Hiền Thê Khó Làm

Chương 30



Mỹ nam bịđá bay trong sân ai oán kêu lên, lúc mò dậy đầu tóc đã cắm mấy chiếclá khô, gò má trắng như sứ cũng bị dính chút bùn, một thân cẩm yhoa lệ màu xanh đen cũng bị vấy bẩn!

Là mộtmỹ nam phong thần như ngọc lại bị đạp bay như vậy, hình tượng gìcũng hóa thành hư vô.

Bọn thịvệ dọc đường đều đồng loạt cúi đầu, thần sắc trang nghiêm, mặ hiệnlên biểu tình: “Chúng tôi không nhìn thấy gì hết!”

A Nan liếcnhìn về nha hoàn Như Lam, Như Thúy ở phía sau đang há to miệng, ma maở cửa đang nửa mặt nhìn trời, bộ dáng rất bận rộn.

Ôn Lươngnhanh chóng đem bộ tóc đang xõa trước ngực hất ra sau ót, hai ba lầnliền đa, cành lá khô trên quần áo lấy xuống, ưu nhã dùng khăn laumặt, sau đó sửa lại quần áo, khôi phục lại hình dạng công tử hàohoa, bộ dáng phong lưu, giống như người lúc trước bị đá là ai chứkhông phải là hắn. Trong chốc lá, nam tử hoa lệ cười nhẹ một cái,bộ dáng đoan chính phong lưu, khiến người ta cảm khái, không hổ là mỹnam đệ nhất kinh thành!

“Bá Ninh,ngươi thật là nhiệt tình.” Ôn Lương nhẹ nhàng hất mặt, nhẹ nhàng oántrách mấy câu, thấy thần sắc Sở Bá Ninh như thường, thậm chí khôngthèm liếc mắt qua, chỉ có thể giả bộ buồn bã than thở theo sát saulưng hắn, như một cô vợ nhỏ!

Hai ngườirất nhanh nhìn thấy cuối hành lang, một thiếu nữ ăn mặc hoa lệ, cùnghai nha hoàn dung mạo xinh đẹp đang chờ!

Ôn Tử Tubước châm chậm chậm, phe phẩy quạt, đôi mắt ẩn hiện đưa tình nhìnhọ, giống như họ là phong cảnh đẹp nhấttrên thế gian, đã tiến vàotim hắn…A Nan bĩu môi, rốt cuộc biết hắn vì sao mà khiến thiếu nữkhắp kinh thành vừa gặp đã thương, phải quấn lấy không buông, thật sựlà quá mức lừa tình rồi!

Nếu khôngphải vừa rồi mới thấy bộ dạng nhếch nhác của hắn, nếu nhìn bộdáng hoa hoa công tử của hắn bây giờ, sợ rằng đã làm cho lòng ngườiphải rung động.

A Nan manghai nha hoàn tiến lên hành lễ, Như Lam vẻ mặt vô cảm, Như Thúy cúiđầu cười trộm, nhưng cũng cung kính đi theo hành lễ!

“Vương gia,ngài đã về!”

Sở BáNinh phất tay áo đi tới, gật đầu một cái, nói: “Vương phi, vị này làtiểu công tử trấn quốc công Ôn Lương, Tử Tu, đây là vợ ta!”

Ôn Lươngtác phong nhanh nhẹn hướng A Nan gật đầu cúi chào, thanh âm rất có mịlực nói: “Ôn Tử Tu xin chào Vương phi!”

“Xin chàocông tử.” A Nan đáp lễ lại, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt.

Vô luận ÔnLương có tác phong nhanh nhẹn, cố gắng cứu vãn hình tượng của mìnhnhư thế nào đi chăng nữa, thì ấn tượng trong A Nan vẫn là hắn đã bịVương gia nhà nàng đá bay, không cò mị lực hấp dẫn người nữa, càngnhìn càng muốn cười. Vì để mình không cười nữa, A Nan không nhìnhắn, ánh mắt chỉ nhìn Vương gia nhà nàng.

“Thật làxin lỗi, ngày các ngươi thành thân thì tại hạ đang ở Đồng thành cóviệc, cho đến mấy hôm trước mới trở lại kinh thành, nhưng không biếthôn lễ đã qua.” Ôn Lương nói xong, trên mặt tràn đầy phiền muộn. “TửTu không thể tham dự hôn lễ của các ngươi thật là xin lỗi, đời nàycó thể nhìn thấy Túc Vương thành thân, Tử Tu cảm thấy chết cũngkhông tiếc…” Ôn Lương nói xong, giơ tay áo lau ánh mắt ướt át mộtchút!

“…..”

A Nan:=yy=!

Thậtchoáng nha, thật là shock! Diễn gì chân thật dữ vậy?

Ôn Lươnglại nói ít lời nói tình cảm, thiếu chút nữa xem Túc Vương là contrai hắn, thấy con trai mình được hạnh phúc mỹ mãn, để người làm chanhư hắn có thể an dưỡng tuổi già rồi…Sở Bá Ninh thần sắc ngày càngđen, A Nan âm thầm bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, thì ra nam nhân cũngcó thể dài dòng như thế, Sở Bá Ninh nên mở to hai mắt mà học tập,đừng tường rằng chỉ có ma ma mới dài dòng lắm chuyện.

“Vương phi,đây là quà Tử Tu tặng các người tân hôn, một chút tâm ý, không đángnhắc đến.” Ôn Lương đem một hộp gấm đưa tới.

Như Lamtiến lên nhận lấy, A Nan bên ngoài thì tươi cười nhưng trong lòng khôngcười, nói: “Ông công tử bận lòng rồi!”

Ôn Lươngđưa lễ xong, lại bắt đầu phe phẩy quạt, bộ dáng Quý công tử, định nhàn nhạtnói: “Vương phi không cần khách khí, Tử Tu cùng Vương gia đã từ nhỏ lớn lêncùng nhau, có giao tình với nhau, bất cứ thứ gì của Tử Tu cũng đều là của Vươnggia, và của Vương gia …..”

“Câm miệng!”Sở Bá Ninh không nghe nổi nữa.

Chẳng lẽ hắnmuốn nói: “Cái gì của Vương gia thì cũng là của hắn”? Không trách lão quản gialại không muốn gặp hắn, A Nan phát hiện mình cũng không muốn gặp hắn.

A Nan vộivàng xen vào nói: “Vương gia, Ôn công tử, yến tiệc đã chuẩn bị xong.”

Sở Bá Ninhgật đầu, mang theo Ôn Lương đến đại sảnh. Bởi vì nam nữ phân biệt, A Nan chỉhuy mọi người mang rượu và thức ăn lên xong, hướng Sở Bá Ninh và Ôn Lương thi lễ,liền dẫn bọn nha hoàn rời đi.

“Vương gia,Vương phi thật hiền huệ, sao người ngoài lại nói nàng là đố phụ? Lại dám đem nữnhân Thái hậu ban cho đuổi về cung vậy?”

Xa xa, ANan nghe câu nói của Ôn Lương, giọng nói của người này thật có sức mê hoặc, chỉlà nghe thôi cũng làm cho nữ nhân có ý tưởng mơ mộng hão huyền rồi.

“…… Lời đồnđãi không thể tin hết!”

“Hắc hắc ~~Không phải ngươi thật sự sợ…… A a —— Đánh người không thể đánh mặt, ta chỉ có mặtcó thể nhìn thôi!!!”

A Nan siếtchặt quả đấm, âm thầm ủng hộ: o(≧v≦)o~~ Vương gia, đáng đánh, đánh tiếp đi, cố lên!

A Nan xemxét, chọn một góc bí ẩn, đầu tường cách đại sảnh không xa, không nhìn biểu tìnhkhông đồng ý của Như Lam, để hai nha hoàn đi xa, sau đó vểnh tai nghe lén.

Một látsau, lại vang lên thanh âm đau lòng của Ôn Lương: “… Ta nói, Bá Ninh, hai ta làmột, sao ngươi lại vội vàng thành thân như vậy chư? Cho dù ngươi thành thâncũng nên cho ta biết? Ta hiểu rõ trách nhiệm mà ngươi phải mang, sẽ không ngăncản ngươi thành thân….”

A Nan nghemà trong lòng se lại, nghĩ: Mỗi người đàn ông đều có một bằng hữu! Xem ra ÔnLương chính là bằng hữu của Sở Bá Ninh rồi!

“Không cầnthiết!” Thanh âm của Sở Bá Ninh trầm thấp cũng rất tỉnh táo.

“Làm sao lạikhông cần thiết chứ? Bá Ninh, ngươi biết rõ ta đối với ngươi……”

Sau đó,không âm thanh vang lên.

A Nan tronglòng mắng to: Mẹ kiếp! Ngươi muốn nói gì? Đừng làm dơ bẩn Vương gia nhà ta a!

“Ngao ——Quân tử động khẩu bất động thủ, Sở Bá Ninh, không phải ngươi luôn luôn làm ra vẻmình là chính nhân quân tử sao, hôm nay lại hành động không quân tử thế này…… Aa a, mau buông tay, tóc ta sẽ trụi mất, nó vất vả lắm mới mọc được dài đến thế……

………………

A Nan thiếuchút nữa đập tường, trong lòng gầm thét: Rốt cuộc chuyện cẩu huyết gì xảy ra ởđây vậy? Chẳng lẽ tình địch của nàng không chỉ có nữ nhân còn có cả nam nhân đệnhất Kinh thành sao?

“Vươngphi?”

Đang lúc ANan gào thét trong lòng, nguyền rủa kẻ bẻ cong nam nhân nhà nàng thì vang lên mộtthanh âm, A Nan sợ hết hồn, quay đầu nhìn thì thấy lão quản gia đang đứng cáchđó không xa nhìn mình. Hai nha hoàn nàng cho đứng canh cửa đang rũ đầu ở đó nhưđầu gỗ.

Trong lòngA Nan tức muốn mắng to lên, quyết định khi trở về sẽ đào tạo lại nghề nghiệpnha hoàn cho các nàng, nhất định phải bồi dưỡng đúng cách, tiểu chuẩn là phảinghe theo phân phó của chủ nhân, phải đảm bảo cho chủ nhân và hiểu ý của chủnhân.

A Nan ngượngngùng cười, sờ sờ tường, thanh âm hạ thấp, sợ người trong đại sảnh nghe thấy,“Ha ha, Tần quản gia, tường này sơn bị tróc rồi này, hôm nào gọi thợ đến sửa lạimột chút đi nha!”

Lão quảngia nghiêm nghị nói: “Vâng, Vương phi không cần quan tâm, giao cho lão nô là được.”

A Nan dè dặtgật đầu, mang theo hai nha hoàn thản nhiên đi nha.

Lão quảngia cung kính đưa tiễn, chờ bóng dáng Vương phi cùng hai nha hoàn biến mất, lãoquản gia nhìn quanh quất chung quanh một chút, rồi đưa tay sờ sờ vách tường,sau đó đem ống tay áo giơ lên, học tư thế vừa rồi, dán tai vào. 0(^___^)0

Nghe mộtlát, từ trong đại sảnh truyền đến giọng nói bình thường, lão quản gia âm thầmthở phào nhẹ nhõm, yên lòng rời đi.

“Ai nha,sao cả hai đều đi rồi? Rất đáng tiếc mà ~~”

Trong đại sảnh,nam tử phong thần chậm rãi phe phẩy quạt, mặt mày mỉm cười, nhìn nam tử đối diệncười cười rồi chậm chạp uống rượu nói, “Tần quản gia vẫn như cũ nhỉ ~~ Tẩu PhuNhân cũng rất thú vị ~”

Sở Bá Ninhliếc hắn một cái, thấy hắn bộ dáng phong lưu, trách nói: “Dáng vẻ phóng đãng ồnào như thế, còn ra thể thống gì?”

Ôn Lương cườihíp mắt phản bác: “Cuộc sống ngắn như vậy, tận tình một cái thì có làm sao?”Nói xong, chớp mắt một cái, lại liều lĩnh nói: “Trước kia, mỗi lần tới đây, Tầnquản gia phòng ta như phòng trộm cướp. Không nghĩ đến ngươi cưới lão bà rồi, màhắn vẫn đề phòng ta như cũ. Ha ha, còn lão bà nhà ngươi cũng thật thú vị… chẳnglẽ con gái Thừa tướng lại khác những người khác sao?”

“……”

“Thật đángtiếc, vì sao không phải là ta cưới được nữ nhân Lục gia vậy nhỉ? Mà không phảilà nữ nhân Lục gia cũng được, chỉ cần làm ta có thể vui vẻ…… Có giai nhân như vậylàm bạn, cả đời sẽ không hề tịnh mịch!” Ôn Lương cảm khái một tiếng, nhớ tớithiếu nữ vừa rồi, mặc dù không xuất sắc, nhưng tròn tròn, mềm mềm, nụ cườitrong veo, giống như tuyết, rất thân thiết, là cho người ta nhìn thấy mà vui vẻ.

Sở Bá Ninhđem ly rượu trên bàn uống hết, đưa ánh mắt tĩnh mịch nhìn hắn, hừ nói: “Bổnvương muốn ngươi thu tầm mắt lại, dám nhìn loạn, Bổn vương không ngại đâm mùnó!”

Ôn Lương cườito lên, pằng một tiếng hất quạt ra: “Sở Bá Ninh ơi Sở Bá Ninh, ngươi cũng cóngày hôm nay!”

Ánh mắt SởBá Ninh rét lạnh, “Tên tục của Bổn vương tục ngươi có thể gọi sao?”

“Ta khôngthể, chẳng nhẽ chỉ có Vương phi thân ái của ngươi mới có thể sao?” Ôn Lương chếnhạo nói, hoàn toàn không để ý đến thần sắc nghiêm trang của hắn.

Sở Bá Ninhnhíu chặt chân mày, nghiêm túc nói: “Bộ dáng ngươi còn có thể thống gì, khôngtrách sao Trấn Quốc Công ném ngươi đến Đồng Thành! Nếu ngươi không đổi tính,sau này xảy ra chuyện, Trấn Quốc Công cũng không cứu được ngươi!”

Ôn Lươngxách bầu rượu trong tay, há miệng uống, cười đến không ngừng được, “Chỉ là mộtmạng quèn, không có cũng được!” Thấy ánh mắt Sở Bá Ninh không đồng ý, chuyển đềtài, “Thôi nào, nói chính sự đi. Vương gia, Hoàng thượng phái ngươi đi hộ tốnglương thảo đên Đồng Thành từ bao giờ?”

“Chưa tớihai ngày.” Nói đến chánh sự, Sở Bá Ninh ngồi thẳng dậy, nói: “Lộ tuyến đã chuẩnbị xong, lần này mang lương thực phải cẩn thận, không cho phép có chút chuyện gìxảy ra.” Nói xong, Sở Bá Ninh đem lộ tuyến nói rõ chi tiết, hỏi: “Ngươi xem đườngnày có thể được không?”

“Lộ tuyếnkhông thành vấn đề, chỉ là…… Ha ha, còn cần suy tính một nhân tố, ngươi biếtđó, Bắc Việt Vương Đình không đợi được lâu!” Ôn Lương phe phẩy quạt, vẻ mặt thulại mấy phần phong lưu, thần sắc sâu cao, đầy suy tính: “Vương gia, thám tử củata ở Bắc Việt truyền tin tức đến, tiên phong của Bắc Việt Tướng quân là A NhĩKhải đã biết nhóm này lương thảo ít ngày nữa sẽ vận chuyển đến biên thành, bọnhọ tính toán cách Đồng Thành 1000 cây số, ở Thiên Điệp cốc đặt mai phục cướplương thảo. Như thế, không chỉ giải quyết vấn đề lương thảo của bọn họ qua mùađông, cũng cho triều đình ta một đả kích trí mệnh.”

“Thật là togan!” Sắc mặt Sở Bá Ninh rétlạnh, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, một hồi lâu nói:“Chuyện này cần phải vào cung thương lượng cùng Hoàng thượng. Có lẽ…… Chúng tacó thể tương kế tựu kế, ở trên Thiên Điệp cốc đưa một lưới bắt hết.” Sở Bá Ninhgõ mặt bàn, nhẹ nói.

“Ha ha, biệnpháp này tốt, ta cũng nghĩ như vậy!” Ôn Lương nói cười ríu rít.

Hai ngườinam nhân, ánh mắt vừa tiếp xúc, sau đó trầm ngâm.

*******

A Nan mangtheo hai nha hoàn đi về hướng sương viên của nàng, oán giận hai nha hoàn khôngđỡ cho chủ, để nàng mất hết cả mặt rồi.

Như Lam caumày, bộ dạng này của chủ nhân nhà mình đã đủ mất thể diện, không nghĩ tới làmchuyện để người nắm sẵn, nàng làm nha hoàn cũng rất mất mặt a.

Chỉ có NhưThúy dám cãi lại nói: “Tiểu thư, ai bảo tiểu thư nghe lén chứ? Chẳng lẽ tiểuthư không biết nơi đó là nơi người ta rất dễ dàng xuất hiện sao?”

A Nan cả giậnnói: “Ngươi thật là! Nơi đó rõ ràng là cực ít người, cũng rất bí ẩn, nhất địnhlà hai người các ngươi như cọc gỗ đứng tần ngần ở nơi đó mới rước lão quảngia!”

“Tiểu thư,em đã ra dấu cho người rồi, là người không nhìn thấy thôi mà.”

“Phi, em ởsau mông ta ra dấu, ta có thể nhìn thấy sao?” A Nan chửi.

“Tiểu thư,người khi dễ người ta……”

Như Lam thấychủ bộc càng nói càng kỳ cục, vội vàng ngăn cản họ, muốn sao cũng chờ trở vềphòng tranh cãi, không thấy chung quanh còn có ma ma quét sân sao?

Trở lạisương viện, A Nan càng nghĩ càng giận, đồng thời cũng lo lắng Vương gia bị Ôn TửTu xấu bụng kia nhúng chàm, rủi Vương gia nhà nàng thật sự chạy đi làm cái kia,đến lúc đó mình khóc sẽ không kịp.

“Tiểu thư,quà tặng này để chỗ nào?” Như Thúy bưng một hộp gấm hỏi.

A Nan liếcnhìn, thấy là quà Ôn Tử Tu tặng cho tân hôn của nàng, kích động muốn trực tiếpvứt bỏ, suy nghĩ một chút, để Như Thúy lấy tới xem hắn có thể đưa những thứ gì.

Khi A Nan mởra cái hộp gấm kia, thấy đồ trong hộp gấm không khỏi hút một hơi.

Trên thực tếkhông chỉ nàng, Như Thúy Như Lam cũng có biểu tình giống vậy.

Trong hộp gấm,lặng yên nằm một củ Nhân Sâm, chỉ là nhân sâm từ đầu đến cuối rất hoàn hảo. ANan kiếp trước kiếp này cũng không có gặp cây nhân sâm lớn như vậy, niên đạiđoán chừng mấy trăm năm. Hơn nữa lớn như vậy, đừng nói là bình dân bách tính,cho dù là trong hoàng cung cũng ít thấy, có tiền cũng không mua được. Bây giờcó thể nhìn thấy —— hơn nữa còn là thuộc về mình, A Nan cảm giác vô cùng vui sướng.

Nhân sâm làvật tốt đó, là kéo dài tánh mạng, cứu mạng a!

“Oa, ĐịaTinh này thật là lớn a!” Cặp mắt Như Thúy sáng lên nhìn chằm chằm nhân sâmtrong hộp gấm, hưng phấn nói: “Tiểu thư, Địa Tinh này phải có trên ngàn năm tuổirồi, Thừa tướng phu nhân cũng chưa chắc đã có đâu a. Ai nha, Ôn đại nhân thậtlà một người tốt, chịu tặng một món quá tốt như vậy ~~”, Như Thúy không hề keokiệt khen Ôn Lương một tiếng người tốt!“Địa Tinh?” A Nan sửng sốt một chút, vềsau mới nhớ tới nhân sâm ở cổ đại còn có tên là “Hoàng tố”, “Địa Tinh”, “ThầnThảo”, mà cái thế giới này có thói quen gọi là “Địa Tinh”.

A Nan mở cờtrong bụng, rất là tán thành cách nói của Như Thúy, Ôn Lương đúng là người tốtmà ~~~