Hiền Thê Khó Làm

Chương 23



Thừa tướngphu nhân lòng nóng như lửa đốt, nhận ra lão ma ma quỳ trên mặt đất chính là mama chăm sóc Lục Chí Lăng, liên tục hỏi đã xảy ra chuyện gì, thấy lão ma ma chỉnhiệt tình khóc lóc kể lể “Lăng thiếu gia bị treo cổ!” v…v…, cũng không nóithêm gì nữa. Nghe tới nghe lui không có thêm thông tin gì, Thừa tướng phu nhântức giận, nhức đầu vô cùng, lạnh lùng quát một câu: “Câm miệng!”

Lúc này, đạinhà hoàn Kim Chi bên cạnh Thừa tướng phu nhân chạy lại đỡ lão ma ma đứng dậy,lão ma ma thấy sắc mặt Thừa tướng phu nhân khó chịu, ngưng khóc lóc, chỉ là đaulòng lau nước mắt.

Lục PhỉDung thấy mẫu thân tức giận, lão ma ma lại chỉ khóc, chán ghét hỏi: “Vương mama, có phải Thập đệ lại đi khi dễ A Nan hả? Tuổi còn nhỏ, tại sao lại toàn làmnhững chuyện khó nhìn, khó ưa đến vậy?”

Lời này củaLục Phỉ Dung thật sự không phải là cười nhạo Lục Chí Lăng là một tên hỗn láo,vô dụng sao?

Thừa tướngphu nhân không nhịn được trợn mắt nhìn con gái một cái, đến lúc này rồi, mànàng còn tới đổ dầu vào lửa.

Lão ma ma vừanghe, khóc càng thảm hơn, lau lệ nói: “Tam nương tử, Lăng thiếu gia là đệ đệ ruộtthịt của ngài, sao ngài có thể chèn ép ngài ấy? Lăng thiếu gia, ngài ấy……”

Lục PhỉDung ở trong tộc đứng hàng thứ ba, bọn hạ nhân đều gọi nàng một tiếng “Tamnương tử”.

“Hắc, ý củangươi là hắn oan uổng sao?” Lục Phỉ Dung xoay xoay vòng tay, nhàn nhạt cười:“Chúng ta đều có mắt có lỗ tai, hắn làm chuyện gì trong lòng mọi người đều hiểubiết. Ơ, lần này sẽ không phải tiếp tục ăn hiếp, sau đó đá phải Túc Vương giachứ?”

Lục PhỉDung tuyệt không quan tâm Lục Chí Lăng sẽ như thế nào, đối với đệ đệ kiêu căngnày, nàng căn bản coi thường hắn, sinh ra làm vương ở một nơi nhỏ nhoi, cho làNinh thành chính là toàn bộ thiên hạ, không biết Kinh thành còn lớn hơn Ninhthành, cũng phức tạp nhiều. Cộng thêm lão thái thái già rồi, trong lòng cưng tiểutôn tử, kết quả, liền nuôi ra thành vật ngu xuẩn, không có mắt nhìn người.

Người làmtrong phủ Thừa tướng nghe Lục Phỉ Dung nói, đối mặt nhìn nhau, không nhịn đượcnuốt nước miếng. Thừa tướng phu nhân vừa nghe, trong lòng trầm xuống, nhớ tớitrong quá khứ Lục Chí Lăng không ít lần khi dễ A Nan, nếu lần này hắn không cómắt, thói cũ trỗi dậy thì……

“Vương mama, Lăng nhi rốt cuộc thế nào?” Thừa tướng phu nhân hỏi, hai mắt nhìn chằm chằmVương ma ma.

Miệng củaVương ma ma có chút há hốc, không biết tại sao thần sắc họ hốt hoảng như vậy,trước kia ở Ninh thành, Lục Chí Lăng khi dễ Thất tiểu thư là chuyện thấy nhiềulần rồi, Thất tiểu thư là thứ nữ, lại không được lão thái thái thích, bọn hạnhân cũng từng nâng cao đạp thấp, đối với Thất tiểu thư chưa từng coi đó là vấnđề, phục vụ cũng không chú ý, thật may là, Thất tiểu thư trở về Ninh thành cũngkhông nhiều. Vương ma ma thấy rõ, các thiếu gia làm chuyện xấu đối với Thất tiểuthư, chuyện có đến tai lão phu nhân đi chăng nữa, không phải lần nào cũng là chuyệnnhỏ hóa không sao, lần này lại có cái gì bất đồng à?

Vương ma mamặc dù không hiểu rõ rõ ràng, nhưng nàng nhìn sắc mặt, cả đám tàn đầy vẻ sợhãi, trực giác cho biết chuyện lần này có lẽ không thể giống như trước.

“Lăng thiếugia, Lăng thiếu gia……” Vương ma ma ngập ngừng, bị thần sắc lo lắng của mọi ngườilàm gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, nói: “Đúng, đúng, Thành thiếu gia nói cho lão nô,Thành thiếu gia nói, Lăng thiếu gia bị Thất nương tử treo ngược ở trên cây…..”

“Thành thiếugia?” Thừa tướng phu nhân giật mình, thế nào còn có hắn? Chẳng lẽ mấy tiểu quỷnày to gan lớn mật chạy đến A Nan gây chuyện? Nơi đó giờ có sức ảnh hưởng lớn đếnthế nào?

Thừa tướngphu nhân giận đến choáng váng, Túc Vương là người những tiểu quỷ này có thể chọcsao?

“Thành thiếugia đâu? đâu rồi hả?” Thừa tướng phu nhân vỗ bàn một cái, quát hỏi.

“Khóc,khóc, đến chỗ lão phu nhân rồi……” Vương ma ma bị Thừa tướng phu nhân làm cho sợhãi, vội nói ra ngoài: “Tam phu nhân, chuyện là như vầy! Lăng thiếu gia lúc nãycó nói muốn đi dạo một chút, không cho các nô tài đi theo, nô tài thấy ở trongphủ sẽ không có chuyện, cũng không dám cãi yêu cầu của Lăng thiếu gia, liềnkhông đi theo. Ai ngờ qua không lâu, Thành thiếu gia khóc chạy, nói Lăng thiếugia bị thất nương tử treo ngược ở dưới tàng cây. Thành thiếu gia khóc đến đaulòng, chỉ nói Lăng thiếu gia bị treo cổ…… Nô tài cũng không biết xảy ra chuyệngì, Thành thiếu gia sai lão nô tới xin ngài đi cứu Lăng thiếu gia, ngài ấy đixin lão phu nhân cùng đi cứu Lăng thiếu gia rồi.”

Sau khinghe xong, Lục Phỉ Dung khẽ cười một tiếng: “Thì ra là đụng đối thủ mạnh rồi! Ừ,Thành đệ ngược lại thông minh!” Mà tên ngu xuẩn kia, lại bị làm vũ khí sử dụngrồi.

Thừa tướngphu nhân cũng m bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận đen lại, siếtchặt góc bàn, tức đến nổi nói không ra lời. Bọn khốn kiếp, thật không biết nhìntình huống mà, còn tưởng rằng A Nan còn là tiểu thứ nữ sao? Trước kia bọn họlàm sao, bà có thể không để ý tới, nhưng thân phận A Nan bây giờ không giốngbình thường, bà là mẹ cả cũng không dám ngạo mạn, những thứ ngu xuẩn kia lạidám đi bới móc, quả thực là chán sống rồi!

Thừa tướngphu nhân mặc dù tức giận, nhưng cũng biết chuyện như vậy mình là phải quản, vộivàng cho người đến thư phòng tìm lão gia, sau đó cho người đi xem lão thái thái,để bà an tâm, lão thái thái lớn tuổi, cũng không thể để bà bởi vì chuyện như vậyhù dọa đến mắc bệnh. Phân phó mọi chuyện xong, Thừa tướng phu nhân mang theocon gái cùng một đám nha hoàn vội vội vàng vàng bước đi về hướng chỗ ở của ANan.

Trên đườngđi, Thừa tướng phu nhân gặp Lục Thừa tướng cùng nhị ca của ông, còn có hai đứacon trai Lục Thừa tướng.

“Phu nhân,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chí Lăng thế nào? A Nan có chuyện gì?” Lục Thừatướng vừa đi vừa hỏi, trong đầu có chút gấp gáp. Người làm báo lại, ông đangcùng nhị ca nói chuyện, người làm nói cũng câu được, câu mất.

“Vậy phảilàm sao bây giờ? Chí Lăng cũng không thể xảy ra chuyện, đại ca chỉ có một contrai trưởng mà thôi!” Lục Nhị bá đi theo nói.

Thừa tướngphu nhân chau mày lại, mặt sầu lo: “Lão gia, chuyện này cũng hồ đồ lắm, chỉ biếtlà Lăng nhi bị treo ngược ở trên cây, những thứ khác còn phải tới đó mới biết.”Nói xong, Thừa tướng phu nhân mặt tức giận nói: “Đồ ma ma bại hoại nhất địnhkhông chăm sóc tốt thiếu gia, mới khiến các thiếu gia chạy loạn. Túc Vương cùngA Nan ở chung một chỗ, nếu là đụng phải Túc Vương……”

Thừa tướngphu nhân nói phân nửa thì dừng, nhưng cũng khiến Lục Thừa tướng hiểu.

Đúng vậy,hôm nay Túc Vương tự mình bồi A Nan trở về, hơn nữa ông cũng biết tính tình ANan, A Nan cũng sẽ không đem huynh đệ treo trên cây, nếu là Túc Vương thì sao……Lục Thừa tướng thật sự không dám nghĩ đến. Túc Vương là đế sư công tôn, là ngườinghiêm chỉnh, làm việc công minh, sẽ không làm chuyện nhục mạ người ta thế chứ?

Đừng nóitrong lòng Lục Thừa tướng không chắc chắn, ngay cả hai đứa con trai ông cũngmang vẻ mặt không tin. Dù sao Túc Vương là người như thế nào, vua và dân đều biết,hắn làm việc có nguyên tắc, nghiêm chỉnh, làm sao sẽ đối với một đứa bé làm raloại chuyện như vậy?

Lục PhỉDung đi tới bên cạnh hai huynh đệ, nhỏ giọng nói: “Nhị ca, Tam đệ, chúng ta chỉnhìn thôi, tính tình đó của Lăng đệ cũng nên bị giáo huấn một chút, tránh cho hắnvề sau ở phủ chúng ta gây đại họa.”

Thấy sắc mặtLục Phỉ Dung nhàn nhạt, lại mang theo một ý cảnh cáo, Lục Thiếu Hoa cùng LụcThiếu Đình đều đồng thời gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Lục PhỉDung mặc dù kiêu ngạo, nhưng là nhìn thấu. Nàng dám trực sảng mắng người hoànggia, nhưng là chỉ ở trước mặt người nhà, trong mắt người ngoài, nàng là Nhị tiểuthư Thừa tướng thẳng thắn, kiêu ngạo như mai, cao thượng cao ngạo, phong hoa khắpkinh thành.

Mà huynh đệtỷ muội bọn họ, thật ra thì rất ghét những kẻ ở Ninh thành được lão thái thái sủngái, cảm thấy bọn họ bị địa phương nhỏ nuôi hư, thật sự là không lên được trên mặtbàn —— chỉ nhìn một cách đơn thuần bọn họ chỉ hơn người một chút liền tìm mọicách bắt bẻ khi dễ người khác.

Đoàn ngườiđi tới chỗ A Nan nghỉ ngơi, cửa đã sớm có một ma ma đợi, đám người nhớ ra rằngnàng chính là ma ma hôm nay hộ tống vợ chồng Túc Vương đến.

Nhìn thấy bọnhọ, lão ma ma mặt tươi cười tiến lên hành lễ, cười nói: “Thừa tướng đại nhân,Thừa tướng phu nhân, Lục Nhị gia, hai vị công tử, Tô phu nhân, các người đã tới!Vương gia, Vương phi ở bên trong, các người cần gặp bọn họ?”

Lục Thừa tướngđành ngừng bước, lộ ra nụ cười cứng ngắc, nói: “Vị ma ma này, làm phiền mờithông báo Vương gia một tiếng, huynh đệ ta cùng phu nhân tới bái kiến.” Muốnvào chỗ con gái mình lại phải nhờ người làm đi thông báo, Lục Thừa tướng đànhnén tức, nhạc phụ Vương gia này khó làm phải không?

Lão ma ma gậtđầu một cái, cáo lỗi một tiếng, liền vào.

Một látsau, lão ma ma ra ngoài, mời bọn họ đi vào.

Đoàn ngườiđi vào, liền thấy xuất hiện mấy thị vệ của phủ Túc Vương đứng ở hành lang coichừng, cách đó không xa dưới tàng cây, một đứa bé trói thành kén bị treo ngược,miệng bị một khối vải chặn, khuôn mặt đáng yêu nhỏ bé mang hai hàng lệ, gió thuvừa thổi, thân liền theo gió đung đưa, xem ra thật là đáng thương. Nam hài nhìnđến bọn họ xuất hiện, khóc đến hơn dữ tợn, trong miệng phát ra thanh âm ô ô.

Ba huynh muộiLục gia liếc mắt nhìn nhau, đều lặng lẽ mím môi cười trộm, chỉ có Lục Thừa tướngcùng Lục Nhị bá là đau lòng. Nhưng ngại vì lúc này Túc Vương vẫn còn chờ bọn họ,cũng không dám cho người đi đặt người xuống.

Cho nên, mọingười chỉ coi như không nhìn thấy, vội vàng đi qua hành lang.

Đến phòngkhách, Lục Thừa tướng nhìn thấy Túc Vương đang ngồi ở chính giữa chậm rãi uốngtrà, vị trí bên cạnh là thiếu nữ hoa lệ cũng đang thưởng trà, mấy nha hoàn im lặngchờ bên cạnh. Hai người từ từ uống trà, mặc dù không có nói chuyện, thế nhưngkhông khí rất vui vẻ nhẹ nhõm.

Nhìn bọn họđi vào, nam nhân đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang, khi cặp mắt kia đảo qua, cũngđủ khiến cho người ta như bị niệm thần chú, trong lòng căng thẳng, không khỏicung kính. Mà thiếu nữ bên cạnh vẫn tươi cười, nụ cười rất ngọt ngào, lúm đồngtiền bên má khiến cho người ta cảm giác ngọt đến trong lòng, vô cùng bình tĩnh.

Giờ khắcnày, họ mới nhớ tới, đứa bé này không còn là người trong phủ Thừa tướng, bị ngườikhác khinh thường thân phận nữa, mà là Vương phi cao cao tại thượng rồi.

“Phụ thân,mẫu thân, Nhị bá, nhị ca, Tam ca, Nhị tỷ tỷ……” A Nan thật biết điều khéo đứng dậyhướng bọn họ thi lễ.

“Vương gia,Vương phi.” Lục Thừa tướng hướng A Nan cười dẫn theo một nhóm người tiến lên chắptay hành lễ, trầm giọng nói: “Vương gia, thứ cho thần nói thẳng, không biết chắtnhi Chí Lăng phạm vào lỗi gì?”

Sở Bá Ninhthả ly trà vào chén nhỏ để xuống, đáy ly phát ra thanh âm thanh thúy, cũng làmcho tâm người nhảy dựng.

“Lục ChíLăng bất kính với Bổn vương, vô lễ đối với Bổn vương, bất kính Vương phi, mưu hạiVương phi, bất kính chị họ……” Thanh âm trầm thấp của Sở Bá Ninh vang lên, mỗi tộidanh đã đủ để nhịp tim đám người kia chậm một chút, chờ bọn hắn nghe xong, chỉcảm thấy sợ hết hồn hết vía, trong lòng cũng biết chuyện Túc Vương làm tuyệtkhông quá mức.

“Lúc ấy nếukhông phải Bổn vương ở tại chỗ, Vương phi sẽ bị Chí Lăng quăng rắn cắn, cũngkhông nói con rắn kia có độc hay không, dám đối với Vương phi làm ra loại chuyệnphạm thượng, hắn cũng là ngậm mật gấu rồi! Tội của hắn đều là bất trung bất hiếumà mang đến đó!”

Rất nhanh,Lục Chí Lăng đã bị Sở Bá Ninh định một loạt tội. Sở Bá Ninh ổn định tâm thần sắcmặt nghiêm trang, hoàn toàn không đem một cái mạng để ở trong lòng. Hắn làthiên hoàng, mười tuổi lúc đã được phong Vương, tiểu nhi ngu ngốc mới có thể mạophạm! Nếu không phải nhìn mặt mũi Lục Thừa tướng, đã sớm gọi người đem Lục ChíLăng đánh mười mấy đại bản rồi.

Lục Thừa tướngcười khổ, biết chuyện này hoàn toàn là Lục Chí Lăng tự mình gây, không trách đượcngười khác. Mà Lục Chí Lăng lại dám cho rắn cắn A Nan, chuyện như vậy cũng đủkhiến hắn tức giân. Con gái trong nhà bị bắt nạt, kẻ làm cha như ông còn coi đượcsao?

Chỉ là, LụcChí Lăng là con trai trưởng duy nhất của đại ca hắn, cũng là đứa cháu mà lãothái thái yêu thương nhất, Lục Thừa tướng không thể không xin tha cho hắn.

Lục Thừa tướngđang nghĩ biện pháp làm sao giải cứu Lục Chí Lăng lại có thể khiến Túc Vương bớtgiận thì một ma ma đi vào nói lão phu nhân đến.

Lục Thừa tướngsau khi nghe xong, đau cả đầu.