Hiền Thê Cực Khỏe

Chương 14



Sở Khiếu Thiên ở bên đường ẩu đả với con Tĩnh vương, tuy rằng về tình có thể cho qua, nhưng rốt cuộc xuống tay quá nặng, An Dương vương răn dạymột chút, nhưng thấy bạn thế tử nào đó khi nghe giáo huấn xong vẫn không thay đổi, rơi vào đường cùng, chỉ phải mệnh lệnh hắn mang lễ vật đi xin lỗi Sở Quân Huyền.

Sở Khiếu Thiên là ai chứ, là người được An Dương vương thái phi và hoàng đế cùng nhau làm hỏng, trở thành đệ nhất ác bá kinh thành, vô sỉ lạihỗn xược, muốn hắn đi xin lỗi một tên thủ hạ bại tướng, trừ khi thiên hạ xuất hiện mưa lớn màu hồng, mặt trời mọc lên ở phía tây, hoàng đế làngười khác làm…....

Cho nên, Sở Khiếu Thiên cự tuyệt không làm, An Dương vương vừa tức lạibất lực, đành phải hạ lệnh cấm túc. Sở Khiếu Thiên nghe xong, chẳng hềđể ý đem quẳng ở sau đầu. Dù sao hắn hiện tại đang là trong lúc tân hôn, thời kỳ ngọt ngào, hận không thể đem một ngày mười hai canh giờ đều dán bên người thê tử mới cưới để bồi dưỡng tình cảm, không ra khỏi phủ cũng không sao cả.

Vì thế, sau khi về nhà thăm ba mẹ qua đi, Liễu Hân Linh cảm thấy bạn thế tử gia càng ngày càng bám người.

Việc này cũng không có gì, dù sao trong Lãm Tâm trong viện, trừ bỏ nànglà chính thê của thế tử, thì cũng chỉ có hạ nhân, căn bản không có những nữ nhân khác, Sở Khiếu Thiên không dính nàng thì cũng không có biệnpháp.

Liễu Hân Linh gả đến vài ngày, trong lòng quả thật có chút giật mình,bởi vì trừ bỏ nàng, giống như bên người Sở Khiếu Thiên quả thật không có nữ nhân khác, chứ đừng nói tới một người thiếp, ngay cả thông phòngcũng đều không có, các nha hoàn khác thì sợ hắn muốn chết, căn bản không có dũng cảm câu dẫn hắn lên giường linh tinh. Chẳng lẽ thật sự như lờidì nói, trước khi hôn lễ diễn ra An Dương vương phi đã đem mỹ tỳ thịthiếp của hắn đều phân phát hết, vì muốn dành mặt mũi cho thế tử phi lànàng?

Liễu Hân Linh tin tưởng mặt mũi của mình tuyệt đối không hề lớn như vậy, cho dù là dành mặt mũi cho nàng, thì chỉ cần chờ tân hôn qua đi, AnDương vương phi vì cuộc sống tính phúc của con, cộng thêm mong muốn cónhiều con nhiều cháu, tuyệt đối sẽ nhét người vào cho hắn. Đương nhiên,nếu như nàng mang thai, như vậy liền càng có lý do để nhét người vào.

Nghĩ tới khả năng như vậy, Liễu Hân Linh đột nhiên cảm thấy loại khôngkhí yên tĩnh này kỳ thật rất hiếm có, tin tưởng qua một đoạn thời gianngắn sẽ không còn nữa, nên hãy cố mà quý trọng đi ~!

Tất nhiên, Liễu Hân Linh hiện tại phiền não chuyện tiểu thiếp gì đó thìcòn hơi quá sớm, trước mặt thật sự có một chuyện rất quan trọng cần phải phiền não đây.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, dì cả của nàng đã đi rồi.

Xác nhận chuyện này, An Dương vương phi phái ma ma bên người đến nói với nàng, nên chuẩn bị tốt việc động phòng.

Cổ nhân coi trọng trinh tiết nữ tử, vì đêm tân hôn nguyệt sự của nàngđến, cho nên trên khăn trắng không có lạc hồng, đây là việc có thểhiểu. Ở trong hoàng thất, càng coi trọng việc lạc hồng này nọ, cho nênkhi chuẩn bị đêm động phòng hoa chúc bổ sung, những người này đúng lýhợp tình nhắc tới chuyện này, cũng phái người ở bên ngoài canh chừng,chuẩn bị tốt để buổi sáng ngày mai thu lạc hồng của nàng.

Việc này do trưởng bối phái người tới đây truyền đạt, Liễu Hân Linh xấuhổ đến mức thiếu chút nữa không ngẩng mặt lên được. May mắn ma ma kia là ấn theo quy tắc làm việc, cẩn thận tỉ mỉ, giống như đây là một chuyệnrất đứng đắn, làm cho sự ngượng ngùng của nàng giảm bớt đôi chút.

Sau khi để ma ma lui xuống, nhóm nha hoàn liền bắt đầu chuẩn bị.

Buổi tối, Liễu Hân Linh tẩy sạch thân thể, ngâm cả người đều thơm ngàongạt, sau đó nhóm nha hoàn tiến vào vì nàng chỉnh trang lại y phục vàđạo cụ, giúp đỡ nàng ngồi ở trên giường chờ bạn thế tử nào đó trở về ănnàng - thiếu nữ vẫn chưa thành niên.

”Tiểu thư, nô tỳ đã chuẩn bị rượu xong.” Mặc Châu không biết từ nơi nàolấy đến một bình rượu nhỏ, thanh âm đông cứng nói: “Ngài muốn uống ngụmmột hay không?”

“...”

Khuôn mặt của Liễu Hân Linh có chút vặn vẹo, Mặc Châu tuy rằng mangkhuôn mặt không một chút thay đổi, nhưng trong mắt lại để lộ ra một chút ý tứ, làm cho nàng vạn phần rối rắm.

Nàng mới là người bị hại, là người bị khi dễ đó nha? Thế nhưng trong ánh mắt nha đầu này lại nói “Thế tử gia thật đáng thương, tiểu thư, ngàinhất định phải kiềm chế nga?”

”Không cần! Ta có thể khống chế được lực lượng của chính mình.” Liễu Hân Linh mím môi cự tuyệt nỗi băn khoăn của bạn nha hoàn nọ.

Mặc Châu yên lặng đem bầu rượu đặt ở một bên, nghĩ nghĩ, có chút lolắng, nói: “Vậy được rồi, nếu tiểu thư ngài đã nói như vậy, nô tỳ đànhphải tin tưởng một lần. Cho nên, tiểu thư, ngài trăm ngàn lần phải xuống tay thật nhẹ nhàng, đừng làm cho thế tử gia bị thương, bằng không đốivới vương phi bên kia, chúng ta cũng không thể giải thích.”

Liễu Hân Linh biết Mặc Châu là lo lắng cho mình, An Dương vương phi cũng không phải là người đơn giản, bề ngoài nhìn như ung dung hiền lành, bên trong cất giấu cái gì thì không ai biết, nhưng bà có thể đem một Vươngphủ sắp xếp gọn gàng ngăn nắp không nói, còn đem nữ nhân của An Dươngvương giáo huấn dễ bảo, không ai dám vô lễ với bà, mặc kệ An Dương vương sủng ái một nữ nhân như thế nào, nữ nhân kia cũng không dám đến trướcmặt bà giương oai, thấy thế nào thì cũng không phải là một người đơngiản. Người có mắt đều nhìn ra được An Dương vương phi đối với đứa contrai độc nhất vô vàn sủng ái cùng phóng túng, tin tưởng nếu có ai dám đả thương con trai của bà, nữ nhân này tuyệt đối sẽ hóa thành sư tử cáitìm người liều mạng.

Liễu Hân Linh nắm chặt nắm tay, vì những ngày bình an sau này của nàng,không đến tình huống trọng yếu, nàng tuyệt đối không thể để cho bản thân không cẩn thận làm bị thương Sở Khiếu Thiên!

Tuy nhiên, loại quyết tâm này sau khi màn đêm buông xuống, thì có chút dao động.

Hai kiếp cộng lại nhưng bây giờ Liễu Hân Linh vẫn cảm thấy có chút giannan, hơn nữa người nào đó như thế nào còn chưa trở về nhỉ? Đợi thêm chút nữa chắc nàng sẽ trực tiếp ngủ mất...

Lúc Liễu Hân Linh đã quyết định sẽ đi ngủ trước, sau đó ai dám kêu nàngrời giường để động phòng liền đạp chết hắn, thì Sở Khiếu Thiên rốt cụcđã trở lại.

Liễu Hân Linh nhìn người vừa bước vào, có chút kinh ngạc, nhưng sau đó thế nhưng bình tĩnh lại.

Bởi vì, nam nhân vừa bước vào này có chút khác với nam nhân bình thườngkhi thấy nàng thì dính chặt lấy, bây giờ ngược lại có chút chậm rì rì do dự tiến vào, phất tay tùy ý một cái cho đám nha hoàn lui ra ngoài, đứng ở trước mặt nàng, ánh mắt liếc loạn xung quanh, một bộ dáng không dámnhìn thẳng vào nàng. Trên khuôn mặt anh tuấn, hiện lên những vệt đỏ ửngkhông bình thường, tựa hồ... bộ dáng thực thẹn thùng...

Đối mặt chuyện phòng the, nếu là một người nam nhân biểu hiện còn thẹnthùng hơn cả nữ nhân, thoạt nhìn thật sự rất vô hại, làm cho nàng cũngcảm thấy thực khẩn trương.

Trong phòng im ắng, chỉ có ngọn nến im lặng thiêu đốt.

Liễu Hân Linh cảm thấy trầm mặc như vậy cũng không phải là biện pháp,nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết đêm nay muốn làm gì, nếu như chính mìnhlên tiếng trước, chúng ta trực tiếp động phòng đi linh tinh, có thể cóvẻ quá mức chủ động hay không? Rất không phù hợp với phong cách tiểu thư khuê các cổ đại? Nhưng mà, nhìn thấy hắn là một đại nam nhân, so với nữ nhân là nàng bộ dáng còn thẹn thùng hơn, Liễu Hân Linh ngực nghẹn mộtluồng khí, không biết phải nói cái gì.

Nàng tình nguyện hắn bình thường như lúc trước, giống một đại sắc quỷtiến lại gần nàng để cọ cọ, cũng không cần ngây thơ như hiện tại đâu,này đây rất không khoa học.

Thời điểm lúc Liễu Hân Linh còn không biết phải làm sao bây giờ, kỳ thật Sở Khiếu Thiên luôn luôn quan sát nàng. Trong ánh sáng choáng váng áimuội, mặt mày của nàng thanh tú, khuôn mặt tinh tế như ngọc, xinh đẹpkhả ái, mặc trung y ngồi ở trên giường, thoạt nhìn nhu nhược lại tinhtế, làm cho hắn có chút ngốc ngốc hoài nghi nàng thật sự có thể tiếpnhận chính mình sao? Không tự chủ được, lại nghĩ tới vừa rồi hắn ở trong thư phòng lật xem xuân cung đồ, đem nữ nhân vật chính trong tranhtưởng tượng thành khuôn mặt của nương tử... Vì thế, đỏ ửng không chịukhống chế lại che kín mặt.

Liễu Hân Linh đã đoán sai, người nào đó hiện tại cũng không phải đangthẹn thùng, mà là đang hưng phấn dến mức máu sôi trào, chỉ có thể gắtgao khắc chế chính mình, sợ mình nhẫn nại không được liền nhào qua đemnàng xé nát. (tác giả: = = ai xé ai còn không nhất định đâu...)

Rốt cục, khi Liễu Hân Linh quyết định vứt bỏ băn khoăn muốn nói cái gìđó, thân thể to lớn của Sở Khiếu Thiên cúi xuống, đem nàng ôm vào tronglòng cùng nhau ngã xuống trên giường mềm mại.

Thân thể nam nhân cường tráng hoàn toàn đặt ở trên người nàng, làm chonàng có chút không thở nổi. Theo sau là một nụ hôn sâu kéo đến, mangtheo vội vàng cùng khát vọng, đem không khí trong miệng nàng đều đoạtlấy. Hắn thậm chí cuộn lưỡi của nàng ngậm vào trong miệng, tinh tế liếm liếm, một lần lại một lần đem toàn bộ hương vị trong khoang miệng nàngthưởng thức hết.

Liễu Hân Linh hỗn loạn nằm ở trên giường, chờ khi bừng tỉnh lại, pháthiện quần áo trên người mình đã bị cởi xuống hết, cả người trần trụi nằm ở trên đệm chăn đỏ thẫm, nam nhân đem quần áo trên người tùy ý xảxuống, sau đó thân thể nam giới trần trụi lần nữa cúi xuống.

”Nương tử, sờ ta...”

Thanh âm của hắn khàn khàn vang lên, lôi kéo bàn tay mềm mại của nàng sờ lên thân mình, dẫn đường cho nàng đi vuốt ve hắn, gây cho hắn càngnhiều sung sướng. Thân thể hắn phát ra nhiệt độ, làm cho nàng cảm giáccó chút nóng lên, nhìn đến thân thể nam nhân gần sát như vậy, làm chonàng nhịn không được mà sắc mặt đỏ lên. Bàn tay nàng nhẹ nhàng mà lướtqua sống lưng hắn, cảm giác được thân thể hắn buộc chặt phát ra mộttiếng rên rỉ sung sướng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng thẹn thùng...

Đột nhiên cảm giác được hắn dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn đóa anh đàotrước ngực nàng, cả người Liễu Hân Linh đều chấn động, bàn tay gắt gaonắm chặt tấm chăn phía dưới, cảnh báo chính mình, tuyệt đối không thểxúc động đem hắn đẩy ra, nếu để cho hắn ngã xuống giường liền thảm...

Hắn tựa hồ đối với bộ ngực của nàng thật hứng thú, sau khi thay phiênliếm liếm cắn cắn một lần, lại vân vê xoa nắn, đem bộ ngực khéo léo củanàng xoa đến biến hình, làn da trắng như ngọc cũng biến thành phấn nộnhồng hồng. Chờ nghiên cứu bộ ngực xong rồi, ánh mắt của Sở Khiếu Thiênrốt cục dời xuống, mơn trớn cái bụng bằng phẳng của nàng, đi vào rừngrậm sẫm màu phía dưới, ánh mắt nóng hừng hực nhìn chằm chằm vào chỗ tưmật ẩn giấu sau rừng rậm đó.

Liễu Hân Linh gắt gao nhắm mắt lại, không dám nhìn hạ thể chính mìnhbị nam nhân đùa bỡn xem xét, lỡ như nàng quá thẹn thùng, không khống chế được sức lực, nói không chừng sẽ trực tiếp đem người nào đó đá bay ——dù sao, nơi đó ngay cả chính mình cũng chưa có nhìn kỹ bao giờ.

Nhưng mà, mắt có thể không nhìn, nhưng không cách nào không cảm giácđược. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, hơi thở hổnhển, ngón tay xoa nắn...

Chờ sau khi nàng bị khiêu khích đến ướt át, thân thể nàng lại một lầnnữa bị một khối thân thể trần trụi áp lên, sau đó một nụ hôn dừng trênánh mắt đang nhắm chặt của nàng.

”Nương tử...” Thanh âm hắn khàn khàn lợi hại, thậm chí có thể nói là gợi cảm, “Mở to mắt nhìn ta...” Hắn vừa hôn vừa nói.

Liễu Hân Linh chết cũng không chịu mở mắt.

Nàng hai kiếp đều chịu sự giáo dục bảo thủ, ở kiếp trước, mạng lướiinternet phát triển như vậy, các loại phim tình cảm hành động, tranhảnh, hoạt hình lưu hành rất nhiều, nhưng nàng chưa bao giờ vì tò mò màxem qua. Lúc nàng học sơ trung, nhị tỷ nhà nàng sợ nàng bởi vì tò mòchuyện làm tình này sẽ đi tìm nam nhân để tự thể nghiệm, liền tìm mộtthời gian buổi tối đem loại chuyện này kể tường tận cho nàng, thậm chínói nam nhân là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới, một loại động vật rất đáng giận, bi ai. Mà nữ nhân có vẻ may mắn là, rất khó khiêukhích, có lẽ là dục vọng bị che dấu quá sâu, sẽ không bị dục vọng dễdàng khống chế... Cho nên, đối với loại chuyện này, nàng chỉ biết về mặt lý thuyết, nhưng không có kinh nghiệm.

Nhưng phía dưới nàng giống như ẩm ướt đi? Chẳng lẽ nàng thực dễ dàng bịkhiêu khích? Còn có, nàng chỉ ở môn sinh vật xem qua cái kia của namnhân, hiện tại bảo nàng mở to mắt mà nhìn hắn như thế nào tiến vào chính mình... Quên đi, nàng không có cái dũng khí đó đâu, sợ nhìn thấy sẽ sợhãi tới mức đem hắn đánh bay ra ngoài, như thế sẽ lớn chuyện.

”Ha ha, nương tử thật sự rất đáng yêu ~~ “

Giọng nam khàn khàn ở bên tai nàng vang lên, sau đó nàng cảm giác đượchai chân của mình bị hắn tách ra đem vòng chặt lấy vòng eo nam tính hữulực của hắn, một vật gì đó vừa thô lại vừa cứng đặt trước hoa tâm củanàng.

Cái loại cảm giác này thật sự rất quái lạ, làm cho nàng không khỏi run lên nhè nhẹ.

”Nương tử đừng sợ, sẽ có chút đau, tuy nhiên...”

”Tuy nhiên” cái gì, nàng không nghe được rõ ràng, bởi vì đồ vật thô tokia rốt cục chen vào, làm cho nàng cảm giác được một trận xé rách đauđớn, đau đến mức nàng phải mở to mắt, nhìn đến khuôn mặt anh tuấn củanam nhân phía trên, vì áp lực mà buộc chặt, mồ hôi một viên một viênchảy xuống, nhỏ trên mặt nàng.

Chờ khi cái kia rốt cuộc phá tan tầng chướng ngại mà tiến vào, Liễu HânLinh đau đến mặt đều trắng bệch, lý trí chó má gì đó đều đã bay mất,nàng đau đến thiếu chút nữa đã lăn lộn, thầm nghĩ phải làm chút gì đóđể phát tiết cỗ đau đớn này.

Chỉ nghe roẹt một tiếng, nệm trải giường trong tay nàng nhanh chóng bịxé rách. Rốt cuộc cũng may nàng còn nhớ kỹ không thể làm nam nhân này bị thương, miễn cho bị mẹ chồng tra hỏi, cho nên nắm tay xiết chặt chỉ cóthể hung hăng đập xuống giường, chỉ nghe “Crrắcc”…. một tiếng vang thanh thúy, có tiếng gỗ bị đứt đoạn.................

Trong nháy mắt, Sở Khiếu Thiên hoàn toàn yên lặng.