Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 5: Ai dám so bi thảm với ta!



Lời này của Hàn Nghệ vừa nói ra, thì việc này nhất định là không sai được rồi.

– A nha —!

Lập tức có không ít thôn dân phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Nguyên nhân chính là khi Hàn Đại Sơn còn sống rất vui vẻ giúp đỡ người khác, cũng không chiếm tiện nghi của người ta, chỉ có bị người ta chiếm lợi thôi, càng miễn bàn đến chuyện khó xử như giơ tay hỏi vay tiền người khác này, cho nên vừa mới bắt đầu khi Vương Bảo tới cửa đòi nợ, bọn họ vẫn cho là Vương Bảo đang đặt điều, mục đích là muốn bắt đi vị nương tử xinh đẹp này, nào biết đâu đây lại là sự thật, nên không tránh khỏi có vẻ càng khiếp sợ thôi.

Tiền này có nhiều hay không, phải xem người đến đấy, đối với người giàu có, thì cũng chỉ như một cái hắt hơi thôi.

Nhưng đối với người nghèo, thì mỗi một văn tiền đều là vắt từ xương từ tủy ra đấy, hơn nữa hiện tại vừa mới qua những năm Trinh Quán, vật chất phong phú, so sánh tương đối như vậy, thì tiền này chẳng khác gì đang ngày càng tăng giá trị, bởi vì là giá hàng quá rẻ ấy mà, đầu năm nay sức mua của một văn tiền cũng bằng với sức mua của ba tệ đời sau, một xâu tiền đã có thể bằng hơn ba ngàn tệ rồi, đối với đám nông dân như bọn họ, tuyệt đối là một khoản tiền lớn rồi đấy.

Sơn ca, Nghệ huynh, ta xem như mẹ kiếp bị các ngươi lừa rồi.

Hàn Nghệ đã hoàn toàn nghĩ tới, hóa ra số tiền này đều là vay để lo cho chuyện cưới xin đấy, bởi vì Hàn Đại Sơn chỉ là một nông dân, trong nhà muốn cái gì cũng không có, chẳng sợ có tiết kiệm nữa cũng rất khó để có tiền tích trữ, nhưng cô con dâu này lại xinh đẹp như tiên nữ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngàn dặm mới tìm được một người, đương nhiên là cái ấn tượng có tri thức hiểu lễ nghĩa đã hoàn toàn bị tan vỡ ở một khắc trước rồi, nhưng bất kể thế nào, Hàn Nghệ có thể cưới được vị mỹ này, thì thật đúng là đã tu luyện phúc khí mười đời rồi, kỳ thật chỉ bằng tình trạng của Hàn gia, nếu chính Hàn Nghệ không tự cố gắng, thì hoàn toàn có khả năng là cả đời ở vậy.

Tuy rằng mỹ nữ kia lớn hơn Hàn Nghệ vài tuổi, nhưng dung nhan tuyệt sắc kia, cũng đủ làm cho người ta xem nhẹ điểm này rồi.

Hay bởi vì Hàn Đại Sơn là một người vô cùng trung hậu thành thật, còn là một người tự biết thân biết phận, tâm lý tự ti khiến ông cảm thấy nếu nữ nhân này nguyện ý gả và Hàn gia nhà bọn họ, thì chỉ thế thôi bọn họ đã thua thiệt nữ nhân này rất nhiều rồi, cho nên, sau khi xác định hôn sự, Hàn Đại Sơn đã cảm thấy hôn lễ cũng không thể làm quá khó coi, không thể bạc đãi cô con dâu này được.

Hai phụ tử này bèn rủ nhau đi đến nhà ông chủ Vương gia vay tiền, may mấy bộ quần áo tốt một chút cho tân nương, cũng thuận tiện làm hai bộ đồ mới cho Hàn Nghệ, Hàn Đại Sơn cũng đã nghĩ hết cả rồi, đợi đến thu hoạch vụ thu xong, thì trước tiên mang gạo thu được đi gán nợ cho Vương gia, sau đó chính mình đi ra ngoài làm công, tình nguyện chính mình chịu khổ chứ cũng không muốn con trai, con dâu mình chịu khổ.

Có thể nói Hàn Đại Sơn tuyệt đối là một vị phụ thân vĩ đại.

Nhưng nào đâu ngờ rằng, lại gặp phải tai họa bất ngờ như này.

Thật sự là rất đau thúc a!

Ngươi cảm thấy đau thúc hả, lão tử còn thấy đau thúc hơn đây, ồ, hóa ra ta xuyên qua đây, chính là để giúp các ngươi gánh nợ đấy hả. Hàn Nghệ thà rằng không nghĩ tới việc này còn hơn.

– Có nghe thấy không, có nghe thấy không hả.

Vương Bảo vừa nghe Hàn Nghệ thừa nhận, thì càng thêm đúng lý không tha người:

– Mẹ thằng ăn cướp chứ, đám dân đen các ngươi, thật sự là mắt chó đui mù, xứng đáng làm dân đen cả đời. Nói xong dường như còn chưa hết giận, lại mắng Hàn Nghệ tiếp: – Tiểu tử ngươi nợ tiền bản công tử, lại còn dám lấy đao chém bản công tử nữa, món nợ này đợi tí nữa bản công tử sẽ tính với ngươi sau, hiện tại trả tiền trước đã.

Trong lòng Hàn Nghệ hoảng sợ, nhưng ngoài miệng vẫn cứ vô cùng cứng rắn nói: – Biên lai vay tiền có viết rõ là đợi đến thu hoạch vụ thu mới phải trả tiền, hiện tại còn mười ngày nữa mới đến vụ thu hoạch đấy, ngươi gấp cái gì hả.

– Còn thu hoạch vụ thu gì nữa? Ngươi còn thu cái rắm a!

Vương Bảo cười ha ha một tiếng: – Ngươi không biết là ruộng nhà ngươi đã bị nước lũ cuốn trôi hết hoa màu rồi sao?

Sẽ không đau thúc đến vậy đi! Hàn Nghệ còn thật đúng là không biết, trong hồi ức không có tình tiết này, vậy nên bèn quay đầu nhìn đám người Dương Lâm.

Dương Lâm ngập ngừng mấy lần, mới gian nan gật đầu, nói với vẻ mặt thông cảm:

– Tiểu Nghệ, mấy ngày hôm trước trời mưa to, nước Mai Hà dâng cao, ngập hết cả ruộng nhà ngươi rồi, nhà của chúng ta tuy rằng cũng bị tổn thất chút, nhưng chỉ có nhà ngươi là nghiêm trọng nhất thôi.

Thật sự là họa vô đơn chí a!

Hàn Nghệ lau khóe mắt nói: – Ai có thể cho ta mượn một cây đao không?

– Ngươi muốn làm gì?

Vương Bảo lập tức cả kinh.

– Tự sát.

Hàn Nghệ mỉm cười, cười vô cùng rạng rỡ, Mai thôn này có hơn một trăm hộ gia đình, cố tình chỉ có nhà hắn tổn thất thảm nhất, cố tình chỉ có mình nhà hắn vay nặng lãi, chuyện may mắn như này, đều bị hắn gặp phải, hắn thật sự hoài nghi là dùng một dao tự đâm chết, thì mình sẽ đạp đất thành tiên luôn, hoàn toàn tìm không ra lý do gì để không tự đâm cả.

– Tiểu Nghệ, ngươi không nên vọng động a!

Dương Lâm có vẻ thập phần lo lắng, hôm nay Hàn Nghệ đã quá không bình thường rồi, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy.

– Nếu ta không kích động, thì ta còn là người sao.

Hàn Nghệ rít gào một tiếng, nhưng lại thấy Dương Lâm kinh ngạc nhìn chính mình, mới lau mặt bảo: – Ta đây là quá khích!

Vương Bảo hét lên: – Ai ai ai, ngươi muốn chết muốn sống gì ta cũng mặc kệ, nhưng ngươi muốn chết cũng phải trả tiền xong rồi mới được chết, nếu là không có tiền, ha ha, thì ta đây sẽ lấy thê tử của ngươi ra gán nợ đấy.

Nói xong lại dùng ánh mắt tà ác liếc về phía phòng trong.

Tuy rằng vừa rồi nữ nhân kia nổi bão, thiếu chút nữa thì dọa cho gã tè ra quần, nhưng nữ nhân kia thật sự là xinh đẹp, điều này càng làm cho gã nổi sắc tâm, nếu là có thể chinh phục được một nữ nhân như vậy, thì đích thị sẽ tràn đầy cảm giác thành tựu a.

Đám người Dương Lâm nghe xong, đều trợn trừng mắt nhìn.

Ngươi khốn kiếp, suốt ngày muốn cho ta bị cắm sừng hả. Hàn Nghệ thầm mắng một câu, nói: – Cho dù nhà ta không còn lương thực nữa, vậy thì cũng phải làm việc theo như trên biên lai vay nợ, ngươi muốn tiền, được, đợi sau vụ thu hoạch lại đến đây.

Vương Bảo cười lạnh nói: – Hàn Đại Sơn chết rồi, lương thực nhà các ngươi lại bị mất, các ngươi lấy gì ra trả tiền đây.

Hàn Nghệ hừ nói: – Cùng lắm thì ta đưa ruộng cho ngươi là được.

Vương Bảo cười ha ha nói: – Tiểu tử ngươi là bị sét đánh ngu người đấy hả, nhà ngươi có sáu mươi mẫu ruộng, trong đó có bốn mươi mẫu là của triều đình đấy, hiện tại Hàn Đại Sơn đã chết rồi, ruộng nhà ngươi sẽ phải trả lại cho triều đình, còn có hai mươi mẫu ruộng là của nhà ta, ngươi đem ruộng nhà ta đưa ta để trả nợ, ngươi nghĩ quá tốt đẹp chút đi.

Từ từ, để ta suy nghĩ đã.

Hàn Nghệ lập tức từ trong đầu tìm tòi tin tức về chuyện này.

Đột nhiên trong đầu toát ra mấy chữ — chế độ chia ruộng.

Bởi vì hiện nay triều Đường mới dựng nước chưa lâu, nhân khẩu rất thưa thót, nhưng đất đai lại nhiều, mà bản đồ của triều Đường cũng không nhỏ nha, triều đình vì muốn phát triển nông canh, vì thế đã áp dụng chế độ chia ruộng.

Chế độ chia ruộng, tên cũng như ý nghĩa, chính là chia đều đất đai, đây là một loại phương pháp để phòng ngừa việc đất đai bị thôn tính.

Phía nhà nước đưa ra chính sách là, từ mười tám tuổi trở nên được chia ruộng theo nhân khẩu là tám mươi mẫu, đất lâu dài là hai mươi mẫu, chia ruộng theo nhân khẩu chính là đất đai của triều đình, người chết thì trả đất, mà đất lâu dài chính là của tư nhân đấy, là có thể truyền lại cho con cháu và tự do mua bán đấy.

Đương nhiên, đây chỉ là cách nói của triều đình thôi, bình thường nghe một chút là được.

Trên thực tế thì tình huống lại không giống thế, ở thôn nào nhiều đất ít người, mỗi người có thể được chia cho một trăm mẫu đất, nhưng vùng nào mà ít đất nhiều người, thì sẽ không có nhiều như vậy, tỷ như ở địa khu Quan Lũng, đông dân, hơn nữa đại gia tộc toàn bộ tập trung ở nơi đó, mỗi gia tộc có ngàn mẫu ruộng tốt, vì vậy từng nam đinh chỉ có thể được chia ba mươi mẫu đất, còn không có đất lâu dài nữa, bởi vì nơi đó ngoại trừ triều đình có đất ra, gần như đất đai đều nằm trong tay bọn quý tộc Quan Lũng rồi.

Dương Châu tuy rằng so ra kém địa khu Quan Lũng, nhưng là nhân khẩu cũng rất đông đúc, được cho là một thành thị lớn rồi, cho nên từng nam đinh ở Dương Châu chỉ được chia có bốn mươi mẫu đất thôi, mà bốn mươi mẫu đất này đều là của triều đình đấy, ngươi chỉ có thể trồng trọt mà không được phép mua bán.

Kỳ thật bất kể như thế nào thì đất đai trong tay dân chúng khẳng định không nhiều, chẳng sợ là có nhiều đất để không hơn nữa thì cũng thế, bởi vì nếu mỗi người dân đều có hơn trăm mẫu đất vườn thì còn người nào đi làm việc cho đám địa chủ kia nữa, vậy thì đại chủ không phải cũng thành nông dân sao, điều này rất không khoa học đấy, thà rằng đất để không chứ cũng không thể cho dân chúng nhiều thêm một mẫu, đây là tư tưởng của đám địa chủ, đây cũng là lý do gì sao các triều đại đổi thay đều không thể ngăn cản được việc thổ địa bị thôn tính, không phải là đất không đủ nhiều, mà là không có đủ người, không có nô lệ, thì lấy đâu ra địa chủ nữa.

Kỳ thật Hàn gia nguyên bản là còn có hai mươi mẫu đất đấy, chính là do tổ tiên truyền lại đấy, nhưng vào năm Trinh Quán đã bị đám địa chủ này thôn tính rồi, tuy nói triều đình phản đối việc thôn tính đất đai, nhưng điều này cũng chẳng dùng được mẹ gì, muốn thôn tính thì cứ thôn tính thôi, nghe nói hai mươi mẫu đất Vương gia cho Hàn gia thuê này, nguyên bản chính là tổ nghiệp của Hàn gia đấy.

Mà Hàn Nghệ lại chưa đủ mười tám tuổi, phải đợi nửa năm nữa thì hắn mới đủ mười tám tuổi, cho nên trước mắt cũng chưa được cho tặng đất đai, kỳ thật loại tình huống đặc biệt này, quan phủ sẽ suy xét xử lý, cuối cùng cũng cho Hàn Nghệ đất thôi, nhưng vấn đề là, đợi quan phủ làm việc, không có nửa năm thì không đủ, lại nói hiện tại thu hoạch vụ thu đã đến, cho ngươi đất đai ngươi cũng chẳng làm gì được, chỉ sợ ít nhất cũng phải đợi đến cuối đông năm nay, thì đất đai mới được chia xuống.

Nói đơn giản hơn, chính là một trận mưa lớn đã khiến Hàn gia nghèo rớt mùng tơi rồi.

Ai dám so bi thảm với ta!

Hàn Nghệ reo hò trong lòng.

So bi thảm!

Bây giờ Hàn Nghệ thực sự là không sợ ai hết, phải là người đoạt giải vô địch luôn.

Nhưng đây là sự thật, dân chúng vĩnh viên là đối tượng bị nô dịch, bởi vì tất cả mọi quy củ đều do kẻ mạnh chế định ra.

Trong lòng Hàn Nghệ mặc dù là lạnh run lạnh run lên, nhưng trên mặt vẫn vững như núi Thái Sơn, mặt không đổi sắc, đây là yếu tố cơ bản cần phải rèn luyện hàng ngày của một kẻ lừa đảo đấy, bất cứ lúc nào cũng không thể để cho người khác biết được trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, hắn hừ nói: – Cho dù là như thế, vậy thì sao nữa? Ngươi muốn thu nợ, được, đợi đến thời gian trả tiền rồi lại đến.

Vương Bảo cười lạnh nói: – Thế nếu chẳng may ngươi chạy mất thì làm sao bây giờ? Hiện tại các ngươi chẳng còn gì nữa, vô cùng có khả năng sẽ trốn mất.

Làm một kẻ cho vay nặng lãi, gã trước tiên đến đòi tiền, cũng không phải là không có đạo lý đấy, bởi vì nguyên bản biên lai vay nợ viết rõ là đợi đến vụ thu hoạch sẽ lấy lương thực gán nợ, nhưng hiện tại lương thực của Hàn gia đều bị trôi mất rồi, chỉ cần là một người có trách nhiệm, thì sẽ đều trước tiên tới cửa đòi nợ thôi, nếu chẳng may đối phương chạy mất thì làm sao bây giờ, cho nên khi Vương Bảo nghe nói ruộng của Hàn gia bị nước lũ tràn vào, thì trong lòng gã dị thường cao hứng, vội vàng mang theo người đến ngay.

Người này là một tên thiểu năng trí tuệ đi, lão tử mà từ từ — ách Chạy trốn ngược lại là một lựa chọn tốt a, dù sao ta cũng thích cuộc sống bốn biển là nhà. Trong lòng Hàn Nghệ mặc dù nghĩ như vậy đấy, nhưng ngoài miệng lại nói: – Một khi đã như vậy, thì ta đây cũng có thể tố cáo ngươi tội giết người đúng không?

Vương Bao hét lên: – Ngươi dựa vào cái gì.

– Chỉ bằng ngày mai.

– Ngày mai?

– Nếu chẳng may ngươi giết ta vào ngày mai.

– Ngươi bớt đứng đây ngậm máu phun người đi, sao ta lại phải giết ngươi chứ?

– Ta làm sao biết được, ta nói nếu chẳng may thôi, à, nếu ngươi có thể; nói nếu chẳng may ngày mai ta chạy trốn, chẳng lẽ ta không thể nói nếu chẳng may ngày mai ngươi giết ta hả? Ngươi đây cũng quá ức hiếp người đi!

– Ta ta ngươi.

Vương Bảo bị phản bác lại tức đến khuôn mặt béo phì đỏ bừng lên.

Hàn Nghệ đột nhiên lại khoác một tay lên trên vai của Từ lão, nói: – Hơn nữa có người công chứng là Từ lão ở đây, ngươi còn không tin ta, thì cũng phải tin tưởng Từ lão đi.

Vương Bảo trừng mắt hướng Từ Vọng, trong giọng nói chứa đựng một tia uy hiếp: – Từ lão, ngài muốn đảm bảo cho hắn sao?

Người công chứng chỉ có liên quan đến tính chân thật của biên lai vay nợ thôi, còn việc người đảm bảo phải chia sẻ nợ nần, thì hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

– A?

Từ Vọng có vẻ có chút kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì, đương nhiên, cũng không nhìn thấy sự uy hiếp của Vương Bảo, lão chỉ là một con mọt sách, không hiểu uy hiếp là gì cả.

Hàn Nghệ vội vàng nói: – Ngươi không phải là nói vô nghĩa sao, với người tài trí hơn người như Từ lão, có học phú năm xe, bụng đầy học vấn kinh luân, thánh nhân chính là nói phải hăng hái làm việc nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu, thay trời hành đạo, tự nhiên không phải là nói chơi rồi.

Không thể không nói, câu người có học vấn này của Hàn Nghệ xem như là nói đúng rồi, Từ lão nghe vậy mừng rỡ không ngậm nổi miệng, liên tục gật đầu, chỉ thiếu chút nữa là đã giúp Hàn Nghệ trả nợ luôn rồi, nhưng lão lại hỏi lại: – Hăng hái làm việc nghĩa trừ bạo giúp kẻ yếu, thay trời hành đạo, đây là những điều thánh nhân đã dạy sao?

Hàn Nghệ mặt không đổi sắc nói: – Ngoại trừ thánh nhân và Từ lão, còn có ai có thể nói ra những lời đại nghĩa nghiêm nghị đến vậy chứ.

– Nói có lý.

Từ lão cực kỳ không biết xấu hổ gật đầu, lão vốn đã già nua, hơn nữa đọc sách vài thập niên, cho dù thông minh đến mấy thì cũng học đến si ngốc, đầu óc lập tức không được minh mẫn lắm, cho nên vô hình trung đã giúp Hàn Nghệ làm người bảo đảm rồi.

Hàn Nghệ rốt cuộc hiểu được vì sao Từ lão luôn mãi không thi đỗ rồi.

Vương Bảo cũng nhìn ra Từ lão bị Hàn Nghệ lừa, đang muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng Hàn Nghệ nào sẽ cho gã có cơ hội này, lại thân thiết nói với Từ Vọng: – Từ lão, ngài xem chúng ta trước đó đều thỏa thuận xong xuôi khi nào sẽ trả tiền rồi, trên biên lai vay nợ cũng đã viết rõ, nhưng Vương Bảo lại trước tiên chạy tới đây đòi tiền, ngài nói nếu lên quan phủ bẩm báo, thì ai là người có lý?

Từ lão ngẫm nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói: – Đương nhiên là ngươi có lý rồi.

Hàn Nghệ nhìn Vương Bảo nói: – Ngươi nghe thấy chưa? Nếu ngươi muốn bắt ép ta, thì ta cũng chỉ có thể bất chấp mọi giá thôi, dù sao ta cũng chỉ có cái mệnh tiện, ai làm đệm lưng ở dưới quan tài của ta cũng không thiệt.

– Được được được, tiểu tử ngươi giỏi lắm.

Vương Bảo chỉ vào Hàn Nghệ, nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, bởi vì cử chỉ hôm nay của Hàn Nghệ rất kỳ quái, trong lòng gã cũng thiếu tự tin, hơn nữa lại có Từ lão ở bên cạnh đảm bảo, chỉ có thể bỏ lại một lời độc ác: – Nếu đến lúc đó ngươi không trả được tiền, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.

– Đến lúc đó rồi nói sau.

Hàn Nghệ nhẹ nhàng cười.

– Đi.

Vương Bảo mang theo một đống nanh vuốt tay sai hổn hển rời đi Hàn gia.

Bởi vì hiện tại lúc này vẫn còn kéo dài làn gió Trinh Quán, luật pháp vẫn còn cực kỳ nghiêm khắc đấy, cũng không phải là bọn địa chủ này không cố kỵ chỗ nào, giết người lung tung, cướp bóc người, bọn họ vẫn còn phải kiêng kị quan phủ đấy, bởi vì bây giờ bối cảnh của mỗi quan viên đều cực kỳ hùng hậu, nhưng, nếu đến lúc đó Hàn Nghệ không trả được tiền, vậy thì nữ nhân này nhất định sẽ bị Vương Bảo bắt đi đấy, kỳ thật nói cho cùng, luật pháp trên một trình độ nhất định đa số là bảo vệ lợi ích cho đám địa chủ này.

———-oOo———-