Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 2: Còn có thể cẩu huyết thêm một chút nữa không



Ở phía tây Mai thôn có một cái hồ nhỏ, hồ nước trong veo thấy đáy, từng hòn đá cuội bóng loáng an tĩnh nằm ở trong hồ nước, thỉnh thoảng lại thấy bóng cá nhỏ bơi qua bơi lại.

Một thiếu niên đứng ở ven hồ, cúi đầu nhìn chăm chú vào ảnh ngược trong hồ, nhìn gương mặt ngây ngô, thần thái yếu đuối, thân thể đơn bạc kia, trên mặt hắn cũng từ vẻ không thể tin nổi, khiếp sợ, phẫn nộ ban đầu đến hiện tại còn lại bất đắc dĩ và buồn bực.

Hiện giờ ở trong thân thể này đã không phải là linh hồn ban đầu, mà là linh hồn một vị Hiệp đạo – Hiệp sĩ trộm đến từ thế kỷ hai mươi mốt.

Đương nhiên, Hiệp sĩ trộm là bản thân của hắn tự phong đấy, nói trắng ra là chính là một kẻ lừa đảo, chẳng qua hắn chuyên môn lừa một vài kẻ có tiền vi phú bất nhân, vì vậy mới hơi có chút tự tin mà thêm chữ “Hiệp sĩ” ở phía trước chữ “trộm”.

Còn nhớ đêm hôm đó, hắn và đồng bọn của hắn vừa mới hoàn thành một đơn hàng lớn, từ nước ngoài cầm mấy triệu đô la Mỹ trở về, hắn liền bao hẳn một chiếc du thuyền, gọi bốn năm mỹ nữ tới rồi rời bến tầm hoan, gió thổi vỏ trứng gà, tiền đi chim vui vẻ, chính là câu cách ngôn trong cuộc đời của hắn, nhưng nào biết đâu rằng khi đang vui vẻ, bầu trời đột nhiên sấm sét vang dội, nước biển bắt đầu dâng lên, một con sóng lớn đánh tới, hắn liền mất đi ý thức, chờ hắn khi…tỉnh lại, cũng đã đến năm Vĩnh Huy thứ tư của Đường triều.

Nguyên bản hắn còn không thể tin được, nhưng theo từng trận đau đầu, vô số hồi ức xuất hiện trong não, cùng với nhìn thấy ảnh ngược trong hồ, hắn mới biết mình xác thực đã xuyên việt rồi, nghĩ đi nghĩ lại, chính hắn cũng phải mỉm cười: – Không thể tưởng được vở kịch nội dung xuyên qua cẩu huyết như vậy, thế mà lại phát sinh ở trên người ta, ta con mẹ nó đến tột cùng là nên khóc, hay nên cười đây nha.

Hắn lúc này, ngoại trừ cười khổ, vẫn chỉ có cười khổ.

Tin tưởng bất cứ người nào xuyên qua, khẳng định đều không thể thoải mái đối mặt hết thảy hiện thực.

Nhưng ngươi không tiếp thụ hết thảy có thì có năng lực làm cái gì?

Ngồi xe lửa trở về?

Vấn đề nơi này cũng không có xe lửa.

Chỉ có cười khổ mà chống đỡ!

Muốn khóc cũng khóc không được.

BA!

Đang lúc Hàn Nghệ mờ mịt không biết nên làm gì, chợt thấy cái ót bị cái gì đập một cái, chỉ hơi đau một chút, xoay đầu lại, nhưng phía sau lại không có một người nào, lại đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một chú bé con mười ba mười bốn tuổi ngồi ở trên cành một cây đại thụ, cách mặt đất chí ít hai trượng, cả người vô cùng bẩn thỉu, khuôn mặt đen không sót bao nhiêu, lại làm nổi bật lên một đôi mắt sáng ngời trong suốt, đi chân trần, ống quần bên phải còn bị xé đi hơn phân nửa, giống như là bị chó cắn vậy, đang đung đưa cái chân nhỏ.

Chú bé con này thấy Hàn Nghệ quay đầu, không khỏi nhếch môi mỉm cười, tuy nhiên nụ cười này có chút ngốc nghếch.

Bởi vì đã thu hết trí nhớ trước kia của cỗ thân thể này, cho nên lúc này Hàn Nghệ cũng nhận thức chú bé con này. Chú bé con này cũng là người Mai thôn, khi chưa sinh ra, phụ thân liền xuất chinh, không may chuyến đi này phụ thân đã không còn trở lại, nghe nói là chết trận, mà mẫu thân cậu ta ban đầu vốn là có chút ngốc ngốc, nói không được hay lắm, chính là thiểu năng trí tuệ cường độ thấp, hơn nữa vì kích thích này, thần trí liền trở nên càng thêm không rõ, cho nên sau khi chú bé con này sinh ra, mẫu thân cậu ta cũng không đặt tên cho cậu ta, năm sáu tuổi, mẫu thân cậu ta đột nhiên nổi điên, chạy ra ngoài, vô ý rơi xuống sườn núi, cứ như vậy rời khỏi nhân thế, từ đó về sau chú bé con này liền trở thành cô nhi, người trong thôn cũng gọi cậu Dã Hài Tử.

Hồi tưởng lại chuyện này, Hàn Nghệ ngược lại cũng có chút thông cảm với Dã Hài Tử này, chỉ cảm thấy cậu ta và thân thế của mình vô cùng tương tự, nên vốn cũng không trách cứ cậu ta, chỉ hỏi: – Ngươi có chuyện gì sao?

Dã Hài Tử vẫn giữ vẻ mặt ngây ngô cười, đột nhiên đưa tay phải ra, ngón giữa và ngón tay cái chồng lên nhau, còn lại ba ngón chỉ về hướng Hàn Nghệ.

Có ý tứ gì? Đây là cấp bậc lễ nghĩa của Đường triều sao? Hàn Nghệ nhìn thấy thế cũng có chút mê man.

BA!

Hàn Nghệ lại cảm giác được cái trán bị cái gì đập vào, cúi đầu nhìn, là một cái hột nhỏ, trong lòng cả kinh, Đạn Chỉ thần công? Nhưng bất kể là Đạn Chỉ thần công hay không, hắn biết rằng mình đang bị người trêu chọc, nhướng mày lên nói: – Ngươi tiểu tử này đùa giỡn ta đó hả?

Dã Hài Tử lại mỉm cười, nhưng vẫn chưa lên tiếng, dường như nói với Hàn Nghệ, ngươi đã đoán đúng rồi, ta chính là đang đùa ngươi.

Chẳng lẽ cậu ta đúng như lời người ngoài vẫn nói, là một người ngu ngốc? Nhưng ngu ngốc thì không có khả năng bắn chuẩn như vậy a! Chết tiệt, ngươi cũng chạy đến để bắt nạt ta, xem ta có cho ngươi một ít giáo huấn không, xắn cổ tay áo trước đã, mẹ nó chứ, cao như vậy, nó leo lên đấy kiểu gì thế.

– Ai ôi!!!, ai ôi!!!.

Hàn Nghệ đôi mắt vừa chuyển, đột nhiên ôm đầu, ngôi xôm xuông, bắt đầu vang lên thanh âm thống khổ.

Dã Hài Tử thấy vậy, thu hồi nụ cười ngây ngô, trong con ngươi đơn thuần lộ ra một tia lo lắng.

Nhưng vào lúc này, Hàn Nghệ đột nhiên từ dưới đất nhặt lên một hòn đá nhỏ, ném mạnh về hướng Dã Hài Tử, tổ cha tổ mẹ nó chứ, dám đùa giỡn lão tử.

Hắn lại không biết Đạn Chỉ thần công, đành chỉ có lấy nhiều thắng ít.

Dã Hài Tử nào biết đâu rằng Hàn Nghệ luôn luôn yếu đuối không ngờ lại gian trá như vậy, thân thể không khỏi đảo ngửa về phía sau.

– Cẩn thận!

Hàn Nghệ kinh sợ kêu lên một tiếng.

Trước mắt hắn vốn tâm tình đang không tốt, lại bị người chơi như vậy, dù là ai thì cũng nổi điên nha, nhưng mắt thấy Dã Hài Tử này sắp rơi xuống, không khỏi lại vô cùng sốt ruột, trong lòng lại hối hận vạn phần.

Chỉ thấy Dã Hài Tử kia hai chân ôm lấy thân cây, đầu hướng xuống, đều né qua những hòn đá nhỏ Hàn Nghệ ném ra, đồng thời ngón giữa cũng bắn ra.

BA!

Hàn Nghệ lại bị đánh trúng vào ót.

– Ngươi tên khốn khiếp này.

Hàn Nghệ lần này đã nổi giận thật rồi, xoay người nhặt lên cục đá liền ném về hướng chú bé con kia.

Nhưng Dã Hài Tử ở trên cây to này lại giống như đang giẫm trên đất bằng, chợt lóe lộn vòng xê dịch, lúc lên lúc xuống, chẳng khác gì một con khỉ hoang, đồng thời vừa né tránh, còn tiếp tục tung ra Đạn Chỉ thần công, dùng hột công kích Hàn Nghệ, hơn nữa là không phát nào trượt.

Chuyện mà nam nhân thống khổ nhất, không gì qua được bắn không thắng a!

Mẹ kiếp. Tiểu tử này là khỉ mời tới giúp đỡ đi. Hàn Nghệ rất nhanh liền bại lui, rời xa cây đại thụ kia, chỉ vào Dã Hài Tử nói: – Là nam nhân thì đừng có trốn trên tàng cây nữa, có giỏi thì xuống dưới đấu solo.

Dã Hài Tử sửng sốt một lát, chỉ thấy cậu bé phi thân nhảy xuống.

Wa con mẹ nó chứ! Cao như vậy cũng dám nhảy xuống, kèm theo uy hơn kém a! Hàn Nghệ nhìn thấy vậy cũng kinh tâm táng đảm.

Nhưng lại thấy Dã Hài Tử kia đột nhiên vươn hai tay, bám ở một thân cây hơi thấp hơn, mượn quán tính lại bay vọt lần nữa, vững vàng rơi trên mặt đất, nhếch môi cười nhìn Hàn Nghệ.

Con mẹ nó! Có lầm hay không, tiểu tử này hình như so với Thành Long còn lợi hại hơn a! Hàn Nghệ mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai đầu lông mày xuất hiện một tia hối hận, tuy rằng thân thể của hắn chiếm ưu thế, dù sao lớn tuổi hơn một ít, hơn nữa Hàn Đại Sơn dáng người tương đối cao lớn, thân thể này cũng di truyền gien thân cao của cha hắn, tuy rằng gầy yếu, nhưng là cao hơn một thước bảy, mà Dã Hài Tử này tối đa cũng chỉ trên dưới một thước bốn thước năm, nhưng cho dù có gấp đôi Dã Hài Tử này, hắn thật đúng là không nhìn ra có thể đánh thắng được, phải biết rằng thân thể hắn bây giờ vẫn vô cùng suy yếu đấy.

Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, làm sao đã phải cứng rắn lấy đầu nghênh chiến a! Bây giờ Hàn Nghệ cũng không phải là một người nhu nhược, hai đấm nắm chặt, hét lớn một tiếng, vọt tới, dù sao cũng xuất thân Hiệp Sĩ Trộm, không có chút thân thủ thì lăn lộn trong ngành kiểu gì.

Nhưng Dã Hài Tử kia nghiêng một bước, đột nhiên ghé mắt nhìn lại, khẩn trương chạy về phía sau, lại trèo lên một cây đại thụ, phi thân nhảy, lại nhảy lên một cây đại thụ khác, cứ nhảy hai ba lần, đã không thấy bóng dáng.

Hàn Nghệ nhìn Dã Hài Tử chạy trốn như chuột, vẻ mặt mờ mịt, tình huống gì đây hả? Chẳng lẽ nó bị khí thế bá vương của ta dọa chạy rồi hả?

Đúng lúc này, chợt nghe có người hô: – Tiểu Nghệ, tiểu Nghệ.

Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thôn phu chừng bốn mươi tuổi lo lắng chạy tới hướng hắn, thôn phu này chính là hảo huynh đệ của cha Hàn Đại Sơn hắn – Dương Lâm, bởi vì trong nhà xếp thứ hai, vì vậy tất cả mọi người gọi ông ta là Dương Nhị ca, đêm qua cũng chính là ông ta đi báo tin cho tân nương tử.

Nói thật, Hàn Nghệ vẫn còn có chút mâu thuẫn với cái thân phận bây giờ của chính mình, mấu chốt là hắn hiện tại còn không biết nên làm thế nào để đối mặt với hết thảy, mày không khỏi trầm xuống, xoay người rời đi, hiện tại hắn cần yên lặng một chút.

Nhưng lại nghe Dương Lâm phía sau truy hô:

– Tiểu Nghệ, tiểu Nghệ, không xong, Vương công tử trong thành tới nhà ngươi đòi nợ đấy, còn nói muốn bắt thê tử ngươi đi gán nợ, ngươi mau trở về đi thôi.

Chơi con mẹ ngươi, thế nào đều là tình tiết cẩu huyết vậy hả, thật sự là ta đã xuyên qua sao? Sao ta đặc biệt cảm thấy như là đang diễn trò a! Thật hy vọng nghe thấy tiếng hô “cut” của đạo diễn mà.

Hàn Nghệ ngừng lại, chợt thấy một cỗ bi thương không hiểu xông lên đầu, hắn biết rằng đây là cổ thân thể này đang tác quái, trong lòng đang nhớ đến vị mỹ nữ kia, thầm nghĩ, tuy rằng ta không phải là Hàn Nghệ lúc trước rồi, nhưng nếu mỹ nữ kia bị bắt đi rồi, thì cái sừng này nhất định là mọc từ đầu ta lên rồi, mặc kệ ta có cho là như vậy hay không, ít nhất những người khác sẽ cho rằng như vậy, về sau ta đây còn thế nào ngẩng đầu làm người a, thế này thì không thể được.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên xoay người sang chỗ khác, một khuôn mặt âm trầm hướng về phía Dương Lâm.

Ở trong ấn tượng của Dương Lâm, Hàn Nghệ vẫn là một hài tử ngoan, nói không hay lắm thì, chính là một đứa nhỏ yếu đuối, mà hiện giờ ánh mắt của Hàn Nghệ lại làm cho người ta sợ hãi, căn bản cũng không như là Hàn Nghệ, nên không khỏi ngây ngẩn cả người.

Trôi qua một lát, Hàn Nghệ đột nhiên chạy về hướng nhà mình.