Hiệp Cốt Đan Tâm

Chương 37: Điệu ca tiếng hát bừng sát khí Thần quyền bảo kiếm cùng tồn vong



Lúc này Lệ Nam Tinh đang tiến về phía Công Tôn Yếnnhưng vẫn chưa hợp nhau được. Công Tôn Yến đang đối phó với Cao ĐạiThành, Đỗ Đại Nghiệp, hai người này có võ công cũng không tệ.

Cây lang nha bổng của Cao Đại Thành rất nặng nề, chiêu số thuần thục. Cònđôi hộ thủ câu của Đỗ Đại Nghiệp nhẹ nhàng linh hoạt, chuyên dùng khắcchế đao kiếm.

Cả hai phối hợp với nhau rất kín kẽ. Công Tôn Yếngiở hết bản lĩnh ra mà cũng không thể phá nổi đòn liên thủ của họ. Kiếmthuật của nàng tuy tinh diệu nhưng lại kém khí lực, cho nên một lát sauthì mồ hôi đầm đìa, dần dần đã núng thế.

Lệ Nam Tinh vốn cùng vợchồng Lý Đôn đối phó với An Đình Tuấn, lúc này đã có thêm bốn võ sĩtrong tướng quân phủ cho nên đôi bên đã thành cục diện ba địch năm. Bốnvõ sĩ này võ công cũng thuộc hàng nhị lưu, nhưng bọn chúng đã luyện bộcôn pháp, phối hợp bốn người, cả bốn người như cùng một thể, công thủđều kín kẽ, đủ đối phó với cao thủ thuộc hàng nhất đẳng. Vả lại đây làloại tề miên côn rất nặng nề, cây huyền thiết bảo kiếm không thể trongcùng một chiêu có thể chặt gãy được loại côn này. Võ công của An ĐìnhTuấn cũng rất cao, nhờ bốn người này giúp nên đã lấy lại thế cân bằng.

Lệ Nam Tinh nghe Kim Trục Lưu kêu lên một tiếng "Lệ đại ca" vội ngẩng đầulên, chỉ thấy Kim Trục Lưu và Sử Hồng Anh đang bị ba cao thủ vây đánh,xem ra cũng đang đuối thế. Lệ Nam Tinh vừa lo vừa mừng, nhưng trong lòng hơi nhói đau.

Chàng chỉ hơi phân tán tinh thần thì An Đình Tuấnđã nhìn thấy sơ hở, y phất tới một roi, trên vai Lệ Nam Tinh đã hằn lênmột đường máu!

Nhưng roi này khiến Lệ Nam Tinh tỉnh lại, chàng thầm nhủ:

"Vì tri kỷ, chết có đáng gì?" Chàng nghĩ tới đó lập tức cảm thấy máu nóngdâng trào, không biết nhờ đâu mà có thần lực, tức thì chém vù ra mộtkiếm, cây tề miên côn nặng hơn hai ba mươi cân đã bị chặt gãy ra làm hai đoạn, mũi kiếm vẫn còn đà chém đứt thêm một đốt roi của An Đình Tuấn.Lúc này cây roi bảy đốt của An Đình Tuấn chỉ còn lại ba đốt. Bốn võ sĩnày cùng tiến cùng lui tựa như một thể, một cây tề miền côn đã bị chặtgãy lập tức trận pháp đã bị phá. Lệ Nam Tinh xông ra, chỉ một lần trồihụp thì đã lướt về phía Công Tôn Yến. Cao Đại Thành nghe phía sau lưngcó tiếng gió cả kinh, vội vàng quay lại chống đỡ. Y chống đỡ tuy nhanhnhưng vẫn còn chậm nửa bước, cây lang nha bổng vừa mới giở lên Lệ NamTinh đã chém kiếm xuống! Cao Đại Thành làm sao chống đỡ nỗi uy lực củahuyền thiết bảo kiếm, keng một kiếm, cây lang nha bổng bị chặt gãy liền, còn Cao Đại Thành hổ khẩu tóe máu, bật ra ngoài đến hơn một trượng.

Đỗ Đại Nghiệp vội vàng bỏ chạy, Công Tôn Yến phóng kiếm theo, chỉ nghesoạt một tiếng, mũi kiếm đã đâm vào huyệt hoàn khiêu ở đầu gối của y. Đỗ Đại Nghiệp khụy xuống đất.

Lệ Nam Tinh gọi:

"Yến muội,hãy mau tiếp ứng vợ chồng Lý Đôn?" Chàng chỉ nói vội được một câu rồichạy về phía Sử Hồng Anh và Kim Trục Lưu. Công Tôn Yến vốn muốn chạytheo Lệ Nam Tinh nhưng quay đầu lại nhìn thấy vợ chồng Lý Đôn đang nguyhiểm!

Nàng thấy thế thất kinh, đành quay trở lại. Lệ Nam Tinhlướt qua hai hòn non bộ liền gặp phải Soái Mạnh Hùng. Soái Mạnh Hùngquát lớn:

"Hay lắm, tên tiểu tử nhà ngươi cũng đến chịu chết!" Nói rồi phóng lên hòn non bộ, từ trên cao đánh xuống.

Lệ Nam Tinh cười lạnh:

"Mụ yêu phụ họ Hạ đã chết, ngươi xuống dưới suối vàng mà tìm mụ!" Rồi chàng múa cây huyền thiết bảo kiếm lập tức xông tới.

Soái Mạnh Hùng không biết là thực hay giả, lòng thầm nhủ:

"Thu phục tên tiểu tử rồi tính tiếp". Trước kia y đã giao thủ với Lệ NamTinh, lần đó Lệ Nam Tinh bị y đánh cho một chưởng trọng thương, nên ytuy biết chàng đang cầm cây huyền thiết bảo kiếm nhưng cũng không hề sợhãi.

Nhưng đao kiếm vừa mới giao nhau thì keng một tiếng vanglên, cây trường đao trong tay Soái Mạnh Hùng đã bị chặt gãy thành haiđoạn.

Soái Mạnh Hùng kinh hoảng, lập tức tung cước đạp đá trênhòn non bộ rơi xuống. Lệ Nam Tình vung kiếm lên, chém tảng đá làm đôi.Soái Mạnh Hùng liên tục tung cước. Lệ Nam Tinh chém một mạch năm tảng đá rồi chàng cũng lao lên được ngọn non bộ. Soái Mạnh Hùng nghiêng người,trở tay chụp vào cổ tay của chàng. Lệ Nam Tinh chém một luồng kiếm khívào hòn non bộ.

Lúc này Soái Mạnh Hùng đã chụp được vào cổ taycủa Lệ Nam Tinh. Nhưng nhát kiếm vừa rồi của chàng quá uy mãnh, luồngkiếm phong dội tới khiến y đứng không vững cho nên lôi Lệ Nam Tinh ngãtheo mình. Lệ Nam Tinh không kịp xoay người vung kiếm, chàng quát lớnmột tiếng "Đi!" Rồi đá một cước vào tim của y, Soái Mạnh Hùng rơi xuốnghòn non bộ.

Khi Soái Mạnh Hùng giao thủ với Lệ Nam Tinh, hảo thủ ở bên trong cũng chạy ra nhưng không cứu nổi y.

Tuy Lệ Nam Tinh đá trúng Soái Mạnh Hùng, chưa đủ trả thù nhưng chàng phải chạy đến chỗ Kim Trục Lưu.

Trong đám người chạy ra cứu Soái Mạnh Hùng có Sa Thiên Phong, Cung Bình Dã,Đổng Thập Tam nương và Viên Hải. Khi Lệ Nam Tinh nhảy vọt ra thì bọnngười ấy đã đến phía dưới hòn non bộ. Trong chớp mắt Sử Bạch Đô cũngphóng ra!

Lệ Nam Tinh lo lắng thầm nhủ:

"Chỉ một mình Kim Trục Lưu e không chống đỡ nổi. Hôm này cần phải liều chết!" Lúc này Sử Bạch Đô đã phóng lên hòn non bộ.

Lệ Nam Tinh đã quyết lòng, liền kêu lớn:

"Hiền đệ, tiếp kiếm!" Rồi chàng ném thẳng thanh huyền thiết bảo kiếm về phía Kim Trục Lưu!

Thanh kiếm nặng nề từ trên cao bay tới có uy thế rất kinh người. Sử Bạch Đôđã công lực cao cường cũng không dám chụp lấy, đành lách người cho thanh kiếm bay qua đầu y.

Lúc này chỉ có Văn Đạo Trang, Dương Hạo giao thủ với hai người Kim, Sử, bản lĩnh của Kim Trục Lưu nhỉnh hơn họ, cònSử Hồng Anh không bằng. Lấy hai địch hai thì nhất thời khó phân caothấp. Lúc này cây huyền thiết bảo kiếm đã bay tới, Văn Đạo Trang biếtthanh kiếm này lợi hại, cả Sử Bạch Đô cũng không dám tiếp, nên y vàDương Hạo đều tránh qua hai bên, cây huyền thiết bảo kiếm bay về phíaKim Trục Lưu.

Kim Trục Lưu lách người, giơ chưởng ra vỗ vào chuôi kiếm, cây kiếm xoay hướng, đà bay hơi chậm lại, Kim Trục Lưu tóm lấychuôi kiếm. Té ra Lệ Nam Tinh được cha của Kim Trục Lưu truyền thụ kiếmpháp, đây chính là một chiêu trong Đại tu di kiếm thức, Kim Trục Lưuđương nhiên hiểu loại kiếm thức này, nên khi Lệ Nam Tinh dám ném kiếmcho chàng, Kim Trục Lưu đã dễ dàng chụp được thanh kiếm.

Nhưng Kim Trục Lưu tiếp được bảo kiếm mà vẫn lo lắng chứ không vui:

"Lệ đại ca bỏ bảo kiếm thì đối phó với Sử Bạch Đô thế nào?".

Cây huyền thiết bảo kiếm nặng đến hơn trăm cân, từ trên ném xuống thì dễ,mà từ dưới ném lên lại khó hơn nhiều. Kim Trục Lưu định ném kiếm trả cho Lệ Nam Tinh. Ngay lúc này, chàng chợt nghe Lệ Nam Tinh gầm lớn mộttiếng, té ra chàng đã bị Sử Bạch Đô đánh trúng một chiêu lăn cù cù xuống dưới hòn non bộ!

Lệ Nam Tinh rơi vào giữa hai hòn non bộ, KimTrục Lưu và Công Tôn Yến đứng ở phía sau đều không biết tình hình nhưthế nào! Nhưng họ chỉ thấy Sử Bạch Đô nhảy xuống, chắc là đã bắt Lệ NamTinh.

Kim Trục Lưu lòng đau như cắt, nghiến răng nghĩ:

"Mình quyết không thể để Lệ đại ca mất mạng vì mình!" Rồi chàng múa kiếm như gió, gầm lớn quát:

"Kẻ nào cản ta sẽ chết!" Sử Hồng Anh chạy theo phía sau chàng xông ra phía trước.

Dương Hạo sử dụng Tu la âm sát công đến tầng thứ chín định cản họ lại. Nhưngsự lợi hại của Tu la âm sát công không phải ở chưởng lực mà là luồng khí âm hàn, Kim Trục Lưu không sợ Tu la âm sát công, chàng múa kiếm chémtới, chưởng lực của Dương Hạo làm sao có thể chống chọi nổi bảo kiếm?

Dương Hạo thấy không thể chặn lại được bèn gầm lớn một tiếng, tóm lấy một tên vệ sĩ làm tấm bia, Kim Trục Lưu chém xuống, chỉ thấy máu tuôn ra, tênvệ sĩ mất mạng ngay tại trận. Còn Dương Hạo may mắn thoát chết ném xáctên vệ sĩ bỏ chạy.

Bọn vệ sĩ xung quanh thấy Dương Hạo tàn nhẫn như thế thì nào dám xông tới!

Văn Đạo Trang ỷ đã luyện Tam tượng thần công đến mức lô hỏa thuần thanh,bọn vệ sĩ chạy tán loạn còn y một mình phóng lên, hừ một tiếng lớn:

"Ta phải thử uy lực huyền thiết bảo kiếm!".

Kim Trục Lưu quát:

"Được, ngươi cứ đến!" Rồi đánh ra một chiều Hoành vân đoạn phong, chém cây bảo kiếm ngang eo Văn Đạo Trang! Văn Đạo Trang rút ra một loại binh khí vừa dài vừa nhỏ, trả lại một chiêu Đại mạc cô yên, điểm nhẹ vào cây kiếmcủa Kim Trục Lưu.

Loại binh khí này rất quái dị, tựa như đao màkhông phải đao, tựa như kiếm mà không phải kiếm, chỉ rộng khoảng haingón tay nhưng dài đến năm thước. Té ra Văn Đạo Trang đã dùng mười thanh miến đao để đánh thành một thanh nhuyễn kiếm. Bản thân miến đao là bách luyện tinh cương, tập trung tinh hoa của miến đao mới luyện thành thanh kiếm này.

Số là Văn Đạo Trang biết uy lực của thanh huyền thiếtbảo kiếm, trên đời này không có loại binh khí nào chống nổi, nhưng ycũng hiểu có thể lấy nhu khắc cương.

Y luyện thành thanh nhuyễnkiếm này chính là để đối phó với cây huyền thiết bảo kiếm. Nhuyễn kiếmcó lực bật rất mạnh, nên khi chạm vào vật này thì không thể nào gãyđược.

Chỉ nghe keng một tiếng, mũi nhuyễn kiếm điểm nhẹ vào sốngcủa huyền thiết kiếm, nhuyễn kiếm lập tức cong lại như cây cung nhưngnguồn lực của huyền thiết bảo kiếm cũng bị y hóa giải mấy phần, chiêunày Văn Đạo Trang tuy hơi đuối thế nhưng coi như cũng chống trả nổi.

Kim Trục Lưu cảm nhận được lực phản kích của y, cũng không khỏi giật mình nhủ thầm:

"Kẻ này có thể dùng cây nhuyễn kiếm phát huy Tam tượng thần công của mình,quả thật không thể coi thường! Nhưng nếu mình không đánh lùi được y làmsao cứu Lệ đại ca thoát hiểm! Đành liều mạng với y mới được!".

Kim Trục Lưu quát lớn một tiếng, chém cây huyền thiết bảo kiếm qua. Tronglúc gấp rút, chàng không biết đã lấy đâu ra thần lực mà múa cây kiếm nhẹ tênh, trong chớp mắt đã đánh ra bảy chiêu? Tiếng leng keng vang lên như tiếng tỳ bà kêu, mũi kiếm của Văn Đạo Trang cứ rung lên bần bật khôngngừng! Vốn là Văn Đạo Trang ỷ công lực của mình hơi cao hơn Kim TrụcLưu, nào ngờ sau bảy chiêu cảm thấy hổ khẩu tê rần, hầu như không nắmđược thanh kiếm. Sau mỗi lần chạm nhau nhuyễn kiếm lại cong thêm mộtchút. Văn Đạo Trang cả kinh, lòng thầm nhủ:

"Nếu cứ đánh thẳng tới như thế này e rằng kiếm gãy người chết!" Đành chỉ đành lách qua một bên để cho Kim Trục Lưu đi qua.

Lúc này Sử Hồng Anh đã đánh lùi được bọn Văn Thắng Trung, đuổi theo KimTrục Lưu. Kim Trục Lưu nghe tiếng thở của nàng có chút kỳ lạ, thất kinhhỏi:

"Muội sao thế?" Sử Hồng Anh run lên lập cập:

"Không... không sao". Té ra nàng đã bị nhiễm phải hàn khí của Tu la âm sátcông, lại trải qua một trận kịch chiến, nội công của nàng không bằng Kim Trục Lưu nên không chịu nổi.

Kim Trục Lưu vừa nhìn sắc mặt nàngđã biết, chàng nắm chắc tay trái của Sử Hồng Anh, dồn nội lực vào lòngbàn tay nàng giúp nàng đẩy hàn khí ra. Sử Hồng Anh nói mau:

"Hãy mau cứu Lệ đại ca trước đã!" Kim Trục Lưu:

"Vâng!" Một tiếng rồi kéo Sử Hồng Anh chạy đi, khinh công của hai người tươngđương nhau, Sử Hồng Anh được Kim Trục Lưu dùng nội lực tương trợ nênchạy chẳng kém gì khi sức lực còn sung mãn, trong chớp mắt hai người đãđến hòn non bộ phía bên kia.

Bọn Đổng Thập Tam nương, Viên Hải,Sa Thiên Phong, Cung Bình Dã thấy Kim Trục Lưu chạy tới đều hoảng hốt né tránh không dám tiếp kiếm. Kim Trục Lưu nhảy qua hòn non bộ, gọi lớn:

"Lệ đại ca, Lệ đại ca!".

Chỉ thấy Sử Bạch Đô cười ha hả:

"Lệ Nam Tinh đã bị ta giết chết, ngươi cứ đến suối vàng tim y!" Kim TrụcLưu đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy giữa hai hòn non bộ có mười mấyngười đứng lố nhố, nhưng chẳng thấy Lệ Nam Tinh đâu. Xác người cũng nằmngổn ngang dưới đất nhưng cũng chẳng có xác chàng. Kim Trục Lưu nghĩthầm:

"Chắc là Lệ đại ca đã hội họp với bọn Lý Đôn". Nhưng đó chỉ là nghĩ về mặt tốt, nếu nghĩ về mặt xấu thì Lệ Nam Tinh đã mất huyềnthiết bảo kiếm, đương nhiên đánh không lại Sử Bạch Đô, bị nhiều cườngđịch bao vây thì làm sao có thể chạy thoát?

Kim Trục Lưu cả giận, quát:

"Ngươi dám nguyền rủa Lệ đại ca của ta, hãy nếm một kiếm!" Thế rồi mặc kệ SửBạch Đô nói thật hay giả, chàng lập tức vung kiếm chém xuống!

Sử Bạch Đô buông trường kiếm ra, buông giọng cười:

"Kim Trục Lưu, ngươi đánh cắp huyền thiết bảo kiếm của ta, ngươi tưởng takhông làm gì được ngươi? Đừng nói là một kiếm, dù có một trăm kiếm cũngchẳng hề chi!".

Chỉ nghe rắc một tiếng, Kim Trục Lưu đã chém gãykiếm của Sử Bạch Đô thành hai đoạn. Nhưng công lực của y hơn hẳn chàng,nên Kim Trục Lưu cũng bị thối lui ba bước.

Sử Hồng Anh vội vàng chạy đến, Kim Trục Lưu nói mau:

"Muội hãy tìm Lệ đại ca!" Lúc này Sử Bạch Đô đã cầm một cái độc cước đồng nhân, quát:

"Nha đầu thối, tránh ra! Ta không muốn chính tay giết ngươi!".

Độc cước đồng nhân tuy không nặng bằng huyền thiết bảo kiếm nhưng cũng đếnnăm mươi cân. Kim Trục Lưu đâm kiếm tới, keng một tiếng, ánh lửa bắn ratung tóe, đồng nhân bị chém một mảng nhỏ, Kim Trục Lưu cũng cảm thấy đau nhói ở khổ khẩu. Sử Bạch Đô chuẩn bị độc cước đồng nhân là để đối phóvới huyền thiết bảo kiếm.

Trong chớp mắt, Kim Trục Lưu đã đánh ra mười bảy mười tám kiếm, Sử Bạch Đô múa tít cái đồng nhân, chặn lại từng chiêu kiếm. Chỉ nghe tiếng kim khí vang lên nhức cả tai, trên ngườiđồng nhân đã bị mẻ nhiều chỗ nhưng cũng khắc chế được huyền thiết bảokiếm.

Lúc nãy Sa Thiên Phong trúng một roi của Sử Hồng Anh, trong lòng vẫn còn ôm hận, thấy Kim Trục Lưu đã giao thủ với Sử Bạch Đô mớiyên tâm đến bắt Sử Hồng Anh. Y cười lạnh lẽo:

"Có bản lĩnh hãy đánh ta một roi nữa xem!".

Sử Hồng Anh chẳng kém gì Sa Thiên Phong, nhưng sau một hồi kịch chiến, đãđuối sức. Mười mấy chiêu trôi qua, nàng toát mồ hôi ướt đẫm cả người. Sa Thiên Phong múa tít hai chưởng buộc nàng thối lui từng bước.

Cung Bình Dã thấy thế cũng nhảy vào vòng chiến, giúp cho Sa Thiên Phong cùng tấn công Sử Hồng Anh.

Tu la âm sát công của Cung Bình Dã không bằng Dương Hạo, nhưng cũng đãluyện đến tầng thứ bảy. Chưởng phong phát ra, gió lạnh dồn tới. Sử HồngAnh đang tỏa nhiệt toàn thân, đột nhiên bị khí lạnh dồn tới bất đồ rùngmình, hoa dung thất sắc, càng cảm thấy không cầm cự nổi.

Sa Thiên Phong quát:

"Buông roi!" Chưởng trái bạt ra, tay phải sử dụng một đòn Hổ trảo thủ tóm lấy đầu roi của Sử Hồng Anh.

Sử Hồng Anh nghiến răng, dồn lực vào đầu roi không chịu buông tay. Tuy đầu roi đã bị đối phương nắm nhưng nàng vẫn có thể phản kích. Sa ThiênPhong chợt cảm thấy kẽ ngón tay tựa như có một con rắn nhỏ chui qua, lúc này đầu ngón tay của y đau nhói.

Sa Thiên Phong cả giận, quát:

"Hay lắm, nha đầu thối nhà ngươi còn dám làm dữ" Rồi trầm vai tọa mã, sửdụng công phu Thiên cân trụy dùng lực giật mạnh. Sử Hồng Anh đã dốc hếtsức, bị y kéo chồm về phía trước. Cung Bình Dã nhảy vọt lên toan chụpxuống xương tỳ bà của nàng.

Tưởng rằng Sử Hồng Anh khó thoát khỏi ma chưởng, chợt nghe Kim Trục Lưu quát lớn một tiếng, vung kiếm chém về phía Sa Thiên Phong.

Số là độc cước đồng nhân của Sử Bạch Đô tuy đủ chống lại huyền thiết bảo kiếm nhưng không linh hoạt bằng kiếm. KimTrục Lưu thắng y không được nhưng muốn tránh y cũng dễ.

Sa ThiênPhong tưởng rằng Kim Trục Lưu không thể lo cho Sử Hồng Anh được, lúc này thấy chàng đột nhiên phóng tới, cây roi của Sử Hồng Anh bị y kéo căngnhư sợi dây cung, chợt thấy ánh kiếm lóe lên, ngọn roi đã bị chặt đứt,Sa Thiên Phong phóng vọt người ra, hoảng sợ đến nỗi mặt chẳng còn sắcmáu!

Số là Kim Trục Lưu chém xuống quá nhanh, y vốn muốn lập tứcbuông ra nhưng cuối cùng vẫn bị chàng chặt đứt đầu roi. Nhưng cũng may y né tránh lanh lẹ, nếu không cả bàn tay cũng không thoát!

CungBình Dã vốn có thể chụp vào xương tỳ bà của Sử Hồng Anh, nhưng Kim TrụcLưu quát lớn một tiếng bất đồ giật mình, cú chụp hơi chậm lại, Kim TrụcLưu đã trở tay vỗ bình ra một chưởng khiến y té nhào dưới đất.

Sử Hồng Anh quét ngọn roi, cười lạnh:

"Sa Thiên Phong, chính ngươi đã bảo ta đánh đấy nhé!".

Sa Thiên Phong tránh được huyền thiết bảo kiếm nhưng không tránh được roi, ngọn roi quất vào mặt của y khiến cho y tối tăm mặt mũi, trên mặt hằnlên một vết máu. Đáng tiếc khí lực của Sử Hồng Anh còn thiếu không thểđánh vỡ xương đầu của y.

Kim Trục Lưu nắm tay trái Sử Hồng Anhdồn một luồng kình lực qua giúp nàng đẩy hàn khí. Lúc này Sử Bạch Đôcũng đã nhảy bổ xuống, y giơ cái đồng nhân đánh xuống, Sử Hồng Anh kêulên:

"Đừng lo cho muội, huynh hãy chạy trước đi". Nàng biết KimTrục Lưu có khinh công trác tuyệt, trong tay lại có huyền thiết bảokiếm, nếu muốn chạy người khác không thể nào ngăn cản. Kim Trục Lưu nói:

"Sống chết có nhau!" Chàng vẫn nắm chặt tay Sử Hồng Anh, tay phải vung kiếm đỡ cái đồng nhân.

Mấy tiếng leng keng vang lên, Sử Bạch Đô đè đồng nhân xuống phía trước, Kim Trục Lưu không chống nổi luồng kình lực của y, người tuy chưa di chuyển nhưng hai chân đã lún xuống bùn.

Sử Bạch Đô kêu lên:

"Mau đến đây!" Kim Trực Lưu chia chân lực ra làm hai, lúc này chỉ có thểmiễn cưỡng cầm cự. Nếu có người đánh lén, chàng chắc chắn sẽ mất mạng.Đáng tiếc Sa Thiên Phong và Cung Bình Dã đã sợ mất mật, bị thương tuykhông nặng nhưng vẫn không dám tiến về phía trước.

Kim Trục Lưucảm thấy lòng bàn tay của Sử Hồng Anh hơi nóng mới buông tay ra, chàngquát một tiếng rồi rút hai chân ra, dồn khí lực của toàn thân lên kiếmđẩy mạnh một cái, đồng nhân của Sử Bạch Đô lại thêm một vết thương, còn y thối lùi một bước.

Chợt nghe có người kêu:

"Đáng tiếc, ta đến muộn một bước! Nhưng cũng không quá muộn" Té ra Văn Đạo Trang đã vội vàng chạy tới.

Văn Đạo Trang dồn Tam tượng thần công vào kiếm múa tít, kiếm phong kêu lênvù vù, chỉ mấy chiêu đã tách Sử Hồng Anh ra khỏi Kim Trục Lưu. Sử BạchĐô nói:

"Ông hãy giúp ta bắt con nha đầu này, tên tiểu tử KimTrục Lưu không phải là đối thủ của ta". Kim Trục Lưu đã giúp Sử Hồng Anh xua hàn khí cho nên đã mất vài phần chân lực, công lực của chàng vốnkhông bằng Sử Bạch Đô nhưng lúc này càng cách nhau xa hơn. Dù có huyềnthiết bảo kiếm trong tay, Sử Bạch Đô nghĩ bụng vẫn có thể thắng đượcchàng cho nên không muốn Văn Đạo Trang cướp công mình. Văn Đạo Trangcũng biết thế, nhưng y vẫn e ngại Kim Trục Lưu, vì thế mỉm cười nói:

"Được".

Chợt nghe có giọng nói của thiếu nữ vang lên:

"Lệ đại ca, huynh sao thế? Huynh ở đâu?" Té ra Công Tôn Yến đã phóng tới.

Công Tôn Yến đứng một bên hòn non bộ, nàng không thấy cảnh Lệ Nam Tinh đánhnhau với Sử Bạch Đô, nhưng nàng nghe thấy tiếng thét xé tim rách phổicủa Lệ Nam Tinh.

Trong lúc gấp gáp Công Tôn Yến liều mạng đánh ra toàn sát chiêu. Nàng vốn cùng vợ chồng Lý Đôn chống cự An Đình Tuấn vàbốn võ sĩ. Trong bốn võ sĩ này thì có một kẻ đã bị Lệ Nam Tinh chém gãycây côn, đến khi bị thiếu một người thì uy lực đã giảm nhiều. Chỉ trongchốc lát, ba người kia đều bị thương dưới kiếm của Công Tôn Yến, chỉ còn lại An Đình Tuấn, Công Tôn Yến đoán vợ chồng Lý Đôn có thể đủ ứng phónên vội vàng đi tìm Lệ Nam Tinh.

Khoái kiếm gia truyền của CôngTôn Yến thuộc loại nhất tuyệt trên võ lâm, chỉ thấy chỉ đông đánh tây,chỉ nam đánh bắc, tà áo phất phới, kiếm quang sáng ngời, bọn Cung BìnhDã, Văn Thắng Trung làm sao có thể chặn nổi người. Trong chớp mắt lại có ba tên võ sĩ trúng kiếm, Công Tôn Yến đã vượt qua hòn non bộ đến chỗhai người Kim, Sử.

Kim Trục Lưu thất kinh:

"Cô nương cóthấy Lệ đại ca không?" Chính vì vậy chàng cũng đã phân thần, Sử Bạch Đônhân cơ hội này quát lớn một tiếng đè cái đồng nhân xuống. Cây huyềnthiết bảo kiếm của Kim Trục Lưu không đỡ nổi, bị y đẩy lui ra sau. SửBạch Đô có bản lĩnh cách vật truyền công, Kim Trục Lưu nắm chặt chuôikiếm, chợt cảm thấy một nguồn lực dồn tới, ngực như bị một cái búa tạgiáng vào, chấn động đến nỗi khí huyết nhộn nhạo, lục phủ ngũ tạng chấnđộng!

Tưởng rằng Kim Trục Lưu sẽ bị trọng thương, Sử Bạch Đô đang đắc ý, kêu lên:

"Buông kiếm?" Chợt cảm thấy tiếng gió dồn tới, Công Tôn Yến đánh một chiêuThất tinh tụ hội, cây trường kiếm đâm thẳng vào hậu tâm của Sử Bạch Đô.

Sử Bạch Đô nghe tiếng gió biết Công Tôn Yến đang đâm vào bảy huyệt đạo ởphía sau lừng y! Dù Sử Bạch Đô võ công cao cường cũng không khỏi thấtkinh, thế rồi đành giảm nhẹ áp lực đối với Kim Trục Lưu, tay trái trởlại vỗ ra một chưởng, đánh bật mũi kiếm của Công Tôn Yến.

Lúc này Sử Hồng Anh cũng đang gặp nguy hiểm. Kim Trục Lưu đã được giảm áp lực,chàng lập tức quay đầu lại múa thanh huyền thiết bảo kiếm bổ một chiêuLực phách hoa sơn xuống đầu Văn Đạo Trang. Văn Đạo Trang thất kinh vộivàng tránh sang một bên, thật ra lúc này Kim Trục Lưu vẫn chưa điều hòahơi thở, nếu Văn Đạo Trang dám tiếp chiêu ấy thì Kim Trục Lưu quyếtchẳng phải là đối thủ của y.

Sử Bạch Đô đánh bật mũi kiếm củaCông Tôn Yến lập tức chuyển thành Đại cầm nã thủ, y lướt người tới toancướp binh khí của Công Tôn Yến, tuy Công Tôn Yến chống trả lại đượcnhưng vì khoảng cách quá gần, nàng cảm thấy chưởng phong quét vào mặt,hầu như không thở nổi.

Công Tôn Yến lướt người qua ba thước, gọi:

"Sử Bạch Đô bắt nạt con, sao cha chưa mau đến giúp con?" Sử Bạch Đô giật mình không dám tấn công nữa, nói:

"Ta và cha ngươi là hảo bằng hữu, ngươi đừng làm càn, hãy chạy cho mau!".

Sử Bạch Đô thầm nhủ:

"Lão già Công Tôn Hoằng rất ghê gớm, dù y có tới thật hay không mình cũngkhông nên kết oán với y". Sử Bạch Đô quay đầu lại, cùng liên thủ với Văn Đạo Trang tấn công Kim Trục Lưu.

May mà có Công Tôn Yến cầm chân Sử Bạch Đô, Kim Trục Lưu có cơ hội nghỉ tay, Thần công hộ thể đã pháthuy tác dụng, nguồn nội lực dồn ra không ngớt, tính ra cũng được bảy tám phần. Chàng tiếp tục múa trường kiếm vạch ra một vòng tròn, bên tráitấn công Sử Bạch Đô, bên phải tấn công Văn Đạo Trang. Chiêu đánh Sử Bạch Đô chỉ là hư chiêu, chàng không muốn chạm vào đồng nhân của y, nhưngkiếm thế rất hiểm hóc, chỉ trong vòng một chiêu mà tấn công vào bảy đạihuyệt của y.

Sử Bạch Đô xoay đồng nhân lại hộ thân, chỉ nghe keng một tiếng, Văn Đạo Trang đã bị Kim Trục Lưu đánh lùi hai bước. Thanhnhuyễn kiếm của Văn Đạo Trang tuy chưa bị chàng chặt gãy nhưng cũngkhông thể nào chống nổi uy lực của huyền thiết bảo kiếm.

Công Tôn Yến tìm chẳng thấy Lệ Nam Tinh, Văn Thắng Trung cười lạnh:

"Tên tiểu tử họ Lệ đã bị Sử bang chủ giết, nhà ngươi hãy theo ta thì hơn!"Văn Thắng Trung vốn có tánh háo sắc, tuy biết Công Tôn Yến võ công caocường, nhưng nghĩ nàng đã rơi vào vòng vây, mọc cánh cũng khó thoát. Vìthế y mới dám táo tợn liên thủ với Cung Bình Dã phóng người lên bắtnàng.

Công Tôn Yến nghe Kim Trục Lưu bảo không thấy Lệ Nam Tinhtrong bụng đã cảm thấy không hay. Văn Thắng Trung vừa nói ra lời ấy thìnàng cảm thấy như sấm nổ giữa trời xanh, Công Tôn Yến suýt nữa ngất đi.

Văn Thắng Trung thấy nàng ngẩn người ra, lập tức phóng về phía nàng địnhkiếm chác, Công Tôn Yến chợt giật mình, Cung Bình Dã kêu lên:

"Cẩn thận!" Nói chưa dứt chợt thấy kiếm quang lóe lên, Công Tôn Yến đã đâm soạt mũi kiếm xuyên qua vai trái của Văn Thắng Trung.

Công Tôn Yến rút kiếm đâm về phía Sử Bạch Đô, Sử Bạch Đô nói:

"Ta nể mặt cha ngươi, chỉ cho ngươi một con đường sống mà ngươi vẫn chẳng biết điều, ta không khách sáo với ngươi nữa!".

Công Tôn Yến kêu lên:

"Có phải ngươi đã giết Lệ Nam Tinh hay không?" Sử Bạch Đô nghĩ bụng:

"Nếu mình nói không phải người ta sẽ nghĩ mình sợ Công Tôn Hoằng, ngạo mạn gật đầu:

"Té ra nhà ngươi thích tên tiểu tử này, y có gì tốt? Đúng thế, chính tagiết! Ngươi đừng đau lòng, ta sẽ bồi thường cho ngươi một tên khác".

Thật ra Lệ Nam Tinh chỉ bị Sử Bạch Đô đánh trọng thương, còn sống chết thế nào y cũng không biết.

Công Tôn Yến kêu lên:

"Lệ đại ca đã chết, ta cũng chẳng thiết sống nữa? Hôm nay ta liều vớingươi". Nói chưa dứt đã đâm về phía Sử Bạch Đô mười mấy nhát kiếm.

Sử Hồng Anh và Kim Trục Lưu đều nghĩ bụng:

"Té ra Lệ đại ca đã có ý trung nhân". Trong lòng cũng cảm thấy an ủi, nhưng nghĩ Lệ Nam Tinh vẫn chưa rõ sống chết không khỏi lo lắng. Giờ đây đang đối mặt với kình địch chỉ đành cố gắng cầm cự chứ chẳng dám nghĩ nhiều.

Nơi họ đang đứng rất nhỏ hẹp, mà lại là cao thủ thuộc hàng nhất đẳng, khiba cao thủ đang trực chiến, không ai có thể chen vào được. Cung Bình Dãkhông biết tự lượng sức mình, phóng lên trợ chiến, bị huyền thiết bảokiếm quét một đường kiếm phong, đâm đầu vào cái đồng nhân của Sử Bạch Đô nên mất mạng như chơi.

Văn Đạo Trang lo cho con trai, kêu lên:

"Thắng Trung, con sao thế?" Văn Thắng Trung rên rỉ:

"Con đã bị ả nha đầu đâm bị thương!" Văn Đạo Trang không biết con trai đã bị thương như thế nào, bất giác trong bụng hơi lo. Sử Bạch Đô trấn an:

"Lệnh lang không nguy hiểm tính mạng, ông hãy yên tâm". Văn Đạo Trang nói:

"Hình như hắn bị thương rất nặng".

Sử Bạch Đô lạnh lùng:

"Dù có chết cũng phải hết sức vì hoàng thượng". Văn Đạo Trang giật mình, nghĩ bụng:

"Đúng thế, lúc này mình không thể rút lui".

Lúc này hai bên đã đi vào cục diện hai chống ba, tuy phía Kim Trục Lưu hơnmột người nhưng Sử Hồng Anh, Công Tôn Yến bản lĩnh hơi kém hơn, vả lạiđã đuối sức. May mà Sử Bạch Đô e ngại Công Tôn Hoằng cho nên không dámra tay mạnh đối với Công Tôn Yến. Còn Văn Đạo Trang lo cho con trai chonên không tập trung tinh thần, hai bên quả khó phân thắng bại.

Đang lúc kịch chiến chợt nghe tiếng pháo nổ ầm ầm càng lúc càng lớn. Khônglâu sau đã nghe thấy tiếng hò reo của nghĩa quân vọng tới.

Lạinói Soái Mạnh Hùng không tìm ra Hạ đại nương, nghe tiếng pháo nổ hết sức thấp thỏm lo âu, chợt thấy An Đinh Tuấn bị một đôi nam nữ đuổi chạy, té ra trợ thủ của y bị Công Tôn Yến đả thương một mình y không chống lạinổi vợ chồng Lý Đôn.

Soái Mạnh Hùng chạy tới đỡ cho An Đình Tuấnmột chiêu, y tuy đã bị thương nhưng công lực vẫn hơn hẳn vợ chồng LýĐôn. Soái Mạnh Hùng đánh lui vợ chồng Lý Đôn lập tức hỏi:

"Hạ đại nương đâu?" An Đình Tuấn thở đốc, đáp:

"Hạ đại nương đã bị tên họ Lệ giết chết". Soái Mạnh Hùng lạc giọng kêu:

"Cái gì bà ta đã chết?".

Rồi chợt nôn ra một ngụm máu.

An Đình Tuấn cả kinh:

"Soái tướng quân, ngài sao thế?" Nói chưa dứt lời chỉ thấy có một người chạy tới hớt hải kêu lên:

"Soái tướng quân, Soái tướng quân!" Soái Mạnh Hùng hít một hơi, cố trấn tĩnhmở mắt ra nhìn, chỉ thấy đó là một tên tham tướng đã được y phái đi thịsát quân tình, y vội vàng hỏi:

"Bên ngoài thế nào rồi?".

Tham tướng ấy đáp:

"Cửa thành đông tây đã bị phá, hai vị thống lĩnh Trương, Mạnh mời tướng quân đích thân đốc sư, nếu không khó giữ nổi". Soái Mạnh Hùng đã bị trúngđộc châm, tuy có thể cầm cự được nhờ nội công thâm hậu nhưng tổn haonguyên khí nhiều rồi. Hạ đại nương đã chết, chẳng ai còn thuốc giải nữa. Lúc này y đang cố cầm cự, nào có tinh thần ra đốc sù? Nhưng nghĩa quânđã tiến vào thành, trong chốc lát sẽ đánh tới đây, cứ rúc ở trong phủtướng quân cũng chẳng phải là kế sách hay ho gì. Y cố trấn tĩnh, đáp:

"Được, ta sẽ lập tức ra đốc chiến. An phó tướng, ngươi hãy điều động hết cungtiễn thủ trong phủ ra đây, bảo chúng dùng độc tiễn bắn chết bọn loạntặc!".

An Đình Tuấn hỏi:

"Không sợ ngộ thương Sử Bạch Đô và Văn Đạo Trang ư?".

Soái Mạnh Hùng giận dữ quát:

"Không thể lo được nhiều hơn!" Y đang căm giận Kim Trục Lưu đến thấu xương, đã quyết đánh liều giết chết Kim Trục Lưu và Sử Hồng Anh.

Soái Mạnh Hùng miệng là nói đốc sư nhưng bụng thì nghĩ:

"Cửa bắc chưa bị phá, nhân lúc hỗn chiến mình giả thành một tên tiểu binh bỏ chạy. Tìm một nơi an toàn trị thương, tính mạng an toàn hơn, mặc kệcông danh phú quý". Nghĩ chưa xong chợt nghe tiếng gào thét càng lúccàng gần, xem ra nghĩa quân đã tiến đến gần quá.

Soái Mạnh Hùng tóm lấy một tên vệ binh, lột sạch quần áo của y, mặc vào người rồi vội vàng bỏ chạy.

Vừa chạy ra đến cửa thì gặp một ông già cao lớn, râu tua tủa, hai người vừa gặp mặt nhau ông già quát:

"Soái Mạnh Hùng, hãy nếm một chưởng của ta!" Người đó chính là Thượng Quan Thái.

Hai chưởng giao nhau kêu bình một tiếng, Soái Mạnh Hùng văng ra sau đến hơn một trượng, miệng nôn ra một ngụm máu tươi. Thượng Quan Thái không biết y đã tổn thương nguyên khí, chỉ đánh một chưởng đã đẩy y thối lui cảmthấy ngạc nhiên. Còn Soái Mạnh Hùng lồm cồm bò dậy chạy ra cửa.

Đổng Thập Tam nương không biết sự lợi hại của Thượng Quan Thái, quát:

"Lão thất phu này ở đâu ra?" Rồi mụ phóng người lên quét ra một chiêu Hồi phong tảo liễu.

Hà Thái Phượng kêu lên:

"Mụ yêu phụ này đáng ghét lắm, Thượng Quan tiền bối, đừng tha cho mụ?" Thượng Quan Thái nói:

"Vậy ư?" Miệng nói, tay trái đã tóm được sợi roi trong tay, chưởng phải chém xuống, chặt đứt sợi roi làm hai đoạn. Đổng Thập Tam nương ngã chổngcẳng lên trời. Lý Đôn, Hà Thái Phượng phóng hai mũi phi đao tới, lập tức lấy mạng mụ ta. Khi còn ở Lục Hợp bang, Lý Đôn đã bị mụ ta bức hiếp,lúc này mới trút được mối giận. Viên Hải thấy Đổng Thập Tam nương mấtmạng hoảng hồn quay đầu bỏ chạy.

Trong tướng quân phủ vốn cao thủ nhiều như mây, nhưng lúc này lòng người rối loạn, chẳng ai dám bán mạng cho Soái Mạnh Hùng! An Đình Tuấn cố gắng lắm mới tìm ra được mười mấycung tiễn thủ, bảo chúng nấp ở sau hòn non bộ phóng tên.

Sử Bạch Đô cả giận quát:

"Sao lại có lẽ này, cả ta mà bọn ngươi cũng muốn bắn chết!" Y nôn nóng cầmcái độc cước đồng nhân nhảy lên hòn non bộ định tìm An Đình Tuấn tínhsổ, chợt một trận ám khí bay tới, nhưng không phải phóng về phía KimTrục Lưu, chỉ nghe tiếng "ối chao" vang lên, mười mấy cung tiễn thủ đềutrúng ám khí lăn xuống hòn non bộ.

Chỉ thấy trên đầu tường cómười mấy bóng người lao xuống như bay. Họ chính là Vũ Văn Hùng, GiangHiểu Phù, Lý Quang Hạ, Lâm Đạo Hiên, Thượng Quan Hoàn, Trúc Thanh Hoa.Lại còn có cả Trần Quang Chiếu, Thạch Hà Cô, Tần Nguyên Hạo, Phong DiệuThường.

Đại đội nghĩa quân chưa đến nhưng mười mấy người này nhưthiên tướng từ trên trời bay xuống, đã đủ khiến cho kẻ địch lạnh mình.Thượng Quan Thái quát:

"Nghĩa quân đã phá thành, ai muốn sống hay mau đầu hàng". Bọn vệ sĩ trong phủ có kẻ bỏ chạy, có kẻ bị thương,những người còn lại biết có chống cự cũng vô ích nên đành ngoan ngoãn hạ vũ khí.

Sử Bạch Đô cầm cái đồng nhân giáng xuống, quát:

"Ai muốn chết thì tới đây?".

Vũ Văn Hùng nói:

"Được, ngươi có phải là bang chủ của Lục Hợp bang không? Ta phải coi thử ngươi lợi hại thế nào?" Rồi chàng chém một nhát kiếm vào trên cái đồng nhân,chỉ cảm thấy hổ khấu buốt nhói, Vũ Văn Hùng đánh ra một chiêu Thất túybát tiên.

Sử Bạch Đô thất kinh:

"Tên tiểu tử này vẫn không ngã". Nghĩ chưa xong chợt thấy tiếng gió dội tới, cây trường kiếm củaTrúc Thanh Hoa đã đâm ra sau lưng y. Sử Bạch Đô phóng vọt người lên caođến bảy tám thước, rồi giáng cái đồng nhân, Trúc Thanh Hoa bị đồng nhântạt vào người, nàng cảm thấy như vừa bị giáng một búa, đã biết lợi hạithế nào vội lách người ra, Sử Bạch Đô đánh hụt một đòn không khỏi cảkinh.

Lúc này Lý Quang Hạ, Lâm Đạo Hiên cùng xông lên, một đaomột kiếm tấn công xuống phần hạ bàn của Sử Bạch Đô, đao thì chém vàođùi, kiếm thì đâm vào đầu gối. Sử Bạch Đô sử dụng đồng nhân cho nên kémlinh hoạt, hạ bàn chính là điểm yếu. Sử Bạch Đô thất kinh:

"Haitên tiểu quỷ này thật lợi hại". Rồi hai chân liên tục tung cước, câytrường kiếm của Lâm Đạo liên bị y đá bật ra, Lý Quang Hạ chém một đaovào gót chân của y, bị y đẩy lui đến mấy bước. Nhưng Sử Bạch Đô cũngkhông khỏi cả kinh:

"Bọn tiểu quỷ này thật lợi hại! Nếu không chạy mau chỉ e chết chắc".

Té ra sau một hồi kịch đấu với Kim Trục Lưu, công lực của Sử Bạch Đô không còn như lúc đầu, bọn Vũ Văn Hùng mới có thể khống chế được y.

Lý Quang Hạ kêu lên:

"Tiểu sư thúc, tiểu sư thúc!" Y rất thân thiết với Kim Trục Lưu, lúc này tìmmãi vẫn không thấy chàng cho nên kêu lớn lên. Lý Quang Hạ kêu chưa xongchợt nghe một tiếng hú dài, Kim Trục Lưu trả lời:

"Ta đây!" Rồi chợt có hai bóng người phóng vọt lên. Một người là Kim Trục Lưu, người kia lại là Văn Đạo Trang.

Thật ra Văn Đạo Trang cũng chẳng muốn đánh đấm gì nữa, y chỉ muốn tìm VănThắng Trung. Văn Đạo Trang đưa mắt nhìn xung quanh, một lát sau đã tìmra Văn Thắng Trung, Văn Thắng Trung đang bị một thiếu nữ dồn ép đếnluống cuống tay chân, trên người toàn là vết máu.

Thiếu nữ nàychính là Phong Diệu Thường. Số là Cung Bình Dã đã bỏ chạy trước, VănThắng Trung đã bị thương, sợ chết trong đám loạn binh, chỉ đành cố gắngtìm chỗ trốn. Y chưa kịp chui vào trong hốc đá thì đã bị Phong DiệuThường chặn lại.

Phong Diệu Thường vẫn còn nhớ cái hận bị y éphôn, nhưng cũng không muốn giết y, Văn Thắng Trung kinh hoảng, vừa thấynàng đã vội kêu:

"Thường muội, xin hãy nghĩ tình xưa tha cho tôiđi?" Y tưởng rằng nàng sẽ bỏ qua, nào ngờ Phong Diệu Thường vẫn nhớ mốihận xưa. Nàng cười lạnh:

"Ta và ngươi có tình gì? Hừ, nếu ta thảcho ngươi đi thì rõ ràng ta là người không đoan chính!" Nói chưa xongliền đâm soạt tới một kiếm.

Văn Thắng Trung đã bị thương, làm sao có thể chống đỡ nổi? Chỉ mấy chiêu Phong Diệu Thường đã đâm trúng cổtay của y, chỉ nghe keng một tiếng, cây trường kiếm trong tay Văn ThắngTrung vuột ra bay lên không trung.

Văn Đạo Trang quát:

"Đừng hại con ta!" Nói chưa dứt thì y đã phát một đòn Phách không chưởng vàocây kiếm đang lơ lửng trên không trung, cây kiếm đổi hướng bay như điệnxẹt về phía Tần Nguyên Hạo. Y vội vàng chạy tới tay trái ôm con trai,tay phải cầm cây nhuyễn kiếm đâm về phía Phong Diệu Thường, may mà TầnNguyên Hạo đánh ra một vòng kiếm hóa giải kình đạo, cây kiếm cắm xuốngđất, chuôi kiếm vẫn còn run lên bần bật!

Tần Nguyên Hạo hóa giảiđường bay của thanh kiếm thì dễ, còn Phong Diệu Thường muốn tránh nhátkiếm của Văn Đạo Trang khó hơn nhiều. Chỉ thấy kiếm quang lóe lên, tà áo của Phong Diệu Thường bị chém bay lả tả. Tần Nguyên Hạo phóng tới đánhra một chiêu Bạch hồng quán nhật đâm vào Văn Thắng Trung. Văn Đạo Trangbuộc phải rút kiếm về chặn đỡ, Phong Diệu Thường mới thoát hiểm.

Văn Thắng Trung vẫn chưa hết sợ, y nghiến răng:

"Cha, hãy giết tên tiểu tử này!".