Hiền Thê Khó Làm

Chương 31



A Nan mặttràn đầy từ ái, dùng mắt mắt trìu mến nhìn nhân sâm, bộ dáng khôngcó tiền đồ khiến Như lam nghiêng đầu, nhắm mắt làm ngơ. Giống như ANan còn có Như Thúy, nha đầu này cũng đang nhõ dãi thèm thuồng nhìnnhân sâm.

“Tiểu thư,nếu đem địa tinh này bán, chúng ta chắc chắn phát tài đó!” Như Thúylau nước miếng nói.

“Không cótiền đồ!” A Nan làm bộ đánh nàng, “Đây là đồ tốt để cứu mạng đó,ngàn vàng khó mua, em lại dám nói bán nó đi, thật không có kiếnthức!”

Đem nhahoàn không có kiến thức kia giáo huấn một trận, A Nan cẩn thận từngli từng tí đem nhân sâm để vào trong hộp, trinh trọng giao nó cho NhưLam, để nàng cất đi, không chừng một ngày nào đó sẽ phải nhờ nócứu mạng, dù sao có nó trong tay, coi như là thần y rồi!

A Nan rấtcó gắng mới đem cảm giác hưng phấn có được bảo bối mà đè xuống,sau đó mới nhớ lại chuyện hôm nay vào cung, lập tức cho người mời Anma ma tới.

“Vương phi,ngài tìm nô tỳ có chuyện gì?” Sau khi An ma ma đi vào, trực tiếp hànhlễ.

A Nan gọidậy, mang nụ cười thân thiện trên mặt nói: “An ma ma, hôm nay vào cung,mẫu hậu nói với bổn cung, hai cô nương Họa Ý, Phong Nhã có thể đểbổn cung làm chủ an bài. Ngươi xem, đem hộ dán hoàn trả lại cho họ,cho các nàng chút bạc rồi trả về được không?”

Ở thờiđại này, cung nữ sẽ có một thứ gọi là “hộ dán”, là thứ chứng minhthân phận của các nàng. Nếu như muốn đưa họ ra khỏi cửa, không chỉcấp bạc là xong, mà còn phải đem hộ dán trả lại cho họ, coi nhưgiải trừ thân phận cung nữ của họn, sau này sẽ làm người dân bìnhthường. An ma ma đối với hai cung nữ kia rất chán ghét, hai người khôngthức thời, không hiểu rõ thân phận làm An ma ma rất không muốn gặphọ. Cho dù là thái hậu ban thưởng tới, cũng là nô tài, Vương giakhông cân nhắc họ, chỉ để ở trong góc. Cũng bởi vì một cung nữ quađời, hai người này còn lên mặt mà yêu cầu, cho dù là chết thì cũngcoi như là duyên phận của các nàng, nhưng dám làm chuyện mà ngườikhác thấy tức giận. Nói trắng ra thì hai người này vẫn còn là nôtài, mệnh mỏng như giấy bạc, chủ nhân mà mất hứng, tùy ý giết đềuđược, còn dám có ý kiến sao?

An ma mamặc dù không biết Vương phi vì sao lại xử lý chuyện này như vậy,nhưng bà làm đúng bổn phận của mình, đối với phương pháp của Vươngphi cũng không có ý kiến gì. Hơn nữa, hai người kia đi cũng tốt,tránh khỏi ở lại trong phủ ám người!

Chuyện haingười kia gây ra, A Nan cũng không nói cho Sở Bá Ninh biết, Tần quảngia và An ma ma biết chuyện cũng trầm mặc, mọi người xử lý mọichuyện ăn ý, nhịp nhàng.

A Nan gọiAn ma ma là muốn đem chuyện này cho bà xử lý. Dĩ nhiên, A Nan quyếtđịnh buổi tối sẽ nói với Sở Bá Ninh một tiếng, nếu hắn không có ýkiến, chuyện cứ như vậy mà làm.

Qua khônglâu sau, yến tiệc kết thúc, Sở Bá Ninh mang theo một thân mùi rượutrở lại.

A Nan mớira nghênh đón, đã ngửi thấy mùi rượu, đầu nàng có chút choáng váng,vội vàng tới đỡ nam nhân uống nhiều rượu kia.

“A Nan, Tửtu uống say, nàng cho người đưa hắn đến phòng khách, thuận tiện mangcanh giải rượu lên…” Sở Bá Ninh ngồi tựa trên giường, mặt có chútửng hồng, che trán chậm rãi nói: “Uhm… đưa hắn đến tây phòng, cáiphòng hắn vẫn ở trước kia ấy…”

A Nan nghexong, tức bể phổi, thầm nghĩ, thì ra là khác quen cơ đấy, sẽ khôngmang theo Vương gia nhà nàng đi xem tuyết ngắm trăng, ngắm sao nói lýtưởng sống chứ.

Tia hảocảm mà A Nan dành cho Ôn Lương vừa dâng lên liền biến mất!

Trong lòngA Nan thầm oán, trên mặt lại kính cẩn đáp một tiếng, mặc dù thanh âmcủa Sở Bá Ninh bình thường rõ ràng, nhưng cũng có phần chậm đôichút, như thế có thể thấy được hắn đã uống rất nhiều. A Nan trướctiên phân phó Như Lam tìm tần quản gia làm theo ý Vương gia phân phó,xử lý tên quỷ say trong đại sảnh, sau đó phân phó Như Thúy đi nấu canhgiải rượu, ma ma ở cửa mang nước nóng tới.

A Nan choma ma ở cửa đi ra, tự mình lau khăn nóng cho nam nhân trên giường.

Sở BáNinh dựa ở trên giường, tròng mắt nửa mở nửa khép, một mảnh sươngmù mờ ảo, gương mặt tuấn tú giống như thư sinh dính chút hồng nhạt,xem ra thật sự là sắc đẹp có thể thay cơm.

A Nan tim đậpnhanh hơn, cảm thấy Vương gia lúc này so với cái gì mà mỹ nam đệ nhất Kinhthành còn mê người hơn. Thật may là A Nan đã đuổi đám nha hoàn đi, nếu hình tượngcủa Sở Bá Ninh như này mà cho các nàng thấy, uy nghiêm của Túc Vương không nhữngkhông còn, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ kì quái a!

“Thiệt là,không có việc gì lại uống nhiều như vậy làm gì…..” A Nan nhỏ giọng oán trách,giống như một thê tử bình thường, thấy trượng phu uống rượu thì không nhịn đượcmà mắng một vài câu!

Sở Bá Ninhlười biếng dựa vào giường, thanh âm hấp dẫn mê người, “… là quỷ rượu Tử Tu éprượu Bổn vương, Bổn vương cũng không thích, tửu sắc hỏng việc…..”

A Nan sợ hếthồn, chăm chú nhìn, thấy thần sắc hắn bình tĩnh thì mới yên lòng. Chờ ý thức đượcnội dung câu nói của hắn, vạch đen hiện lên trên mặt, lòng nói: Vương gia a,chàng mới mấy tuổi mà đã đem “tửu sắc hỏng việc” lý giải được thấu đáo thế?Nàng có nên vui mừng không?

A Nan cầmkhăn lông nóng lau mặt cho hắn, sau đó đem áo khoác trên người hắn cởi ra. ANan cũng không phí sức đem áo của hắn cởi ra, lại đem giày cũng cởi nốt. Namnhân này khi uống rượu say rất an phận, thậm chí không cần phải gọi cũng tựmình giơ tay phối hợp!

Chờ khi ANan vươn người muốn kéo chăn đắp cho hắn thì Sở Bá Ninh đột nhiên đưa tay cầm cổtay nàng, éo lấy, cả người A Nan ở trước nằm úp trước ngực hắn, một mùi hươngnam nhân kèm theo mùi rượu lao thẳng vào mũi.

A Nan bịchoáng váng đầu, muốn giằng co, nhưng cánh tay Sở Bá Ninh như song sắt đè trêneo nàng, khiến nàng không thể động đậy.

“Thế nào?”

Sở Bá Ninhnhấc nàng lên, để cả người nàng cũng nằm trên người hắn, sau đó nâng mặt củanàng lên, hôn lên môi nàng……

A Nan trợnmắt, lập tức giằng co, miệng bị ngăn chặn không có biện pháp nói chuyện, chỉ cóthể gào thét ở trong lòng: đại ca này, bây giờ là ban ngày đó! Ngươi không phảilà Túc Vương gia quy tắc nghiêm túc gì đó sao? Ban ngày tuyển dâm là làm trái lờidạy của Thánh Nhân a a a!!!

“A Nan, đừnglộn xộn.” Sở Bá Ninh cau mày, hiển nhiên không thích người nào đó không biết thứcthời, trực tiếp lật người đem A Nan đè ở phía dưới.

“Vương gia,hiện tại không được, là ban ngày……” A Nan khẽ gọi, bên ngoài còn có nha hoàn đấy.

“Nàng thậtlà!” Sở Bá Ninh cúi đầu, trực tiếp đem miệng nàng miệng chặn lại, hôn đến chóngmặt, nâng niu mặt của nàng, nói giọng khàn khàn: “Gọi tên ta……”

“……” A Nanđưa mắt đảo một vòng.

Đột nhiên,A Nan kêu a một tiếng, vội vàng che miệng lại, tức giận trợn trừng mắt nhìn namnhân trên người —— hắn, hắn, hắn thế nhưng trực tiếp sử dụng tay véo ngực nàng,mặc dù không đau, thế nhưng cảm giác tê dại bị bức hiếp thật sự là muốn mạngngười a.

“Ngoan ~ Gọitên ta……” Sở Bá Ninh nhìn sương mù trong mắt nàng, an ủi hôn nhè nhẹ lên môi củanàng.

A Nan đầuhàng, tê của lão công mình vì sao nàng không thể gọi? Dứt khoát thả lỏng người,nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Bá Ninh……”

Nam nhânhài lòng, những nụ hôn dần dần dời xuống, đem cổ nàng trở thành miếng lạp xưởng,gặm gặm không ngừng.

Lại một látsau, đa A Nan cố gắng ở trong lòng động viên cho mình thì đột nhiên trên ngườikhông một tiếng động.

A Nan bị épmột hơi thiếu chút nữa thở không được, thấy đầu kia chôn ở trước ngực nàng lộra ý vị buông lỏng, A Nan cẩn thận giơ tay đem đầu nâng lên, phát hiện Vươnggia nhà nàng, thế nhưng —— ngủ thiếp đi!

A Nan rơi lệđầy mặt:…… Đây là chuyện gì vậy á? Nàng đã chuẩn bị xong hành trình tuyển dâmban ngày, nhất quyết lần này vi phạm đạo đức của thánh nhân rồi, sao lại dừng lạivậy, gào khóc ngao!!! Vai nam chính lại ngủ thiếp đi, thật là quá phũ, làm chongười ta nhức cả lòng!!

A Nan dởkhóc dở cười, nhưng vẫn cẩn thận đem quỷ say trên người chuyển xuống giường, vốnmuốn đứng dậy, ai biết người ngủ thiếp đi thế nhưng nổi tính xấu, cánh tay dàitheo thói quen tìm tòi, liền đem cả người nàng cuốn vào trong ngực, ôm ngủ tiếp.

A Nan thậtsự là thở gấp không lên, thành thân đến bây giờ, ngủ trên giường đã quen, đểcho nàng có thói quen nằm trong ngực hắn, cũng làm cho hắn có thói quen ôm nàngngủ. Loại này thói quen một khi dưỡng thành, liền trở thành tự nhiên, vì vậy uốngsay cũng muốn ôm người cùng nhau ngủ.

A Nan khókhăn thò người đem chăn kéo qua đắp cho hai người, nhìn một chút trong phòng,cũng vừa đến lúc nàng ngủ trưa.

A Nan đem cảngười vùi vào trong ngực nam nhân, nhắm mắt lại ngủ trưa.

Không biếtngủ bao lâu, cảm giác đột nhiên người bên vừa động, A Nan hồ đồ lờ mờ tỉnh lại,liền nhìn thấy Sở Bá Ninh đang vén chăn đứng dậy.

A Nan vuốtmắt ngồi dậy, đem tóc dài trước ngực hất trở về sau lưng.

“Vương gia,ngài đã tỉnh rồi hả? Có muốn uống chút canh giải rượu không?” A Nan mặc quần áotử tế hỏi.

Sở Bá Ninhxoa huyệt Thái Dương, nghĩ cảm giác say rượu thật đúng là không dễ chịu, đối vớilời của A Nan chỉ: “Ừm” một tiếng.

A Nan vộivàng gọi An ma ma, phân phó bà ta đem canh giải rượu đến, sau đó hỏi thăm NhưLam tình huống của Ôn Lương.

Như Lam vẻmặt rối rắm, liếc nhìn Sở Bá Ninh đang uống canh giải rượu, nhỏ giọng nói,“Vương gia, Vương phi, Ôn đại nhân còn say, ngài ấy…… Ngài ấy bay đến nóc nhàca hát, Tần quản gia đang sai bọn thị vệ đi đem ngài ấy xuống……” Như Lam bực hếtchỗ nói, lão quản gia tức điên rồi, vốn là muốn cho người trực tiếp đem ngườinào đó đang bò trên nóc vương phủ trực tiếp đánh xuống.

A Nan vô luậnkiếp trước hay kiếp này đều là người ngoan ngoãn, chưa từng thấy người say khướt,tại chỗ trợn tròn cặp mắt, dùng tay áo che miệng.

Sở Bá Ninhcau mày lại thật chặt lên, đem chén để xuống, đứng dậy, “Bổn vương đi xem mộtchút.”

“Cung tiễnVương gia.” Như Lam uất ức hành lễ.

A Nan rấttò mò, Ôn Lương là mỹ nam đệ nhất Kinh thành, khi say lướt khướt sẽ như thếnào, tò mò muốn đi xem một chút, chỉ là Sở Bá Ninh không cho nàng đi, nàng cũngkhông có lá gan chạy đến đó, điều này đối với thanh danh của nàng bất lợi, vẫnlà ngoan ngoãn ở trong phòng.

Chỉ là hiếukì của A Nan sẽ được người nào đó thỏa mãn thôi.

Như Thúy âmthầm đi vào, cười đến mặt mày đỏ ửng lên nói với A Nan: “Tiểu thư, Ôn đại nhâncó giọng hát so với danh hát kinh thành còn hoàn hảo hơn, ~~ tiểu thư, ngườikhông biết đâu, Ôn đại nhân thật lợi hại, vèo một cái đã bay lên nóc nhà, sauđó, ngồi trên nóc nhà vừa uống rượu vừa ca hát, gió thổi mạnh mà tóc của ngài ấyquá dài, lại không cột chắc, bay loạn trên không trung, thật sự giống như đámquỷ đang múa may…..”

A Nan vốnlà nghe hào hứng bừng bừng, đến cuối cùng chỉ còn lại có khuôn mặt ngạc nhiên.

Nha hoàn vẫnnói tiếp: “Nô tỳ nghĩ, nhất định là hình tượng Ôn công tử khi đó rất giống đạima đầu mắc bệnh tả, cho nên Tần quản gia vừa nhìn thấy, liền kích động, lập tứcsai thị vệ đánh ngài ấy ngã xuống. Sau đó thị vệ nói đó là công tử của Trấn QuốcCông, Tần quản gia mặt thất vọng, liền sai thị vệ đi tìm cái thang đem Ôn côngtử cứu xuống……”

A Nan: ╮(╯_╰)╭, sao không trực tiếp đánh xuống, thật là đáng tiếc ~~ Tần quản gia thật nên họcmột ít kiên quyết từ Vương gia ~~

Tửu lượng củaÔn Lương thật sự không tốt, lại say rượu, lăn qua lăn lại, leo lên ngựa của phủTúc Vương rồi té ngã. A Nan mặc dù không ở hiện trường, nhưng sau khi Như Thúyra hiện tường quan sát, trở lại, dùng ngôn ngữ thuật lại cho A Nan nghe.

Vì vậytrong lòng A Nan, hình tượng một vị mỹ nam đệ nhất kinh thành bỗng tụt xuống đếnđáy cốc, đó chính là kẻ vô lại hời hợt, hồ ly khoác da dê.

Gần tối, SởBá Ninh dắt tay A Nan, tiễn Ôn Lương về.

Ôn Lương đãtỉnh rượu, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, thanh âm văn nhã: “Vương phi, Tử Tu đã làmphiền, nếu có chỗ thất lễ, xin lượng thứ.”

“Ôn công tửkhách khí rồi.” A Nan nhàn nhạt nói, thầm nghĩ, nếu như ngươi đưa ta thêm mộtcây nhân sâm nữa, ta nhất định sẽ không để ý!

Ôn Lướng chắptay hướng hai người, nói: “Vương gia, ngày mai Tử Tu trở về Đồng Thành, ở đó chờhội ngộ cùng ngài, chúng ta cùng nhau diệt Bắc Việt, để chúng biết nhuệ khí củabinh sĩ thiên triều chúng ta!”

MỴ lời nóiđầy nghĩa khí vậy, nhưng lại từ một mỹ nam đang phe phẩy quạt nói ra, thậtkhông có chút huyết khí nam nhân, ngược lại, cho người ta cảm giác con nhà giàunói chuyện linh tinh.

A Nan dùngkhăn che miệng ho.

Sở Bá Ninhkhông nhìn, nói: “Đi thong thả, không tiễn!”

Sau đó kêulão quản gia đóng cửa chính.

*************

Hai ngàysau lâm triều, Sùng Đức Hoàng đế hạ chỉ, ra lệnh Túc Vương Sở Bá Ninh ba ngàysau áp tải quân lương đi Đồng Thành.

Đợi khi cácquan lại về hết, Sùng Đức Hoàng đế chỉ lưu lại Sở Bá Ninh. Sùng Đức Hoàng đếnhìn nam tử trước mắt mặt mũi nghiêm trang, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Bá Ninh, lầnnày vất vả cho đệ rồi!”

“Vì Hoàngthượng mà làm là chức trách của Thần đệ!” Sở Bá Ninh chắp tay trầm giọng trả lời.

“Bá Ninh,hoàng huynh tin tưởng nhất chính là đệ, nhiều năm như vậy trẫm có thể đi tới bướcnày, cũng là bởi vì có đệ ủng hộ.” Sùng Đức Hoàng đế lôi ống tay áo Sở Bá Ninh,kéo hắn ngồi xuống, không dám kéo tay đệ đệ, miễn bị người nói hắn làm mất thểdiện Hoàng đế

Sùng ĐứcHoàng đế tự mình rót hai chén rượu, hướng Sở Bá Ninh mời một ly, nói: “Trẫm ởđây chúc ngươi lên đường xuôi gió!” Nói xong, uống một hơi cạn sạch.

Chờ hai ngườiuống xong ly rượu này, Sùng Đức Hoàng đế lại cùng Sở Bá Ninh thương lượng mộtít chuyện, cho đến khi Sở Bá Ninh muốn cáo lui, thì Sùng Đức Hoàng đế đột nhiênnói: “Bá Ninh, Túc Vương phi trẫm đã dặn dò Hoàng hậu chăm sóc, nếu nàng vàocung, cũng không cần lo lắng mẫu hậu.”

Sở Bá Ninhchắp tay, “Đa tạ Hoàng thượng.”

Sùng ĐứcHoàng đế cười, thần sắc ôn hòa, người ngoài khó gặp: “Hai ta là huynh đệ, cámơn cái gì!”

Hai huynh đệđều hiểu Thái hậu với chuyện xuất thân có ý phê bình —— mặc dù A Nan là bà ấychỉ hôn, mặc dù lúc ấy là không có lựa chọn nào khác, lúc này A Nan vẫn sống thậttốt, Thái hậu lập tức nảy ý định khác, đương nhiên không thể thiếu chuyện gây sứcép cho người khác. Cho nên, nếu Sở Bá Ninh rời kinh, Thái hậu đương nhiên sẽchiêu A Nan vào cung ở, ngày ngày tận hiếu làm bạn cùng bà bà.

Chỉ có thểnói, Thái hậu thật là đúng là làm khổ người, hai huynh đệ đều hiếu thuận, nếuThái hậu hành động không phải quá mức, cũng không còn đạo lý ngăn cản.

Cho nên, SởBá Ninh nếu rời kinh, A Nan liền khổ a.

Chỉ là, ANan hiển nhiên không biết chuyện này, lúc này nàng đang ở trong vương phủ, đangbận rộn gấp rút như thỏ con, tiếp đãi Thừa tướng phụ thân.