Hiệp Cốt Đan Tâm

Chương 9: Ai sớm ra tay đoạt huyền thiết Nào biết lòng thơm vướng lưới tình



Khoái Hoạt Lâm nằm ở phía bắc Tô Châu, vốn là li cung của Ngô vươngTrương Sĩ Thành vào cuối thời Nguyên. Trương Sĩ Thành tranh giành TrungNguyên với Chu Nguyên Chương, trong trận Trường Giang đã đại bại nhảyxuống sông tự sát. Sau khi Trương Sĩ Thành chết, tòa li cung này bị đemra bán đấu giá, đến đầu thời Thanh, sau nhiều lần thay đổi chủ, đến taymột phú thương sẽ trở thành một khách sạn theo kiểu nhà vườn, chuyêntiếp đãi những kẻ giàu có, công tử vương tôn. Tiền thuê cao gấp hàngtrăm lần khách sạn bình thường, nhưng nếu không đặt trước thì không cóchỗ ở.

Khi Kim Trục Lưu ở nhà họ Trần, đã từng bảo với TrầnThiên Vũ sẽ đến Tô Châu du ngoạn. Chính Trần Thiên Vũ đã giới thiệuKhoái Hoạt Lâm cho chàng. Kim Trục Lưu trên đường đã đánh cắp tiền bạc,có ý muốn đến Khoái Hoạt Lâm tiêu tiền.

Kim Trục Lưu vừa vàoKhoái Hoạt Lâm, chàng đã gặp một dãy trường lang ngoằn ngoèo, trên tường có rất nhiều bút tích thư pháp của các nhà thư pháp các đời chỉ có điều chủ nhân nơi dây không biết giữ gìn cho nên bị bóc ra từng mảng. Rakhỏi trường lang, hai bên cây cối mát rượi, xung quanh toàn là non bộ,hồ sen, u cốc, trông chẳng giống một khách sạn tý nào, tựa như nhà củamột bậc vương hầu. Kim Trực Lưu rất thích thú, lòng nhủ thầm: "KhoáiHoạt Lâm quả nhiên danh đồn không ngoa, nhưng không biết mình có phúc ởđây hay không?".

Nơi tiếp khách nằm ở cuối trường lang, khi KimTrục Lưu từ trường lang bước tới, tên chấp sự đã thấy chàng. Kim TrụcLưu ăn mặc sang trọng, tên chấp sự không dám coi thường, vội vàng bướcra chào đón mời: "Quan khách đến thật đúng lúc, có một vị khách vừa mớitrả phòng, đó là căn phòng tốt nhất của chúng tôi, tiền thuê cũng hơimắc hơn".

Kim Trục Lưu cười ha hả: "Ta đang muốn thuê căn phòngtốt nhất, bao nhiêu tiền?" Chấp sự đáp: "Năm lượng bạc một ngày". KimTrục Lưu gật đầu: "Rẻ quá, trả đủ cho người mười lượng". Rồi tiện taylấy ra một nén vàng, tiếp lời: "Nén vàng này bằng khoảng năm mươi đồngbạc. Ta tạm thời ở lại đây ba ngày, số còn lại là tiền cơm". Khoái HoạtLâm toàn là khách quyền quý, nhưng rất ít người rộng rãi như Kim TrụcLưu, tên chấp sự luôn miệng cảm tạ, dắt Kim Trục Lưu đến phòng của mình.

Khoái Hoạt Lâm không giống với những khách sạn bình thường,phòng khách không nằm ở một nơi mà nằm rải rác trong vườn, có phòng dành cho cả gia đình ở, có phòng dành cho khách riêng rẽ. Nơi ở của kháchriêng rẽ cũng có phòng khách và phòng tắm cho nên tiền thuê mới đắt nhưthế.

Lúc này trời đã tối, Kim Trục Lưu tắm rửa, ăn cơm tốt xong, nằm nghỉ ngơi trong phòng, nghĩ thầm "Đêm nay ngủ sớm, ngày mai sẽ đidu ngoạn". Đang định thay quần áo đi ngủ, chợt nghe bên ngoài tiếng laoxao, tiếng đó phát ra từ chỗ tên chấp sự làm việc.

Kim Trục Lưulắng nghe, cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, cho nên chạy ra nhìn.Té ra đó là hòa thượng và thiếu phụ đã gặp trên đường.

Chỉ thấy tên chấp sự không ngừng vái dài: "Thật xin lỗi đại sư, chúng tôi không còn phòng nữa".

Hòa thượng ở khách sạn đã là điều hiếm thấy huống chi lại còn dắt theo mộtthiếu phụ, tên chấp sự này sợ có rắc rối cho nên có phòng cũng không dám cho thuê. Hòa thượng ấy nổi giận đùng đùng, gắt gỏng: "Ngươi bức hiếpngười xuất gia như ta quá thể. Dù ngươi có phòng hay không, ta vẫn phải ở nơi này!" Nói xong thì đặt trên quầy một cái tráp màu đỏ. Trong KhoáiHoạt Lâm có nuôi đả thủ, có một tên đả thủ bước tới bưng cái tráp của y.

Tên đả thủ này định ném cái tráp ra ngoài cửa, sau đó đuổi hòathượng ra. Cái tráp này dài ba thước, rộng khoảng bảy tấc, tên đả thủvốn tưởng có thể dễ dàng nhấc lên, nhưng nào ngờ y vừa mới chạm vào, cái tráp vẫn không hề nhúc nhích. Sau đó y cố sức lắm mới nâng lên. Tên đảthủ thất kinh: "Một cái tráp nhỏ bé, sao lại nặng như thế? E rằng có đến trăm cân!".

Điều khiến cho tên đả thủ thất kinh không chỉ cóthế, y vừa giở cái tráp lên chỉ thấy trên quầy đã bị lõm một lỗ, một vật nặng trăm cân chắc chắn sẽ không làm cho quầy lõm xuống, chắc chắn làhòa thượng này đã dùng nội lực ấn xuống.

Kim Trục Lưu cũng cảmthấy kỳ lạ, thầm nghĩ: "Không biết lão lừa trọc này chứa cái gì trongcái tráp? Dù là kim ngân bảo thạch cũng không nặng như thế!"

Tên đả thủ định đuổi hòa thượng ra, lúc này mặt mũi đỏ ửng, không nói thành lời. Hòa thượng ấy cười lạnh hỏi: "Sao, ngươi muốn cướp đồ của ta ư?Được, ngươi thích thì cứ lấy!" Nói chưa đứt lời, cái tráp đã rơi xuống,đè vào chân tên đả thủ khiến cho y đau đến nỗi kêu oai oái.

Thiếu phụ mỉm cười, dùng mũi chân hất nhẹ, cái tráp bay lên rơi vào trong tay mà bà ta không hề tốn chút sức nào, tựa như đứa trẻ chơi đá cầu.

Thiếu phụ ấy cười rằng: "Bọn ta định để vật này ở đây làm tin để các ngươiyên tâm, ai ngờ các ngươi không chịu lấy, ta chỉ đành thu về".

Bàn chân của tên đả thủ lúc nãy đã nát bét, máu thịt bầy nhầy, mấy tên đồng bọn chạy tới đỡ y lui ra, y không ngừng rên rỉ nhưng không ai dám lêntiếng.

Tên chấp sự vội vàng khúm núm thưa: "Tiểu nhân nào dámcoi thường quý khách! Thật sự là không còn phòng trống nữa, không phảichúng tôi sợ quý khách không trả tiền phòng".

Hòa thượng to béo trừng mắt, trông như sắp nổi giận, thiếu phụ lại mỉm cười: "Đại ca cứ để muội nói".

Chỉ thấy thiếu phụ ấy mở cây quạt xếp, mỉm cười rồi bảo: "Các người hãy thử nhìn xem, không chừng còn phòng trống mà các người vội quên đó!"

Trên cây quạt xếp có thêu sáu cái đầu lâu, tên đả thủ bên cạnh là ngườitrong bang hội, thấy thế thì cả kinh, vội vàng nháy mắt với tên chấp sự.

Tên chấp sự cười khổ sở: "Trong thành Tô Châu có rất nhiều khách sạn, khách quan hãy đến đó mà ngụ!".

Hòa thượng hừ một tiếng lớn: "Bọn ta phải ở khách sạn tốt nhất, đã hỏi rấtnhiều người mới tìm được đến chỗ các ngươi, dù thế nào ta cũng phải ởlại đây!" Lúc này Kim Trục Lưu mới hiểu: "Chả trách nào bọn chúng đã vào thành trước nhưng lại đến sau mình. Hừ, người ta nghĩ hòa thượng là tứđại giai không, nhưng lão lừa trọc này thật biết hưởng thụ!".

Tên đả thủ bên cạnh hoảng sợ đến nỗi toát mồ hôi, vội vàng nháy mắt với tên chấp sự. Thật ra tên chấp sự cũng đang nghĩ cách, nhưng chỉ vì sĩ diệncho nên chỉ từ chối lấy lệ mà thôi.

Một lát sau, tên chấp sự mới tỏ vẻ lúng túng: "Đại sư nể mặt như thế, dù không còn phòng tôi cũngphải nghĩ cách. À, đúng rồi, tôi đã nhớ. Có một căn phòng vốn đã cókhách đặt, ngày mai y mới tới. Nhưng để làm quen tôi sẽ để lại cho quýkhách.Nhưng đó là phòng đơn, chỉ e hai vị ở không tiện".

Thiếuphụ ấy đỏ gay mặt: "Ngươi hãy nghĩ thử xem có còn phòng hay không?". Tên chấp sự khổ sở: "Thật sự là không còn nữa. Nhưng ở đây phòng riêng củachúng tôi có phòng ngủ và có phòng khách".

Hòa thượng ấy cười ha hả: "Ta là đệ tử cửa Phật, đã phá sắc không từ lâu, không cần lo chuyện nam nữ nữa. Nếu trong phòng đã có phòng ngủ lại có phòng khách thì thật là tốt. Tứ muội, cứ như thế nhé, không cần làm khó y nữa. Bao nhiêutiền một phòng?".

Tên chấp sự thì mắng thầm trong bụng: "Đệ tửcủa Phật như ngươi phải lọt xuống mười tám tầng địa ngục mới phải!"Nhưng mặt thì vẫn mỉm cười vui vẻ: "Tiểu nhân tiếp đãi không chu toàn,nào dám lấy tiền đại sư?" Hòa thượng ấy cười rằng: "Thôi được, ngươi bảo như thế thì ta không khách sáo nữa".

Kim Trục Lưu đứng bênngoài thấy tuồng đã vãn, toan trở về phòng mình, nhưng hòa thượng ấybước ra đã thấy chàng, trừng mắt nhìn chàng. Thiếu phụ ấy hạ giọng: "Nhị ca, đừng gây sự?" Bà ta nói rất nhỏ nhưng Kim Trục Lưu đã nghe thấy,chàng nghĩ bụng: "Ta chỉ sợ các người không gây sự!".

Kim TrụcLưu quay về phòng nghỉ ngơi một hồi, đến canh ba thì chàng suy nghĩ "Cây quạt xếp lúc nãy ả yêu phụ lấy ra có sáu cái đầu lâu, chắc là dấu hiệucủa Lục Hợp bang, hai kẻ này chắc chắn là lão lừa trọc Viên Hải và mụquả phụ Đổng Thập Tam nương. Mình phải trêu bọn họ một phen".

Kim Trục Lưu đã nhớ nơi ở của bọn họ, đó là một căn phòng nằm riêng lẻ ởgóc vườn, phía sau có hòn non bộ, Kim Trục Lưu lặng lẽ mò đến đó, đứngsau hòn non bộ nghe lén.

Chỉ nghe thiếu phụ ấy kêu ối chao mộttiếng rồi nói: "Huynh làm gì thế! Tôi chẳng phải Trần Thiên Vũ, huynhmuốn động tay động chân thì phải đến tìm Trần Thiên Vũ chứ?".

Hòa thượng ấy cười rằng: "Động tay động chân với Trần Thiên Vũ đâu có vui như với muội!".

Kim Trục Lưu nhìn vào, chỉ thấy hòa thượng và thiếu phụ nằm trên giường,thiếu phụ đang cởi áo ngoài, chỉ mặc bộ đồ lót màu đỏ, bộ dạng trông rất khêu gợi. Kim Trục Lưu cười thầm: "Hay lắm, cứ để cho bọn chúng vui vẻmột hồi, lát nữa bọn chúng sẽ chịu khổ!".

Thiếu phụ ấy hỏi:"Này, huynh sợ Trần Thiên Vũ ư?" Hòa thượng ấy đáp: "Ta mà sợ Trần Thiên Vũ. Ta chỉ sợ một người, đó là bằng hữu của muội. Hì hì, nếu để Sử Bạch Đô mà biết ta ở cùng một phòng với muội thì sẽ đối phó với ta như thếnào đây?".

Thiếu phụ ấy nói: "Huynh biết thì tốt. Hãy đàng hoàng một chút, nếu không tôi báo với Bạch Đô thì ông ta sẽ lột da huynh!".

Kim Trục Lưu nghe đến đây thì đã biết quả nhiên đó chính là Viên Hải và Đổng Thập Tam nương của Lục Hợp bang.

Viên Hải cười cười: "Nếu muội dám nói cho bang chủ biết, ta sẽ bảo rằng muội dụ dỗ ta". Đổng Thập Tam nương giả vờ giận dỗi: "Huynh cứ nói vớ vẩn,muội đã bảo huynh phải nói chuyện đàng hoàng tử tế, còn huynh lại độngtay động chân! Nói chuyện xong huynh phải ra ngoài khách sảnh mà ngủ".

Viên Hải gật: "Được, được. Muội muốn nói chuyện gì, nương tử, ta đang rửa tai lắng nghe đây".

Thập Tam nương nói: "Huynh có biết trong cái tráp màu đỏ có chứa vật gìkhông? Sao lại đem ra hù dọa kẻ khác, nếu có chuyện gì chúng ta khôngthế nào gánh vác nổi".

Viên Hải cười nói: "Chỉ hù dọa bọn nhãinhép thì có gì đáng lo! Muội đã thấy đấy, có tặng cho chúng chúng cũngkhông dám đụng tới, chả lẽ sợ chúng cướp?".

Đổng Thập Tam nươngnói: "Ngoài trời có trời, ngoài người có người. Tuy chúng ta không sợbọn nhãi nhép ấy, nhưng huynh để lộ bí mật này ra, nếu bên cạnh có caonhân thì chắc chắn sẽ biết cái hộp này không tầm thường. Cẩn thận vẫntốt hơn".

Viên Hải hạ giọng: "Ta làm sao dám quên lời dặn củanương tử! Nhưng nói đến đây ta phải hỏi lại nương tử, ta chỉ biết đó làlễ vật tặng cho Tát tổng quản, nhưng bên trong đựng thứ gì thì ta lạikhông biết".

Đổng Thập Tam nương hỏi lại: "Huynh thật sự khôngbiết?" Viên Hải đáp: "Bang chủ chỉ bảo ta canh giữ cẩn thận, không chota biết trong đó có thứ gì, đương nhiên ta không dám hỏi".

Đổng Thập Tam nương cười: "Bang chủ đã không cho huynh biết, vậy huynh cũng không cần biết".

Viên Hải thở dài: "Đúng là xa gần có khác, chúng ta đều là hương chủ trongbang, có chuyện vất vả thì ta phải gánh, còn bí mật thì chỉ mình muộibiết".

Đổng Thập Tam nương giận dỗi: "Huynh lại nói vớ vẩn, thôi được, cho huynh biết cũng được. Trong tráp là một tảng huyền thiết chonên mới nặng như thế".

Viên Hải ngác nhiên hỏi liền: "Huyền thiết là gì?".

Đổng Thập Tam nương đáp: "Huyền thiết là gì mà huynh cũng không biết ư, thật hổ là một cao thủ võ lâm. Đó là một loại kim loại ở Tinh Túc Hải trênđỉnh Côn Luân, rất khó tìm, nặng hơn gấp mười lần một tảng sắt cùng thểtích!".

Viên Hải hỏi: "Dùng để làm gì thế?".

Đổng ThậpTam nương nói: "Nếu có thợ rèn kiếm cao minh, dùng tảng huyền thiết nàycó thể nung được một thanh bảo kiếm, đó chính là vua trong các loạikiếm!"

Viên Hải kêu: "Ôi! Vật quý như thế mà tặng cho Tát tổng quản thật là đáng tiếc?

Đổng Thập Tam nương nói: "Số là Bạch Đô chuẩn bị một món báu vật kháctặng cho Tát tổng quản nhưng đáng tiếc đã mất. Cho nên chỉ đành phảidùng tới tảng huyền thiết này".

Viên Hải hỏi: "Vật báu đó là gì? Mất như thế nào?".

Đổng Thập Tam nương hỏi ngược lại: "Huynh không biết chuyện Lý Đôn đã đánh cắp báu vật rồi bỏ trốn sao?".

Viên Hải trả lời: "Ta chỉ biết bang chủ phái Thanh Phù và Tiêu Lỗi truy đuổi tên tiểu tử ấy. Nhưng không biết y đã đánh cắp thứ gì?".

ĐổngThập Tam nương nói: "Đó chính là báu vật mà muội vừa mới nói, một xâutrân châu vừa tròn vừa lớn. Mỗi viên trân châu trị giá ba ngàn lạngbạc!" Viên Hải lè lưới: "Mẹ kiếp, như thế viên trân châu ấy trị giá bamươi vạn lượng bạc?" Đổng Thập Tam nương nói: "Không, trị giá năm mươivạn lượng! Bởi vì khó tìm ra được một trăm viên ngọc trai như nhau, chonên mỗi viên chỉ trị giá ba ngàn, nếu tập hợp lại thành một chuỗi, mỗiviên sẽ thành năm ngàn. Bạch Đô đã tìm mọi cách mới nài nỉđược một tênthương nhân người Ba Tư nhường cho. Nếu người bình thường thì dù có nămmươi vạn lượng bạc cũng không mua được!".

Viên Hải nuốt nướcbọt, nói với vẻ ngưỡng mộ: "Tên tiểu tử Lý Đôn ấy, thật sự đã phát tài!Chả trách nào bang chủ nổi giận như thét".

Đổng Thập Tam nươngcười: "Chuỗi trân châu là bảo vật có giá, còn tảng huyền thiết trong cái tráp lại là bảo vật vô giá. Nói thật, huyền thiết còn quý hơn cả ngọctrai!".

Viên Hải gật gù: "Nhưng đem đi làm lễ vật, có thể Tát tổng quản sẽ thích ngọc trai hơn".

Đổng Thập Tam nương nói: "Nhưng bang chủ nói, ông ta muốn giữ lại huyềnthiết hơn. Nhưng khi sắp đem ra thì Lý Đôn đã đánh cắp xâu chuỗi ngọctrai, ông ta mới đành bất đắc dĩ đem tặng huyền thiết. Nhưng Bạch Đô tức giận còn có nguyên nhân khác".

Viên Hải vội hỏi: "Còn có nguyên nhân gì khác?".

Đổng Thập Tam nương nói: "Huynh có biết Thiên ma giáo có ba thiên Bách độc chân kinh hay không?".

Viên Hải nói: "Nghe nói giáo chủ Thiên ma giáo đã giấu ở trong một miếuhoang trên núi Tồ Lai, truyền rằng thị nữ năm xưa của bà ta đã tiết lộbí mật này, không biết có thật hay không? Nhưng chuyện này có liên quangì đến Lý Đôn?".

Đổng Thập Tam nương nói: "Bạch Đô cũng nghetruyền thuyết như thế, nhưng không biết miếu hoang ấy ở nơi nào. Ông tacũng muốn có ba thiên Bách độc chân kinh, không ngờ Lý Đôn đã đánh cắptrước". Viên Hải lại hỏi: "Làm sao biết tên tiểu tử Lý Đôn đã đánhcắp?".

Đổng Thập Tam nương đáp: "Bang chủ chẳng phải đã saiThanh Phù và Tiêu Lỗi đi bắt y hay sao? Huynh có đoán được y chạy đếnnơi nào không, đó chính là chạy đến núi hoang của Thiên ma giáo ở núi Tồ Lai"

Viên Hải hỏi nữa: "Sao tên Lý Đôn có thể thoát khỏi tay của họ mà còn đánh cắp dược Bách độc chân kinh?".

Đổng Thập Tam nương nói: "Khi Lý Đôn ở trong bang, y cải trang thành một tên thư sinh không biết võ công, chúng ta đều bị y gạt. Thực ra bản lĩnhcủa y rất cao cường, e rằng chẳng kém gì chúng tai".

Viên Hải hỏi tiếp: "Dẫu như thế, y làm sao thắng được Thanh Phù và Tiêu Lỗi?".

Đổng Thập Tam nương đáp: "Muội vẫn chưa nói xong kia mà. Thanh Phù và TiêuLỗi đuổi theo đến một tòa miếu hoang, nhưng không thấy tên tiểu tử LýĐôn đâu cả. Không biết ở đâu lại nhảy ra một tên ăn mày, đánh bại cả hai người bọn họ!". Kim Trục Lưu thầm nhủ: "Ta đang ở trước mắt các người,đáng tiếc các người đều đui cả!".

Đổng Thập Tam nương tiếp tục:"Thanh Phù và Tiêu Lỗi chạy ra khỏi miếu hoang, nhưng không chạy xa, chỉ nấp trong bụi cỏ trên núi. Không lâu sau thì thấy Lý Đôn và tên ăn màyấy cùng bước tới. Lý Đôn cầm một cái chuông lớn trên tay, rồi ném xuốngvực sâu trăm trượng! Không những như thế, y cũng ném cả sâu chuỗi ngọc!Dù có bản lĩnh to bằng trời cũng không thể tìm lại! Hai người thấy thếthì hiểu ra, không cần nói cũng biết ba thiên Bách độc chân kinh đềukhắc trong cái chuông ấy! Chắc tên tiểu tử Lý Đôn đã nấp trong cáichuông lớn cho nên mới thoát được cặp mắt của họ".

Viên Hải nói: "Như thế tên tiểu tử Lý Đôn đã xem trước ba thiên Bách độc chân kinh?".

Đổng Thập Tam nương nói: "Đáng tiếc là y coi xong thì ném cái chuông xuốngvực sâu, khiến Bạch Đô mãi mãi không thể tìm được, cho nên Bạch Đô mớitức giận như thế!".

Kim Trục Lưu nghe đến đây thì hiểu ra, lòngnhủ thầm: "Nếu như thế mình đã trách nhầm Lý Đôn. Không phải y tâm thuật bất chính mà là không muốn để cho tên ma đầu Sử Bạch Đô tìm được".

Đổng Thập Tam nương vẫn tiếp tục: "Lý Đôn coi sóc việc văn thư cho bang chủ, y cũng biết được không ít bí mật trong bang. Vì ba nguyên nhân này,bang chủ không thể buông tha cho y! Ông ta cũng đã hứa, nếu ai bắt đượctên tiểu tử này trở về sẽ được thăng chức làm phó bang chủ".

Viên Hải nói: "Như thế ta phải để ý mới được. Tứ muội, nhân dịp này, khi lên kinh thành, chúng ta sẽ gặp nhiều bằng hữu trên giang hồ, hãy thử nhờhọ âm thầm điều tra".

Đổng Thập Tam nương cười rằng: "Muộikhuyên huynh không nên nhọc lòng chuyện này!" Viên Hải nói: "Ta khôngphải mong muốn chức phó bang chủ, nhưng Tứ đại cao thủ chúng ta tề danhvới nhau, nếu chúng ta lập được công lớn, có lẽ sẽ áp đảo được Thanh Phù và Tiêu Lớn".

Đổng Thập Tam nương gắt lại: "Chúng ta cần gì phải tranh nhau như thế?".

Viên Hải nói: "Muội sợ ta đánh không lại tên tiểu tử Lý Đôn?".

Đổng Thập Tam nương nói: "Không phải ý này".

Viên Hải hỏi: "Tại sao?".

Đổng Thập Tam nương nói: "Nói thực cho huynh biết, bang chủ hận không giếtđược tên tiểu tử ấy, nhưng sau lưng tên tiểu tử ấy còn có một kẻ chốnglưng? Chúng ta không thể đắc tội với người này!".

Viên Hải ngạcnhiên: "Là ai thế?". Đổng Thập Tam nương nói: "Huynh còn chưa biết sao?Đó là đứa em gái yêu quý của bang chủ chúng ta, Sử Hồng Anh Sử đại tiểuthư!".

Viên Hải nói: "Ồ, té ra là ả! Quả thật bang chủ kiêng dè ả nha đầu này mấy phần".

Đổng Thập Tam nương hạ giọng: "Ả nha đầu và Lý Đôn âm thầm có tư tình, giấuđược người khác nhưng không giấu nổi chúng ta. Chỉ có điều muội khôngdám nói cho bang chủ biết mà thôi".

Viên Hải nói: "Võ công của ả nha đầu này chẳng kém gì anh trai của ả, nhưng ả cũng không dám côngkhai đối kháng với anh trai mình?".

Đổng Thập Tam nương lắc đầu: "Huynh thật lẩm cẩm, sao không chịu dùng đầu mà suy nghĩ".

Viên Hải cười rằng: "Đi cùng với một người thông minh như muội, ta đâu cầnphải dùng đến đầu óc nữa? Thôi được, ta chỉ đành xin muội hãy chỉ giám".

Đổng Thập Tam nương nói: "Ả nha đầu Sử Hồng Anh tuy không dámcông khai chống lại ca ca của mình, nhưng nếu chúng ta bắt được ý trungnhân của ả, có lẽ nào ả không coi chúng ta là kẻ thù? Ả và bang chủ dầusao cũng là huynh muội, bang chủ cũng phải nhường ả vài phần. E rằngchúng ta bắt được tên tiểu tử ấy thì vẫn bị ả thả đi, vậy chúng ta đâucần phải gây thù chuộc oán với ả".

Viên Hải mỉm cười: "Rốt cuộcvẫn là phụ nữ các người suy nghĩ chu đáo, được, ta nghe lời muội, về sau gặp tên tiểu tử Lý Đôn ta cũng làm ngơ".

Đổng Thập Tam nương thúc dục: "Tất cả những chuyện muội biết đều đã cho huynh hay, huynh có thể ra ngoài rồi đấy".

Viên Hải chần chừ: "Không, không. Ta vẫn còn muốn nói với muội vài điều".

Đổng Thập Tam nương nói: "Huynh đừng mong ở lại đây. Muội không tin huynhcòn điều gì nữa". Viên Hải nài nỉ: "Quả thật là chuyện đàng hoàng tử tế, muội hãy nghe ta nói, tên tiểu tử ấy e rằng có chút quái dị".

Đổng Thập Tam nương hỏi: "Tên tiểu tử nào?".

Viên Hải: "Tên tiểu tử mà chúng ta đã gặp trên đường, lúc nãy chẳng phải đã gặp lại y hay sao?".

Đổng Thập Tam nương đáp: "Người ta là công tử nhà giàu, đến Tô Châu không ở Khoái Hoạt Lâm thì ở đâu?".

Viên Hải nói: "Ta cảm thấy y có điều đáng ngờ, muội không cảm thấy y đang chú ý chúng ta ư?"

Đổng Thập Tam nương nói: "Đó là do huynh nghi ngờ mà thôi. Nhưng muội vẫn muốn nghe huynh nói, huynh nghi ngờ điều gì?".

Viên Hải: "Lúc nãy chẳng phải muội đã nói Thanh Phù và Tiêu Lỗi đã gặp mộtên ăn mày trên núi Tồ Lai, bị tên ăn mày ấy đánh bại hay sao?"

Đổng Thập Tam nương: "Ồ, lẽ nào huynh nghi ngờ tên tiểu tử ấy là tên ăn mày kia!".

Viên Hải: "Muội đừng cười. Làm sao biết bọn chúng không phải là một người.

Muội có chú ý ánh mắt của tên tiểu tử ấy không, ánh mắt của y sáng quắc,chắc chắn là người có luyện võ công, vả lại nếu y là công tử nhà quyềnquý, khi ta xông ngựa tới, toan dùng roi đánh y, sao y lại không hề sợsệt?".

Kim Trục Lưu ở ngoài nghe lén, thầm thất kinh, nhủ thầm:"Mình chỉ tưởng gã này là hòa thượng lỗ mãng, té ra là một kẻ già dặngiang hồ".

Đổng Thập Tam nương cười ha hả: "Công tử nhà quyềnquý luyện võ công có điều gì đáng lạ, huynh đừng đoán bừa nữa! Một côngtử nhà giàu có thể đến Khoái Hoạt Lâm, tại sao phải bỏ áo gấm mà cảitrang thanh một tên ăn mày rách rưới?".

Viên Hải: "Ta cứ muốn điều tra thử xem".

Đổng Thập Tam nương gắt: "Huynh đừng lắm chuyện nữa, để cho muội ngủ đi. Ngày mai chúng ta còn phải lên đường!".

Viên Hải nghe nàng ta nói thế, bèn cười hềnh hệch bảo: "Được, được, muội bảo không phải là không phải. Nương tử đã căn dặn, tiểu tăng nào dám khôngnghe. Chúng ta hãy ngủ đi thôi!". Đổng Thập Tam nương làm mặt giận, mắng rằng: "Huynh nghĩ đi đâu thế, ra ngoài, ra ngoài! Huynh ngủ ở ngoàikhách sảnh". Viên Hải cười hì hì: "Huynh còn tưởng muội giữ huynh ở đây. Ối chao, muội đừng đẩy huynh!".

Đổng Thập Tam nương giận dỗi:"Huynh đừng nói vớ vẩn nữa, muội đánh huynh đấy". Viên Hải cười rằng:"Đánh là yêu, mắng là mến, để cho muội đánh thì có hề chi? Ối chao, muội đánh thật đấy ư?". Viên Hải vốn đang ngồi trên giường, lúc này đã bịĐổng Thập Tam nương đẩy ra ngoài, mà chỗ Đổng Thập Tam nương đang đứngchính là nơi cửa sổ.

Kim Trục Lưu nghe bọn họ đùa cợt với nhau,trong lòng rất nôn nóng, vốn là muốn ra tay nhưng nghĩ lại: "Chi bằng cứ để bọn chúng ngủ rồi mình sẽ đánh cắp cái tráp". Kim Trục Lưu một làmuốn lấy tảng huyền thiết ấy, hai là không muốn cho bọn họ đem tảnghuyền thiết đi làm lễ vật. Lòng thầm nhủ: "Đương nhiên bọn chúng đã ngủsay mình không thể ám toán bọn chúng, nhưng nếu đánh cắp tảng huyềnthiết, Sử Bạch Đô sẽ giáng tội bọn chúng".

Không ngờ Kim TrụcLưu chưa kịp ra tay, Đổng Thập Tam nương đã ra tay trước, Kim Trục Lưutrái lại suýt nữa bị nếm phải đòn của nàng ta.

Khi Kim Trục Lưuđang tính toán, đột nhiên trước mặt có ánh vàng xẹt tới, Đổng Thập Tamnương đã ném ra một nắm mai hoa châm. Té ra Đổng Thập Tam nương đã phátgiác có người nghe lén ở ngoài, vả lại bà ta đã nghi ngờ Kim Trục Lưu.Bà ta cố ý giả vờ không tin lời Viên Hải, chính là muốn Kim Trục Lưukhông phòng bị.

Thủ pháp ném ám khí của Đổng Thập Tam nương rấtlợi hại, Kim Trục Lưu nấp sau một hòn non bộ, nếu mai hoa châm phóng tới trước mặt chàng, Kim Trục Lưu đã có hòn non bộ che lại, đương nhiênkhông sao, nhưng nắm mai hoa châm của bà ta lại bay vòng lên hòn non bộrồi đột nhiên bắn ngược về, thật khéo đến nỗi không thể tường tượng!

Mai hoa châm vốn không hình không tiếng, mà Kim Trục Lưu lại không ngờ rằng mai hoa châm bắn tới từ phía sau lưng mình, đến khi chàng phát giácquay đầu lại, ánh vàng đã lóe trước mặt, muốn dùng Phách không chưởng đỡ đã không kịp nữa.

May cho Kim Trục Lưu trong lúc nguy ngập màvẫn có thể dùng khinh công trác tuyệt phóng vọt người lên cao đến batrượng, mai hoa châm lướt qua bàn chân chàng, không hề chạm được vàongười chàng. Kim Trục Lưu hít một hơi, thoang thoảng trong gió có mùitanh, lúc này mới biết mai hoa châm của Đổng Thập Tam nương đã bị tẩmđộc.

Kim Trục Lưu mắng: "Hay cho con mụ độc ác, ta sẽ xem nhàngươi còn có tài cán gì!" Người vừa hạ xuống đất, nói chưa dứt lời thìViên Hải đã nhảy bổ ra, quát lớn: "Tên ăn mày kia, ngươi hãy nếm mùi vịquyền của ta!" Y bị Đổng Thập Tam nương đẩy ra khỏi cửa cho nên phóng ra trước.

Kim Trục Lưu quét ngang một chưởng, năm ngón tay như móc câu tóm lấy đầu quyền của y, Viên Hải gầm lớn một tiếng, đầu quyền đãbị Kim Trục Lưu cào rách năm vệt. Nhưng Kim Trục Lưu tiếp quyền của ycũng không khỏi thối lùi ba bước.

Chàng nhủ thầm: "Chân lực nộigia của lão lừa trọc này thật không tệ, Trần thúc thúc bảo bản lĩnh củamụ yêu phụ hơn hẳn y, đêm nay mình không thể khinh địch được".

Viên Hải gầm lớn một tiếng, hai quyền đấm ra rồi lại nhảy bổ tới. Kim TrụcLưu thấy y phóng tới hung hăng như thế, trước tiên sử dụng Thiên la bộpháp né tránh, định đi vòng qua sau lưng y điểm vào huyệt phong phủ, chỉ nghe soạt một tiếng, Đổng Thập Tam nương đã rút ra một cây roi mềm,người chưa đến thì roi đã quét tới.

Kim Trục Lưu chưa đứng vữngchân, rất khó né tránh. Nhưng chàng cũng rất lớn gan, không hề lo lắng,khi ngọn roi sắp đánh vào người, Kim Trục Lưu đã cuộn ống tay áo rồiphất lên, cuốn lấy ngọn roi.

Kim Trục Lưu dồn kình lực ra giậtvào, quát: "Buông tay!" Đổng Thập Tam nương cười khẩy: "Chưa chắc!" Chỉnghe soạt một tiếng, nửa ống tay áo của Kim Trục Lưu đã bị ngọn roi mềmcủa bà ta xé rách, cộng lực dù không hơn Kim Trục Lưu nhưng chí ít cũngđủ ngang tài ngang sức với chàng.

Kim Trục Lưu đứng thành tiễnbộ, nhảy vọt ra ngoài ba trượng, nói thì chậm, sự việc diễn ra rấtnhanh, Đổng Thập Tam nương đuổi theo, ngọn roi mềm đã quét tới như hìnhvới bóng. Kim Trục Lưu giở hết bản lĩnh nhảy nhót né tránh, lại còn dùng công phu Phách không chưởng, khó khăn lắm mới tránh được ba roi liênhoàn Hồi phong tảo liễu của bà ta.

Đổng Thập Tam nương cười: "Ta không thể hiếp đáp một tên tiểu tử hậu sinh, ngươi hãy rút kiếm ra!".Kim Trục Lưu rất ghét những người coi thường mình, lập tức rút kiếm ra,cười nhạt: "Ta càng không thể hiếp đáp một người đàn bà, ngươi hãy bảogian phu của ngươi sánh vai mà tiến lên!" Tuy nói như thế, nhưng rốtcuộc Kim Trục Lưu cũng không dám đoạt roi nữa.

Viên Hải biếnsắc, quát lớn: "Phải giết tên tiểu tử này để bịt miệng!" Đổng Thập Tamnương cười lạnh: "Cần gì nổi giận với một tên ăn mày? Huynh..." ĐổngThập Tam nương muốn nói: "Huynh hãy lui xuống, muội đã tính toán". Nhưng nói được một chữ huynh thì chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, Kim Trục Lưu đãđâm kiếm tới, Đổng Thập Tam nương thấy kiếm pháp của chàng lợi hại nhưthế, cũng không khỏi thất kinh. Bà ta không kịp nói mà vội vàng sử dụngthân pháp Phong quát lạc hoa né chiêu.

Nào ngờ Kim Trục Lưu đãchỉ Đông đánh tây, Đổng Thập Tam nương vừa lách người, Kim Trục Lưu đãrút kiếm, đâm về phía Viên Hải. Viên Hải dùng giới đao cản lại, khôngngờ đánh hụt, Kim Trục Lưu lướt người, đâm kiếm từ một phương vị mà ykhông ngờ tối!

May mà Đổng Thập Tam nương lanh lẹ, quét một roitới. Chiêu này buộc Kim Trục Lưu phải vội vàng né tránh, mũi đao hớt qua đầu Viên Hải, suýt nữa gọt một miếng da trên đầu y.

Viên Hảimay mắn không bị kiếm đâm trúng cổ họng, nhưng da đầu mát rượi, cho nêncũng hoảng đến nỗi toàn thân đổ mồi hôi lạnh. Đổng Thập Tam nương thấyKim Trục Lưu lợi hại như thế, thầm nhủ: "Nếu đơn đả độc đấu thì dẫukhông thua tên ăn mày này cũng không thể thắng được hắn ta". Mụ ta vốnmuốn bảo Viên Hải lui xuống, nhưng đến lúc này thì không dám nữa.

Kim Trục Lưu đắc ý lắm. Chàng thấy Viên Hải đang sờ đầu mình, bật cười hahả: "Lừa trọc, ngươi đừng lo, ta sẽ không lấy mạng ngươi đâu. Tục ngữnói, bắt gian phải bắt cả đôi, nếu ta giết ngươi, gian tình của cácngươi há chẳng phải chẳng còn ai đối chứng hay sao? Hì hì, chi bằng tacứ để Sử Bạch Đô xử lý các ngươi, còn ta thì đứng một bên xem tuồng".

Song Kim Trục Lưu cũng không đắc ý được bao lâu, trong lòng lại thầm kêukhổ. Kim Trục Lưu chỉ vì ham vui nhất thời, đã nói ra những lời phạm vào điều kị của Đổng Thập Tam nương. Đổng Thập Tam nương tuy là người tínhtình lả lơi, nhưng rất coi trọng sĩ diện, làm sao có thể để cho Kim Trục Lưu ăn nói như thế! Nghe chàng nói vài câu, bất đồ nổi giận bừng bừng,lập tức động sát cơ.

Đổng Thập Tam nương đã nổi sát cơ, Kim Trục Lưu càng khổ hơn. Nếu luận về bản lĩnh thật, Đổng Thập Tam nương chưachắc thắng Kim Trục Lưu, nhưng cây Tra Long tiên của mụ ta là một mónbáu vật, có thể nhu có thể cương, dẻo dai vô cùng, đao kiếm không thểchặt đứt, khi thi triển thì đánh ra đến ngoài ba trượng, cây Thanh Cương kiếm của Kim Trục Lưu chỉ dài ba thước hai tấc, roi dài mà kiếm ngắn,cho nên chàng đã thua thiệt về mặt binh khí.

Vả lại lối đánh roi của Đổng Thập Tam nương thay đổi khó lường, quỷ dị vô cùng, Kim TrụcLưu từ nhỏ đã được cha truyền võ công, Cơ Hiểu Phong thường giảng chochàng võ công của các môn các phái, sở học của chàng bao la rộng lớn, dù không thể bảo là hiểu hết tất cả chiêu số của các loại binh khí, nhưngcũng có thể vừa nhìn đã biết lai lịch, nhưng đã đánh hai ba mươi chiêumà chàng vẫn chưa biết lối đánh roi của Đổng Thập Tam nương.

Còn Đổng Thập Tam nương thì càng thất kinh hơn! Cây Tra Long tiên của mụ ta không biết đã đánh bại bao nhiêu nhân vật thành danh trên giang hồ,nhưng nay lại không thể chiếm được phần hơn trước một tên tiểu tử hậusinh, nếu không có Viên Hải giúp đỡ, một mình bà ta chỉ e rằng không thể ứng phó nổi! Đường kiếm gia truyền của Kim Trục Lưu đã tập hợp sởtrường của các môn các phái, cho nên Đổng Thập Tam nương cũng chẳng biết đường lối võ công của chàng.

Viên Hải tuy kém hơn, nhưng cũnglà một cao thủ, y thi triển Ngũ hổ đoạn môn đao, nhờ cây roi dài củaĐổng Thập Tam nương yểm hộ, một người đánh xa, một người đánh gần, chonên có sức uy hiếp đối với Kim Trục Lưu. Trong lúc kịch chiến Kim TrụcLưu đã tìm được một sơ hở của Viên Hải, vừa định phá chiêu số của y, nào ngờ đó là kế dụ địch của Viên Hải, y cố ý để lộ sơ hở, Kim Trục Lưu vìmuốn phá chiêu số của y, không khỏi phân tâm đối phó với y, điều đó đãtạo cơ hội cho Đổng Thập Tam nương.

Trong ánh đao hình roi, haibên đều ra tay nhanh như điện chớp, Kim Trục Lưu đâm một kiếm về phíaViên Hải, cây roi dài của Đổng Thập Tam nương đã đánh thành một vòngcuộn vào cổ của Kim Trục Roi này gọi là Tỏa hầu tiên, khi cổ họng bịkhóa lại, dù có võ công giỏi đến mấy cũng đứt hơi mà chết. Trong lúc lửa xẹt điện chớp, Kim Trục Lưu đã đổi kiếm thế đâm ngang thành một chiêuCử hỏa thiêu thiên (giơ lửa đất trời), đưa kiếm hất lên trên, vẫn lao về phía Viên Hải. Đổng Thập Tam nương quát: "Phá rất hay!" rồi cây roi dài vung lên, đột nhiên vươn thẳng ra, biến thành một cây trường thươngdài, từ trên đâm xuống dưới. Võ học có câu: "Thương sợ tròn, roi sợthẳng". Có thể dùng cây roi mềm để đánh ra chiêu số của trường thương,nội lực tất nhiên phải dồn vào thân roi, Đổng Thập Tam nương đột nhiênbiến chiêu này, cả Kim Trục Lưu cũng không ngờ được.

Chỉ nghebốp một tiếng, trên lưng Kim Trục Lưu đã trúng một roi, nhất thời máurướm ra. May mà từ nhỏ chàng đã luyện Đồng tử công, da thịt rất rắnchắc, dù có bị thương ngoài da cũng chẳng hề chi. Còn Viên Hải thì bịchàng thúc cho một chỏ, bất đồ thối lui ba bước, đau đến nỗi kêu lên oai oái!

Tuy Viên Hải bị trúng một đòn nhưng cũng không đến nỗi bịnội thương nghiêm trọng. Đổng Thập Tam nương đánh Kim Trục Lưu một roi,lửa giận càng bốc cao, thế công càng lợi hại hơn.

Kim Trục Lưuthầm kêu lên không xong, nhủ rằng: "Đêm nay e rằng mình khó chiếm đượcphần hơn, nhưng chưa lấy được tảng huyền thiết ấy mà bỏ đi, làm sao nuốt được cái giận này!" Chàng hơi chần chừ Viên Hải đã tiến lên, Kim TrụcLưu hai mặt đều gặp địch, muốn thoát khỏi ngọn roi mềm của Đổng Thập Tam nương đã khó, muốn chạy càng khó hơn.

May mà lúc này Viên Hải đã hơi khiếp sợ, không dám tiến tới quá đáng, Kim Trục Lưu có thể gắng gượng chống chọi được.

Ngọn roi mềm của Đổng Thập Tam nương tựa như du long bay lượn. Một hồi sau,Kim Trục Lưu bắt đầu toát mồ hôi trán, lòng thầm kêu: "Hỏng bét, hỏngbét? Năm mươi chiêu nữa chỉ e mình không chống chọi nổi. Phen này trộmgà không xong lại mất nắm thóc!".

Kim Trục Lưu đang thầm kêukhổ, chợt nghe Đổng Thập Tam nương quát: "Là bằng hữu phương nào, hãymau mắn bước ra đây!" Kim Trục Lưu đang toàn thần ứng chiến, cho nênkhông nghe được âm thanh gì.

Viên Hải nói: "Chắc là bọn kháchlớn gan thức dậy nhìn lén". Vì thế quát lớn: "Người của Lục Hợp bang ởđây, kẻ hiểu biết thời thế thì hãy mau nấp vào trong chăn!" Sau khi yquát, quả nhiên có tiếng đóng cửa sổ, Đổng Thập Tam nương đưa mắt nhìnxung quanh, trong sân chẳng có bóng người, vì thế mụ ta tưởng âm thanhnghe được lúc nãy là khách trong quán trọ nhìn lén.

Thật rakhách khứa ở trong Khoái Hoạt Lâm không phải là người giàu có thì làvương tôn công tử, ai dám ra sự nhìn lén? Họ đóng cửa lại chỉ là vì nghe Viên Hải quát như thế, sợ rằng cường đạo sẽ xông vào phòng mình, cònbọn đả thủ trong Khoái Hoạt Lâm đã biết bọn họ là người của Lục Hợpbang, đương nhiên không dám bước ra can thiệp.

Lúc nãy Đổng Thập Tam nương nghe được tiếng xì xào, hoài nghi rằng Kim Trục Lưu còn cóđồng đảng, không khỏi hơi phân thần, thế công hơi chậm lại. Kim Trục Lưu đã thấy ra cơ hội, đột nhiên lao tới Viên Hải, Viên Hải vội vàng nétránh.

Đổng Thập Tam nương hô: "Chạy đi đâu?" Rồi cây roi dàiđột nhiên cuộn tới, Kim Trục Lưu lướt qua người Viên Hải, thừa thế đẩy y một cái, Viên Hải kêu ối một tiếng, bị cây roi dài của Đổng Thập Tamnương cuộn tới, nói thì muộn, sự việc diễn ra rất nhanh, Kim Trục Lưu đã phóng vọt người lướt ra đến mấy trượng.

Đổng Thập Tam nươngbuông Viên Hải xuống, cười lạnh: "Đêm nay nếu để cho tên ăn mày nhàngươi chạy thoát, lão nương thề không làm người!" Rồi co giò đuổi theo,liên tục phóng ám khí ra. Đổng Thập Tam nương không những giỏi môn đánhroi mà công phu phóng ám khí cũng thuộc hạng nhất trên võ lâm.

Kim Trục Lưu cứ chạy theo hình chữ chi, vòng qua hai hòn non bộ, Đổng ThậpTam nương đuổi sát theo sau. Kim Trục Lưu nhíu mày, giả vờ bị trúng ámkhí, chàng kêu lớn: "Không xong rồi!" Rồi té nhào xuống đất. Đổng ThậpTam nương vì muốn bắt sống để hỏi lai lịch của chàng, vừa thấy chàng téxuống thì ngừng phát ám khí. Mụ ta vung roi hộ thân, tiến lên quan sát.

Đổng Thập Tam nương là kẻ già dặn, khi mụ ta bước tới quan sát thì vung roihộ thân để đề phòng có trá ngụy, không ngờ vẫn mắc mưu Kim Trục Lưu. Khi mụ ta bước tới, Kim Trục Lưu nhảy vọt dậy, cười rằng: "Có qua mà khôngcó lại thì chẳng phải lễ, ngươi hãy nếm thử Đoạt mệnh thần sa của ta!"Đổng Thập Tam nương là cao thủ quen dùng ám khí độc, nghe được bốn chữĐoạt mệnh thần sa thì cả kinh, vội vàng thối lui lại.

Một nắmcát vàng bay tới trước mặt, dù Đổng Thập Tam nương có đánh roi nhanh đến nỗi gió mưa không lọt cũng không thể tránh được, Đổng Thập Tam nươngvội vàng nhắm hai mắt, đồng thời phất tay áo che trước mặt lại, dù nhưthế cũng đã bị trúng vài hạt cát. Nhưng Viên Hải thì còn tệ hơn, cát bắn xuống trúng đầu y khiến y đau nhói.

Trong khoảnh khắc ấy, KimTrục Lưu đã phóng vọt qua hai hòn non bộ, nấp vào trong bụi hoa, đến khi Đổng Thập Tam nương mở mắt ra thì chẳng thấy bóng dáng Kim Trục Lưu đâu nữa.

Viên Hải vội vàng sờ đầu, hoảng hết hỏi Đổng Thập Tamnương: "Tứ muội, Đoạt mệnh thần sa là ám khí của môn phái nào, độc tínhthế nào? Muội có biết cách giải không?".

Lúc đầu Đổng Thập Tamnương nghe bốn chữ Đoạt mệnh thần sa, cũng tưởng rằng đó là một loại độc sa, nhưng mụ ta là một kẻ chuyên dùng độc, sau khi bị trúng "thần sa"thì chẳng thấy có gì khác lạ, mới biết đã bị mắc lỡm. Té ra Kim Trục Lưu đã tiện tay bốc một nắm cát vãi về phía bọn chúng.

Đổng ThậpTam nương mắng: "Hay cho tên giặc con, dám gạt lão nương của ngươi! Hừ,Đoạt mệnh thần sa cái gì, lát nữa lão nương tóm được ngươi thì mới thậtđoạt mệnh ngươi!" Viên Hải nghe mụ ta mắng như thế mới biết đó khôngphải là độc sa cho nên mới yên bụng, nghiến răng: "Tên tiểu tử thật đáng ghét, nếu bắt được y, ta sẽ rút gân lột da của y". Đổng Thập Tam nươnggiục: "Y vẫn chưa ra khỏi khu vườn này, huynh hãy theo ta tìm hướngnày". Đồng Thập Tam nương rất thính tai, cho nên lúc nãy khi nhắm haimắt nhưng cũng biết được Kim Trục Lưu chạy về hướng nào. Kim Trục Lưucười thầm: "Nếu ta muốn chạy thì đã thoát khỏi khu vườn này từ lâu". Téra chàng vẫn muốn lấy tảng huyền thiết lúc nãy.

Kim Trục Lưu nấp trong bụi hoa, bẻ một cành cây rồi búng cành cây ra, trong đêm tối nghe như tiếng áo quần sột soạt, Đổng Thập Tam nương quát: "Chạy đi đâu?"Rồi lập tức phóng về nơi cành cây rơi xuống, không ngờ đã trúng kế dụ hổ rời núi của Kim Trục Lưu.

Kim Trục Lưu đợi cho bọn chúng chạyđến trước mặt, chàng mới âm thầm từ bụi hoa bước ra, khinh công củachàng đã đến mức xuất thần nhập hóa, cao minh hơn Đổng Thập Tam nươngnhiều, sau mấy lần trồi hụp thì đã đến phòng của họ. Đổng Thập Tam nương chỉ chú ý tìm kiếm trước mặt cho nên không phát giác được gì.

Kim Trục Lưu vào phòng Đổng Thập Tam nương, nhưng lại bất đồ cả kinh, cáitráp đựng tảng huyền thiết đã không còn nữa. Kim Trục Lưu thầm nhủ:"Mình rõ ràng đã thấy bọn chúng đặt trên bàn, nhưng sao chớp mắt đã biến mất? Xem ra đã có cao nhân khác!".