Hiền Thần Nan Vi

Chương 46: Làm chủ sau màn



Cương châm bị đánh bay ra, Hắc y nhân che mặt cầm đầu hai mắt rùng mình, “Có mai phục!”

Mặc Dạ ẩn nấp ở trong bóng tối như quỷ mị lướt qua hạ xuống, quanh thân hắn cũng bọc một tầng vải đen, chỉ lộ ra một đôi con ngươi chim ưng.

Ba Hắc y nhân nhất thời như lâm đại địch, cảnh giác nhìn phía Mặc Dạ một thân hắc y.

Ba người họ trong thuộc hạ của chủ nhân có thể nói là cao thủ số một số hai, trước khi đến thì xem xét địa hình, phát hiện chỗ tối ẩn tàng trăm tên ám vệ, nhưng người càng nhiều, có đôi khi ngược lại lỗ hổng càng nhiều.

Ba người họ thừa dịp mây đen khuất trăng, tìm góc chết mà vào, tính cho Lâm Tiêu một kích mất mạng nhanh chóng rút lui.

Mà bóng người đột nhiên như quỷ mị xuất hiện này, bọn họ chưa từng phát hiện một chút. Bọn họ chỉ mới rơi xuống đất thời gian một tức, người này đã xuất hiện, người này chẳng lẽ đã sớm chú ý tới ba người họ?

Ba Hắc y nhân đều hoảng hốt trong lòng, lần lượt từ bên eo rút ra nhuyễn kiếm, hai người đâm về phía Mặc Dạ, người còn lại kia tính tiếp tục ám sát Lâm Tiêu.

Một kích chưa đắc thủ, lại đến lần thứ hai.

Lâm Tiêu giờ cũng đã coi thường cái chết, ông ta phát ra tiếng cười khổ “kiệt kiệt” thê lương, ngửa mặt lên trời đau khổ rống một tiếng.

Ba Hắc y nhân nhanh, Mặc Dạ càng nhanh, thân ảnh quỷ mị của Mặc Dạ từ kia đỉnh đầu hai người xẹt qua, thẳng tắp dừng trước xe chở tù của Lâm Tiêu, vung ám khí trong tay, lại lần nữa đón đỡ nhuyễn kiếm đâm về phía Lâm Tiêu đi ra.

Sau khi Mặc Dạ lại lần nữa cứu Lâm Tiêu, mắt ưng đông lạnh, bắn ra lệ quang làm cho người ta sợ hãi, hắn hét lớn một tiếng: “Ám vệ đâu?!”

Tiếng nói vừa dứt, quay chung quanh xe chở tù rơi xuống từng người ám vệ, trên người ám vệ đó tuy rằng cũng mặc y phục dạ hành, nhưng bọn họ đều quấn một cái băng màu bạc ở trên trán.

Mây đen dần dần tán đi, ánh trăng ôn nhu chậm rãi từ sau tầng mây rơi xuống, chỉ bạc dưới ánh trăng chiếu rọi xuống phản xạ ra hào quang nhè nhẹ, rất dễ phân biệt.

Thấy địch nhân chung quanh càng ngày càng nhiều, ba Hắc y nhân trong lòng biết lần này chỉ sợ không hoàn thành nhiệm vụ. Chủ nhân âm ngoan tuyệt lạt, lần này nhiệm vụ thất bại, bọn họ chắc chắn chết không có chỗ chôn, ba người họ là tử sĩ chủ nhân huấn luyện ra, là con chó trung thành của chủ nhân, bây giờ dù chết, cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ!

Ba người nghĩ như thế, xuống tay càng thêm cay nghiệt, từng chiêu đều muốn mạng người, chậm rãi muốn tới gần xe chở tù.

Lần thứ hai được cứu Lâm Tiêu bây giờ đã trấn tĩnh rất nhiều, ông ta không còn kêu cứu nữa, chỉ lẳng lặng nhìn, trong lòng tuyệt vọng âm thầm thề: nếu Mặc Dạ đêm nay cứu ông ta, nếu có thể thoát khỏi, ông ta nhất định nói rõ chuyện này một năm một mười.

Ám vệ huấn luyện có tố chất, hợp tác khăng khít, bị Hắc y nhân áp một lát, cũng đã ổn định cước bộ, chỉ chốc lát sau liền vây hai Hắc y nhân ở trong.

Hắc y nhân cầm đầu cùng Mặc Dạ đánh nhau không dứt, hắn thấy hết hy vọng, dùng chiêu giả, liều mạng một tia khí lực cuối cùng cầm nhuyễn kiếm trong tay lại lần nữa hướng lao tù. Lúc này Mặc Dạ cầm kiếm đâm vào ngực Hắc y nhân tay bị Hắc y nhân nhanh chóng cầm chặt, Mặc Dạ lại kéo dài ra thân thể đến chỗ Lâm Tiêu lần thứ ba.

Hai Hắc y nhân thấy Hắc y nhân cầm đầu bị đâm trúng ngực, cũng lần lượt cắn nát □□ cất giấu trong miệng, thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) đổ máu mà chết.

Nhuyễn kiếm mắt thấy liền muốn đâm về phía Lâm Tiêu, Lâm Tiêu tuyệt vọng nhắm mắt lại, lần này chỉ sợ là chết thật.

“Đinh” lại là tiếng kim loại va chạm, nhuyễn kiếm cách Lâm Tiêu chỉ còn một tấc lại lần nữa bị đánh bay ra.

Ba lần như thế thay đổi rất nhanh, Lâm Tiêu tìm được đường sống trong chỗ chết, sống lại chết, liên tục, cuối cùng là mất một thân khí lực, suy sút nằm trên mặt đất.

Ông ta hai mắt vô thần nhìn phía phi kiếm ném đến, chăm chú nhìn lên, người kia thân cao hơn tám thước, một thân khí phách tùy ý phóng ra ngoài, chính là Lý Hạo Sâm.

Thái tử điện hạ thu hồi tay dừng giữa không trung, một tay đặt ở sau lưng chậm rãi đi thong thả đến trước người Lâm Tiêu, từ trên cao nhìn xuống nói: “Đêm nay có nguyện cùng cô nói chuyện hay không?”

Lâm Tiêu bị chủ nhân tổn thương tàn nhẫn, rốt cuộc không còn lòng trung thành.

Ông ta trời sinh là một đứa trẻ bị vứt bỏ, bị cha mẹ ném vào bãi tha ma. Nếu không phải lão chủ nhân cứu ông ta về nhà, ông ta đã sớm chết.

Ông ta từ khi bắt đầu hiểu chuyện liền hầu hạ bên người lão chủ nhân, lão chủ nhân rất tốt với ông ta, cho nên khi năm ông ta bảy tuổi, lão chủ nhân bảo ông ta đi Đại Diệu quốc làm mật thám, ông ta ngay cả do dự cũng không có liền đáp ứng.

Lần này làm liền năm mươi mấy năm, khi đến là trẻ con, bây giờ cũng đã là tuổi biết mệnh trời.

Từ khi đến Đại Diệu quốc, ông ta rốt cuộc chưa từng về Nguyệt quốc qua. Dù là năm ấy lão chủ nhân ra đi, ông ta cũng chưa từng có cơ hội trở về nhìn lão chủ nhân lần cuối.

Sinh là người Nguyệt quốc, tâm là hồn Nguyệt quốc, ông ta cả đời phụng hiến cho Nguyệt quốc, cuối cùng lại phải chết trên đất của Đại Diệu quốc.

Mười năm trước sau khi lão chủ nhân ra đi, ông ta liền nghe lệnh chủ nhân mới.

Chủ nhân mới này tâm tư kín đáo, tâm cơ lại rất độc ác, chủ ý dùng mỹ sắc mê hoặc quan viên Đại Diệu quốc chính là ra từ tay hắn.

Muốn nói nguyên nhân Lâm Tiêu làm năm mươi năm như một ngày, còn là vì ân cứu mạng mà lão chủ nhân đối với ông ta.

Lão chủ nhân cứu ông ta một mạng, nuôi ông ta tám năm, ông ta làm trâu làm ngựa dùng hơn năm mươi năm sau để trả lại, cũng đã trả đủ.

Nhưng chủ nhân mới lòng dạ độc ác, không chỉ không đến cứu ông ta, còn bỏ đá xuống giếng muốn giết ông ta để diệt khẩu.

Uổng cho ông ta luôn trung thành tận tâm, chưa từng bán đứng hắn nửa phần. Lâm Tiêu ân oán rõ ràng, ân tình nếu đã trả lại, chủ nhân mới giết ông ta, lại biến thành oán mới.

Ngươi muốn giết ta, ta tự nhiên muốn báo ngươi, ân oán phân rõ, nhân quả tuần hoàn.

Lâm Tiêu suy sút nghiêng mình dựa trên rào chắn ở nhà tù, cười khổ một tiếng, “Ta còn có lý do phản bác gì nữa? Ngươi đã sớm đoán được họ sẽ trở về ám sát ta đúng hay không? Cho nên ngươi mới bảo binh lính chỉ tốp năm tốp ba tuần tra, hạ thấp canh gác, coi ta trở thành mồi, chỉ vì dẫn bọn chúng ra.”

Lý Hạo Sâm không phủ nhận, “Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?”

Lâm Tiêu cười ha ha, “Đích xác, phải và không phải, ta giờ cũng đã tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.”

Lý Hạo Sâm nhíu nhíu lông mày, không để ý tới ông ta nữa, mệnh hai ám vệ mang ông ta vào trong lều trại.

Trong lều trại, hai người Công Tôn Thác, Nhan Tứ đã sớm chờ ở đằng kia.

Lý Hạo Sâm thấy Lâm Tiêu lớn tuổi, ban ghế cho ông ta, coi như là rộng lượng cho ông ta một lần.

Lâm Tiêu ngồi ở trên ghế, trong lòng mây khói dày đặc, trước mắt cảnh tượng khi còn bé như kịch đèn chiếu mà xẹt qua.

Lão chủ nhân có ân tình với ông, ông sẽ không khai ra lão chủ nhân một xu.

Hơn nữa lão chủ nhân sớm đã xuống mồ nhiều năm, ông cũng không nên đi quấy rầy người đang yên giấc dưới chín suối, ông chỉ biết khai ra vị chủ nhân mới vong ân phụ nghĩa này.

Lâm Tiêu nghĩ nghĩ, nhân tiện nói: “Ta có hai vị chủ nhân, lão chủ nhân nhiều năm trước liền thoát xác lên tiên, vị đó ngươi hỏi thế nào ta cũng sẽ không nói gì cho ngươi, nhưng ta sẽ nói rõ chuyện của chủ nhân mới cho ngươi.”

“Ta nghe lệnh lão chủ nhân luôn ở thành Dương Châu làm quan viên Tri Phủ không lớn không nhỏ, lão chủ nhân tâm địa tương đối thiện lương hơn vị chủ nhân mới này không biết bao nhiêu lần.”

“Lão chủ nhân tuy bảo ta vào triều làm quan, nhưng ta vô dụng, cuối cùng chỉ phải làm chức quan Dương Châu Tri Phủ ở địa phương. Nhưng lão chủ nhân cũng không trách móc nặng nề ta, chỉ là nói nếu như thế, ngươi liền giám thị hướng đi của Đông Hải, báo cáo một phần liền được. Ta làm Dương Châu Tri Phủ, liền hơn ba mươi năm, trong lúc đó chiêu mộ được không ít quan viên thương nhân, nhưng coi như là an phận.”

“Sau khi lão chủ nhân đi trước, chủ nhân mới tiếp quản tất cả của ông. Mười năm trước, chủ nhân mới đột nhiên sai người nói cho ta, hắn sẽ dùng biện pháp mà ta lúc trước đến Diệu quốc để đưa vài nữ đồng qua.”

“Hắn bảo ta tìm những nữ đồng đó, huấn luyện các nàng thành mật thám mỹ cơ, đưa vào trong nhà đại thần. Không chỉ có thể điều tra tình hình quân địch, còn có thể nhiễu loạn nội trạch của triều thần, do đó dao động đến triều đình. Có thể nói là một hòn đá ném hai chim, kế sách cực kỳ âm hiểm.”

“Mà phương pháp ta nghĩ để huấn luyện, liền là ngựa gầy Dương Châu. Khi đó La Thiên vừa vặn xuất hiện trước mắt ta, hắn chỉ vì cái trước mắt, lòng tham không đáy, chỉ cần có tiền liền có thể cho hắn làm bất cứ chuyện gì. Vì thế ta liền làm thuận nước giong thuyền, giúp hắn lấy được muối dẫn.”

“Trong đó một nữ đồng, ta mang về nhà mình, lúc đó ấu nữ của ta cùng phu nhân vừa mới bị bệnh đậu mùa mà qua đời, phu nhân cực kỳ bi thương, bệnh không dậy nổi.”

“Ta thấy nữ oa kia có bảy phần tương tự với nữ oa đoản mệnh của ta, liền đưa nàng đến trước người phu nhân, phu nhân quả nhiên bệnh tình tốt hơn. Sau đó ta cùng phu nhân liền thu nàng làm đích ấu nữ, đội tiểu nữ nhi đã chết non kia của ta, thành đích nữ nhỏ nhất của ta.”

“Đích nữ đó, chính là Cung thân vương phi bây giờ.”

Nói tới đây, Lâm Tiêu châm biếm một tiếng, “Ha ha, đường đường là vương phi thân vương của Đại Diệu quốc, cư nhiên là mật thám Nguyệt quốc, cực kì đáng cười.”

Lý Hạo Sâm nghe, đột nhiên nhớ tới một người, hắn nhăn mi hỏi, “Ngươi có nhớ rõ, ba mươi năm trước có một thứ nữ do chưa kết hôn mà sinh con bị ngươi trục xuất khỏi gia môn hay không? Nàng cũng là mật thám sao?”

Trong mắt đục ngầu của Lâm Tiêu lộ ra nghi hoặc, “Bị ta trục xuất khỏi gia môn? Chưa kết hôn sinh con?”

Ông ta suy nghĩ thật lâu, mới loáng thoáng nhớ đến việc này, “À, hài tử kia. Lúc ấy ta không lo chuyện hậu trạch nhiều, nó được một □□ sinh, ở hậu trạch liền không được thích.”

Lâm Tiêu thở dài, “Sau này nó chưa kết hôn sinh con, liền bị vài nữ nhân trong hậu trạch của ta mượn đề tài phát huy, trục xuất khỏi gia môn. Nghĩ vậy, hài tử này mới là người may mắn nhất của Lâm gia, ta tội ác ngập trời, Thái Khang đế nhất định sẽ phán một mình ta liên lụy cửu tộc. Nếu không phải nó năm đó chưa kết hôn sinh con bị trục xuất khỏi gia môn, chỉ sợ ngày sau chết cũng phải có nó cùng cả nhà chồng của nó.”

Lý Hạo Sâm nghe lời này, hô hấp cứng lại, tiện đà lại thở dài một hơi.

May mắn năm đó Vương thị đột nhiên đổi tính, nữ nhân ôn nhu nhát gan kia lúc ấy đột nhiên lớn mật hưu Hứa Trường Tông, bằng không nếu Lâm thị không bị đuổi ra khỏi Lâm gia, mà Hứa Từ còn ở Hứa gia, vậy trong nhóm bị liên lụy, chẳng phải cũng có cậu?

Nhưng thì tính sao, nếu thực sự có Hứa Từ, hắn cũng sẽ dùng hết toàn lực cứu cậu ra.

Lâm Tiêu dừng một chút, hỏi: “Vì sao đột nhiên hỏi người này?”

“Nàng là phu nhân của Lễ bộ Thượng Thư Hứa Trường Tông ở Kinh thành.” Lý Hạo Sâm không giải thích nhiều, qua loa giải thích nói, “Ngươi nói tiếp, người kia đưa nữ đồng Nguyệt quốc tới.”

Lâm Tiêu liếm môi khô cằn, nói, “Sau này một đám nữ đồng đó xuất hiện trước cửa nhà mọi người ở nông thôn xa xôi, một đám được người nhận về nuôi. Sau khi ta tìm được các nàng, liền mượn cơ hội theo dõi dân tình, luôn luôn trao đổi với các nàng. Chờ các nàng ở nông thôn ngốc hơn hai năm lăn lộn quen mặt, ta liền âm thầm mua tất cả các nàng, để La viên ngoại hỗ trợ huấn luyện.”

“Nhưng ngựa gầy Dương Châu chung quy cũng thân phận thấp, khó leo lên nơi thanh nhã. Chủ nhân mới lại nghĩ ra mưu kế tiên tử Mẫu Đơn, ban đầu Dương Châu chỉ có cuộc thi vua Mẫu Đơn, cũng vào sáu năm trước, mới xuất hiện cuộc thi tiên tử Mẫu Đơn. Mà cuộc thi tiên tử Mẫu Đơn, chỉ là vì đề cao giá trị con người của mật thám mà thôi.”

“Năm đầu tiên phản ứng cuộc thi thường thường, nhưng năm thứ hai, Cung thân vương đạp thanh giải sầu, vừa lúc gặp được đích ấu nữ mà ta huấn luyện thành tài. Đích ấu nữ của ta một vũ thành danh, sau khi thành Cung thân vương phi, cuộc thi tiên tử Mẫu Đơn mới bắt đầu oanh động. Hàng năm đều có quan to hiển quý đến từ năm sông bốn biển đặc biệt tới đây, chỉ chờ sau khi có ba hạng đầu liền đến cầu hôn.”

“Vậy thì, vào ngày đó, năm nữ tử kia, kỳ thật cũng đều là mật thám Nguyệt quốc.”

Lý Hạo Sâm nghe ông ta nói xong, lại hỏi: “Nói nhiều như vậy, ta cũng không hỏi lão chủ nhân của ngươi là ai, chủ nhân mới của ngươi, đến cùng là ai?”

Lâm Tiêu cắn cắn răng, hung tợn nói: “Hắn chính là người thừa kế mà quân vương Nguyệt quốc coi trọng nhất, tam hoàng tử dưới một người trên vạn người —— Vũ Văn Thiên Thành!!”

Rốt cuộc hô lên tên của người này, Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, lập tức như già đi mười tuổi, cười khổ nói: “Ta cả đời ra sức phục vụ cho Hoàng gia Nguyệt quốc, người thường lập chiến công, sẽ được ca tụng công đức.”

“Mật thám chúng ta, lại chỉ có thể yên lặng sinh hoạt ở chỗ tối, như con chuột trong cống ngầm, không nhìn mặt trời, không thấy ánh sáng. Kết quả là, mặc kệ thành công hay thất bại, cũng chỉ là vong hồn dưới tay người thượng vị, chiến sự thành công hay thất bại, đều bị coi là người bỉ ổi âm hiểm để sỉ nhục.”

“Hai nước giao chiến, các ngươi chú ý công minh chính đại, nhưng mật thám chúng ta, sao lại không muốn quang minh chính đại. Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật làm sưu cẩu.”

“Ta cả đời trả giá, kết quả là, ngay cả con nối dòng cũng không lưu lại. Nhi tử duy nhất cũng là bản tính ngang bướng, hoàn khố không chịu nổi, không thể trọng dụng, đây đều là ông trời trừng phạt ta a.”

Trong đêm đen, Mặc Dạ thần sắc đen tối không rõ. Hắn híp lại mắt ưng, đôi mắt sáng kinh người, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mật thám là kết quả trong bóng tối, ám vệ sao lại không phải.

Chỉ là ám vệ còn tốt chút, là vì giữ gìn hoàng quyền mà sinh, nhưng mà mật thám, lại là vật hi sinh chân chính của hoàng quyền.

Nhưng đây là con đường họ chọn, ngươi tuy là vật hi sinh của hoàng quyền, nhưng cũng giết hại vô số sinh linh dân chúng, ngươi đáng thương, vậy dân chúng vô tội càng thêm đáng thương.

Hành vi của ngươi, luôn phải trả cái giá đắt. Nếu giết hại họ, liền nên chuộc tội cho họ.

Mặc Dạ tuy đáng thương Lâm Tiêu, nhưng cũng không đồng tình cho ông ta, nhân quả báo ứng, kết cục ông ta như thế, chỉ là mấy năm nay tích lũy dẫn đến thôi, cũng không thể tất cả đều trách lên người Vũ Văn Thiên Thành kia.

Kết quả là, vẫn là Lâm Tiêu tự mình có ác ý trong lòng, đề cao kết cục hiện giờ.

Lý Hạo Sâm lại không nghe Lâm Tiêu hối hận một trận, hắn cầm giấy bút, “Mấy năm nay mấy mật thám kia đều bị đưa đi nơi nào? Viết ra hết đi.”

Lâm Tiêu giờ lại không còn lòng phản kháng, ông ta ngay cả câu phản bác cũng không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn Lý Hạo Sâm một cái, liền nhận giấy, cúi đầu viết.

Ước chừng viết khoảng một khắc, Lâm Tiêu mới ngẩng đầu, buông bút lông xuống.

Nhan Tứ đem danh sách nét mực còn chưa khô hai tay trình lên cho Lý Hạo Sâm, Lý Hạo Sâm lúc này mới gọi binh lính, áp tải Lâm Tiêu lên xe chở tù lần nữa.

Sau khi Lâm Tiêu đi, Lý Hạo Sâm mới quay đầu hỏi Nhan Tứ, “Ta mấy năm nay ở Bắc quan đánh trận, Vũ Văn Thiên Thành này có sự tích gì?”

Nhan Tứ tự hỏi một lát, trả lời, “Vũ Văn Thiên Thành được xưng là thần đồng Nguyệt quốc, một tuổi có thể cầm bút, ba tuổi có thể làm thơ, túc trí đa mưu, được Nguyệt quốc quân cực kỳ yêu thích. Bề ngoài thường là bộ dáng tao nhã, người xưng là “Nhã hoàng tử” “

“Nhân sĩ Kinh thành thường đặt ngài cùng hắn lại với nhau, nói Diệu quốc có thái tử sát thần, Nguyệt quốc có hoàng tử nhã hiền.”

“Chỉ là vị hoàng tử thông minh này, hai năm trước bị Phí đại tướng quân bắt giữ, dùng để trao đổi nhị hoàng tử về.”

Nhan Tứ dừng một chút, hồi lâu, mới mở miệng, “Xin thứ cho thuộc hạ nói lỡ, ta ngày đó còn không cảm thấy có gì kỳ quái. Nhưng hôm nay nghe Lâm Tiêu, vi thần đột nhiên thấy trong đó thật nhiều kỳ quái.”