Hiền Thần Nan Vi

Chương 69: Hứa Từ gặp nạn



Lý Hạo Thịnh đến đêm mới về, Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ sớm từ hoàng cung Kim quốc trở về, dùng bữa tối, đang đi dạo để tiêu hóa.

Hai người họ đã nhiều ngày cũng chưa từng hảo hảo ở cùng một chỗ nói chuyện, ăn xong cơm chiều, bọn họ liền thừa dịp lúc này đi cùng nhau trong lâm viên, vừa đi vừa trò chuyện.

Bởi vì Tiểu Thanh e ngại người sống, không gian hoạt động của y chỉ có tòa Trân Phương các kia mà thôi, Lý Hạo Sâm tự nhiên cũng chưa từng gặp qua vị đại hoàng tử Kim quốc này.

Hứa Từ nói chỗ dị thường của đại hoàng tử Kim quốc cho Lý Hạo Sâm, thở dài: “Tiểu Thanh tâm tính như trẻ con, lại đi đường khó khăn. Bất quá ông trời thương xót, may mắn hắn có được một người đủ loại yêu thương đệ đệ hắn cùng thân phận tôn quý của Hoàng gia, có thể mãi hưởng an bình, vô ưu vô lự.”

Lý Hạo Sâm lại có cách nhìn khác, “Cô lại không cho rằng như vậy, hắn sinh ra ở Hoàng gia đến cùng là phúc hay họa, có lẽ chỉ có chính hắn biết. Người trong hoàng cung phần lớn giống nhau, xưa nay thích đạp thấp nâng cao, mềm nắn rắn buông. Tâm trí của hắn không đủ, cho dù Nữ Đế Kim quốc yêu thương hắn thế nào đi nữa, cũng không có khả năng ngày ngày bên hắn. Trầm mặc ít lời, tâm trí không có, đi đường khó khăn hoàng tử Kim quốc ngày thường đến cùng trải qua ngày gì, cũng chỉ có chính hắn rõ ràng trong lòng.”

Lý Hạo Sâm ngữ khí bình thản vô kỳ, tiếp tục nói, “Ngươi đừng nhìn hắn bây giờ tâm trí không đủ, đi đứng khó khăn. Nói không chừng hắn sở dĩ như vậy, liền là vì sinh ra ở hoàng thất, hắn nếu sinh ra ở nhà người tầm thường, giờ đây có thể đã là thiếu niên tài tuấn chấn động một thời.”

Nghe xong Lý Hạo Sâm nói một đoạn, Hứa Từ trầm mặc thật lâu sau.

Lý Hạo Sâm sinh ra ở hoàng thất, đang ở trong lốc xoáy tranh đấu hoàng quyền, đối với chuyện của Hoàng gia cũng hiểu rõ nhất.

Hoàng thất chính là Thiên Tử, dân chúng tầm thường nhìn thấy hoàng thất tất cả đều kinh hãi né tránh, cúi mặt quỳ gối.

Lại không biết dơ bẩn trong hoàng thất so với nhà giàu có bình thường chỉ có hơn chứ không kém.

Có lẽ Tiểu Thanh có tình cảnh bây giờ, quả nhiên là như lời thái tử điện hạ.

Lý Hạo Sâm thấy Hứa Từ nhăn mi, tùy tay nhéo nhéo lỗ tai cậu, “Chuyện của Kim quốc, tự nhiên sẽ có biện pháp xử lý của chính họ, ngươi và ta chỉ là khách qua đường của nơi này, không cần nghĩ nhiều.”

Hứa Từ gật gật đầu, “Ta cũng biết đạo lý này, chỉ là vừa nghĩ đến Tiểu Thanh là vật hi sinh dưới tranh đấu hoàng quyền, ta liền đau lòng không lý do thôi.”

“Nếu thật sự đau lòng, lần sau khi ngươi đi gặp hắn, có thể mang một cây roi da.” Lý Hạo Sâm đem ánh mắt lên đá khắc hoa lan ở bên cạnh, ánh mắt đen tối không rõ, “Thà rằng để người bên ngoài bảo vệ hắn, không bằng để chính hắn học được tự mình mạnh mẽ. Bắt cá cho người, không bằng dạy người bắt cá.”

“Hảo!”

Mỗi lần hai người khi ở chung, thời gian luôn qua nhanh, bọn họ đi dạo xong, đã là trăng trên ngọn liễu.

Hứa Từ ngày mai còn muốn đi hoàng cung tiếp tục vì Tiểu Thanh kể kỳ văn thú sự, Lý Hạo Sâm lại không thể thường xuyên chạy đến hoàng cung. Vừa lúc Công Tôn Thác hẹn Lý Hạo Sâm ngày mai đến Lăng Châu xem phong tình dân tộc, Lý Hạo Sâm liền đáp ứng.

Như thế hai người trong bóng tối không người thân thiết một phen, liền tự về phòng nghỉ tạm.

Khi Lý Hạo Thịnh hồi phủ, đã gần đến giờ hợi, tất cả mọi người đã ngủ, trên ngọn cây chỉ có mấy con cú mèo còn đang phát ra tiếng “gru gru”.

Bầu trời đêm yên tĩnh lại lộ ra mấy phần bình tĩnh quỷ dị, phảng phất như biểu thị yên bình trước bão táp.

Ngày kế, Hứa Từ quả thực mang theo một cây roi cho Tiểu Thanh.

Cái roi này là roi mà một ám vệ dùng, cái roi này là cái dự bị mà ám vệ kia mang thêm, cậu sáng nay cố ý tìm Mặc Dạ, cầu hắn giúp mình lấy.

Phủ roi tạo hình tinh xảo trong tay, trong đầu Hứa Từ phác thảo tình cảnh Tiểu Thanh thuần khiết cầm roi trong tay tức giận đánh nô tài bất lương, lại đáng yêu nói không nên lời, cậu không tự giác cười ra tiếng, cúi đầu chăm chú nhìn cái roi thô dài này.

Cây roi này là ám vệ kia dùng gân cá voi trong biển sâu chế thành, thân roi mạnh mẽ hữu lực, dùng khá tốt.

Xe ngựa còn đang từ từ chậm rãi đi, bên tai truyền đến tiếng gió phần phật.Trước xe ngựa “két” một tiếng phát ra tiếng hí, thân thể Hứa Từ không chịu khống chế ngã nghiêng về phía trước, Hứa Từ thưởng thức roi da nhất thời biến sắc, gắt gao nắm lấy chuôi roi trong tay.

Cậu vội vàng nắm lấy khung cửa sổ, ổn định thân hình của mình.

Ngoài xe đã truyền đến tiếng kim thiết vang lên, Lý Hạo Sâm lo lắng an nguy của Hứa Từ, mỗi lần Hứa Từ xuất hành, hắn đều mệnh ba mươi ám vệ gắt gao đi theo sau, bảo vệ trong bóng tối.

Bên tai truyền đến tiếng gào thét, Hứa Từ dưới chân bay nhanh, một bước xa đã xô ra ngoài xe ngựa.

Vừa rời khỏi xe ngựa, nơi vừa nãy cậu ngồi ngay ngắn dĩ nhiên cắm vào một thanh trường kiếm, “Ong ong” phát thanh âm gây hấn.

Hứa Từ ra khỏi cửa xe ngựa, mới nhìn rõ tình huống trước mắt, hơn năm mươi Hắc y nhân thế nhưng tầng tầng bao vây chiếc xe ngựa của họ lại!

Hứa Từ cảm thấy lẫm liệt, đột nhiên nhớ tới những người đuổi giết Lạc Thiên Tuyết.

Áp chế sợ hãi trong lòng, Hứa Từ nắm chuôi roi, hai chân gấp khúc, trạng thái chiến đấu. Cậu không biết võ công, nhưng dưới Hứa Tử Nhàn mưa dầm thấm đất, vẫn biết mấy chiêu thức.

Trên đường từ biệt viện Hoàng gia đến hoàng cung Kim quốc cũng không có người đi đường nào, lúc trước Nữ Đế Kim quốc vì nghĩ cho hoàn cảnh nghỉ ngơi của khách nhân tới chơi, cố ý chọn biệt viện Hoàng gia u tĩnh lịch sự tao nhã ở nơi này.

Hơn nữa quân thần khác biệt, dân chúng biết nơi này là biệt viện Hoàng gia, càng sẽ không sống ở cạnh. Cho nên quanh biệt viện này không có cư dân gì.

Ám vệ cầm đầu thấy Hứa Từ đi ra, nhanh chóng cùng hai ám vệ khác tiến lên, “Hứa công tử, ta mang ngươi đi.”

Hứa Từ không chút do dự gật gật đầu, cậu không biết võ công, ở lại chỗ này chỉ biết kiềm chế hành động của ám vệ, cho thêm phiền toái.

Hơn nữa mấy người đó tuyên bố đến hướng về phía mình, chỉ cần mình chạy trốn tới nơi an toàn, bọn họ thấy nhiệm vụ không thể hoàn thành nhất định sẽ không làm công vô dụng gì.

Ảnh vệ cầm đầu khinh công tốt nhất, hắn cõng Hứa Từ trên lưng, liền đi tới hướng biệt viện Hoàng gia.

Bọn họ đã đi một đoạn thời gian, trước không thôn xóm sau không chấm đất, nơi này cách biệt viện Hoàng gia cũng có chút khoảng cách. Hai ám vệ theo sát ở sau bao vệ hai bên.

Bọn họ tận hết sức lực chạy như điên, Hứa Từ cầm roi da trong tay, gió gào thét xẹt qua trên mặt, mang đến từng trận đau đớn, hai bên cây cối nhanh chóng lướt qua, cảnh tượng trước mắt nhoáng lên mà qua.

Đột nhiên, cậu cảm thấy cả kinh, nói ra tiếng: “Chậm đã! Nhanh xuống, tín vật của thái tử rớt.”

Ám vệ cõng cậu sửng sốt, tốc độ vẫn chậm lại, “Đồ rất quan trọng sao?”

“Đúng, lệnh bài của thái tử, cầm nó như là thái tử đích thân tới, không thể ném!” Hứa Từ đón gió, lớn tiếng nói.

Ám vệ dừng một chút, “Được, nhưng mà phải nhanh chút.” Dứt lời hắn chậm xuống tốc độ, hai ba cái liền rơi trên mặt đất.

Hứa Từ vừa mới xuống dưới liền chạy vội ra sau, vừa chạy vừa cúi đầu tìm đồ. Ám vệ sợ cậu đi lạc, theo sát phía sau.

Cầm chặt chuôi roi, Hứa Từ cúi đầu tìm kiếm kĩ càng, đi tới đi lui liền đi tới bên trong một lùm cây.

Ở sâu trong lùm cây đầy gai dài, một vật chói lọi đang phản chiếu ra ánh sáng mặt trời chói mắt.

Hứa Từ trước mắt sáng lên, chỉ vào lùm cây ở xa nói, “Liền là chỗ đó, ta không biết võ công, hai người các ngươi đi giúp ta cầm lại đây đi.”

Ám vệ cầm đầu không nghi ngờ cậu, gật gật đầu, liền chậm rãi dùng kiếm bổ ra lùm cây, cùng một ám vệ khác nhắm mắt theo đuôi vào bên trong.

Bởi vì trên đất mọc đầy gai, hai người đi cũng không nhanh.

Hai người càng chạy càng vào trong, Hứa Từ nuốt một ngụm nước miếng, thừa dịp một ám vệ khác không chú ý, roi dài trong tay đột nhiên vung, hung hăng đánh úp lên cẳng chân của ám vệ này.

Sát khí đột nhiên lên, ám vệ vội vàng trốn tránh.

Tuy tránh thoát yếu hại, cẳng chân của hắn lại vẫn là bị đuôi roi làm bị thương. Roi này là sử dụng gân cứng của cá mập cái voi biển sâu tạo thành, bản thân liền ẩn chứa sức mạnh cường đại.

Liền là không biết võ công Hứa Từ quất ra, uy lực của roi này cũng không thể khinh thường.

Ám vệ kia kêu thảm một tiếng, che chân bị thương, hai mắt đỏ thẫm trừng Hứa Từ, “Ngươi!”

Tiếng kêu thảm thiết của ám vệ đã kinh động hai người trong bụi cây, hai người nghe được thanh âm, liền biết bên kia xảy ra chuyện, vội vàng dừng lại cước bộ.

Hứa Từ thấy một chiêu thành công, cũng không ham chiến, nhanh chóng xoay người vắt chân liền chui vào trong rừng rậm khác.

Ám vệ thấy Hứa Từ rời đi, liền muốn đuổi theo, nhưng hắn vừa nãy bị Hứa Từ tổn thương cẳng chân, chân bây giờ giống như bị lửa thiêu đốt, ngoại trừ cảm thấy nóng cháy khoét đau, mà ngay cả một chút cảm giác ổn định khi rơi xuống đất cũng không có.

Chân hắn giờ vừa tê vừa đau, căn bản đuổi không kịp Hứa Từ chạy như thỏ.

Ám vệ kia đuổi theo hai bước, thấy đuổi không kịp, liền cắn răng một cái, quát hai người trong lùm cây: “Còn tìm mẹ nó gì a, tiểu tiện nhân này chạy!”

Trong bụi cây, không chỗ đặt chân, bọn họ ngay cả đường sống thi triển khinh công cũng đều không có.

Một người trong đó trả lời: “Biết, liền đi ra! Hắn một con mèo hoang không biết võ công, dù cho thông minh, còn có thể chạy ra khỏi Thiên La Địa Võng mà chúng ta bày ở trong rừng?”

Người ngoài lùm cây mắng một ngụm chửi bới, “Tiểu tiện nhân này, thiếu chút nữa là lên đứa con vận mệnh của lão tử. Nếu là bị ta bắt được, nhất định muốn hắn sống không bằng chết! Uy, các ngươi nhanh chút, nếu để lão đại biết ba người chúng ta cư nhiên ngay cả gia hỏa không biết võ công cũng nhìn không được, nhất định sẽ không tha nhẹ cho chúng ta!”

Bên này ba người cùng một hiệp, bên kia Hứa Từ ở trong bụi cỏ chạy như điên.

Phàm là ám vệ của Đại Diệu quốc, trừ quần áo thống nhất, bọn họ đều sẽ ở trên vũ khí khắc dấu hiệu đặc biệt thuộc về ám vệ.

Như là tinh giáp ảnh vệ như Mặc Dạ, bọn họ trừ ở trên quần áo thêu một cây kiếm nhỏ, ở một góc vũ khí cũng có dấu hiệu này.

Mà ảnh vệ bình thường, thì là ở cổ áo có thêu một đóa hoa lan, ở một góc vũ khí khắc dấu hiệu hoa lan.

Người luyện võ quen dùng vũ khí của mình, không dễ đổi mới. Nhưng vừa nãy ở giữa không trung, theo cậu quan sát, bọn họ tuy rằng quần áo là quần áo hoa lan của ám vệ, nhưng trên vũ khí của họ lại không có dấu hiệu hoa lan.

Mấy tên đó là giả! Sau khi trong đầu Hứa Từ hiện ra ý tưởng này, lại ngược lại bình tĩnh trở lại. Bây giờ cậu đã rơi vào tay địch, còn có kết quả bi thảm hơn điều này sao?

Nếu đã là điểm mấu chốt, cậu lại có gì e ngại. Vừa nãy lo lắng, là sợ bị bắt, giờ đây đã ở trong tay địch nhân, cậu liền ngược lại không sợ.

Nếu không có nỗi lo về sau, bố trí đến chết, sau đó sinh tồn.

Thừa dịp khi họ mang mình bay cậu liền tinh tế quan sát mặt đất, liền tìm được chỗ vừa nãy, một bên là bụi cây, một bên là mặt cỏ rậm rạp.

Một bên có thể khống chế được địch nhân, một bên có thể tiện cho mình trốn đi nơi khác.

Dù cho đang tự hỏi trong phút chỉ mành treo chuông, cậu cũng lặng lẽ thả một mảnh lá bằng vàng thật dày lại, nhìn thấy rơi xuống vào trong lùm cây, lúc này mới có đoạn đối thoại khi nãy.