Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 23: Xấu hổ



“Yêu cầu thứ hai, hiện chúng ta cùng ở trong Đô đốc phủ mà Bản Giám gần đây lại không có khẩu vị, sau này Bản Giám dùng bữa ở trong phủ thì ngươi bồi Bản Giám.

Hai người cùng ăn mới náo nhiệt”

Vừa rồi hắn ăn ngon miệng như vậy, sao lại không có cảm giác thèm ăn?

Trầm Thanh Lê nhíu mày, không muốn đáp ứng yêu cầu này của hắn nhưng nàng vừa ngước mắt liền phát hiện Lục Hoài Khởi ở đối diện đang một tay chống cằm, khóe miệng hiện lên nụ cười bí hiểm.

Hắn bày ra bộ dáng “Bản Giám tôn quý hạ mình muốn cùng ngươi dùng bữa, ngươi dám không đáp ứng, Bản Giám liền ném ngươi ra khỏi phủ” cho nên hai chữ cự tuyệt liền bị nàng đổi thành “có thể”

Lục Hoài Khởi lại thản nhiên lên tiếng “yêu cầu thứ ba…” hắn vỗ tay một cái, cửa nhã gian liền bị mở ra, tùy tùng Trương Lực bên người hắn mang một chậu cây trà đi vào

Lục Hoài Khởi tiếp nhận chậu cây trà, đẩy đến trước mặt Trầm Thanh Lê “một bằng hữu tốt của Bản Giám đã tặng Bản Giám chậu cây chu sa tử bào này, khổ nỗi Bản Giám không phải là người yêu hoa, từ hôm nay trở đi, ngươi giúp Bản Giám nuôi dưỡng cây trà này đi”

Trầm Thanh Lê khó xử nhìn thoáng qua cây trà trước mặt.

Chu sa tử bào, nàng từng nghe nói quá, chính là giống trà quý thiên kim khó cầu, đưa cho người không biết gì về trồng cây như nàng đúng là tàn phá vưu vật

“Đô đốc, cây trà này quý báu, ngài vẫn nên tìm người yêu hóa khác đi” Trầm Thanh Lê quyết định lần này có thể nào cũng phải cự tuyệt.

Lục Hoài Khởi không đợi nàng nói xong, mi nhãn lóe lên, lộ ra khí thế bá đạo của Đông Hán Đô đốc”chỉ là một cây trà mà thôi, chết thì chết, nếu ngươi không chịu dưỡng thì ngay lập tức Bản Giám sẽ ném nó qua cửa sổ, không để nó làm trở ngại ánh mắt của Bản Giám” vừa nói, hắn vừa làm bộ muốn ném chậu hoa trà ra ngoài cửa sổ



Khóe miệng Trương Lục co rút một cái, nếu thực sự ném ra ngoài, chậu hoa sẽ chìm xuống sông, sống không nổi.

Đô đốc gia nhà hắn sao không phải là người yêu hoa, hậu hoa viên trong phủ có hơn mười giống hoa trà quý nha.

Chu sa tử bào thiên kim khó cầu này, Đô đốc gia nhà hắn là thiên tân vạn khổ cướp đoạt từ chỗ hảo bằng hữu mà có, hiện tại vì để thành công đưa phu nhân, Đô đốc gia lại mở miệng nói dối, còn muốn ném chậu hoa này đi.

Hắn làm nô tài cũng bắt đầu thấy xem thường Đô đốc gia nhà mình, sao lại để ý tới một tiểu cô nương không quyền không thế còn bị hủy dung như Trầm Thanh Lê? Thậm chí còn hạ thấp tư thế trước mặt nàng.

Mà Trầm Thanh Lê nhìn như thông minh thực ra là rất ngốc, một chút cũng không hiểu được nỗi khổ tâm của Đô đốc gia nhà hắn.

Bảo nàng mỗi ngày cùng dùng bữa với Đô đốc gia là không muốn nàng cả ngày giam mình trong phòng làm đồ gỗ; đưa nàng hoa trà là muốn di dời lực chú ý của nàng, muốn cho nàng không chỉ tập trung tinh lực vào việc báo thù…

Trầm Thanh Lê thấy Lục Hoài Khởi muốn ném chậu hoa trà, vội nói “Đô đốc gia, đừng ném, hoa này ta sẽ chăm”

Lúc này bên ngoài có pháo hoa nở rộ, ánh sáng chiếu lên mặt Lục Hoài Khởi, mi nhãn tinh xảo của hắn mềm đi vài phần

Trầm Thanh Lê ôm chậu chu sa tử bào nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bờ sông vốn náo nhiệt lúc này đèn đuốc sáng trưng, người vây xem đông như kiến.

Từ xa nhìn lại, trên dòng Lâm Giang có rất nhiều đen hoa sen trôi lững lờ.

Nhìn thấy hoa đăng, nàng mới nhớ ra hôm nay là Nữ Nhi tiết

Tây Lương quốc có tập tục vào ngày Nữ Nhi tiết, nếu trong nhà có cô nương chưa cập kê, phụ mẫu và người nhà sẽ dâng hương kính thần, cầu Hoa thần phù hộ cô nương trong nhà một năm trôi chảy như ý.

Đến tối, cả nhà sẽ mang cô nương đến bờ sông thả hoa đăng, hi vọng nguyện vọng tốt đẹp của bọn họ sẽ theo hoa sen đăng mà truyền đến Hoa thần.

Trầm Thanh Lê rũ mi nhìn thoáng qua bát đĩa chưa kịp thu dọn trên bàn, yên lặng ôm chặt chậu chu sa tử bào.

Thật kỳ lạ, lúc này tâm của nàng như được một dòng nước ấm vây quanh.

Ngày Nữ Nhi tiết, Đông Hán Đô đốc bá đạo không ai bì nổi lại không để nàng lẻ loi một mình, hắn mời nàng ăn cơm, còn tặng nàng một chậu hoa.

Đúng là có tâm



Lục Hoài Khởi sờ sờ mũi, có vẻ lúng túng nói “Trương Lục nói Nữ Nhi tiết năm nay là lần cuối cùng ngươi trôi qua khi còn là một cô nương.

Trương Lục còn nói Bản Giám tốt xấu gì cũng là phu quân trên danh nghĩa của ngươi, cũng nên làm chút chuyện gì đó cho ngươi.

Cho nên hôm nay Bản Giám mang ngươi tới Lâm Giang lâu, lát nữa ngươi cũng đến bên bờ sông thả hoa sen đăng đi”

Hắn vốn khinh thường mấy trò này nhưng nói thế nào thì hắn cũng đã nhận tiểu cô nương trước mặt làm “muội muội”, ca ca bồi muội muội làm mấy trò ngây thơ này cũng không kỳ quái lắm

Khóe miệng Trương Lục lại co rút mãnh liệt, hắn nói với Đô đốc gia những lời này khi nào? hắn đâu phải không có chuyện làm mà quản việc Trầm Thanh Lê trôi qua Nữ Nhi tiết cuối cùng như thế nào.

Hắn oan uổng nha.

Buổi tối, Lục đô đốc phủ.

Trầm Thanh Lê đang ngồi dưới đèn khắc gì đó, Nhiễm Mặc ôm một hộp gỗ đi đến ‘tiểu thư, quản gia nói Mộ thái tử sai người mang chiếc hộp này tới, nói là lễ vật tặng tiểu thư trong ngày Nữ Nhi tiết, còn dặn dò nhất định phải đưa đến tận tay tiểu thư”

Trầm Thanh Lê vẫn không ngừng tay “Nhiễm Mặc, ngày mai sai người đem chiếc hộp này trả lại đi”

Trầm Thanh Lê ngồi ở dưới đèn có khắc gì đó, Nhiễm Mặc ôm một cái nam mộc chiếc hộp đi đến.

Nàng nhớ rõ mấy ngày nữa là sinh thần của Thái tử Mộ Vân Hành, tiếp theo là sinh thần của Trầm Thanh Kiểu.

Mộ Vân Hành nhất định là địch nhân của nàng, nàng sẽ không thu nhận thêm bất kỳ lễ vật nào của hắn.

Nhiễm Mặc ôm hộp gỗ rời đi,để quản gia ngày mai mang trả cho Đông cung, đột nhiên bị Trầm Thanh Lê gọi lại

Nhiễm Mặc quay đầu nhìn nàng, Trầm Thanh Lê phân phó “Nhiễm Mặc, ngày mai ngươi ra ngoài, tìm người tung tin ở mấy quận huyện gần Lương kinh, nói Vương Lương tham ô quân lương của tướng sĩ biên cương là gom góp tiền bạc cho Thái tử chiêu binh mãi mã” tính mạng mấy vạn người cứ vậy mà không còn, thanh danh của Trầm hoàng hậu và Thái tử sao có thể còn là tài đức sáng suốt như trước

Nhiễm Mặc nhận lệnh rời đi

Trầm Thanh Lê cũng buông đao khắc trong tay, ánh mắt lơ đễnh nhìn thấy chậu chu sa tử bào bên bệ cửa sổ liền trở nên thâm thúy

Hôm sau, nàng tuân thủ ước định với Lục Hoài Khởi, mang Nhiễm Mặc đến phòng ăn



“Phu nhân, đêm qua trong cung vội vã phái người tới, Đô đốc gia tiến cung đến giờ vẫn chưa về” quản gia cung kính tiến lên bẩm báo với Trầm Thanh Lê

Đô đốc phủ trước kia không có nữ quyến,hiện tại có Trầm Thanh Lê, nếu Lục đô đốc đã thừa nhận thân phận của nàng,hạ nhân bọn họ nhất định phải cung kính với nàng

Có thể không cùng ăn với Lục Hoài Khởi, Trầm Thanh Lê cảm thấy có chút thoải mái

Chờ nàng ăn xong, quản gia lại bẩm báo “khởi bẩm phu nhân, An quốc công phủ sai người đưa thiệp mời tới, nói mười ngày sau là lễ cập kê của đích nữ Trầm Thanh Kiểu, An quốc công phủ hi vọng ngày đó phu nhân cùng Đô đốc gia có thể tham dự”

Trầm Thanh Kiểu cập kê lại muốn bọn họ đến tham dự? Trầm Thanh Lê nhướng mày, không cần nghĩ cũng biết An quốc công phủ là chuẩn bị Hồng Môn yến cho nàng nhưng bây giờ người ngoài đều biết nàng và An quốc công phủ đã đoạn tuyệt quan hệ, bọn họ chủ động phát thiệp mời, nếu nàng không đi sẽ bị người ta chế giễu

“Trần quản gia, ngươi đi nói với hạ nhân An quốc công phủ, ta sẽ đến tham gia lễ cập kê của Trầm Thanh Kiểu”

Quản gia nhận lệnh lui ra

Về tới viện của các nàng, Nhiễm Mặc mới nhẹ giọng nói “tiểu thư, tin tức truyền đến nói mấy ngày nay có nhiều thuyết thư ở trà lâu đều bịa đặt về chuyện ngươi cải tử hồi sinh thế nào”

Trầm Thanh Lê mi mắt khẽ chớp, khóe môi mím lại.

Nếu nàng đoán không sai, mấy ngày tới, An quốc công phủ sẽ dùng chuyện này để đối phó với nàng..