Hiền Tri Thiên Lý

Chương 47



“Hi Bình, căn cứ củađối phương có những phương thức công kích nào?” Ba Tư Đốn vừa tháo dỡtrang bị vũ khí vừa nói, “Cái này không biết có ở trong quyền hạn khôngnhỉ?”

“Có thể.” Hi Bình trả lời, “Theo như tôi được biết, loạihình căn cứ công kích có: hỏa lực tầm xa; đạn ánh sáng định vị trong cựly ngắn; sóng có hiệu quả nhiễu loạn năng lượng; bom hẹn giờ; đạn sươngmù; đạn đóng băng; đạn hỏa diễm (lửa); ngưng trệ, v.v…”

“Sao lại nhiều như vậy?” Ba Tư Đốn dừng động tác lại, sắc mặt ngưng trọng.

“Tuy là nhiều loại, nhưng các trang bị vũ khí đa số đều hỏng hóc, ví dụ nhưđạn dược, nếu không có dụng cụ bắn, cho dù đạn có nhiều đến cỡ nào đichăng nữa thì cũng không cách nào sử dụng được.”

Ba Tư Đốn gậtđầu, tiếp tục động tác trên tay, sau khi hắn kiểm tra xong tất cả cáctrang bị máy móc, tiếp theo liền tính toán số lượng của linh kiện, pháthiện ra thật sự là thiếu rất nhiều. Với số lượng hiện tại, chỉ có thểmiễn cưỡng lắp ráp một cánh tay máy móc và một kiện áo giáp che ngực.

Lúc này Thiên Lý đã đi tới, Ba Tư Đốn vội vàng gọi cô hỏi: “Thiên Lý, trong garage có bao nhiêu xe thuộc loại hình chiến đấu?”

“Chỉ có loại tàu con thoi này thích hợp với việc chiến đấu mô hình nhỏ trênmặt đất. Ước chừng chỉ có 3 xe là có thể sửa chữa được trong thời gianngắn như vậy.”

Ba Tư Đốn nhíu mày, im lặng không nói.

Hi Bình tò mò nhìn Thiên Lý, không nhịn được hỏi: “Em gọi là Thiên Lý sao? Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“11.” Thiên Lý vừa trả lời vừa phân loại linh kiện mới thu được ra, động tác thành thạo lại nhanh gọn.

Ba Tư Đốn lại gần xem xét kiểm tra một chút, lắc đầu nói: “Vẫn còn thiếu.Vũ khí công kích trong căn cứ loại hình phòng ngự sao lại thiếu thốn như vậy chứ, so sánh với bên kia thì ưu thế chúng ta là gì đây?”

Thiên Lý nói: “Khu phế liệu còn có vài linh kiện có thể dùng được, con sẽ qua đó xem sao, bên này còn thiếu những gì?”

Ba Tư Đốn liên tiếp đọc tên.

Sau khi Thiên Lý ghi lại liền đi qua khu phế liệu.

Hi Bình thấy lạ, cười nói: “Thiên Lý là học trò của anh sao? Tuy còn nhỏ tuổi nhưng làm việc có bài bản hẳn hoi đấy.”

“Ha ha.” Ba Tư Đón cười cười “Nếu tôi mà có được một học trò như vậy chắc ngay cả lúc mơ cũng cười.”

Sau đó hai người cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa.

Tiến độ của đội ngũ Số 36 ở bên kia cũng rất nhanh chóng, bọn họ hợp tác ăný, đã sửa chữa được hơn phân nửa hệ thống, nhưng bọn họ tạm thời khôngcó chuẩn bị trang bị công kích khác, thoạt nhìn là đang muốn dồn trọngđiểm vào đợt tấn công từ xa đầu tiên.

“Rada đã sửa chữa xong, đã khóa mục tiêu căn cứ số 1.”

“Tích trữ năng lượng cần khoảng chừng ba mươi hai phút.”

“Dự đoán giá trị công kích cao nhất sẽ lên tới tám trăm vạn T (đơn vị đo giá trị công kích).”

“Ok, nếu có thể phát động công kích trước khi đối phương mở vòng bảo hộ thì ván này chúng ta có thể cầm chắc chiến thắng rồi.”

“Tiếp tục đi, tranh thủ để nửa giờ sau phát động công kích lần thứ nhất.”



Giữa khu phế liệu, Thiên Lý đang chọn lựa kim loại đột nhiên dừng lại, côxoay đầu nhìn hướng khác, dừng một lát, sau đó đứng dậy đi về phòng điều khiển.

Nghe được tiếng cửa kim loại mở ra, Khoa Phỉ Nhĩ quay đầu lại nhìn, cười nói: “Thiên Lý, em phụ bên kia xong chưa?”

“Vẫn chưa xong.” Thiên Lý đi đến cạnh bàn điều khiển, hay tay giống như vô tình đặt lên bàn điều khiển.

Hệ thống chỉ sửa chữa được 50%, năng lượng mới bổ sung chưa được 30%...Rada đã được khôi phục, hơn nữa đã định vị được vị trí căn cứ của đốiphương.

Với tình hình này thì bọn họ cần khoảng một giờ đồng hồ nữa mới có thể mở thành công vòng bảo hộ.

Tay Cố Phi lướt như gió trên bàn điều khiển, tiện thể tranh thủ nói vớiThiên Lý: “Thấy hứng thú với công việc lập trình sao? Để anh đây biểudiễn cho em xem.”

“Cậu đừng có mà chém gió nữa.” (#Lăng: haha :D3 xin lỗi nhưng mà Lăng không nhịn cười được) Khoa Phỉ Nhĩ tức giận nói:“Hơn một tiếng đồng hồ mà không sửa nổi cho xong cơ cấu của hệ thống,còn không biết xấu hổ mà nói như vậy hả!”

Cố Phi lè lưỡi một cái.

Thiên Lý nói: “Em về làm việc tiếp đây, hai người cố lên nhé.”

“Không thành vấn đế.” Hai người cũng không quay đầu lại mà tiếp tục làm việc cật lực.

Thiên Lý sau khi ra khỏi phòng điều khiển, đi về phía kho hàng.

Trong cảm giác của cô có xuất hiện dao động của năng lượng tích trữ, hiểnnhiên là tiến độ của đối phương nhanh hơn bọn họ, dự đoán khoảng chừngba bốn mươi phút nữa sẽ bắt đầu công kích.

“Thiên Lý, khu phế liệu có vật dụng chúng ta cần dùng không?” Ba Tư Đốn thấy Thiên Lý đi tới, vội hỏi.

“Chuyện này tạm thời phải giải quyết sau đi.” Thiên Lý đi đến cạnh Ba Tư Đốn,nói: “Con đột nhiên có ý tưởng này không biết có được không.”

“A? Nói ra thử đi.”

“Căn cứ của chúng ta có thể sẽ không hoàn thành được việc sửa chữa trong một giờ, thời gian hiện tại rất gấp gáp, nếu tốc độ của dối phương nhanhhơn chúng ta thì tình huống tiếp theo sẽ rất tệ đấy.”

“Điều này ta biết rõ, con có biện pháp nào sao?”

“Con vừa mới kiểm tra garage, ở đó có một số tàu con thoi chiến đấu không hư hại nghiêm trọng cho lắm. Chúng ta có thể sửa chữa ít nhất hai chiếctrong mười phút, sau đó sửa thành hình thức định vị quỹ đạo, bên trongcài đặt một lượng bomb nhất định, sau đó điều khiển tàu con thoi về phía căn cứ của số 36.”

Ánh mắt của Ba Tư Đốn sáng lên, cân nhắc nói: “Đây đúng là một ý kiến hay, nhưng tất cả những bomb trong căn cứ đềulà loại có uy lực thấp như đạn sương mù, đạn phóng xạ và đạn hỏa diễm,mà chỉ với nhiêu đấy thì sẽ không khiến đối phương tổn thất bao nhiêu!”

Thiên Lý nở một nụ cười nhẹ nhàng, cúi đầu nói vào tai hắn vài câu.



Căn cứ Số 36.

“Hệ thống đã sửa chữa được 85%, có thể vận hành bình thường.”

“Năng lượng tích trữ đạt tới 89%, chỉ số công kích ước chừng khoảng sáu trăm tám mươi vạn T.”

“Ừ, xem ra chỉ cần năm phút sau là chúng ta có thể phát động đợt công kích thứ nhất.”

“Đúng vậy, suy đoán từ phản ứng năng lượng của đối phương thì có vẻ như bọn họ vẫn chưa mở vòng bảo hộ.”

“Rất tốt…”

“Đợi một chút, rada phát hiện được dị thường.”

“Làm sao vậy?”

“Có hai chiếc tàu con thoi phản trọng lực (di chuyển không phụ thuộc vàolực hút của tinh cầu) đang bay tới chỗ chúng ta, vận tốc là 0.4 km/s, dự tính khoảng bảy phút sau sẽ đến căn cứ.”

“0.4 km/s? Hai chiếc xe toa này chắc chắn đã được cải tạo qua.”

“Kiểm tra không có sinh mệnh nào ở bên trong, bây là kiểu tàu con thoi chiến đấu không người điều khiển.”

“Chết tiệt! Nhất định là bên trong có bomb!”

“Bọn họ có loại bomb uy lực cao nào sao?”

“Không xác định được, nếu bên bọn họ có chuyên gia về bomb, như vậy thì chỉcần hai giờ đồng hồ cũng đủ để chế tạo một lượng bomb uy lực lớn.”

“Thời gian chỉ còn năm phút thôi, làm sao bây giờ lão đại?”

“Năng lượng tích trữ đạt tới bao nhiêu phần trăm?”

“91%.”

“…”

Ngay lúc đội ngũ Số 36 đang khó khăn lựa chọn, thì hiên tại người xem ở phía bên ngoài cũng đang kích động.

Vốn là bọn họ đang thấy Số 36 sắp sửa chữa xong, nhanh hơn so với Số 1 ítnhất là hai chục phút, nghĩ rằng lần đầu tiên giao phong bọn họ sẽ chiếm ưu thế, nhưng không nghĩ tới bên bắt đầu công kích trước lại là Số 1?

Khán giả có thể nhìn thấy rất rõ ràng bên trong xe chỉ có năm quả đạn sươngmù và đạn phóng xạ uy lực thấp. Chẳng lẽ đây là muốn mê hoặc đối thủchoáng váng hoặc bị phóng xạ thần kinh, rồi sau đó toàn bộ thành viênmới xuất kích sao?

Không ít người cảm thấy khó hiểu trong lòng,nhưng có một nhóm người nhìn ra được điểm mấu chốt cũng không nhịn đượcmà cảm thán hai chữ diệu chiêu.

“Làm sao bây giờ lão đại? Chỉ còn ba phút nữa là tàu con thoi sẽ tới căn cứ của chúng ta rồi.”

“Tỷ lệ cao nhất có thể thành công đánh bại phòng ngự của đối phương là bao nhiêu?”

“Là 80%, nhưng uy hiếp của tàu con thoi với căn cứ của chúng ta cũng là80%. Chúng ta phải đánh cuộc thử xem bên trong rốt cuộc là có quả bombuy lực cao nào hay không sao?”

“Giả sử bên trong là bomb có uylực lớn, vậy thì chúng ta hoàn toàn không có cơ hội thắng. Nhưng nếu từbỏ lần tấn công thứ nhất, vậy thì hai mươi phút sau chúng ta còn cơ hộilật ngược lại.”

“Được rồi, thay đổi hướng bắn, phá hủy tàu con thoi.”

“Tuân lệnh. Thời gian phóng ra bắt đầu đếm ngược…”

Thời gian đếm ngược kết thúc, trong căn cứ số 36 đồng thời phát ra hai chùmánh sáng chia nhau nhắm thẳng vào hai con tàu con thoi.

Chỉ bagiây sau liền đánh trúng mục tiêu, hai chiếc tàu con thoi nổ tung giữachùm ánh sáng, tách ra một luồng ánh sáng khổng lồ, đồng thời hình thành một đám mây khói kỳ quái hình cây nấm.

“Chết tiệt, chúng ta bị lừa rồi!” Vài thành viên của đội số 36 thấy tình trạng này đều tức giận thở hổn hển.

Nếu như bên trong xe là loại bomb có uy lực cao thì phạm vi của vụ nổ chắc chắn sẽ không thể nhỏ như vậy.

Bọn họ bị trúng kế rồi, bõ lỡ mất thời điểm tốt nhất để tấn công!

Ba Tư Đốn nhìn hình ảnh nổ tung trên màn hình, khen: “Thiên Lý, con thật lợi hại.”

Hắn nhớ lại lời Thiên Lý nói vào tai hắn: “Đối phương cũng không biết chúng ta để thứ gì trong xe, bọn họ sẽ lo lắng nếu như bên trong có loại bomb uy lực cao thì phải làm sao bây giờ? Căn cứ của bọn họ tuy rằng có thểmở vòng bảo hộ, nhưng năng lực phòng ngự của họ còn không bằng một phầnba của bên chúng ta, cho nên tất nhiên họ sẽ không dám mạo hiểm để tàucon thoi trực tiếp đánh thẳng vào căn cứ.”

“Mục đích thực sự của con là dùng tàu con thoi để dụ bọn họ lãng phí năng lượng tích trữ cho lần tấn công thứ nhất.”

Khá khen cho một chiêu vây Ngụy cứu Triệu*!

*Vây Ngụy cứu Triệu: năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đôHàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bịkéo quân đi đánhNguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tềthừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đónước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu 'vây Nguỵ cứu Triệu' đểlàm phương pháp tác chiến

Chẳng những giúp bọn họ hóa giải nguy hiểm mà còn vì bọn họ mà tranh thủ một chút thời gian quý giá.

“Sao con có thể khẳng định bọn họ sẽ từ bỏ đợt công kích thứ nhất để phá hủy tàu con thoi như vậy?”

“Con chỉ nắm chắc 70% mà thôi.” Thiên Lý thản nhiên nói: “Bọn họ vốn đã muốn được ăn cả ngã về không (dốc vốn chơi lớn một trận), chỉ tập chungtrọng điểm ở trên lần tấn công thứ nhất, như vậy cũng có nghĩa là sẽkhông có đủ thời gian để chuẩn bị các vũ khí và đạn dược khác. Tuy tàinguyên của bọn họ ở trên phương diện tấn công phong phú hơn so với chúng ta, nhưng cũng tương ứng, thời gian để sửa chữa vũ khí của bọn họ sẽlâu hơn chúng ta. Họ từ bỏ lần tấn công thứ nhất thì cùng lắm là hai bên không phân thắng bại, chỉ cần bắt đầu lại từ đầu là được, nhưng nếu họkiên trì không chịu phá thì hai chiếc tàu con thoi có thể có bomb sẽtrực tiếp phá hủy trang bị năng lượng hoặc tầng phòng ngự của họ. Nếu là như vậy thì ngay cả một chút phần thắng bọn họ cũng chẳng có.”

Ba Tư Đốn gật đầu: “Nếu là ta, ta cũng sẽ chọn phương pháp phá hủy xe toa. Dù sao hệ thống của bọn họ đã khôi phục gần xong rồi, hoàn toàn có thểkhởi động lại để bắt đầu lần tấn công thứ hai, chỉ là thời gian trễ hơnmột chút mà thôi.”

“Đúng là như thế.” Thiên Lý cười cười.

Ba người nhìn cô bé trước mặt này, mảnh mai thấp bé, khuôn mặt rõ ràng rất ngây thơ, nhưng lại có được sự thông minh và tâm tư vô cùng tinh tế tỉmỉ không phù hợp với tuổi. Lưng cô bé thẳng tắp, đôi con ngươi sâu nhưđầm nước âm u, giống như không có điểm dừng.

Cô nói: “Chúng taphải sử dụng cho tốt khoảng thời gian quý báu này đi, mấu chốt thắng bại đều có thể đánh cược vào ngay lúc này.”

Đợi đến khi lần giaophong thứ nhất kết thúc, những người theo dõi màn hình bên ngoài rốtcuộc cũng hiểu được là chuyện gì. Thì ra là đội số 1 phát động tàu conthoi tấn công không phải để phá hủy căn cứ của đối phương mà là để tranh thủ một chút thời gian cho mình!

Thật sự là một mưu kế hay! Hành động khi người ta không đề phòng mà đánh đòn phủ đầu, khiến đối phươngcó cảm giác do dự và gấp gáp, cuối cùng cũng không thể không buông thacho cơ hội tấn công.

Việc nắm chắc thời gian với đội số 36 cũngrất chuẩn xác. Nếu là phát động sớm hơn mười mấy hai chục phút, vậy thìlúc đó năng lượng tích trữ của căn cứ số 36 vẫn chưa còn chưa hoànthành, họ chỉ có thể mở loại phòng ngự cấp thấp để chống đỡ, như vậy thì kế hoạch này nhất định sẽ thất bại. Còn nếu phát động chậm hơn mộtchút, vậy thì lúc đó quỹ đạo tấn công của năng lượng tích trữ số 36 sẽkhông thể thay đổi, căn cứ số 1 sẽ vì thế mà bị thiệt hại nặng nề.

Một chiêu vừa công vừa thủ, vừa tiến vừa lùi này đúng là khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn. Bọn họ không hề nghĩ đến việc sẽ có thể nhìn thấycác chiến thuật được vận dụng trong cuộc chiến của các máy móc sư. Từtrước tới nay điểm quan trọng để phân thắng bại trong cuộc chiến của các máy móc sư là dựa vào tốc độ, trình độ và kinh nghiệm chế tạo cùng sựhợp tác ăn ý giữa đoàn đội. Còn về việc lợi dụng các vật dụng vốn có đểsử dụng, sáng tạo ra điều kiện có lợi và thời gian chuẩn bị nhiều hơn,trên cơ bản không có máy móc sư nào suy nghĩ đến việc đấy.

Nếu là lính đánh thuê hằng năm du tẩu ở biên cảnh thì không nói đến, kinhnghiệm chiến đấu của bọn họ rất phong phú, có thể bố trí chiến thuật như vậy cũng là điều bình thường.

Nhưng mà cô bé kia lại chỉ mớimười một tuổi, có lẽ ngay cả sức lực để nâng vũ khí cỡ trung lên cũngkhông có, nhưng lại giống như một quân sĩ đã trải qua các trận chiếnđấu, chẳng những có được cái nhìn đại cục phi phàm, phản ứng nhạy bén,năng lực quan sát mạnh mẽ, hơn nữa lại còn tỉnh táo cơ trí hơn so vớirất nhiều người trưởng thành.

Loại tính chất đặc biệt này lạixuất hiện trên người một đứa nhỏ, làm sao không thể khiến người kháckinh ngạc đây? So sánh với điều này thì thiên phú về máy móc của cô lạicòn có chút phai nhạt.

Thiên tài có có trí lực hơn người vĩnh viễn luôn làm cho người ta chú ý hơn so với những xoàng xĩnh đại chúng.

Nếu nói lúc ở vòng loại cái người ta chú ý là số tuổi của cô, vậy thì lúcnày đây, năng lực của cô mới thật sự được người ta chính thức nhìn thẳng vào.

Danh tiếng của “tiểu máy móc sư” Thiên Lý cũng từ từ đi vào lòng người ở các thành thị khu 10 phía bắc....