Hí Hồ

Chương 3



Vốn tưởng rằng rời khỏi Ôn Ngọc là một chuyện vô cùng dễ dàng, ta cũng có thể dễ dàng vượt qua tình huống hắn khóc lóc, thế thì còn có cái gì có thể lưu ta lại?

Ta sai lầm rồi.

Xuyên tường thuật ta dùng qua không dưới trăm lần, mỗi lần ta đều vươn tay chạm vào bức tường, xác định tay của ta vượt qua vách tường thì thân thể tái liền theo đó xuyên qua. Đây là thói quen từ nhiều năm trước của ta lưu lại, nhớ lúc trước có một ngân hồ chuẩn bị thi triển xuyên tường thuật liền đọc sai chú ngữ, đầu đập vào tường, tới hôm nay vẫn còn nhiều người giễu cợt .

Mặc dù ta biết chính mình tuyệt đối không thể nào phạm sai lầm như vậy, nhưng là, ta vẫn là theo thói quen vươn tay ra, ta biết bức tường trước mắt này sẽ giống như mặt nước, nuốt lấy cánh tay của ta, cánh tay, cho đến cả thân hình ta.

Nhưng là, lại có một chuyện không tưởng xảy ra, tay của ta cư nhiên lại tinh tường cảm nhận đucợ sự tồn tại của bức tường?

Như thế nào có thể? Ta khó có thể tin nhìn bức tường, tường bóng loáng, bình chỉnh, rắn chắc, hoàn toàn mà, hoàn toàn mà tồn tại  .

Là ta khí cực, cho nên đọc sai chú ngữ rồi? Ta tĩnh tâm lại đọc một lần chú ngữ, không được, bức tường vẫn chân thực như vậy.

“Làm sao vậy?” Trong lcu1 ta vừa nghi hoặc vừa kinh hãi, thanh âm Ôn Ngọc vang lên, “Không phải muốn cho ta xem xuyên tường thuật sao?”

“Đừng ầm ĩ!” Ta không nhịn được mà quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái.

“Xuyên tường thuật mất linh rồi?”thanh âm Ôn Ngọc rất nhẹ, rất thấp, nhưng hết lần này tới lần khác từng lời thanh thanh sở sở mà chui vào tai của ta. Ghê tởm, hắn đang bên tai ta mà hát sao? Ta có chút tức giận mà chuẩn bị quay đầu lại chỉnh hắn.

“Xuyên tường thuật mất linh, vậy ngươi thử thuấn gian di động đi, dù sao cũng không sai biệt lắm.” Ôn Ngọc hảo tâm mà nhắc nhở  .

“Không cần ngươi dạy!” Ta có chút hỗn hển mà lên tiếng, bất quá lời Ôn Ngọc nói thế nhưng là đánh thức ta, nếu xuyên tường không được, vậy thử thuấn gian di động cũng tốt.

Ta nhắm mắt lại niệm một lần chú ngữ, mở mắt ra nhìn, phát hiện chính mình cư nhiên còn đang tại chỗ, một cỗ sợ hãi nói không nên lời nhất thời bao phủ toàn thân ta,  từ khi ta bắt đầu tu luyện chưa bao giờ xuất hiện qua chuyện như vậy, pháp thuật của ta cư nhiên mất linh rồi?

Ta bắt đầu bối rối, đem pháp thuật ta biết từng chút từng chút đọc ra, đem pháp thuật từng cái từng cái mà thi triển, phản ứng gì cũng không có, ta vẫn như trước đứng trong cái phòng khách không lớn của Ôn Ngọc.

Ta cư nhiên mất đi pháp lực rồi, loại thừa nhận này giống như tia chớp xỏ xiên qua ta, ta khiếp sợ mà lui hai bước, chậm rãi ngã ngồi trên ghế sô pha, trong đầu trống rỗng.

“nha nha, ngươi làm sao vậy?” Ta giương mắt, nhìn thấy Ôn Ngọc ngồi chồm hổm ở trước mặt ta, tò mò mà nhìn ta .

Chẳng lẽ vì tối hôm qua cùng hắn xảy ra quan hệ, cho nên pháp lực mất hết? Nhìn vẻ mặt vô tội của Ôn Ngọc, trong đầu ta hiện lên cái ý niệm này. Bất quá, hình như không đúng, hồ cùng người phát sinh quan hệ đâu phải lần đầu, chỉ nghe qua pháp lực càng sâu, chưa từng nghe qua mất đi pháp lực. Huống hồ luôn luôn chỉ có đắc đạo cao nhân cùng yêu kết hợp, tu hành sẽ bị hủy, từ chưa từng nghe qua yêu sẽ mất đi pháp lực địa.

“Cái này, có phải hay không là xuyên tường thuật?” Ngay lúc ta suy nghĩ đến đầu sắp nổ tung, thanh âm của Ôn Ngọc lại vang lên.

Ta nghiêng đầu nhìn, giật mình mà đứng lên, cơ hồ không thể tin được việc trước mắt – Ôn Ngọc đứng trước bức tường lúc nãy, mà tay của hắn, cư nhiên biến mất trong tường.

Như thế nào có thể? Hắn như thế nào có thể xuyên tường thuật? Ngay lúc ta còn đang khiếp sợ, một chuyện khó tin lại xảy ra, Ôn Ngọc, đột nhiên tại ta trước mắt biến mất.

Khi ta còn không kịp phản ứng, Ôn Ngọc đột nhiên lại tại xuất hiện phía sau ta, hắn ôm thắt lưng ta, đem cằm để lên vai ta, cúi đầu nói bên tai ta: “Cái này, có phải hay không là thuấn gian di động?”

“Hẳn là vậy đi…” Ta kinh ngạc mà đáp.

Ôn Ngọc nhẹ nhàng mà nở nụ cười, miệng hắn phun nhiệt khí vào bên tai ta, ngứa ngứa a, ta rụt lui thân thể muốn tránh ra, nhưng là Ôn Ngọc ôm rất chặt, ta nhất thời tránh không ra.

Hắn như thế nào có thể sử dụng thuấn gian di động? Ta hỏi: “Tại sao ngươi có thể sử dụng xuyên tường thuật cùng thuấn gian di động?”

Ôn Ngọc cười mễ mễ mà đáp: “Ta vốn đã biết.”

“Nói bậy.” Mặc dù xuyên tường thuật cùng thuấn gian di động cũng không phải pháp thuật gì đặc biệt cao thâm, nhưng là đối với tróc yêu sư như Ôn Ngọc ngay cả tiểu yêu năm trăm năm không thu phục được mà nói, quả thực tựa như người bình thường nghĩ muốn bước lên mặt trăng.

“Ta không có nói bậy, ta còn biết cái khác.” Ôn Ngọc nhìn thấy vẻ mặt hoài ngi của ta, liền kéo lấy hai tay của ta, “cho ta mượn tay một chút, ta làm cho ngươi xem.”

Ta căn bản vốn không tin lời của Ôn Ngọc, nhưng mà, tay của ta tinh tường cảm giác được một dòng nước ấm từ tay của Ôn Ngọc truyền đến bàn tay rồi đến trái tim ta, sau đó nhanh chóng lan đến toàn thân, một loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời cũng như dòng nước đó từ tư lan ra trong lòng ta. Không thích hợp, phi thường không thích hợp, ta nghĩ đem tay của Ôn Ngọc buông ra, nhưng giật mình phát hiện, ta cư nhiên không thể di chuyển được.

Lúc này, Ôn Ngọc buông tay, hai tay ôm ngực mà nhìn ta , trên mặt hắn vẫn là tươi cười, thế nhưng ta lại thấy trong mắt của hắn có một chút giảo hoạt, một chút tính kế cùng với rất nhiều rất nhiều đắc ý.

“Ngươi bây giờ có phải hay không không thể di chuyển rồi?” Ôn Ngọc hỏi.

“đúng vậy.” Ta mặc dù không rõ lắm rốt cuộc là làm sao, nhưng ta có thể khẳng định, chuyện phát sinh trên người ta nhất định có liên quan tới Ôn Ngọc, ta nhìn hắn, lạnh lùng mà hỏi thăm, “Tại sao?”

Ôn Ngọc nhún vai: “Ta nói ta còn có pháp thuật khác , ngươi không tin, ta nhân tiện làm cho ngươi xem.” Hắn đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, tiếp cận, cười hỏi ta, “Ngươi có biết hay không đây là cái pháp thuật gì?”

Ta lắc đầu.

Tươi cười trên mặt Ôn Ngọc càng sâu, hắn thần cười hề hề mà nói nhỏ bên tai ta: “Pháp thuật này gọi là phược yêu chú.”

Nguyên lai là phược yêu chú. Không đúng, tại sao lại là phược “Yêu” chú đây? Ta giật mình mà nhìn Ôn Ngọc, chẳng lẽ, hắn biết ta là yêu?

Ôn Ngọc như là nhìn thấy, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta biết ngươi là yêu, hồ yêu.”

“Ngươi, ngươi vốn là biết từ lúc nào?”

“Khi lần đầu tiên gặp ngươi, ta liền biết.” tay của Ôn Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, “Ngươi là một hồ yêu, một hồ yêu vô cùng xinh đẹp, một hồ yêu làm cho bất luận kẻ nào gặp ngươi đều khuynh đảo.”

“Vậy ngươi tại sao…” Tại sao lúc đầu không nói, tại sao giả bộ như không biết, tại sao làm bộ pháp thuật của mình nát vụn, tại sao muốn ta giúp ngươi tróc yêu, tại sao muốn ta ở cùng ngươi, tại sao không thừa dịp ta say rượu thu ta, tại sao cùng ta phát sinh quan hệ… Nhiều nghi vấn như vậy, làm cho ta không biết hỏi từ đâu.

“Ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta, bất quá ngay lúc này ngươi đứng khổ cực như vậy, không bằng chúng ta nằm rồi chậm rãi nói.” Ôn Ngọc ôm lấy ta, đem ta đến bên giường.

Nằm ở trên giường, trí nhớ đêm hôm qua thoáng cái xâm chiếm lấy trí óc của ta, ta cảm giác được toàn thân cũng không được tự nhiên, nhìn Ôn Ngọc nằm ở bên cạnh ta, chính là không chuyển mắt mà nhìn ta , ta liền đánh hắn một cái, hung tợn mà quát: “Mau buông ta ra.”

“Không nên!” Ôn Ngọc rất dứt khoát đáp.

“Ngươi tên hỗn đản này, tốt nhất lập tức thả ta, nếu không…”

“Nếu không thế nào? Uống máu ta, ăn thịt ta, lột da ta, rút gân ta, hủy đi cốt của ta?”

“Ngươi nếu không lập tức thả ta, ta cam đoan những gì ngươi vừa mới nói nhất định sẽ thành sự thật!”

“Ta sợ a ~~~” Ôn Ngọc kéo dài  thanh âm, miệng hắn mặc dù nói sợ, nhưng ánh mắt của hắn không thể hiện như vậy

Nhìn bộ dáng không hề sợ hãi của hắn, ta đột nhiên nhận thấy tình cảnh của ta bấy giờ có chút không ổn, mặc dù ta còn không có thể khẳng định pháp lực của Ôn Ngọc cao bao nhiêu, nhưng có thể bất tri bất giác đem ta chế phục, cũng không phải người dễ đối phó. Nếu như ta lúc trước có phòng bị, cũng không nhất định sẽ thua hắn, nhưng hỏng bét chính là để cho hắn xuống tay trước, phong bế pháp lực của ta.

Bây giờ nên làm cái gì bây giờ? Ta trước nay chưa bao giờ bị quản chế bỗng có chút kinh hoảng, nhưng vì bản thân luôn luôn tỉnh táo khiến ta có thể nhanh chóng mà trấn tĩnh lại, nếu đã như vậy, cấp bách cũng vô dụng, huống chi bây giờ không phải là ta muốn như thế nào, mà là cái người đáng chết trước mắt này muốn như thế nào.

“Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta.” Ta hít sâu một hơi, nhìn thẳng Ôn Ngọc.

“Ta thế nào cũng sẽ không tha ngươi.”

Ôn Ngọc trả lời làm cho ta rất ngạc nhiên, không buông tha ta, chẳng lẽ — hắn muốn giết ta? Là đang nói giỡn với ta đi, ta giương mắt, nhưng lại phát hiện ánh mắt trước nay chưa từng có của Ôn Ngọc chăm chú mà nhìn ta.

Hắn cư nhiên nghĩ muốn giết ta? Loại thừa nhận này khuếch tán trong đầu của ta, một cỗ lửa giận không tên cũng bắt đầu thiêu đốt trong lòng ta, tên hỗn đản này, cư nhiên nghĩ muốn giết ta? Ta cái gì chưa từng làm — không, ta đã làm, làm một đống chuyện ngu xuẩn, ta là đồ ngu ngốc bị hắn đùa giỡn, dối trá, bị ảnh hưởng bởi nước mắt cá sấu của hắn, ta ngu ngốc lại đi giúp một tróc yêu sư pháp lực cao cường là hắn, ngu nhất là sau khi biết ta bị hắn chiếm tiện nghi lại nhất thời mềm lòng mà tha hắn — mà hắn, cư nhiên muốn giết ta? Trách không được đại ca nói loài người không phải đều tốt, hồ tiên báo ân căn bản đã là chuyện rất xưa rồi, tất cả loài người, đều vững chắc trong lòng một tư tưởng lấy oán báo ân.

“Nếu đã rơi vào tay ngươi, ta cũng không còn muốn biết gì, muốn giết muốn chém, ngươi muốn làm gì cũng được.” Ta oán hận mà trừng mắt nhìn Ôn Ngọc, muốn giết ta thì giết đi, bất quá, ngươi nếu muốn nhìn ta đau khổ cầu khẩn, đó là vọng tưởng!

“Ngươi không phản kháng?” hai tròng Ôn Ngọc thoáng cái phát sáng lên, vẻ mặt mừng rỡ.

“Hừ.” Biết rõ còn hỏi, ta bây giờ thành cái dạng này, như thế nào có thể phản kháng?

“Thật tốt quá, nha nha, ta đã biết, ta đã biết!”

“Biết cái gì?” Nhìn bộ dáng quơ tay múa chân của Ôn Ngọc, ta không nhịn được hỏi một câu.

“Cái này!” Ôn Ngọc đột nhiên cười đến hết sức quỷ dị, hắn vươn tay an ủi sờ mặt của ta, sau đó cúi đầu hôn lên môi ta.

Hắn đang làm cái gì vậy? Ta trừng lớn hai mắt, thế nhưng trước mắt chỉ là một mảnh mơ hồ, thoáng cái tất cả suy nghĩ của ta đều dừng lại, trong đầu trống rỗng, cảm giác duy nhất là ở môi, ấm áp mà có chút khô ráo.

“Ngươi làm sao vậy? Phát ngốc cái gì? Nha nha, nha nha…” Ôn Ngọc thấp giọng gọi ta, lý trí của ta từng chút từng chút mà hồi phục, tầm mắt cũng bắt đầu rõ ràng.

“Ngươi, ngươi mới vừa rồi… Mới vừa rồi…” Nhìn môi của Ôn Ngọc, ta vẫn không xác định được đã phát sinh chuyện gì.

“Mới vừa rồi?” Ôn Ngọc đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười nói, “Ngươi nói chính là hôn hả.”

“hôn?” Có ý tứ gì?

“Đúng vậy, ta biết ngươi cũng yêu ta, cho nên ta hôn ngươi!”

“Ta cũng yêu ngươi?” Ta đã hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì, căn bản ta muốn hắn tha cho ta.

“Mặc dù ta biết ngươi yêu ta, bất quá khi nghe chính miệng ngươi nói ra ta cũng rất cảm động a!” Ôn Ngọc một bộ dáng say mê.

Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Ta cố gắng cũng không thể hiểu những gì Ôn Ngọc nói, hắn không phải là muốn giết ta sao? Như thế nào bây giờ biến thành ta yêu hắn rồi? Là những gì hắn nói co vấn đề, hay là ta nghe có vấn đề?

“Bây giờ ngươi biết ngươi yêu ta rồi, sẽ không nhất định phải đi a, chúng ta có thể cùng nhau ân ân ái ái đến bạc đầu…”

“Ngươi câm mồm cho ta!” Ta lớn tiếng cắt đứt lời hắn, “Ai nói ta yêu ngươi ? !”

” vừa rồi chính ngươi mới nói.” Ôn Ngọc rất đứng đắn mà trả lời ta.

“Ta chỉ là muốn tha cho ngươi thôi!” Tên hỗn đản này, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

“Cho nên ta mới nói ngươi yêu ta, nếu không như thế nào ngươi lại có thể tha cho ta. Nếu ngươi không yêu ta có thể nào tùy tiện tha cho ta như vậy.” Ôn Ngọc càng nói càng đắc ý, “Ngươi nhất định là chưa rõ bản thân ngươi yêu ta, nhưng là một khi ta nói ra, áp lực tình cảm ngươi chôn giấu đã lâu thoáng cái bộc phát ra, ngươi không chút do dự đã nói ra rồi. những chuyện ngươi giấu trong đáy lòng đã không có ý tứ mà nói ra, làm cho ta nhận thức được ngươi yêu ta, bây giờ ngươi nhất định phi thường cao hứng đi…”

Nghe Ôn Ngọc tự biên tự diễn nói năng không ngừng, làm cho ta nghĩ không thông, ta chỉ có một cảm giác — hắn nhất định bị bệnh vọng tưởng!

“… Cho nên, nha nha, ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi ngươi, chúng ta nhất định sẽ như vương tử cùng công chúa sống cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.”

Người trước mắt này nếu như không phải người điên, như vậy ta nhất định là người điên! Cho dù ta bây giờ không phải người điên, nhưng nếu còn nghe hắn nói nữa, khẳn định ta đây rất nhanh sẽ điên. Ta có chút thất bại mà muốn hắn câm mồm, nhưng lại phát hiện trong mắt hiện lên một mạt ý cười nồng đậm.

Ý cười? Ta nhất thời tỉnh táo lại, hắn là cố ý , có lẽ là vì chọc giận ta, có lẽ là vì giễu cợt ta, ta nếu cứ như vậy mà bị hắn đùa bỡn, chẳng phải là rất dọa người sao? Ta lạnh lùng mà nhìn hắn: “Không nên giả bộ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào, nói thẳng thì tốt rồi.”

“Giả bộ cái gì?” khuôn mặt hắn vẫn cứ như trước không hề có tà khí.

“Ngươi lòng ta đã rõ ràng.”

“rõ cái gì? Nhân gia thật sự không biết a.”

“Ôn Ngọc, ta biết ngươi pháp lực cao cường, ngươi không cần phải giả bộ cái bộ dáng cái gì cũng không hiểu ngu ngốc cùng vô dụng a, điều kiện gì ngươi mới bằng lòng thả ta?”

“Ta không phải đã nói rồi, mặc kệ như thế nào ta cũng sẽ không tha cho ngươi, cả đời này , ta đều phải giữ ngươi lại bên người ta.”

“Ngươi không cần nói giỡn, ta là nói thật.”

“Ta cũng vậy. Nói thật!” hai tròng mắt Ôn Ngọc nhìn thẳng vào ta, khuôn mặt mang ý cười bỗng dưng nghiêm túc dị thường, vẻ mặt hắn ngưng trọng làm cho ta có một loại cảm giác không ổn.

“Ngươi…”

“Ta từ lần đầu tiên gặp ngươi, chỉ biết ngươi là người ta muốn tìm, cả đời này, ta cũng sẽ không để ngươi rời khỏi ta.”

“Ngươi điên rồi…” Ta thì thào nói nhỏ.

“Điên thì điên a.” Ôn Ngọc cúi đầu, tại trán ta, gương mặt, môi, bên tai ta khẽ hôn, “điên vì ngươi, là vinh hạnh của ta.”

“Ngươi không biết, từ lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta cũng đã điên rồi. Mỗi ngày nhìn ngươi nhưng lại không thể đụng vào ngươi, đó là loại dày vò so với điên còn muốn khổ sở hơn. Ngươi hết lần này tới lần khác ta biết ngươi không phải là người bình thường, ngươi là một yêu xinh đẹp mà lại kiêu ngạo, là hồ li lãnh khốc cơ địa, một có chút gió thổi cỏ lay, ngươi cũng có thể biến mất không thấy tăm hơi. Cho nên ta phải cẩn thận điều khiển trái tim, cẩn thận lại cẩn thận, tuyệt đối không thể để nho ngươi rời khỏi ta.”

“Ngươi không biết lúc say rượu ngươi có bao nhiêu nhiệt tình, quyến rũ cỡ nào, ta căn bản không cách nào khắc chế cũng không nghĩ muốn khắc chế, mặc dù biết ngươi sau khi thanh tỉnh sẽ giận dữ, nhưng là quản không được nhiều như vậy rồi, nhưng mà nghĩ không ra ngươi phải rời khỏi ta? Nếu như ta hảo khuyên bảo, đau khổ cầu khẩn đều không thể khiến ngươi thay đổi chủ ý, ta quyết định không từ thủ đoạn cũng muốn lưu ngươi lại .”

“Ta ngụy trang thật sự là rất hoàn mỹ, cho nên thành công mà bắt được ngươi, hồ ly xinh đẹp.”

Thanh âm tràn đầy từ tính của Ôn Ngọc không ngừng nổ trong đầu ta, ta đã hoàn toàn không cách nào suy nghĩ rồi, mọi chuyện đã vượt qua khỏi tưởng tượng của ta, ta chỉ al2 ngây ngốc mà nhìn Ôn Ngọc.

“nha nha, ngươi còn nhìn nhân gia như vậy, nhân gia sẽ không nhịn được a.” Ôn Ngọc đột nhiên dùng âm thanh ngọt ngào mị nhân nói.

“Ngươi muốn làm gì?” trong mắt Ôn Ngọc đầy kì dị cùng hoang mang, làm cho ta có dự cảm phi thường không rõ.

“Hai người yêu nhau cần phải yêu đến trên giường, ngươi nói ta còn có thể muốn làm gì?”

“Cái gì yêu nhau, cái gì trên giường, ngươi tốt nhất lập tức thả ta, nếu không…” Nếu không thế nào, bây giờ ta còn có thể thế nào?

“Ngươi không cần lo lắng, ngươi nhất định sẽ thích a.”

“Tuyệt đối không có khả năng!” Ta chém đinh chặt sắt mà nói, hy vọng thái độ kiên quyết của ta có thể làm Ôn Ngọc thay đổi chủ ý.

“Thử xem sẽ biết. lúc say rượu ngươi rất nhiệt tình làm ta có chút hít thở không thông, không biết lúc thanh tỉnh ngươi sẽ có bao nhiêu phong tình.” Ôn Ngọc chậm rại cởi áo ta, môi của hắn dco5 theo xương quai xanh của ta từ từ hôn xuống dưới, tay đã ở trên người ta loạn động  .

“Ngươi làm gì, buông… Dừng tay… Hả… Hả… Uh…” phía dưới bị hắn khiêu khích, cơ thể của ta cư nhiên có phản ứng, nguyên bản là đang phẩn nộ khiển trách thành cúi đầu rên rỉ. hồ tộc ta là phi thường mẫn cảm, từ trước đến nay ta chưa bao giờ thống hận bản thân là hồ như bây giờ, mới vừa rồi ta còn có lời thề son sắt là sẽ không, giờ phút này phản ứng của ta thế nhưng lại hoàn toàn trái ngược chuyện không xong chính là, ta phát hiện, loại sự tình này, ta thật sự có thể thích a… …

“Ta đã nói ngươi sẽ thích mà.” Một đoạn tình cảm mãnh liệt trôi qua Ôn Ngọc liền mỉm cười thỏa mãn, nhìn hắn còn giống hồ ly hơn, còn ta thì giống như gà con bị hắn ăn sạch.

“ bất quá đó chỉ là thể chất đặc biệt của hồ tộc mà thôi.” Nhìn hắn mập mờ tươi cười, nhớ tới chính mình mới vừa rồi phóng đãng phối hợp, vừa xấu hổ vừa giận ta liền tìm một lý do quang minh chính đại.

“Không sao cả, chính là từ nay về sau thể chất đặc biệt này chỉ thuộc về ta” Ôn Ngọc nói, đột nhiên nở nụ cười, “Thành thật mà nói đi, ta vẫn nghĩ người ta yêu sẽ là một phụ nữ dịu dàng nhu nhược, xấu hổ, kiều diễm, nhu tình như nước, nghĩ không ra ngươi lại hoàn toàn ngoài dự liệu của ta, đã là một yêu tinh thì không nói đến đi, cư nhiên là một nam nhân, thật là có chút hao tâm tổn trí a.”

“như vậy cũng thật đơn giản, thả ta, đi tìm người phụ nữ ngươi muốn!” Hỗn đản, cái gì gọi hao tâm tổn trí, ngươi nghĩ rằng ta thích cùng nam nhân sao?

“Ta cũng muốn lắm, nhưng là không có biện pháp, ta là rất chung tình a, nếu đã yêu ngươi rồi, ta nhất định sẽ luôn yêu ngươi.” Ôn Ngọc nhẹ nhàng hôn lên trán ta, bên tai ta như thôi miên mà thấp giọng nói, “Ta yêu ngươi, nhớ kỹ, kiếp này kiếp này, ta yêu, chỉ có một mình ngươi.”

“Ta chẳng muốn quản ngươi yêu người nào, ta rất mệt, muốn ngủ, không cần làm ồn ta.” Sớm đã mệt mỏi không chịu được ta tức giận nói với hắn một câu, chỉ là nguyên bản đang phẫn nộ lại trở nên bình hoãn hơn rất nhiều.

Ta nhắm mắt lại, trong lòng tự nhủ, bây giờ bởi vì bản thân quá mệt mỏi nên không thể tức giận, ta cũng không phải tâm đại độc ác. Chờ ta nghỉ ngơi đủ rồi, Ôn Ngọc, ta sẽ tiếp tục hận ngươi!