Hiền Thê Khó Làm

Chương 10



Trong cung điệnvàng ngọc xa hoa, người thống trị cao nhất hoàng triều, đương kim thiên tửHoàng đế Sùng Đức rốt cuộc buông bút lông sói, mỉm cười nhìn nam nhân cao lớn mạnhmẽ đứng trước ngự án, đôi mắt uy nghiêm sâ sắc đầy ý cười.

Sùng Đức Đế nămnay ba mươi lăm tuổi, tràn đầy hăng hái. Khuôn mặt tuấn tú rất giống Túc vương,từ năm hắn hai mươi lăm tuổi kế vị đến nay, cần mẫn vì dân, sau khi ổn định cụcdiện rối rắm do lão Hoàng đế giao lại, từ từ đem quyền lực quốc gia nắm trongtay, làm Hoàng đế đã nhiều năm càng tăng thêm khí chất đế vương uy nghi.

Đứng một bên hầuhạ, tổng quản thái giám Lưu công công cố gắng cúi thấp đầu, càng giảm nhẹ sự hiệndiện của bản thân, không dám nhìn phong thái uy nghiêm, lãnh đạm, nghiêm túcHoàng đế đứng đầu đám đại thần hậu cung, lại càng không dám nhìn gương mặtnghiêm túc của nam tử phía trước ngự án, em trai được đương kim Hoàng thượngyêu thương nhất ______ Túc vương Sở Bá Ninh.

“Bá Ninh à…, đêmđộng phòng hoa chúc trải qua thế nào?”

Tiếng nói củaSùng Đức Đế khàn khàn thật sự thoải mái, cho thấy tâm trạng hắn hiện tại rất tốt.

“…”

Sùng Đức Đế ho nhẹmột tiếng, nói: “… Cùng phòng rồi?”

“Hoàng huynh, xinnói cẩn thận!” Gương mặt Sở Bá Ninh nghiêm túc.

Sùng Đức Đế khẽcười một tiếng, nói: “Tối qua xem như đệ đã trưởng thành rồi! Hoàng huynh khôngcần lo lắng đệ không cưới được thê tử, sa vào con đường đồng tính!”

“Thần đệ không hềđồng tính!” Sở Bá Ninh nghiêm túc giải thích lần nữa.

Sùng Đức Đế đứnglên, đi đến phía trước vỗ vỗ bả vai thần đệ, mặt đầy vẻ cảm khái nói: “Bá Ninh,trẫm hiểu, hiểu mà, đệ rốt cuộc trở thành một nam tử hán, hoàng huynh rất vui!”Sở Bá Ninh lập tức đen mặt.

Đầu của Lưu côngcông càng ép thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, trong lòng cầu nguyện TúcVương gia đừng tức giận, lại càng mong sao Hoàng thượng của bọn họ đừng khiêukhích tính nhẫn nại của Túc vương, một người nghiêm túc bị khiêu khích đến nổigiận thì chỉ có ông trời mới biết được hậu quả, ngay cả Thái hậu nương nương đềungăn cản không xong a!

“Bá Ninh à, năm mớisắp đến, đệ cũng nên sinh cho trẫm một tiểu hoàng tử đi, để xem còn ai dám nóihoàng đệ của trẫm khắc thê tuyệt tử không!” Sùng Đức Đế rốt cuộc không thể duytrì phong thái đế vương, cao hứng vung tay, hận không thể bỏ chạy ra ngoài đại xáthiên hạ, chúc mừng đệ đệ hắn rốt cuộc đã trưởng thành, ăn được mùi thịt.

Túc vương mím môikhông nói, chỉ là vành tai có chút ửng đỏ, chỉ có thể dùng gương mặt nghiêm túclàm cho bản thân thoạt nhìn thật bình thường, không bị ảnh hưởng với vị Hoàngthượng nào đó quá mức quan tâm đời sống cá nhân của thần đệ.

Sùng Đức Đế trongđiện đi qua lại mấy vòng, đột nhiên nhớ tới cái gì, bước nhanh cất giọng hô lớn:“Lưu công công ~ ”

Đứng một bên hầuhạ Lưu công công nhanh chân chạy đến cúi người đợi lệnh: “Hoàng thượng, có nôtài”.

“Lưu công công,nghe lệnh của trẫm, đến thái y viện phái Hồ thái y, Lý thái y cùng nhau đến Túcvương phủ, trước khi Túc Vương phi mang thai liền ở lại vương phủ!”

“Nô tài tuân chỉ!”Lưu công công đảo qua phất trần, nhận lệnh mà đi.

Túc vương nhănmày, mặt nghiêm túc nói: “Hoàng huynh, thế này không hợp quy củ!”

Tâm tình của SùngĐức Đế hiện tại rất tốt, cũng không để ý gương mặt Túc vương nghiêm túc giốngnhư một ông cụ non, ngược lại cười nói: “Bá Ninh à, đây là việc phải làm! Đệcũng biết bởi vì lần này đệ cưới Vương phi, số lượng đặt cược của các sòng bạctrong kinh thành hoàn toàn vượt quá mức từ trước đến nay gộp lại. Còn có, đừngtưởng rằng trẫm không biết, các đại thần triều đình kia không làm việc gì đànghoàng, nhưng mà người người đều kéo dài cổ chờ Túc Vương phi khi nào xảy rachuyện ngoài ý muốn… Hừ, đám lão già này, bản thân có chuyện xấu liền che đậy,chuyện xấu của người khác liền hận không thể công bố cho thiên hạ cùng biết.”

Sở Bá Ninh mímmôi không nói.

“Thật là, chuyệnxấu của hoàng đệ ủa trẫm dễ dàng hóng chuyện như vậy sao?” Sùng Đức Đế độtnhiên nhướng mày, cười như đạo tặc, nhìn thẳng vào nam tử trước mặt, trịnh trọngnói: “Bá Ninh à, đệ nhất định phải bảo vệ Vương phi của đệ thật tốt, để nàng ấysống lâu thêm một chút! Phân nửa số bạc trong quốc khố của Trẫm đều đặt vàosòng bạc —— Yên tâm yên tâm, trẫm cược chính là Vương phi của đệ không chỉ sốngrất tốt, thậm chí sinh hạ tiểu vương tử cho đệ mà…”

Nhìn thấy gương mặtđen như than của hoàng đệ rốt cuộc giảm đi vài phần, Sùng Đức Đế ở trong lòng vụngtrộm cảm thấy may mắn, cuối cùng không có chọc hoàng đệ tức giận. Đương nhiên,Sùng Đức Đế biết, nếu như là lão bà của hắn bị người ta mang ra đặt cược, hắntin tưởng rằng ngay cả thánh nhân cũng sẽ tức giận. Cho nên không thể trách SởBá Ninh a…

Vì an ủi hoàng đệvừa tân hôn lại có lời đồn đãi không tốt, Sùng Đức Đế kéo tay Sở Bá Ninh, nói:“Bá Ninh, đi, cùng hoàng huynh đi uống một chén!”

Sở Bá Ninh lặng lẽtránh ra, mặt không biểu cảm nói: “Hoàng huynh, lúc này không nên uống rượu,còn có đại thần muốn yết kiến!”

Sùng Đức Đế lơ đễnhcười nói: “Không có việc gì, hôm nay là ngày thứ hai hoàng đệ tân hôn, trẫm đãcho Lưu công công đi tuyên chỉ, không có việc gì khẩn cấp đừng đến làm phiền trẫm!”

Luôn chăm chỉ xửlý quốc sự, khó có được lúc Hoàng thượng bốc đồng, Túc vương chỉ có thể khôngtrâu bắt chó đi cày theo Hoàng đế đại ca đến bên điện uống rượu.

Thái giám, cung nữsớm chuẩn bị tốt rượu hoa cúc cùng một ít đồ nhắm tinh xảo, hai nam nhân thânphận cao quý nhất hoàng triều cùng sóng vai nhau thưởng rượu hoa cúc, ngự hoaviên bên ngoàiđại điện, những đóa cúc nở hoa rực rỡ lay động trong làn gió thu.

Qua ba tuần rượu,Sùng Đức Đế đã ngà ngà say, gương mặt tuấn tú hiện lên sắc hồng, nắm lấy tay SởBá Ninh lầm bầm nói: “Bá Ninh a…, trẫm rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy đệ thànhthân, bệnh kín đó của đệ mà… Khỏi hẳn rồi đúng không? Mấy năm nay, mẫu hậu bởivì việc này, đã rất thương tâm… Chúng ta từ trong tình cảnh khó khăn đi đến hômnay, vì sao liền…”

Sở Bá Ninh cố kiềmchế xúc động, mặt không biểu cảm nói: “Hoàng huynh, huynh say rồi!”

“Trẫm biết… Trẫmchỉ là rất cao hứng, khó được lúc say như thế này”. Sùng Đức Đế miễn cưỡng ngồitrên giường nhỏ, lúc nhẫn nại ủa Sở Bá Ninh đã cận kề giới hạn mới buông lỏngtay, khóe môi mỉm cười nhìn nam tử anhuấn chính trực phía trước, “Yên tâm đi,trẫm đã hạ lệnh, không cho người đến quấy rầy, hôm nay huynh đệ chúng ta phải uốngthật thoải mái.”

Biết hoàng huynhlàm việc cẩn mật, cho đến bây giờ sẽ không đem bản thân đặt trong tình thế nguyhiểm, Sở Bá Ninh khẽ gật đầu.

“Nha…, Bá Ninhà…, nói cho hoàng huynh biết, đệ làm thế nào… Đồng ý ở cùng Vương phi, trẫm còntưởng rằng đêm tân hôn đệ sẽ đến thư phòng qua đêm…”

Sở Bá Ninh sắc mặtđen như đáy nồi, nếu không phải nghĩ người này là đương kim Hoàng đế, hắn đã phẩytay áo bỏ đi. Rốt cục, dưới sự tra hỏi của Sùng Đức Đế, Sở Bá Ninh dùng thanhâm lạnh lùng nói: “Nàng là Vương phi của bổn vương!”

Sùng Đức Đế kinhngạc nhìn hắn, nghĩ nghĩ, cẩn thận dè dặt hỏi: “Ý của hoàng đệ là… Bởi vì tiểuthư Lục gia là Vương phi của đệ, duy nhất thuộc về đệ sở hữu, đệ đồng ý chạmvào?”

Sở Bá Ninh nhấprượu trầm mặc không nói.

Sùng Đức Hoàng đếkhông chút để ý chơi đùa ngọc bội bên người, cười nói: “Nếu là như thế, ngàymai trẫm ban cho đệ thêm vài sườn phi, được không…?”

Sở Bá Ninh lập tứcđứng lên, vung tay áo ra phía sau, nói bằng giọng lạnh lùng: “Hoàng huynh, ngàisay rồi, thần đệ đi gọi người mang canh giải rượu đến!”

Sở Bá Ninh bướcra ngoài điện, thấy Lưu công công đang đứng phía xa đợi lệnh, nói: “Hoàng thượngsay rồi, cho người dâng canh giải rượu lên! Còn có, việc hôm nay không đượctruyền ra ngoài…”

“Vương gia yêntâm, Hoàng thượng hôm nay đều xem tấu chương.”

Túc vương gật gậtđầu, gọi thái giám Mộc Viên Nhi đến bên người, trực tiếp xuất cung.

Bên trong Túcvương phủ, A Nan ngủ đến khi mặt trời rọi tới mông, lúc tỉnh lại chỉ cảm thấyeo mỏi lưng đau, lười biếng nằm ì ường không muốn nhúc nhích.

Đột nhiên, mộtbàn tay thon dài nhấc màn giường lên, A Nan kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nam nhânđứng trước giường, gương mặt nghiêm túc, đôi môi mỏng mím lại, tóc dài đen bóngngay ngắn chỉnh tề rơi xuống, cho người ta cảm giác giống như lão giáo sư trongđại học, tuổi vẫn còn trẻ, lại làm như lão già lụ khụ.

“Vương, Vươnggia…”

A Nan nhớ rõ thânphận của mình, nhanh chóng từ trên giường bò dậy, nhưng ngay sau đó, bởi vì độngtác quá nhanh xém chút nữa rơi xuống đất, lúc chân nàng muốn chạm vào mặt đất,một đôi tay mạnh mẽ đặt trên vòng eo kéo nàng vào lòng ngực rộng lớn ấm áp.

Hơi thở của namnhân mang theo mùi rượu hoa cúc nhàn nhạt xông vào mũi nàng, A Nan trực tiếpngã vào lòng hắn, đầu óc mơ màng.

Sở Bá Ninh đem tiểunương tử giống như bé ngốc trong lòng đặt trên giường, âm thanh khàn khàn tráchnói: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Chân nàng bị thương còn chưa khỏi, phải cẩnthận một chút.”

A Nan rất nhanhkhôi phục tâm trạng, mặt nghiêm túc cúi đầu, nghiêm túc nhận sai: “Vương gianói đúng, thiếp sẽ chú ý.”

A Nan ở tronglòng mắng to đám nha hoàn không đáng tin tưởng này, Vương gia đã trở về cũngkhông gọi nàng thức dậy, thật sự không thương nàng mà —— nhóm nha hoàn đángthương bị đuổi ra bên ngoài mặt đầy ủy khuất: Vương phi a, không phải bọn nô tỳkhông muốn nói cho người, mà là Vương gia người ngại bẩn, không cho phép bọn nôtỳ bước vào phòng của hai người mà!!!

A Nan ở tronglòng đem toàn bộ nhóm nha hoàn oán trách một lần, cẩn thận giương mắt rình xemphu quân hiện tại của nàng đang tùy ý ngồi trước giường, ánh mắt linh động chạmphải cặp mắt đen sâu thẳm, làm nàng hoảng sợ nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Tuy rằng đã thànhthân hai ngày, ngoại trừ đêm động phòng hai người lăn lộn qua lại trên giường,thời gian khác đều tại nàng bị thương mà không có hành động thân mật, nhưng tốtxấu gì ban đêm ngủ trên cùng một cái giường. Nhưng mà, A Nan vẫn không quá thóiquen gần gũi quá mức với nam nhân nghiêm túc này, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đennhư mực của hắn, nàng có cảm giác muốn trốn …, cảm thấy khí thế của nam nhânnày quá cường đại, nàng khó có thể nhìn thẳng vào.

Sở Bá Ninh nhìn bộdáng của tiểu nương tử như chuột gặp phải mèo, khẽ nhíu mày, nhớ tới mình còncó việc tìm nàng thương lượng, đằng hắng nói: “Hôm nay hoàng huynh ban thưởnghai vị thái y, nàng xem bọn họ thích hợp nghỉ ngơi ở đâu, sắp xếp một chút.”

“Thiếp thân đã biết.”A Nan nhỏ giọng nói, trong lòng lại nghĩ thầm vô duyên vô cớ, Hoàng thượng banthưởng hai vị thái y đến vương phủ làm gì? không phải để cho người khác chế giễusao.

“Còn có, ngày mailại mặt, nàng có cần chuẩn bị cái gì, cho nha hoàn đi tìm Tần quản gia. Chờ saukhi lại mặt, việc trong vương phủ liền giao cho nàng quản lý”.

A Nan hơi hoảng sợnhìn hắn, đùi nàng bị thương còn chưa khỏi mà, như vậy đi lại mặt, không phải nàngtrực tiếp ngồi kiệu vào cửa sao? Lấy Túc vương cái loại này khiết phích tínhtình, nhất định sẽ không cho ma ma ôm nàng… Về phần quản gia —— việc này hợp vớiý của nàng, đem quyền của quản gia cầm giữ trong tay, về sau mặc kệ Túc vươngphủ có bao nhiêu tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, đều không sợ ảnh hưởng đến địa vịcủa nàng!

“Vương gia, thiếpvẫn còn chưa bái kiến mẫu hậu cùng Hoàng hậu nương nương, về nhà mẹ đẻ trước,có thể sao?” A Nan lo lắng hỏi, dù sao đương kim Thái hậu là mẹ chồng nàng,đương kim Hoàng hậu là chị em bạn dâu, thân phận đều rất là cao quý, bởi vìnàng té lần này, chân bị thương, còn chưa có đi kính trà mẹ chồng đã trở về nhàmẹ đẻ, không phải rất không xem trọng các nàng ấy sao?

Không có biệnpháp, người nhà thân phận càng cao quý, phải cẩn thận trăm việc a.

“Không có việcgì, ngày thứ ba lại mặt là quy củ thánh nhân đã định, bổn vương đã nói qua, mẫuhậu cùng hoàng tẩu có thể thông cảm.”

Nghe được lời nóicủa Túc vương, A Nan chỉ có thể làm theo, trong lòng lo lắng cho ngày mai, chẳnglẽ thứ nữ Thừa tướng gia bị thương ở chân phải trực tiếp ngồi kiệu vào phủ Thừatướng sao? Ngay cả đại tỷ nàng là quý phi nương nương đều không có loại đãi ngộnày, nàng làm như vậy có phải tạo tin tức động trời hay không đây?