Hiền Thê Khó Làm

Chương 39



Hai ngày sau, Túc Vương dẫn quân đội từ Hoàng Thành lên đường,tiến về phía Đồng Thành trợ giúp chiến sự ở Đồng Thành.

A Nan từ trong mộng tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, vộivàng gọi người hỏi, biết Sở Bá Ninh chưa đến giờ Ma mao (buổi sáng 5: 00) đãvào cung, không thể cùng hắn nói lời tạm biệt, trong lòng có chút bực mình, sauđó đành phải thật sớm ra cửa, ngồi ở quán rượu trên con đường đại quân đi qua,dùng tiền chọn một cái ghế có thể nhìn ra đường. Phòng vị trí là lầu hai, hướngcửa sổ nhìn ra, có thể đem sự vật trên đường phố nhìn không sót gì.

A Nan ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong miệng nhắcđi nhắc lại, đại quân thế nào còn không có đi qua, nhắc đi nhắc lại nhiều lần,làm cho người khác phiền chết đi được.

Như Thúy ngồi một bên cắn hạt dưa, an ủi: “Tiểu thư, ngươi tớiquá sớm, nghe nói đại quân giờ Tỵ (buổi sáng 9: 00) mới lên đường, bây giờ cáchgiờ Tỵ còn có một khoảng thời gian dài. Bình tĩnh bình tĩnh~”

“Bình tĩnh đầu của em đó, không phải là phu quân em, emđương nhiên bình tĩnh rồi!” A Nan trừng mắt nhìn nha hoàn, nói mát.

Như Thúy nhún nhún vai, nói: “Tiểu thư, người nói lời nàykhông đúng rồi. Ngài gả cho Vương gia, Vương gia đương nhiên cũng làchủ nhânNhư Thúy, Như Thúy đương nhiên là quan tâm chủ nhân, chỉ là nô tỳ biết chưa đếnthờigian đại quân đi qua, nếu nôn nóng như thế này, ngu xuẩn quá đi à.”

“Em mới ngu xuẩn đó, cả nhàem đều ngu xuẩn!” A Nan giận dữ,nha đầu chết tiệt một ngày không chọc giận nàng sẽ chết hở?

Như Thúy dùng ánh mắt thuần khiết nhìn A Nan, thành khẩnnói: “Tiểu thư, kể từ khi Như Thúy bán mình đến phủ Thừa tướng làm nha hoànngài, ở trong lòng, ngài chính là người nhà duy nhất kiếp này của Như Thúyrồi, Như Thúy sẽ dùng sinh mạng phục vụ ngài đến chết già.”

“…… Phi!” A Nan phát hiện nha đầu này càng ngày càng to gan,lại dám ám dụ nàng ngu xuẩn.

A Nan không ưa bộdáng nha hoàn nhàn nhã, đuổi nàng đến phíatrước cửa sổ giúp nàng nhìn xem đại quân lúc nào thì đi qua, đến phiên mình ngồicắn hạt dưa. Như Thúy không nói gì, cầm một nắm hạt dưa ngoan ngoãn ngồi phíatrước cửa sổ khi nhìn ra xa.

Như Lam nhìn đôi chủ bộc này, ngẩng đầu nhìn trời, thật hy vọngđạiquân Vương gia nhanh một chút đi qua, để cho nàng có thể bớt mất mặt mộtchút.

Giờ Tỵ, đại quân áp tải quân lương rốt cuộc đã tới.

A Nan ngồi phía trước cửa sổ nghển cổ ngắm nhìn.

Cùng A Nan chờ đợi còn có bình dân bách tính trên đường, dânchúng sáng sớm đã tới, không chỉ tới xem TúcVương “Khắc thê tuyệt tử” trongtruyềnthuyết,còn thuần túy tới tham gia náo nhiệt. Những người dân này rất hăng hái, thétthanh, làm cho nhamôn Kinh Triệu Duẫn không thể không xuất nha dịch tới duy trìtrật tự.

Đồng dạng, trong phòng khách điếm cao cấp, cũng bị một chútngười có tiền bao, rối rít vì đại quân tiễn hành, về phần trong lòng hắn nhưnào, cũng chưa có người biết.

“Tiểu thư, mau nhìn kìa, Vương gia ởđó đó.” Như Thúy cònkích động hơn cả A Nan, thấy TúcVương ngồi trên tuấn mã màu đen, người mặc giápmàu bạc, mặt nghiêm trang. Một thân áo giáp phản xạ lấp lánh dưới ánh nắng mặttrời, khiến cho dáng vẻ hắn đầy khí thế hiên ngang, khí độ anh tuấn, như mộtphong cảnh hấp dẫn ánh mắt mọi người.

A Nan không kích độngbằng Như Thúy, đôi tay kích động nắmsong cửa sổ, cặp mắt thiết tha nhìn nam tử ngồi ở trên ngựa

từ từ mà đi. Gương mặt tuấn tú, giống thư sinh nghiêm túc giốngnhư ông cụ non, nam tử như vậy làm cho A Nan khuynh tâm, làm nhịp tim đập nhanhkhông ngừng.

Chỉ là không biết có phải là sóng não hai người không ởmộtbăng tần, A Nan nhìn bên này đến đỏ mặt, Sở Bá Ninh thủy chung không giốngtrong tiểu thuyết miêu tả, ở vạn đám người ngẩng đầu lên ngắm nhìn, tầm mắt haingười ở giữa không trung lần lượt thay đổi, triền triền miên miên cả đời khôngđổi……

Loại tình cảnh này hoàn toàn không có, Vương gia rất bìnhtĩnh thúc ngựa đi qua, dần dần đi xa.

Thật may là, A Nan cũng không thần kinh đến mức nghĩ rằng SởBá Ninh cùng với nàng tâm ý tương thông, đột nhiên phát hiện ra nàng, cho nên SởBá Ninh đi qua thì giống như những người trên đường phố nín thở ngắm nhìn, chờnhân vật quan trọng đã đi xa, mới đầu phụ họa kêu lên.

Trongphòng, Như Lam là bình tĩnh nhất, bộ mặt đen thui nhìnhai con người đang kích động, thật không biết họ kích động cái gì. Hiện tại bênngoài như vậy, coi như bọn họ có kêu đến rát cổ, Vương gia cũng không thể ngheđược. Cho nên, bởi vì đại quân đã đi xa, ai kia đang lộ ra vẻmặt vô cùng đángtiếc, Như Lam rất bình tĩnh đưa mỗi người một ly trà nóng, nhìn hai người cảmkích nhận lấy, mặt biểu tình “Ngươi thật hiểu chuyện“, Khóe miệng Như Lam giậtgiật không ngừng.

Thấy đại quân đã đi, nha dịch phủ Kinh Triệu Duẫn cũng rútlui, trên đường phố khôi phục dángvẻ thường ngày, A Nan đứng dậy, mang theo hainha hoàn cùng thịvệ canh giữ bên ngoài rời khỏi quán rượu.

Cùng rời khỏi quán rượu, A Nan cùng một vị cô nương mangtheo nha hoàn thị vệ không hẹn mà gặp.

“A…… Là Thất muội muội!”

A Nan đầu tiên có chút không chút để ý quét mắt một cái, thấycái người thốt lên, kêu mình “Thất muội muội”, lúc này mới phát hiện cô nươngdùng khăn tay trắng che nửa mặt là Lục Phỉ Đình. Cái thời đại này, cô nươngchưa lấy chồng ra ngoài, phải che mặt bằng lụa trắng, có thể ngăn cản một chútphiền phức không cần thiết, cũng để một số con nhà giàu biết những là những ngườikhông có chủ, tiện xuống tay. Chỉ là Lục Phỉ Đình mặc dù che nửa mặt, thế nhưngbản lĩnh dịu dàng, khí chất thanh nhã, dung nhan mông lung ngược lại làm chongười ta có dục vọng muốn ngắm nhìn.

A Nan thấy Lục Phỉ Đình ý nghĩ đầu tiên không phải “Thật làđúng dịp”, mà là hoài nghi mới sáng sớm, sao Lục Phỉ Đình lại xuất hiện tại nơinày.

“Là Lục tỷ à, hôm nay sao tỷ lại ra ngoài?” A Nan tùy ý hỏi.

Nghe A Nan hỏi, Lục Phỉ Đình vốn còn có chút do dự, biểutình trở nên cứng ngắc, sau đó định thần, ôn nhã nhu hòa nói: “Nghe nói hôm nayđại quân xuất phát, nên rất náo nhiệt. Tổ mẫu sợ chúng ta ở nhà buồn bực, khóchịu, liền làm chủ để chúng ta đi ra xem một chút.”

A Nan chú ý tới nàng nói “chúng ta”, nhìn một chút, hỏi: “Trừtỷ ra còn có ai sao?”

“Có, còn có Nhị huynh cùng Lăng đệ, Thành đệ. Nhưng mà bọn hắnđi Tây Nhai mua mứt, để ta ở nơi này chờ bọn hắn.” Lục Phỉ Đình ônnhu cười nói,chỉ vào quán rượu bên cạnh, có chút giải thích chính là che giấu ý tứ.

A Nan vừa nghe đến còn có Lục Chí Thành, Lục Chí Lăng, nhấtthời khẩu vị chán hơn phân nửa, thầm nghĩ thật xúi quẩy, tại sao lại ở chỗ nàygặp phải bọn họ.

“Bát đệ cùng Thập đệ không phải còn bị phạt quỳ Từ Đườngsao? Sao lại được ra?” A Nan kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ Lục lão phu nhân cólá gan làm trái với lệnh Túc Vương để hai tiểutử vẫn còn ở quỳ Từ Đường rangoài?

Này đến, Lục Phỉ Đình mặt lộ vẻ buồn rầu, nói: “Tổ mẫu lo lắngthành bệnh, gần đây khí sắc không tốt, chúng ta cũng rất lo lắng. Tam thúc thấytổ mẫu tinh thần không lanh lợi, tổ mẫu lại thường nhắc đi nhắc lại hai đệ đệ,Tam thúc liền làm chủ nói đem hai đệ đệ thả ra, nói là chờ tổ mẫu tinh thần tốtlại rồi mới phạt tiếp.”

A Nan mặc kệ lão thái thái là thật bệnh hay là giả bệnh, thấycũng không phải là chỗ nói chuyện, liền cùng Lục Phỉ Đình nói lời từ biệt trở vềphủ.

Lục Phỉ Đình trong lòng biết mục đích A Nan xuất hiện tạinơi này, thấy bên cạnh có nha hoàn ăn mặc còn sang trọng hơn cả nha hoàn cao cấpở phủ Lục Thừa tướng, hơn nữa có mấy thị vệ xem ra thiện chiến, dũng mãnh vừanhìn đãthấy lợi hại, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ. Trước kia nàng làchính nữ cao cao tại thượng tại Lục gia, cần gì phải ôn nhu hòa nhã hạ mình nóichuyện với một thứ nữ như vậy? Nhưng bây giờ, A Nan nhảy một cái trở thànhvương phi không thể chạm, ngược lại đến phiên nàng cao cao tại thượng nhìnmình, biến chuyển này thật làlàm cho trong lòng người cực kỳ khó chịu.

“Thất muội muội, khó có khi gặp được, không bằng cùng ngồi mộtchút, chờ Nhị huynh cùng Lăng đệ, Thành đệ tới.” Lục Phỉ Đình thấy A Nan muốnđi, khách khí giữ lại.

“Không cần, trong vương phủ còn có chút chuyện, phải trở vềxử lý.” A Nan trực tiếp tránh. Nàng không muốn cùng những người này gần gũi,tránh lại gây tai họa, nhớ tới chuyện hai ngày trước ởchùa Bạch Mã, khi đó nếukhông phải là Lục Phỉ An nắm mình, mình cũng sẽ không đem An Dương Thế tử đánhthương. Nghĩ tới, A Nan cảm giác mình thật là gặp xui tám đời rồi, mới đụng phảinhững người này.

Lục Phỉ Đình vừa nghe, nhìn A Nan, đôi mắt đẹp lộ ra chút dodự lo lắng, thấy A Nan nhăn mày muốn rời đi, có chút chần chừ nói: “Thất muộimuội, tỷ tỷ nghe nói chút chuyện…… Chỉ là, tỷ tỷ tin tưởng muội muội người hiềnsẽcó trời phù hộ, muội nhất định sẽ không giống bên ngoài đồn đại, bị khắc…… Tỷtỷ tin tưởng, những lời đồn về Vương gia không thể tin, bởi vì Thất muội muộikhông phải hiện tại đang hưởng phúc sao.”

A Nan trong lòng càng phát ngán, Lục Phỉ Đình có ý gì?

Như Thúy thấy sắc mặt A Nan không tốt, không nhịn được nói:“Lục Tiểu Thư, ngài nói không thỏa đáng rồi. Vương gia nhà ta là ai, chuyện củangài ấy không thể nói huyên thuyên, nếu để cho người trong hoàng gia biết, sẽ bịnha dịch phủ Kinh Triệu Duẫn bắt đi ngồi tù đó a.” Như Thúy đe dọa.

Lục Phỉ Đình quả nhiên bị dọa, cà lăm nói: “Các ngươi đã hiểulầm, ta, ta, hôm nay ở trên đường nghe người ta ở một tửu quán nói. Bọn họ nóiThất muội là tốt số, Vương gia từng bị cao tăng chùa Bạch Mã nói cuộc đời này‘khắc thê tuyệt tử’, cũng nghe nói trước kia có mấy vị muốn làm Túc Vương phi đềulà chết oan chết uổng, cho nên có chút lo lắng cho Thất muội muội……”

“Cám ơn tỷ quan tâm!” A Nan ngắt lời nàng…, thành khẩn nhìnnàng: “Nếu Lục tỷ biết chuyện như vậy, nhớ ở trong lòng là được, không cần phảinói ra ngoài.”

A Nan trong lòng nghĩ, nếu biết Vương gia nhà ta“Khắc thêtuyệt tử”, thì ngươi nên thu tâm, trở về Ninh thành an phận gả cho tiểu thế gialàm đương gia chủ mẫu đi, chứ không phải ảo tưởng phất lên làm Phượng Hoàng, loạiphất lên làm Phượng Hoàng gì đó, thật ra cũng không phải tốt lắm đâu, cứ nhìnnàng thì biết.

Lục Phỉ Đình cắn môi, có chút uất ức nhìn A Nan, giống như ANan đang ăn hiếp nàng ta. Thật ra thì hôm nay nàng ta cũng là lần đầu tiên nghelời đồn về Túc Vương, lúc đầu thật là sợ hết hồn, để nha hoàn đi hỏi thăm mộtchút, khi nàngta biết chuyện A Nan gả cho Túc Vương tới nay, tại chỗ trợn trònmắt thật lâu, cho đến khi đại quân đi qua, nàng ta đứng ởmột ngóc ngách, xa xathấy người ngồi trên tuấn mã màu đen, mặc mặc giáp dáng vẻ vô cùng oai hùng, lạinhớ tới lúc nhìn thấy má lúm đồng tiền khó gặp được, để nội tâm có chút dao độngcủa nàng ta kiên định lần nữa.

Hiện tại, thấy thứ nữ trước kia mà nàng ta xem thường, bâygiờ đã trở thành Vương phi nàng khó có thể sánh bằng, để lòng nàng ta ghen tỵ lầnnữa. Nếu Túc Vương đúng như trong truyền thuyết khắc thê, tại sao A Nan còn sốngthật tốt, còn có thể dùng cái vẻ mặt này mà nhìn mình?

Lục Phỉ Đình cảm thấy truyền thuyết nhất định là không thểtin tưởng, ít nhất A Nan tồn tại chính là ví dụ.

A Nan cùng Lục Phỉ Đình cáo biệt, ngồi lên xe ngựa phủ TúcVương trở về vương phủ.

Trên xe, Như Thúy mặt đầy khẳng định nói: “Lục Tiểu Thư nhấtđịnh đang có ý nghĩ xấu!”

Như Lam nhìn nàng một cái, trách mắng: “Không biết lớn nhỏ,Vương phi không lên tiếng, bản thân mình biết gì mà nói hào hứng thế.”

Như Thúy phản bác: “Như Lam tỷ tỷ nói không đúng rồi, tiểuthưcũng không phải thần tiên, chính bản thân tiểu thư cũng còn có lúc mơ hồkhông rõ mà, cho nên cần chúng ta làm nô tỳ ở bên nhắc nhở. Chỉ là, mặc kệ LụcTiểu Thư có ý định gì, nàng nhất định sẽ không có biện pháp làm được. Bởi vìVương gia nhà chúng ta nhất định sẽ coi nàng như đồ bỏ đi.”

A Nan vốn là đang suy nghĩ, nghe được lời Như Thúy nói, thiếuchút nữa phun.

Chỉ là, Như Thúy nói cũng đúng, nếu như Lục Phỉ dám lại gần,không cần nàng ra tay, Vương gia tuyệt đối sẽ coi nàng nhưrác mà ném ra khỏi phủ,nói không chừng còn sẽ cho người đem chỗ Lục Phỉ đình đi qua lau mấy lần mới được.

Nghĩ tới đây, tâm tình A Nan thật tốt, lại một lần nữa cảmthấy gả cho lão công ưa sạch sẽ thật sự làmột chuyện vô cùng tốt.

**********

Sở Bá Ninh rời kinh ngày thứ hai, A Nan cùng lúc nhận đượcthiệp của Thừa tướng phu nhân cùng lệnh của Thái hậu.

Thừa tướng phu nhân đưa tới thiệp nói, Lục lão phu nhân ngãbệnh, nàng có rãnh rỗi trở về phủ thămtổ mẫu. Mà Thái hậu cho người nhắn nhủ chỉý, lão nhân gia ngồi rảnh rỗi, nhớ nhung con dâu, triệu nàng vào cung ở mấyngày với bà.

Hai chuyện này, thật là đòi hỏi người biết cách xử lý. Chỉlà A Nan ở thời đại này, danh tiếng con gái đặc biệt quan trọng, loại chuyện hiếuđạo, biết rõ chỉ làphải phép, nếu ngươi không biểu hiện tốt, sẽ bị người đâm sốnglưng, bị chửi làkhông hiền không hiếu thuận.

Vì vậy, A Nan lập tức đi tìm món quà quý trọng lại không dễdàng xoi mói, mang theo nha hoàn cùng đến phủ Thừa tướng.

Trước cửa phủ Thừa tướng, lão quản gia đã cung nghênh

“Tứ Tiểu Thư, ngài đã về.” Lão quản gia mặt vỏ quýt, cườiđến nếp nhăn nhưhoa cúc nở rộ, đặc biệt phát hiện chỉ có một mình A Nan trở về,hoa cúc nở càng rực rỡ —— Tội nghiệp, lão quản gia lúc này đã quên chuyện TúcVương đã rời kinh rồi.

A Nan khách khí cười cười, hỏi: “Kiều thúc, tổ mẫu như thếnào? Khá hơn chút nào chưa?”

Lão quản gia thở dài, “Ai…… Còn chưa phải đến bộ dáng kia,nhưng lão gia gấp đến độ……”

A Nan mang theo nha hoànvào nội viện, để bọn thị vệ ởngoàiviện, hướng viện Lục lão phu nhân đi tới.

Chỗ ở của Lục lão phu nhân hết sức tinh xảo, bố trí trang sứckhắp nơi hiển thị rõ tinh đắt, chính làchỗ thích hợp với lão nhân gia, có thểthấy được Thừa tướng phu nhân đối với Lục lão phu nhân hết lòng.

Thấy A Nan tới, tự có nha hoàn vén rèm lên cho nàng vào.

A Nan đi vào bên trong nhà, đầu tiên ngửi thấy mùi thuốc,sau đó thấy trong phòng còn có nữ quyến, trừ đại tỷ Thục phi vẫn còn ở trongcung, con gái Lục gia gả ởKinh thành đều trở về, Lục Phỉ Đình, Lục Phỉ An, LụcPhỉ Bình cũng ở đây.

“Tứ muội, ngươi đã về rồi.”Tam tỷ Lục Phỉ Tễ nhu nhãcườinói.

Ấn tượng của A Nan đối với Tam tỷ rất tốt, mặc dù nàng ấytrước khi xuất giá có chút thanh cao, nhưng nàng ấy có tư chất thanh cao tư, màbây giờ nàng ấy sắp làm mẹ, có lẽ mang thai khiến nàng ấy có thêm chút mềm dịucùng thanh mị, đôi mắt long lanh như song nước nhìn sang, thật sự là làm chonam nhân nhìn mà tâm cũng mềm nhũn một nửa.

“Tam tỷ tỷ.” A Nan hướng nàng gật đầu, sau đó quan tâm hỏi:“Bây giờ tổ mẫu như thế nào? Khá hơn chút chưa?”

Bởi vì mọi người đều ở đây, A Nan cũng không tiện vào bêntrong xem lão thái thái thế nào, đoán chừng lão thái thái cũng không muốn gặpnàng.

Trong đám nữ quyến, cao nhất là Lục Phỉ Dung, lúc này Lục PhỉDung trả lời, “Đại phu nói, tổ mẫu mặc dù tuổi tác cao, nhưng lão nhân gia thânthể kiện khang, cũng không lo ngại, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.

Thật ra thì người ở chỗ này chỉ cần có chút thông minh cũngbiết lão thái thái là bởi vì Lục Chí Thành, Lục Chí Lăng bị trừng phạt mà ngã bệnh,hơn nữa bệnh này sớm không sinh muộn không sinh, cố tình vào lúc Túc Vương vừarời kinh liền ngã bệnh, đây không phải là làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái chứ?

Thừa tướng phu nhân đang ở bên trong phục vụ lão thái thái uốngthuốc, chờ lão thái thái uống thuốc xong, mới để các cô nương vào.

Lão thái thái ngồi ở trên giường, cái trán còn bọc khăn trắng,xem ra quả thật có chút bộ dáng ngã bệnh. Lão thái thái thấy một phòng các cháugái xinh đẹp như hoa, tâm tình quả thật vui mừng, thấy A Nan đi theo Lục Phỉ Tễđi đến, độ cong khóe môi lão thái thái dường như giảm xuống mấy phần.

“Tổ mẫu, ngài sao rồi? Khá hơn chút nào chưa?” Ba cô nương vẫnchưa lấy chồng nước mắt ròng ròng nhìn lão thái thái, vẻ mặt đầy quan tâm.

Thừa tướng phu nhân để cho cô nương đứng rộng một chút, nhiềungười chen tới đây làm cho không khí không lưu thông, người cũng đè nén, bàcũng không muốn lão thái thái lại có cơ hội ngã bệnh.

“Sao các con đều tới đây?” Lão thái thái suy nghĩ nói: “Cũngkhông phải là bệnh nặng, mấy ngày nữa là khỏe, sao lại làm phiền các con lo lắngchạy về? Đặc biệt làTam nương Tử, Tứ nương Tử, các con đều đã làm mẹ rồi,không thể để tâm tư đặt ở nhà mẹ, chuyện này sẽ để người ta cười Lục gia khôngcó giáo dục.”

Lão thái thái lời này thoạt nhìn là đối với Lục Phỉ Đình, LụcPhỉ Tễ nói, nhưng trong đó ẩn dụ không chỉ hai cô nương, cả Thừa tướng phu nhâncũng khẽ mày cau lại. Ý định thông suốt sớm đã biết rõ lão thái thái chỉ là cáigì, đây không phải là ám chỉchuyện lần trước sao? Lần trước A Nan bị hai đệ đệkhi dễ, cuối cùng do Túc Vương tự mình ra tay dọn dẹp, quả thật là nhúng tayvào chuyện nhà mẹ đẻ rồi.

A Nan ở trong lòng miệng méo lệch ra, dù sao lão thái tháitrước kia đã không cho nàng sắc mặt tốt, hiện tại nàng gả đi, bà ấy cũng khôngmuốn cho nàng sắc mặt tốt.