Hỉ Tương Phùng

Chương 38: Ngươi là ngoại lệ



Đại a đầu kia tự mình tìm kiếm ở trên người bà Ngô một lần, cũng không có tìm được thứ nàng ta muốn, đành phải bất đắc dĩ mà thả người.

Bà Ngô ra khỏi Hầu phủ, càng nghĩ càng cảm thấy việc này thật đáng nghi. Bà vừa đi vừa cẩn thận nhìn quanh, thấy không có người theo dõi mới nhanh chóng đi ra khỏi thành, về Hạ phủ.

Thổ Cúc Các là chỗ ở của Lục thiếu gia, vì tối hôm qua Hạ Lan Tử Kỳ đã đáp ứng sáng hôm nay xem bệnh cho hắn nên ước chừng giờ Tỵ canh ba, Hạ Lan Tử Kỳ đúng hẹn đi tới.

Thổ Cúc Các bài trí tinh xảo lịch sự tao nhã, trong viện cao thấp đều có hoa cỏ cây cối được tu bổ chỉnh sửa thành hình độc đáo. Đương nhiên, bắt mắt nhất trong viện chính là những bồn hoa cúc quý giá được xếp lại thành vòng tròn.

Trong nháy mắt, Hạ Lan Tử Kỳ bị màu sắc rực rỡ tiên diễm của những đóa hoa kia hấp dẫn, kìm lòng không được tiêu sái đến trước mấy bồn hoa. Thấy được trên mặt lá của những cây hoa cúc này còn dính giọt sương trong suốt, ở dưới ánh mặt trời chiết xạ ánh sáng tạo ra hào quang khiến cây hoa cúc càng mĩ lệ, tăng thêm một chút hấp dẫn.

Những đóa hoa này, từng đóa từng đóa thi nhau khoe sắc tươi đẹp kiều diễm. Giống như tiên hoa dính đầy tiên khí trong Dao Trì, tinh khôi không tỳ vết, chẳng nhiễm bụi trần. Khiến cho người nhìn cảm thấy thư thái.

Hạ Lan Tử Kỳ vươn tay, ngón trỏ cùng ngón giữa nâng một đóa cúc vàng đang nở rộ, kéo đến trước mắt mình tinh tế xem xét. Thật không ngờ, Lục thiếu gia này cũng rất là nhàn nhã, lại trồng nhiều loài cúc quý giá như vậy, hơn nữa xem ra chăm sóc cũng không tệ!

“Ối! Hoa này không thể chạm vào, không thể chạm vào đâu!” Xa xa, một nha hoàn khaongr mười lăm mười sáu tuổi kêu lên sợ hãi chạy tới.

Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái nha đầu kia mặc bột nước sắc quần lụa mỏng, đầu sơ song nha búi tóc, búi tóc thượng cột lấy bột nước sắc băng gấm, dáng người thon thả, bộ dáng thanh tú, giờ phút này, chính vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ nắm hoa đích tay.

“Cô nương này kêu to cái gì thế? Chẳng qua chỉ là một đóa hoa thôi, sao lại không thể chạm vào? Có gì quý hiếm lắm sao?” Thấy có người dám động đến chủ tử mình, Tử Đào bất mãn nhìn cô nương kia lớn tiếng: “Còn nữa, sao cô một chút quy củ cũng không có vậy? Mở to mắt của ngươi ra mà nhìn kĩ xem, đây chính là tứ thiếu phu nhân, ngươi là thân phận gì, dám hô to gọi nhỏ chủ tử sao?”

Tiểu nha đầu kia ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, lúc này mới phát hiện người đứng trước mặt quả nhiên chính là tứ thiếu phu nhân mới vào cửa không lâu. Nàng khẩn trương cúi đầu bối rối, khúm núm nói: “Nô tỳ mắt mù, vừa rồi không nhìn ra là tứ thiếu phu nhân. Trong lúc vô ý chọc vào người, thỉnh tứ thiếu phu nhân thứ tội!”

Thấy tiểu nha đầu này rất nhu thuận mà cũng không phải cố ý, Hạ Lan Tử Kỳ không nỡ chỉ trích nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu nha đầu cung kính nói: “Bẩm tứ thiếu phu nhân, nô tỳ tên là Linh Lan.”

“Ngươi vừa mới nói hoa này không thể chạm vào? Vì sao vậy?” Hạ Lan Tử Kỳ tò mò hỏi.

Linh Lan do dự một chút, cúi đầu thấp hơn nữa, nhỏ giọng ngập ngừng: “Lục thiếu gia yêu hoa như mạng, người nói mỗi một đóa hoa đều là tiên tử chuyển thế cho nên cần phải cẩn thận che chở. Huống hồ đây đều là những đoá hoa mới nở, người càng không cho phép bất luận kẻ nào lấy tay đụng vào!”

Hạ Lan Tử Kỳ càng thêm tò mò: “Đụng vào thì có chuyện gì sao?”

“Nếu đụng vào sẽ bị trừng phạt, thiếu gia sẽ dùng thước đánh vào lòng bàn tay!” Linh Lan lúc nói ra mấy lời này thân mình hơi co lại một chút, đoán chừng là đã từng bị Lục thiếu gia đánh rồi.

Tử Đào ăn nói thẳng thắn, nói to với Linh Lan: “Tứ thiếu phu nhân nhà chúng ta chạm vào hoa của Lục thiếu gia, chẳng lẽ thiếu gia lại còn dám đánh tứ thiếu phu nhân sao?”

Linh Lan vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ nói: “Lục thiếu gia là không dám đánh tứ thiếu phu nhân! Nhưng hôm nay đến phiên nô tỳ trông coi bồn hoa, nô tỳ không trông coi cẩn thận để cho người ta chạm vào chậu hoa cúc bảo bối của thiếu gia. Cho nên, Lục thiếu gia sẽ đánh vào bàn tay nô tỳ!”

Không ngờ Lục thiếu gia này lại đúng là người yêu hoa như mạng! Thấy Linh Lan kia bộ dạng vô cùng khẩn trương, Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ nói: “Ta là người chạm vào hoa, ở đây ngoài ba người chúng ta không có ai khác nhìn thấy. Chúng ta không nói ra, Lục thiếu gia nhà các ngươi chắc chắn sẽ không biết được, thiếu gia không biết thì cũng sẽ không phạt ngươi, yên tâm đi!” Nói xong liền buông bông hoa ra.

Không nghĩ tới tứ thiếu phu nhân lại dễ nói chuyện như vậy, Linh Lan trong lòng vui mừng, vội vàng cúi người: “Đa tạ tứ thiếu phu nhân thông cảm!” Nhưng mà khi nàng vừa đứng thẳng người, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lập tức biến thành mặt không có giọt máu.

Thấy nàng có vẻ khác thường, Hạ Lan Tử Kỳ tò mò quay đầu lại, chạm ngay phải một đôi mắt mỹ lệ vô cùng.

Đôi mắt này có khả năng phóng điện, khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ da đầu dựng hết cả lên. Không thể ngờ được hắn đến phía sau mình từ khi nào? Vì sao mình một chút cảm giác cũng không có? Nhưng mà, nghĩ đến những lời mình vừa mới nói với Linh Lan, Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời có chút ngượng ngùng: “Lục, Lục đệ, ta đến để tìm đệ đây!”

Tề Nhan Thần vẻ mặt hờ hững, nhìn không ra là đang vui hay buồn. Hắn nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ thản nhiên mở miệng: “Các ngươi không nói thì ta liền không biết? Tứ tẩu, không ngờ rằng tẩu lại có thể mưu mô chước quỷ như vậy đấy!”

Hạ Lan Tử Kỳ cứng người lại, chưa kịp mở miệng thì Linh Lan đứng bên cạnh đã quỳ xuống: “Nô tỳ biết sai rồi! Là nô tỳ không ở đây trông bồn hoa, chuyện này không liên quan đến tứ thiếu phu nhân, thỉnh Lục thiếu gia trách phạt nô tỳ!”

Linh Lan bởi vì không đứng trông bồn hoa, đã từng bị đánh hai lần rồi. Thế mà lần này lại cũng bị bắt được, thật sự đúng là chạy trời không khỏi nắng! Nàng không hy vọng xa vời Lục thiếu gia có thể khai ân, chỉ cần không phạt nặng là nàng đã niệm a di đà Phật rồi!

“Ta nói muốn phạt ngươi lúc nào?” Vừa nghe thấy lời Tề Nhan Thần nói, Linh Lan liền kinh hãi ngẩng đầu lên.

Tề Nhan Thần liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, thần sắc ôn hòa nói: “Nếu tứ tẩu đã thích, đừng nói chạm vào thậm chí là bê đi hai bồn cũng có làm sao? Ngươi đứng lên đi!”

Tứ thiếu phu nhân này thật không hề đơn giản chút nào! Linh Lan âm thầm cảm than. Nhớ ngày đó, Nhị di nương chạm vào hoa cúc của thiếu gia, Linh Lan đã bị đánh vào bàn tay mười lần! Không nghĩ tới lần này, tứ thiếu phu nhân cũng chạm vào hoa thế mà thiếu gia lại cứ như vậy mà dễ dàng tha cho Linh Lan. Nàng đứng lên mà vẫn chưa thể tin được.

Tề Nhan Thần lại nói: “Tứ thiếu phu nhân đích thân đến đây giúp ta xem bệnh, ngươi còn kinh ngạc cái gì? Mau chuẩn bị trà cho tốt đi.”

“Dạ, nô tỳ đã biết!” Linh Lan giờ mới hiểu, thì ra Lục thiếu vì muốn tứ thiếu phu nhân xem bệnh giúp nên mới không tiện trách phạt mình! Ngẫm lại cũng đúng, nếu Lục thiếu gia trách phạt mình như vậy chẳng phải là không nể mặt tứ thiếu phu nhân hay sao? Tứ thiếu phu nhân sao còn hứng thú xem bệnh giúp đây? Linh Lan nghĩ như thế, cảm thấy mình phân tích hoàn toàn chính xác.

Tề Nhan Thần nhìn Hạ Lan Tử Kỳ nhoẻn miệng cười: “ Nha đầu Linh Lan kia ăn nói lung tung, Tứ tẩu bỏ qua cho.”

Hạ Lan Tử Kỳ vừa rồi đã có suy tính sẵn, nếu như hắn muốn trách phạt Linh Lan thì chắc chắn mình sẽ lập tức xoay người rời đi. Nhưng mà, thấy hắn cũng chừa mặt mũi cho mình Hạ Lan Tử Kỳ thần sắc hòa hoãn, mỉm cười nói: “Lục đệ đã chịu cho ta ngoại lệ như vậy rồi, ta còn để bụng gì nữa?”

Tề Nhan Thần đương nhiên hiểu được ý của Hạ Lan Tử Kỳ, hắn cười “ha ha”, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, không nói thêm gì nữa.

......

Hạ Lan Tử Kỳ trực tiếp đi theo Tề Nhan Thần vào phòng khách, sau khi chủ khách đã an vị ngồi xuống, Tề Nhan Thần nói với đám nha hoàn hầu hạ trong phòng: “Các ngươi lui xuống trước đi! Có việc sẽ gọi các ngươi.”

Sau khi cho đám hạ nhân trong phòng lui xuống, Hạ Lan Tử Kỳ cho là hắn muốn nói gì đó với mình. Tuy nhiên hắn cũng chỉ đơn giản là uống trà, cũng không nói nhiều. Hạ Lan Tử Kỳ nói mấy câu trả đũa: “Hôm nay không phải đệ muốn đi du thuyền trên hồ hay sao? Mặt trời cũng đã lên cao lâu rồi, đệ còn không mau đi đi?”

Chén trà trong tay Tề Nhan Thần vừa mới đụng tới bên môi, bỗng nhiên dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, hơi hơi nhướng mày, làm ra vẻ bất cần đời: “Tiếc rằng không có giai nhân làm bạn, đi một mình rất nhàm chán!”

Hạ Lan Tử Kỳ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn: “Dựa vào sức hấp dẫn của Lục đệ, muốn tìm người đi cùng không phải chỉ cần giơ tay đã có cả đám hay sao?”

Tề Nhan Thần bất đắc dĩ: “Nhưng đám người đó đểu là hạng tầm thường, làm gì có ai so được với Tứ tẩu?”

Thấy hắn lộ nguyên hình, bắt đầu nói chuyện không an phận. Hạ Lan Tử Kỳ lúc này đã giận đến tái mặt: “Được lắm, đệ còn biết ta là Tứ tẩu của đệ, đã như vậy mời đệ tôn trọng một chút!”

Tề Nhan Thần vẻ mặt hậm hực, thở dài: “Ôi, ‘Hoàn quân minh châu song thùy lệ, hận bất tương phùng vị giá thì’[1]!” Hắn bỗng nhiên đứng lên, ôm quyền hướng Hạ Lan Tử Kỳ bái một cái, nghiêm túc đứng đắn nói: “Tứ tẩu, Nhan Thần ngày hôm đã lỗ mãng, nhưng không phải là cố ý. Nhan Thần ở đây nhận lỗi với tẩu!”

[1] Đây là hai câu thơ trích trong bài “Tiết phụ ngâm” của Trương Tịch. (nguyên âm: 还君明珠双泪垂,恨不相逢未嫁时. Ngô Tất Tô dịch: “Trả lại chàng hạt châu sáng, hai hàng nước mắt ròng ròng. Ân hận rằng không thể gặp nhau lúc chưa chồng”)

Mới vừa rồi hắn còn bày ra bộ dạng công tử phóng đãng, lúc này đột nhiên nghiêm chỉnh lại, thật đúng là làm cho người ta khó mà thích ứng. Nhưng nếu hắn đã chủ động nói xin lỗi, Hạ Lan Tử Kỳ cũng biết thời thế: “Chuyện này cứ như vậy cho qua đi! Hi vọng từ nay về sau, đệ biết an phận là được! Đúng rồi, không phải đệ nói là đau đầu muốn ta giúp đệ xem bệnh sao?”

Tề Nhan Thần ngượng ngùng cười cười: “Ta kỳ thật không có bệnh, chỉ là muốn xin lỗi với tẩu! Nhưng mà nếu cứ như vậy mời tẩu đến thì sợ người khác sẽ đàm tiếu, thế nên mới viện cớ này mời tẩu đến đây.”

Không ngờ được hắn lại có thể suy nghĩ chu đáo như thế! Lúc này, nếu mở lời nói trước thì hai bên lại tiếp tục tranh luận, băn khoăn một lúc Hạ Lan Tử Kỳ thuận miệng hỏi: “Lục đệ, hôm qua lúc ăn cơm, sao lại không thấy em dâu?”

Những buổi họp mặt như ngày hôm qua, được ngồi bên bàn đều là chính thê cả. Tề Nhan Thần tất nhiên hiểu Hạ Lan Tử Kỳ hỏi chính là thê tử của hắn chứ không phải thiếp. Vạt áo choàng của hắn hơi rung lên, ngồi lại xuống ghế, khôi phục tướng mạo thông thường: “Nhan Thần đến nay còn chưa có kiếm được thê tử, cho nên Tứ tẩu không có em dâu!”

Hắn mặc dù là tiểu thúc của mình, nhưng tuổi cũng phải lớn hơn mình vài ba tuổi rồi! Một hoa hoa công tử như vậy mà đến bây giờ còn chưa có cưới vợ? Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy có chút khó tin.

“Biểu ca có ở đây không? Biểu ca......” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nữ rất dễ nghe.

“Nói đệ không có ở đây!” Tề Nhan Thần vội vàng vừa nói với Hạ Lan Tử Kỳ, vừa nhìn quanh tìm chỗ trốn.

Thì ra cũng có người làm hắn sợ được nha! Không biết biểu muội này là người thế nào nhỉ? Nhưng mà hắn trốn rồi, để nàng một mình ở đây, sao có thể ứng phó nổi với cô gái này? Huống hồ trong nhà này thật đúng là không nơi nào trốn được.

Hạ Lan Tử Kỳ kéo ống tay áo của hắn: “Đệ là tài tử phong lưu, đối phó với nữ tử không phải rất chuyên nghiệp sao? Không thể không đối phó được đúng không?”

Tề Nhan Thần bị nói như vậy, ngồi xuống trở lại.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu nhìn lại phía ngoài cửa, thấy một người mặc áo vàng có điểm sắc đỏ, đeo đai lưng màu trắng ngà thêu hoa. Cô gái này dáng người đẹp đẽ, đi theo phía sau là hai tiểu nha đầu, nhanh nhẹn chạy tới.

Nàng kia ước chừng mười sáu mười bảy, mi thanh mục tú, xinh đẹp động lòng người. Nhất là làn da kia, trắng hồng mềm mại cứ như là da trẻ con, nhìn một cái là muốn sờ vào rồi. Môi của nàng ấy nhỏ nhắn phấn hồng mềm mại, gọi là miệng tiểu anh đào cũng không ngoa. Cả người đứng ở đó, chẳng khác gì một đứa nhỏ đáng yêu, người gặp người thích.

“Biểu ca, huynh đúng là đang ở đây! Thật tốt quá!” Tiểu cô nương vui mừng bước vào trong phòng, chợt thấy Hạ Lan Tử Kỳ ngồi bên cạnh, nàng hơi ngẩn ra, trong mắt dần hiện ra vài tia ghen tỵ, nhẹ giọng hỏi: “Biểu ca, vị cô nương này là?”

Tề Nhan Thần vội vàng giới thiệu: “Biểu muội, đây là Tứ tẩu nhà ta!”

“À!” Nghe thấy nói là chị dâu, trên mặt cô gái hiện ra vẻ tươi cười, vui mừng nói: “Chào Tứ tẩu!”

Tề Nhan Thần quay lại nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Đây là biểu muội của đệ, họ Yến, tên là Tiểu Tiểu.”

Hạ Lan Tử Kỳ khẽ gật đầu: “Yến Tiểu Tiểu, ừm, tên này thật là dễ nghe!”