Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện

Chương 16: Đi ăn máng khác



“Nghĩ chuyện quan trọng nhất là được.”

Buổi tối, ta nằm ở trên giường, không ngừng nghĩ đến những lời này. Đúngvậy, nghĩ chuyện quan trọng nhất là được, nếu có thể làm được điều này,ta đã không tự mình đi tìm phiền não rồi.

Như vậy hiện tạicái gì mới là quan trọng nhất? Chuyện quan trọng nhất đương nhiên là cómột cục cưng đáng yêu; sau đó từ chức Tống nhị tiểu thư để đi ăn mángkhác, rời khỏi Tống phủ; rồi chuyên tâm quản lý Dược Thiện Phường, chờsinh cục cưng; sau đó nữa sẽ tìm một sư nương dịu dàng cho mỹ nhân sưphụ, tìm cho Duyệt Duyệt bảo bối một đồ tức xinh đẹp, sư tổ biến tháichắc là không cần; cuối cùng chính là phải dưỡng dục cục cưng của ta cho thật tốt, muốn dạy cho nó tri thức hiện đại, đúng rồi, hơn nữa phải cho cục cưng theo đuổi kinh tế học.

Cục cưng ơi cục cưng, mẫu thâncon chính là do không hiểu phương thức buôn bán, mới bị hồ ly thúc thúccủa con bắt nạt, tương lai con nhất định phải cố gắng, cũng đừng học phụ thân chỉ biết giương cung bắn đại bàng. Mẫu thân cũng không mong nhiều, chỉ mong có thể đạt được năm phần thành tựu là được…… Ta hình như lạinghĩ nhiều rồi.

—————-

Cảm tạ các vị giám khảo! Cảm tạ các vị tuyển thủ! Cảm tạ tấm màn đen! Ba vị trí pk đầu tiên giằng co mộttháng, để cho ta có đủ thời gian đi nghênh đón một sinh mệnh mới! Đúngvậy, ta có thể lấy danh dự của mỹ nhân sư phụ ra đánh cuộc, ta mangthai!

Từ sau khi xác định mình mang thai, ta không ra khỏi cửanửa bước, an tâm ở Bình Phàm cư dưỡng thai. Lấy lý do vô cùng caothượng, tu thân dưỡng tính, luyện tập nữ công gia chánh, chuẩn bị sẵnsàng cho cuộc sống hôn nhân. Các vị trưởng bối trong nhà đều rất vừalòng, còn cố ý dặn mọi người không thể tùy ý quấy rầy ta.

Xétthấy trình độ phối hợp công tác và thái độ trách nhiệm của Long ĐạiTướng quân, ta cũng muốn thông báo một tiếng với hắn, tránh tương laitạo ra những hiểu lầm không cần thiết.

Ta nằm ở trên giường, mộtbên ôn tập sách thuốc có liên quan đến mang thai, một bên thưởng thứcdược thiện mà Dược Thiện phường cố ý chế tác cho ta. Tháng chín, thờiđiểm đầu thu, cũng là thời điểm phải bồi bổ. Ta tính toán một hồi, tháng năm năm sau cục cưng của ta sẽ chào đời, thì ra là một cục cưng mùa hè. Cục cưng mùa hè lấy tên gì thì hay nhỉ?

“Thúy Vi.”

“Tiểu thư có gì phân phó?” Thúy Vi đang sửa sang lại giá sách bị ta lục đến rối tinh rối mù.

“Em nói xem tên ‘Kim Thành Vũ’ có được không?”

“Kim Thành Vũ? Là cô gia tương lai sao?”

“Đương nhiên không phải!” Tuy rằng ta cũng từng mơ mộng như thế.

“Cũng đúng, hình như không có công tử nào họ Kim.” Nàng nói ở đây là các vị tuyển thủ.

“Đừng nói nhiều như vậy, ta hỏi có được không.”

“Thúy Vi không hiểu lắm. Tiểu thư muốn tên này làm gì?”

“Tương lai đặt cho tiểu thiếu gia, thế nào?”

“Tên này có ý nghĩa gì? Hơn nữa, vậy nhất định phải tìm một cô gia họ Kim mới được.”

“Ai nha, em biết cái gì. Kim Thành Vũ chính là một siêu cấp đại soái ca,tiểu thiếu gia của em mà dùng tên này, lớn lên cũng sẽ là một siêu cấpđại soái ca!”

Ta không có cách nào giải thích cho Thúy Vi rằngtiểu thiếu gia của nàng sẽ không theo họ của cô gia, nhưng ta đã có thểđoán được Tiểu Vũ của ta hai mắt phóng điện, mê đảo hàng loạt thiếu nữ.

“Siêu cấp đại soái ca là cái gì?“

“Chính là nam tử vô cùng vô cùng dễ nhìn.”

“Có dễ nhìn như Long Đại Tướng không?” Nói đến mỹ nam, Thúy Vi bỗng nhiên có hứng thú.

“Một người là hoa lan mùa xuân, một người là hoa cúc mùa thu, không thể so sánh được.” Ta vẫn khách quan đánh giá.

“Thế tương lai tiểu thư sinh ra một tiểu tiểu thư thì sao?”

“Kim Hỉ Thiện! Siêu cấp đại mỹ nữ!”

“Dù sao thì vẫn phải tìm một cô gia họ Kim trước đã.”

————–

Phụ thân đại nhân rốt cục không thể đứng nhìn được trạng thái giằng co kénrể được nữa, có lẽ là hắn cảm thấy không cần thiết phải tốn công vì mộtngười như ta, vì thế vận dụng thẩm quyền của mình, phụ thân đại nhânchọn ra người quán quân. Giằng co gần ba tháng, cuối cùng cũng chọn lựađược vị hôn phu của Tống nhị tiểu thư.

Ta biết, ngày phụ thân đại nhân chính thức công bố người được chọn, cũng là ngày từ chức của TốngNhị tiểu thư. Cho nên, trước ngày công bố, ta đã làm tốt công tác chuẩnbị.

Đầu tiên, ta tìm Duyệt Duyệt bảo bối đến.

Hai năm này, bởi vì bận việc trong sơn trang, số lần gặp mặt của ta và Duyệt Duyệtbảo bối vô cùng ít, nếu không sao có cơ hội cùng Long Đại Tướng quânxuân phong mấy độ. Nhưng chỉ cần ta tìm, hắn sẽ đến.

Đối mặt vớingười thực sự quan tâm đến mình, ta không dám giấu diếm, đem chuyện mang thai, những chuyện đã trải qua, cùng với ý niệm trong lòng đều nói hếtra. Đương nhiên không nhắc đến Long Đại Tướng quân.

“Duyệt Duyệtbảo bối, ta biết ngươi giận ta.” Ta ai oán vạn phần nói, “Nhưng bây giờmới nói cho ngươi, bởi vì ta sợ nếu ngươi biết sớm, sẽ tuyệt đối khôngcho ta làm bậy như thế. Nhưng Duyệt Duyệt bảo bối, ta thật sự rất muốnđứa nhỏ này. Tư vị không có người thân chắc ngươi hiểu rõ hơn ai hết.”

Nghe câu cuối cùng của ta, thần sắc vốn đang phức tạp của Duyệt Duyệt bảobối cũng trở nên dịu dàng hơn. “Việc đã đến nước này, nói tính toán củangươi đi. Có ta ở đây, tất nhiên sẽ không để cho người khác bắt nạtngươi.”

Tuy rằng hắn không hiểu, nhưng vẫn đứng về bên ta. Chỉcần thu phục hắn, mỹ nhân sư phụ và biến thái sư tổ cũng không có vấn đề gì.

Duyệt Duyệt bảo bối vốn định cứ như vậy dẫn ta đi, nhưng takhông đáp ứng. Ta nhất định phải để cho phụ thân đại nhân hiểu được takhông phải giống như mẫu thân ta, ta muốn đường đường chính chính rờiđi. Chính là để tránh cho phụ thân đại nhân thẹn quá thành giận, ta muốn Duyệt Duyệt bảo bối lúc đó đến ở một bên giúp đỡ, hắn cũng đáp ứng rồi.

Rồi sau đó là Thúy Vi.

Ta có chút lo lắng, nữ tử cổ đại chắc sẽ không thể nào chấp nhận đượcchuyện chưa kết hôn mà đã có thai đồi phong bại tục bậc này. Đúng như ta dự đoán, biểu tình của Thúy Vi giống như đồng thời xem hài kịch, bikịch, khủng bố kịch, trong chốc lát vì bi thảm ta gặp phải mà khóc rống, nàng ta cho rằng là ta bị bội tình bạc nghĩa, một lúc lại vì một tiểusinh mệnh trong bụng ta mà vui sướng không thôi, chốc lát lại vì khôngbiết sau này sẽ chiếu cố cục cưng thế nào mà sầu khổ vạn phần, cuối cùng lại suy nghĩ cảnh ta bị trừng phạt mà hoảng sợ lo lắng, nhưng không hềđề cập tới chuyện bỏ ta mà đi.

Ta không chê cười nàng, chỉ cảm thấy thực cảm động, trừ bỏ một câu cuối cùng.

“Ô…… Tiểu thư, cô gia kia, Thúy Vi biết ngay là người xấu mà, nhất định là hắn họ Kim.”

Một ngày kia rốt cục cũng đến.

Hôm đó, phụ thân đại nhân gọi ta đến thư phòng của người, trong trí nhớ của ta kiếp này đây vẫn là lần đầu tiên. Đi vào trong phòng, tam đại đầu sỏ đều đã đợi sẵn ở đây. Không nghĩ đến chuyện của ta lại khiến nhiềungười lưu ý đến vậy, thật sự khiến ta được quan tâm mà đâm ra lo sợ.

“Thư Phàm.” Xem ra phụ thân đại nhân không biết nên nói chuyện với ta nhưthế nào, cho nên Đại nương mở miệng trước, “Năm nay ngươi đã mười támtuổi, cũng đến tuổi gả đi rồi. Đáng tiếc mẫu thân ngươi đi sớm, chúng ta còn nhiều chỗ chưa quan tâm, khiến cho ngươi lỡ mất không ít lươngduyên.”

Nàng dừng lại, chắc là muốn chờ ta nói vài câu khách saonhư là “đâu có, đâu có”, “không phải, không phải”, nhưng ta không lêntiếng, bởi vì nàng nói đều là lời nói thật.

“Đại tỷ ngươi gả rangoài cũng đã hai năm, nay nên đến lượt ngươi. Ngươi cũng biết, mấytháng nay ta và Nhị nương, Tam nương đều rất bận, muốn bù đắp nhữngthiếu thốn mà chúng ta bình thường chưa đáp ứng được cho ngươi.”

“Vài công tử này đều là người tốt, rất tương xứng, chúng ta cũng đã tìm hiểu kĩ. Cuối cùng vẫn là phu quân tự thân chọn người cho ngươi. Thư Phàmngươi cứ yên tâm đi.”

Tam nương ở một bên hưng trí bừng bừng,“Thư Phàm nếu được gả đi, sẽ đến lượt Thư Tú nhà chúng ta, không biếtchừng năm nay sẽ lại song hỷ lâm môn.”

Thư Tú đã sớm đính ước, chỉ đợi nhị tỷ ta xuất giá nữa thôi.

“Thư Phàm,” Phụ thân đại nhân mở miệng,“ Lưu công tử này là cháu của Tamnương ngươi, làm người thành thật, cũng quản lý tốt chuyện làm ăn củaLưu gia. Hắn là người trọng tình nghĩa, năm năm trước thê tử chết bệnh,cho tới hôm nay mới quyết định tái giá.”

Thảo nào Tam nương cao hứng như vậy, thì ra cuối cùng người thắng là nàng.

“Ngươi yên tâm, tuy làm vợ kế, nhưng vợ trước không có sinh con, ngươi cũng không khác gì chính thất.” Tam nương ở một bên nói.

“Gả đến Lưu gia, sẽ phải theo quy củ của Lưu gia, không thể làm mất mặt gia phong của phủ Tả tướng chúng ta. Ngày cũng đã chọn rồi, là mùng támtháng sau, trong mấy ngày này phải học tập các vị mẫu thân của ngươi cho thật tốt.” Nói xong, phụ thân đại nhân nhìn nhìn hóa trang của ta,“Trước tiên sửa sang lại bộ dạng này đi, còn thể thống gì.”

“Phụ thân!” Ta không gọi hắn là “Cha”: “Chuyện hôn nhân này Thư Phàm không thể đáp ứng.” Quăng ra một viên lựu đạn.

“Cái gì!” Mọi người đồng thanh hỏi.

“Ta đã không phải hoàng hoa khuê nữ.” Lại một quả bom.

“A!” Mọi người đồng thanh kêu lên.

“Ta đã có thai.” Lại thêm một quả bom nguyên tử.

Toàn quân bị tiêu diệt.

“Thư Phàm, ngươi đừng có nói giỡn.” Vẫn là Tam nương phản ứng lại đâu tiên.

“Loại chuyện thế này Thư Phàm nào dám nói giỡn. Tam nương có thể mời đại phutới bắt mạch cho Thư Phàm, chẳng phải sẽ biết thật giả.”

“Ngươi!” Phụ thân đại nhân vỗ bàn đứng phắt dậy.

“Lão gia, đừng! Trước hết mời đại phu đến xem rồi nói sau.” Nhị nương tiến lên ngăn phụ thân.

“Nói bậy! Mời đại phu đến, không phải là thông báo với toàn thiên hạ sao?”Lửa giận của phụ thân đại nhân không thể kiềm chế được.

Nhị nương xoay người lại, “Thư Phàm, cha của đứa nhỏ này là ai? Nếu hai ngươithực sự yêu thương nhau có thể nói ra, phụ thân ngươi sẽ không gây khódễ đâu.”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Không cần để ý đến cháu của ta!” Tam nương cũng vội hỏi.

“Không biết là ai.”

“Cái gì!”

“Say rượu loạn tính, ái ân, ta không biết là ai.”

“Phá! Đem nghiệt chủng này phá cho ta!” Phụ thân đại nhân hạ thánh chỉ.

Những người khác đều nhìn về phía bụng của ta,“Chắc là chưa đến ba tháng, phá lúc này không hại thân thể.” Đại nương lúc này mới phục hồi lại tinhthần.

Ta lạnh lùng nhìn nàng một cái, “Ta muốn giữ lại đứa nhỏ này!”

“Tại sao ngươi có thể giống như mẫu thân ngươi! Cha đứa nhỏ không biết làai, giữ lại có ích gì!” Hắn cho là ta giữ đứa nhỏ này là vì muốn ngàynào đó đi tìm nam nhân phụ trách, giống như mẫu thân ta đối với hắn.

Ta quỳ xuống trước mặt phụ thân đại nhân, dập đầu ba cái.

“Ta tự biết chuyện gây ra hôm nay làm trái lại những điều ngày thường phụthân dạy bảo.” Ta thật sự không muốn dùng những từ linh tinh như đồiphong bại tục, “Tướng phủ đã không còn là nơi ta có thể dung thân nữa.Ba cái dập đầu này coi như là tạ tội với công ơn nuôi dạy của phụ thânđại nhân. Từ nay về sau, ta không còn là nữ nhi của phụ thân, Tống phủkhông còn Nhị tiểu thư, đây là hành động của cá nhân ta, cùng Tống phủvà phụ thân đại nhân không có quan hệ.” Ta không xưng Thư Phàm.

Ta đứng dậy, nói một câu cuối với phụ thân đại nhân đang trợn mắt há mồm,“Ta cũng không giống mẫu thân ta, mẫu thân không thể bảo vệ được ta,nhưng ta có thể bảo vệ được đứa nhỏ của chính mình!”

Sau đó, xoay người, rời đi.

“Thất thần cái gì! Mau ngăn nó lại!” Đại nương gọi người vào.

Đám gia đinh vây lại, muốn giữ lấy ta. Nhưng đúng lúc này, Duyệt Duyệt bảobối ẩn thân ở một bên xuất hiện. Hắn không nói chuyện, cũng không ratay, chỉ ôm kiếm đứng bên cạnh ta, nhưng không còn người dám tiến lên.

“Ngươi là ai?” Đây là câu hỏi của nhị ca Thư Ngôn, hắn và Thư Ngữ chắc hẳn vừa nghe chuyện nên chạy tới.

Tống Thư Ngôn, nam, hai mươi hai tuổi, con trai thứ hai của Tả tướng, con vợ cả, đại học sĩ của Hàn Lâm viện. Nếu như so sánh với Thư Ngữ thì, ổntrọng không đủ, thanh cao dư thừa, xin độc giả tự tưởng tượng đến mộtcon khổng tước ngẩng đầu mà bước.

Hắn muốn tiến lên ngăn cản Duyệt Duyệt bảo bối.

“Chậm đã!” Là Thư Ngữ. Hắn ôm quyền với Duyệt Duyệt bảo bối, “Vị công tử nàythoạt nhìn cũng biết là người hiểu lễ nghĩa, nếu có ý với nhị muội ta,có thể nhờ người mai mối, đem sính lễ đến, sao có thể làm những chuyệnnhư thế này.”

“Ta không phải.” Duyệt Duyệt bảo bối chỉ nói ba chữ.

Thư Ngữ sửng sốt.

“Hắn là nói hắn không phải là phụ thân của đứa nhỏ.” Ta ở một bên phiên dịch.

“Đại ca không cần nhiều lời. Đem một đôi gian phu dâm phụ này bắt lại, xử trí theo gia pháp!” Thư Ngôn vô cùng tức giận.

Cạch một tiếng, kiếm của Duyệt Duyệt bảo bối ra khỏi vỏ, khiến cho Thư Ngôn sợ tới mức lui vài bước.

“Đại ca không cần làm tới nữa, ý ta đã quyết, sau này chúng ta coi như không quen biết.”

Mặt Thư Ngữ tối sầm, “Thư Phàm, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Ta có chút mệt mỏi, ta là phụ nữ có thai, phải cẩn thận.

“Ta nói thẳng nhé! Ta ở trong này không tốt, không vui, hiện tại muốn rời đi, tìm đến những ngày tháng vui vẻ.”

“Ngươi cố ý làm mất mặt Tống phủ.”

“Vậy ngươi nói xem vì sao ta phải để ý đến mặt mũi của Tống phủ.”

Ta nhìn hắn: “Không nói nên lời sao? Có lẽ ngươi cảm thấy tất cả mọichuyện đều là ta đương nhiên phải chịu. Nhưng ta nói cho ngươi, cho dùlà hoa bách hợp dại cũng có mùa xuân, dù chỉ là tiểu thư con thiếp không được sủng hạnh cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc.”

Hắn và Thư Ngôn đều ngây người, chắc là không thể tưởng ta lại có thể nói những lời như thế.

“À, đúng rồi, thuận tiện nói một câu, ta muốn mang Thúy Vi đi, nàng là bán mình cho ta.”

Ha ha, năm đó ta tự mình viết khế bán mình chính là chờ ngày này.

“Ngươi……”

Lúc này, phụ thân đại nhân từ trong thư phòng đuổi ra đến đây: “Để cho nàng đi! Ai cũng không cần cản! Coi như Tống Dật ta không có đứa con này!”

Ta mong hắn nói những lời này, vừa ý nhưng vẫn là có chút chát. Ta khôngquay đầu, bước về cửa lớn của Tống phủ, Duyệt Duyệt bảo bối cùng ta.

“Nhị tỷ! Nhị tỷ!” Một giọng nói trẻ con gọi ta. Là tiểu Thư Kiệt, đứng ở phía sau hắn là Thư Tú đang có chút thất kinh.

“Nhị tỷ, muốn đi đâu?” Tiểu Thư Kiệt còn chưa đầy năm tuổi nhào vào lòng ta, “Tam tỷ nói tỷ phải đi. Thế khi nào thì trở về? Chuyện xưa lần trướccòn chưa kể xong đâu.”

Ta phải nói với hắn như thế nào? Nói rằngnhị tỷ sẽ không trở về nữa, nói chuyện xưa kia sẽ không bao giờ kể được, nói không còn nhị tỷ này nữa sao. Còn mọi người sẽ nói với hắn thế nào? Nói nhị tỷ kể chuyện xưa, hát nhạc thiếu nhi cho hắn là một kẻ khôngbiết thẹn, là nữ nhân đồi phong bại tục sao? Hắn có thể hiểu không?

Vú em ôm lấy Thư Kiệt từ trong lòng ta, đưa cho Nhị nương đã tiến đến đây.

Ta cắn răng một cái, xoay người rời đi, phía sau còn nghe thấy Thư Kiệt gọi “Nhị tỷ”, không biết hắn còn có thể gọi bao lâu.

Ta bước ra khỏi cửa lớn Tống phủ, đây đúng là mong muốn của ta bao lâu nay, quang minh chính đại rời khỏi Tống phủ.