Hỉ Tương Phùng

Chương 3: Khách đến đêm khuya



Tiễn tiểu nha hoàn đi rồi, Hạ Lan Tử Kỳ rời giường, đè xuống dạ dày của mình, cảm giác không còn đau nữa rồi. Nhưng nàng vẫn không yên lòng, lấy hai hạt đậu đen bỏ vào trong miệng, cảm thấy được vị đậu, vậy là trùng độc đã bị phun ra ngoài hết, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may nàng theo sư phụ học y thuật, đối với cổ thuật cũng hiểu biết một chút, nếu không với con sâu độc này, sợ là ở trong cơ thể lâu dài mà không hay không biết.

Theo Hạ Lan Tử Kỳ đoán, bụng nàng chỉ vừa mới thấy đau, rất có thể là mới trúng độc.Trùng độc mới chỉ đến trên vách dạ dày, nhưng nàng lại không biết đây là loại cổ độc gì nên không dám kết luận.

Chỉ là nàng cùng người khác từ trước đến nay không thù không oán, là ai lại hạ độc thủ như vậy? Hạ cổ nàng với mục đích gì? Điều này làm Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ đến nát óc cũng không thông.

Duy có một điểm đáng nghi ngờ, lúc nàng ở trên núi đợi không hề xảy ra chuyện gì.Nhưng khi vừa về đến nhà, tự nhiên lại trúng cổ! Chẳng lẽ cổ này có liên quan đến người nhà nàng sao? Thật vô lí quá? Nàng đã đáp ứng gả đi, cũng không cùng bọn họ tranh giành gia sản, đâu cần thiết phải hạ cổ nàng?

Hạ Lan Tử Kỳ vì suy nghĩ việc này mà như lọt vào màn sương, nằm trên giường suy nghĩ miên man, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân. Ngay sau đó, có người kêu lên: “Nhị tiểu thư.Lão gia, Đại di nương, Nhị di nương đã đến đây thăm cô rồi!”

Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng nhảy dựng, xoay người ngồi xuống không kịp đi giày, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh bàn, nhấc cái khăn trải bàn lên, đem cái bát đậu đen kia giấu xuống dưới gầm bàn.

Nàng làm như vậy bởi vì, nếu quả thật là người trong nhà hạ cổ, lại nhìn ở đây có đậu đen, tám phần người đó sẽ đoán được nàng đã biết chuyện mình trúng độc. Như vậy, sợ là đối phương lại tìm cách hạ độc thủ.

Mà đối với người hạ độc kia, Hạ Lan Tử Kỳ có đủ kiên nhẫn cùng lòng tin, chờ hắn hiện lộ diện.

Nàng vừa giấu kỹ đậu đen, cửa “Chi” lên một tiếng liền bị đẩy ra. Lão gia đi phía trước, Đại di nương cùng Nhị di nương ở phía sau, đang rảo bước tiến đến phòng nàng.

Nhị di nương nhìn thấy nàng chân trần đứng trên đất, lập tức kinh hô: “Ôi, nhị tiểu thư, sao con lại không mang giầy?”

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, chỉ thấy Nhị di nương mặc y phục màu tím mềm mại, tóc mây vấn nhẹ, dáng người xinh đẹp.Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, còn có đôi mắt hoa đào, nếu như tiếp tục nhìn kĩ, sẽ thấy vẻ đẹp câu hồn đoạt phách, quyến rũ, phong tình.

Hạ Lan Tử Kỳ không được tự nhiên cười cười: “Không phải là do con nghe thấy mọi người đến thăm, vội vã chạy ra mở cửa cho nên mới quên đi giầy sao?”

“Nhìn đứa nhỏ này xem, sao lại không biết tự chăm sóc mình như vậy?” Nhị di nương trách, đi lên đưa nàng trở lại trên giường.

Hạ Lan Tử Kỳ dựa vào nệm êm, ngạc nhiên nhìn bọn họ hỏi: “Phụ thân, mọi người sao vẫn chưa ngủ, đã trễ thế này còn đến gặp nữ nhi, có chuyện gì sao?”

Lão gia vẻ mặt hiền lành: “Nghe Tiểu Cúc nói con vừa ói ra! Vi phụ cùng các di nương lo lắng, ghé thăm con một chút.”

Đại di nương sáp đến, phụ hoạ nói theo: “Còn có hai ngày nữa là con thành thân rồi, thân thể con lúc này không thể có sơ xuất gì nha!”

Đại di nương mặc váy bằng vải màu hồng lựu, khuôn mặt trắng trẻo, mắt đẹp nhướng lên.Vẻ mặt vô cùng thân thiết, khiến Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy chán ghét! Nhưng giờ phút này vì không thể để cho bọn họ hoài nghi, Hạ Lan Tử Kỳ còn phải giả làm nữ nhi ngoan ngoãn, bình tĩnh nói: “Đa tạ phụ thân cùng các di nương quan tâm, con chỉ là buổi tối ăn không hợp một chút, hiện tại phun ra được là ổn rồi, không sao.”

Hạ Lan Tử Kỳ trộm quan sát thần sắc Đại di nương cùng Nhị di nương, không biết hạ cổ nàng có phải là một trong hai người này hay không? Nhưng mà, nàng không thấy trong mắt họ có gì khác thường.

Hạ Lan Tử Kỳ thu hồi ánh mắt, cho dù hồ ly có giảo hoạt ra sao, cũng sẽ có một ngày lộ cái đuôi cáo! Nàng đưa tay che miệng, ra vẻ ngáp một cái, ôn nhu nói: “Đêm đã khuya rồi, phụ thân cùng các di nương về nghỉ ngơi sớm đi! Con ngủ một giấc sẽ khỏe ngay thôi.”

Lão gia và các di nương vừa nghe nói nàng không khỏe, liền lòng như lửa đốt chạy tới.Giờ phút này, thấy nàng khí sắc khá ổn, tinh thần cũng tốt, tất cả đều yên lòng, lão gia gật đầu: “Cũng tốt, Tử Kỳ nếu cảm giác thân thể không thoải mái chỗ nào, trăm ngàn lần không thể qua loa, nhất định phải gọi người thông báo cho phụ thân!”

“Vâng, con biết.”

Nàng đương nhiên hiểu vấn đề, nàng phải gả cho Tứ công tử của Tề gia – một trong tam đại thế gia.Phụ thân còn muốn dựa vào tiền sính lễ để làm ăn! Nay nàng chính là cây rung ra tiền của cái nhà này, đương nhiên không thể có sơ xuất rồi.

......

Ước chừng khoảng canh ba, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Hạ Lan Tử Kỳ có chuyện trong lòng, ngủ không yên, lập tức ngồi thẳng dậy, bởi vì thanh âm kia quá nhẹ, nàng cho là mình nghe lầm, lại dỏng tai lắng nghe.

“Đương đương đương” quả nhiên là tiếng gõ cửa, nửa đêm canh ba, ai lại đến gõ cửa phòng mình? Hạ Lan Tử Kỳ có chút khẩn trương, nhẹ giọng hỏi: “Ai ở bên ngoài?”

“Nhị tiểu thư, là ta.” Một bà lão cố ý giảm thấp giọng xuống, đáp lại một tiếng.

Hạ Lan Tử Kỳ chớp mắt, thanh âm này nghe lại có chút quen tai? Ở trong phủ này, ngoài nương cùng phu thân quen biết mình còn ai nữa đây? Sợ là còn có một người trước đây thường xuyên giúp nương chăm sóc nàng, bà Ngô.

Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ đến có thể là bà Ngô, không khỏi hưng phấn, hỏi lại: “Bà Ngô, là bà sao?”

Bà lão ngoài cửa tiếng nói có chút kích động: “Nhị tiểu thư, là ta, ta là bà Ngô đây.”

Hạ Lan Tử Kỳ từ khi về nhà cho tới bây giờ, vẫn không hề thấy bóng dáng bà, còn tưởng rằng bà Ngô khi mẫu thân mất, rời khỏi phủ đi rồi, không nghĩ rằng bà vẫn ở lại.

Bà Ngô đêm khuya lặng lẽ đến đây, nhất định là có việc. Hạ Lan Tử Kỳ cũng không đốt đèn, đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa ra, nhờ ánh sáng của ánh trăng, nàng nhìn thấy rõ một bà lão mặc áo vải thô.Quả nhiên là bà Ngô, người thường xuyên cùng mẫu thân lên núi thăm nàng.

“Bà Ngô, mau mau vào nhà!” Hạ Lan Tử Kỳ thấy Bà Ngô ôm một hộp gấm trong tay, trên mặt đầy nếp nhăn, che đi thần sắc khẩn trương kích động, vội vàng đem Bà Ngô kéo vào trong phòng. Sau đó nhìn trái, nhìn phải xem xét, xác nhận không có ai nhìn thấy, lúc này mới chậm rãi đóng cửa vào trong phòng.

Hạ Lan Tử Kỳ đem Bà Ngô kéo đến ngồi xuống bên giường, Bà Ngô lại như bị kim đâm giật bắn người đứng dậy, ôm hộp gấm, quy củ đứng ở bên giường.

“Bà Ngô, bà làm sao vậy?” Hạ Lan Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn bà.

Bà Ngô co quắp cúi đầu: “Bộ quần áo này của lão nô rất bẩn, sợ sẽ làm bẩn giường của nhị tiểu thư!”

“Không ngại, cái gì bẩn với không bẩn? Mẹ con trước kia thường khen bà rất thích sạch sẽ, bà Ngô không cần tự hạ mình như vậy! Mau ngồi đi!”

Nhưng bà Ngô vẫn không ngồi xuống: “Nhị tiểu thư là chủ, lão nô là bộc, nào có đạo lý chủ tớ ngồi chung?”

Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, kéo lấy đôi tay vì làm việc nhiều mà trở nên thô ráp của bà Ngô: “Bà Ngô, bà là bà vú của mẹ con, mẹ con khi còn sống đối với bà hết sức kính trọng.Ở trong mắt con, bà chính là trưởng bối của con, không hề phân biệt chủ tớ!”

Hạ Lan Tử Kỳ mặc dù sinh ra tại danh môn, nhưng lại từ nhỏ lớn lên trên núi.Không có thói quen cung cách ứng xử chi lễ như vậy. Vì thế dùng sức đem Bà Ngô kéo ngồi ở bên cạnh, thấy bà Ngô không nghe theo, nàng làm bộ tức giận: “Bà đứng như vậy con rất không quen, nếu bà không ngồi, con không thể nghe bà nói được!”