Hiện Đại Hậu Cung

Chương 22: Nhiếp Viễn (Thượng)



Trịnh Ân thật cẩn thận thăm dò Long Hiên hồi lâu, tin tưởng hắn vẫn đang ngủ, mới nhẹ nhàng mà thở một hơi, trèo người qua sau lưng hắn, vuốt ve da thịt căng dày của hắn, sắc tâm nổi lên. Xuyên qua tấm mành dày, ánh sáng mỏng dần dần tích tụ, không bao lâu trời sẽ sáng, Long Hiên cũng sẽ đúng giờ rời giường, cho nên trước đó, y nhất định phải nắm chắc thời cơ.

Lấy tay lần vào cái khe chật hẹp giữa song mông đang nhếch cao của Long Hiên, y giống như một lão già háo sắc nuốt nước miếng một cái, một tiếng cười nhẹ vang lên, y giương mắt, phát hiện Sở Ly nằm ở bên cạnh Long Hiên cũng đã tỉnh, đang nhìn y đầy hứng thú, thuận tiện vẽ số 9 giữa không trung.

Đây là lần thứ chín y chuẩn bị khởi xướng phản công, đương nhiên, tám lần trước đều thất bại. Trịnh Ân giận dữ. Y lần này nhất định phải thành công. Cho dù đánh lén thực đê tiện cũng muốn phản công thành công.

Đêm qua nhờ sức y cùng Sở Ly, thay phiên cùng Long Hiên làm đến hơn nửa đêm, hiện tại thân thể vẫn mệt mỏi, ngay cả Long Hiên cũng ngủ say hiếm thấy. Trong long Trịnh Ân là có âm mưu mới cố gượng dậy, nhưng xem bộ dáng Sở Ly, đại khái không cùng tâm tư với y, chỉ là muốn thấy quá trình thất bại của y, sau đó giễu cợt y.

Trịnh Ân rất giận kiểu đó, không cam tâm chịu làm thụ. Bất quá, thân thể y cũng Sở Ly từ từ có chuyển biến tốt đẹp, trừ bỏ chú trọng bồi bổ thân thể, cũng nhờ Long Hiên thường xuyên truyền nội lực giúp y điều dưỡng cơ thể. Hiện tại nếu hai người hợp lực, sẽ không tiếp tục thảm bại dưới tay Long Hiên, biết đâu có thể thắng.

Sở Ly vẫn bảo thủ như cũ, chỉ thi thoảng trong tình trạng say rượu, mới chịu đáp ứng làm 3P, nhưng Trịnh Ân vẫn không thể chiếm chút tiện nghi nào của Sở Ly. Tên bá đạo Long Hiên này không cho phép, cuồng ghen; Tên nhóc Sở Ly cũng không đáp ứng, so với đức mẹ đồng trinh còn trong sạch hơn. Thực đáng giận.

Trịnh Ân sắc tâm tuyệt không thấp hơn Long Hiên, chỉ tiếc người ta đạo hạnh cao thâm hơn y không phải chỉ một chút, vậy mới đành nín nhịn. Mẹ nó, nếu không để cho ta làm một lần, lão tử sẽ đi tìm nữ nhân. Trịnh Ân đã lâu không chạm qua nữ nhân, trong lòng cũng không phải không có chút tưởng niệm.

Trong lòng phẫn hận nghĩ, y lại có chút hưng phấn cùng kích động tách cánh mông của Long Hiên ra, đem dầu bôi trơn thoa lên tiểu đệ đệ. Có thể áp tên “hoàng đế” này dưới thân… Mới nghĩ như vậy, đã khiến Trịnh Ân hưng phấn rối tinh rối mù, tiểu đệ đệ cơ hồ lập tức phát tiết.

Ngay khi nghĩ đến đại công cáo thành thì một bàn tay bỗng lấy cầm chỗ yếu hại của y, đau đến khiến cậu a a kêu lên. Nam nhân đang “ngủ say” tỉnh lại, xoay người, hai mắt tức giận nhìn y chằm chằm.

Y cười chột dạ, muốn chạy trốn, nhưng phần yếu ớt kia đang nằm trong tay người ta, vừa đau lại vừa thích, khẩn trương lại kích thích, nhất thời toát mồ hôi đầm đìa. Đùi bị thô lỗ tách ra, thứ to lớn dũng mãnh khác xa so với tiểu đệ đệ của y hung hăng cắm vào, khiến nơi vẫn còn lưu lại dịch trọc chưa khô co rút lại.

“Đêm qua còn chưa thỏa mãn ngươi sao? Huh?” Nam nhân hung tợn nắm bắt lấy nụ hoa y truy vấn.

Hắn chậm rãi buông tay, y lập tức phun trào, bạch trọc bắn đầy trên cơ bụng rắn chắc của hắn, chất lỏng chảy xuống nơi hai người kết hợp tạo nên âm thanh dâm mỹ.

“Chưa đủ… A a… Để cho ta sáp một lần… A… Ta mới có thể thỏa mã… Hỗn đản… Một ngày nào đó ta sẽ thao chết ngươi… Ân ân…”

Trịnh Ân giống yêu tinh dưới thân hắn vặn vẹo, ánh mắt ướt át. Long Hiên hung hăng đánh lên mông y một phát, càng thêm hưng phấn, cuồng tính hơn, liền ôm y điên cuồng trừu sáp. Ở trên giường, hắn thích nghe Trịnh Ân hồ ngôn loạn ngữ, thậm chí càng thô tục bỉ ổi càng khiến hắn hưng phấn. Trịnh Ân càng mắng hắn, hắn càng hăng say. Sở Ly mắng hắn biến thái.

Sở Ly vốn đã mệt đến mười ngón vô lực, chứng kiến bọn hắn phóng đãng như thế, nửa dưới không khỏi cũng một lần nữa ngẩng đầu lên, mắt thấy trời đã sáng rõ, ngu ngốc tham gia vào, ngày cuối tuần này đừng mong hưởng. Cậu nhớ rõ, sáng nay, Long Hiên còn qua xem đoàn quay phim của Kỳ Dương đang trong thời điểm căng thẳng.

Sở Ly lặng lẽ xuống giường, chuẩn bị tắm rửa, mới vừa khoác thêm áo ngủ, chợt nghe thấy tiếng đập cửa khẽ khàng, cậu nhanh chóng đi ra, hé cửa, lách mình ra ngoài, lại đóng cửa. Tốt nhất không nên quấy rầy Long Hiên đang hưng trí, nếu không muốn nhận cơn thịnh nộ của hắn.

“Sở tiên sinh, có vị Tô tiểu thư gọi điện thoại tìm Kỳ tiên sinh.” Là Dì Triệu chuyên phụ trách việc cơm nước.

“Tô Thư?” Sở Ly nhíu nhíu mày, “Để ta nghe.”

Dì Triệu ở trong nhà này cũng được mấy tháng, hiểu được hiện tại là tình huống gì, tự nhiên biết điều đi xuống lầu nấu cơm. Bà mặc dù đối với loại quan hệ nam nam khó có thể chấp nhận, cảm thấy như vậy thật kinh thế hãi tục, nhưng người ta trả lương cao, lại có thể ăn ở miễn phí, bà tự nhiên mừng rỡ nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Bà chỉ là cảm thấy thực đáng tiếc, ba người nam nhân đẹp trai như vậy, tùy tiện ra ngoài, đều cũng có một đại đội mẫu lang (là sói cái, không phải sói mẹ) bổ nhào qua, vậy mà…

Công việc thường ngày Long Hiên vẫn liên lạc bằng di động, nhưng về nhà liền tắt máy. Mà số máy bàn thì chỉ có mấy thân bằng hảo hữu mới biết, Tô Thư gọi đến sớm như vậy, không biết có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không. Cô đã mang thai hai tháng, là thời kỳ khá nhạy cảm, Sở Ly đối với nàng có chút cảm thông.

Hiện đại không thể so với cổ đại, phụ nữ hiện đại mang thai là chuyện đại sự, thông thường đều là bốn ông bà hai gia đình với chồng cùng nhau hầu hạ, giống như hầu hạ hoàng thái hậu vậy. Nào có lạnh nhạt giống như Tô Thư.

“Tô Thư?” Cậu cầm lấy điện thoại.

“Sở Ly?” Tô Thư ngạc nhiên một chút, “Ngại quá, cuối tuần mà sớm như vậy đã quấy rầy các anh.”

“Không sao, cô không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không, không có. Rất tốt, Dì Vương rất biết chăm sóc người khác.”

Dì Vương là do Long Hiên thuê làm bảo mẫu, cũng có chút kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai.

“Vậy thì tốt. Cô tìm Kỳ Hiên có việc gấp sao?”

“À…” Tô Thư do dự mãi, mới nhỏ giọng nói, “Tôi nghĩ nhờ hắn giúp một việc…”

Cảm thấy Tô Thư nói chuyện nhiều với mình, Sở Ly lập tức nói, “Nếu không quá gấp, vậy cô chờ một lát, tôi bảo Kỳ Hiên gọi lại cho cô.”

“Được, làm phiền anh.”

Qua gần một giờ, Long Hiên mới từ trên lầu đi xuống, tóc còn ướt sũng, Sở Ly tùy tay cầm lấy khăn lông trên cổ hắn trùm lên đầu lau cho hắn vài cái, “Không tự lau khô được? Sớm muộn ngươi cũng chết vì lười.”

Long Hiên ha ha cười, ôm cậu thơm một cái, “Vừa rồi vì sao phải chạy nhanh như vậy?”

“Không chạy thì ở lại chờ bị ép khô sao?” Sở Ly lườm hắn một cái, “Đúng rồi, Tô Thư vừa rồi gọi điện thoại tìm ngươi, gọi lại cho cô ấy đi.”