Hỉ Oa

Chương 20



Bữa tối theo thường lệ là Tang Thủy Lan tự mình chuẩn bị, nhưng lần nàykhông phải chuẩn bị theo kiểu Trung Quốc, mà là làm tiệc nướng ở sânsau. Người làm trên đảo biết được Nghê Thần tới nghỉ, đã chuẩn bị rấtnhiều nguyên liệu tươi ngon, đồ nướng đều là các nguyên liệu có sẵn,thêm khả năng chế biến của Tang Thủy Lan khiến món ăn thập phần mỹ vị.

Sở Bác Nam cùng Kiều Dĩ Thâm ăn mà mồ hôi đầm đìa, vừa ăn vừa tán thưởnghương vị của thịt nướng. Tuy Tống Dao Dao không ưa Tang Thủy Lan, nhưngngồi phi cơ lâu, đến tối bụng cô cũng đói đến mức da bụng dính vào lưngrồi, cũng ăn uống không giữ hình tượng nữa. Chỉ có điều, cô kiên quyếtkhông thừa nhận, sở dĩ mình ăn ngon như vậy và đồ ăn do Tang Thủy Lanchuẩn bị không có liên quan. Ở trong mắt cô, Tang Thủy Lan vẫn luôn làcái gai, dù thế nào cũng là tình địch.

Nghê Thần ăn cũng không ít, từ nhỏ đến lớn anh đã nếm qua nhiều món nướng,nhưng không giống lần này, sớm biết Tang Thủy Lan có tay nghề pha chếtương liệu ngon như vậy thì anh đã nếm thử khi ở Nghê gia rồi.

Tang Thủy Lan ngồi ở giữa Nghê Thần và Mark, một bên giúp Nghê Thần lật thịt nướng, một bên lấy thịt tươi đút cho cái đuôi đang quấn trên người côlà Mark.

Nhìn cảnh một người một trăn ở cạnh nhau cũng quen mắt, nhưng cái hình ảnhkhăng khít thân mật kia vẫn làm Sở Bác Nam rùng mình. Cô gái này rốtcuộc có phải quái nhân không? Con gái bình thường nhìn thấy mãng xà đừng nói là thân, chỉ thấy thôi đã tim đập chân run rồi. Trong trí nhớ củaanh, Tống Dao Dao có lá gan to như vậy, thế mà để lấy lòng Nghê Thầncũng chỉ dám sờ thử vào đầu Mark, còn Tang Thủy Lan hoàn toàn làm anhnói không lên lời, cô không những chỉ sờ đầu Mark mà còn dám để Markquấn trên người mình. Nếu Mark đột nhiên trở nên hung bạo, không phảicái mạng nhỏ của cô sẽ gặp nguy hiểm sao.

Haizz, người ta nói "Vật họp theo loài", nếu có thể cùng Nghê Thần ở chung đảm bảo cô gái này cũng không đơn giản.

Ăn đồ ăn ngon lại không nhịn được thở dài, Sở Bác Nam đố kị nói: "A Thầnđúng là tốt số, có thể đem tiểu Lan Lan trở thành bà xã, nấu ăn ngonngoại hình cũng đáng yêu."

"Đúng vậy." Tiếp lời là Kiều Dĩ Thâm, anh vội vàng cùng Sở Bác Nam tranh giành miếng thịt bò cuối cùng.

Cướp được rồi, anh cũng không để ý đến vẻ bất mãn của nhị thiếu gia họ Sởkia, đưa miếng thịt lên nói: "Về sau, mỗi ngày đều được ăn đồ ngon,không quá nửa năm, cậu sẽ thành béo phì."

Nghe vậy, Tang Thủy Lan vội vàng đoạt lấy miếng thịt Nghê Thần sắp cho vàomiệng, đưa sang bát của Sở Bác Nam đang cực kỳ bất mãn vì không tranhđược với Kiều Dĩ Thâm.

"A Thần, em biết anh ăn rất tốt, nhưng anh đừng ăn nhiều quá, nếu chẳng may bị béo phì thật sẽ không đẹp trai nữa."

"Này, em sợ A Thần ăn thành mập, vì sao ko sợ bọn anh ăn sẽ mập chứ?"

Cô liếc Sở Bác Nam một cái, "Anh không phải chồng tương lai của em, anhmập hay không mập liên quan gì đến em? Nhưng nếu A Thần mập, sẽ ảnhhưởng đến hình tượng của anh ấy trong lòng em." Nói xong, cô còn đùagiỡn véo véo hai má Nghê Thần, "Dễ nhìn ai cũng yêu, nếu không dễ nhìnem đây sẽ không muốn nữa."

Nhìn dáng vẻ của cô khi nói câu đó, cả đám người Sở Bác Nam không nhịn được cười to.

Nghê Thần hừ lạnh một tiếng, không khách khí đánh một cái vào mông cô.

Cô kêu đau, nhìn sang phía Mark như tố cáo, chỉ thấy Mark lắc lắc đầu, nhưng không khách khí dùng đuôi đánh Nghê Thần một cái.

Mọi người cười ầm lên, Tang Thủy Lan ôm Mark hôn rồi lại hôn, vỗ đầu nó nói: "Vẫn là mày hiểu tao nhất, biết bênh vực kể yếu."

"Này, em với Mark cứ mày mày tao tao đi, cẩn thận ông chồng tương lai của em ăn dấm, sẽ đem nó chế thành món trăn nướng đấy."

"Sở Bác Nam, anh có muốn được đưa vào danh sách đen không?"

Nghe vậỵ, Sở Bác Nam mới vừa còn trêu chọc cho Mark thành món nướng liềntươi cười lấy lòng: "Đừng mà đừng mà, tiểu Lan Lan, kỳ thật anh rất quíMark..."

"Được, vậy anh hãy hôn Mark một cái đi, nói không chừng, anh hôn nó xong nó lại yêu anh đấy."

Khuôn mặt tuấn tú của Sở Bác Nam cứng đờ. Tuy rằng anh không sợ Mark, nhưng muốn anh hôn nó thì thật khủng bố... thôi đi.

Nghê Thần nhìn thấy bạn tốt bị Tang Thủy Lan bắt nạt đến mức phải xin tha, nhịn không được cười sung sướng.

Từ đầu đến cuối đều lén nhìn trộm đánh giá tình hình, Tống Dao Dao cảmthấy không đúng. Cô quen Nghê Thần nhiều năm như vậy, quen nhìn thấy anh luôn lạnh lùng, bộ dáng không màng danh lợi, mà hiện giờ trên mặt anhtràn đầy hạnh phúc, ánh mắt đầy tình ý dịu dàng. Thì ra... con ngườilạnh lùng như vậy, khi yêu cũng sẽ có vẻ mặt này. Cô cảm thấy đau lòng,bất đắc dĩ cười khổ.

Ngày hôm sau, thời tiết nắng ráo, Kiều Dĩ Thâm đề nghị đi bơi, mọi ngườiquyết định đi ra biển. Vì Tang Thủy Lan không biết bơi, hơn nữa chân lại bị đau, nên cô tạm thời ở lại nghỉ ngơi trên đảo.

Buổi sáng tỉnh dậy, Tang Thủy Lan cảm thấy hưng phấn, đi lại tìm hiểu trongbiệt thự, tuy cả hòn đảo nhỏ chỉ có duy nhất ngôi biệt thự này nhưngthiết bị đều đầy đủ. Trước khi đến đây, cô đã nghe nói, hòn đảo này toàn bộ đều do anh cả của Nghê Thần chuẩn bị, tự phái người đến đây hoànthiện mọi thứ, chỉ cần nhìn sự xa hoa và cách bài trí trong biệt thự cũng đủ biết người anh cả đó yêu thương em út của mình như thế nào. Mặc dù mới ở trên đảo chưa được một ngày, nhưng Tang Thủy Lan thích nơi này, thậm chí còn muốn ở lại hẳn không muốn rời đi nữa. Nếu sau này, có thể cùng Nghê Thần sống trong căn biệt thự nhỏ này, cô chắc sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Trong lúc cô đang chìm đắm trong tưởng tượng, chợt có tiếng bước chân vội vã từ xa truyền đến.

Lát sau chỉ thấy Tống Dao Dao vẻ mặt lo lắng chạy tới, thở hồng hộc nói:"Cái lồng của Mark không biết là ai mở ra, không thấy Mark đâu cả...không biết nó có xảy ra chuyện gì không? Tôi đã từng ở đây, nghe nói sau biệt thự là núi sâu thỉnh thoảng vẫn có dã thú xuất hiện, cô nói xemMark có khi nào bị dã thú ăn thịt không?" Vì Tống Dao Dao dậy muộn, nênkhi mấy người đàn ông đi bơi cô cũng không đi cùng.

Tang Thủy Lan bị lời nói của Tống Dao Dao dọa sợ, vội vàng chạy tới chỗ lồng của Mark… quả thực lồng trống không, khóa sắt đã bị mở, Mark mất tích.

Tuy rằng, Mark cũng thông minh, sẽ không cắn người, nhưng buổi tối đi ngủ,để tránh việc người làm bị dọa, Nghê Thần vẫn đem nó thả vào lồng sắt để tránh phát sinh chuyện không hay, không nghĩ tới hiện tại Mark lại mấttích.

Khóa lồng sắt rõ ràng có dấu hiệu bị phá hoại, càng làm cho Tang Thủy Lancảm thấy không ổn, bên cạnh còn có những dấu chân kỳ lạ.

Cô giật mình, nghĩ đến ngày hôm qua trên phi cơ nhìn thấy xung quanh đảođủ loại cây rừng rậm rạp, nếu thực sự có dã thú, không biết Mark có gặpnguy hiểm không?

Cô ôm cánh tay Tống Dao Dao: "Trên đảo này thực sự có dã thú sao?"

Tống Dao Dao vẻ mặt sợ hãi gật gật đầu: "Tôi nghe người làm nói vậy, nhưngcũng chưa từng gặp. Cô xem dấu chân kia chẳng phải rất kỳ lạ sao?"

Nhìn theo hướng tay chỉ, Tang Thủy Lan thấy những dấu chân rất lớn, động vật bình thường căn bản không có dấu chân to như vậy được, cô càng sốtruột, liền chạy theo dấu chân ra ngoài.

Dấu chân ban đầu còn rõ, càng về sau càng mờ, đến lúc đã chạy ra ngoài mộtđoạn xa cô mới giật mình ý thức được mình đã ra khỏi biệt thự rất xarồi. Tuy rằng hòn đảo này không lớn, nhưng nếu đi từ đầu này đến đầu kia cũng phải mất hai, ba giờ đồng hồ, nếu Mark thực sự xảy ra chuyện, làmsao tới kịp được.

Nghĩ đến đây, cô sốt ruột gọi "Mark", lo lắng đến sắp khóc.

Không bao lâu sau, cách đó không xa có tiếng sột soạt, cô ngẩn người, sau đóvui mừng chạy tới phía có âm thanh kia, cô nghĩ mình nghe thấy tiếngtrườn của Mark, nhưng đến khi chạy đến nơi, thứ cô nhìn thấy là hai hàmrăng nhọn hoắt đang giương lên, là cá sấu.

"Ahhh" Cô thét chói tai, đang chuẩn bị chạy đi, thì con cá sấu đột nhiên lao lên phía người cô.

Bởi vì mắt cá chân của cô vẫn bị đau, lại thêm nỗi sợ cá sấu đến mất hồnmất vía, cô không chạy được, cứ đứng lên lại ngã xuống, cũng không biếtđụng phải cái gì chỉ thấy một cơn đau ập tới, máu tươi chảy ra.

Con cá sấu dùng tốc độ nhanh nhất, lao đến chân cô, đúng lúc này có một cái bóng trắng lao đến, thè lưỡi phun phun về phía con cá sấu, dùng đuôiquấn chặt trên người nó.

Tang Thủy Lan đầu tiên cũng hoảng sợ, nhưng nhìn kỹ bóng trắng đó chính làMark, cô kích động nước mắt chảy dài, nhưng con cá sấu kia hình thể vôcùng to lớn, cho dù Mark dùng thân quấn lại cũng không nổi.

Ngay lúc trăn với cá sấu đang hỗn chiến, một tiếng súng chỉ thiên vang lên ở phía xa.

Con cá sấu nghe được liền dừng động tác, không tiếp tục chiến đấu vớiMark nữa, nó lắc lắc cái đuôi đi xuống nước, chốc lát đã không còn thấybóng dáng.

Nó vừa chui xuống nước thì đám Nghê Thần cũng vội vã chạy đến, mới vừa rồi Nghê Thần nghe người làm nói Tang Thủy Lan chạy ra ngoài vừa khóc vừagọi Mark, anh đã cảm thấy có chuyện không hay, sau khi hỏi hướng cô đira, anh liền biết có chuyện vì phía sau đảo có nuôi một con cá sấu.

Tuy nó cũng là thú cưng anh nuôi, nhưng hình thể khổng lồ, diện mạo hungdữ, ngoại trừ anh, nó căn bản không nghe lệnh của ai khác, nếu lộ bảntính hung tàn, tính mạng của Tang Thủy Lan chắc chắn gặp nguy hiểm.

Nhìn vết máu đỏ thẫm trên vết thương, Nghê Thần chạy đến đỡ cô, Sở Bác Namvà Kiều Dĩ Thâm đều thấy rõ sự đau lòng trong mắt anh.

Anh một bên ôm cô từ dưới đất lên, một bên nhờ hai người bạn chạy về nóingười làm tìm hộp thuốc. Một lát sau, hai người một trăn quay về biệtthự, người làm đã chuẩn bị sẵn hộp thuốc.

Tống Dao Dao nhìn thấy như vậy, không nhịn được nói: "Đã không quen địa hình trên đảo còn chạy lung tung, hiện tại thì vui rồi, liên lụy mọi ngườiphải đi tìm cô, thiếu chút nữa lục tung cả đảo lên để tìm người."

Sở Bác Nam liếc cô, tốt nhất cô không nên nói lung tung.

Tống Dao Dao không cam lòng, hừ một tiếng nhưng cũng không nói nữa.

Nghê Thần tự mình lấy hộp thuốc, lấy nước thuốc và băng gạc giúp Tang ThủyLan xử lý vết thương, vừa băng bó vừa hỏi: "Sao em lại đi lung tung nhưvậy?"

"Em tưởng Mark xảy ra chuyện, cho nên..." Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìnTống Dao Dao, thấy đối phương rõ ràng không thèm để ý đến cô. Cô cũng tự đoán ra, không tiếp tục nói nữa.

Nhưng Mark ở bên cạnh cô, luôn dùng cặp mắt màu vàng trong suốt của nó nhìnTống Dao Dao. Tống Dao Dao bị ánh mắt của nó nhìn, cảm thấy không tựnhiên: "Để em ra ngoài xem bữa trưa đã chuẩn bị gì chưa?" Nói xong, cônhanh chóng rời đi khỏi tầm mắt của con trăn.

Nghê Thần cũng không tiếp tục hỏi nữa, cẩn thận băng lại vết thương cho Tang Thủy Lan, rồi ôm cô tới giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, bàn tay tonhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, giọng nói quan tâm: "Chỉ là vết thương nhỏ, em nghỉ một chút đi, mai sẽ khỏi thôi."

Chịu đủ sự sợ hãi, cô gật đầu, ánh mắt sợ hãi kéo tay anh: "Con cá sấu đó sẽ không xuất hiện nữa chứ?"

Anh cười cười, hôn lên trán cô để trấn an, "Con cá sấu đó tên là James,cũng là một thú cưng anh nuôi, tính tình không được tốt lắm, ngoài anhra, nó không nghe lời bất cứ ai, nhưng không ai động đến nó nó cũngkhông làm hại ai cả.

Cô vội lắc đầu, "Em sẽ không bao giờ đến gần nó nữa."

Anh cười: "Anh để Mark ở lại đây với em, em ngủ một chút, tỉnh dậy anh sẽ đưa em ra biển bằng du thuyền."

Thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt, anh cúi xuống hôn lên mi mắt cô, lôi kéo hai người bạn đang đứng xem náo nhiệt ra khỏi phòng.