Hiền Thê Khó Làm

Chương 38



Hai ngày sau, A Nan an phận sống trong vương phủ chuẩn bịhành lý cho Sở Bá Ninh.

Mùa đông đã cận kề, hơn nữa Đồng Thành là đất biên thùy, mùađông tới sớm, nghe nói tháng mười một sẽ có tuyết rơi, khí hậu có nhiều ác liệt,đặc biệt là so với Kinh Thành, như là nơi hoang dã. Vì vậy, An ma ma nói cho ANan nghe những vật phẩm tốt nhất mà cần chuẩn bị cho Túc Vương, A Nan nghe xonglại nói An ma ma chuẩn bị thêm nhiều áo lông giữ ấm cùng áo choàng, sau đó đếndược liệu, như thuốc trị nứt da, thuốc chống gió rét, thậm chí A Nan cũng lấyluôn nhân sâm mấy trăm năm trong phòng thuốc để luôn trong hành lí. Kể cả nhânsâm ngàn năm mà Ôn Lương đưa tới, cực kì trân quý cũng mang đi, bên ngoài có việccũng có thể dùng đến.

“Vương phi quả là rất quan tâm Vương gia, đem hết một nửa dượcliệu vào trong hành lí rồi.” Một ma ma nhìn A Nan không khỏi trêu ghẹo nàng. Mama này là người chữa vết thương cho A Nan hôm tân hôn đầu tiên nàng bị thương,nói đã từng có một thời gian ở trong y quán, biết chút y thuật. A Nan thấy bàdáng dấp chu toàn, mới ba mươi tuổi, cẩn thận, tỉ mỉ, lại trung thành, nên đểbà tới phục vụ bên người.

Như Thúy đang giúp A Nan kiểm tra hóa đơn, sổ sách, cũng cườinói theo: “Chương ma ma, thật ra thì tiểu thư không nỡ rời Vương gia, nhưng tiểuthư lại không có gan nói muốn đi cùng Vương gia, chỉ có thể chuẩn bị kỹ càngthêm chút, coi như là đền bù áy náy.”

Nghe vậy, hơn nửa ma ma tỳ nữ trong phòng bật cười trêu ghẹo.

Sắc mặt A Nan có chút ửng hồng, trợn mắt nhìn Như Thúy cùngChương ma ma một cái, tiếp tục kiểm tra hành lí.

A Nan lúc này là tiểu thê tử lo lắng trượng phu rời xa nhà,hận không thể giúp hắn mang theo tất cả đồ tốt để trên đường có cái để mà sử dụng.Cho nên, đối với những lời trêu ghẹo này có chút ngượng ngùng, thẹn quá thànhgiận, nhưng không thật tâm giận, trong đáy lòng thì đúng như họ nói, rất quyếnluyến.

Chỉ là, Sở Bá Ninh không nói để nàng cùng đi, hơn nữa đó cònlà tiền tuyến chiến tranh, nàng không có lí do để đi tới.

A Nan đang kiểm tra hành lí, trong cung lại có người đưa đồtới, là áo choàng da cáo và da cọp, còn có một cặp dược liệu. Nghe nói là Tháihậu ban thưởng.

A Nan thật tâm thật ý tạ ân, vui vẻ đem các vật thưởng đểvào trong hành lí, sau đó sờ lên áo lông choàng ấm áp, nghĩ có nên làm thành áochoàng dày để Sở Bá Ninh mang theo, hay là thêm cái bao tay cũng được.

A Nan nghĩ đến liền làm, đem khối da cáo cắt cắt, tạo thànhmột cái áo choàng cùng đôi bao tay.

Trong Tử Thần điện, thần sắc của Sùng Đức Hoàng đế có chút tốităm.

Đối diện Sùng Đức Hoàng đế, là Sở Bá Ninh sắc mặt nguội lạnh.Đây là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, thật ra thì dáng dấp rất giống, chỉ là khí chấtkhông giống nhau.

Sùng Đức Hoàng đế tính tình tỉnh táo thâm trầm, lúc nào cũngtự tin, hiển thị rõ oai đế vương. Còn Sở Bá Ninh thì nghiêm túc, khí chất hòanhã thanh đạm chính trực, bất khuất, một nam tử hán chính trực trong thiên hạ,làm người khác tâm phục.

“Hoàng đệ, hiền mẫu phi oán hận mẫu hậu đã lâu, trẫm e rằngbà ấy sẽ đối với Vương phi của ngươi bất lợi.” Sùng Đức Hoàng đế nói.

Nguyên nhân hôm nay Sùng Đức Hoàng đế lưu lại Sở Bá Ninh làmuốn cùng hắn thương lượng ngoài chuyện áp tải quân lương đi Đồng Thành, còn cóchuyện này. Sùng Đức Hoàng đế lên ngôi mười năm, đã bồi dưỡng được thế lực củamình, đã thám tử âm thầm, mặc dù không nhiều, nhưng có thể dò được tin tức mìnhmuốn biết, mà tin bây giờ của hắn, là lấy được từ thám tử trong phủ An Dương.

Con mắt Sở Bá Ninh âm u, lạnh lùng nói: “Hiền mẫu phi là ngườithông minh, bổn Vương tin bà ấy sẽ biết cách ứng xử. Có lẽ bà ấy sẽ âm thầm tạokhó khăn cho A Nan, nhưng bà sẽ không hạ thủ, nếu không sẽ khó mà gánh nổi hậuquả.”

Sùng Đức Hoàng đế nghĩ ngợi, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, Hiềnmẫu phi có tuổi rồi, không thể minh mẫn bằng năm đó!”

“Vậy cứ để bà ấy an dưỡng tuổi thọ thật tốt đi!” Sở Bá Ninhkhẽ rũ mắt, “An Thuân vương ở Tây Bắc đoán chừng sẽ không chịu nổi bị Bắc Việtliên tiếp cướp bóc, có lẽ khoảng nửa tháng sẽ có cầu viện đến. Chỉ là, năm naytriều đình gặp họa nghiêm trọng, nghĩ sẽ không đủ binh lực, vật lực trợ giúp,chỉ có thể để An Thuận vương gắng chịu đựng thêm mấy ngày đi.” Về phần mấy ngàylà bao lâu, thật khó mà nói a!

Sùng Đức Hoàng đế vừa nghe, cười ha ha nói: “Ý của hoàng đệcùng trẫm không khác nhau chút nào! Vô luận là Tây Bắc hay là Đồng Thành, đềukhiến trẫm quan tâm. Chỉ là Đồng Thành là căn cứ quân sự Đại Sở, nếu bị người BắcViệt vây phá, hậu quả thiết tưởng không nghĩ nổi. Lúc này chỉ có thể uất ức Ngũhoàng huynh một lần rồi!”

Sở Bá Ninh hơi nâng khóe môi, thần sắc lạnh nhạt tựa nhưchuyện mới thảo luận chỉ là hôm nay khí trời thế nào, mà không phải là lợi dụngchiến tranh đem dã tâm bừng bừng của bạn huynh đệ nào đó làm suy yếu đi.

Nói xong, tâm tình Sùng Đức Hoàng đế chuyển tốt, có ý địnhtrêu chọc hỏi: ‘Bá Ninh à, nhắc đến Đồng Thành làm trẫm nhớ đến chuyện Chửnương tử, thật ra ngươi cũng có thể dẫn theo Vương phi đến Đồng Thành.’ Nếuchuyện này đã có tiền lệ, Sở Bá Ninh có thể mang Vương phi cùng ra biên cương.

Sở Bá Ninh lắc đầu, “Đồng Thành là cực bắc, trời giá rét địađông lạnh, vật chất khan hiếm, không thích hợp cho nàng.” Nói trắng ra là hắnnào đành để tiểu thê tử đi đến Đồng Thành chịu khổ?

Sùng Đức Hoàng đế cười nói: “Ơ, hoàng đệ là đang đau lòngcho em dâu sao ~ Chử nương tử không phải là nữ nhân sao? Hơn nữa, trẫm nghe nóiở Đồng Thành cũng có nhiều binh sĩ cùng người thân lạc cư. Những nữ nhân kiacũng có thể sống được, thì Vương phi cũng có thể chứ?”

Sở Bá Ninh hiển nhiên không thích Hoàng đế lấy lão bà mìnhra trêu chọc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đó là họ, Vương phi của Bổn vương dĩnhiên phải khác!’

“Làm sao không giống? Không phải đều là nữ nhân sao? Không lẽVương phi đệ hơn các nàng ấy một đôi mắt hay một lỗ mũi a?” Sùng Đức Hoàng đếcười đến nghẹn.

Sở Bá Ninh nhăn mày, “Hoàng thượng, nếu ngài tò mò, có thểtrở về hậu cung chú ý một chút đến đám nương nương kia, tin tưởng họ sẽ phối hợpvới hứng thú của ngài.” Nói xong, thi lễ một cái, “Thần đệ cáo lui!”. Khôngquay đầu lại rời đi, lưu lại Sùng Đức Hoàng đế đang giương mắt nhìn theo bónglưng của hắn.

***********

Buổi tối, Sở Bá Ninh trở về, A Nan đang gấp gáp làm áochoàng cho Sở Bá Ninh, thấy hắn trở về, nàng hầu hạ hắn tắm rồi ăn cơm, sau đólại tiếp tục ngồi dưới đèn may vá.

Tối nay Sở Bá Ninh không đến thư phòng, ngồi đọc sách mộtlát rồi gấp lại, đưa mắt nhìn thiếu nữ dưới ánh đèn đang chuyên tâm may y phục.

Màu da màu sứ dưới ánh đèn có vẻ mềm mại, khỏe mạnh, lông midài vểnh lên, cụp xuống, khẽ che cặp mắt trong trẻo, đen nhánh, mũi thon gọn,đôi môi đỏ tươi khẽ mím, trên mặt nghiêm túc, giống như nàng đang làm chuyện rấtnghiêm chỉnh. Tóc dài tùy ý xõa phía sau, đuôi tóc ướt lúc tắm rửa giờ đã hơikhô, tóc đen mềm rơi trước ngực, khiến thiếu nữ trở nên đáng yêu, mềm mại. Trênngười nàng chỉ tùy ý khoác một cái áo, bên trong là bộ trung y, chiếc yếm màu hồngnhư ẩn như hiện.

Cổ họng hơi căng, Sở Bá Ninh dời tầm mắt, nhìn về y phụcnàng đang may, là áo choàng đen, cổ áo may một vòng da cáo màu đỏ lửa, nhìn màusắc cùng độ dài, liền biết áo choàng này không phải là nàng làm cho nàng, như vậyđáp án không cần nói cũng biết.

Con mắt tĩnh mịch hơi mềm, hắn thích nhìn nàng ở dưới đèn vìmình mà bận rộn, không khí ấm áp yên tĩnh, chỉ có gió ngoài cửa phất qua cây tạotiếng xào xạc. Tưởng như thiên địa này chỉ có mình cùng nàng tồn tại.

Khi A Nan đem áo choàng may xong mũ trùm thì cảm thấy eo bủnrủn đau nhức, cũng không biết mình đã duy trì tư thế này trong bao lâu. A Nan cầmáo choàng kiểm tra, trong lòng đánh giá một chút, ngày mai gấp rút làm nữa thìcó thể làm xong.

A Nan về nữ công thì cũng không tệ lắm, đây là một ong nhữngtài nghệ của con gái cổ đại, nàng là nữ tử, mặc dù cầm kì thi họa rất khó học,nhưng cũng cố học một món nghề, mặc dù quần áo trong nhà quyền quý không cầnnàng tự thân vận động làm, nhưng vì cha mẹ làm chút đồ thể hiện hiếu tâm, saukhi xuất giá làm cho trượng phu mấy bộ y phục đều là rất tốt. Nếu không phải quầnáo của Thái hậu có cung nữ trong cung đặc biệt làm, nàng cũng có thể làm choThái hậu hai kiện y phục thể hiện tâm của con dâu.

“Đây là làm cho ta?” Sở Bá Ninh đi tới, cầm áo choàng lậtxem.

A Nan nheo mắt cười: “Đúng vậy, nghe nói Đồng Thành tháng mườimột sẽ có tuyết rơi, nghe thôi đã thấy lạnh, cho nên thiếp muốn trước khi chàngxuất phát, sẽ làm cho xong, để chàng mang đi.”

Tâm trạng Sở Bá Ninh có chút mềm mại, tựa hồ là cười, bộdáng hài lòng.

A Nan nhìn mặt hắn, thấy nụ cười trôi qua thật ít thì cóchút tiếc nuối, lòng thầm nghĩ, vì sao không cười hai cái để nàng say mê thêm mộtchút? Phu quân mình rõ rang dáng dấp rất đẹp, nhưng vì gương mặt luôn nghiêmtúc, còn nghiêm túc hơn cả ông già, thường làm cho người khác thấy tức giận,không thể nhận ra gương mặt hấp dẫn của hắn.

Sở Bá Ninh đem áo choàng để xuống, nói: “Đêm đã khuya, ngàymai hãy làm tiếp!” Nói xong, ôm lấy A Nan, hôn lên môi nàng một cái, hướng giướnglớn bước tới.

Ở thời điểm này, A Nan biết đã đến giờ phải lăn ln giường, vốnlà nàng còn muốn làm tiếp một lát, nhưng bây giờ nhìn hắn, chỉ có thể bồi hắncùng lăn trên giường.

Chờ mây mưa tan, A Nan lười biếng nằm trên ngực hắn thở dốc,Sở Bá Ninh kéo chăn đắp cho hai người, tay vuốt sống lưng thiếu nữ nằm trong ngực,hưởng thụ mềm mại.

“A Nan……”

“Hả?” A Nan thẫn thờ đáp một tiếng.

“Sauk hi ta rời kinh, nếu có chuyện gì, nàng cứ sai ngườivào cung gặp Hoàng hậu hoặc Thục phi nương nương, họ sẽ giúp nàng. Ừ, Lục Thừatướng cũng được, chỉ là Lục Thừa tướng không thể quá tin, hay là đi tìm Thừa tướngphu nhân. Còn nữa, một mình cẩn thận một chút, khi xuất phủ nhất định phải mangđủ thị vệ, đừng để người ta khi dễ, nếu có kẻ nào dám, nàng cứ trực tiếp sai thịvệ dạy dỗ, không cần lo lắng, Bổn vương sẽ chịu trách nhiệm……”

A Nan lần đầu nghe hắn nói thế, kinh ngạc, chờ nghe hắn dặndò xong, trong lòng vừa cảm động, vừa ngọt ngào. Chỉ là, mấy phút sau, A Nan muốnchặn miệng hắn, cái gì gọi là “đừng quá ngu để một số người tùy tiện vào phủ”?Chẳng lẽ trong lòng hắn, nàng sẽ để đồ bỏ đi vào phủ sao?

A Nan nhân cơ hội hỏi một câu, “Cha ta sẽ không phải nằmtrong một sốngười đó chứ?”

“Nhạc phụ đại nhân đương nhiên không phải, nhưng nếu đi lạinhiều, có chút không tốt!” Sở Bá Ninh thành thực nói.

A Nan nổi giận, Vương gia thật là biết cách nói đâm vào lòngngười a! Đó là phụ thân nàng, Lục Thừa tướng đó, sao hắn lại có thể nói như vật?Vì giận, A Nan ngẩng đầu lên cắn miệng của hắn.

Dĩ nhiên, A Nan không dám cắn quá nặng, chỉ là dùng răng nhẹnhàng gặm gặm, muốn cho hắn một bài học, để cho hắn nói chuyện đừng có chọc ngườiquá đáng. Sở Bá Ninh chỉ cảm thấy cảm giác tê dại bay thẳng lên não, thiếu nữtrong ngực như mo con mang cho hắn sự kích động.

Thật ra thì hắn cũng không đành lòng để lại tiểu thê tử, chỉlà Đồng Thành khí hậu khắc nghiệt, hắn lo tiểu thê tử của hắn không thể sinh tồn,sợ nàng giống những nữ nhân kia, xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên chỉ có thểđể nàng lại.

Sở Bá Ninh lật người, đem thiếu nữ nhỏ bé đè xuống, hôn lênmôi nàng, nâng một chân nàng lên, đem phái nam đang sưng phồng lên, đâm vàothân thể còn ướt át, ấm áp của nàng, dịu dàng yêu nàng. A Nan ngẩng mặt lên, gươngmặt trái táo diễm lệ đỏ tươi, đôi mắt đen nhánh bị che bởi một tầng sương mỏng,mông lung trong ngọn đèn, khiến nàng càng mê người, làm cho Sở Bá Ninh khôngnén được động tác, không thể dịu dàng được nữa, lôi nàng vào vòng xoáy kíchtình.

A Nan ôm chặt người nam nhân, lồng ngực hắn cứng rắn ướt mồhôi dán trên ngực nàng mềm mại, ma sát mang theo cảm giác khác nhau, nghĩ đến hắnsắp phải rời đi, không khỏi càng phối hợp động tác của hắn, khiến Sở Bá Ninh rốtcuộc thưởng thức được cảm giác nước sữa hòa nhau, muốn ngừng mà không được.

Không biết qua bao lâu, A Nan rốt cuộc không chịu nổi, hônmê bất tỉnh.

Xong chuyện, Sở Bá Ninh nằm trên người A Nan thở, vươn tayôm lấy nàng, cúi đầu nhìn, tiểu thê tử đã sớm ngủ thiếp đi, không khỏi khẽ cười.

Sở Bá Ninh không buông nàng ra, cũng hưởng thụ ôm ấp thiếu nữkhông mảnh vải trong ngực… Tuyệt vời hưởng thụ, ban đêm trời giá rét, một látsau mồ hôi trên người đã khô, cũng không xuống giường đi tắm, mà đưa tay cầmkhăn lông sạch sẽ trên đầu giường làm sạch sẽ, ôm tiểu thê tử cùng nhau ngủ.

*******

Phủ Thừa tướng.

Ban đêm, một bóng dáng mảnh khảnh dịu dàng đi về phía trước.Cho đến một gian phòng trong Từ Đường, người nọ nhìn chung quanh một chút, kéocao áo choàng trên người ngăn trở gió đêm lành lạnh, cẩn thận đẩy cửa gỗ dầy cộmnặng nề.

Cửa gỗ phát ra một tiếng vang “kẽo kẹt”, cũng làm người bêntrong đang đói bụng đến không ngủ được, giật mình đứng dậy.

“Là ai?!” Phòng bố trí đơn giản, hai nam hài ngủ chung mộtchỗ thấy một bóng đen đi vào, ban đêm gió lớn lạnh lẽo, tất cả gió thổi cỏ laycũng hù dọa hai thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ.

“Thành đệ, Lăng đệ, là ta.”

Đè thấp thanh âm còn có thể nghe ra mềm mại thanh nhã, hainam hài con mắt lóe sáng, một người chạy xuống giường nhào kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷmang gì tới vậy? Ta sắp chết đói rồi.”

Lục Phỉ Đình cầm vải trắng đang đậy rổ vén lên, một mùi thứcăn thơm nhào tới, ngay cả Lục Chí Thành bên cạnh hơi có vẻ do dự cũng mãnh liệtnuốt nước miếng. Mặc dù bị phạt quỳ Từ Đường, không được bước ra Từ Đường mộtbước, nhưng bọn hắn bị trừng phạt cũng không nặng, mỗi ngày chỉ là quỳ mấy canhgiờ thì có thể nghỉ ngơi. Điều để cho bọn họ khổ không thể tả chính là bị cấmđóng ở Từ Đường nhỏ bé này, khiến thói quen tự do thật sự là quá khó khăn. Mộtthứ khác chính là thức ăn cấp bậc rõ ràng thấp xuống, có thói quen ăn thức ănngon khiến các thiếu gia cơm nuốt không trôi, không có cách nào ăn no.

Như hôm nay, Lục Chí Lăng rốt cuộc nổi đóa, công bố không chịuăn “thức ăn heo”, đem hỰ đựng thức ăn đổ đi. Mà lời này vừa vặn bị Lục Phỉ Đìnhđi ngang qua nghe được, Lục Phỉ Đình nghe thức ăn nhà mình bị tiểu đệ nói như vậy,tức giận trong lòng, vì vậy ngăn người làm đi bẩm báo cho Thừa tướng phu nhân,nói hôm nay không cần cho hai tiểu thiếu gia ăn, để bọn họ nhịn đói, xem ngàymai bọn họ có phải còn dám chẳng thèm ngó tới đối với loại “thức ăn heo” haykhông.

Vì vậy, hai bé con bị đói bụng đến hiện tại.

Hai người nhìn thấy trong hộp đựng thức ăn còn chút cơm trắng,cảm động một trận, không cần người phục vụ liền tự mình ăn. Lục Phỉ Đình róttrà cho bọn hắn, ôn thanh, nhỏ nhẹ nói bọn hắn ăn từ từ.

Chờ ăn no, Lục Chí Lăng ra ngồi trên ghế, hướng về phía LụcPhỉ Đình nói: “Tỷ tỷ, ta muốn trở về Ninh thành, không muốn sống ở Kinh thành.”

Ánh mắt Lục Phỉ Đình khẽ nhúc nhích, không trả lời.

Lục Chí Thành tương đối biết điều, không ồn ào theo Lục ChíLăng, an tĩnh ngồi một bên nhìn bọn họ.

Lục Chi Lăng đợi nửa ngày không thấy Lục Phỉ Đình trả lời,có chút gấp gáp nói: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không nhớ mẫu thân cùng phụ thân sao?Nơi này không phải nhà chúng ta, sẽ không ai che chở chúng ta.”

Lục Phỉ Đình vội vàng trấn an đệ đệ, chờ tâm tình đệ đệ bìnhtĩnh, dịu dàng nói: “Lăng đệ yên tâm, hôm nay tỷ tỷ tới là mang đến cho cácngươi tin tức tốt. Tam thúc không phạt các ngươi nữa, cộng thêm tổ mẫu gần đâyngã bệnh, Tam thúc không có cách nào, nói qua hai ngày sẽ để các ngươi rời TừĐường. Lăng đệ, tỷ tỷ cũng muốn trở về Ninh thành, chỉ là không phải lúc này. Tổmẫu đã lớn tuổi, bà quyết ở lại Kinh thành, nếu chúng ta đều đi, không có ai ởbên cạnh bà, không có người nói chuyện, tổ mẫu sẽ rất tịch mịch? Phải không?Lăng đệ, tổ mẫu thương ngươi, ngươi cũng không muốn bà ngã bệnh không có aichăm chứ?”

Lục Chí Lăng nghe thế, bộ mặt như đưa đám. Chỉ là nghe đếnviệc sắp có thể rời Từ Đường, khiến hắn vui mừng trở lại. Mặc dù lần này bị dọaquá mức, cũng bị trừng phạt sinh lòng sợ hãi, nhưng chỉ là hơi sợ thôi, ít hômnữa, đã không còn có cảm giác gì rồi, hắn là tiểu bá vương ở Ninh thành, chỉlà Túc Vương đã để lại bóng ma trong lòng hắn, chỉ cần nghe hai chữ Túc Vương,cũng làm cho hắn sợ đến không dám thở mạnh.

Lục Phỉ Đình cùng hai nam hài nói vài lời, bảo đảm tối mai sẽmang đồ ăn tới, vừa nhìn hai nam hài, cẩn thận ra cửa.

Bên ngoài Từ Đường, nha hoàn đang canh chừng cho Lục PhỉĐình đang lo lắng, sợ có người sẽ phát hiện hành động của tiểu thư, thấy Lục PhỉĐình bình an đi ra, thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghênh tới, nhận rổ trong taynàng.

“Oanh Ca, không có ai đến chứ?” Lục Phỉ Đình nhỏ giọng hỏi.

“Không có, nô tỳ vẫn canh giữ nơi này.”

Lục Phỉ Đình nghe nha hoàn trả lời, gật đầu một cái, kéo chặtáo choàng trên người, mang nha hoàn cùng trở về viện của mình.

Lục Phỉ Đình sắc mặt bình tĩnh, cũng không ai biết lúc này nộitâm của nàng đang khổ sở.

Từ hôm đi thỉnh an lão thái thái, trong lúc vô tình từ miệngLục Thừa tướng biết Túc Vương ít ngày nữa sẽ đi Đồng Thành, trong lòng nàng nhấclên sóng to gió lớn, không thể thở bình thường.

Lục Phỉ Đình ngẩng đầu lên, nhìn bụi hoa đỗ quyên trong sân,ở trước gió đêm chập chờn, trong lòng âm thầm thề, vô luận như thế nào, nàngtuyệt đối sẽ ở lại Kinh thành, cho đến khi Túc Vương trở lại!!!