Heo Yêu Diêm Vương

Chương 5



Tiểu Tiểu vừa trải qua một đêm không tồi. Trước khingủ, cô lên mạng nói chuyện với Âu Dương Tĩnh một lúc lâu. Không kìm được đãthừa nhận rằng mình chưa xem hết phim, nhưng sau đó đột nhiên cảm thấy nhữngchuyện gặp phải vừa rồi vẫn không nên cho anh biết thì hơn. May mà Âu DươngTĩnh cũng không hỏi, anh cho rằng việc mình rời khỏi đó trước có lẽ đã khiến cômất hứng, cho nên rất ái ngại, muốn hẹn Tiểu Tiểu lần khác gặp nhau để bù lại.

Tiểu Tiểu thực sự rất vừa ý, cô nghĩ Âu Dương Tĩnhnhất định có cảm giác đối với mình, điều này khiến tâm trạng cô rất tốt, khi đingủ còn băn khoăn không biết lần sau gặp anh mình nên mặc gì.

Tiểu Tiểu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô nằm mơ cảđêm. Giấc mơ là những hình ảnh ngắt quãng rời rạc, tái hiện lại những câuchuyện xa lạ ở những niên đại khác nhau. Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân mình hìnhnhư đã diễn rất nhiều rất nhiều vở kịch, trong mỗi vở kịch còn xảy ra rất nhiềuchuyện. Nhưng nội dung rốt cuộc là gì, khi tỉnh lại, cô chẳng còn nhớ được chútnào.

Thời tiết ngày hôm sau rất tốt, không khí sau cơn mưatrong lành vô cùng.

Tiểu Tiểu dậy từ sáng sớm, khi rửa mặt phát hiện ratrên cổ mình có vết bầm, chẳng trách mình lại cứ thấy đau. Cô xoa xoa vào chỗbị thương, nhớ lại những nguy hiểm tối qua, vội niệm mấy câu: “Trời phật phùhộ, trời phật phù hộ”. Tiếp đó cô phủ một lớp phấn che khuyết điểm lên cổ, cốgắng giấu đi những vết bầm kia. Sau thì ăn sáng, thu dọn phòng ốc, rồi xách túirác xuống lầu đi vứt.

Trong vườn hoa của tiểu khu, sau khi được trận mưatưới tắm, cây cỏ xanh tốt, hoa tươi đẹp đẽ vô cùng. Tiểu Tiểu ngồi xuống chiếcghế dài nghỉ một chút, ngẩn người ra nghĩ ngợi lung tung. Cô nhớ lại mấy vịhàng ma sư tối qua, bọn họ mặc những bộ đồng phục vô cùng chuyên nghiệp, đượctrang bị vũ khí, thiết bị tối tân, còn có thể diệt yêu trừ ma, trừng trị ácquỷ, thật là một công việc đầy tính kích thích lại vừa thú vị. Nhìn dáng vẻ củaThư Đồng, dường như rất vui vẻ khi được làm công việc này. Tiểu Tiểu thở dài,trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, loại công việc này đúng là thứ cô thích nhất,giống như được làm cảnh sát vậy. Nhưng đáng tiếc, cô không có cái bản lĩnh này.Tiểu Tiểu nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng biết công việc của mình hiện còn đang ởđâu.

Cô đột nhiên nhớ ra cả ngày hôm qua đã không liên lạcđược với A La, trong lòng có chút lo lắng, liền đứng dậy định lên lầu gọi điệnthoại. Mới đi được mấy bước, nhìn thấy bà Lưu ở tầng mười hai sắc mặt trắngbệch, đang chậm chạp bước đi phía trước tòa nhà, Tiểu Tiểu chạy đến hỏi thăm:“Dì Lưu, dì không khỏe sao?”.

Bà Lưu gật gật đầu, Tiểu Tiểu nhiệt tình nói: “Cháudìu dì vào trong nhé”.

Bà Lưu quay ra nhìn Tiểu Tiểu một cái, không nói gì,lại gật gật đầu. Tiểu Tiểu khoác lấy cánh tay bà dìu đi chầm chậm, đang muốnhỏi bà không khỏe ở đâu, đã đi khám bác sĩ chưa, nhưng còn chưa kịp mở miệng,thì đột nhiên ngửi thấy trên người bà phát ra mùi cháy khét. Mùi vị này, hômqua Tiểu Tiểu đã ngửi thấy mấy lần.

Đó là mùi của ác linh!

Tiểu Tiểu có chút bồn chồn, liền chú ý quan sát tỉ mỉ,cảm thấy bà Lưu thật sự không bình thường, hoàn toàn không còn biểu cảm thânthiện thường ngày, nói chuyện với cô cũng rất kỳ quặc. Ngược lại, bà ta cứ nhìnchằm chặp vào cửa lớn của tòa nhà như đang có ý đồ gì đó. Tiểu Tiểu lập tức thutay lại, nói như bay: “Dì Lưu, cháu nhớ ra mình còn có việc, cháu đi trướcđây”.

Bà Lưu lúc này mới quay đầu nhìn cô, thấy Tiểu Tiểuthật sự muốn đi, lại vươn tay ra giữ lấy tay Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu nhanh nhưchớp rụt tay lại tránh đi, chạy vào trong tòa nhà nhanh như một làn khói.

Chẳng phải nói ngày rằm tháng Bảy mới xui xẻo sao? Hômnay đã là mười sáu rồi, làm sao lại vẫn gặp phải những chuyện này? Lẽ nào từnay về sau mình đều sẽ mang vận xui trên người ư?

Tiểu Tiểu sợ đến mức không bình tĩnh được, dùng lựcđập mạnh vào nút mũi tên hướng lên trên bảng điều khiển thang máy, quay đầu vộinhìn về phía cửa tòa nhà, thấy bà Lưu không biết vì sao vẫn cứ đứng yên ởngoài, không đi vào. Trong sảnh lớn không có một ai, bà ấy thấy Tiểu Tiểu đangnhìn mình, còn vẫy vẫy tay với Tiểu Tiểu, dường như muốn ra hiệu bảo Tiểu Tiểuđến đó. Tiểu Tiểu sợ hãi vội quay đầu đi coi như không nhìn thấy. Thang máy đếnrồi, cô nhanh chân xộc ngay vào bên trong.

Tiểu Tiểu vốn quen sống độc lập. Cô vừa thi đỗ đại họcthì bố mẹ đã ra nước ngoài làm việc. Lúc đó, Tiểu Tiểu sống chết cũng khôngchịu đi cùng, đồ ăn của người nước ngoài, cô không thích một chút nào, tiếngAnh của cô cũng không lưu loát lắm, cảm thấy đi qua đó mà làm người nửa mù nửađiếc thì có gì tốt chứ. Bố mẹ luôn bận rộn, cô ở đó lại không có bạn bè, nhữngngày tháng như vậy làm sao mà sống được. Vậy là cô tỏ thái độ rất kiên quyết,tuyệt đối không rời nhà.

Vợ chồng họ Chúc vốn chiều con gái nên chẳng ý kiếngì, liền gật đầu đồng ý, dù gì khi Tiểu Tiểu còn nhỏ bọn họ cũng thường xuyênđi công tác, cô con gái này của bọn họ ở nhà đều do dì giúp việc chăm sóc, xưanay vẫn rất tốt. Khả năng tự lập của cô rất lớn, lại cực kỳ ngoan, vẫn luônkhiến bọn họ vô cùng yên tâm, chẳng lo cô chết đói cũng không lo cô hư hỏng.Thế là bọn họ phủi phủi tay áo, thong dong ra đi.

Đến hôm nay gặp phải những sự việc này, trong nhà lạikhông có ai, nếu như nói trong lòng Tiểu Tiểu không sợ hãi thì đúng thật là lừangười. Cô sống ở tầng mười lăm, nhìn những con số chậm chạp thay đổi báo hiệucác tầng, Tiểu Tiểu sốt ruột như kiến bò chảo lửa. Khó khăn lắm cuối cùng cũngđến nơi, cô vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng khóa cửa lại, giờ mới coinhư có thể thở phào một cái.

Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến choTiểu Tiểu giật thót mình. Cô định thần lại, chạy vào phòng ngủ, vừa lấy lá bùatrấn quỷ Thư Đồng tặng bỏ vào trong người, vừa giơ điện thoại lên xem, tênngười gọi đến là: Nữ Vương.

Tiểu Tiểu đang trong cơn kích động: “A La à, cậu điđâu rồi? Hôm qua mình gọi điện cho cậu cả ngày không được”.

“Đi công tác, điện thoại mất sóng giờ mới lại liên lạcđược.” A La vẫn giữ cái khẩu khí mát mẻ: “Sao cậu phải kích động như vậy chứ,hôm qua lén lút ra ngoài có đúng không?”.

“A La, cậu đúng là thần đoán!”

“Cậu gặp phải thứ không sạch sẽ gì rồi? Có bị thươnghay không?” Giọng nói của A La lộ ra chút lo lắng.

Trong lòng Tiểu Tiểu cảm động vô cùng, vội vàng nói:“Không bị thương, không sao, vận số của mình tốt, gặp được hàng ma sư. Ừ, hàngma sư chính là…”.

Đang muốn giải thích, A La lại cắt lời cô: “Mình biếthàng ma sư là gì rồi, cậu nhanh nói cho mình đã xảy ra chuyện gì đi”.

Tiểu Tiểu đem những chuyện mình gặp phải ngàyhôm qua liến thoắng kể ra hết, còn đặc biệt nhấn mạnh rằng không phải cô khôngnghe lời, mà vì cơ hội hẹn hò với Âu Dương Tĩnh hiếm có quá, cô bị trái timgiục giã yêu đương hành hạ nên mới phải ra ngoài. Hơn nữa, hôm qua cô đã muốnbáo cáo rồi, nhưng tại A La mất liên lạc đấy chứ.

A La nghe thấy vậy “hừ” một tiếng, Tiểu Tiểu chột dạcười hì hì, nhanh chóng chuyển đề tài. Cô đem những hoài nghi đối với bà Lưulúc nãy nói cho A La nghe rồi hỏi: “Trên người dì Lưu cũng có mùi của ác linh,có phải là dì ấy giống như mình, gặp phải chuyện xui xẻo không? A La, bây giờmình nên làm thế nào?”.

A La không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu nói hôm quacậu vào Waiting rồi?”.

“Đúng vậy, đúng vậy, hoàn cảnh nghìn cân treosợi tóc mà. Cậu không nhìn thấy tình cảnh tối hôm qua đó thôi. Con mèo đó tolắm, bộ dạng rất hung ác, còn cả màu trời nữa, mới mấy giây mà đã biến từ banngày thành đêm tối rồi, rất đáng sợ. Anh chàng chủ tiệm Waiting kia vừa mới mởô ra, mưa lớn liền trút xuống luôn.”

“Anh ta có nói chuyện với cậu không?”

“Hả, nói chuyện? Không có.” Nếu như cô có từng nghethấy giọng nói của anh, nhất định sẽ không quên.

“Vậy cậu có nói chuyện với anh ta không?”

Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ: “Ý, cũng không có”. Cô lại quênmất phải cảm ơn người ta rồi.

Điện thoại bỗng nhiên im lặng một hồi, khiến Tiểu Tiểucó chút căng thẳng, Có phải là cô đã làm sai chuyện gì rồi không? Cô vừa muốnhỏi, A La lại cất tiếng: “Họ có mời cậu đồ uống không, tên gọi là gì?”.

“Tên là ‘Thời khắc gặp ma’.”

“Thời khắc gặp ma…”, Tiểu Tiểu chỉ nghe thấy A La thấpgiọng lặp lại một lần trong điện thoại, rồi không nói gì nữa.

Tiểu Tiểu đợi một lúc, sốt ruột: “A La à, cậu biếttiệm đó sao? Có phải là hôm qua mình làm sai chuyện gì không? Những người trongtiệm này có quan hệ với một hàng ma sư, mình cảm thấy người tên là Mạnh Mạn vàcô nàng Thư Đồng ấy rất tốt. Cốc nước kia mình uống rồi, cũng không có vấn đềgì…”.

“Đừng căng thẳng, cốc nước đó đúng là không vấn đề gì.Mình biết tiệm này, cũng quen biết bọn họ, bọn họ sẽ không hại cậu. Cốc nước đólà ‘Tịnh hồn thủy’, dùng để trừ bỏ năng lượng xấu, xóa đi những ký ức khôngtốt, hơn nữa còn có chút tác dụng dò mệnh đoán vận. ‘Thời khắc gặp ma’, cái tênnày chẳng qua là ý nghĩa những điều người ta dò đoán được thôi.”

“Ồ, như vậy à.” Thực ra Tiểu Tiểu không hiểu rõ lắm,nhưng mà vào giờ phút này cô cũng không cần phải hiểu tường tận, trước mặt còncó việc quan trọng hơn: “A La, bây giờ cậu đang ở đâu? Chuyện của dì Lưu, mìnhnên làm thế nào? Dì ấy là người tốt, làm sao lại đột nhiên biến thành ác linhrồi? Mình nên tìm Thư Đồng hay là báo cảnh sát? Hôm qua trong rạp chiếu phimcòn có cảnh sát nữa, mình gọi điện cho cảnh sát được không? Bọn họ có tiếp nhậnkhông, liệu có coi mình là kẻ dở hơi, mê tín dị đoan hay không?”.

“Bây giờ mình vẫn còn có việc, không thể đến chỗ cậu.Cậu không cần căng thẳng, không nhất thiết phải tìm Thư Đồng, báo cảnh sát cũngkhông tác dụng. Mình cho cậu một số điện thoại, cậu ghi lại.”

Tiểu Tiểu lấy giấy bút, loay hoay chép lại con số A Lađọc, sau đó hỏi: “Người này là ai?”.

“Anh ấy tên Nghiêm Lạc, chính là người hôm qua đưa chocậu ô trong lúc trời mưa mà chẳng nói gì, Boss của Thư Đồng và Mạnh Mạn đó. Cóanh ấy ra mặt giải quyết sẽ hiệu quả hơn. Cậu gọi ngay cho anh ấy, nhờ anh ấygiúp đỡ.”

“Hả?” Tiểu Tiểu rất kinh ngạc: “Không được, khôngđược, A La, mình không thể tìm anh ta. Tuy hôm qua gặp mặt một lần, nhưng anhta chẳng nói chuyện với mình, mình đến cảm ơn còn quên không nói, gọi điện choanh ta thế này ngại lắm. Mình vẫn nên tìm Thư Đồng thì hơn”.

“Có gì mà ngại, gọi điện thoại thôi mà. Heo Con, cậunghe lời mình đi.” A La vẫn rất quả quyết: “Tìm Nghiêm Lạc, anh ấy nhất địnhgiúp cậu. Nếu như cậu cảm thấy khó xử thì cứ nói là bạn của mình, mình quen anhấy mà”.

“Mình thực sự thấy bối rối lắm”. Tiểu Tiểu vẫn bănkhoăn, nhớ lại đoạn gặp nhau ngắn ngủi không tự nhiên của mình và Nghiêm Lạctối qua, còn cả chuyện mất mặt trước anh hôm kia nữa. Người đàn ông ấy luônkhiến cô có một thứ cảm giác khó tả, cuộc điện thoại này thực sự không biết phảigọi thế nào, cô quả thật rất ngại. Cô hít sâu một hơi, tự nhiên lại nhớ đến ÂuDương Tĩnh, vẫn là học trưởng tốt hơn, khiến người ta không thấy có áp lực lạidịu dàng, đáng tin cậy.

Tiểu Tiểu ấp úng mãi, cố tìm một lý do để nói với ALa: “Hơn nữa, hơn nữa, nghe Thư Đồng nói, anh Nghiêm đó hình như rất nghiêmkhắc…”.

“Cậu đâu phải là cấp dưới của anh ấy, sợ gì chứ. Mìnhcũng nghiêm khắc, sao cậu không sợ đi?” A La kiên quyết muốn Tiểu Tiểu tìmNghiêm Lạc: “Anh ấy nhất định sẽ giúp cậu, không có gì đáng lo cả. Nếu như cậucảm thấy ngại ngùng, thì cứ lôi mình ra nhắc với anh ấy là được”.

“Vậy tại sao từ trước đến giờ mình không nghe thấy cậunói về anh ấy”. Tiểu Tiểu có chút buồn rầu. Thật không may là đã mấy lần cônhắc tới anh chàng đẹp trai siêu cấp trong tiệm Waiting đó trước mặt A La rồi.Kết quả là người ta sớm đã quen biết nhau, thế này cô chẳng phải là một kẻ ngốchay sao.

“Xin lỗi, Heo Con, cậu biết đó, tính khí của mìnhkhông được tốt. Cho nên mình và anh ấy tuy cũng khá thân, nhưng lại không hợpnhau, vì vậy chẳng có gì hay để nhắc đến với cậu. Hiện tại mình không có cáchnào đi tìm cậu, bây giờ đã nguy hiểm thế này, cậu nhất định phải gọi cho NghiêmLạc. Mình đảm bảo, anh ấy chắc chắn sẽ giúp cậu.” Cô ngẫm nghĩ một lát, lại bổsung thêm: “Cứ coi như anh ấy không đích thân xử lý, cũng sẽ phái người đi lochuyện của cậu, đừng lo lắng, gọi điện thoại đi”.

Tề Nghiên La còn dặn đi dặn lại mấy lượt, tóm lại là,nếu như Tiểu Tiểu không chịu đi tìm Nghiêm Lạc thì chuyện lớn chắc chắn sẽkhông thành, nói đến mức khiến cho Tiểu Tiểu vô cùng căng thẳng. Tắt máy xong,Tiểu Tiểu nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại, phân vân do dự mãi, không biết cónhất thiết phải tìm cái người tên Nghiêm Lạc này không?

Cùng lúc này ở đầu bên kia của thành phố, tầng ba mươitám cao ốc Đế Cảnh, trong phòng họp của Công ty Dịch vụ An ninh Nhã Mã thuộcTập đoàn Nhã Mã, Nghiêm Lạc đang điều hành buổi họp.

Nội dung cuộc họp chẳng hề khiến anh vui vẻ, tình hìnhbạo phát ngày rằm tháng Bảy hôm qua còn tồi tệ hơn so với dự đoán của bọn họ.Chỉ trong một thành phố mà bọn họ tổn thất tất cả là ba mươi ba hàng ma sư, ánmạng do ác linh gây ra cũng có tới bốn mươi mốt vụ. Số lượng thương vong quálớn, rất nhiều linh hồn mới cần phải xử lý, gây ra ảnh hưởng không tốt trong xãhội. Hiện giờ bọn họ đang phải tìm ra biện pháp để khắc phục hậu quả.

Bầu không khí trong phòng cũng bởi khuôn mặt lạnh lùngcủa Nghiêm Lạc mà trở nên vô cùng bí bức, cho nên khi điện thoại của anh vanglên, tất cả những nhân viên tham dự cuộc họp đều nhận thấy cuộc gọi tới nàythật là không đúng lúc.

Nghiêm Lạc cau mày nhìn số điện thoại xa lạ hiển thịtrên màn hình, rất không muốn nhận. Nhưng số điện thoại của anh từ trước đếnnay chưa từng có người nào không liên can biết. Cũng chẳng có người không liêncan nào lại tự nhiên gọi đến nói chuyện phiếm với anh. Cho nên, cuộc điện thoạinày thực sự có ý nghĩa gì?

Anh nhận điện thoại, đợi đối phương nói trước theothói quen, trong lòng nghĩ hẳn là người đó có chuyện quan trọng. Nhưng đốiphương dường như cũng đang đợi anh mở lời, điện thoại cứ thế im lặng một hồi.

Trái tim Nghiêm Lạc đột nhiên đập dữ dội, trong điệnthoại cuối cùng cũng truyền đến một giọng nữ rụt rè: “Alô, xin hỏi, là anhNghiêm Lạc phải không?”.

Nghiêm Lạc im lặng, Tiểu Tiểu ở đầu dây bên kia caumày cắn môi, Tiểu Tiểu đã phải làm công tác chuẩn bị tâm lý rất lâu mới dám gọicho anh. Cuộc gọi của cô đã được kết nối, đối phương cũng đã nghe máy rồi,nhưng sao một tiếng chào hỏi cũng không có, đến chữ “Alô” cũng lược bỏ nốt. Cáikhí chất đó, thông qua điện thoại truyền đến, áp lực tới mức khiến Tiểu Tiểu tựnhiên thấy căng thẳng.

Cô thở dài một cái, lấy lại tinh thần, mặt dày hỏi lầnnữa: “Xin hỏi, là anh Nghiêm phải không ạ?”. Nếu như Nghiêm Lạc này dập máy, côcũng có thể nói với A La là đã gọi điện rồi, chỉ tại người ta không để ý đến cômà thôi.

Đợi thêm một lát, đầu bên kia cuối cùng cũng trả lời.

“Vâng, tôi là Nghiêm Lạc.”

Giọng nói trầm thấp tương đối dễ nghe, rất dễ dàngkhớp với khuôn mặt đẹp trai cầm ô giữa màn mưa vẫn đang luẩn quẩn trong đầuTiểu Tiểu.

Không nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh lùng cứngnhắc, chỉ là năm chữ nhưng lại bất ngờ giúp Tiểu Tiểu xua tan đi cả đám mây mù,cô thậm chí còn cảm thấy rất thân thiết. Tiểu Tiểu hắng giọng, có dũng khí đểnói tiếp rồi: “Tôi là bạn của Tề Nghiên La, tôi tên Chúc Tiểu Tiểu. Ừm… chínhlà người hôm qua khi trời mưa… ở Waiting, ý, có một con mèo đen… ừm… tôi muốnnói, cô gái đó là tôi…”. Tiểu Tiểu cố gắng ngăn mình lại một lát, tại sao lạinói chuyện lộn xộn thế này?

Khóe miệng Nghiêm Lạc cong lên, đôi mắt lướt qua nhữngngười trong phòng, khuôn mặt mọi người nhìn anh khiến anh nhận ra được biểu cảmkinh ngạc của họ. Anh hất hàm, nắm chặt điện thoại, xua xua tay ra hiệu bảo bọnhọ ra hết bên ngoài.

“Tiểu khu chỗ nhà tôi xảy ra chuyện. Tôi có một dìhàng xóm, thường ngày đều rất bình thường, nhưng vừa rồi tôi ngửi thấy trênngười dì ấy có mùi cháy khét. Hôm qua tôi cũng ngửi thấy thứ mùi này, Thư Đồngnói, đó là mùi của ác linh. A La nói với tôi, có thể tìm anh nhờ giúp đỡ, khôngbiết anh có tiện qua giúp tôi không?”

Nghiêm Lạc đứng dậy, bước tới trước cửa sổ, tầng bamươi tám của tòa nhà này, tầm nhìn rộng rãi, khung cảnh rất đẹp, nhưng lúc nàychẳng có gì lọt được vào mắt anh. Nghiêm Lạc cứ đứng như vậy, chăm chú lắngnghe đầu dây bên kia, giọng nữ yếu ớt đang thuật lại tỉ mỉ chuyện vừa gặp choanh nghe.

Nghiêm Lạc rất ít trả lời, Tiểu Tiểu vì vậy cũng thấytự nhiên hơn, không cần chờ anh hỏi, cứ thế kể lại, những câu trần thuật phíasau ngày càng ngắn gọn đơn giản, cuộc gọi không quá năm phút đã định xong mọiviệc. Nghiêm Lạc chỉ trả lời một câu, anh đồng ý giải quyết đống phiền phức nàycho Tiểu Tiểu.

Hai chiếc xe SUV đen tiến vào trong tiểu khu, TiểuTiểu nhìn thấy từ xa, đinh ninh rằng Nghiêm Lạc đã đến, liền nhanh chân chạyqua đón. Không ngờ, xuống xe lại là Thư Đồng và một người đàn ông lạ đeo kínhđen. Tiểu Tiểu vẫn ngó nghiêng nhìn về phía sau lưng họ, cửa xe đã đóng rồi,chẳng còn ai xuống nữa. Tiểu Tiểu có chút thất vọng, cô còn cho rằng sẽ có cơhội gặp Nghiêm Lạc cơ đấy.

Thư Đồng giới thiệu qua loa với Tiểu Tiểu về người đànông đeo kính đen. Anh ta tên Cao Lôi, cũng là một hàng ma sư. Lại nói, vốn dĩBoss định đến đây cùng bọn họ, nhưng khi đến cửa thang máy, đột nhiên lại đổi ýquay về, chỉ dặn dò bọn họ đến giúp đỡ.

Tiểu Tiểu không kìm được nói với Thư Đồng: “Người bạntốt kia của tôi nhất định muốn tôi gọi điện cho anh Nghiêm, nói cấp bậc của anhấy rất cao, chuyện này phải tìm anh ấy mới được. Sớm biết thế này, tôi cứ trựctiếp gọi cho cô còn hơn”.

Thư Đồng vỗ vai Tiểu Tiểu cười nói: “Cô đừng để ý,lòng của Boss như kim đáy bể. Nhưng bạn của cô không hề nói sai, cấp bậc củaBoss thực sự rất cao, nếu như anh ấy đến, đừng nói là toà nhà của các cô có mộtác linh, ngay cả toàn tiểu khu đều là ác linh anh ấy cũng có thể một mình xửlý”.

“Thư Đồng, tôi còn sống ở đây đấy”, tự nhiên lại nóitoàn tiểu khu đều là ác linh. Tiểu Tiểu cố gắng áp chế sức tưởng tượng củamình, nhưng vẫn cứ nổi da gà khắp người, làm gì có ai lại an ủi người khác thếchứ.

Thư Đồng nói tiếp: “Đối với tiểu yêu, tiểu quỷ hay áclinh, Boss thường không ra mặt xử lý, chắc là có lý do gì đó, tôi cũng khôngrõ. Cho nên muốn Boss đích thân ra tay, sợ là thực sự cả tiểu khu này đều là áclinh mới có khả năng”.

“Thư Đồng, cô đang an ủi tôi hay là đang dọa dẫm tôivậy?” Tiểu Tiểu sầm mặt, thật muốn học theo động tác của A La, cốc vào đầu côta một cái.

Thư Đồng trưng ra vẻ mặt vô tội: “Tôi chỉ đang giảithích sự việc với cô”.

Cao Lôi ở bên cạnh không nhịn được cười, anh đẩy chiếckính trên sống mũi, học theo ngữ khí của Thư Đồng: “Chúc tiểu thư, cô đừng đểý, Đồng mỹ nữ chỉ phát triển cơ bắp không phát triển đầu óc, lâu dần rồi cô sẽquen thôi”.

“Lôi Công chết tiệt!” Thư Đồng hét một tiếng, giươngnắm đấm lên: “Muốn ăn đòn phải không?”.

“Tôi là người nho nhã, cô muốn luyện quyền cước, tìmTư Mã mà luyện.” Cao Lôi từ tốn nói, thân mình né đòn rất nhanh. Thư Đồng đấmhụt một cái vào không trung, lầm bầm mấy tiếng, nhưng không làm loạn nữa: “Hừ,tôi đi làm việc chính trước, chẳng ai thèm quan tâm đến anh”.

Cô kéo Tiểu Tiểu đi xác nhận lại tình hình một lượt,sau đó nói: “Chúng tôi kiểm tra rồi, trên cửa khu nhà của các cô có phong ấn docông ty chúng tôi đặt, những ác linh thông thường như thế này đều không thể đivào, cho dù đã chiếm thân thể người cũng không vào được. Dì Lưu mà cô nói nếunhư thực sự đã bị ác linh chiếm mất thân thể, vậy việc bà ta đi đi lại lạingoài cửa nhưng không thể vào, chắc là do nguyên nhân này.

“Tại sao cửa tòa nhà của chúng tôi lại có phong ấn?”

“Không rõ nữa, kho số liệu trong công ty tôi viết lạinhư vậy. Thành phố này có mấy công trình kiến trúc là có phong ấn bảo vệ, Bosshạ lệnh làm vậy, đã từ nhiều năm trước rồi.”

“Phong ấn này khiến ác linh không vào trong được, bọnchúng sẽ thế nào? Còn về dì Lưu, chúng ta phải làm sao?”

“Ác linh dựa vào việc chiếm thân thể để hànhhung và tạo ra những ảo giác làm tổn thương người sống. Dưới ánh sáng mặt trờinó không làm được gì. Cho nên nó hoặc là phải vào trong tòa nhà hành động, hoặcphải đợi khi mặt trời xuống núi.” Cao Lôi vừa trả lời vừa cầm một loại công cụgiống như chiếc máy tính trong tay thăm dò trước cửa, nói: “Phong ấn vẫn còn,nó chắc là vẫn ở bên ngoài, chúng ta phải tìm kiếm ở tiểu khu này trước”. Anhnói xong liền đi về phía chiếc xe, mở cửa xe ra, gọi thêm năm người xuống. CaoLôi nói gì đó với bọn họ một hồi, sau rồi mọi người cầm thiết bị, nhanh chóngchia nhau tản ra các hướng.

Tiểu Tiểu không chịu quay lại nhà đợi, cô cùng Thư Đồngđi rà soát trong tiểu khu, bọn họ phụ trách ở phía đông. Nói là rà soát, thựcra chỉ là đi qua đi lại. Đồng hồ của Thư Đồng chính là thiết bị thăm dò yêu ma,nếu như xung quanh có ác linh nó sẽ phát ra tín hiệu màu đỏ. Cô còn đeo lên mộtchiếc kính màu nâu, chiếc kính này có thể nhìn thấy linh hồn vật vờ trong khôngtrung. Đáng tiếc bọn họ đi khắp cả vòng, vẫn chẳng phát hiện bất cứ điều gì.Cuối cùng bọn họ đi đến chỗ nhân viên làm việc bên cạnh hồ, Tiểu Tiểu đột nhiênnhìn thấy, người đang nằm trên chiếc ghế bên đình hóng mát, chính là bà Lưu!

Thư Đồng báo cáo vị trí và tình huống với bọn Cao Lôithông qua thiết bị liên lạc, sau đó bảo Tiểu Tiểu đợi, cô tự mình đến đó trước.Máy thăm dò lại chẳng có bất cứ hiển thị nào, như vậy tức là an toàn. Tiểu Tiểuvừa nhìn Thư Đồng đưa tay ra hiệu liền nhanh chóng chạy đến, trên người bà Lưuvẫn ấm, vẫn còn có hơi thở, nhưng bà ấy chẳng động đậy gì, cơ thể đã không cònmùi cháy khét kia nữa rồi.

Thư Đồng nói: “Là chứng mất linh hồn”.

“Giống như cô gái ở rạp chiếu phim kia?” Tiểu Tiểuhỏi, Thư Đồng gật gật đầu.

Hóa ra thông thường ác linh chiếm thân thể, là đem hồnphách vốn có của con người đẩy đi chỗ khác, chiếm cứ thân thể. Khi ác linh rờiđi rồi, nếu như hồn phách bị đẩy ra mà không tìm thấy thân thể của mình, lạikhông tìm được quỷ sai dẫn đường, thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ. Cứ như thếcó thể sẽ hồn bay phách tán, không thì hấp thu phải năng lượng xấu, biến thànhác linh. Nếu như vận khí không tốt, còn gặp phải yêu thú ăn hồn, đó cũng là mộtkết cục cực kỳ bi đát. Mà thân xác người sống khi đã mất đi hồn phách trongthời gian dài, cũng sẽ cạn dần nguyên khí, tự nhiên tử vong.

“Vậy phải làm thế nào?” Tiểu Tiểu nghe thấy vậy rấtsốt ruột.

“Chúng ta phải tìm thấy hồn của bà ấy, sau đó dẫn nóvề lại cơ thể bà ấy mới được. Bà ấy sẽ bị suy nhược một chút, nhưng nghỉ ngơimấy ngày là ổn thôi.”

Cao Lôi rảo bước đi đến, vừa nhìn thấy đã biết rõ xảyra chuyện gì, anh nhanh chóng gọi điện thoại liên hệ. Một đồng nghiệp khác chạylại xe, đẩy một chiếc xe lăn đến.

“Tiểu Tiểu, chúng ta phải đưa thân thể bà Lưu này vềxe, sau đó tìm linh hồn của bà ấy ở gần đây, chắc là vẫn chưa đi quá xa đâu.Nhưng chuyện dẫn hồn nhập xác, chúng tôi phải quay về công ty mới làm được.”

“Rất phức tạp phải không?”

“Không phức tạp, chỉ là linh hồn vốn vô hình, chúngtôi có thể lùng tìm được linh hồn và thu về, nhưng không thể phân biệt được đócó phải là hồn của bà Lưu hay không. Theo quy định, nếu như không phải là dẫnhồn cứu mạng trong tình thế vạn phần nguy cấp, thì bắt buộc phải chuyển về côngty mới được làm. Ở công ty có nhân viên chuyên nghiệp xử lý chuyện phân biệthồn phách. Điều chúng tôi có thể làm bây giờ, chỉ là tìm kiếm toàn bộ hồn pháchở xung quanh đây, thu thập lại rồi đem về đó.”

“Vậy tôi phải nói thế nào với người nhà của bà Lưu?”

“Không phải nói gì cả, cô cứ coi như không thấy chuyệnnày. Rất nhiều người không tiếp nhận nổi chuyện linh hồn quái dị, chuyện nàytruyền rộng ra ngoài cũng chẳng có gì tốt đối với cô và bà Lưu. Sau khi chúngtôi dẫn hồn cho bà ấy xong, công ty sẽ có người lo liệu việc xóa bỏ những ký ứckhông hay của bà ấy, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của bà ấy đâu.”Trong lúc Thư Đồng giải thích, hai đồng nghiệp ở bên cạnh đã nhanh chóng đặt bàLưu lên xe lăn.

Cao Lôi gọi điện thoại xong, anh nói với Tiểu Tiểu:“Chúng tôi cần phải thu hồn, còn phải truy tìm hành tung của ác linh kia. Cô vềnhà trước đi nhé, tạm thời đừng ra khỏi cửa. Nếu cô thấy cần, chúng tôi có thểphái một đồng nghiệp đến ở cùng cô”.

Tiểu Tiểu vội vàng xua tay: “Không cần người ở cùngđâu, tôi cứ ở trong nhà là an toàn rồi phải không?”.

“Tối qua tôi đã phong ấn các nơi trong nhà cô rồi, chỉcần không phải là cô mở cửa mời vào, ác linh chắc chắn không vào được đâu. Bâygiờ đến cửa tòa nhà nó cũng không thể vào, cô cứ yên tâm.” Thư Đồng nói: “Đểtôi đưa cô về trước”.

Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu. Cô cùng vớiThư Đồng đi vào trong tòa nhà, đứng ở cửa quay đầu lại nhìn, vẫn có chút lo lắng:“Vậy đồng nghiệp của cô cứ đi lại khắp nơi trong tiểu khu này, thời gian cũnglâu rồi, nhân viên bảo vệ có đến gây khó dễ không?”.

“Chúng tôi liên hệ với người ở cục cảnh sát rồi, trongcục có một tổ hành động đặc biệt chuyên phối hợp với chúng tôi. Bây giờ rấtnhiều vụ án hình sự đều không phải do nhân tố con người đơn thuần tạo thành,đám yêu ma quỷ quái cũng đang làm loạn. Chúng tôi đã phối hợp với cục cảnh sátrất nhiều lần, cho nên bọn họ thành lập tổ chuyên môn đặc biệt cùng chúng tôihợp tác. Trước mắt sẽ lấy lý do là truy lùng tội phạm bắt cóc bỏ trốn để phátthông báo cho đội bảo vệ, yêu cầu bọn họ phối hợp. Chúng tôi còn cần phải dùngcamera giám sát, thiết kế của các căn nhà và bản vẽ các công trình kiến trúcthi công cùng với tư liệu chủ hộ của từng căn hộ trong tiểu khu này. Những thứđó sẽ được chuyển về công ty phân tích, có thể giúp chúng tôi tìm ra ác linhtrong thời gian nhanh nhất.”

“Nghe có vẻ rất phức tạp, cứ như phim hình sự ấy.”

Thư Đồng cười: “Các quy trình đúng là cũng gần giốngvới trinh thám điều tra án, chỉ có điều đối tượng chúng tôi phải bắt giữ hơiđặc biệt một chút. Nhưng xét về bản chất thì đều như nhau, bọn chúng đều lànhững tên khốn gây rối xã hội”.

Hai người đang mải nói chuyện thì cửa thang máy kêu“ting” một tiếng rồi mở ra. Đúng lúc này trong máy liên lạc của Thư Đồng lạitruyền đến tiếng của Cao Lôi: “Chúng tôi vừa đi một lát đã thu được ba linh hồnrồi, số lượng linh hồn lang thang ở đây thật không bình thường”.

Thư Đồng vẫy tay ra hiệu với Tiểu Tiểu, bảo cô đợi mộtchút, rồi bước sang một bên nói chuyện: “Có phải là chạy ra từ tối qua khi quỷmôn mở không?”.

“Không phải, chỉ số năng lượng của những linh hồn nàyrất thấp, không giống như có thể xông ra khỏi quỷ môn, hẳn đều là những linhhồn mới. Quỷ sai chưa triệu tập đến những linh hồn này, chứng tỏ bọn họ tử vongkhông bình thường. Thư Đồng, quanh đây có thể có án mạng. Tôi phải lập tức liênhệ với bên cục cảnh sát xem có tin tức gì không. Cô thông báo công ty yêu cầuchi viện, ma quỷ hôm qua gây loạn khắp nơi, bây giờ tình huống còn chưa rõ, tôisợ rằng những linh hồn mới này sẽ dụ yêu thú ăn hồn đến mất.”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Thư Đồng vừa móc điện thoạira ấn số, thì nghe thấy Tiểu Tiểu gọi mình, cô quay đầu lại nhìn Tiểu Tiểu đangchỉ chỉ vào trong thang máy, có người đã ở sẵn trong đó, cũng đang muốn lêntầng. Thư Đồng bên này điện thoại vừa được kết nối, cô vẫy vẫy tay, ra hiệu bảođợi thêm một chút, sau đó quay người chuyên tâm nói chuyện: “Ray, tôi là ThưĐồng, tôi và Cao Lôi đang ở tiểu khu Phúc Hinh Viên…”.

Còn chưa kịp nói xong, trong máy liên lạc, Cao Lôi lạigọi: “Thư Đồng, không cần kêu chi viện nữa, tôi nhìn thấy xe của Boss vào tiểukhu rồi”.

“Hả? Làm sao có thể, anh ấy rõ ràng nói không đến,đừng có lừa tôi. Boss chẳng phải là người dễ thay đổi chủ ý, chắc là cùng mộtkiểu xe thôi.” Thư Đồng bán tín bán nghi, nhưng vẫn kết thúc cuộc điện thoạiđang nói dở.

“Là Boss! Nhân viên bảo vệ của tiểu khu lập tức đứngdậy hết thế kia, rõ ràng đang bị khí thế của Boss áp bức rồi.” Cao Lôi khôngcần nhìn biển số xe đã có thể khẳng định chắc chắn: “Anh ấy đang đi về phía cô.Tôi đã bảo anh ấy vẫn sẽ đến mà, lúc đó biểu hiện của anh ấy rất đắn đo”.

“Tôi rõ ràng chỉ nhìn thấy biểu cảm tức giận của anhấy.”

“Tâm trạng của đàn ông chúng tôi cô không hiểu đâu.”

“Xí, mắt của phụ nữ chúng tôi rất sắc bén.” Thư Đồngđi đến cửa tòa nhà, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Lạc đang dừng xe. Cô nghênh đónlên tiếng chào hỏi: “Boss!”.

Nghiêm Lạc nhìn tòa nhà C này, cau mày lại: “Cô ấyđâu?”.

“Ở cửa thang máy.”

“Gọi Cao Lôi đến phong tỏa tòa nhà, ác linh chắc chắnđang ở trong này.” Nghiêm Lạc vừa nói vừa đi vào trong.

Thư Đồng cảm thấy rất phấn khích, đây là lần đầu tiênBoss đến xử lý một vụ án nhỏ, đúng là quá không bình thường, biểu cảm của anhkhi gặp mặt người được bảo vệ, cô nhất định phải xem kỹ càng cẩn thận.

Đáng tiếc đợi cô đi đến nơi, lại chỉ nhìn thấy bộ mặtxám xịt của Boss, bởi vì trước cửa thang máy một bóng người cũng chẳng có.

Chính tại lúc đó Tiểu Tiểu đang trong thang máy, đứngsau lưng người hàng xóm ở tầng năm. Vừa rồi cô nhìn thấy Thư Đồng bận rộn khôngngừng, lại xua tay ra hiệu bảo cô tự lên trên, thế là liền yên tâm một mình vàothang máy. Dù gì trong tòa nhà này rất an toàn, trên người cô còn mang cả bùatrấn quỷ nữa, không có gì đáng lo cả.

Thang máy dừng lại ở tầng năm, người hàng xóm kia chàohỏi cô mấy câu rồi đi ra. Ngoài cửa thang máy có một thằng bé khoảng năm, sáutuổi đang đứng, nó cứ nhìn người vừa ra khỏi thang máy kia, lại quay sang nhìnTiểu Tiểu, dường như cân nhắc xem có nên vào thang máy hay không.

Tiểu Tiểu ấn nút giữ cửa, cười cười với nó: “Em đangmuốn xuống phải không? Thang này đang đi lên đó”.

Thằng bé bước vào trong thang máy, xem ra là muốn lêntầng. Tiểu Tiểu lại hỏi: “Em lên tầng mấy?”. Trong lòng cô thấy thằng nhóc nàythật kỳ lạ, tại sao lại không có người lớn đi cùng.

Thằng bé vẫn không nói gì, nó quay đầu nhìn nhìn TiểuTiểu. Lúc này Tiểu Tiểu mới phát hiện ra trên cổ thằng bé có mấy vết bầm, chúnghình như vẫn còn mới, vết thương rất nặng, có thể thấy người động thủ với nólúc đó thực sự muốn ép nó vào chỗ chết. Tiểu Tiểu trong chốc lát liền cảm thấyphẫn nộ, là loại người nào lại đi đối xử với một đứa trẻ như vậy?

Tiểu Tiểu quỳ xuống gần sát với thằng bé, kéo nó hỏi:“Cổ của em vì sao mà bị thương, là ai bắt nạt em? Bố mẹ em đâu?”.

Còn chưa đợi thằng bé mở miệng, Tiểu Tiểu đã ngửi thấymùi cháy khét nhàn nhạt, trong lòng vô cùng kinh hãi, cô ngẩng đầu nhìn vào mắtnó. Đó không phải là ánh mắt nên có của một đứa trẻ con!

Trong tòa nhà này có hai thang máy, một chiếc dừng ởtầng hai mươi sáu trên cùng, rõ ràng đang đi xuống, một chiếc đến tầng mườihai, vẫn còn đang lên trên. Nghiêm Lạc nhìn cửa thang máy, cặp mắt nheo lại vẻcân nhắc. Anh đột nhiên quay người chạy vào lối cầu thang bộ, Thư Đồng cũngnhanh chóng theo sau. Nghiêm Lạc nói: “Phong tỏa tòa nhà, mỗi người ra vào đềuphải kiểm tra, bao gồm cả trẻ con và động vật”.

Trong cầu thang không có người, cũng không có camera,tốc độ của Nghiêm Lạc rất nhanh, lời còn chưa nói xong, người đã mất dạng rồi.Chỉ trong chốc lát, anh đã xuất hiện ở cửa cầu thang tầng mười lăm, nhanh chóngđẩy cửa thoát hiểm xông ra.

Cửa thang máy cũng mở cùng lúc, một thằng bé thuận thếđổ nhào ra khỏi cửa. Trong thang máy là tiếng thét kinh hoàng của Tiểu Tiểu,hai tay cô không ngừng đánh lên người mình. Lúc này dường như mới ý thức đượccửa vừa mở, cô vội vàng chạy ra ngoài, lảo đảo như muốn ngã.

Nghiêm Lạc kéo đứa trẻ ra ngoài, lại vội vàng đưa tayđỡ Tiểu Tiểu, nhưng khi anh chạm vào cô, thì dường như chạm phải một thứ vôhình. Cơ thể của Tiểu Tiểu xuyên qua cánh tay anh, đổ sập xuống đất, nằm cứngđơ. Nghiêm Lạc biến sắc, không chạm vào cô nữa, chỉ có thể quỳ xuống bên cạnhan ủi nói: “Đừng sợ hãi, đừng hoảng loạn, chỉ là ảo giác mà thôi”.

Tiểu Tiểu bị ngã một cái, dường như cũng tỉnh táo hơnchút, cô không hét nữa, thở dốc, nhìn nhìn cơ thể mình rồi sờ sờ, không cònthấy lũ nhện đáng sợ kia nữa, chẳng có thứ gì cắn cô cả. Cô lẩm bẩm lặp lại câunói của Nghiêm Lạc: “Là ảo giác, chỉ là ảo giác”.

“Đúng, là ảo giác, đừng sợ.”

Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng nói thì quay lại nhìn, hơisững người, ngốc nghếch hỏi: “Nghiêm Lạc?”.

Đó là khuôn mặt tuấn tú đẹp trai cô nhìn thấy vô sốlần trong tiệm Waiting. Đó là người đứng sau cửa kính nhếch khóe môi cười cô,còn mở chiếc ô ra giữa trời mưa, cô còn nhớ.

“Đúng, tôi là Nghiêm Lạc.” Chính xác là giọng nói trầmthấp rất hay trong điện thoại kia.

Tiểu Tiểu vẫn còn chút sợ hãi, vừa rồi cô dường nhưnhìn thấy mình xuyên qua cánh tay anh, cô có phải là đã biến thành linh hồn bịép ra khỏi cơ thể rồi không?

“Là ảo giác?” Cô không xác định nổi, cẩn thận giơ tayra, sờ vào cánh tay Nghiêm Lạc.

Nghiêm Lạc dường như do dự một chút, muốn tránh đitheo bản năng, nhưng thấy dáng vẻ sợ hãi kia của Tiểu Tiểu, cuối cùng anh vẫnkhông động đậy, mặc cho tay cô sờ lên cánh tay mình.

Cánh tay của anh rất săn chắc, Tiểu Tiểu cảm nhận đượccả những đường gân rắn rỏi dưới lớp áo sơ mi của anh, cô còn có thể cảm thấyhơi ấm từ cơ thể anh. Tiểu Tiểu có chút kích động, nước mắt tuôn ra, thì ra côvẫn ổn? Cô chưa phải là một linh hồn.

Tiểu Tiểu thuận theo cánh tay của anh sờ lên trên, cảmthấy cơ thể dưới bàn tay mình thật là chân thực, cô thực sự có thể cảm nhậnđược. Hai tay Tiểu Tiểu sờ qua sờ lại, hoàn toàn không ý thức được mình đangđùa bỡn lưu manh với người đàn ông lạ.

Sau đó cuối cùng cô không kìm được nhào vào lòng anhkhóc nức nở: “Vừa rồi thật sự là ảo giác? Nhưng tôi đánh nó rồi, tôi lại đánhmột đứa trẻ. Nó đột nhiên xông đến, tôi rất khó chịu, muốn nôn, liền đẩy nó. Nóbóp cổ tôi, rất mạnh. Tôi liền bắt đầu đánh nó, tôi còn cầm lá bùa dán vào đầunó. Sau đó thì có rất nhiều nhện bò lên người cắn tôi…”. Cô nói lung tung lộnxộn. Lúc này Tiểu Tiểu thực sự đã cảm thấy an toàn, chỉ là những kinh hãi hoảnghốt vừa rồi vẫn không kìm được mà tuôn ra ngoài thôi.

Nghiêm Lạc vẫn cảm thấy không chắc chắn, chậm rãi đưatay chạm vào vai cô. Lần này, tay của anh không xuyên qua cơ thể cô nữa. Cô dựavào lòng anh khóc nức nở nói: “Tôi thực sự vẫn tồn tại”. Nghiêm Lạc nhắm mắtlại, xem ra lời giải thích mang tính trấn an của anh khi nãy không dùng đượcrồi. Anh cảm thấy Tiểu Tiểu ôm anh rất chặt, cô đang sợ hãi vô cùng. Nghiêm Lạcan ủi vỗ về cô, ép hai cánh tay lại, ôm chặt cô vào lòng.

Cô gái nhát gan này, cô không biết rằng năng lực củacô còn mạnh hơn cả anh tưởng tượng.