Hiền Thê Khó Làm

Chương 49



Trời đông giá rét, đúng là rất thích hợp ăn khoai lang nướng.

Như Thúy từ bếp của phủ thành thủ đem đến một túi khoailang, A Nan thấy gã sai vặt quét sân đem lá rụng trong viện gom thành đống, nhớtới món khoai lang nướng của kiếp trước, lập tức nhiệt tình dào dạt cho người đốtlửa để nàng nướng khoai lang.

A Nan đem rổ chứa hai tiểu hồ ly đặt qua một bên, ôm tiểu NữuNữu của Hà gia ngồi sưởi ấm cách đống lửa không xa, vừa xem đám nha hoàn nướngkhoai lang, liên tục phát biểu một chút ý kiến của mình.

Như Thúy, Như Lam cùng Cố Tiếu Nhan ngồi xổm một bên dùng gậytrở khoai lang vùi trong đống lửa, không để chúng cháy khét.

Kỳ thực A Nan cũng chỉ biết mở miệng nói, chính nàng cũngkhông biết nướng thế nào, chỉ cảm thấy chín là có thể ăn, nhưng mà dưới sự chỉhuy của nàng, đám khoai lang đầu tiên vẫn bị cháy khét, cuối cùng không biệnpháp, đi phòng bếp mời một vị nữ đầu bếp biết nướng lại.

Tiểu Nữu Nữu của Hà gia nhìn nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực,sau đó cũng không có hứng thú, quay đầu đùa giỡn với hai

Rổ là được bện bằng tay, kỹ thuật bện tỉ mỉ làm cho cái rổnhỏ thoạt nhìn thập phần xinh đẹp đáng yêu, bên trong lót vải sợi bông cùng tơlụa, mềm mại thoải mái, tuyệt đối cho tiểu hồ ly hưởng thụ cảm giác như thiênđường. Hai tiểu hồ ly nằm sưởi bên ngọn lửa ấm áp, tinh thần thập phần sôi nổi,đang dùng hai chân trước gác lên mép rổ, đưa đầu ra ngoài xem xét. Mỗi khi haitiểu hồ ly thò đầu ra, chủ nhân A Nan này thực xấu xa đưa tay đem hai cái đầunhỏ đánh trở xuống, thân hình nhỏ nhắn của tiểu hồ ly lập tức ngã vào rổ, xoaytròn đến váng đầu.

Tiểu Nữu Nữu của Hà gia thấy A Nan chơi như vậy, liền họctheo, đưa móng vuốt béo chọc tiểu hồ ly.

Hai tiểu hồ ly đáng thương, dưới đạn chỉ thần công của haingười xấu xa, bị chọc đến đầu đầy sao, tiểu thân thể không ngừng loạn chuyển.Như Lam chỉ có thể co rút khóe miệng, thầm nghĩ dù sao Vương gia đưa về hai tiểuhồ ly cũng là để Vương phi giải buồn, không nuôi chết là tốt rồi.

Trong viện, nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Lúc Triệu Kỳ Hoa lại đến phủ thành thủ, khoai lang đã nướngxong, một đám người trong sân vây quanh ăn khoai lang vừa mới nướng hương vị ngọtngào, đống lửa bên cạnh vẫn còn đang cháy, ánh lửa cam đem khói mù của mùa đôngxua tan. Trong không khí truyền đến hương thơm của khoai lang nướng, mới ngửiqua, thực làm cho người ta muốn ăn thử.

Nhưng mà, khiến Triệu Kỳ Hoa trợn mắt há hốc mồm là, nhómngười vây quanh đống lửa ngồi một vòng kia, chẳng phân biệt được chủ tớ thứ bậc,mỗi người bóc khoai nướng ăn đến rất hăng hái, đặc biệt là Túc Vương phi ngồi ởgiữa, mặt không biết dính gì đen thành một khối, tay cũng không ngừng, thếnhưng dùng đũa gắp thịt khoai vàng vàng đút cho hai tiểu hồ ly. Càng làm chonàng của ta trợn mắt há hốc mồm chính là, hai tiểu hồ ly thế nhưng lại vui vẻăn khoai nướng.

Chuyện này không thể tin được!

A Nan nhìn thấy Triệu gia tiểu thư sinh long hoạt hổ xuất hiện,cảm khái sức sống mạnh mẽ của nàng đồng thời cũng vội vàng đứng dậy tiếp đónnàng ấy qua cùng ăn khoai lang nướng. Như Lam thực bình tĩnh cầm khăn tay giúpA Nan lau sạch mặt, Như Thúy đi lấy bát đũa sạch, đem khoai lang nướng đã bóc tốtcho khách.

Triệu Kỳ Hoa liền như vậy mơ mơ màng màng bị A Nan kéo đến ghếtrống bên đống lửa ngồi, mùa đông gió lạnh, nhưng có đống lửa nên không thấy lạnhchút nào, mà viên khoai lang nướng vàng đặt trong bát trên tay nàng tỏa ra luồnghơi nóng hôi hổi, hương vị thập phần ngọt ngào thơm ngát, cắn một ngụm, thịtkhoai mềm mại thơm ngọt, thập phần ngon miệng.

Khoai lang tuy là hoa màu nông dân quen ăn, nhưng thịt nó mềmmại, hương vị lai ngọt thơm, thập phần dễ ăn, là một trong những lương thực chủyếu được nông dân cất giữ cho mùa đông, bình thường nhà giàu đều rất ít ăn loạihoa màu này. Triệu Kỳ Hoa mặc dù sống ở Đồng Thành đã lâu, nhưng là duy nhấthòn ngọc quý mà Triệu tướng quân yêu thương, phương diện ăn uống luôn gắng tinhxảo, trước giờ chưa từng cho nàng nếm qua loại hoa màu của người nghèo này.

Triệu Kỳ Hoa vừa nếm một ngụm, mắt tỏa sáng, không cần ainói tự mình liền ăn tiếp, ăn một viên khoai lang nướng liền cảm thấy muốn nghiện,đôi mắt trông mong nhìn nhìn mấy bà vú đang nướng khoai lang.

A Nan thấy thế, cảm thấy mỹ nhân này cũng thật đáng yêu, cườinói: “Hôm nay khi Như Thúy đi phòng bếp sắc thuốc cho ta, trùng hợp gặp Vương đầubếp từ nhà trở lại, Vương đầu bếp đem theo mấy túi khoai lang qua, thấy NhưThúy thích, liền tặng chúng ta một túi. Tiểu thư cứ ăn thỏa thích, nơi này vẫncòn.”

Ánh mắt Triệu Kỳ hoa từ đống lửa chuyển đến người trước mắt,đối gương mặt tươi cười của A Nan, cười thực động lòng người, mặc dù Triệu KỳHoa trong lòng thực chán ghét thân phận Túc Vương phi của nàng, lại cảm thấychính mình không chán ghét nàng. Dù sao tươi cười luôn có thể làm cho người tabuông lỏng phòng bị, đặc biệt là cái loại tươi cười làm cho người ta có cảmgiác thân thiết đáng yêu này.

Mà A Nan lại là một cô nương thường xuyên có khuôn mặt tươicười lừa người.

Chờ bà vú đem khoai lang đã nướng xong bóc sạch đưa đếntrong bát, Triệu Kỳ Hoa nhìn vào mắt A Nan, quyết định trước thỏa mãn dạ dày rồimới tìm Túc Vương phi tâm sự.

Đống lửa dần tắt, ăn xong khoai lang nướng, A Nan rửa taytrong nước ấm mà nha hoàn đưa đến, nhìn qua thấy còn một ít khoai lang nướng,nhớ tới nhà mình Vương gia còn làm việc tại quân doanh, A Nan liền phân phó: “Cầmkhoai lang nướng này cho Mộc Viên Nhi đem cho Vương gia nếm thử một chút.”

Nữ nhân không được vào quân doanh là quy củ trăm ngàn nămkhông đổi, nhưng cũng không nói là không thể tặng đồ vào trong quân doanh. Chonên A Nan tự nhận mình hiền thê lương mẫu có món ăn ngon thì không quên trượngphu, liền cho người đem một phần qua cho Vương gia.

Triệu Kỳ Hoa vốn dĩ đang ăn ngon, nghe xong A Nan nói cảm thấykhoai nướng chẳng phải mới mẻ ngon miệng nữa.

Lát sau, A Nan cùng Triệu Kỳ Hoa cùng ngồi ở thiên đại sảnhuống trà, Như Lam Như Thúy hầu hạ một bên, hai tiểu hồ ly ăn no căng bụng chiara nằm trên đầu gối nàng, A Nan cười dùng đầu ngón tay chọc chọc cái bụng trònvo của tiểu hồ ly, tiểu hồ ly bực bội dùng đuôi quét qua, làm cho A Nan khôngngừng đắc ý cười.

Trái ngược với A Nan nhàn nhã, Triệu Kỳ Hoa đang mang một vẻmặt không được vui.

Triệu Kỳ hoa bưng chén trà, dùng ánh mắt soi mói nhìn A Nantừ đầu tới chân, cảm thấy bộ dáng A Nan không hợp nhãn với nàng, thật không biếtvì sao Sở Bá Ninh lại cưới nàng ấy.

“…….. Rốt cuộc tại sao Ninh ca ca lại cưới ngươi vậy?” TriệuKỳ Hoa có chút thương tâm hỏi.

A Nan sửng sốt một chút, đầu óc bị nhồi bởi suy nghĩ về haitiểu hồ ly, nhất thời không rõ Triệu Kỳ Hoa nói Ninh ca ca là ai, đợi nghe NhưLam ho khan một tiếng, A Nan nhanh chóng thu hồi bộ dạng ngốc nghếch không phùhợp với thân phận Vương phi, trên mặt là nụ cười Vương phi tao nhã mê người mànàng đã luyện thật lâu, nhìn Triệu Kỳ Hoa thành thật đáp: “Haha, đương nhiên làvì Hoàng thượng chỉ hôn a ~~”

Trong lòng A Nan một trận lạnh lẽo, nàng trước giờ chưa nghĩqua thế nhưng sẽ có người kêu lão công nhà mình là “Ninh ca ca”, nhớ tới gươngmặt Sở Bá Ninh nghiêm túc đến mức làm người ta đau đầu, khí thế mạnh mẽ ép ngườikia, A Nan thế nào cũng không bao giờ nghĩ có thể đem xưng hô “Ninh ca ca” nàykèm trên người hắn, cảm giác Vương gia nhà nàng sẽ không là một “ca ca” khiến nữnhân nhớ thương, ngược lại là một “Túc” vương – Vương gia nghiêm túc cũng khônglưu tình, khiến nữ nhân chỉ dám tranh ngấm ngầm.

Triệu Kỳ Hoa rõ ràng vì cách nói của A Nan sửng sốt mộtchút, nàng ở biên thành xa xôi, lại là cô nương chưa lấy chồng, tin tức trongkinh nàng cũng không biết được, chuyện Túc vương thành thân đương nhiên kém vớiđại hôn của ra Hoàng thượng, cũng không có đại xá thiên hạ, nàng đương nhiênkhông biết, cũng không biết đạo lý trong đó. Thẳng đến khi A Nan cũng đến ĐồngThành, dân chúng Đồng Thành mới biết tin Túc vương đã cưới Vương phi.

“Sao có thể!” Triệu Kỳ Hoa thốt ra: “Nếu Ninh ca ca khôngthích, là tuyệt đối sẽ không cưới, cho dù là Hoàng thượng, cũng sẽ không miễncưỡng ca ca.”

A Nan trong lòng có chút buồn bực, nàng làm sao biết đượclúc trước khi chỉ hôn, Sở Bá Ninh tại sao không kháng chỉ, ngược lại ngoanngoãn thành thân thì không nói, đêm tân hôn lại đem nàng ép đến muốn chết khiếp,còn khiến cho nàng hôm sau tân hôn bị dọa đến té bị thương chân. A Nan nhớ đếnđoạn ngày tháng khổ cực chính mình chịu đủ mọi loại đồn đãi dồn ép trong kinhthành, trong lòng cũng là buồn bực không thôi.

“Ta không tin….. Ninh ca ca rõ ràng đã nói cho ta giúp huynhấy chọn Vương phi, nếu ta không hài lòng huynh ấy tuyệt đối sẽ không cưới….”Triệu Kỳ Hoa có chút thất hồn lạc phách, thì thào tự nói hồi lâu.

A Nan hơi cau mày, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề. Nói cáigì mà “Cho ta giúp huynh ấy chọn Vương phi, nếu ta không hài lòng hắn tuyệt đốisẽ không cưới…”, nàng ấy nói thật sự là Sở Bá Ninh sao? Sao A Nan lại có cảmgiác nàng ấy nói chính là Phượng Hoàng Nam diễn viên chính trong những vở kịch,mà nàng là nguyên phối phu nhân bị trưởng bối ép gả cho Phượng Hoàng Nam, TriệuKỳ Hoa lại là nữ chính thanh mai trúc mã hai người chân thành yêu nhau…. Orz…..

A Nan trước tự mắng mình một chút, sao nàng lại có thể nghĩVương gia Sở Bá Ninh vô cùng nghiêm túc, khí thế mạnh mẽ, nói chuyện có thể tứcchết người, đối nữ nhân không chút lưu tình này lại chính là cái loại này “caca” trong miệng Triệu Kỳ Hoa.

“Ta biết rồi, nhất định là Thái hậu bức Ninh ca ca rồi!” Haimắt Triệu Kỳ Hoa tỏa sáng, không khỏi giận dữ trừng A Nan, “Ngươi có phải là nữnhân hay không, cái hố rõ ràng như vậy, ngươi còn nhảy xuống? Ngươi hẳn nên đikháng chỉ, nói với Thái hậu, ngươi không thể gả cho người ngươi không yêu.”

Triệu đại tiểu thư nói thực vô cùng chính trực, gương mặt vìA Nan mà làm ra vẻ vô cùng đau đớn, cho rằng cách làm của A Nan rất mất mặt nữnhân.

Mà A Nan và tính luôn cả hai cái nha hoàn, chỉ thiếu lấy ánhmắt xem thường nhìn nàng ấy.

Chẳng trách Triệu đại tiểu thư này không được người thích,loại bản lĩnh không nhìn thực tế này, thật là rất đặc biệt dễ gây thù chuốcoán. Mà lời nàng ấy nói tuy tràn ngập tính cách độc lập đặc biệt của nữ nhân hiệnđại, nhưng nơi này là xã hội phong kiến, không cần nhất đó chính là mạnh mẽ đơnđộc như thế này.

May mắn Triệu Kỳ Hoa tuy rằng nói chuyện không dùng đầu óc,nhưng nàng ấy cũng không ngốc đến mức không xem sắc mặt người khác, thấy sắc mặtA Nan khác thường, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta nóikhông đúng

Mỹ nhân chính là mỹ nhân, dáng vẻ nghi hoặc cũng là bộ dángngây ngô, thật là rất đáng yêu.

A Nan ho nhẹ một tiếng, dùng khăn tay che miệng, nói: “Triệucô nương, ngươi cảm thấy bản cung cần hướng Thái hậu kháng chỉ sao? Hơn nữa,sao ta lại không thể gả cho Vương gia?”

“Ngươi không thương huynh ấy, gả cho huynh ấy làm cái gì?”Triệu Kỳ Hoa buột miệng.

Xem ra cô nương này vẫn là coi tình yêu trên hết, đáng tiếclà sinh sai thời đại. Nếu là ở xã hội hiện đại, cô nương này là sẽ sống tiêusái tùy ý a.

A Nan cười tủm tỉm nói: “Bản cung đương nhiên là kính trọngVương gia, mà hôn sự của ta cùng Vương gia là Hoàng thượng tự mình chỉ hôn, bảncung tuyệt đối không làm cái việc kháng chỉ đại nghịch bất đạo đó!” Câu cuốicùng, A Nan nói đến thở mạnh nghiêm nghị, làm hai nha hoàn đồng thời trố mắtnhìn nàng.

Triệu Kỳ Hoa nóng nảy, “Ta không bảo ngươi kháng chỉ a, chỉlà bảo ngươi cự tuyệt loại hành vi không có đạo đức này.”

“Chỉ hôn rất không đạo đức sao?” A Nan nghiêng đầu.

Triệu Kỳ Hoa nhíu mày, “Nếu Ninh ca ca không muốn, thì đươngnhiên chính là hành vi trái ngược với ý nguyện của người khác, rất không có đạođức. Cho dù là Hoàng thượng, cũng không thể làm vậy.”

A Nan thiếu chút nữ cho cô nương này một tràng vỗ tay, aiuy, cô nương ngươi thật quá lớn mật, dám nói Hoàng đế chỉ hôn là không đạo đức,ngươi còn biết Hoàng thượng là dượng ngươi à? Loại hành vi này của ngươi chínhlà bất trung quân ái quốc, chuyên môn tìm phiền toái cho người ta a

Mà A Nan càng không thể lý giải chính là, nếu Hoàng thượnglà dượng nàng ấy, vậy đệ đệ của Hoàng thượng cũng là trưởng bối, một vãn bối mởmiệng kêu một cái “Ninh ca ca” thân thiết như vậy thật kỳ quái a.

A Nan ứng phó cô nương chính trực này trong chốc lát, pháthiện cô nương này thật sự là vô tâm cơ, nói chuyện rất thẳng, thật sự không quađại não, may mắn là nàng ấy ở khu biên thành này, nếu là ở kinh thành, cũng đủcho đám Ngự Sử nhàn đến đau đầu kia, đem nàng ấy tội viết ra mấy quyển. Hơn nữa,A Nan có trì độn hơn nữath cũng phát hiện cô nương này đối với Vương gia nhàmình có một loại cảm tình nói không rõ, nàng hy vọng không phải làn loại mànàng nghĩ, nếu không thực dọa người. Cho nên A Nan tuyệt đối sẽ không cảnh tỉnhnàng ấy, cứ để cho chính nàng cứ như vậy tỉnh tỉnh mê mê, thẳng đến khi bị Triệutướng quân gả đi rồi hãy nói.

“Ta mới không tin Ninh ca ca lại muốn cưới ngươi, ngươi xemngươi không diện mạo không dáng người cũng không có khí chất, nha hoàn bên ngườita dễ nhìn hơn so với ngươi nhiều.” Triệu Kỳ Hòa thực sự theo đuổi câu chuyệnnói một cách thẳng thắn. Nhìn đi, cô nương này thíhc kéo nhiều cừu hận, A Nancòn chưa để ý, nha hoàn bên người đã muốn nổi giận.

A Nan đương nhiên sẽ không tức giận cùng đích nữ của Tướngquân, cười tủm tỉm nói: “Triệu cô nương, không thể nói như vậy, mỗi người đềucó giá trị tồn tại của mình. Bản cung tuy rằng ngũ nghệ chỉ có nữ hồng là tạmđược, nhưng trước khi xuất giá vì phụ mẫu làm chút quần áo cũng có thể, sau khixuất giá thường xuyên vì phu quân làm vài món xiêm y vừa vặn. Vương gia chínhlà thích y phục cùng hầu bao do chính tay bản cung làm cho chàng. Triệu cônương, cô nương có cảm thấy thế không?”

A Nan dùng vẻ mặt thuần khiết hỏi lại, giống như không biếtchính mình chọc trúng chân đau của cô nương người ta.

Vẻ mặt của Triệu Kỳ Hoa cứng ngắc, mọi người trong biênthành đều biết nàng ấy xưa nay giỏi võ nghệ, căn bản không biết nữ hồng trù nghệ,lời này của A Nan thật đúng là chọc đến chân đau của nàng ấy.

Triệu Kỳ Hoa mang vẻ mặt u ám trừng mắt nhìn A Nan.

A Nan vẫn là cười tủm tỉm, “Triệu cô nương, nữ nhân giakhông thể cả đời cũng không gả, gả cho người xong, có rất nhiều sự tình phải học.Triệu cô nương, hiện tại trở về học còn kịp a.”

Vẻ mặt A Nan làm ra vẻ người tốt, làm cho người ta phản báckhông được.

“………”

Triệu Kỳ Hoa cuối cùng không chịu nổi A Nan cười tủm tỉmdùng lời nói chọc chân đau của nàng ấy, chợt đứng lên, hừ nói: “Ta muốn đi hỏirõ Ninh ca ca, huynh ấy cưới ngươi nhất định là bất đắc dĩ!”

A Nan vẫy vẫy tay, nhìn thân ảnh của Triệu đại tiểu thư vụtđi, thầm nghĩ: Hỏi đi hỏi đi, kỳ thực nàng cũng rất muốn biết, lúc trước Sở BáNĩnh vì cái gì mới nguyện ý cưới nàng, thậm chí nguyện ý chạm vào nàng.

Như Thúy đem trà đã lạnh trên bàn bỏ đi, vẻ mặt bình tĩnhnói: “Nô tỳ cảm thấy, Vương gia nhất định sẽ không nói nàng ấy biết.”

A Nan vuốt hai tiểu hồ ly, cảm thấy bộ lông xù thật mềm mại,nói: “Cũng không nhất định, có thể thật sự sẽ nói cho nàng ấy, dù sao Triệu cônương chính là thanh mai trúc mã của chàng mà.”

Như Thúy chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Tiểu thư, người đangghen tị sao? Ai nha, cũng phải mà, Triệu cô nương tuy rằng nói chuyện thẳng,nhưng bộ dạng nàng ấy xinh đẹp, đứng trước mặt ngài thôi cũng đều có thể chọcngài tức chết. Nhưng không sao đâu, nô tỳ tin tưởng trong lòng Vương gia chỉ cómình ngài.

A Nan trợn mắt nhìn, nha đầu kia không chọc giận nàng thì sẽchết sao?!!!

*******

Trong quân doanh, Sở Bá Ninh cùng Ôn Lương trong trướng bànbạc, chờ Ôn Lương nói xong, rốt cục ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này, Mộc Viên Nhi cầm hộp thức ăn tiến vào, Ôn Lương vừathấy, có chút kinh ngạc nói: “Ai nha, Mộc đầu, ngươi lấy thứ tốt gì đến? Maumau trình lên cho bản công tử nếm thử.”

Mộc Viên Nhi hướng hai người vái chào, trả lời: “Vương gia,Ôn quân sư, đây là khoai lang nướng mà Vương phi cho người đưa đến.”

Ôn Lương vừa nghe, hai mắt sáng lên, nhưng móng vuốt cònchưa đến được hộp thức ăn, cả hộp liền bị người nửa đường đoạt đi.

Ôn Lương ai oán nhìn Sở Bá Ninh chậm rãi mở hộp thức ăn, mộtmùi thơm ngọt của khoai lang nướng xông vào mũi, lập tức khiến người nước miếngtrào ra. Ôn Lương là một người tham ăn, ham mỹ thực, lập tức ngửi ra được mùihương thôn dã mà hắn chưa từng được nếm qua, sao mà nhẫn được? Nhưng bộ dángkia của Sở Bá Ninh, đã tuyên bố này không có phần của hắn, làm cho hắn hâm mộghen tị đến chết đi được.

Xem ra người đã có lão bà chính là khác biệt, có đồ ăn ngonđều có người nhớ đến, không giống hắn, cha không yêu nương không thương.

“Hắc, Vương gia, huynh đệ tốt thì nên nói đến nghĩa khí, chohuynh đệ mình một chút đi!”Sở Bá Ninh cho Mộc Viên Nhi cầm chén đũa đến, nghiêmtrang trả lời: “Bổn vương họ Sở, ngươi họ Ôn, cũng không phải là huynh đệ gì.”

Mộc Viên Nhi cầm hai cái bát đến, đem khoai nướng đã bóc tốtgắp vào bát, kính cho Sở Bá Ninh. Thấy Sở Bá Ninh chậm rãi ăn, mới xếp bát thứhai cho kinh thành đệ nhất mỹ nam người nào đó đang vò đầu bứt tai — kỳ thật.cho dù là mỹ nam, nhưng bộ dáng vò đầu bứt tai như vậy, cũng thực hỏng khẩu vịcủa người khác mà

Ôn Lương rốt cục hưởng thụ đến khoai lang nướng, hương vịkia cùng mỹ vị mà hắn nghĩ y như nhau, không khỏi hỏi: “Đây là ai làm?”

Mộc Viên Nhi nhìn qua Sở Bá Ninh, cung kính nói: “Khoai langlà Như Thúy lấy từ đầu bếp của phủ thành thủ, Vương phi cho người đem lá khôtrong viện thu thập, cho đám nha hoàn bà vú đi nướng, lúc đầu nói là nướng đểđút cho hai tiểu hồ ly kia…….”

“Phốc —–”

Ôn Lương phun một ngụm khoai lang nướng thật xa, Sở Bá Ninhcũng khựng động tác lại, bất quá chỉ một chút, liền khôi phục tự nhiên, chậmrãi ăn.

Ôn Lương có chút cứng họng nhìn Mộc Viên Nhi, hỏi một cáchkhông thể tin nổi: “Hồ ly không phải ăn thịt sao? Ăn chay vào lúc nào thế? Nócó thể ăn được mấy thứ này sao?” Chuyện Sở Bá Ninh tặng hai tiểu hồ ly vừa sinhkhông lâu về cho Túc Vương phi giải buồn, Ôn Lương cũng biết đến, bởi vi hai hồly này là hắn phát hiện, đợi đào ra hai hồ ly, cũng là hắn miệng lưỡi nhanh nhạyđề nghị Sở Bá Ninh đưa đi giúp lão bà vui vẻ.

Ngày hôm qua nghe được Mộc Viên Nhi nói, Túc Vương phi khi vừanhìn thấy hồ ly, đầu tiên tưởng thêm món thịt cho bữa cơm để ăn, làm cho hắn cườiđến muốn chết, Sở Bá Ninh cũng trực tiếp đen mặt. Điều này khiến Ôn Lương cảmthấy việc hắn tốn nhiều nước miếng như vậy mới khiến Túc vương tặng lễ vật cholão bà của hắn là giá trị cỡ nào.

Nói đến đây, Mộc Viên Nhi hận không thể đem đầu chôn trongngực, có chút xấu hổ nói:

“Ôn đại nhân, chúng nó vốn dĩ cũng không ăn, sau đó đượcVương phi đút mấy miếng, liền ăn. Hơn nữa Vương phi nói, muốn dưỡng chúng nóthành hồ ly ăn chay……..”

Ôn Lương lần nữa phun ra, sau đó vỗ bàn cười không dứt, mộttay chỉ Sở Bá Ninh, cười đến thiếu chút nữa té ghế. Sở Bá Ninh mặt không chútthay đổi, mặc hắn cười đến giống người điên.

Ôn Lương cười đủ, rốt cục hướng Sở Bá Ninh giơ lên ngón cái,nói: “Vương gia, Tử Tu đối với Vương phi của ngài thật là phục rồi!”

Sở Bá Ninh lãnh đạm nhìn hắn một cái, nói: “Không cần, dùsao hai hồ ly kia cũng là ngươi tìm được trước.”

“……….”

Ôn Lương bưng dạ dày: Ai uy, Vương gia, ngài không đâm chọcta vài cái sẽ chết sao?