Hiền Thần Nan Vi

Chương 26: Tú cầu chọn rể



Lâm Bách Phú bị người chất vấn đang định nổi giận, mắt đào hoa vô ý thoáng nhìn, liền thấy được một vị nữ tử khác theo sau mấy người, nhị muội Phương gia.

Nếu so sánh tiểu muội Phương gia như một đóa hoa hồng bé nhỏ chưa rành thế sự, thì vị tiểu nữ tử này liền là một đóa không cốc u lan, lung lay mờ ảo, phảng phất như tiên nữ trên trời, xuất trần thoát tục.

Hai nữ tử một nóng bỏng ngây thơ một ưu nhã điềm tĩnh, nếu có thể cùng hái xuống hoa hồng mang gai cùng u lan thanh nhã, tư vị nhất định sẽ vô cùng dư vị…

Lâm Bách Phú ngẫm lại liền mềm cả người, hai tỷ muội một lớn một nhỏ này, gã đã là tình thế bắt buộc.

Tính kế như thế, Lâm Bách Phú cũng không còn lên mặt, gã buông tư thái cúi mình vái chào, mắt đào hoa câu tiểu muội Phương gia một mắt, mới quay đầu khách khí nói với đại ca Phương gia: “Vị đại ca này, tại hạ là con của Dương Châu Tri Phủ Lâm Bách Phú. Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, cũng không phải tại hạ đùa giỡn muội tử nhà ngươi, mà là vị muội tử nhà ngươi đây mới vừa đụng phải tại hạ.”

Đại ca Phương gia thấy tiểu muội Phương gia xấu hổ gật gật đầu, thừa nhận lời Lâm Bách Phú, mới biết được mình làm chuyện ô long. Lại nghe đối phương là con trai của Dương Châu Tri Phủ, thì bước lên phía trước xin lỗi.

Lâm Bách Phú lúc này lại mở miệng: “Chư vị đến tham gia tiết Mẫu Đơn mỗi năm một lần của Dương Châu ta sao?”

“Phải.”

Lâm Bách Phú diện mạo âm nhu tuấn mỹ, lại có hai mị nhãn đào hoa.

Gã nhếch môi cười nhẹ, liền mang theo dụ hoặc: “Có còn nơi để đi?” Tiểu muội Phương gia cùng lặng lẽ liếc nhau, sắc mặt nhất thời kiều diễm ướt át, thẹn thùng trốn phía sau đại ca Phương gia, ánh mắt còn nhịn không được liếc về phía Lâm Bách Phú.

Đại ca Phương gia trong mắt tinh quang chợt lóe, “Cũng không, khách sạn đều kín người hết chỗ.”

Lâm Bách Phú trong lòng vui mừng, lại khom người, cười nói: “Trong Lâm phủ của ta có mấy gian phòng khách, chư vị nếu không ghét bỏ, có thể tạm đến ở, tiểu đệ cũng có thể lãnh giáo đại ca cách nuôi dưỡng Mẫu Đơn.”

Đại ca Phương gia thấy Lâm Bách Phú tuy nhà quyền thế, lại thông tình đạt lý như thế liền có ý muốn leo lên một hai, tự nhiên miệng đầy đáp ứng. Hơn nữa tựa hồ Lâm thiếu gia này còn có mấy phần hảo cảm với tiểu muội, chờ hắn đi Lâm phủ nhìn xem người này có kết hôn hay chưa, nếu chưa, thúc đẩy hai người họ thành tựu một đoạn giai duyên, chẳng phải vui vẻ thay.

Hắn giờ còn chưa biết tâm tư xấu xa của Lâm Bách Phú, chờ sau này biết, thì cũng đã muộn, hối hận không kịp.

Hai người Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu.

Chỉ chốc lát sau, mấy người Phương gia liền cùng Lâm Bách Phú kết bạn mà đi, đi phía Lâm phủ.

Nói phân hai bên, lại nói Hứa Từ vào phòng, mới gở thảm lông từ trên người Hoàng đại nương xuống. Tiểu nhị trên đường ngẫu nhiên có hỏi, đều bị cậu lấy lý do mẹ già trong nhà bị lạnh không thể ra gió để qua loa cho qua.

Tuy nói mang đại nương vào thành ở, nhưng đại nương trốn ở bên ngoài hơn hai năm, quần áo trên người cũng không thay giặt, một thân quần áo rách tung tóe cũng không thể mặc nữa.

Bọn họ lại đều là đại lão gia, không có khả năng mang theo quần áo nữ nhân. Vì thế Hứa Từ liền phái tiểu nhị đi mua vài quần áo cho cụ bà về.

Tiểu nhị được chỗ tốt, tất nhiên là đi nhanh về nhanh.

Bất quá hai nén hương, quần áo liền mua về. Hứa Từ nhận quần áo, lại nghe tiểu nhị than ôi thở dài nhỏ giọng nói thầm gì mà “Đụng tới Bá Vương kia, đáng tiếc, đáng tiếc “.

Hứa Từ trong đầu giật mình, vội vàng ngăn lại tiểu nhị kia, hỏi: “Ngươi mới vừa nói đáng tiếc cái gì?”

Tiểu nhị thế mới biết suy nghĩ trong lòng mình nói ra ngoài miệng, vội ngậm miệng, liều mạng lắc đầu.

Hứa Từ lúc này đưa một hạt đậu ánh vàng rực rỡ lung lay trước mắt tiểu nhị, tiểu nhị nhất thời ánh mắt cũng thẳng, đầu cũng không rung.

Hứa Từ lúc này mới tươi cười chét hai tay nói: “Tiểu ca, nói cho ta chuyện gì, thì hạt đậu vàng này là của ngươi.”

Điểu vì thực vong, nhân vì tài tử. (Chim vì thức ăn mà chết, người vì tiền tài mà chết)

Dù sao cũng không phải chỉ mình mình thấy được, cắn cắn răng, tiểu nhị nói: “Gia, ta nói lời này, ngài trăm ngàn vạn lần không thể nói là ta nói, biết không, gia, bằng không dù cho tiểu nhân mười hạt đậu vàng thì tiểu nhân cũng không dám nói.”

Hứa Từ nghe xong, từ trong lòng lấy ra chín hạt đậu vàng, tiểu nhị nuốt một ngụm nước miếng, há to miệng, cằm đều rớt xuống.

Tiểu nhị: “Đây… Kỳ thật nói ra cũng không có gì gọi là…”

Hứa Từ thu hạt đậu vàng về, ung dung nói: “Sẽ không nói ra, yên tâm.”

Tiểu nhị lúc này mới khép lại cằm, thu hồi tầm mắt dính trên đậu vàng.

Hắn xoay người vịn khe cửa lén lút nhìn hai bên hành lang, xác định ngoài cửa không có ai, mới đóng chặt cửa phòng, thấp giọng chậm rãi mở miệng nói: “Con trai nhỏ của Dương Châu Tri Phủ chúng ta Lâm Bách Phú là một tay ăn chơi, thích nhất đùa giỡn nữ tử khuê các.”

“Vừa nãy tiểu nhân trên đường mua quần áo cho mẫu thân ngài, liền nhìn thấy mấy vị khách nhân lúc đầu tranh chấp với ngài cùng Lâm công tử đi tới hướng Lâm phủ. Hai cô nương trong đoàn người kia lớn lên đều xinh đẹp động lòng người, đi tới Lâm phủ, sợ là sẽ bị ăn ngay cả xương cốt cũng không còn.”

“Lại có chuyện này, mấy người kia là bạn của Lâm công tử nói cũng không chừng a?” Hứa Từ nghi hoặc nói, tiểu nhị này vì sao lại bình tĩnh khi nữ tử chịu nhục như thế.

Tiểu nhị khoát tay, “Đây là sự thật không thể nói, gia ngài chỉ cần biết Lâm Bách Phú không phải quân tử gì là được, ở đây vài ngày chớ xung đột với gã là được.” Nói xong hắn liền cười meo meo nhìn chằm chằm hạt đậu vàng kia.

Hứa Từ đưa đậu vàng cho hắn, tiểu nhị vội vàng thu lại, đang muốn đẩy cửa ra. Lại nghe Hứa Từ lại gọi hắn một tiếng, chỉ thấy trong tay Hứa Từ, nhiều thêm ba hạt đậu vàng chói lọi.

Tiểu nhị dưới chân lảo đảo một cái, đóng chặt lại cửa phòng vừa mở ra.

Tiểu nhị ca kia thật trở lại trước người Hứa Từ, chà tay khom lưng vẻ mặt lấy lòng, “Ai u, gia, ta bình tĩnh như vậy cũng có nguyên nhân.”

Hắn đưa đầu lại gần, thanh âm ép xuống càng thấp: “Chậc chậc, Lâm công tử này cũng không phải là người lương thiện gì, là dâm tặc hái hoa có tiếng của thành Dương Châu.”

“Gã bình thường đặc biệt thích đùa bỡn cô nương chưa lấy chồng, nữ tử chịu nhục bị ép vì quyền thế, hơn nữa mấy nữ tử kia đều để ý danh dự, cũng đều ngậm miệng không lộ ra. Mọi người quét tuyết trước cửa, đều giận không dám nói.”

“Hơn hai năm trước, một người bạn của Lâm công tử mang theo nương tử chưa xuất giá đi Lâm phủ làm khách, Lâm công tử thấy nương tử của nam tử kia tư sắc xinh đẹp liền nổi lên tâm tư xấu xa. Sau này rốt cuộc tìm được cơ hội bắt nữ tử kia về nhà, vũ nhục nàng.”

“Nữ tử kia cũng là một nữ tử kiên cường khí khái, viết một phong huyết thư để lại cho tướng công liền nhảy sông tự sát. Nhưng nam tử này là con rùa rụt đầu, chẳng những không vì nương tử của mình giải oan, còn dưới Lâm phủ bức bách cám dỗ mê hoặc, ngược lại cùng Lâm phủ vặn vẹo sự thật, cắn ngược lại nữ tử kia trước đây □□ lẳng lơ, câu dẫn Lâm Bách Phú.”

“Chuyện này ở thành Dương Châu ầm ĩ đến mọi người đều biết, nương thân của nữ tử kia cũng bị kích thích, suốt ngày trốn ở trong rừng cây ngoài thành, cũng không vào thành.”

“Lâm gia ở Dương Châu một tay che trời, chuyện này tuy nói mọi người đều biết rõ trong lòng, nhưng lại chịu áp bách, mọi người rốt cuộc không ai nhắc tới chuyện này, đều nát ở trong bụng.”

“Việc này qua đi, mỗi người cảm thấy bất an, cũng không dám đưa nữ nhân vào trong Lâm phủ, các cô nương thấy gã liền đi đường vòng, sợ bị Lâm Bách Phú kia nhớ thương.”

“Mấy người này nhất định là không biết phẩm tính của Lâm công tử, bị Lâm công tử lừa về nhà.”

Hứa Từ còn muốn hỏi gì nữa, liền thấy cửa phòng bị đẩy mạnh ra. A Ngưu thở hồng hộc xông vào, “Chuyện lớn không tốt lão đại, A Tứ bị người bắt đi.”

“Chuyện gì?” Hứa Từ cọ đứng lên, vội vàng hỏi: “Ngươi đừng vội, chậm rãi nói.” Chẳng lẽ gặp phải thích khách?!

A Ngưu giống như kiến bò trên chảo nóng,: “Ta thấy trên đường náo nhiệt, liền kéo A Tứ đi xem. Vừa lúc nhìn thấy có nơi lầu các xây cao, phía dưới chen đầy người, ta liền có chút tò mò, không để ý A Tứ ngăn cản mà vọt vào xem náo nhiệt. Nào biết chỗ đó là thả tú cầu chiêu con rể tới cửa, tú cầu rơi xuống vừa vặn đập trúng A Tứ không kịp tránh.”

Nói nói, tưởng tượng khi hai người đi chơi, lúc trở về lại chỉ còn hắn một mình lẻ loi hiu quạnh, nhất thời buồn bực từ trong lòng bốc lên, nức nở, “Đều oán ta, xem náo nhiệt cái gì.”

Hứa Từ nghe xong buồn cười, thở ra một hơi, một lần nữa ngồi xuống uống một ngụm trà an ủi, thì ra sợ bóng sợ gió một hồi.

Nhưng cậu nghe Nhan Tứ bị người đập trúng làm con rể tới cửa, lại có chút hưng trí bừng bừng, vội vàng đánh gãy A Ngưu hối hận, nháy đôi mắt mèo lơn lớn tràn ngập khát vọng, “Sau đó đâu, bị đập thì sao nữa?”

“Ta mới đầu muốn túm A Tứ đi, nhưng hắn cư nhiên chẳng những không đi, ngược lại đuổi ta về thông báo cho ngài, nói muốn theo người La gia kia về nhà làm khách.”

Hứa Từ nhìn tiểu nhị một cái, lại bỏ thêm một viên đậu vàng, lung lay, “Tiểu ca, ngươi cũng biết La gia thả tú cầu này là người nào?”

Tiểu nhị lập tức ngầm hiểu, cười hắc hắc: “Nữ tử thả tú cầu kia chắc chắn là đại tiểu thư của La gia phú thương thành bắc Dương Châu, năm nay đã hai mươi tám, là gái lỡ thì.”

“Lúc trước nàng có một vị hôn phu, khi sắp xuất giá, phu quân kia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.”

“Tiểu gia La gia liền luôn kéo đến hai mươi chưa xuất giá, sau này thông dâm với Lâm Bách Phú kia, chưa kết hôn thì mang thai trước, sinh ra một đứa con gái.”

“Lâm Bách Phú ghét bỏ nàng tuổi lớn, cũng không cưới nàng. Nói muốn nạp nàng, La tiểu thư không muốn làm thiếp, kéo kéo thì nàng càng già đi, Lâm Bách Phú ngay cả thân phận thiếp cũng không muốn cho nàng. Người Dương Châu không ai nguyện ý đội cái nón xanh này, thế rồi La gia liền thừa dịp tiết Mẫu Đơn khách nhân từ ngoài đến nhiều, liền bày đài cao tính lừa nam nhân không biết nào đó để ở rể.”

“Gia, ngài phải nhanh chút cứu vị huynh đệ kia ra, cái mũ kia là màu xanh mượt đấy.” Cuối cùng, tiểu nhị thiện ý nhắc nhở Hứa Từ.

“Đi, ta biết. Tiểu ca, nơi này không còn chuyện gì nữa. Ngươi ra ngoài trước đi, có chuyện ta sẽ gọi ngươi.” Hứa Từ đưa bốn hạt đậu vàng tới trước mặt tiểu nhị.

Tiểu nhị nhanh chóng thò tay ra nhận, trong lòng mừng rỡ.

Mấy câu nói liền được tiền, còn hơn tiền công mười mấy năm của hắn.

Hôm nay thật là gặp may, đụng phải một đại tài chủ như vậy. Hắn nhận đậu vàng cắn cắn, liền vô cùng vui vẻ nhanh chóng giấu trong lòng, cung kính lui ra.