sẽ không bước hụt”. Ta đã mở miệng lên tiếng, Tôn Tham tướng dĩ nhiên không nhiều lời nữa, tức giận trừng mắt với Phó Hạo Minh một chút, sau đó rầu rĩ không vui ngồi xuống bên cạnh ta. “Chuyệnvừa rồi không phải là bất ngờ, mà là có người cố ý ám hại”, Phó Hạo Minh lại đưa tay lau qua khóe miệng, vừa rồi Tôn Tham tướng hiển nhiên ratay rất hung ác, tơ máu bên khóe miệng hắn vẫn không ngừng chảy ra. “Cố ý ám hại?”, ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, Tôn Tham tướng cùng Lý Phótướng cũng đồng thời đứng dậy.

“Đây là thứ ta vừa nãy phát hiện ở nơi thú cưỡi của nương nương rơi xuốngvách núi”, Phó Hạo Minh vừa nói vừa mở lòng bàn tay, từ chỗ ta nhìnsang, trong lòng bàn tay hắn không có gì cả. Ta vừa định hỏi, mới độtnhiên nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn có thứ gì đó lóe lên ánh sánglạnh lẽo, sau đó lại không thấy gì. “Ngân châm?”, Tôn Tham tướng kinhngạc thốt lên, nhanh chóng tiến lên vài bước tới trước mặt Phó Hạo Minh, cẩn thận từng li từng tí lấy một đồ nhỏ như sợi tóc từ trong lòng bàntay hắn. Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ cây ngân châm dài bằng ngón tay út Tôn Tham tướng cầm trong tay, độ lớn cùng lắm bằng một sợi tócđen.

“Nương nương, ngựa đoán chừng là trúng ngân châm này mới trượt chân rơi xuốngvách núi”, thanh âm Phó Hạo Minh vẫn không nhanh không chậm, “Tôn Thamtướng, ngươi trước đây khi theo Tư Đồ Đại Nguyên soái xuất chinh tới Oát Đan, hẳn là đã từng nhìn thấy những cây ngân châm này. Những cây ngânchâm này chính là ám khí chuyên dụng của hoàng thất Oát Đan. Ta vừa nãycảm thấy xung quanh có bóng mờ trùng điệp, hơi khác thường, nhưng thầmnghĩ sẽ không có người biết hành tung của đoàn chúng ta, không ngờ vẫnbị người ta ám hại”, hắn thầm thở dài, ánh mắt nhìn về nơi xa. “Ngươikhông phải nói con đường này chỉ có ngươi biết? Chúng ta sao có thể bịngười ta ám…”, Tiết Trăn Trăn nói nửa câu lại dừng lại, nàng vội vã quay lại bất an nhìn ta một chút, sau đó liền thẫn thờ không nói nữa. Tađương nhiên biết rõ nguyên nhân nàng im lặng. Con đường này đương nhiênkhông chỉ có mình Phó Hạo Minh biết, còn có một người nữa cũng biếtchuyến đi đêm nay của chính ta từ núi Mông La Cách tới Mạc thành, ngườikia chính là… Thượng Quan Bùi.

Tất cả dần dần rõ ràng trong đầu ta. Thượng Quan Bùi sao có thể không biếttin Đinh Phu nhân qua đời đây? Cho dù thế lực của nhị ca ta ở Mạc thànhcó lớn hơn nữa, nhưng Thượng Quan Bùi dù sao cũng là Hoàng thượng. Kinhthành phát sinh biến cố lớn như thế, Đinh Phu nhân hắn yêu thương nhấtđã mất mạng, Đinh gia hắn một tay bồi dưỡng nay trở thành tù nhân, tintức như thế sao có thể không có người trăm phương ngàn kế báo cho hắn?Ta sao lại có thể ngây thơ tin tưởng nhị ca có khả năng một tay chetrời, lừa dối hắn? Hắn đối với Đinh Phu nhân tình thâm ý trọng, sao lạidễ dàng buông tha cho ta? Binh quyền trong tay nhị ca vĩnh viễn là tốikỵ trong lòng hắn, hắn sao có thể bỏ qua quân bài tốt trong tay, từ bỏcơ hội bình định chiến loạn đổi lấy tính mạng của nhị ca ta – đại họatrong lòng hắn?

Chỉ cần ta không xuất hiện, việc trao đổi con tin không thể tiến hành, tính mạng của nhị ca ta tất nhiên không còn đường cứu vãn. Có vị công chúakia làm con tin trong tay, hắn có thể khống chế hai tộc người Khoa NhĩSa và Di Bắc. Nếu là Nguyễn Văn Đế biết được ta chết trong tay đồng minh Oát Đan, có thể sẽ không còn tâm tư chiến đấu, nói không chừng còn phẫn nộ với Oát Đan, như vậy thì cái gọi là đồng minh phản quân cũng tựnhiên tan rã, cuộc chiến này có lẽ không thấy khói lửa đã thắng lợi. Màmượn danh nghĩa người Oát Đan luôn luôn thống hận Tư Đồ gia tới diệt trừ ta, vừa báo thù cho Đinh Phu nhân, cũng sẽ không để lộ dấu vết, cho dùTư Đồ gia truy cứu thế nào, cũng không thế trách tội tới trên đầu hắn.Mà loại trừ ta và nhị ca, đẩy ngã Tư Đồ gia cũng chỉ còn là vấn đề thờigian mà thôi. Chủ ý trăm đường lợi không tổn hại như vậy, ngay cả đại ca ta luôn luôn tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh biết được, e rằng đềuphải khen không dứt miệng. Đáng tiếc, trăm điều chặt chẽ vẫn bỏ sót,Thượng Quan Bùi vẫn tính thiếu một nước cờ, Phó Hạo Minh!

Thiếu mất một con ngựa, đường tới Mạc thành càng khó đi. Thời gian cấp bách,cho dù người nào đi bộ cũng sẽ làm chậm tiến trình. Tính mạng nhị ca đãngàn cân treo sợi tóc, mỗi một khắc đều là vấn đề sống còn. Hai ngườicưỡi chung một con ngựa chính là phương pháp duy nhất hiện tại. Ta làngười của thiên tử, đương nhiên không thể thân mật như vậy với bất kỳnam nhân xa lạ nào, với hắn, với ta đều là tội chết. Ta và Tiết TrănTrăn đều cưỡi ngựa không thạo, buộc phải cưỡi cùng một trong ba nam tửnày. Hiển nhiên mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới điểm ấy. Nhưvậy chỉ có thể để Tiết Trăn Trăn cưỡi ngựa chung với một người, mọingười đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Nàng ngẩn người một lúc rồi cũng rõ ràng nguyên do. Tuy biết đây là biện pháp duy nhất, nhưng đểmột cô nương chưa chồng ngồi trước ngực một đại nam nhân, cưỡi chung một con ngựa, xác thực cũng là làm khó nàng. Nhất thời, gương mặt Tiết Trăn Trăn đỏ bừng như say rượu, càng khiến cho dung nhan nàng động lòngngười.

Tiết Trăn Trăn nên cùng ai cưỡi chung ngựa? Ta nhìn thoáng ba người namnhân. Lý Phó tướng thân hình vạm vỡ, con ngựa hắn một mình cưỡi đã có vẻ mỏi mệt, hiển nhiên không thích hợp có người tăng thêm sức nặng. Mà Phó Hạo Minh cùng Tiết Trăn trăn hôm nay là lần đầu gặp gỡ, như người dưngnước lã. Xem ra chỉ có thể để Tiết Trăn Trăn và Tôn Tham tướng cưỡichung một con ngựa là ổn thỏa nhất. Tiết Trăn Trăn và Tôn Tham tướngtrước đó đã ở chung một thời gian, cũng bớt lúng túng một chút. Ta vừađịnh mở miệng nói, đột nhiên nghe thấy Tiết Trăn Trăn nhẹ nhàng lêntiếng: “Vậy làm phiền Phó Tham tướng”, nói xong liền lập tức đi tới bêncạnh con ngựa của Phó Hạo Minh, chờ Phó Hạo Minh đỡ nàng lên. Mọi ngườihiển nhiên cũng không ngờ Tiết Trăn Trăn ngày thường luôn luôn thậntrọng từ lời nói đến việc làm sẽ tự mình quyết định, đều nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn người ra. Tiết trăn Trăn quay đầu nhìn về phía PhóHạo Minh kêu một tiếng, “Phó Tham tướng”, trong thanh âm lộ ra một tiahờn dỗi.