Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện

Chương 8: Bỗng nhiên nổi tiếng



Ta đã từng do dự,có nên tháo gỡ “như hoa” trang, khôi phục lại bộ dạng của chính mình hay không? Cuối cùng, lý trí đã chiến thắng tình cảm. Tuy rằng ta chưa cóthật sự chưa yêu đương bao giờ, nhưng cũng không phải hoàn toàn khôngbiết gì về chuyện tình cảm. Hai bên yêu nhau sâu nặng vẫn có thể chialy, nói chi đến tình cảnh của ta.

Tình là cái gì. Huống hồhiện tại chỉ là tình cảm từ một phía của ta, còn không biết tâm tư ChuDu thế nào, sao có thể tự mình phá hỏng kế hoạch của mình được, dù saohết thảy mọi chuyện bây giờ đều là vì cuộc sống tương lai hạnh phúc, đây mới là chính sự.

Hiểu rõ mọi chuyện, tâm tình cũng bình tĩnh lại không ít, ta vẫn trang điểm “như hoa” như lúc trước, đóng vai một tiểunhân chỉ biết nịnh nọt. Nhưng khi có hắn ở đây, ta vẫn bất giác thu liễm một chút. Thỉnh thoảng khinh bỉ chính mình, nhưng vẫn nhịn không đượctham luyến sự dịu dàng của hắn.

May mắn cơ hội như vậy không nhiều lắm, dù sao hắn cũng sẽ phải lên đường đi thi.

Sống qua bảy tháng đen tối, tin vui đột nhiên truyền đến. Thư Ngữ quả nhiênđỗ Trạng Nguyên đầu bảng, Chu Du cũng đỗ Thám Hoa. Đáng tiếc hắn khôngphải họ Lý, nếu không ta là có thể gọi hắn Tiểu Lý thám hoa*.

*Tiểu Lý thám hoa: ở đây Đa Đa nhắc đến là Lý Tầm Hoan, nhân vật trong truyện của Cổ Long, học tài, từng đỗ Thám Hoa, nhưng cũng là người trong giang hồ, cái tài phi đao rất nhanh và chính xác, chắc mọi người biết đếnnhiều hơn với tên Tiểu Lý phi đao.

Bởi vì Chu Du ở lại Tống phủ,Tống phủ coi như là chiếm được hai đại tài tử, một Trạng Nguyên một Thám Hoa, đương nhiên là trên dưới trong phủ đều mang màu sắc hân hoan. Sắcmặt của phụ thân đại nhân cũng vô cùng vui mừng, đại nương lại càngkhông phải nói, miệng cả ngày không khép lại nổi.

Ta cũng thậtcao hứng, rất muốn chúc mừng hắn, nhưng ở trước mặt người khác, ta chỉcó thể nói vài lời nịnh nọt. Cho nên, ngày hôm nay khi chạm mặt một mình hắn ở phía sau vườn, ta nhịn không được.

“Chu đại ca.”

“À, thì ra là nhị tiểu thư.”

Ta để ý hắn không có gọi thẳng tên ta, có lẽ bởi vì ta không đặc biệt yêucầu giống Thư Tú, cũng thế cả thôi, chỉ là cái tên, ta cũng không để ýlắm.

“Ừ…… Chu đại ca…… ta……. ” Ta hơi lắp bắp.

Sợ cái gìchứ! Cũng không phải muốn tỏ tình. Nhất thời tức giận, lớn tiếng: “Chuđại ca, ta muốn chúc mừng huynh đã được đề tên bảng vàng, tiền đồ nhưgấm!” Ai, vẫn chỉ biết nói nhưng lời khách sáo.

“Ha ha, hai ngày trước không phải chúc mừng rồi sao?”

“Cái đó không giống!”

“A? Làm sao lại không giống?” Hắn sửng sốt một chút.

“Hôm nay là ta thật tâm thật ý.”

Nói xong lại hối hận không thôi, như thế không phải thừa nhận những lời lúc trước đều là giả dối hay sao, nếu hắn hỏi, ta phải trả lời thế nào?

Còn không đợi Chu Du mở miệng, bên tai đã truyền đến giọng nói chói tainhất trên đời: “Nhị tỷ ở chỗ này thật tâm thật ý cái gì đó?”

Vừa quay đầu lại, quả nhiên là Thư Tú, còn có Thư Vân, Thư Ngữ. Cái này gọi là nhà dột còn gặp đêm mưa.

“Ha ha, nhị tỷ của muội đang chúc mừng ta đỗ đạt thôi mà.”

“Ồ, ta còn tưởng nhị tỷ đang……” Tay ngọc che môi anh đào, đúng là đang bày ra bộ dạng thục nữ.

Thư Vân vẫn mang vẻ mặt đạm mạc. Hừ! Đạo hạnh càng ngày càng cao! Ánh mắtThư Ngữ lại mang theo vài phần khinh thường, híp mắt nhìn quét qua ta từ trên xuống dưới. Ta phi! Chưa thấy qua mỹ nữ sao!

Tuy vậy, ngoài miệng vẫn không dám lỗ mãng, chỉ ngượng ngùng cười, “Tiểu muội lại nói đùa rồi.”

Thư Ngữ mở miệng,“Chu huynh, vừa rồi Lưu huynh sai người đến, nói là muốnmở yến tiệc ở Túy Hoa Lâu, mời chúng ta đến tụ hội, bây giờ chúng tanhanh chóng đi thôi chớ để Lưu huynh chờ lâu.”

“Được, được.”

Bộ dạng của hắn giống như nóng lòng thoát khỏi cái gì đó.

Hai người đi rồi, ta lại rơi vào ma trảo của Thư Tú.

“Ngươi không phải coi trọng Chu đại ca chứ?”

“Ai nha! Tiểu muội đừng nói lung tung, Chu đại ca là nhân trung chi ngọc, Thám Hoa đương triều, ta nào xứng đôi!”

Ta làm ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh.

“Cũng không phải như vậy, lấy thân phận tiểu thư Tống phủ của chúng ta, cũngcoi như môn đăng hộ đối với Chu phủ, hai bên không ai chịu thiệt cả.”

Thư Vân ở một bên thản nhiên nói. Đúng vậy, chỉ cần không phải ta.

“Nhưng người giống như Chu đại ca, cũng chỉ có tài nữ đứng đầu kinh thành củachúng ta mới xứng đôi. Những người khác đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga — si tâm vọng tưởng!”

Thư Tú kéo tay Thư Vân, cười đến ngọt ngào. Phi, ta thấy ngươi mới là cóc.

“Có điều, nhị tỷ cũng đừng nản lòng, vẫn có cơ hội.”

“Ồ, cơ hội gì?” Có chiêu kế gì cứ việc thả ngựa lại đây.

“Mấy ngày nữa, sẽ có hội thơ do hoàng gia tổ chức. Những cử nhân được đề tên trong bảng vàng năm nay, tài tử nổi danh kinh thành đều tham gia, nhịtỷ đến đó, nói không chừng có thể tìm về một nhị tỷ phu cho ta.”

“Thật vậy chăng? Người giống như Chu đại ca đều ở đó sao? Ta đây nhất địnhphải đi! Nhị tỷ ta không thể so với đại tỷ tài hoa, nhưng được mở mangtầm mắt cũng là chuyện tốt. Muội muội tốt, ngươi nhất định phải giúp nhị tỷ.”

Ta bày ra vẻ mặt háo sắc.

“Tiểu muội, ngươi nói bậybạ gì đó? Hội thi này không thể so với những hội thi tầm thường khác,chỉ có thiệp mời của hoàng thất mới có thể đi, ngươi nói thế không phảikhiến Thư Phàm khó xử sao.”

Thư Vân ở một bên “có ý tốt” nhắc nhở.

“À nha, sao muội lại quên được chuyện này. Nhị tỷ à, xem ra muội muội takhông giúp được ngươi rồi. Có điều đừng lo lắng quá, ta cùng đại tỷ nhất định sẽ giúp ngươi để ý.”

“A……”

Nhìn vẻ mặt mờ mịt không biết làm sao của ta, hai tỷ muội hoa nở nụ cười hạnh phúc.

Đúng là tiểu nhân đắc chí! Thực coi ta là heo sao, cứ ở đó mà chờ Tống ThưPhàm ta trong hội thi hoàng gia bỗng nhiên nổi tiếng đi!

Trở lạiphòng, ta lập tức dùng bí pháp sư môn truyền tin cho Huyền Thiên Tông.Chuyện cười, chưa nói đến hữu tình thâm hậu của Huyền Thiên Tông vàhoàng thất, chỉ bằng việc mỹ nhân sư phụ từng xem bệnh cho hoàng tháihậu quá cố [nói rõ: Thái Hậu qua đời là do thời điểm đến, không can hệđến y thuật của mỹ nhân sư phụ], chỉ chút chuyện nhỏ đó mà làm khó dễđược ta sao.

Quả nhiên, thiệp mời của thi hội rất nhanh được gửiđến đây, trên mặt thiếp in ba chữ “Tống Thư Phàm” to đùng. Nhìn Thư Ngữmang vẻ mặt không hiểu, Thư Vân ngạc nhiên, Thư Tú kinh sợ, trong lòngta nhất thơi ngông cuồng……

Thi hội hoàng gia là truyền thống củaLăng Quốc. Bắt đầu từ Thiên Bảo năm thứ hai, cho đến nay mỗi năm tổ chức một lần, tính đến giờ đã có lịch sử hai mươi tám năm, đương nhiên trong suốt quá trình từ năm bắt đầu đến nay cũng từng tạm dừng vài lần.

Hàng năm kết thúc khoa cử, hoàng thất sẽ tổ chức yến tiệc tụ hội cho nhữngcử nhân ghi danh bảng vàng năm đó, điểm này hơi giống với Quỳnh Lâm yếncủa Trung Quốc cổ đại. Điểm khác chính là, ngoại trừ nhóm cử nhân, còncó những thiên kim tiểu thư có tài, văn nhân nhã sĩ, khách quý ngoạiquốc trong kinh thành được mời tham gia, trên thực tế chính là một đạihội làm thân. Đó cũng là cơ hội tốt cho chuyện hình thành các cuộc thông hôn phức tạp, có lợi cho sự ổn định viên chức, củng cố chính trị, lạiđề cao được tố chất quốc dân, vì vậy mà trở thành bữa tiệc cho chính trị Lăng Quốc, diễn đàn văn học và hình thành hôn nhân của những tài tử tài nữ.

Vừa có thể nổi danh vừa có lợi cho chuyện hôn nhân, vì thếhàng năm người muốn tham gia thi hội nhiều vô kể, thậm chí ngoài nhữngngười trong thành còn có những địa phương khác cùng với tài tử, tài nữcủa các nước láng giềng, ngay đến giấy làm thiệp mời cũng trở nên đắthẳn lên, cũng bởi vì nó là vật chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Nên cũng không trách được khi ta có thiệp mời, trên dưới Tống phủ toàn bộ đềuhoảng sợ.

Đương nhiên, muốn người ta chú ý ở thi hội vẫn là phảiđấu thơ đốt, tuy rằng sẽ có đám nhân sĩ nhàm chán bình bầu cái gì màmười đại mỹ nữ, mười đại mỹ nam. Người thắng cuối cùng được gọi là thikhôi (giống như hoa khôi vậy), bình thường là một nam một nữ, phầnthưởng là một đóa Lăng hoa do thủy tinh điêu khắc mà thành. Lăng hoa làquốc hoa của Lăng Quốc, tên Lăng hoa chính là lấy từ tên gọi của LăngQuốc, mà thủy tinh để khắc nên hoa đó cũng là bảo thạch trân quý nhấtcủa thời đại này. Đương nhiên, trở nên nổi danh mới là phần thưởng lớnnhất. Để đảm bảo kết quả công bằng, thi hội còn bầu ra một ban giámkhảo, thành viên bao gồm quý tộc hoàng thất, văn hào đương đại và nhữngdanh gia đạo đức.

Bốn năm trước Tống gia đại tiểu thư Tống ThưVân, lấy trài trí mười ba tuổi đoạt được nữ tử thi khôi, một trận thànhdanh, được Thái Hậu quá cố ngự phong là đệ nhất tài nữ kinh thành, nămthứ hai tiếp tục lặp lại, năm kia vì bà ngoại qua đời mà không thể thamgia, bị người khác đoạt mất danh hiệu, năm trước do Thái Hậu băng hà,thi hội ngừng làm việc. Cho nên năm nay thi hội kỳ vọng rất lớn vàochuyện tranh đấu của Tống Đại tiểu thư cùng thi khôi hai năm trước, xemđến tột cùng ai có thể đoạt giải quán quân, danh hào “kinh thành đệ nhất tài nữ” sẽ rơi vào nhà ai.

Có điều đây không phải là chuyện taquan tâm. Ta cũng không để ý danh hiệu thi khôi, bởi vì ta thật sự không đạt được trình độ đó. Ta chỉ là muốn đàn áp một chút ngạo khí của haitỷ muội Thư Vân và Thư Tú, mặt khác để cho Chu Du có thể nhìn thấy mộtTống Thư Phàm bình thường bị người khác khinh thường thật ra cũng có tài hoa. Không phải vì lấy lòng hắn, mà chính là hắn cho hắn thấy, cũng làcho chính mình một cơ hội, nhìn xem chúng ta có duyên hay không, như vậy mới không cảm thấy có lỗi với bản thân.

Tuy rằng không có tâmđoạt thi khôi, nhưng ta vẫn chỉ có thể chọn chiêu thức mà các đồngnghiệp xuyên qua dùng nhiều nhất đó là – đạo văn. Bởi vì ta thật sựkhông biết làm thơ [ngoài trừ vè]. Kiếp trước khi đọc tiếng Trung, vìhọc đòi văn vẻ, cũng từng mua Đường Thi Tống Từ, dự tính ngày đêm họctập, rồi một ngày nào đó sẽ luyện cho mình thành một tài nữ mở miệng cóthể dẫn thơ tụng điển. Đáng tiếc, chuyện đó cũng giống như học từ đơntiếng Anh, chưa đến hai ngày ta đã bỏ cuộc.

Vì ứng phó với thihội, ta đem những thi từ chính mình nhớ rõ viết lại toàn bộ, lại căn cứvào đề tài mà phân loại, bởi vì lo lắng đến khả năng giám khảo có thểchỉ định đề mục. Số thi từ ta nhớ được cũng không nhiều, hơn nữa phầnlớn đều là những tác phẩm xuất sắc được truyền tụng nghìn đời, người như ta đọc lên chỉ sợ là vũ nhục các bậc thi gia đó, muốn chọn vài bàikhông quá xuất sắc. Ai, không còn cách nào khác, chọn vài bài thơ vừakhông quá xuất sắc vừa có thể giúp ta đạt được mục đích quả thật khôngdễ.

Buổi tối trước khi thi hội diễn ra một ngày, ta đuổi Thúy Viđi ngủ trước, ngồi dưới ngọn đèn chuẩn bị cho lần ôn tập cuối cùng. Loại chuyện khiến cho người ta chột dạ thế này, vẫn là một người vụng trộmtốt hơn.

“Đa Đa đồ nhi!”

“Mỹ nhân sư phụ!”

Quảnhiên là mỹ nhân sư phụ mất tích đã lâu. Mỹ nhân sư phụ lúc trước đi đến Tây Xương Quốc làm việc, theo kế hoạch là tháng trước trở về, nhưng lại kéo dài đến tận hôm nay, nguyên nhân thì không cần tra hỏi. Chịu thôi,dù thế nào thì ta vẫn không thể thêu cho cho hắn một cái bản đồ thế giới được. Về phần gọi ta là Đa Đa đồ nhi, là học theo ta, nhưng sư tổ biếnthái không thích nghe, nói là khiến hắn nhớ tới một cái đồ đệ không được việc gì. Ha ha, hắn rốt cục biết căn nguyên vấn đề là ở hắn mà khôngphải do ta.

“Nghe nói ngươi muốn tham gia thi hội, sư phụ đến xem ngươi.”

“Thật sao?”

Ta thuận miệng hỏi lại.

“Đương nhiên là thật! Ngươi không tin ư?”

Phản ứng của mỹ nhân sư phụ có chút kịch liệt.

Kỳ quái, nhưng ta không rảnh để ý hắn.

“Mỹ nhân sư phụ, người xem thơ này thế nào?”

Lập tức, ta đưa cho hắn đọc một bài thơ của Lý Bạch – Thanh Bình điệu*.

*Thanh Bình điệu: Điệu nhạc Thanh Bình, một bài thơ nổi tiếng của Lý Bạch.

Mỹ nhân sư phụ chẳng những võ học xuất chúng, mà tài văn chương cũng không chê vào đâu được, chỉ là đối với thi hội không quan tâm.

Mỹ nhân sư phụ híp lại cặp mắt hoa đào, một lúc lâu sau, mới nói: “Không phải ngươi viết đúng không?”

“A! Sao người biết……”

Ta một trận kinh hoảng, “Chẳng lẽ người……”

“Hiểu trò chỉ có thầy!”

Thấy ta kinh hoảng, mỹ nhân sư phụ lại thấy kỳ quái, “Ngươi hoảng sợ cái gì? Chỉ cần báo danh của ta ra, ai dám hoài nghi ngươi.”

Hừ! Làm ta hết hồn!

—————

Hội trường thi hội phức tạp mà lại có trật tự, xem ra công tác tổ chức củahoàng thất đúng là vô cùng tốt. Mỗi khi có người dự thi đứng lên ngâmthơ, mọi người đều nín thở mà đợi, sau đó hoặc là tán dương, hoặc làvang tiếng tranh luận, cuối cùng ban giám khảo sẽ công bố đánh giá bìnhphẩm.

Ta ngồi ở chỗ kia chờ, tâm tình bình ổn. Chủ đề hôm nay làmẫu đơn. Ta hơi kỳ quái, đã là tháng tám, sao còn vịnh mẫu đơn, đáng lẽnên vịnh hoa quế hoặc là hoa cúc mới đúng. Không sao cả, ta đã có LýBạch [Thanh Bình điệu], xem ai sợ ai.

Ta nhìn Thư Tú ngồi ở bêncạnh, ném cho nàng một ánh mắt thị uy, khiến nàng tức giận đến nghiếnchặt răng. Ta lại nhìn về phía đối diện, Chu Du ở đàng kia, trong mắtngoại trừ vẻ dịu dàng còn có một chút kinh ngạc.

Đúng vậy, ta hôm nay xinh đẹp. Không có hóa trang “như hoa”, mà lộ ra một khuôn mặtthanh tú, trên người mặc một bộ quần áo lụa màu xanh biếc, càng tôn lênlàn da trắng như ngọc, trên đầu cũng không cài trâm vàng trâm bạc gì,chỉ có mấy đóa Anh Thảo hái ở chậu hoa trước cửa sổ, đóa hoa phấn hồng ở trong gió run run.

Rốt cục đến lượt ta. Ngạo mạn chậm rãi đứnglên, dùng giọng nói thanh thúy dễ nghe không giống với giọng nói ngàythường, bắt đầu ngâm tụng:

“Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,

Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.

Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.”

[Thoáng bóng mây hoa nhớ bóng hồng,

Gió xuân dìu dặt giọt sương trong.

Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,

Dưới nguyệt Dao Đài thử ngóng trông.]

Thi hội một mảnh yên lặng trang nghiêm. Ta đứng trên đài cao, kiêu ngạo quan sát bốn phía.

Đến đi, hoan hô đi!

Không có tiếng hoan hô, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu tình kỳ quái. Tabắt đầu hơi khẩn trương, việc nhìn về phía Chu Du, trong mắt của hắntràn ngập sự khinh ghét cùng phẫn nộ.

Đây là có chuyện gì? Tachuyển hướng nhìn Thư Tú, lại nhìn thấy ánh mắt tràn ngập trào phúng,nàng lấy tay chỉ vào người ta, “Ngươi thật không biết xấu hổ! Cư nhiêndám đạo văn của người khác!”

“Ta không có!”

Ta vội vàng lớn tiếng kêu, không có khả năng, nàng làm sao có thể biết được thơ của Lý Bạch.

“Còn dám nói bậy! Đây rõ ràng thơ đại tỷ vừa làm, mọi người ở đây đều có thể chứng minh!”

Cái gì? Chuyện này sao có thể! Nàng vừa rồi rõ ràng không phải ngâm bài thơ này, huống chi, nàng ta sao có thể làm ra bài thơ giống Lý Bạch.

Ta lập tức quay đầu, nhìn Thư Vân, nàng ngẩng đầu, thản nhiên cười với ta……

Ta nhìn thấy cái gì? Ta nhìn thấy [ngọa hổ tàng long] trong nụ cười ngạomạn khanh khách, ta nhìn thấy [anh hùng] trong cách đối xử trung tâm của nữ tử kia, ta nhìn thấy [mười mặt mai phục] trong vũ nữ vô cùng xinhđẹp……

“A! Tử Di! Ngươi làm sao cũng xuyên đến đây!”