Hiền Thần Nan Vi

Chương 9: Thưởng mai gặp âm mưu



Hoàng cung Diệu quốc, hậu hoa viên

“Việc này cứ vậy?” Ngón tay thon dài trong trắng dừng một viên cờ màu đen ở trên bàn cờ, da thịt trắng nõn cùng ngọc thạch đen thuần tương phản đối lập, càng thêm tôn lên tay kia trắng nõn như ngọc, cực kỳ dụ hoặc.

Hứa Từ nhìn không khỏi ngây ngốc, “Thái tử điện hạ, tay ngươi còn lóng lánh trong suốt hơn Tuyết Nhũ ngọc thạch mà Tuyết quốc tiến cống mấy phần.”

Lý Hạo Sâm im lặng cười, tùy tay cầm lấy thước thanh ngọc đặt bên bàn cờ nhẹ nhàng gõ đầu Hứa Từ, động tác ưu nhã thong dong, “Cố ý nói lòng vòng, tuổi còn nhỏ, lại biết trêu chọc người.”

“Ai u uy, điện hạ một giới tử này của ngươi hạ xuống, đầu Hứa Từ đều choáng hoảng.” Hứa Từ giả vờ khóc đau, xoa xoa thịt thịt trên trán, nghiêm trang nói, “Thiên địa làm chứng, điện hạ ngươi thật oan uổng Hứa Từ. Ta một chút cũng không có ý trêu chọc ngài nha, ta nói đều là lời thật.”

“Ai, ” Tùy tay hạ một viên trắng, Hứa Từ lắc lư đầu nói, “Long chương phượng tư, khí vũ phi phàm, mạo nhược Phan An, kinh vi thiên nhân. Cũng không biết tương lai sẽ là ngày quý nữ nhà ai phúc khí tràn đầy, có thể gả cho thái tử điện hạ ngài.” Trong giọng nói mang theo một chút chua xót.

“Nói được đạo lý rõ ràng, ngươi nói cho cô, từ đâu học được mấy lời nịnh nọt bưng bít của người ta. Nói ra cũng không biết đỏ mặt, chớp mắt.” Lại một thước gõ xuống, Lý Hạo Sâm mỉm cười, “Tuy rằng ngươi nịnh nọt cô như thế, cô cũng sẽ không nhân từ nương tay.” Dứt lời, viên đen trong tay phút chốc hạ xuống, thắng bại đã phân.

“Thắng ngươi tam mục bán, Tiểu Từ có tiến bộ hơn trước.”

Hứa Từ cũng không giận, cậu vừa thu một viên trắng vào trong hộp cờ trắng của mình, vừa phun đầu lưỡi oán giận nói: “Ai nha, dừng dừng, mỗi lần đánh cờ với điện hạ, ta luôn bị thái tử điện hạ ngược đến chết đi sống lại, tư vị thật không thích nỗi. Ta bên này nhìn như sinh cơ khắp nơi, kỳ thực là cạm bẫy khắp nơi. Một lần vô ý, cả bàn đều thua. Ta cho rằng đây là thế cơ chết nhưng sống, lúc sinh lại đã chết. Điện hạ chơi cờ thận trọng, viên viên tinh diệu, Hứa Từ cam bái hạ phong.”

Lý Hạo Sâm bật cười, Tiểu Từ vừa rồi nói nhiều vậy mà không nói mê, ngược lại cuốn hắn ra vấn đề vừa bắt đầu. Hắn vốn muốn hỏi Hứa Từ có bỏ qua cho hai người Lâm thị Hứa Tử Nhai như vậy hay không, nhưng cậu nếu không muốn trả lời, vậy hắn cũng sẽ không ép cậu nói.

Mười mấy ngày qua, vết thương da thịt của Hứa Từ đã không còn trở ngại, sau khi kết vảy còn mọc ra thịt mới. Nhưng thương cân động cốt một trăm ngày, chân bị thương của Lý Hạo Sâm lại chưa khỏi hẳn, tuy có chiều hướng tốt, vẫn chống gậy như trước, khóa cưỡi ngựa cùng khóa võ thuật buổi chiều vẫn tiếp tục dừng lại.

Khóa cờ vây qua đi, thái tử luôn thích lôi kéo Hứa Từ đánh cờ một trậm, Hứa Từ không có tâm cơ gì, hạ cờ cũng chỉ đánh thẳng về phía trước. Hắn thích đầu tiên là bày một vòng cạm bẫy quanh quân cờ Hứa Từ, chỉ chờ thu lưới. Vào lúc cậu đắc ý dào dạt, sắc bén nhìn, bắt một người vào trong rọ ba ba (chém).

“Thái tử điện hạ, hôm nay ngày trời trong tươi đẹp, Hứa Từ nghe nói trong cung có một Mai Viên (vườn hoa mai). Hiện giờ hoa mai nở rộ, nghĩ đến cảnh trí nơi đó rất đẹp. Không biết Hứa Từ có thể có vinh hạnh này hay không, có thể được đi ngắm không?” Hứa Từ ở trên bàn cờ bị Lý Hạo Sâm ngược nước sôi lửa bỏng, thương tích đầy mình, thật không muốn tìm ngược nữa, liền suy nghĩ cái cớ, cầu thái tử dẫn cậu đi ngắm cảnh mai.

Lý Hạo Sâm trầm ngâm một lát, đôi mắt biển sao tựa tiếu phi tiếu liếc Hứa Từ, đã sớm nhìn rõ ràng thấu đáo tính toán của cậu, “Cũng được, lúc này ngược lại thật sự là mùa của hoa mai, cô liền mang ngươi đi.” Dứt lời chống gậy đứng dậy, lưu tiểu thái giám hầu hạ bên người ở lại dọn dẹp bàn cờ, chỉ dẫn theo một mình Chu công công.

Hôm qua vừa rơi một trận tuyết lờn, ngày tuyết đường trơn, Lý Hạo Sâm kiêu ngạo phi phàm, không thích cho người nâng như người tàn phế. Vẫn chống gậy, đi tuy chậm, lại cực ổn. Chỉ chốc lát sau, ba người liền đến ngoài Mai Viên.

“Chu Hải Sinh, ngươi chờ bên ngoài, không cần theo vào.” Dứt lời, liền cùng Hứa Từ kết bạn tiến vào Mai Viên.

Chu công công đáp một tiếng, sau khi nhìn theo hai người rời đi, tùy ý tìm một cái đình thoải mái ấm áp, phơi nắng mặt trời chậm rãi chờ đợi.

Ngày hôm trước vừa mới vào tháng chạp, mặt trời tuy cao, nhiệt độ không khí lại rất lạnh.

Rảo bước tiến vào vườn, trước mắt Hứa Từ nhất thời sáng ngời. Chỉ thấy trong gió nhẹ rét lạnh yên tĩnh, một mảng lớn hoa mai xinh đẹp đỏ lạ ngạo nghễ nở rộ, bày ra sức sống bồng bột dạt dào. Hôm qua tuyết dừng trên hoa mai, trong đỏ lại trắng, trong trắng thấu đỏ, xinh đẹp cùng thuần khiết kết hợp lại, cũng có một phen phong tình khác hẳn.

Từng trận hương mai thanh u thanh nhã đập vào mặt, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Hứa Từ nhịn không được tán thưởng “Quả nhiên là tiên cảnh nhân gian.”

“Hiện tại hoa mai vừa nở rộ, nếu chờ đến ngày mồng tám tháng chạp, ngươi lại đến ngắm, cảnh sắc càng đẹp không sao tả xiết.” Lý Hạo Sâm không lưu tâm, thuận miệng nói. Hắn ở trong cung mười bốn năm, cảnh sắc này hàng năm đều thấy, cũng không cảm thấy cỡ nào ngạc nhiên.

Ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn phấn đô đô, mập mạp mượt mà trắng nõn của Tiểu Từ, cùng đôi mắt sáng sủa động lòng người kia, cậu nhìn còn hấp dẫn người hơn mấy vật chết không thể động đậy này.

Hai người đi một chút trong vườn rồi dừng lại, trò chuyện nhàn thoại, Hứa Từ từ lúc trở về, liền phá lệ thích dính thái tử.

Nói nói cười cười, Lý Hạo Sâm cũng không chú ý dưới chân, trượt chân. Thì ra dưới tàng cây mai vốn có một cái hố trũng, nếu ngày thường thấy liền có thể vòng qua, nhưng hôm qua rơi một trận tuyết lông ngỗng (lông ngỗng được ví với những đồ vật nhẹ, ý ở đây là tuyết nhẹ) lớn, che lên mặt đất một tầng màn tuyết thật dày, tuyết mềm mại lác đác cũng lấp phẳng cái hố trũng.

Lý Hạo Sâm không dự đoán được đi tới đi lui còn có thể gặp cạm bẫy, một mình không tra, liền muốn lệch qua một bên. Hứa Từ nhanh tay nhanh mắt, liền xông đến, trong lòng mừng thầm rốt cuộc cũng được anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng lý tưởng thì rất đầy, hiện thực lại thật cảm thấy khí phách.

Cậu đỡ Lý Hạo Sâm, nhưng nề hà cân nặg dáng người kém hơn Lý Hạo Sâm, kết quả hai người một người cũng không rơi, mà cùng nhau ngã lên tuyết.

Hứa Từ bị áp bên dưới cố gắng thở hổn hển, Lý Hạo Sâm thấy thế mượn thế khẽ lật, nằm thẳng bên cạnh Hứa Từ, hai người nhìn dáng chật vật của đối phương, đều cười ha ha.

“Điện hạ như trích tiên cũng lúc tiên ngã gặm tuyết, trách thay hiếm thay.” Hứa Từ đùa giỡn nói.

“Ngươi bây giờ thấy bộ dáng của ta, không phải chính là bộ dáng hiện tại của ngươi.” Nói xong tính trẻ con đại phát, cư nhiên nằm ngửa lấy tuyết bên người quét lên mặt mềm mại nộn nộn của Hứa Từ.

Hứa Từ bị lạnh “A ô” hét thảm một tiếng, trở tay cầm lấy một nhúm tuyết trả thù lại.

Bốn phía không khí yên tĩnh, hai người đùa giỡn một hồi, đều cảm thấy có chút quá hãm phong cảnh cùng ngây thơ, đều dừng tay. Lý Hạo Sâm hai tay chống đầu nhìn hoa mai kiều diễm ướt át bên trên, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua khe hở hoa mai khắc lên tuyết trên đất, hình thành điểm trắng loang lổ.

Mỗi lần ở cùng với Hứa Từ, tâm tình của hắn luôn phá lệ thả lỏng.

Hai người đều không nói lời nào, chỉ có mai hoa cao lãnh một mình lay động, hai người lẳng lặng cảm nhận không khí tường hòa an dật này.

Nằm đủ lâu, phía sau cũng có chút lạnh, chờ khi hai người tính đứng dậy rời đi, lại nghe từ nơi xa truyền chút tiếng vang, mơ mơ hồ hồ, nghe không quá rõ ràng.

Do hai người nằm ngửa, hai người họ hôm nay đều mặc tuyết y màu trắng (trang phục trắng như tuyết), hai người kia nói thế nhưng không phát hiện hai người họ.

Hai người kia đi một chút lại dừng, cư nhiên liền dừng lại cách hai người họ không xa, “Công công, bệ hạ buổi chiều thật sự sẽ đến Mai Viên ngắm cảnh sao?”

“Tất nhiên là không sai, bệ hạ nhớ nhung Thánh Đức hoàng hậu đã mất, hàng năm sau trận tuyết đầu của tháng chạp đều sẽ tới đây, nhìn vật nhớ người.”

Hứa Từ nhẹ nhàng quay đầu nhìn Lý Hạo Sâm, thấy trong mắt như hồ âm u của hắn dần hiện ra một mạt dị sắc.

Thánh Đức hoàng hậu, chính là mẫu hậu đã qua đời của Lý Hạo Sâm, nữ nhân Thái Khang hoàng đế yêu nhất.

Giọng nữ kia khẩn thiết nói, “Gia Viện ngu dốt, xin công công nêu rõ.” Một trận tiếng lộp bộp, Hứa Từ dự tính đây là nữ nhân kia lấy đồ hối lộ thái giám kia.

“Ngụy tài tử ngài bề ngoài khí chất như vậy, bảy phần tương tự Thánh Đức hoàng hậu đã đi về cõi tiên, nếu chiều hôm nay có thể ở đây ngẫu ngộ với Hoàng Thượng, bệ hạ nhất định sẽ nghĩ Thánh Đức hoàng hậu hạ phàm. Vậy sau này, tài tử ngài tuyệt đối sẽ thánh ân vinh sủng, hưởng thụ vô tận.”

Hứa Từ nghe được cái tên Ngụy tài tử này, trong lòng giống như bị búa tạ gõ, một trận co rút mãnh liệt.

Ngụy tài tử, Ngụy tài tử, Ngụy tài tử có bảy phần tương tự Thánh Đức hoàng hậu… Không phải là Ngụy thị mà tứ hoàng tử sau khi đăng cơ lập làm quý phi sao?

Nữ nhân này rất có thủ đoạn, tâm địa cũng cực kỳ ác độc, trước sau đều trải qua hai đại hoàng đế.

Đầu tiên là dựa vào bề ngoài bảy phần tương tự Thánh Đức hoàng hậu mà bắt được tâm của Thái Khang hoàng đế, trở thành Ngụy mỹ nhân.

Sau này thời cuộc rung chuyển, đợi đến khi thái tử Lý Hạo Sâm bị phế, ả liền cùng tứ hoàng tử có hi vọng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhất minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.

Thậm chí, giúp tứ hoàng tử ngày ngày cho Thái Khang hoàng đế dùng đan dược trộn lẫn kịch độc mạn tính, thân thể vốn khỏe mạnh của Thái Khang hoàng đế ngày càng sa sút cuối cùng chết bất đắc kỳ tử, Ngụy tài tử có thể nói là không thể không công.

Sau Thái Khang hoàng đế chết, ả ở Lạc Vân am (nơi ở của ni cô) ngốc một năm, liền được tứ hoàng tử đăng cơ làm đế lần nữa đón về, trực tiếp nâng lên Chiêu Nghi. Sau khi ả sinh một đôi Long Phượng thai, lại phong ả làm quý phi.

Hai người kia còn đang thấp giọng trò chuyện, Ngụy thị kinh hỉ nói: “Đa tạ công công nhắc nhở, Gia Viện nếu có thể được thánh ân, tất không quên ân tình của công công.”

“Ân, ” Thái giám kia rất vừa lòng với lời của Ngụy tài tử, hai người không tạm dừng lâu, lại rời đi, Hứa Từ chỉ mơ hồ nghe được thanh âm của thái giám kia, “Thánh Đức hoàng hậu trước khi còn sống thích mặc tử y (trang phục màu tím), tài tử ngươi như vậy, chờ buổi chiều bệ hạ tới, tài tử sớm mặc một thân tử y ở đây chờ giả vờ ngẫu ngộ, nhớ rõ trên người phun chút mỹ nhân hương…”

Sau đó thì rốt cuộc nghe không rõ, Hứa Từ liền thả lỗ tai xuống, vừa quay đầu, liền đâm vào trong đôi mắt kính đáo của Lý Hạo Sâm.

Khi cậu phụ tá tứ hoàng tử ở kiếp trước, nhìn quen lục đục với nhau, âm mưu quỷ kế trong hoàng thất. Lốc xoáy sâu trong hoàng quyền, không thiếu được thứ này.

Nhưng cậu khi đó dùng loại ánh mắt người đứng xem để đối đãi, mang theo thi vị trào phúng.

Nhưng đến nay, người bị lợi dụng liền ở bên cậu, hơn nữa còn là người cậu muốn thân cận nhất, quý trọng nhất.

Loại cảm giác báu vật mình trân trọng nhất bị người tiết độc làm lòng Hứa Từ tựa như rơi vào trong dung nham, giận không thể át.

Ngụy thị kia kiếp trước được sủng ái cư nhiên lợi dụng mẫu hậu mà thái tử kính yêu nhất, hơn nữa trên người còn phun mị dược thấp kém phóng túng mỹ nhân hương đi câu dẫn Thái Khang hoàng đế, thật hận không thể rút gân lột da ả.

Hứa Từ đây là yêu ai yêu cả đường đi, yêu thích thái tử, liền ngay cả mẫu hậu sớm đi về cõi tiên của hắn cũng nhìn không được bị người khác khinh nhờn.

Lý Hạo Sâm vốn còn hàn khí bức người nhìn thấy khuôn mặt giận dữ bị nghẹn đến mức đỏ bừng kia của Hứa Từ, không khỏi bỗng bật cười, lửa giận mất hơn phân nửa.

Tiểu sủng của hắn, luôn khả ái như vậy, thời thời khắc khắc đều đưa hắn vào hàng ngũ trân bảo, không cho người khác vũ nhục hắn một phần, luôn thật lòng thật dạ suy nghĩ cho hắn.

Hứa Từ phồng mặt thở phì phì nói: “Ngụy tài tử kia quả nhiên là người đê tiện, lại dám có suy nghĩ bắt chước Thánh Đức hoàng hậu câu dẫn bệ hạ, thật là cực kỳ khinh nhờn Thánh Đức hoàng hậu! Đúng là nên chết!” Trong lời này còn pha tạp cừu hận đối với hành động Ngụy tài tử kiếp trước.

Hứa Từ người này sinh vì dục vọng yêu thương, chết vì dục vọng thù hận. Kiếp trước cậu còn hãm hại thái tử hận không thể cho hắn chết đủ loại, lúc này biết là có tình ý với thái tử, liền không thể nhìn thái tử chịu nửa phần ủy khuất.

Ngay cả Ngụy tài tử kiếp trước hại qua thái tử, kiếp này còn chưa tạo thành thương tổn thực chất mà cũng đã oán niệm. Ngụy thị này mai sau nếu dừng trong tay hai người họ, chắc chắn là khổ không nói nổi.

Nếu là phi tử bình thường thì hắn cũng không quá để ý, chung quy nữ nhân vào cung, đều vì vị trí trên lòng sàng của Hoàng Thượng cùng một ghế ngồi của hậu cung. Vì có thể có được Hoàng Thượng ưu ái, dùng chút thủ đoạn nhỏ cũng không có gì đáng trách. Nhưng người này cố tình là Ngụy tài tử, là Ngụy tài tử sau này giúp đỡ tứ hoàng tử giết Thái Khang hoàng đế, một bạch nhãn lang nuôi không quen!

Cùng với để ả thành tựu thế lực một phương, chi bằng khi thế lực của ả còn trong tã lót thì chặt hết tất cả cơ duyên của ả.

“Yên tâm”, Lý Hạo Sâm vỗ vỗ đầu Hứa Từ, sắc mặt lạnh lẽo, trong con ngươi sóng ngầm sôi trào, “Cô sao có thể cho nàng thỏa mãn như nguyện.”

Hứa Từ lúc này mới cảm thấy hơi nới lỏng, thái tử điện hạ nói được thì làm được, nếu hắn nói sẽ không để ả được đền bù như mong muốn, vậy ả liền không lấy được gì tốt.

Hai người trải qua chuyện này, cũng không còn lòng thưởng mai. Qua loa dọn dẹp liền ra khỏi Mai Viên.

Buổi trưa Hứa Từ trở lại Hứa phủ, vừa vào cửa liền phát hiện Hứa phủ hôm nay vô cùng náo nhiệt, nhiều ngày đã qua bởi vì chuyện của Lâm thị Hứa Tử Nhai mà không khí náo nhiệt liền âm u tiên tan.

Gọi một nô bộc, đang định đặt câu hỏi, bả vai chợt bị người dùng sức vỗ mạnh, toàn bộ mặt Hứa Từ nháy mắt vặn vẹo, cậu giận dữ quay đầu, lại kinh hỉ kêu to: “Tử Nhàn!”

Đối diện, một nữ hài nhi cột tóc đuôi ngựa cao cao, một thân trang phục nam hài đơn giản đang nói cười an nhàn nhìn phía Hứa Từ. Trong đôi mắt vẽ ra ý cười tràn đầy, “Hello, Hứa tiểu tử, đã lâu không gặp, ngươi lại béo!”