Hiền Thê Khó Làm

Chương 28



Trải qua mấyngày nữa, phủ Túc vương hoàn toàn khôi phục trật tự, giống như chuyện cung nữThái hậu ban cho tử vong đã trở thành quá khứ.

Sở Bá Ninhtrừ đêm đó luống cuống, ngày thứ hai rất nhanh lại khôi phục bộ dáng nghiêmtúc, vẫn là Túc vương khí thế cường đại. Có chút khác biệt đó là Sở Bá Ninh tựahồ thông suốt, biết quan tâm chăm sóc nàng, thậm chí đối với nàng có chút tìnhcảm, tối khi trở về sẽ dùng cặp mắt làm người ta phát rét lặng lẽ nhìn nàng chằmchằm một lúc thật dài, mới đến thư phòng tiếp tục công việc.

A Nan mỗi lầnbị hắn nhìn đến mức không hiểu tại sao, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩgì. Cứ mỗi lần như thế thì A Nan cảm giác mình nên quan tâm đến tâm trạng Sở BáNinh, nên gọi bốn nha hoàn tâm phúc cùng nhau thương lượng, trừ Như Thúy có thểnói đôi câu, ba nha hoàn còn lại sẽ dùng ánh mắt “Ngài thật sự ngu ngốc như vậysao?” nhìn nàng, tạo cho nàng áp lực hơn.

Trừ lần đóra, nàng mỗi ngày đều bị nha hoàn ma ma cho uống thuốc bổ, bổ đến nỗi nàng cảmthấy sắp không chịu nổi. Còn nữa, A Nan cũng cảm thấy mình mỗi ngày bỗng dư rấtnhiều thời gian, trừ đọc sách luyện chữ đi dạo bên ngoài sân, chuyện còn lạikhông cần nàng quan tâm, mấy quản sự ma ma mỗi ngày đều đem chuyện xử lý thỏađáng, sau đó đem sách tới cho nàng xem qua một chút là được. Thậm chí ngay cảnàng muốn thêu túi gấm cũng sẽ bị ma ma ngăn lại, nói trong vương phủ có túnương chuyên nghiệp, cần gì nói một tiếng là được, không cần làm chuyện hao tổntinh thần.

A Nan: Thêutúi gấm hao tổn tinh thần chỗ nào vậy hả? Không phải đó chính là một trong nhữngkỹ năng trụ cột mà tất cả mọi thiếu nữ phải có sao?

Rõ ràng nhưvậy, A Nan đã hiểu nguyên do trong đó là chuyện gì rồi.

A Nan thanthở trong lòng, mặc dù nói cuộc sống nhàn nhã rất mê người, nhưng làm như vậy dẫuVương phi tiền lương không làm việc cũng sẽ làm cho nàng cảm thấy không quá antâm a.

Buổi tối, SởBá Ninh lại một lần bận đến lúc đèn rực rỡ mới bước vào nhà.

A Nan đã sớmcho người chuẩn bị xong nước tắm tăng thêm tinh dầu cùng quần áo phơi qua nắng ấpáp, chờ Sở Bá Ninh thoải mái tắm rửa xong, bọn hạ nhân đã chuẩn bị thức ăn nónglên bàn chờ hắn.

Toàn món ăncùng cơm nóng, cộng thêm tiểu thê tử trẻ tuổi ngọt ngào, tha thiết phục vụ, bấtkỳ nam nhân nào sau một ngày mệt mỏi cũng sẽ cảm thấy hết sức thoải mái thânthiết.

Bọn nhahoàn đã tự động biến mất, A Nan kéo Sở Bá Ninh ngồi xuống, cười híp mắt gắp chohắn một món mà hắn thích, bộ dáng săn sóc hiền huệ. Sở Bá Ninh cũng đói bụng,liền ăn mấy chén cơm mới dừng, thấy vậy nên A Nan càng đau lòng.

Nam nhânnày không hổ là đế sư công tôn “Vì dân vì nước”, một khi đã làm chuyện gì, giốngnhư sẽ liều mạng, tận tâm tận lực không có ý nghỉ ngơi. Mỗi lần nàng đều phânphó gã sai vặt bên cạnh Sở Bá Ninh, Mộc Viên Nhi phải nhắc nhở Sở Bá Ninh ăn đủba bữa cơm nhưng Mộc Viên nhi đều chán nản trở lại nói với nàng Vương gia khônghề nghe, thậm chí bắt hắn câm miệng, nói đừng giống như một nữ nhân, dài dònglý sự.

A Nan nghemà ngã ngửa, rất muốn hỏi Vương gia một chút, nữ nhân không phải là người à, nữnhân cũng có người cao quý không thích nói chuyện đó!

Sau khi ănxong, Sở Bá Ninh không đến thư phòng, mà ngồi trên ghế gần cửa sổ trong phòngngủ trầm tư, ngón tay từng phát từng phát gõ trên mặt bàn.

A Nan rấtquen thuộc tần số này, thường sẽ làm nàng cảm thấy rất an tâm.

Bất tri bấtgiác đêm đã khuya, Sở Bá Ninh phục hồi tinh thần, phát hiện tiểu thê tử vốnđang thêu túi gấm đã ngủ thiếp đi, túi gấm đã làm xong đang nằm trong giỏ. SởBá Ninh đưa tay lấy túi gấm, túi gấm này là dùng vải thượng hạng hoàng gia làm,phía trên thêu hai đứa bé mặc hồng y, Sở Bá Ninh xem không hiểu rõ, mới nhìn giốngnhư tân lang tân nương, hết sức đáng yêu.

Sở Bá Ninhnhớ đây là đồ mà A Nan tốn cả buổi tối thêu, dùng ngón tay sờ sờ hình thêu trênhà bao, Sở Bá Ninh không khách khí chút nào đem nó nhét vào trong ngực.

Sở Bá Ninhkhom lưng đem tiểu thê tử ôm lên, bước chân vững vàng mà đi đến trước giường,đem A Nan thả vào trên giường.

Thân thể vừadính giường A Nan liền tỉnh, chỉ là vẫn có chút khó khăn mở mắt nhìn hắn.

Sở Bá Ninhphất tay tắt nến, nằm ở trên giường, cánh tay dài duỗi một cái đem A Nan ôm tới.

“A Nan… Mấyngày nữa, ta phải rời Kinh thành.” Sở Bá Ninh do dự một lúc, nhẹ giọng nói.

A Nan lập tứcthanh tỉnh, mắt mở thật to, “Rời Kinh thành? Vì sao, tại sao?” Bọn họ mới kếthôn được một tháng, vẫn còn trong tân hôn mà, hắn định bỏ thê tử tân hôn mộtthân một mình đi đâu?

“Hoànghuynh nói ta phải hộ tống lương thảo đến Đồng Thành.” Sở Bá Ninh không muốn nóinhiều, cúi đầu ôm thiếu nữ trong ngực, nói giọng khàn khàn: “Một mình nàng ởnhà, nhất định phải cẩn thận, chờ ta trở lại….”

Thanh âm củanam nhân hơi khàn khàn, A Nan thấy trong lòng đau xót, vừa muốn nói gì thì môibị chặn, sau đó bị nam nhân năng lực diêu cường đè ép gặm cắn, dễ dàng táchrăng của nàng ra, cùng với lưỡi nàng dây dưa.

A Nan rấtmuốn đấm lưng hắn kháng nghị, nhưng rốt cuộc cũng không có lá gan đó, chỉ cảmthấy phát ra âm thanh ô ô.

Sở Bá Ninhhơi buông môi, đổi thành nhẹ nhàng gặm cắn tai của nàng, A Nan run một cái, thiếuchút nữa thét chói tai ra tiếng — lỗ tai chính là chỗ nàng mẫn cảm nhất, kể từkhi Sở Bá Ninh phát hiện điều bí mật này, mỗi lần thân thiết thì luôn thích quấyrầy lỗ tai nàng. Mà A Nan không có can đảm, chưa bao giờ dám trả thù, sợ chọccho Vương gia hưng phấn hơn, sau đó lại thêm mệt mỏi.

“…. Chờ tatrở lại, được chứ?”

A Nan cắnrăng, lòng nói đừng vừa làm như vậy, lại vừa dùng thanh âm hấp dẫn này nói chuyệnchứ a a a a!!!!

Y phục củahai người rất nhanh liền cởi hết trơn, không khí hắc ám khiến xúc giác càngthêm nhạy cảm, cũng tràn đầy chân tình mập mờ. Sở Bá Ninh tay ở trên người ANan thăm dò thử, cảm giác đã ướt át, sửa lại đem bản thân mình đưa vào trong cơthể nàng, ấm áp trói buộc khiến hắn thoải mái thở dài thành tiếng, cũng làm chonàng bật ra tiếng kêu rên.

A Nan vịn bờvai hắn, cắn răng không để cho mình phát ra âm thanh xấu hổ, nhưng cảm giác quámẫm cảm, để cho nàng mấy lần thiếu chút nữa không chịu nổi sức lực đó, thiếuchút nữa mất hồn trong khoái cảm.

Cuối cùng,Sở Bá Ninh rút ra, đâm mạnh thêm mấy cái, đem chính mình chôn thật sâu ở thânthể nàng, ôm chặt nàng.

Hai ngườida thịt cọ xát, mồ hôi lâm ly, không chịu rời khỏi thân thể của đối phương, ômnhau hưởng thụ, dư âm của cuộc kích tình.

********

Ngày sinhnhật Thục phi, A Nan sáng sớm đã vào cung.

A Nan mangtheo Như Thúy đi thỉnh an Thái hậu trước, trên đường gặp được một đám mỹ nhân hậucung đến thỉnh an Hoàng hậu.

“ Ơ, TúcVương phi đã lâu không gặp, sao hôm nay lại vào cung?” Hoàng hậu thân thiết kéotay A Nan, bộ dáng thân thiết.

A Nan xấu hổcười, âm thanh ngọt ngào mềm mại nói: “A Nan nhớ mẫu hậu, muốn đến thỉnh an bà.Hoàng hậu nương nương cùng các vị nương nương đi thỉnh an mẫu hậu sao?”

Hoàng hậuche miệng cười: “Cũng không phải! Nghe nói hôm nay ngươi vào cung, Bổn cung liềnmang theo bọn tỷ muội tới đây cùng nhau nói chuyện một chút, nhiều người vui vẻcũng làm cho mẫu hậu vui vẻ chút.” Hoàng hậu nói xong, cũng dùng khóe mắt quétnhìn Túc Vương phi, ừ, bộ dạng như đứa bé mịn màng, giống như cũng không thếnào lớn, sắc mặt không tệ, hồng nhuận, trắng nõn nà, xem ra giống như là hồiquang phản chiếu.(*)

Nghĩ tớiđây, Hoàng hậu lại nhớ lại mấy ngày trước, người chết trong phủ Túc Vương chếtchính là cung nữ kia, càng ngày càng cảm thấy bộ dáng đó của Túc Vương phikhông giống hồi quang phản chiếu sao?

Trên thực tế,phi tần cùng Hoàng hậu có ý nghĩ này không phải là số ít, họ đấu đá lẫn nhau mặcdù không ngừng, nhưng trong thâm cung sống cũng tịch mịch, cần một chút bátquái làm tiêu khiển. Túc Vương phi là người mới có nhiều chuyện mới mẻ, cungphi có thể đào móc rất nhiều niềm vui, vì vậy mỗi lần A Nan vào cung cũng sẽ cónhiều cung phi cùng với nàng trò chuyện, bày tỏ các ý tốt đối với nàng.

Nói thậtra, mặc dù họ cũng rất muốn đánh gục đại tỷ tỷ A Nan, Thục phi, nhưng không ngạithân cận với A Nan.

Nếu A Nanbiết ý nghĩ trong lòng bọn họ, không phải là không đập chết họ! Sắc mặt mìnhkhông tốt, có thể là hương tiêu ngọc vẫn; Nếu thần tinh thật tốt, lại thành hồiquang phản chiếu —— Trời đất, có cần trù ẻo vậy không!

Một đám nữnhân nói cười tỷ tỷ muội muội lẫn khen ngợi lẫn nhau cùng đi về phía Trọng Hoacung.

Thỉnh anThái hậu xong, lại cùng Thái hậu nói vài lời, mọi người liền giải tán. Nhiềungười như vậy, Thái hậu cũng không lưu lại Hoàng hậu, chỉ để lại một mình ANan.

Vì vậy,cung phi mặc dù mặt ngoài cung kính, nội tâm lại cười nhạo trở về tẩm cung củamình, đoán chừng là trực tiếp chạy về trùm chăn cười trộm a.

A Nan nộitâm khổ sở, trên mặt lại là khờ khạo, bộ dáng đáng yêu.

Thái hậu mặtkhông thay đổi ngồi ngay ngắn ở trên giường, thần sắc nhàn nhạt.

Cung nữ rónrén dâng trà liền lui xuống, rất nhanh, trong điện chỉ còn lại Thái hậu nươngnương mặt đầy thâm trầm cùng nàng dâu nhỏ.

“Túc Vươngphi, nói đi, xảy ra chuyện gì?” Thái hậu vuốt quạt tròn trong tay hỏi, thanh âmnhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.

A Nan tronglòng thầm bĩu môi, nàng ngay cả kia mấy mỹ nhân kia cũng chưa gặp qua một lần,làm sao biết là chuyện gì xảy ra? Không phải là bị trúng gió qua đời sao.

A Nan cảmthấy Thái hậu thích can thiệp vào chuyện hậu viện của con trai, nhất định là cótai mắt ở phủ Túc Vương, nàng tự hỏi như vậy còn muốn tìm mình tra hỏi, khôngthể để cho mình tốt hơn sao?

“Mẫu hậu,nói gì cơ?” A Nan oán thầm trong lòng, trên mặt hiện lên vô tội thật thà chấtphác.

Thái hậu liếcnàng một cái, nhìn không ra A Nan là giả khờ hay là khờ thật, chỉ là có kinhnghiệm nhìn A Nan mấy lần trước, Thái hậu tin tưởng A Nan là khờ thật, nên đắnđo, thứ nữ không có chủ kiến, không lên được trên mặt bàn. Vốn là loại con dâulà cực tốt, bà bà nói đông tuyệt đối sẽ không nói tây, bà bà nói chó tuyệt đốisẽ không nói là méo. Nhưng mà, nàng ấy lại hoàn toàn không có biện pháp nắm contrai trong tay, cho dù bà tăng thêm áp lực trên người nàng dâu như thế nào, đứacon trai bảo hộ nàng dâu thì không nói, còn mặt nặng mày nhẹ với bà, để kẻ làmmẫu thân không còn mặt mũi.

Nhớ tới đứacon trai Sở Bá Ninh, Thái hậu lại cảm thấy buồn phiền trong lòng.

“Túc Vươngphi, ai gia ban thuởng cho ba cung nữ là để phục vụ vợ chồng các ngươi, họ lànhững nhân tài xuất sắc được tuyển lựa từ trong cung, tin tưởng đến phủ TúcVương cũng không có lá gan sử dụng thủ đoạn gian trá, thái y cũng đã nói, họ đềurất khỏe mạnh. Ai gia muốn biết, người làm sao lại không còn?”

A Nan thànhkhẩn nhìn Thái hậu, nói: “Mẫu hậu, đây là lỗi của thần, thần không biết cácnàng mảnh mai, chỉ sau một cơn mưa liền ốm, lập tức đã đi rồi.”

Thái hậunghe cảm thấy ngực lại càng không thuận!

“Mẫu hậu,Thi Tình cô nương chết đi thần cũng rất đau lòng.” A Nan vẻ mặt nặng nề, hốc mắtđỏ lên, dáng vẻ như sắp khóc, nói: “Trước đêm mưa thu, nghe nói Thi Tình cônương muốn ngắm mưa, liền mở cửa sổ ra ngắm…… Thần nghe nói Thi Tình cô nươnglàm thơ rất hay, có tài hoa, nàng muốn ngắm mưa làm thơ cũng là tùy tính. Nhưngai biết sẽ nhiễm phong hàn vậy? Thần nghe Thi Tình cô nương vì nghệ thuật dũngcảm hiến thân, thật sự là cảm động lại chua xót trong lòng……” Nói xong, dùngkhăn ôm mặt phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

Khóe miệngThái hậu co giật, cho là con dâu mình xuất thân không cao nhưng ý nói sao chânthành đến thế, lại để cho người không phản bác được.

Thái hậunương nương rốt cuộc biết cảm giác đau đầu, nhưng lại nghẹn không thốt thành lờilà thế nào rồi.

Thật là làm chongười ta cảm động mà!