Hiền Thê Khó Làm

Chương 9



A Nan hận chếtTúc Vương hại nàng ngã xuống bị thương!

Càng hận chínhlà, tối hôm qua mới vừa lăn lăn giường, hôm nay đã bị trượng phu của mình dùngvẻ mặt nghiêm túc nhìn xem, sau đó còn biểu lộ vẻ mặt “Sao ngươi lại phiền toáinhư vậy”, làm cho A Nan tức giận đến thiếu chút nữa muốn cắn người.

Nha hoàn hồi mônNhư Lam liều mạng ra hiệu cho A Nan, hơn nữa ngăn chặn, hơn nữa còn cố gắng kiềmgiữ bạn nha hoàn nào đó không hề biết nhìn sắc mặt người khác, cho đến khi TúcVương được Tần quản gia mời ra tân phòng, A Nan cắn khăn tay, lặng yên chịu đựngdi chứng sau khi động phòng kiêm di chứng té bị thương.

A Nan cảm thấyhôn nhân cổ đại thuần túy là tàn phá thiếu nữ vị thành niên mà, thân thể nhỏ nhắncủa nàng còn chưa nẩy nở, đã bị OOXX, sáng sớm hôm nay lại vấp ngã bị trậtchân, làm cho nàng cảm thấy xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, đợi khi mọi chuyệnđã tạm ổn thì mới bắt đầu cảm thấy nơi này đau, chỗ kia mỏi nhừ.

“Như Thúy, NhưLam, đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa!” A Nan ngồi ở trên giường, cảmgiác toàn thân dinh dính rất không thoải mái, lúc này mới nhớ lại tối hôm quasau khi OOXX quá mệt mỏi trực tiếp lật người ngủ vẫn chưa rửa sạch thân thể…Nghĩ đến địa phương nào đó còn lưu lại dịch X gì đó của nam nhân, A Nan nổi dagà.

Như Thúy chớp chớpmắt: “Tiểu thư, Vương gia có lệnh tiểu thư phải nằm im ạ.”

Như Lam mặt khôngchút thay đổi: “Vương phi, thái y nói chân ngài không thể thấm nước.

A Nan cắn khăntay, lại dâng đầy oán trách bạn Túc Vương, nam nhân quả nhiên không đáng tin cậy,chỉ chính mình sảng khoái xong rồi, thế nhưng không giúp nàng dọn dẹp một chút…Cho dù hắn là Vương gia, tôn quý không chịu hạ thấp bản thân, cũng có thể gọigia nhân đến giúp nàng thanh lý mà, thế nhưng lại bỏ mặc nàng như vậy.

Một lát sau, TúcVương lại bước vào lần nữa, đi theo còn có vài ma ma, trên tay mỗi người đềumang một mâm thức ăn.

A Nan len lénnhìn coi, phát hiện kỳ thật trong phủ Túc Vương cũng không phải là không có nữnhân như lời đồn đại bên ngoài, mà là các ma ma hầu hạ nhiều năm tương đối lớntuổi mà thôi không có một người nào, không có một cô gái trẻ tuổi nào. Tronglòng A Nan cảm thấy có chút kỳ quái, nếu nói Túc Vương là một người đồng tính,chán ghét nữ nhân gì đó, vậy nhìn hành vi việc làm của hắn tối hôm qua, lạikhông hẳn vậy. Nếu nói là hắn thật sự không ghét nữ nhân sao, vì sao trong phủngoại trừ nàng mang đến vài nha hoàn xinh đẹp ra, còn lại đều là lão ma ma,không một nha hoàn trẻ tuổi nào?

“Vương gia, Vươngphi, mời ăn sáng!” An ma ma chỉ huy một đám ma ma đem thức ăn dọn lên xong, cúingười thi lễ với Túc Vương và A Nan, cung kính lui sang một bên.

Sáng sớm nháonhào một trận, hiện tại mặt trời đã mọc lên, A Nan cũng đói bụng đến sôi ùng ục,bất quá ngại hiện tại mình đã lập gia đình, cho dù đói đến mức nào cũng khôngthể bày ra dáng vẻ tham ăn mất thể diện được, chỉ có thể dè dặt chờ người hầu hạ.

Như Thúy cùng NhưLam tiến lên đang muốn đem A Nan nâng đứng dậy dùng bữa, đã thấy Túc Vương trựctiếp đi tới, tự mình đem A Nan trực tiếp xách đến trước bàn. Như Thúy, Như Lamđối mặt nhìn nhau, phát hiện Túc Vương tựa hồ rất không ưa thích các nàng đến gần,chỉ đành phải rũ mắt xuống, lui sang một bên chậm rãi đợi mệnh lệnh.

A Nan vẻ mặt khổsở nhìn chằm chằm Túc Vương, nàng tình nguyện để cho Như Thúy, Như Lam ôn nhuđem nàng đỡ đến trước bàn, cũng không cần người nam nhân này xách mình lên nhưxách mèo, đây không phải là làm khổ nàng sao. Quả nhiên không thể quá tin tưởngbản tính của nam nhân mà, săn sóc ư, hoàn toàn là chuyện không thể nào!

Một chén chè hạtsen được Túc Vương trực tiếp thả tới trước mặt A Nan.

A Nan ngẩng đầunhìn hắn một cái, nói ”Đa tạ Vương gia” liền cầm lấy thìa từ từ ăn. Chè hạt sennấu rất đủ tiêu chuẩn, gạo mềm dẻo, mùi sen thơm ngát, vào miệng liền nhẹ nhàngkhoan khoái, cực hợp khẩu vị.

Mắt A Nan sánglên, dùng tốc độ húp nhanh hơn.

Chờ hai ngườidùng xong đồ ăn sáng, lau miệng, bọn ma ma thu thập xong cái bàn, chưa cho bọnnha hoàn cơ hội xuất thủ, A Nan lại bị bạn Túc Vương xách đến trên giường nghỉngơi. A Nan khổ sở, rất muốn giãy giụa. đuôi mắt ngắm đến một phòng nha hoàn mama, ngắm thấy tất cả đều cúi đầu không nói, đúng là dạy dỗ rất nghiêm.

A Nan: =___=! Chẳnglẽ nam nhân này coi nàng như động vật thuộc giống mèo sao?

“Nàng nghỉ ngơithật tốt, chờ thương thế tốt lên rồi hãy tiến cung thỉnh an mẫu hậu.” Túc Vươngnói một cách rất máy móc.

Hôn sự của TúcVương cùng A Nan là Hoàng đế tự mình chỉ hôn, theo như tập tục, ngày hôm sautân hôn, bọn họ phải vào cung bái tạ ơn, thuận tiện bái kiến Thái hậu cùngHoàng hậu. Hơn nữa, Túc Vương là đứa con trai nhỏ của Thái hậu, A Nan gả choTúc Vương, có được một bà mẹ chồng tôn quý nhất thiên hạ, nói như thế nào cũngđều phải tiến cung kính trà cho Thái hậu.

Chỉ tiếc, trời cómây gió bất ngờ, A Nan té bị thương chân, không thể vào cung.

A Nan bảo trìkhuôn mặt tươi cười bình thản, tận lực làm cho mình thoạt nhìn không giận khôngoán, “Vâng, thiếp nghe Vương gia.”

Túc Vương gật gậtđầu, áo choàng phất lên, liền ra cửa, có lẽ vào cung một mình.

Chờ Túc Vương vừađi, A Nan vẫy lui các ma ma, lưu lại Như Thúy, sau đó rốt cục suy sụp mặt, thânthể lui về phía sau liền ngã xuống, suốt cả một buổi sáng xương sống thắt lưngđau khó chịu. Mặc dù mặt mũi của các tiểu thư khu các cổ đại rất hà khắc, A Nancũng tận lực tạo cho mình phong phạm của một thứ nữ nhà Thừa tướng, nhưng mơ hồso sánh tư thế ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh đúng mực của bạn Túc Vương, A Nanluôn vô ý thức tự thẳng đứng thắt lưng của chính mình, kết quả chỉ khổ cho bảnthân.

Mặc dù chung đụngrất ngắn, A Nan đã thoáng mò ra tính tình của Túc Vương một chút, thầm thankhông hổ được phong làm Túc Vương, thật sự là một nam nhân rất nghiêm túc tạicác loại phương diện, tự mình nghiêm túc bản thân thì thôi đi, còn ngồi cứngcòng đúng mực làm chi làm khổ người khác vậy?

Nghĩ đến cổ đạikhông có luật ly hôn, còn bản thân mình thì phải sống cùng một nam nhân có vẻ mặtnghiêm túc như thế qua cả một đời, trong lòng A Nan có chút khổ sở.

“Tiểu thư, ngườiđúng là ngốc mà, nào có tân nương tử nhà ai vào ngày đầu tiên tân hôn liền té bịthương?” Như Thúy rất săn sóc mang nước nóng tới, đem khăn lông thấm ướt vắtkhô, đưa cho A Nan ở sau tấm bình phong lau người, vừa cười nói.

Mặc dù thái y nóikhông thể đụng vào nước, nhưng chưa nói không thể lau người, A Nan chui vào chỗtrống trong lời thái y, đơn giản chỉ cần bảo Như Thúy mang nước nóng đến chonàng lau mình. A Nan bây giờ là một thương binh, không chỉ đau lưng, ngay cả chỗbí ẩn kia đều ẩn ẩn đau đau, làm cho nàng thật sự hoài nghi kỹ thuật của bạn TúcVương – – Sao lại cảm thấy giống như một tiểu tử học nghề không có kinh nghiệmgì vậy? Bởi vì thân thể quá mệt mỏi, A Nan vốn là muốn cho Như Thúy giúp mìnhlau thân, nhưng nghĩ đến dấu vết lưu lại trên thân thể, vì không mất mặt, haylà tự mình động thủ đi.

A Nan liếc nàng mộtcái, không có lên tiếng. Loại chuyện mất mặt bị trượng phu mới cưới hù dọa téxuống giường này, có một người biết rõ là được, không thể để cho người thứ haibiết.

Chờ lau sạch sẽthân thể, A Nan được sự dìu đỡ của Như Thúy, Như Lam, nằm dài trên giường.

Lúc này, một nhahoàn hồi môn khác của A Nan là Như Bích vén rèm tiến đến, trên mặt có chút cổquái.

“Tiểu thư, nô tỳđã trở lại!” Như Bích hướng A Nan thi lễ một cái.

Như Thúy dùng vẻmặt hưng phấn mà hỏi, “Như Bích tỷ tỷ, sao rồi, bên ngoài có tin tức gì rồi? PhủTúc Vương nước sâu hay không sâu?”

Như Bích ngày thườngngọt ngào động lòng người, miệng cũng ngọt, là một người thu thập tin tức linhthông, ở giữa đám nha hoàn và gia nhân là một người hòa đồng cởi mở, tin tức gìchỉ cần nàng ra tay, cũng có thể thăm dò được, đương gia chủ mẫu thích nhất làloại nha hoàn như thế này, cũng là nha hoàn do Thừa tướng phu nhân muốn giúp ANan đứng vững chân ở phủ Túc Vương đặc biệt đưa tới A Nan cảm thấy Như Bích làmột nhân tài, là một mật thám thâm niên, là một nhân tài dù ở bất cứ nơi. Nàngmuốn đứng vững chân ở phủ Túc Vương, hiểu rõ tình huống Túc Vương phủ, còn phảicậy vào nha hoàn như thế này.

A Nan cũng mở tohai mắt nhìn Như Bích, vẻ mặt đầy chờ mong, hi vọng tin tức của Như Bích đủ tiêuchuẩn. Bất quá vẻ mặt của Như Bích có chút cổ quái, làm cho lòng của nàng cóchút thấp thỏm.

Vì có thể sống thậttốt ở cái thế giới này, A Nan đã định ra sẵn mục tiêu trước đây rất lâu, làm mộtnữ nhân cổ đại đúng tiêu chuẩn, từ nữ nhi đến thê tử, rồi đến mẫu thân, sau đólại đến mẹ chồng, vô luận thân phận chuyển biến như thế nào, nàng đều kiên trìtheo dòng chảy của cuộc sống, tấm gương mà A Nan học tập chính là Thừa tướngphu nhân.

Tin tức mà NhưBích mang về có từ bên ngoài, cũng có trong Vương phủ.

Khi A Nan nghe đượcNhư Bích nói, bởi vì phủ Túc Vương sáng sớm liền tiến vào cung thỉnh y nữ, làmcho rất nhiều người bên ngoài vương phủ cho rằng A Nan là tân nương may mắn vượtqua hôn lễ nhưng không thể sống nổi qua đêm động phòng hoa chúc, trong lòng tấtcả mọi người không rõ chân tướng bên ngoài, Túc Vương phi mới nhậm chức đã chếtrồi, cho dù không chết, chắc cũng đang ngam ngáp với chút hơi tàn.

Hiện tại bắt đầutừ sáng sớm, trong tất cả các sòng bạc, tỉ lệ đặt cược A Nan chết hay không đãgiảm hẳn xuống, rất nhiều người đang xoa tay, nghểnh cổ ngắm nhìn, ngóng trôngTúc Vương phi khi nào thì chết, để cho bọn họ thu được một khoản lợi nhuận…

A Nan dở khóc dởcười, mà mặt mũi Như Thúy đã tràn đầy mất hứng, pi pô la hét rằng A Nan hãy cốmà sống thêm mấy ngày nữa, để cái đám mê bài bạc đó phá sản hết đi….

A Nan 囧nghiêm mặt, nghẹn lại không nói gì.

Sau đó là tin tứccủa Túc Vương phủ.

Trong Phủ TúcVương thật tình thì không đoán mò như bên ngoài, dù sao Túc Vương cũng là mộtngười nghiêm túc như vậy, đối với bọn thị vệ, gia nhân trong vương phủ yêu cầuthập phần nghiêm khắc, thật sự không có ai dám đặt câu hỏi về sinh mạng của ANan sẽ kết thúc như thế nào, ngược lại một lòng hy vọng A Nan có thể sống lâu mộtchút, dù sao Túc Vương phủ có nữ chủ nhân mới được xem như một vương phủ nghiêmchỉnh, mặc ai nhìn ngó bàn luận họ cũng chẳng để tâm. Như Bích đem tin tức nàngdò thăm từ sáng sớm, còn có tầng lớp quản lí, thói quen gia nhân trong nhà đãthu thập từ trước toàn bộ báo cáo hết với A Nan, để cho A Nan có chuẩn bị tâmlý.

Cuối cùng, NhưBích để sát vào tai A Nan, đè nặng thanh âm ấp a ấp úng nói: “… Tiểu thư, nghenói, Vương gia không thích gần gũi với người khác…”

A Nan gật đầu, rấthiểu nói: “Em nói Vương gia sao ~” Nghe nói hoàng cung là địa phương ngấm ngầmxấu xa nhiều nhất, việc hắc ám nhất từ xưa đến nay, Túc Vương lại lớn lên tronghoàng cung, hơn nữa thân phận cao quý, không cùng thích gần gũi người khác cũnglà bình thường.

Bất quá, Như Bíchmuốn biểu đạt không phải là ý này, thấy tiểu thư nhà nàng hiểu lầm, chỉ có thểnói cho rõ ràng một chút: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Vương gia… Có bệnh thích sạchsẽ, không chỉ không thích đến gần người khác, ngay cả Thái hậu cũng không thíchbà ấy đến gần…”

Mặt A Nan trongnháy mắt

có chút trốn rỗngg,sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Như Bích.

Như Bích vội vàngquỳ xuống dập đầu nói: “Xin tiểu thư yên tâm, đây là nô tỳ tốn rất nhiều tâm tưmới tra ra được, không có ai biết.”

Như Thúy cũng quỳxuống, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Như Thúy không nghe thấy gì hết ạ.”

A Nan kéo kéochăn mền đắp ở trên người, sau đó ra hiệu cho hai nha hoàn đứng dậy.

A Nan bảo hai nhahoàn rời đi, tự mình kéo chăn trùm kín đầu, bởi vì đầu có chút đau, bực bộikhông chịu nổi, không khỏi cắn cắn chăn lên án bạn Vương gia nào đó: Ngươi đó, nếucó bệnh thích sạch sẽ, sau còn lăn lăn giường với nàng làm gì, không biết xâm hạithiếu nữ vị thành niên là phạm pháp sao?

Quan trọng nhấtlà, nếu như hắn không thích người khác đến gần, vậy sau này nàng làm sao có thểlàm được hiền thê lương mẫu đúng tiêu chuẩn, an bài tiểu thiếp cho hắn đây?