Heo Yêu Diêm Vương

Chương 47



Buổi sáng hôm sau, Chúc Tiểu Tiểu bị tiếng chuông tinnhắn điện thoại đánh thức, cô với cái đồng hồ hẹn giờ trên đầu giường nhìn, mớichín giờ. Cũng chẳng biết tối qua đi ngủ lúc mấy giờ, nhưng lúc này cô vẫn cònrất buồn ngủ. Cô cố gắng vận động cái đầu đang mơ màng của mình để đọc tinnhắn. Tin nhắn lại là do Boss gửi, bên trên viết: "Bà Nghiêm, ông Nghiêmyêu bà".

Chúc Tiểu Tiểu cười, đọc lại một lượt, trong lòng bỗngthấy ngọt ngào. Cô nhớ ra hình như tối hôm qua, khi cô đang mơ màng, Boss cũngnói điều đó, chính miệng anh nói.

Bây giờ Chúc Tiểu Tiểu đã hoàn toàn tỉnh táo, khôngđược, cô phải bắt ông Nghiêm chính miệng nói lại lần nữa với cô, hôm qua côchưa nghe rõ. Lúc này cô mới phát hiện, ông Nghiêm không còn ở bên cạnh. Cô bòdậy, gọi mấy tiếng, không có người đáp lời. Chúc Tiểu Tiểu khoác áo ngủ lên, đikhắp các phòng tìm một lượt, đều không thấy. Cuối cùng trên bàn ăn, cô tìm đượcmột mẩu giấy. Đó là do Nghiêm Lạc để lại, nói anh ra ngoài làm việc, đồ ăn đãchuẩn bị xong, bảo cô tự mình hâm nóng một chút.

Chúc Tiểu Tiểu trong lòng có chút hoảng sợ, anh đã nhưthế rồi, còn có việc gì phải làm? Anh làm sao có thể chạy loạn khắp nơi nhưvậy? Ngộ nhỡ đột nhiên ma tính bộc phát, lại không tìm được anh ở đâu thì phảilàm thế nào?

Chúc Tiểu Tiểu vội vàng gọi điện cho Tề Nghiên La. TềNghiên La nghe thấy cũng sốt ruột, nói sẽ đi tìm, bảo Chúc Tiểu Tiểu đợi tintức. Chúc Tiểu Tiểu xông vào nhà tắm, tắm rửa một trận, thay quần áo, rồi lậptức lái xe đến cao ốc Đế Cảnh, trong lòng lo lắng không thôi. Lúc sắp đến nơi,Tề Nghiên La gọi điện đến: "Heo Con, anh mình đi tìm Cửu Thiên Huyền Nữ,mình gửi địa chỉ vào điện thoại của cậu rồi, bây giờ mình cũng phải quađó".

Chúc Tiểu Tiểu lấy được địa chỉ, tức tốc đánh vô lăng,lái xe về phía ấy. Địa điểm khá gần cao ốc Đế Cảnh, chỉ cách hai con đường,trong một tòa nhà ba tầng thuộc khu dân cư. Chúc Tiểu Tiểu dừng xe liền chạylên trên, cô vừa mới đến, cửa đã mở ra, người mở cửa chính là Nghiêm Lạc.

Chúc Tiểu Tiểu không nói lời nào, lao đến ôm trọn lấyanh: "Boss".

Nghiêm Lạc vỗ lưng cô an ủi. Cô đeo đá tinh hồn củaanh, vừa mới đến gần, anh liền cảm ứng được, cho nên đi ra mở cửa, không ngờphản ứng của cô lại mạnh thế này.

Anh kéo cô ra, nhìn cô, hỏi: "Đã ăn cơmchưa?".

Chúc Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không thấy anh đâu, emlo lắng".

Anh khẽ thở dài: "Dù có thế nào, em cũng phảichăm sóc tốt cho bản thân mình trước". Nếu anh không ở bên nữa, dáng vẻ côthế này, anh làm sao yên tâm được?

Chúc Tiểu Tiểu lắc đầu, lại ôm lấy anh, ôm thật chặt, bâygiờ ôm nhiều hơn một chút coi như được một chút.

Cửu Thiên Huyền Nữ nặng nề ho mấy tiếng, nhìn bộ dạnghai người này xem, còn coi những người trong phòng ra gì nữa không chứ?

Chúc Tiểu Tiểu từ trong lòng Nghiêm Lạc thò đầu ranhìn nhìn, ở đây không ít người, Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ đều có mặt, CửuThiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ, còn có người của Huyền Thiên phái, ngồiđầy một phòng.

Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt lên, ngẫm nghĩ, cuối cùngvẫn mặc kệ, Boss là của cô, cô muốn ôm thì ôm. Nhưng thấy người trong phòng,sắc mặt đều không tốt lắm, Chúc Tiểu Tiểu thấp thỏm, nhỏ tiếng hỏi: "Boss,anh đến đây làm gì?".

"Anh đến nói cho Cửu Thiên Huyền Nữ biết tìnhtrạng của mình, nếu không, đến khi anh thật sự xảy ra chuyện, e rằng sẽ làm mọingười bị thương. Anh muốn cùng thương lượng một chút với bà ấy, xem có biệnpháp gì không."

Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, giọng nói không lớn không nhỏ:"Bà ấy luôn ức hiếp anh, ngoại trừ giết anh ra, còn có thể có biện phápgì. Em nếu như đến muộn, có phải sẽ không nhìn thấy anh nữa không?".

Cửu Thiên Huyền Nữ giận dữ: "Heo Con, lời này củacon là ý gì?". Mới mấy trăm năm không gặp, nha đầu này nửa chút lễ phépcũng không biết nữa!

Chúc Tiểu Tiểu chẳng để ý đến bà, lại nói với NghiêmLạc: "Boss, anh chuyển thế nhé, nhân lúc vẫn chưa thành ma, anh đầu thailàm người. Ma tính dần dần sẽ mất thôi".

Nghiêm Lạc xoa hai má cô, trong lòng vạn phần khôngnỡ: "Heo Con, em còn nhớ em đã nói gì không? Hồn bay phách tán và chuyểnthế làm người, đều là chết, nhưng mà cách chết không giống nhau. Sau khi anhchuyển thế không thể đồng thời sinh ra cùng em, đối với em mà nói, cũng chẳngcó ý nghĩa gì. Em hà tất phải khiến bản thân mình đau khổ thêm nữa".

"Không phải đâu, không phải đâu." Chúc TiểuTiểu đã nói sẽ không khóc nữa, nhưng lúc này nước mắt vẫn không khắc chế nổi màtuôn rơi. "Anh chuyển thế thành người rồi thì vẫn còn có sinh mệnh. Cứ coinhư không nhận ra em, cứ coi như không thích em nữa, nhưng anh còn sống, tronglòng em cũng thoải mái, thoải mái hơn gấp trăm lần so với việc phải chấp nhậnrằng anh không còn nữa. Thật đó, Boss, cầu xin anh, đừng chết, đừng nhẫn tâmnhư thế, đừng rời xa em."

Cô lớn tiếng khóc hu hu, ôm chặt anh không buông. Côkhông biết vì sao mình đột nhiên lại biến thành yếu đuối như vậy. Bởi vì vừamới trải qua hạnh phúc cho nên càng sợ hãi, hay bởi vì Cửu Thiên Huyền Nữ đangở trước mặt cái chết đang cận kề Nghiêm Lạc nên cô mới sợ hãi?

Nghiêm Lạc nghẹn giọng, mỗi một lời cô nói, đều là tâmtrạng năm đó của anh, anh nói không nên lời, chỉ có thể ôm cô thật chặt.

Tất cả mọi người trong phòng đều biết chuyện của họ,nếu như cảm xúc mà cuộc phân ly sáu trăm năm trước mang đến cho những kẻ bàngquan này là nỗi oán hận vì bị phản bội, thì sau sáu trăm năm, sự đau khổ củanhững người yêu nhau lại khiến bọn họ có chút bất lực không biết làm thế nào.

Cửu Thiên Huyền Nữ ở bên cạnh quan sát, rất lâu khôngnói. Thực ra Diêm La đến tìm bà, chủ động gánh chịu tất cả, đã khiến bà tươngđối bất ngờ. Cách làm việc của bà từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, dứt khoát, ratay không lưu tình, Diêm La trong lòng rất rõ. Nếu như bà biết bất kể người nàocó thể thành ma, bà tuyệt đối không để mầm mống tai họa đó tồn tại trong nhângian. Bà biết Diêm La và Heo Con đã thành hôn, độc chú của bà đã bị phá, hóa rasức mạnh của tình yêu thật sự có thể áp đảo cả lời chú mạnh nhất, cũng giốngnhư con người yếu đuối mà lại có thể tiêu trừ ma quái vậy.

Thế giới này, sớm đã vượt quá sức tưởng tượng của bà.

Cho nên vào thời khắc đó, bà đã do dự, bà đột nhiên cóchút lo lắng về hậu quả của việc giết chết Diêm La, bà thậm chí hoài nghi tínhđúng sai của một số sự việc.

Diêm La đứng trước mặt bà, bình thản, thành khẩn, tựtin, thân là một vị thần sắp hóa thành ma, lòng độ lượng của anh khiến bà kinhngạc. Yêu cầu của anh là, hy vọng bà có thể giám sát quản lý anh, vào lúc anhthành ma, hãy giết anh đi, không được để anh có cơ hội làm tổn thương ngườikhác.

Vợ của anh! Khi nhắc đến chữ này, trong giọng nói củaanh tràn đầy tình cảm. Loại tình cảm ấy, Cửu Thiên Huyền Nữ cho rằng mình cũngtừng có, nhưng mà cuối cùng bà phát hiện, đó chẳng qua đều là hư ảo, chỉ có sứcmạnh mới là chân thực. Nhưng mà độc chú của bà lại bị thứ tình cảm này vô hiệuhóa, sự chân thực của sức mạnh không ngờ đã bị phá hủy như vậy.

Đây rốt cuộc là nghĩa gì? Sức mạnh có uy lực hơn haylà tình cảm lớn mạnh hơn? Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn còn chưa nghĩ thông thì TềNghiên La và Tất Mặc Kỳ đã tìm đến, ngay cả Heo Con cũng đến đây rồi.

Cửu Thiên Huyền Nữ biết, bà không thể động thủ giếtDiêm La được.

Bà ho lên mấy tiếng, có ý muốn kéo sự chú ý của haingười đang diễn vở kịch tình yêu đau khổ lại, nhưng Chúc Tiểu Tiểu không để ýđến bà, cứ vùi đầu trong lòng Nghiêm Lạc khóc. Cửu Thiên Huyền Nữ bắt đầu thấykhó chịu, không thèm quản họ nữa, bà nói luôn: "Thực ra có thể không cầnchuyển thế. Hợp sức của mấy người chúng ta lại, trước tiên phong ấn Diêm La,đợi sau khi tìm thấy Tỉnh tuyền thì thả anh ta ra chữa trị. Cứ coi như khôngtìm thấy, Heo Con chẳng qua cũng chỉ sống thọ được mấy chục năm, đợi Heo Conqua đời, khi đó giết chết Diêm La đã bị hóa ma cũng không muộn".

Nghiêm Lạc và Tề Nghiên La, mấy người đều kinh ngạcnhìn Cửu Thiên Huyền Nữ, thật sự không ngờ rằng bà có thể đưa ra một giải phápnhân đạo đến thế.

Chúc Tiểu Tiểu cũng trợn tròn đôi mắt ầng ậng nước,ngẩn ngơ nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ. Cô hỏi: ''Bà vừa nói, bà không giết Boss củatôi nữa, bà nguyện ý giúp đỡ tạm thời phong ấn Boss, bà sẽ không giết anh ấy,có phải không?".

Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn còn tức giận với cách cư xửthiếu lễ độ của cô, nặng nề "hừ" một tiếng: "Ta vẫn phải nóiluôn, nếu anh ta hóa thành ma, phá phong ấn ra ngoài, đương nhiên ta sẽ xuốngtay không nương tình".

Chúc Tiểu Tiểu mừng rỡ hét lên, cô lao đến, mạnh mẽ ômlấy Cửu Thiên Huyền Nữ: "Hóa ra bà không xấu, bà là người tốt. Cảm ơn bà,cảm ơn bà!".

Cô kích động hôn lên mặt Cửu Thiên Huyền Nữ một cái,lại xông ra kéo tay Nghiêm Lạc: "Boss, Boss, được cứu rồi, không phải chếtrồi, anh cũng không cần lo lắng bản thân mình trở thành tội nhân diệt thế cũngkhông cần lo lắng em sẽ buồn. Chúng ta còn có thể ở cùng nhau, cùng lắm thì anhở trong phong ấn, em ở ngoài phong ấn, em sẽ làm quản ngục của anh, không saorồi, không sao rồi".

Cô liến thoắng không ngừng, vui vẻ quay vòng quanh,Nghiêm Lạc kéo cô lại, cau mày, khó coi giống hệt như Cửu Thiên Huyền Nữ:'"Em hôn loạn lên cái gì? Bình tĩnh một chút, sự việc có thể giải quyết làđược rồi".

Tề Nghiên La ở bên cạnh nghìn cảm vạn tạ với Cửu ThiênHuyền Nữ, có Cửu Thiên Huyền Nữ ra tay tương trợ, đương nhiên là không thể tốthơn được nữa.

"Vậy cứ phong ấn Boss ở trong nhà được không? Tôisẽ trông giữ anh ấy." Chúc Tiểu Tiểu ngây thơ muốn sắp xếp mọi chuyện nhưý mình.

"Không được! Phải tìm một chỗ thích hợp giăng kếtgiới làm phong ấn, trong núi là ổn nhất, khỏi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ônhiễm của thành phố này. Hơn nữa chỗ phong ấn, con không được tới gần, năng lựckhác thường của con nói chưa biết chừng sẽ vô ý phá hỏng phong ấn, ngược lạicòn hại đến Diêm La."

Chúc Tiểu Tiểu chu miệng lên, trong lòng dù khôngphục, nhưng hiểu rõ điều Cửu Thiên Huyền Nữ nói là sự thật. Tuy vậy, chỉ cầnthế này thôi, cô cũng rất vui mừng rồi, sự việc đã có cơ xoay chuyển, nếu nhưcô cố gắng một chút, tìm được Tỉnh tuyền, chưa biết chừng Boss có thể rút ngắnthời gian ngồi lao một chút. Nếu không thì, cô cố gắng sông lâu thêm một chút,thì Boss sẽ không cần chết nữa. Dù gì còn sống thì còn hy vọng, điều này thựcsự là tin tốt nhất từ khi sinh ra tới giờ cô từng nghe thấy.

Cửu Thiên Huyền Nữ lại nói: "Được rồi, tất cảđừng đứng như trời trồng ở đây nữa, hai người quay về trước đi, ta sẽ gắng sứctìm chỗ giăng phong ấn, sẽ không vượt quá ngày mai. Thời gian hóa ma cũng chưanói chắc được, chưa chắc chắn khi nào phát tác. A La, ngươi quay về công ty đợita, lát nữa ta tới tìm ngươi. Bắc Âm Vương làm hại thần tộc, không thể bỏ qua,ta nhất định phải trừng phạt ông ta". Bà nói xong, quay sang đệ tử củaHuyền Thiên phái, bắt đầu dặn dò sắp xếp.

Chúc Tiểu Tiểu mặt mày tươi tỉnh định kéo Nghiêm Lạcđi, Cửu Thiên Huyền Nữ đột nhiên quay lại, nói với Nghiêm Lạc: "Tổ hàng masư mà người huấn luyện kia, để ta gặp chút nhé, sau khi người vào phong ấn rồi,cũng không thể để họ bị cô lập không chỗ bám víu". Bà ngập ngừng, tronglòng không tình nguyện lắm, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Bọn họ, rất giỏi!".

Nghiêm Lạc cười, gật đầu. Chúc Tiểu Tiểu giơ cao cánhtay: "Tôi cũng vậy đó, tôi cũng là một trong những thành viên của tổ hàngma kia". Cửu Thiên Huyền Nữ gườm cô một cái, không thèm nhìn cái vẻ đắc ýcủa cô. Nghiêm Lạc kéo cánh tay cô xuống, ôm cô đi ra ngoài.

Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ theo phía sau, nghe thấyTiểu Tiểu ở đằng trước nói: "Boss, chúng ta mau về nhà nhé, anh nấu cơmcho em ăn, sau đó chúng ta làm chút việc, sinh bảo bảo1. Em sinh choanh một tiểu Diêm La, anh ở trong phong ấn cũng có hy vọng".

"Sinh gì mà sinh, em chăm sóc tốt bản thân mìnhlà được rồi."

"Vậy tối qua anh cũng không dùng thứ gì kia, nóichưa biết chừng đã có rồi đó. Mặc kệ, cứ sinh, anh không ở bên cạnh, cũng khôngđể lại bảo bảo cho em, vậy sao được. Em muốn sinh, em là 'phú bà', em nuôiđược, về nhà phải làm ngay." Cô bắt đầu giận dỗi.

1 Bảobảo: Độ tuổi dưới nhi đồng, là cách gọi yêu thương dành cho đứa trẻ, coi nó làthứ quý báu nhất.

Lời của Tiểu Tiểu khiến Nghiêm Lạc hơi ngẩn ra, đúngvậy, anh đích xác là hơi sơ suất rồi, anh rõ ràng sắp không ở bên cạnh cô nữa,lại không cân nhắc đến cuộc sống sau này của cô. Ngoài việc cho cô tiền, mỗingày gửi tin nhắn nói yêu cô, anh còn có thể làm gì, đích xác là chẳng thể tiếptục chăm sóc cho cô nữa.

Con cái, việc này anh chưa từng nghĩ đến, nếu như thậtsự có con rồi, chẳng phải càng tăng thêm gánh nặng cho cô sao?

Chúc Tiểu Tiểu cũng đang nghĩ, con cái, sao trước đâycô không nghĩ tới nhỉ? Nếu có con rồi, cứ coi như không tìm được Tỉnh tuyền,sau mấy chục năm nữa cô mất đi, con cô vẫn còn, Cửu Thiên Huyền Nữ có lẽ sẽ vìthân phận của đứa trẻ mà không giết cha nó. Như vậy, thời gian của anh sẽ nhiềuhơn một chút, có lẽ còn có cơ hội.

"Đi, đi, mau về nhà, chúng ta phải sinhcon." Chúc Tiểu Tiểu kéo Nghiêm Lạc đang nhăn nhó vội vã đi. Nghiêm Lạcvừa đi vừa trách cô không hiểu chuyện, tùy tiện, có ý dẹp tan suy nghĩ đó củacô.

Tề Nghiên La ở phía sau nói với Tất Mặc Kỳ: "Emnghĩ sai rồi. Em cho rằng anh trai em nuôi binh dưỡng tướng suốt sáu trăm nămnhất định sẽ rất lợi hại, kết quả là Heo Con còn thần dũng hơn. Em đúng là đãxem thường cô ấy rồi".

Cửu Thiên Huyền Nữ tuy trên một số phương diện nào đóthì rất cổ hủ, nhưng bà thực sự là người biết giữ lời hứa, vẫn chưa hết hai tưgiờ đồng hồ, bà đã tìm được chỗ thích hợp để giăng kết giới phong ấn.

Khi nhận được tin Chúc Tiểu Tiểu đang mơ màng ngủ. Haitư giờ vừa qua, cô đã rất bận rộn. Cô và Boss đi gặp bố mẹ, sắp xếp xong chohọ, chia tay với họ, nói mình và Boss phải xuất phát rồi. Sau đó lại cùng Bossvà bọn Âm Yến Tư họp, truyền đạt đến họ sự sắp xếp của Cửu Thiên Huyền Nữ,khẳng định sau này đội hàng ma sư bọn họ có thể quay về Công ty Nhã Mã làmviệc.

Có thể quay về công ty, cùng với những đồng đội lâunăm tiếp tục kề vai chiến đấu, đây vẫn là chuyện tốt, nhưng lúc này nghe đượclại khiến người ta thương cảm đến vậy. Song Chúc Tiểu Tiểu lần này chẳng thể đểý đến cảm giác của mọi người nữa, tâm trạng cô cũng đang rất tồi tệ.

Tiểu Tiểu kéo Boss đi, kiên quyết muốn về nhà sinh bảobảo. Thời gian quý báu như vậy, bọn họ ở bên nhau cũng phải tính từng phút.Người của Huyền Thiên phái ở khắp xung quanh cảnh giới, đề phòng trước khi CửuThiên Huyền Nữ tìm được chỗ tốt, Diêm La đột nhiên hóa ma. Nhưng thái độ củaNghiêm Lạc khiến Chúc Tiểu Tiểu rất yên lòng, anh vẫn bình thường, anh sẽ khônghóa ma ngay trong khoảng thời gian hạnh phúc này. Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy anhnhất định có thể chống chọi được, chờ đến khi vào kết giới mới phát tác.

Chúc Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc trải qua một đêm trăngmật bình thường giống như bao cặp vợ chồng mới cưới khác, một đêm cuồng nhiệtlại ngọt ngào. Liên quan đến vấn đề thân mật, cuối cùng đương nhiên vẫn là ChúcTiểu Tiểu thắng, bây giờ cô đã biết đối phó với sự lạnh lùng của Boss như thếnào. Gỗ cây đại thụ có rắn chắc hơn nữa, cứ khoan mãi khoan mãi, kiểu gì cũngphải lên lửa. Tuy sức nóng của nó kinh người, nhưng đó là điều Chúc Tiếu Tiểumuốn. Bọn họ âu yếm nhau, hòa hợp làm một, có đụng chạm bao nhiêu cũng cảm thấykhông đủ, có hôn bao nhiêu cũng vẫn còn thấy thiếu. Chúc Tiểu Tiểu say mê tấmlưng săn chắc của anh, cô cứ sờ mãi, sờ mãi, trong lòng mong muốn đôi cánh ácma không bao giờ mọc ra.

Chúc Tiểu Tiểu còn nói với Nghiêm Lạc: "Boss, đêmnay chúng ta không ngủ nữa, anh phải chuẩn bị thể lực cho tốt, không được ngạimệt. Dù sao anh vào trong kết giới rồi cũng chẳng thể làm được việc gì khác,đến khi đó anh nghỉ ngơi cũng được".

Nghiêm Lạc tắt nụ cười, anh vừa hôn cô vừa đồng ý, cônói gì đều được.

Đêm nay, sau lưng Nghiêm Lạc còn chưa kịp mọc ra đôicánh ác ma, thì kẻ khua môi múa mép là Chúc Tiểu Tiểu đã không trụ được nữa,qua nửa đêm, cô rốt cuộc nằm trong lòng Boss ngủ mất. Vừa ngủ được một lát,hình như cô nghe thấy Nghiêm Lạc nói chuyện cùng ai đó.

Sau rồi, nụ hôn khe khẽ của anh đặt lên gò má cô, ChúcTiểu Tiểu nghe anh nói: "Bà Nghiêm, chúng ta phải xuất phát rồi".

Chúc Tiểu Tiểu mở mắt, ý thức lại, nhìn ra ngoài cửasổ, trời mới tờ mờ sáng. Cô trấn tĩnh dậy khỏi giường, kéo Boss đi tắm uyênương, cô ôm lấy anh cứ hôn mãi hôn mãi. Nước nóng chảy trên mặt, khiến ChúcTiểu Tiểu cảm thấy đau mắt nhưng cô nói với bản thân: Mình không có khóc.

Tắm rửa xong, Tiểu Tiểu chọn một bộ quần áo cho Bossthay, còn cầm túi ra nhét vào mấy bộ quần áo. Trong lòng Nghiêm Lạc hiểu rõ sẽkhông dùng đến, nhưng vẫn tùy cô. Chúc Tiểu Tiểu đặt ảnh chụp chung của bọn họvào trong túi, ngẫm nghĩ, lại cho mấy bức ảnh chụp của mình vào, còn lấy cảchứng nhận kết hôn của bọn họ bỏ vào trong đó. Nghiêm Lạc nhìn theo, thấy mắtmình hơi nóng, không kìm được bước ra khỏi phòng, nói đi chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi Nghiêm Lạc đi ra, Chúc Tiểu Tiểu ngồi đó ngâyra cả hồi, cô bỏ điện thoại của anh vào túi, cho vào đó toàn bộ số pin dự phòngmới mua hôm qua. Có điều, không biết chỗ Cửu Thiên Huyền Nữ tìm được, sau khiphong ấn liệu có sóng liên lạc không.

Hai người lặng lẽ ăn xong bữa sáng, đi xuống lầu, mọingười trong đội hàng ma đang chờ. Tất cả cùng người của Huyền Thiên phái lái xeđến khu ngoại thành phía đông. Tới một chỗ đất bằng phẳng, Cửu Thiên Huyền Nữ,Huyền Thiên Ngọc Nữ, Tề Nghiên La, Tất Mặc Kỳ, Thôi phán quan, Happy, Smile,cùng người của Huyền Thiên phái và địa phủ đều đã có mặt.

Cửu Thiên Huyền Nữ yêu cầu ngoại trừ người giăng kếtgiới ra, tất cả những người còn lại đều ở yên tại chỗ. Nghiêm Lạc nhỏ tiếng bảoChúc Tiểu Tiểu, địa điểm cụ thể của phong ấn là bí mật, càng ít người biết càngtốt. Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng ôm chặt lấy eo anh, cô rất sợ bản thân mình bịgạt ra khỏi danh sách những người được biết bí mật. May mà Cửu Thiên Huyền Nữnhìn cô một cái, nhưng không nói gì.

Sau khi dặn dò xong xuôi, Cửu Thiên Huyền Nữ hô mộttiếng: "Xuất phát". Mấy người chạy lên đỉnh núi xa xa phía sau nhưnhững mũi tên. Nghiêm Lạc cõng Chúc Tiểu Tiểu trên lưng, cùng đi trong nhómngười, rất nhanh đã tiến vào nơi rừng sâu hẻo lánh.

Đây là một ngọn núi khá cao, trên vách núi cheo leo,có một cái ngách rộng đủ người đi. Chúc Tiểu Tiểu nhìn vào, đau lòng nói:"Ở trong đó chắc chắn rất tối".

"Không sao cả, anh không sợ tối." Nghiêm Lạcvuốt tóc cô an ủi.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhìn, duỗi hai tay ra với NghiêmLạc: "Boss, anh đưa em lên trên xem đi, em chỉ nhìn một cái thôi".

Nghiêm Lạc do dự một chút, ôm lấy cô, tung người lênkhe núi đó. Không gian trong khe núi nhìn lớn hơn những gì trông thấy bênngoài, nhưng vẫn rất chật hẹp, âm u lạnh lẽo. Chúc Tiểu Tiểu đặt chiếc túi mangtheo vào bên trong, rất lâu không nói gì.

Nghiêm Lạc nói với cô: "Anh ở trong này chỉ ngồithiền định thần, tu tập nội công, không cần hoạt động, cũng không có cảm giácgì đối với thế giới bên ngoài, sẽ không khó chịu, em yên tâm".

Chúc Tiểu Tiểu ngây dại gật đầu, tay nắm chặt lại,móng tay bấm sâu vào da thịt, cố gắng khắc chế không để mình rơi nước mắt.

Nghiêm Lạc lại khẽ giọng dỗ dành: "Đi xuống nhé,có được không?".

Cô lại gật đầu, ôm chặt lấy anh.

Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ cùng hai caođồ của Huyền Thiên phái, Tề Nghiên La, Tất Mặc Kỳ, Thôi phán quan, tất cả bảyngười, đứng vào vị trí, chỉ còn đợi Nghiêm Lạc.

Chúc Tiểu Tiểu cố gắng nở nụ cười, nói với Nghiêm Lạc:"Boss, anh ở bên trong nghỉ ngơi cho tốt, bọn em sẽ nhanh chóng tìm thấyTỉnh tuyền cứu anh ra ngoài".

Nghiêm Lạc gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu lại nói: "Nếunhư anh buồn chán, thì xem ảnh của em, còn điện thoại nữa, anh có thể gọi hoặcgửi tin nhắn cho em".

Nghiêm Lạc lại gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu mở miệng nhưnglại không biết nói gì nữa. Nghiêm Lạc kéo cô vào trong lòng, Chúc Tiểu Tiểu ômchặt anh, không nỡ buông tay.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Lạc nhẹ nhàng kéo cô ra, nhìncô một lúc lâu, đặt một nụ hôn lên trán cô: "Bà Nghiêm, em nhất định phảichăm sóc bản thân mình thật tốt. Đợi anh ra ngoài, nếu như phát hiện em gầy đihay bị bệnh, anh sẽ tức giận đó".

Chúc Tiểu Tiểu cười, dùng lực gật đầu: "Vậy anhcũng phải thế nhé".

Nghiêm Lạc mỉm cười: ''Đương nhiên rồi". Anhngừng lại một lát, xoa mặt cô, nói: "Có câu nói ba chữ anh vẫn luôn nợ emkhông nói, nhưng anh thực sự mỗi ngày đều nói ở trong lòng". Anh mỉm cười,nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: "Heo Con, anh, yêu...".

Chữ "yêu" vẫn còn chưa thốt ra hoàn chỉnh,nụ cười trên môi anh đột nhiên cứng đơ, sau đó sắc mặt thoáng chốc lạnh tanh.Chúc Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, nhìn Boss yêu quý ngay trước mặt mình chớp mắtcái đã biến thành một kẻ hung dữ độc ác.

Cô sững sờ, bên tai hình như nghe thấy Cửu Thiên HuyềnNữ lớn tiếng hô: "Anh ta hóa ma rồi, động thủ!".

Sau đó một luồng lực đạo lớn ập đến tách cô và Bossra. Cô nhìn thấy Nghiêm Lạc rống lên, vùng vẫy, nhìn thấy mọi người thi triểntrận hình, niệm chú phất tay. Cô nhìn Boss bị ném vào trong khe núi vừa rồi,nhìn khe hở kia từ từ đóng lại, từ từ nhập thành một thể với vách núi, sau đóthì không thấy gì nữa.

Chúc Tiểu Tiểu không biết bản thân mình đang làm gì,cô toàn thân không có sức lực, chỉ ngây dại nhìn những biến đổi trước mặt, cứnhìn mãi, nhìn mãi. Cũng không biết qua bao lâu, Tề Nghiên La đi đến ôm lấy vaicô. Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn A La, vẫn có chút không thể tin, cứ như thếnày mà đã kết thúc rồi sao?

Tề Nghiên La gật đầu với cô, ôm cô, khẽ giọng an ủi.Chúc Tiểu Tiểu nghe không rõ A La đang nói gì, cũng không biết bản thân mình đãquay lại xe như thế nào, cuối cùng gọi cô tỉnh là tiếng chuông tin nhắn.

Chúc Tiểu Tiểu lấy điện thoại ra, chín giờ rồi, tênngười gửi tin nhắn kia viết: Vua của tôi. Chúc Tiểu Tiểu mở ra, nội dung tinnhắn là: "Bà Nghiêm, ông Nghiêm yêu bà!".

Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy điện thoại, bật khóc nức nở,nghĩ đến Boss vừa rồi nói với cô: "Anh thực ra mỗi ngày đều nói ở tronglòng'', Chúc Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy như đứt từng khúc ruột. Boss của cô, khôngcòn nữa rồi, thành ma rồi, bị phong ấn ở chỗ lạnh lẽo u tối kia, mà cô lại bótay không có biện pháp, một chút biện pháp cũng không có.

Mùi vị của tuyệt vọng, hóa ra là thế này.

Chúc Tiểu Tiểu choáng váng về đến nhà, cô ngả đầu xuốngliền ngủ, trên giường dường như còn vương vất mùi hương của Boss, ấm áp, dịudàng vây bủa quanh cô. Cô gạt nước mắt hết lần này đến lần khác. Cô đã đồng ývới Boss sẽ sống thật tốt, cô sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình.

Nhưng thời gian không có Boss trôi qua thật chậm. ChúcTiểu Tiểu đếm từng ngày, dường như đã qua rất lâu rồi, thực ra mới chỉ hai tuầnlễ mà thôi. Mỗi ngày cô gửi tin nhắn cho Nghiêm Lạc, sợ lãng phí điện của anh,mỗi tin nhắn cô đều viết rất dài, cô nói cô yêu anh, cô đợi anh. Nhưng cô thựcsự không biết Boss đã thành ma như vậy rồi có còn biết xem tin nhắn hay khôngnữa, bởi vì từ trước đến giờ cô không hể nhận được tin trả lời.

Thư Đồng và Tiết phi Hà mỗi ngày đều đến ở cùng cô, TềNghiên La cũng thường xuyên đến thăm cô. Chúc Tiểu Tiểu nỗ lực để bản thân mìnhphấn chấn lên, mỗi ngày cô đều quan tâm, hỏi han việc tìm Tỉnh tuyền có tiếntriển gì không, nhưng vẫn chẳng có tin tức tốt. Thế nhưng Âm Yến Tư cũng bảovới cô, đã tìm thấy nơi trú ngụ của Bắc Âm Vương, đó là khu nhà xưởng bỏ hoangở ngoại ô thành phố, Cửu Thiên Huyền Nữ đã dẫn Huyền Thiên phái qua đó bắt ôngta rồi.

Về phần bọn Âm Yến Tư, mấy người dự kiến sẽ tấn côngvào nơi ở ban đầu trong thành phố của Bắc Âm Vương, chỗ đó là nơi cất giấu hồnphách của Đậu Đậu. Mẫn Kỳ đã thăm dò được tất cả những vấn đề về phòng thủ, bốcục, chỗ giữ đồ ở đó, bọn họ toàn bộ đều nắm chắc như lòng bàn tay rồi, chỉ chờbước tấn công cuối cùng, cướp lấy hồn phách của Đậu Đậu mà thôi.

Trận chiến này, cũng là trận đối đầu chính thức cùa ÂmYến Tư và Âm Yến Nam.

Hôm nay, Âm Yến Tư đưa đoàn hàng ma sư đi làm nhiệmvụ, Chúc Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho công ty, được biết Cửu Thiên Huyền Nữ bênkia đưa người đi hai ngày rồi vẫn chưa quay lại.

Chúc Tiểu Tiểu tự mình đăng nhập vào hệ thông tình báocủa công ty, vẫn không có bất kỳ tin tức nào của Tỉnh tuyền và nơi ở của ThủyLinh. Hôm nay tâm trạng Tiểu Tiểu rất không tốt, tâm thần bất ổn. Cô luôn cảmthấy chuyện gì đó sẽ xảy ra, nhưng cũng không chắc có phải do đã đến tháng rồimà chưa thấy gì nên bản thân không thoải mái hay không.

Không sai, kỳ kinh nguyệt của Chúc Tiểu Tiểu sau khichậm mất mấy ngày cuối cùng vẫn đến, mộng đẹp sinh tiểu Diêm La của cô vỡ vụnrồi, thêm vào đó lần này bụng lúc nào cũng đau âm ỉ. Bắt đầu từ hôm đó, cảm xúccủa cô có thể nói là tồi tệ đến cực đỉểm.

Chúc Tiểu Tiểu đầu óc hỗn độn trải qua một ngày, buổitối nằm trên giường mất ngủ. Điện thoại vang lên, là Thư Đồng, cô nói bọn họvừa mới đánh một trận đại thắng. Tìm thấy hồn phách của Đậu Đậu rồi, còn đánhcho Âm Yến Nam tơi bời. Người phụ nữ xấu xa độc ác đó cuối cùng đã bị bắt, lầnnày là bắt ngay tại trận, thêm vào đó, chứng cứ của mấy vụ án trước đây đều chothấy cô ta là hung thủ, thế nên cô ta sẽ bị định tội theo pháp luật, chuyện đóchỉ ngày một ngày hai mà thôi.

Nhưng đáng tiếc là bọn họ lục soát tất cả chỗ đó, cũngkhông tìm thấy đầu mối gì có quan hệ đến ma độc và Tỉnh tuyền. Bây giờ bọn họcùng người của Huyết tộc đang về công ty, chuẩn bị làm phép, dẫn hồn cho ĐậuĐậu. Tiểu quỷ Huyết tộc này chỉ chút nữa thôi là được khôi phục lại như bìnhthường rồi.

Chúc Tiểu Tiểu dập điện thoại, trong lòng vẫn cảm thấyhỗn loạn. Bọn Thư Đồng giành đại thắng, Đậu Đậu được cứu, những điều này đều làtin tức tốt. Vì sao cô vẫn cảm thấy sẽ có chuyện gì không hay xảy ra?

Chúc Tiểu Tiểu ngồi dậy, định đi rót nước uống. Vàolúc này, lại đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, sau đó,một âm thanh kỳ quái khe khẽ u oán từ trong đó truyền đến: "Cứu tôi với,tôi chết oan uổng quá".

Chúc Tiểu Tiểu ý thức được, cầm lấy Tiểu Phấn Hồngđang đặt trên tủ đầu giường, nhìn đổng hồ, không hề phát ra ánh sáng đỏ. Âmthanh kia trong phòng tắm lại vang lên, lần này càng thêm âm u đáng sợ:"Đến ở cùng tôi nhé, tôi một mình rất cô đơn".

Chúc Tiểu Tiểu trong lòng rộn lên, đột nhiên hiểu ra,cô lao đến một tay đẩy cửa phòng tắm, lớn tiếng gọi: "Thủy Linh!".

Vòi nước ngừng chảy, âm thanh kia cũng không thấy nữa.Sau đó "tí tách" trong chốc lát, một chuỗi hạt nước từ trong vòi tràora: "Ai da, ai da, sao lại là cô vậy? Cô thật nhàm chán quá, phải giốngnhư những người khác,, sợ hãi kêu oa oa, vậy mới thú vị chứ".

Chúc Tiểu Tiểu vừa nhìn, thật sự là Thủy Linh, cảmgiác trong lòng không thể diễn đạt nổi, cô lắp bắp gọi: "Thủy Linh".

Thủy Linh nhìn biểu cảm của cô, rung rung giọt nước,giữa không trung biến thành hình người, trầm tư: "Ừm, hóa ra cô nhớ tôinhư thế sớm biết vậy, khi tôi đi qua, đã vào tìm cô chơi rồi".

"Thời gian trước cô đã ở đây? Vì sao cô khôngvào?". Chúc Tiểu Tiểu hét lên như phát cuồng.

"Ai da." Thủy Linh dáng vẻ xấu hổ che mặtlại: "Người ta từ xa nhìn thấy hai người không mặc quần áo ở trên giườnglăn qua lăn lại, người ta xấu hổ mà. Phi lễ vật thị, cho nên liền chuyển đếnchỗ khác chơi". Nó chuyển động mấy vòng, lại nói: "Hơn nữa nhà khácchơi vui hơn, tôi vừa giả quỷ, bọn họ liền kêu oa oa, rất thú vị đó, ha haha... Sau đấy bọn họ còn nói nhỏ vào cái thứ đồ tên là 'điện thoại' kia, rồithì sẽ có xe kêu uuu chạy đến. Một đống người sợ đến phát run, rất thú vị, quávui mà, ha ha ha ha...".

Chúc Tiểu Tiểu không nghe nó huênh hoang, cô nhớ raThủy Linh này rất lắm lời, nếu cứ mặc nó tự do phát huy thì không biết sẽ bịkéo tới tận chỗ nào nữa. Cô cắt ngang lời nó, hỏi: "Thủy Linh, cô biết chỗnào có thể tìm thấy Tỉnh tuyền không?".

"Tỉnh tuyền?" Thủy Linh "roạt" cáitụ thành một khổi nước, lại tản ra: "Tỉnh tuyền đã không còn nữa rồi, bịphong ấn dưới đáy của địa ngục. Tổ tiên tôi nói có rất nhiều kết giới, ai cũngkhông thể tìm được đường. Chính nó đã hại tôi bị giam nhiều năm như vậy, tôi hậnTỉnh tuyền! Nó bị phong ấn ai cũng không tìm được là tốt mà, viên đá dở hơi kiacòn phải giữ làm gì, thật vô nghĩa".

Chúc Tiểu Tiểu lại cắt ngang, nói: "Thủy Linh,tôi phải tìm thấy Tỉnh tuyền, việc này rất quan trọng, cô nghĩ thật kỹ xem cóđược không? Tôi thật sự rất cần nó".

"Nhưng mà tôi thật sự chưa từng thấy qua, hơn nữachuyện quan trọng thông thường đều là chuyện không tốt. Lúc đầu tổ tiên tôi nóivới tôi, viên đá kia rất quan trọng, kết quả tôi liền bị giam suốt bao nhiêunăm. Tôi ghét nhất là việc quan trọng."

Chúc Tiểu Tiểu còn muốn nói gì thì điện thoại vanglên, là Tề Nghiên La gọi, cảm giác kinh hoảng, lo lắng kia lại trào lèn. GiọngTề Nghiên La gấp gáp: "Heo Con, cậu bình tĩnh một chút nghe mình nói, nhấtđịnh phải bình tĩnh. Cửu Thiên Huyền Nữ mất tích rồi, người của bọn mình đếnkhu nhà xưởng bỏ hoang kia điều tra, hình ảnh cuối cùng bọn họ gửi về cho thấy,chỗ bên đó giăng đầy Diệt thần chú, sau đó người của bọn mình cũng mấttích".

"Diệt thần chú? Cho nên Cửu Thiên Huyền Nữ chết rồisao?"

"Không, nhưng e là năng lượng của bà ấy đã bịtiêu diệt toàn bộ rồi."

Trái tim Tiểu Tiểu càng lúc càng hoảng loạn: "ALa, mình không hiểu, đây không phải điều trọng điểm cậu muốn nói đúng không?Rốt cuộc còn có chuyện gì?".

Bên kia Tề Nghiên La im lặng một lát, nói tiếp:"Khi thần chết đi, thì dù hồn bay phách tán, năng lượng của họ vẫn tồntại. Những pháp thuật họ làm trước đây, những phong ấn họ giăng trước đó đềuvẫn còn. Nhưng nếu như năng lượng của thần không còn nữa, thì kết giới phong ấnhọ giăng cũng sẽ mất tác dụng".

Chúc Tiểu Tiểu đứng bật dật, chỉ cảm thấy một cơnchoáng váng: "Boss thì sao, Boss thế nào rồi?".

"Heo Con, không chỉ anh mình, những yêu ma trướcđây bị Cửu Thiên Huyền Nữ phong giữ, toàn bộ đều ra ngoài hết rồi. Điều này cònđáng sợ hơn so với việc Cửu Thiên Huyền Nữ bị giết chết!"

Yêu ma ra khỏi động! Vậy thế giới này...

Chúc Tiểu Tiểu chân mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống đất

Boss đã thành ma ra ngoài rồi, sau đây sẽ xảy rachuyện gì?

Chúc Tiểu Tiểu đờ đẫn đứng ờ đó, rất lâu sau mới tìmlại được thần trí,

A La lại nói: "Heo Con, cậu bây giờ thu dọn chúthành lý chuyển đến công ty, trước mắt tình hình bên ngoài rất loạn, mình khôngthể phái người chăm sóc cậu, cậu chuyển đến công ty sẽ an toàn hơn". Côngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Mình phải cúp máy rồi, còn rất nhiềuviệc cần xử lý. Heo Con, cậu nghe lời đi, mau quay lại công ty".

Tiểu Tiểu dập điện thoại, đứng ngẩn ra. Bát Bát bò lênvai cô, im lặng ủng hộ tinh thần cho cô.

Thủy Linh bên cạnh lúc này mới phát hiện có một chúchuột béo, nó hưng phấn di chuyển nhảy nhót trước mặt chú chuột. Bát Bát dùngcặp mắt đen nhỏ của mình ra sức gườm nó.

Thủy Linh di chuyển một vòng, không phục, đang địnhkêu ca thì Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên quay người chạy về phòng quần áo. Cô vừalấy quần áo mặc lên người, vừa lớn tiếng hét: "Thủy Linh, cô đừng đi nhé,tôi có chuyện cần cô giúp đỡ".

Bát Bát ở bên cạnh vừa nghe thấy lời này, lập tứctrung thành tận tụy bổ nhào đến Thủy Linh. Thủy Linh hóa thành quả cầu nước,xông đến nghênh đón chú chuột béo. "Bụp" một cái, vây Bát Bát lạitrong cầu nước.

Bát Bát vặn vẹo thân hình nhỏ bé, tròn vo, cái đuôidài nhọn chích vào quả cầu nước mấy cái. Thủy Linh "ào" một tiếng tảnra, cười lớn: "Thật thú vị, thật thú vị!".

Bát Bát lừ mắt, lại lao đến.

Khoảng thời gian này Chúc Tiểu Tiểu đau lòng buồn bã,Bát Bát gắng sức ở cùng với cô cũng không hề khiến cô vui vẻ hơn chút nào. Bâygiờ cô mong muốn giữ Thủy Linh này lại, nó đương nhiên phải toàn lực giúp đỡ.

Hai linh vật quấn lấy nhau thành một khối, Chúc TiểuTiểu đã thu dọn xong xuôi. Cô đeo ba lô lên đi đến, nói: "Đừng chơi nữa,chúng ta đi". Cô lấy ra một chiếc bình bùa, thu Thủy Linh vào trong, BátBát tự động nhảy lên vai cô, chui vào ba lô.

Thủy Linh đang chơi vui vẻ, không chú ý một cái liềnbị thu lại, nó gào lớn: "Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài, đừng có nhốttôi lại mà".

Chúc Tiểu Tiểu chạy đến kho xe, lên xe rồi đặt ba lôvà bình bùa trên ghế phụ, vừa khởi động xe vừa nói: “Phải để cô ở trong bìnhchịu ấm ức một chút trước, bây giờ tôi không còn tinh thần để tìm kiếm cô nữađâu".

Thủy Linh ở trong bình đạp, đá, rất không hài lòng:“Tôi đâu có nói muốn đi, người ta ghét nhất là bị nhốt người ta không muốn bịnhốt!".

Chúc Tiểu Tiểu vờ không nghe thấy, vội vã lái xe trongđêm. Bát Bát từ ba lô bò ra, cộc đầu vào cái bình.

Thủy Linh lúc này có chút vui mừng: "Ê, chú chuộtbéo, mày ở cạnh tao vậy nhé".

Bát Bát kêu mấy tiếng "chít chít", móng vuốtnhỏ cào cào, đẩy chiếc bình lăn hai vòng. Thủy Linh không càu nhàu nữa, nó nói:"Vậy được, mày chơi cùng tao một lát, tao sẽ miễn cưỡng ở lại trongnày".

Chúc Tiểu Tiểu không để ý đến hai tên kia rì rì rầmrầm cái gì ở ghế bên cạnh, cô đang rất bối rối, Boss của cô không thấy đâu nữarổi.

Boss thành ma, trong lòng sẽ không còn cô nữa, hoàntoàn biến thành một người khác, không còn là Boss nữa rồi.

Từ sau khi Nghiêm Lạc bị phong ấn, bọn họ liền khôngthể tiếp tục ở bên nhau. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu biết anh đang ở trong vách núikia, ở chỗ cô còn có thể tìm thấy được. Tuy anh thành ma rồi, nhưng vẫn còn mộthy vọng là nước Tỉnh tuyền. Đối với Chúc Tiểu Tiểu mà nói, một khi vẫn còn Tỉnhtuyền thì có lẽ sự việc vẫn còn có cơ xoay chuyển. Cô mong mỏi kỳ tích xảy ra,mong mỏi ma độc có thể giải, mong mỏi bọn họ có thể một ngày nào đó sẽ lại lầnnữa được ở bên nhau.

Nhưng bây giờ Nghiêm Lạc hóa ma phá phong ấn ra ngoài,không biết có làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính bản thân mình,trở thành kẻ thù tàn sát của bọn họ hay không?

Tất cả điều này, Chúc Tiểu Tiểu không dám nghĩ.

Một chút hy vọng vôn tồn tại trong lòng cô, giờ đâygiống như sợi chỉ nhỏ đang giữ một con diều cực lớn. Bất kỳ khi nào, gió lớncũng có thể giật đứt dây diều, và cô sẽ không còn nhìn thấy nó ở phương nàonữa.

Chúc Tiểu Tiểu lúc này lòng rối như tơ, không phânđược rõ là mình đang hoảng loạn, đang lo lắng hay là buồn bã.

Chiếc xe lao đi với vận tốc không ngờ tới cạnh ngọnnúi lớn của khu ngoại thành phía đông lúc đầu phong ấn Nghiêm Lạc. Đường rấtxấu, chiếc xe không vào được nữa. Chúc Tiểu Tiểu dừng lại, mở thùng trang bịphía sau xe, lấy ra công cụ leo núi, đội cái mũ gắn đèn pin lên, đeo chiếc balô to, đi bộ về phía ngọn núi.

Con đường này, lúc đầu là Boss cõng cô đi qua. Khi đótốc độ của anh rất nhanh, nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ cả tuyến đường. Bây giờ côtự mình đi, chậm hơn rất nhiều, nhưng cô cứ bước từng chút một, không do dựtiến về phía ngọn núi lớn tối đen trước mặt.

Bát Bát yên lặng ôm lấy chiếc bình, làm tổ trong balô, thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài nhìn. Chiếc bình truyền đến câu hỏi của ThủyLinh: "'Vì sao phải đến chỗ này vậy?". Đáng tiếc không có ai trả lờinó.

Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng đến được chân núi, nhờvào ánh trăng và chiếc đèn pin, cô trông thấy cái động lớn trên vách núi kiarồi. Vị trí đó chính là địa điểm Boss bị phong ấn.

Chúc Tiểu Tiểu dụi mắt, gạt đi chua xót. Cô đeo trangbị lên, bắt đầu từng bước leo lên cửa động.

Lần này Thủy Linh nhịn không nói gì. Qua rất lâu, nócảm thấy Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng đã dừng lại, sau đó ba lô bị vứt trên mặtđất, tiếp sau đó, nó nghe thấy tiếng khóc đau đớn của Tiểu Tiểu.

Bát Bát từ miệng ba lô chui ra, Thủy Linh cũng đẩy cáibình lăn ra ngoài. Nó xuyên qua chiếc bình nhìn thấy đây là một hang động.

Trong động rất hỗn loạn, mấy bộ quần áo bị xé rách némđầy mặt đất, đến túi hành lý cũng biến thành mảnh vụn. Chúc Tiểu Tiểu ngồi ởcửa động, ôm lấy một tờ giấy và mấy tấm ảnh mà khóc, trên nền đất bên cạnh làmột chiếc điện thoại vỡ nát.

Xem ra trong khắp động này, thứ hoàn hảo không bị hỏngchỉ có tờ giấy và mấy bức ảnh đó.

Chúc Tiểu Tiểu vẫn đang khóc, bi thảm như đứt từngkhúc ruột. Bát Bát bò lên đầu gối cô, yên lặng ở bên cô. Thủy Linh lăn cái bìnhchuyển động trong hang, nó lúc này chỉ muốn lăn bình ra khỏi động, bình rơi vỡrồi thì nó sẽ tự do. Nhưng khi nó nhìn thấy dáng vẻ đau lòng không muốn sốngcủa Chúc Tiểu Tiểu, cũng không hiểu vì sao, nó chẳng muốn đi nữa.

Thủy Linh lăn bình đến bên cạnh Tiểu Tiểu, hắng giọng,nói: "Cô là người đầu tiên tôi nhìn thấy, cô còn rất thú vị. Cái gì đókia... Tôi thực sự không biết Tỉnh tuyền ở đâu, nhưng tôi có thể giúp cô tìmmột chút".

Chúc Tiểu Tiểu từ từ ngừng khóc, quay đầu lại, có chútkinh ngạc, nhìn Thủy Linh, tựa như không hiểu nó vừa nói gì.

Thủy Linh lăn lăn cái bình, lại nói một lần nữa:"Tôi nói, cô vẫn muốn tìm Tỉnh tuyền phải không? Tôi không biết ở đâu,nhưng tôi có thể giúp cô tìm một chút".

Chúc Tiểu Tiểu ngồi một lát, lau nước mắt, nghẹn ngàohỏi: ''Thủy Linh, nếu như đã thành ma rồi, uống Tỉnh tuyền vào, có thể khôiphục lại không?".

"Chắc là được, truyền thuyết cũng nói như vậy,đều nói Tỉnh tuyền có thể tẩy trừ ma tính."

Chúc Tiểu Tiểu khịt mũi, dứt khoát lấy tay áo lau mặt,thu lại tờ giấy chứng nhận kết hôn và những bức ảnh kia, chiếc điện thoại vỡnát cũng được đặt vào trong túi. Sau đó, cô mở cái bình bùa nhốt Thủy Linh ra.

'Thủy Linh, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định phải tìmthấy Tỉnh tuyền, người tôi yêu bị ma độc hại rồi, tôi cần cứu anh ấy. Tôi cầuxin cô, cô nhất định phải giúp đỡ tôi."

Thủy Linh "phụt" một cái từ trong bình tràora, nó cũng không làm loạn, chỉ lắc lắc hạt nước, có chút xấu hổ: "Cô cầuxin tôi à? Chưa từng có người nào cầu xin tôi. Nhưng mà, tôi không thể bảo đảmsẽ tìm thấy. Hơn nữa, tôi cũng không phải có thể tùy tiện đi vào địa phủ".

"Cô đồng ý giúp đỡ, tôi đã rất cảm kích rồi. Tôiđưa cô về công ty, để A La nghĩ cách thả cô vào địa phủ."

Địa phủ đích xác không phải có thể tùy tiện vào được.

Khi Chúc Tiểu Tiểu đưa Bát Bát và Thủy Linh về đếncông ty, nói chuyện này với Tề Nghiên La, Tề Nghiên La rất kinh ngạc: “Thả ThủyLinh vào địa phủ? Địa phủ bây giờ ngập tràn năng lượng tiêu cực, giam giữ toànlà ác linh và hồn phách của yêu ma tà ác không thể cho sống lại, không có bọnmình dẫn đường, địa phủ cực kỳ nguy hiểm".

"Vậy..." Chúc Tiểu Tiểu muốn nói không thểtìm một người dẫn đường sao? Nhưng lời đến bên miệng thì đã vội nuốt lại. Côchợt nhớ, bây giờ yêu ma xuất thế hàng loạt, bọn A La bận đến tối tăm mặt mũi,nào còn có ai rảnh rỗi dẫn đường?

Quả nhiên Tề Nghiên La nói: "Mình bây giờ đến mộtngười cũng không thể rút ra được, tất cả những người quan trọng đều ra ngoàitìm bắt yêu ma rồi. Thời điểm này Huyền Thiên phái đang rối loạn, Cửu ThiênHuyền Nữ xảy ra chuyện, gánh nặng của bà ấy cùng dồn hết lên bọn mình. Chúngthần xa rời trần thế quá lâu, ai tự về chỗ người đó, sớm đã chẳng còn tính tổchức, chỉ mỗi chỗ này là có thể ứng phó được với đại kiếp. Bọn mình đã phong ấnhết khu vực này rồi, tập trung tất cả lực lượng lại. Heo Con, mình cũng rấtmuốn cứu anh trai, nhưng bây giờ mình thực sự không có cách".

Chúc Tiểu Tiểu im lặng không nói, cô biết Tề Nghiên Lanói đúng, nhưng cô cũng không có cách nào, cô không có cách nào mặc kệ Bosskhông quản, cô không có cách nào vứt bỏ bất kỳ một hy vọng nhỏ có thể cứu đượcBoss. Tiểu Tiểu đờ người đứng ở đó, lòng như dao cắt.

Thủy Linh ở bên cạnh tụ những hạt nước thành hìnhngười, nói: "Chẳng thành vấn đề, không cần người dẫn đường, cứ mở cửa địaphủ ra, tôi tự đi được".

"Địa phủ không giống mấy trăm năm trước nữa rồi,đại bộ phận nhân lực trong đó đều đã chuyển đến nhân gian. Bây giờ bên trong,phong ấn trùng trùng, mười tám tầng địa ngục đâu đâu cũng là ác linh, ác hồn,Nếu như cô xông vào nhầm chỗ, sẽ nguy hiểm đến tính mệnh. Bên trong lại khôngphải chỗ nào cũng có nước, không có nguồn nước, năng lượng của cô sẽ yếu đi.”

Thủy Linh "phụt" một cái phun ra chuỗi hạtnước, tức giận sụp xuống thành một vũng. Lúc này, Bát Bát đột nhiên ở trên vaiChúc Tiểu Tiểu kêu "chít chít", nó vung loạn cái đuôi nhỏ, bộ dạngnhư đang hận không thể dùng móng vuốt mà vỗ vào ngực.

Thủy Linh "roạt" một cái lại đứng dậy:"Mày dẫn dường? Mày được không?".

Tề Nghiên La mắt sáng lên: "Đúng rồi, còn có BátBát, nó ở trong địa phủ nhiều năm như vậy, còn đến địa phủ trước cả Heo Con.Sau khi cậu chuyển thế nó vẫn luôn đi theo anh trai mình, phải nói là rất quenthuộc với địa phủ, sợ là còn rành rẽ hơn cả bọn mình ý chứ".

Thủy Linh bắn mấy giọt nước vào Bát Bát: "Ê,không ngờ rằng chú chuột béo mày đây còn có chút nguồn gốc đó".

Bát Bát ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý. Tề Nghiên Lara quyết định, sự việc tiếp theo cứ tiến hành như vậy. Cô cấp tốc chuẩn bị mộtlượt, hai ngày sau, đưa mấy người bọn họ đến cửa địa phủ.

Ở nhân gian, địa phủ có hai cánh cửa, một là trongWaiting, một là nhà hàng Địa Phủ.

Tề Nghiên La làm bùa cho Bát Bát và Thúy Linh để bọnhọ có thể thuận lợi đi qua phong ấn của cửa địa phủ. Sau đó bọn họ vào trongphòng làm việc phía sau tiệm Waiting, từ không trung mở ra một cửa động đen, cônói với Bát Bát và Thủy Linh: "Nếu như hai người tìm thấy Tỉnh tuyền, hãynhớ kỹ địa điểm rồi nhanh chóng quay lại. Chỉ cần xác định có, chúng ta sẽ nghĩcách đi lấy. Nếu như tìm không thấy, cũng không cần ở lại trong đó quá lâu,nhất định phải chú ý an toàn".

Bát Bát kêu "chít chít", đồng ý. Nó đeo mộtchiếc bình nhỏ mở nắp trên lưng, Thủy Linh ở bên trong đó. Chúc Tiểu Tiểu đặtBát Bát lên lòng bàn tay, hôn nhúm lông nhỏ trên đinh đầu nó: "Cảm ơn mày,Bát Bát. Nhớ phải cẩn thận".

Thủy Linh từ miệng bình trào ra hạt nước, yêu cầu: “Ê,có hôn, tôi cũng muốn". Chúc Tiểu Tiểu cũng hôn lên miệng bình: "Cảmơn cô, Thủy Linh".

Bát Bát vẫy đuôi, dụi dụi làm nũng trong lòng bàn tayTiểu Tiểu, sau đó nó rung rung thân hình bé nhỏ béo mũm mĩm, giống như một mũitên đưa Thủy Linh lao vào trong động đen. Động đen từ từ khép lại, căn phònglập tức khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Tề Nghiên La ôm lấy Chúc Tiều Tiểu an ủi: "Đừngquá hy vọng, cứ coi như thật sự tìm thấy rồi, những kết giới phong ấn đó cũngkhông dễ mở ra".

Tiểu Tiểu mún chặt môi, trả lời: "Mình không cóbản lĩnh gì khác, chỉ biết phá phong ấn mà thôi".

"Cậu là con người, mình có thể làm phép để cậu đivào địa phủ, nhung chỗ đó đối với cậu mà nói, e rằng ngang với việc phải lênnúi đao xuống biển lửa."

Chúc Tiểu Tiểu quay lại nhìn Tề Nghiên La, nghiêm túcnói: "Cứ coi như chỉ còn một phần vạn hy vọng, dù phải lên núi đao xuốngbiển lửa mình cũng không sợ".

Nếu như ông Trời nhân từ, có thể cho cô cơ hội lên núidao xuống biển lửa này, vậy thật sự là quá hạnh phúc rồi.

Tề Nghiên La lộ vẻ xúc động, cô ôm thật chặt Chúc TiểuTiểu: "Heo Con...".

"Chúng ta nhất định sẽ có cơ hội, A La, nhất địnhsẽ có." Bất luận xảy ra chuyện gì, đều không thể dập tắt hy vọng tronglòng cô.

Tề Nghiên La tròng mắt nóng bừng, nói không nên lời,chỉ có thể gật đầu. Tâm trạng đối mặt với đại kiếp trời đất của Nghiêm Lạc nămđó, vào giờ phút này cô hoàn toàn cảm nhận được rồi.

Bọn Bát Bát không biết bao giờ mới quay lại, mà lúcnày còn có chuyện quan trọng hơn đợi bọn họ đi làm, thế là Tề Nghiên La cùngChúc Tiểu Tiểu lên xe trở về công ty.

Trên cả quãng đường, khung cảnh xung quanh vẫn bìnhthường, phố xá trước mặt rất đỗi quen thuộc, thành phố này dường như vẫn yênbình, Nhưng Chúc Tiểu Tiểu biết, rất nhiều chuyện đã không còn như vậy nữa, côngơ ngác nhìn những tòa nhà đang lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng nhớ tớiBoss, nhớ vô cùng.

Trong công ty lúc này bận rộn khác thường, Tề NghiênLa vừa mới quay về, Happy liền ra đón: "Nhị Lang Thần đã đến rồi, Huyếttộc cũng đã sắp xếp nhân lực xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Thành phố Cbên kia Lý phán quan và Xích Cước Tiên thu phục Giao Ma rồi, nhưng Lý phán quanbị thương. Nhân lực tiếp ứng đã đến nơi, bây giờ đang đưa ông ấy quay về. XíchCước Tiên ở nguyên đó đợi lệnh, xem trận tiếp theo đi đâu hỗ trợ…”

Bọn họ vừa nói vừa gấp gáp bước đi, rất nhanh chóngmất dạng ở đầu kia phòng họp lớn. Chúc Tiểu Tiểu đi về phía khu vực làm việc,trên vị trí làm việc có rất nhiều khuôn mặt xa lạ. Cô quan sát một chút, pháthiện Hồ Dĩnh hiển nhiên có mặt, cô ta cũng nhìn thấy Tiểu Tiểu, nhưng chỉ lướtqua cô một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục làm.

"Là Hồ tộc, bọn họ đến giúp đỡ xử lý tin tức vàsàng lọc tình báo." Người nói là Tất Mặc Kỳ, theo phía sau anh là bọn ÂmYến Tư, tất cả đều được trang bị đầy đủ.

"Mọi người phải đi đâu?" Chúc Tiểu Tiểu rấtmuốn giúp họ làm việc.

Âm Yến Tư nắm chặt ba lô: "Đi cứu Cửu Thiên HuyềnNữ".

"Mọi người đi?" Đến Cửu Thiên Huyền Nữ cũngbại trận, lẽ nào không phải nên tìm một đại thần lợi hại hơn ra quân mới đúngsao?

"Ở đó giăng đầy Diệt thần chú, thần tộc chúng tôivào trong đó toàn bộ sẽ thành phế vật." Tất Mặc Kỳ cười khổ một cái:"Chỉ đành giao cho bọn Âm Yến Tư vậy. Nếu như có thể cứu Cửu Thiên HuyềnNữ ra, khôi phục lại năng lượng của bà ấy, tình hình sẽ dễ khống chế hơn mộtchút".

Thư Đồng vỗ ngực, lớn tiếng nói: "Yên tâm đi, Tấtlão đại, trong giới hàng ma, đội chúng tôi là giỏi nhất rồi".

Chúc Tiểu Tiểu thấy dáng vẻ của Thư Đồng cũng suýt phìcười. Âm Yến Tư gật đầu với Chúc Tiểu Tiểu và Tất Mặc Kỳ: "Chúng tôi xuấtphát đây".

Cao Lôi, Tư Mã Cần, Tiết Phi Hà, Ray, Thư Đồng, Vu LạcNgôn, Mẫn Kỳ lần lượt đi vào trong thang máy, khi bước qua bên cạnh Chúc TiểuTiểu đều vồ vỗ vai cô hoặc là ôm cô một cái, im lặng cổ vũ.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, mọingười bên trong mỉm cười với cô, cô đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy nănglượng. Những người này đều là bạn của cô, cô không thể chỉ để ý đến đau thương.Việc cứu Boss vẫn còn hy vọng, trước mắt cô có việc quan trọng phải làm.

Tất Mặc Kỳ chào mọi người xong liền quay lại làm việc,Chúc Tiểu Tiểu cũng chạy bước nhỏ đến phòng giám sát tìm vị trí máy tính còntrống ngồi xuống, nói với Chu Duệ đang chỉ huy điều phối: "Tôi đến giúpđỡ".

"Tốt quá, chúng tôi sắp theo dõi không nổi rồi."Chu Duệ nhanh chóng chuyển hình ảnh của một nhiệm vụ bên cạnh cho Chúc TiểuTiểu, nói qua một lượt tình hình với cô. Lúc này máy tính ở một bên khác giámsát thấy tình hình nguy cấp, Chu Duệ lại vội vàng chạy đi hỗ trợ điều khiểnkhống chế.

Chúc Tiểu Tiểu rất nhanh nắm được tình hình nhiệm vụtrước mắt, cô đeo máy liên lạc lên: "Tôi là Chúc Tiểu Tiểu trong phònggiám sát số hai theo dõi hỗ trợ. Tề Thịnh, Tiểu Điền, xin giữ nguyên vị trí,tôi lập tức gửi bản đồ địa hình tầng lầu đến điện thoại của các bạn. Hắc Tử,đường đi bên trái anh hiện đang an toàn, có thể qua đó..

Chúc Tiểu Tiểu mười đầu ngón tay thuần thục gõ trênbàn phím. Cô là một hàng ma sư, là hàng ma sư Boss đích thân huấn luyện. Bossvì thế giới này đã làm rất nhiều việc, cô không thể để anh thất vọng.

Chúc Tiểu Tiểu lần này vừa mới trở về với công việc,liền bận bịu cả một ngày. Cô không ăn gì suốt mười tám giờ đồng hồ, cũng khônghề ngủ. Đánh vật mãi tới khi đồng nghiệp đến đổi ca, cô mới rảnh tay nghỉ ngơimột chút. Tiểu Tiểu nhét vào miệng mấy miếng bánh mỳ, ngả lưng xuống trongphòng nghỉ vốn là chỗ nghỉ tạm của Nghiêm Lạc, ngủ một chút.

Bắc Âm Vương xuất chiêu lần này thật sự quá tàn độc,Cửu Thiên Huyền Nữ mất tích, năng lượng bị áp chế yêu ma bị phong ấn trước giờlần lượt trốn ra ngoài tàn phá, giết chóc nhân gian, giáng cho thần tộc và giớihàng ma một đòn tối tăm mặt mũi.

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy dạ dày trống rỗng, đầu ócchoáng váng, nhưng cô nghĩ đến những điều này, lại không ngủ được. Boss bây giờđang làm gì vậy? Anh có phải đang ở cùng những yêu ma khác không, ở một nơi nàođó tấn công con người hoặc đánh giết thần tộc?

Anh có khỏe không? Còn nhớ đên cô không?

Cô mở điện thoại ra đọc tin nhắn: "Bà Nghiêm, ôngNghiêm yêu bà".

Tin nhắn này hằng ngày đều sẽ gửi đến một lần, mỗi mộtngày, từ trước đến nay chưa từng gián đoạn. Tuy nội dung luôn luôn là một,nhưng Chúc Tiểu Tiểu không nỡ xóa một tin nào.

Ôm lấy điện thoại, trong lòng buổn bã khó chịu, tròngmắt vừa cay vừa xót, nhưng cô kìm nén không khóc. Cô đã từng đồng ý với Boss sẽkiên cường, giờ anh không ở bên, cô càng phải dũng cảm.

Boss, cô nhớ nhung anh đến thế hy vọng anh sẽ khônglàm chuyện xấu, hy vọng anh không bị người của thần tộc giết hại, hy vọng anhchăm sóc thật tốt cho bản thân mình, hy vọng anh không bị lạnh bị đói, hy vọnganh đừng đi quá xa, nếu không thì cứ coi như tìm thấy Tỉnh tuyền cũng khôngbiết phải đến đâu để tìm thấy anh...

Còn hy vọng, anh đừng quên mất cô.

Tuy Tể Nghiên La nói thành ma chỉ là tâm tính hóa ma,ký ức lại không hề mất đi, nhưng Chúc Tiểu Tiểu vẫn rất sợ Boss sẽ quên cô.

Cô từng quên anh sáu kiếp rổi, tuy không phải là cố ý,nhưng cô đích xác đã khiến Boss vì mình mà đau khổ trong thời gian dài như vậy.Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, có lẽ đây là thử thách ông Trời dành cho có. Trongthời gian mấy kiếp của cô không có Boss, tâm trạng Boss có lẽ chính như cô bâygiờ.

Ông Trời công bằng, ông muốn để cô được thể nghiệm mộtchút loại cảm giác này, để cô biết được, Boss vì minh đã phải trả giá những gì.Nếu như tháng năm dài lâu như thế Boss đều có thể kiên cường chống chọi, vậy cônhất định cũng có thể.

Chúc Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, muốn ép bản thân mình ngủmột chút, công việc vẫn còn rất nhiều, cô phải nghỉ ngơi rồi đi thay ca.

Đột nhiên, có một loại cảm giác kỳ lạ trào lên tronglòng, Chúc Tiểu Tiểu mở trừng mắt ra. Cô xông đến bên cửa sổ, rèm cửa chắn lạimột nửa ánh nhìn của cô, cô hoảng hốt dùng lực kéo ra.

Ngoài cửa, cách một lớp kính lạnh lẽo nhìn vào cô,chẳng phải là Nghiêm Lạc cô ngày đêm mong nhớ đó sao?

"Boss." Chúc Tiểu Tiểu kích động hét lớn. Cônhào lên đó muốn mở cửa sổ, nhưng cô nhìn thấy Nghiêm Lạc đột nhiên nhếch miệngcười độc ác. Tiểu Tiểu sững sờ, lúc này mới nhớ ra đó không phài là Boss trướcđây nữa rồi, cô dừng tay lại, ngẩn ngơ nhìn anh.

Thân hình Nghiêm Lạc lắc một cái, đột nhiên lao mạnhvề phía cửa sổ, duỗi tay ra, hướng đến tóm lấy cô.

Chúc Tiểu Tiểu bừng tỉnh lùi lại phía sau, trong lòngcó chút kinh hãi, cửa sổ đối với Boss mà nói, e là cũng dễ phá như đập mộtmiếng đậu phụ.

Nghiêm Lạc xông tới rất nhanh, chớp mắt đã đến bên cửasổ rồi, nhưng chính vào thời khắc anh áp sát tòa cao ốc, một luồng lực đạo mạnhkinh người đột nhiên phát ra, đánh bay Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc ngã lăn xuống,lùi mấy bước, sau đó ổn định lại.

Anh bị ngăn cản, có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn lênChúc Tiểu Tiểu vẻ oán hận.

Anh mắt đó trong chốc lát khiến nước mắt Chúc TiểuTiểu trào ra. Cô từng thấy qua rất nhiều biểu cảm của Boss, lạnh lùng có, tứcgiận có, ngượng ngùng có, nghiêm túc có, dịu dàng có, chiều chuộng cũng có...Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng gặp ánh mắt anh hận thù, lạnh lẽo như thếnày.

Ánh mắt nhìn vào cô.

Cứ như đang nhìn thứ gì khiến anh căm ghét, kẻ thù màanh muốn nhanh chóng tiêu diệt.

Nước mắt Chúc Tiểu Tiểu đong đầy rồi rơi xuống, nhưnglúc này nước mắt của cô đối với Nghiêm Lạc mà nói đã hoàn toàn chẳng còn ýnghĩa. Ánh mặt không biểu cảm duỗi tay, xòe năm đầu ngón tay về phía cửa sổ,lớp kính cửa sổ "cạch cạch" chấn động. Rất rõ ràng, anh đang muốnxông phá kết giới bảo vệ của cao ốc này.

Chúc Tiểu Tiểu lại lùi mấy bước, cô đau đớn tột cùng,chân tay mềm nhũn, trong chốc lát ngồi phệt xuống.

Cửa sổ của cao ốc kiên cố, không phá được, trên mặtNghiêm Lạc bắt đầu hiện lên vẻ phẫn nộ.

Lúc này Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ cùng mấy người xôngvào phòng, thì ra kết giới thần tộc của tòa nhà bị tấn công, mọi người đều cócảm ứng, vội vàng chạy đến kiểm tra.

Nghiêm Lạc cách qua lớp kính đối diện với mọi người,tình thế đối với anh mà nói đương nhiên không tốt, anh nhìn mọi người, sau đóđột nhiên quay lưng rời đi, mất hút như một cơn gió giữa màn đêm.

Tề Nghiên La thở phào một cái, tuy cô đã từng thửtưởng tượng rất nhiều lần, nhưng thật sự đối mặt với anh trai đã hóa ma, côcũng có chút không biết làm thế nào. Cô quay người, nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểungồi trên mặt đất, đang nhìn về hướng Nghiêm Lạc rời đi mà rơi nước mắt.

Mọi người một lúc lâu đều không nói gì, Tề Nghiên Lađứng một lát, cuối cùng lên tiếng: '"Heo Con, anh ấy chắc là muốn lấy đátinh hồn, đá tinh hồn có thể khiến năng lực của anh ấy mạnh hơn. Anh ấy chắcchắn sẽ lại đến, cậu đưa đá tinh hồn cho mình nhé".

"Đây là Boss cho mình, anh ấy nói nó có thể bảovệ mình, mình đeo nó, trong lòng anh ấy sẽ yên tâm." Chúc Tiểu Tiểu giữchặt sợi dây chuyền trước ngực, nhớ lại lời lúc đầu Nghiêm Lạc nói, còn cả biểucảm khi anh tận tay đeo lên cho cô, giọng nói dịu dàng của anh, ngón tay thondài vén tóc cho cô...

Nhưng mà thời gian trôi qua, lại gặp phải cảnh như hômnay, trong mắt anh cũng đã không còn nửa chút tình cảm ấm áp. Đối với anh bâygiờ cô chẳng qua chỉ là kẻ địch chiếm giữ đá tinh hồn của anh.

Tề Nghiên La nghe thấy lời Chúc Tiểu Tiểu thì hơi sữnglại, cô không biết phải khuyên Tiểu Tiểu thế nào mới được, ngẫm nghĩ, cuối cùngvẫn bỏ cuộc, đổi cách nói: "Vậy cậu không được rời khỏi tòa nhà này, trongnày có kết giới bảo vệ của thần tộc, anh ấy tạm thời sẽ không làm cậu bị thươngđược".

Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, cúi đầu lặng lẽ rơi nướcmắt. Tề Nghiên La thở dài, quay đầu ra hiệu, Tất Mặc Kỳ hiểu ý đưa mọi ngườirời đi. Tề Nghiên La kéo Chúc Tiểu Tiểu dậy, đẩy cô lên giường, kéo chăn đắpcho cô: "Cậu mệt rồi, ngủ một lát nhé".

Tề Nghiên La duỗi tay ra, nhẹ nhàng điểm lên trán TiểuTiểu, Chúc Tiểu Tiểu nhìn động tác của cô, lại nhớ đến Boss cũng từng dùng cáchnày với mình. Loại pháp thuật đó có thể khiến người ta ngủ ngon, Boss đau lòngcho cô, muốn để cô ngủ thật ngon.

Nước mắt Tiểu Tiểu lại trào ra, cô khẽ giọng nói:"A La, trong động đó cái gì cũng bị phá rồi, chỉ có chứng nhận kết hôn củamình và Boss với ảnh là vẫn còn. Anh ấy xé quần áo, đập điện thoại, nhưng nhữngtờ giấy mỏng manh đó, anh ấy lại không làm hỏng. Boss vẫn nhớ đến mình, tronglòng anh ấy vẫn có mình".

Vừa trải qua những tình cảnh như vậy, bây giờ lời TiểuTiểu nói ra rõ ràng là vô cùng mệt mỏi, yếu ớt. Tề Nghiên La "ùm" mộttiếng, tiếp tục làm phép. Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng từ từ nhắm mắt, những giọtlệ vẫn còn vương lại, cô đấu tranh nói thêm một câu: "Thật đó, trong lònganh ấy có mình", giọng nói nhẹ tênh, cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ.

Nhưng giấc này, Chúc Tiểu Tiểu ngủ không được ngon. Cônghe thấy Boss ấm áp gọi mình là Heo Con, cô cảm nhận được anh đang dịu dàngvuốt tóc cô, cô nhìn thấy Bát Bát và Thủy Linh quay lại, bọn chúng mang nướcTỉnh tuyền về. Hóa ra Tỉnh tuyền không hề bị phong ấn, ở dưới địa phủ chảy khắpmặt đất. Boss mỉm cười uống nước Tỉnh tuyền, sau đó kéo tay cô, nói với cô:"Bà Nghiêm, anh quay về rồi".

Hình ảnh trong mơ rất nhiều, rất đẹp, nhưng khi ChúcTiểu Tiểu mở mắt ra, những gì cô thấy lại là căn phòng trống không, những gìđẹp đẽ khi nãy đều chưa từng xảy ra. Cô quay về hiện thực, bật dậy, tắm rửathay quần áo, xuống lầu chạy đến khu làm việc.

Lúc này đã là hai giờ chiều, Bát Bát và Thủy Linh vẫnchưa có tin tức. Hiện đang là thời gian giao ban, những người ca sáng lúc nàymới có thể thở ra một hơi, ngồi trên vị trí ôm lấy hộp cơm. Chúc Tiểu Tiểu chạyđến phòng giám sát, được phân một hộp cơm, khẩu vị cô được Boss nuông chiều lúcnày cũng không có quyền lựa chọn nữa, chỉ đành ăn mà chẳng biết mùi vị thế nào.Chu Duệ thức đêm, mắt đỏ hồng, lúc này đang chỉ đạo tiểu tổ dùng webcam đốithoại với bọn Âm Yến Tư.

"Từ hình ảnh trong không trung máy bay trinh sátchụp về, thêm vào đó là bản đồ kiến trúc cũ đã được bổ sung trước đây, chúngtôi chỉ có thể chỉnh lý ra bản đồ không gian thế này, những thứ khác sợ là phảiđợi khi mọi người vào trong rồi, lắp máy giám sát siêu nhỏ, mới nhìn rađược." Chu Duệ bên này có bốn màn hình giám sát, anh nói tiếp: "NữVương A La cho rằng Bắc Âm Vương chắc cũng đã thành ma, nếu không thì Diệt thầnchú đối với ông ta cũng sẽ gây bất lợi".

"Nếu như ông ta thành ma rồi, thì hoàn toàn cóthể giải thích vì sao ông ta muốn thả nhiều yêu ma ra ngoài như thế."

"Cho nên mọi người làm việc cần phải cẩn thận, ởtrong đó rất có thể còn nhiều thứ quỷ quái khác chứ không phải chỉ mình Bắc ÂmVương."

"Bên trong rất phức tạp, tôi đi vào một chuyếnkhó mà bao quát hết được, đã tiêu phí không ít thời gian. Trên lối vào, chỗ nàocũng có người trông giữ, khắp nơi đều là Diệt thần chú. Hẳn là lúc đó, sau khidẫn bọn Cửu Thiên Huyền Nữ vào trong, ông ta đã bổ sung bùa chú thêm một lượtrồi. Cho nên bọn Cửu Thiên Huyền Nữ liền bị nhốt trong đó. Phát hiện có một hốlớn chất rất nhiều thi thể, tôi gửi hình ảnh cho mọi người rồi." Người nóilà Mẫn Kỳ, anh làm quân tiên phong đi trước thăm dò, nhưng thu hoạch lại khônglớn.

"Ở đó có năm người là đệ tử của Huyền Thiên pháichúng tôi." Trên màn hình hiển thị hình ảnh vừa mới gửi đến, người củaHuyền Thiên phái vừa nhìn thấy, liền, cất tiếng khóc hu hu.

“Hai hàng ma sư công ty phái đi trinh sát trước đócũng ở bên trong, những người khác nhìn không rõ lắm, bọn chúng đem thi thể vứtnhư thế này sao?" Chu Duệ tức đến mức giọng nói tắc nghẹn.

"E là không phải vứt đi, tôi cảm thấy có khả nănglà thực phẩm dự trữ, vết máu ở đó không bình thường, Bắc Âm Vương nuôi không ítyêu thú." Ý nghĩa của câu nói này, mọi người đều hiểu rõ, nhóm người trầmmặc một lát.

Âm Yến Tư tiếp lời nói: "Chín giờ tối chúng tôibắt đầu hành động, Mẫn Kỳ cùng tôi và Vu Lạc Ngôn đánh trận đầu, đi tìm chỗ CửuThiên Huyền Nữ bị giam. Thư Đồng, Tư Mã, Phi Hà đưa đội tới bảo vệ, dẫn ngườibên trong ra ngoài. Cao Lôi và Ray ở vòng ngoài chỉ huy toàn tổ phá trận, thanhlý Diệt thần chú. Những vấn đề khác, chúng ta đến khi đó tùy cơ hành sự".

"Được rồi, chúng tôi bên này toàn lực phối hợp.Tất cả đã chuẩn bị xong rồi, xe cung cấp đang vận chuyển trang bị cỡ lớn đếnđó, trước bảy giờ sẽ đến chỗ mọi người. Máy bay trinh sát đã điều động, tối naysẽ ở trên không hỗ trợ. Còn có nhân lực của bốn tổ hàng ma sư rút ra điều độngđến, làm hậu viện cho mọi người, bọn họ xuất phát rồi, một giờ nửa đến nơi. Tấtlão đại bây giờ đến thành phố D, anh ấy xong việc bên kia sẽ tới đó, hỗ trợvòng ngoài cho mọi người.”

"Vậy được, tạm thời không có chuyện gì, chúng tôitoàn bộ đều đi ngủ để bồi dưỡng thể lực, buổi tối gặp." Âm Yến Tư bên kiatắt thiết bị liên lạc, Chu Duệ lại tranh thủ thời gian sắp xếp công việc bênnày, dặn dò một lượt. Chúc Tiểu Tiểu nói với tiểu tổ của Chu Duệ: "Mọingười cũng mau đi ngủ một giấc, buổi tối là trận chiến lớn, vẫn phải dưỡng tinhthần cho tốt. Những công việc trên tay giao lại cho chúng tôi, yên tâm, nhấtđịnh sẽ làm tốt".

Chu Duệ gật đầu, mấy người tản ra đi ngủ. Chúc TiểuTiểu ngồi lên vị trí, chỉnh lý ra bản đồ kết cấu kiến trúc, lại ghép kết cấuđịa hình thực tế bên trong mà Mẫn Kỳ thăm dò được vào đó, lựa chọn và đánh dấuvị trí thích hợp để đánh đạn nổ, lắp đặt bùa chú. Bùa phá chú của Diệt thần chúcó mấy loại, bọn Chu Duệ đã dò ra rồi, Chúc Tiểu Tiểu lại kiểm tra một lượt,làm ký hiệu từng loại, gửi toàn bộ cho tổ hậu viện và bọn Âm Yến Tư.

Thành phố D bên kia, Tất Mặc Kỳ cùng một yêu ma mớichạy ra đã bắt đầu trận chiến. Chúc Tiểu Tiểu lại chuyển tới hỗ trợ giám sát,tìm tư liệu.

Đến hơn bảy giờ tối, bọn Chu Duệ quay lại, chỗ Âm YếnTư bên kia, xe cung cấp trang bị và đội hậu viện, toàn bộ cũng vào vị trí xongxuôi, máy bay trinh sát ở gần đó đã sẵn sàng, tất cả các trang bị cỡ lớn vàthiết bị quân sự loại nặng đều hoàn tất lắp đặt thuốc nổ. Tề Nghiên La đíchthân đến phòng giám sát đốc thúc chỉ đạo, nhân lực hai bên đều đã lắp đặt xonghết các thiết bị giám sát, chỉ huy.

Bọn Âm Yến Tư và người của công ty kiểm tra, xác nhậnmột lần cuối cùng. Để đảm bảo những người thuộc thần tộc bị bắt được an toàn,thiết bị quân sự tấn công cỡ lớn nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ không sửdụng. Tất cả nhân lực bên quân đội tham gia hành động đều ở tuyến sau chuẩn bịchiến đấu, tránh gặp phải sự tấn công của yêu thú, ma quái. Mấy tổ hàng ma sưđều phân công, xác nhận xong hành động, tất cả xoa tay, vặn nắm đấm, sẵn sàngnghênh đón trận chiến ác liệt sắp tới.

"Tôi nghĩ không cần nói lại lần nữa tính quantrọng của hành động lần này. Xin mọi người khi làm việc, bằng mọi giá, hãy đemCửu Thiên Huyền Nữ quay lại." Tề Nghiên La trong phòng giám sát hạ lệnh rõràng đối với tất cả thành viên tham gia hành động.

"Hiểu rõ!"

Đối với tất cả mọi người mà nói, ý nghĩa của trậnchiến này mãi mãi quan trọng hơn bất kỳ một trận chiến nào khác.

Đối với thần tộc mà nói, Cửu Thiên Huyền Nữ là chiếnthần, bà đại biểu cho tinh thần chiến đấu và lực lượng lớn mạnh anh dũng khônggì có thể khuất phục của thần tộc. Nếu như bà bình an quay lại, thì sẽ giốngnhư một vị tướng có khả năng chấn hưng sĩ khí. Nếu bà khôi phục được nănglượng, có lẽ kết giới phong ấn sẽ lại lần nữa sinh hiệu lực, đối với toàn bộcục diện cũng có tác dụng vô cùng tích cực.

Mà các hàng ma sư loài người thì đều muốn xem xem, mộtsự kiện như thế này, các đại thần cũng cần con người bọn họ đi cứu viện thì kếtquả sẽ đến đâu. Nếu như thành công, đó thật sự là một việc làm hiếm hoi giúpcon người có thể ngẩng cao đầu trước mặt thần giới. Sự việc liên quan đến tônnghiêm của loài người, không thể không cẩn trọng quan tâm.

Người của Huyền Thiên phái làm sao không cảm thấy khóchịu, nhưng đối mặt với trận Diệt thần chú lớn mạnh, hình như hy vọng mịt mùlại chỉ có thể gửi gắm lên những hàng ma sư từ trước đến giờ vẫn luôn bị bọn họcoi thường này.

Mỗi người có tâm tư của riêng mình, mỗi người có cảmnhận của riêng mình, nhưng mọi người đều khát khao thắng lợi, hy vọng trậnchiến này có thể thành công giải cứu Cửu Thiên Huyền Nữ.

Thời gian từng chút từng chút đến gần, huyết dịch từngngười bắt đầu cuộn lên như sóng.

Vào lúc này Chúc Tiểu Tiểu cũng nhận được tin tứckhiến cô vô cùng kích động... Thủy Linh và Bát Bát quay về rồi!

Chúc Tiểu Tiểu cấp tốc lao lên tầng ba mươi bảy, lúcnày Bát Bát thân hình bé nhỏ tròn vo đang nằm trên giường trong phòng chữabệnh, bên cạnh, một bác sĩ đang xử lý vết thương cho nó. Bình nước nhỏ đặt trênđầu giường, nhưng không nhìn thấy Thủy Linh ríu rít nhảy nhót nữa.

Chúc Tiểu Tiểu chôn chân ở cửa phòng, cô do dự khôngdám bước vào. Hai đứa nó làm sao rồi? Có phải đã nguy hiểm đến tính mạng không?Có phải kết quả thăm dò không tốt không?

Chúc Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, chầm chậm đi đến bêngiường. Bát Bát yếu ớt nằm đó, hé mắt nhìn cô một cái rồi nhắm lại.

"Bát Bát..." Tiểu Tiểu khẽ gọi, tay run runvuốt lên cái đầu nhỏ của nó.

"Nó bị thương rất nặng, nhưng không nguy hiểm đếntính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian." Bác sĩ bên cạnh bận rộn làmviệc không ngừng, nhưng cũng lên tiếng an ủi cô: "Tôi là người của thầntộc, có thể chữa cho linh vật, đừng lo lắng".

Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, đau lòng nhìn chú chuột béothoi thóp thở. Lúc này, trong chiếc bình truyền ra tiếng nói: "Cô chỉ quantâm nó, chẳng thèm để ý đến tôi, cô thiên vị!".

Bác sĩ thần tộc kia cười: "Cô ở trong bình, cô ấyđâu có thấy. Tôi đến giúp cô hiện hình nhé". Ngón tay anh ta chạm vàomiệng bình một cái, một khối nước nhỏ từ trong bình trào ra, anh ta bấm ba ngóntay, Thủy Linh liền hóa thành hình dáng cô bé nước ngồi trên miệng bình.

"Cô cũng bị thương rồi?" Đến biến hình cũngkhông làm được, đây chắc là bị thương rất nặng? Chúc Tiểu Tiểu trong lòng dấylên một cơn buồn bã.

"Tôi cũng không coi là bị thương, chỉ quá mệtthôi, linh lực kém đi nhưng chưa tiêu hao hết. Chuột béo thì bị thương rấtnặng, tôi phải đưa nó quay về, thật chẳng dễ dàng." Giọng nói của ThủyLinh lộ ra vẻ mệt mỏi, nó làm bộ làm tịch thở dài: "Lời tiếp theo tôi nói,cô phải bình tĩnh nghe, nhất định phải bình tĩnh đó".

Đây nhất định không phải tin tức tốt, trái tim TiểuTiểu thắt lại, cô nói cũng không ra lời nữa, chỉ có thể gật đầu.

"Chỗ đó loạn xì ngầu cả lên, kết giới rất nhiều,chúng tôi không tìm được, ma lực của phong ấn rất mạnh, cũng không thểvào." Quả nhiên, nếu như đến thần bảo vệ còn không vào được, chỗ đó làmsao có thể tìm thấy Tỉnh tuyền. Trái tim Tiểu Tiểu như bị vò nát, đau đớn.

"Nhưng mà, bên trong đó nhất định có nước. Tuytôi không tìm được chỗ cụ thể, nhưng tôi là Thủy Linh, chỉ cần nơi nào có nướctôi đều cảm ứng được, nó phong ấn có nghiêm hơn nữa, tôi cũng biết chỗ đó cónước, mà lại là thứ nước kỳ lạ, năng lượng cực mạnh."

Chúc Tiểu Tiểu sững người, ngẩn ra một hồi, cuối cùngkhôi phục được thần trí, lời Thủy Linh nói khiến cô vô cùng kích động.

Thứ nước kỳ lạ, năng lượng cực mạnh?

Đó nhất định là nước của Tỉnh tuyền, nhất định là vậy!

Thủy Linh vẫn còn liến thoắng không ngừng, hằm hè nói:"Nếu như lúc đó tôi có thể tiếp cận nguồn nước kia, tôi nhất định đã đánhcho đám yêu ma quỷ quái đó tơi bời tan tác rồi, chẳng cần phải bỏ chạy mất hìnhtượng như vậy. Chuột béo cũng sẽ không bị thương thành như thế này. Đều tráchđịa phủ đó, làm ra nhiều tầng như vậy, còn cổ quái kỳ dị, căn bản chính làkhông có đường, nếu lần này không phải tôi xuất mã, chắc chắn không thể biếtchỗ đó có nước".

Chúc Tiểu Tiểu không chú ý nghe nó dài dòng lôi thôi, trongđầu cô lúc này lại tràn đầy hy vọng, có Tỉnh tuyền, có Tỉnh tuyền!

Chỉ cần Tỉnh tuyền tồn tại, không có đường cũng chẳnglo? Phong ấn đi nữa cũng chẳng sợ? Phải xuyên qua mười tám tầng địa ngục cũngchẳng thành vấn đề. Cứ coi như giẫm trên con đường toàn đao mà hướng về phíatrước, cô cũng nhất định phải thử xem!

Tất Mặc Kỳ ở bên ngoài ứng chiến, còn trong công tymấy thần tộc đi tiếp ứng bị thương vừa quay về. Tề Nghiên La ở trong phòng giámsát sau khi xác nhận trình tự, bố trí hành động không có vấn đề gì rồi, nhậnđược tin liền tức tốc đến phòng họp cùng bọn họ bàn việc. Chúc Tiểu Tiểu tronglòng kích động nhưng tạm thời chưa tìm được ai để bàn bạc. Không có bọn họ, côcũng không thể vào địa ngục tìm Tỉnh tuyền được.

Thế là Chúc Tiều Tiểu kìm nén tâm trạng, quyết địnhchăm chỉ làm việc, hoàn thành nhiệm vụ cứu viện mới là việc gấp trước mắt cầnlàm. Cô nhìn đồng hồ, lúc này đã là tám rưỡi tối, thời gian cấp bách, Chúc TiểuTiểu hớt hải chạy về phòng giám sát.

Tại phòng giám sát, trong màn hình lớn trên tường,tình hình các nơi đã được sắp xếp, bốn máy tính bên dưới cũng chuẩn bị xongxuôi, bốn nhân viên thao tác đã ngồi vào vị trí. Chúc Tiểu Tiểu ngồi lên một vịtrí trống khác trong phòng, chuẩn bị tham gia hỗ trợ bất cứ lúc nào. Cô nhanh chóngxem lại tóm tắt nhiệm vụ trên bàn lần nữa.

Chu Duệ đứng trước màn hình lớn, phân công chi tiếtlại mọi việc, dặn dò kỹ càng thêm một lượt, mọi người kiểm tra, xác nhận, aivào vị trí người đó.

Phía Âm Yến Tư bên kia, ba chiếc xe chở hàng lớn dừngngay đầu đường phía sau khu nhà xưởng bỏ hoang. Máy móc trong xe, tất cả trangbị đều đã kiểm tra hoàn tất. Các hàng ma sư mai phục các chỗ, nghiêm cẩn chờđợi.

Mỗi người trên vai đều có camera mini, mọi người mangtheo súng và các binh khí hàng ma khác, đeo bùa chú, máy liên lạc lên, mặc áophòng hộ, đội mũ bảo hiểm, đeo kính bảo vệ mắt âm dương, hai chân lắp đặt máytrợ lực.

Tám giờ bốn mươi phút, xe cộ, trang bị và máy baytrinh sát đều đã vào vị trí. Tám giờ năm mươi phút, tất cả máy liên lạc, cameramở ra test thử, điều chỉnh chính xác tần số để đảm bảo không loạn tín hiệu, làmphiền đến nhau. Tám giờ năm mươi lăm phút, Âm Yến Tư đưa tổ hàng ma sư của anhxuống xe, dưới sự bảo vệ của màn đêm kín đáo áp sát khu vực nhà xưởng.

Đúng chín giờ, Âm Yến Tư vẫy tay một cái, Mẫn Kỳ xôngvào trong trước. Ống kính camera trên vai anh truyền hình ảnh về, cửa lớn củakhu nhà xưởng có hai gã canh giữ.

Vu Lạc Ngôn truyền đạt tin tức với Mẫn Kỳ qua thiết bịliên lạc: "Cả hai đều là con người".

Mẫn Kỳ không chút tiếng động đi đến, bấm tay làm phép,tạo ảo ảnh tấn công về phía mấy gã kia.

Hai gã kia trong thoáng chốc trúng chiêu, hoàn toànkhông nhìn thấy Mẫn Kỳ đã đứng trước mặt mình.

Mẫn Kỳ mượn sự che chắn của bọn họ, tìm kiếm góc khuấtcủa camera giám sát ở cửa, lướt tới bên dưới máy theo dõi đó, điều chỉnh lạiđường truyền, lắp lên một chiếc máy khống chế tín hiệu mini. Chiếc máy vừa đượclắp vào, tín hiệu lập tức thay đổi trong chốc lát.

"Ok, bây giờ chiếc camera này thuộc về chúng tarồi." Nhận được xác nhận của Chu Duệ, Mẫn Kỳ quay người dùng ký hiệu tayvới Âm Yến Tư.

Chu Duệ bên này khống chế hình ảnh của camera giám sátđó, khiến hình ảnh nó hiển thị lúc nào cũng là khung cảnh không người xungquanh khu nhà xưởng. Âm Yến Tư và Vu Lạc Ngôn chạy về phía cửa. Hai gã đangtrúng ảo ảnh đứng canh cửa cũng hoàn toàn không thấy có gì bất thường, thế làba người bọn Âm Yến Tư bình thản đi qua trước mặt hai gã đó, vào cửa lớn.

"Bọn họ đã thành công đi vào, nhắc lại, đã thànhcông đi vào. Thư Đồng, các cô có thể bắt đầu rồi."

Mẫn Kỳ đi trước mở đường tiến vào khu nhà xưởng, VuLạc Ngôn bám sát theo sau, Âm Yến Tư đi sau chót.

Cùng lúc ấy, mấy người bọn Thư Đồng tản ra, lắp cameragiám sát ở xung quanh khu nhà xưởng. Lúc này, tất cả hình ảnh xung quanh đãđược truyền về trung tâm đầu não.

Ngoài khu nhà xưởng có hai tên đi lại tuần tra, bọnThư Đồng lẩn vào chỗ tối, án binh bất động. Tên tuần tra nhìn một cái vào haigã giữ ở cửa lớn, Tư Mã Cần đứng gần đó nhất, tay đặt trên đoản đao, chuẩn bịứng phó với tình huống bất ngờ.

Hai gã giữ cửa vẫn còn trong ảo ảnh, toàn thân thảlỏng, giống như đang nói chuyện. Tên tuần tra không nhìn ra điều khác thường,cũng không để ý thấy những chiếc camera mới lắp, thế là cứ từ từ đi qua.

Ray dùng máy tính cầm tay loại nhỏ, căn cứ vào tìnhhình hiện trường, chỉ huy lắp đặt thiết bị gây nổ. Các hàng ma sư hành độngnhanh nhẹn, bình tĩnh, có trật tự lại vô cùng yên lặng.

Ba người Âm Yến Tư tiếp tục vào sâu bên trong. Số liệutừ thiết bị định vị và camera trên người bọn họ truyền về máy tính của trungtâm chỉ huy, được vận hành tính toán phân tích để vẽ ra bản đồ tuyến đường họđã đi qua trong công trình đó.

"Lão đại, con đường này mọi người đã đi qua hailần rồi.” Chu Duệ kịp thời thông báo vấn đề khả nghi cho bọn họ.

Đây là một khu nhà xưởng rất lớn, chia ra nhiều phònglàm việc và khu xưởng khác nhau. Bọn Âm Yến Tư đi vào khu vực phía trước, bướcđầu thăm dò, thấy ở đó không thể giấu người. liền đi đến trung tâm, nơi có khảnăng nhất. Nơi này năng lượng bùa chú mạnh nhất, kết cấu kiến trúc phức tạpnhất là nơi tốt nhất để giam giữ. Chỗ đó trên mặt đất có hai tầng, dưới đất lạicó tầng hầm. Sau khi trải qua sửa chữa, hành lang và phòng ốc trở nên rối rắmbừa bãi, tương đối phức tạp.

Bọn Âm Yến Tư lúc bắt đầu còn coi là thuận lợi tuầntra mấy lượt, tránh được camera giám sát, nhưng bây giờ cứ tiếp tục đi, lại vẫnlòng vòng nguyên tại chỗ, không tiến thêm được chút nào.

"Tôi không nhìn ra có ảo ảnh.” Vu Lạc Ngôn nghethấy câu này lập tức nhỏ tiếng nói.

"Tôi cũng không cảm thấy có kết giới ảnhhưởng." Mẫn Kỳ cũng thông báo.

Âm Yến Tư lập tức lắp một camera mini ở chỗ này, càiđặt thêm thiết bị định vị. Chu Duệ bên kia nhanh chóng chạy phần mềm phân tíchtrên máy tính: '"Không phải là kết giới và ảo ảnh, là trận pháp. Trận hìnhcó thể có hai loại, bây giờ tôi sẽ gửi cho mọi người". Cùng lúc, điệnthoại của ba người Âm Yến Tư nhận được tư liệu.

Sau hai mươi phút, bọn Thư Đồng bên ngoài nhà xưởngnhận được thông báo của phòng giám sát; "Bọn lão đại tuần tra xong tầnghai rồi, trước mắt đi đến khu xe tầng một, đang tiến vào trong. Thư Đồng, TưMã, mọi người bây giờ đi vào, tôi đã gửi bản chỉ dẫn tuyến đường rồi. Phi Hà,mấy tên tuần tra bên ngoài kia giao cho cô đó. Bọn chúng cứ qua một lúc sẽ báocáo lại hành động, để tránh đánh rắn động cỏ, cô đợi thông báo của tôi".

Mấy người nhóm Thư Đồng theo chỉ thị phân chia hànhđộng, hai tổ hàng ma sư làm hậu viện cũng đã tiến đến gần đợi lệnh. Mọi ngườiđều đang căng thẳng chờ đợi tiến độ của bọn Âm Yến Tư, bởi vì điều này quyếtđịnh khi nào sẽ phát lệnh tổng tấn công.

Hai tên tuần tra bên ngoài nói mấy câu vào máy bộ đàm,báo cáo tình hình trước mắt không có gì khác thường, sau đó một người cầm thuốcđi về hướng hai người giữ cửa. Chu Duệ vội vàng thông báo tình hình và hạ lệnhhành động.

Tiết Phi Hà nhận được mệnh lệnh, giương tiễn, nhắmchuẩn về phía cửa.

Tên tuần tra kia đi đến gần gã giữ cửa, muốn xin lửa.Gã giữ cửa vẫn còn trong ảo ảnh, đương nhiên không để ý đến hắn ta. Tên tuầntra chửi mấy câu, đang muốn đẩy gã một cái thì một mùi đoản tiễn rạch trời laođến, trong chốc lát cắm vào ngực hắn ta.

Tên tuần tra đi xin lửa ngã xuống, tên còn lại đứngbên kia lập tức phát hiện có chuyện bất thường, hắn vừa móc súng vừa mở bộ đàmđịnh báo cáo, phía sau, một bóng người nhào đến, thụi vào giữa lưng hắn, vặn cổhắn một cái, tên đó đến rên cũng chẳng kịp, mềm nhũn ngã xuống đất.

Cao Lôi kéo tên đó đến chỗ tối, Chu Duệ đang địnhthông báo Âm Yến Tư không còn nhiều thời gian nữa, vì trong vòng năm phút, mấytên tuần tra không báo cáo, kẻ bên trong chắc chắn sẽ phát hiện điều bấtthường, cần phải tăng tốc hành động.

Nhưng anh còn chưa mở miệng, trong máy liên lạc đãtruyền đến tiếng súng. Âm Yến Tư lớn tiếng hét: "Chúng tôi bị phát hiệnrồi, hành động thôi!".

Chu Duệ hạ lệnh, Ray và Cao Lôi đồng thời nhấn côngtắc đạn nổ, bên ngoài nhà xưởng mấy tiếng nổ cực lớn vang lên, mấy bức tường bịphá tan. Cùng lúc đó, bên trong khu nhà xưởng, tiếng súng rung trời vang lên,cuộc chiến đã bắt đầu.

Một nhóm vệ sĩ mang theo sói yêu, xác sống, xà tinhxông ra, Tiết Phi Hà đứng ở chỗ cao, "soạt soạt" mấy mũi tiễn, xử lýxong mấy con. Tiếng xe máy rít gió cuộn tung bụi đất lao đến, đó là tiểu tổ hậuviện của hàng ma sư. Máy bay trinh sát mở đèn thăm dò chói mắt bay tới phíatrên khu nhà xưởng, tình hình chiến đấu cả khu hiện lên rõ ràng.

Trong Công ty Nhã Mã của cao ốc Đế Cảnh, mọi ngườicũng đang vô cùng kích động, tất cả đều cuồn cuộn ruột gan, như có lửa nóngtrong lòng. Những hàng ma sư ra ngoài làm xong nhiệm vụ quay về cũng không nghỉngơi, dì quét dọn cũng không tiếp tục dọn dẹp vệ sinh nữa, nhân viên bị thươngcũng chạy toàn bộ từ phòng chữa bệnh xuống. Phàm là có thời gian rỗi hay có thểcử động, toàn bộ đều tề tựu trước các màn hình giám sát trong công ty, yên lặngquan sát trận chiến.

Bên ngoài nhà xưởng là một khối hỗn chiến, tiếng súngrung trời, đường tên mũi đạn lao vun vút, kẻ địch đến trước mắt liền lấy binhkhí ra quyết trận sống mái, xe máy linh hoạt luồn lách vào trong, một nhát chémngã mấy con xác sống. Hai chiếc xe tải loại nặng đâm đổ tường vây, lao đến diệtđịch. Cửa thùng xe mở ra, thiết bị cỡ lớn được kéo xuống, Ray và Cao Lôi dẫnhai hàng ma sư bắt đầu phá Diệt thần chú trận.

Sức mạnh của chú trận này rất lớn, trận hình phức tạp,số lượng chú ấn nhiều không đếm xuể, giăng đầy khắp cả khu vực. Cần phải tìmthấy vị trí then chốt của trận kết giới, căn cứ theo loại hình, chọn ra bùa phátrận thích hợp để đối phó. Công việc này rất tốn thời gian, tiến triến rấtchậm.

Trước mắt, về mặt vũ lực, binh đoàn hàng ma gần như đãkhống chế được cục diện, nhưng hai cây lớn bên cạnh khu xưởng lại đột nhiênsống dậy. Cành lá rung lắc, thân cây vung ngang, phần rễ thậm chí còn có thểchuyển động, bọn chúng hành động khác thường, hung dữ quét đổ một mảng người.

"Là cây yêu!" Tiết Phi Hà liền lăn dưới đấtmột vòng tránh đòn tấn công, lớn tiếng hét: "Hướng xuống đất đánh Địnhthân chú, khống chế phạm vi chuyển động của nó. Dùng thuật điều khiển lửa thiêunó".

Năm hàng ma sư tốc độ lao đến, cùng nhau đánh ra Địnhthân chú, Tiết Phi Hà bấm tay tấn công, sử dụng thuật điều khiển lửa, nhưng lửalại bị cây lớn nuốt trọn. Những người khác vẫn còn bị cuốn trong trận chiên,nhất thời không rút ra được.

Ray lớn tiếng hét lên với xe tải bên kia: "Dùngxăng!". Một hàng ma sư lao lên thùng xe, vác can xăng đã chuẩn bị phía sauxuống. Cây yêu ra sức vùng vẫy, năm hàng ma sư sử dụng Ngũ tinh liên châu trận,lại lần nữa đánh ra Định thân chú, xăng thấm đẫm trên thân cây yêu, một chiếcbật lửa được bật lên ném vào đó, chỉ thấy "bùng" một cái, ánh lửangút trời.

"Bọn lão đại ở bên trong gặp rắc rối. Ray, trướctiên đừng để ý đến bùa phá trận nữa, đi hỗ trợ đã." Tiết Phi Hà, Cao Lôivà Ray nghe thấy chỉ thị, lập tức chạy vào bên trong nhà xưởng. Bọn họ từngphối hợp nhiều lần, đương nhiên hiểu rõ tính quan trọng của việc tám người hợplực, lúc này không cần Chu Duệ điểm danh từng người, bọn họ đã tự biết phải tìmnhau tập hợp.

Một nhân viên thao tác máy tính nhanh chóng điềuchỉnh, dò ra vị trí của Âm Yến Tư, chỉ dẫn cho mấy người bọn Ray tìm đường tớichỗ anh.

Lúc này trong trung tâm nhà xưởng đích xác là nguyhiểm trùng trùng. Nhóm Mẫn Kỳ đang ở trong tầng hầm dưới lòng đất tìm thấy mộtcăn phòng bị phong ấn, lại có Diệt thần chú trấn giữ. Trên thực tế trong khuxưởng tất cả có ba tầng, khắp nơi đều là Diệt thần chú, muốn bố trí chỗ như thếnày, còn lừa được Cửu Thiên Huyền Nữ vào trong, thật là tốn không ít tâm tư.

Trong lòng Âm Yến Tư kinh hãi, Bắc Âm Vương mưu kếthâm sâu, không biết có còn gian kế gì nữa không.

Ba người bọn Vu Lạc Ngôn hợp lực, mãi một hồi lâu mớimở được cửa căn phòng, mấy người Thư Đồng đệm phía sau, xử lý sạch đám tiểu yêutiểu quái vừa đuổi đến, sau đó trông giữ ở cửa.

Mọi người cẩn thận đi vào trong phòng, cảnh tượngtrước mắt khiến bọn họ vô cùng kinh hãi, Cửu Thiên Huyền Nữ toàn thân là máu,bị treo giữa một bùa chú tám góc cực lớn. Kiểu bùa chú này, bọn họ đều chưatừng thấy qua. Mọi người không dám khinh suất manh động, nhẫn nại đợi phân tíchcủa bọn Chu Duệ bên kia.

Hình vẽ của bùa chú được cắt ra, quét một lượt trongkho số liệu, không có phát hiện gì. Đệ tử của Huyền Thiên phái ở hiện trườngcũng không ai nhận ra đây là cái thứ gì.

Âm Yến Tư ném một lá bùa vào trong bùa chú đó,"bùng" một cái, lá bùa trong chốc lát bị thiêu thành tro.

Mẫn Kỳ dang hai tay ra làm kết giới phá ấn, từ từ baovây bùa chú đó lại, nhưng vừa mới chạm vào đến vòng ngoài bùa chú, một luồnglực mạnh liền bật ngược trở lại Mẫn Kỳ lập tức bị đánh bay xuống đất

Vu Lạc Ngôn đi xung quanh bùa chú này nhìn cả nửangày, dùng thiên nhãn cũng không nhìn ra trong bùa chú này có chỗ nào đặc biệt.

Cửu Thiên Huyền Nữ cúi đầu, không cử động gì, cũngchẳng biết là sống hay chết, đối với động tĩnh xung quanh, bà không có chútphản ứng nào. Thứ bùa chú đó với sức mạnh cực lớn hầu như không có cách nào phágiải, mọi người không nghĩ ra được biện pháp nào, nhất thời không biết nên làmsao mới được.

Bắc Âm Vương vẫn chưa xuất hiện, tiểu yêu tiểu quái thìlại tấn công ồ ạt không ngừng, tình huống như thế này khiến thần kinh mọi ngườicàng căng thẳng cực độ. Ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, kẻ địch còn là đạima thần pháp lực vô biên, mọi người càng lưu lại đây lâu, thì càng nguy hiểm.

Trong phòng giám sát, tất cả máy tính đều hoạt độngtối đa, đối chiếu hết lần này đến lần khác toàn bộ số liệu trong kho, thậm chíhình ảnh bùa chú kia còn được gửi đến tất cả thần tộc hiện có thể liên hệ được,nhưng đều không có tin tức gì hữu dụng. Ngay đến Hồ tộc, những người xếp hàngđầu trong lĩnh vực tình báo, cũng nói chưa từng nhìn thấy loại bùa chú nào nhưthế.

Người trong căn phòng đau đầu nhức óc, đang lúc căngthẳng nôn nóng, liền nghe thấy một giọng nữ yếu ớt nói: "Đây là Sát linhchú, cổ thư ghi lại, chú này không giết chết, mà hủy thần hồn, là chú trừngphạt độc ác. Bởi vì quá tàn độc, lại không có tính thực dụng, nên sớm đã thấttruyền".

Mọi người quay lại nhìn, bác sĩ thần tộc vừa đỡ MạnhMạn đến. Mạnh Mạn thở gấp, tiếp tục nói: "Chú này uy lực cực mạnh, thầntộc khóa ở trong nó sẽ bị diệt linh lực, lục phủ ngũ tạng mỗi một tấc đều giốngnhư bị thiêu đốt cho đến khi năng lượng hoàn toàn bị hủy hiệt, tuy chết khôngnổi, nhưng lại sống không bằng chết. Muốn phá loại chú này, phải dùng cổ phápThiên cang bát trận".

Đệ tử Huyền Thiên phái nghe thấy mỗi một lời này chỉcảm thấy tuyệt vọng đến cực điểm. Sư phụ không ngờ lại gặp phải độc chú này, màThiên cang bát trận cũng là pháp thuật cổ đã thất truyền. Phải đi đâu tìm ngườiam hiểu thần thuật này đây?

Nhưng Chu Duệ lúc này đã thông báo vào thiết bị liênlạc: “Dùng Thiên cang bát trận".

Đệ tử Huyền Thiên phái vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, lẽnào những hàng ma sư loài người này còn biết thứ trận pháp cổ ấy?

Chu Duệ chẳng còn tâm trí mà chú ý đến ánh nhìn kinhngạc của những người xung quanh, Âm Yến Tư đang nói với anh: "Khi chúngtôi phá ấn cần có nhân lực bảo vệ trận".

"Hiểu rõ." Chu Duệ trả lời rồi lập tức điềuhai hàng ma sư chạy đến đó.

Thiên cang bát trận, đây là lần đầu tiên trận pháp nàyđược chính thức sử đụng từ khi Nghiêm Lạc huấn luyện cho nhóm Âm Yến Tư. ChúcTiểu Tiểu ngơ ngác nhìn tám người bố trận làm phép trên màn hình giám sát, lònglại thấy đáng tiếc vì Boss không được nhìn thấy tất cả những điều này.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sát linh chútừng chút từng chút mở ra, cuối cùng biến mất không còn tung tích.

Cửu Thiên Huyền Nữ được hạ xuống, bà nhắm chặt haimắt, thoi thóp thở.

"Bà ấy vẫn còn sống." Câu nói này của Âm YếnTư khiến đệ tử của Huyền Thiên Phái đồng loạt rơi nước mắt, có một số người nắmchặt hai lòng bàn tay, miệng không kìm được, lớn tiếng hoan hô.

Tư Mã Cần lấy địnhi hồn đan đã chuẩn bị từ trước ranhét vào miệng Cửu Thiên Huyền Nữ, đây là thứ bác sĩ thần tộc đưa, dặn nếu cóthể cứu được Cửu Thiên Huyền Nữ thì cho bà dùng. Bây giờ tình huống cấp bách,tuy không biết có tác dụng hay không, nhưng cũng chỉ có thể thử xem sao.

Cứu được một người rồi, bọn họ lại tìm thấy HuyềnThiên Ngọc Nữ và ba người bị thương nặng giống như vậy trong một căn phòngkhác. Mọi người hợp sức khiêng họ lên, chuẩn bị rời khỏi chỗ lạnh lẽo, quái dịnày.

Nhưng vừa mới dời đến tầng một, liền nhìn thấy trongkho xe bỏ hoang, có một ông già dong dỏng cao đang đứng, ánh mắt ông ta độc ác,mặt mang nụ cười thâm hiểm, chính là Bắc Âm Vương.

Bắc Âm Vương quét mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh lẽonói: "Ngày đó ma thần Ám Dạ bị giết, ta vẫn cho rằng do Cửu Thiên Huyền Nữlàm. Hôm nay xem ra, đúng là ta đánh giá sai rồi".

Âm Yến Tư và Mẫn Kỳ nhìn nhau một cái, đặt Cửu ThiênHuyền Nữ xuống. Vu Lạc Ngôn nhỏ tiếng nói: "Ánh sáng trên người ông ta màuđen, ông ta là ma!".

Ánh mắt Bắc Âm Vương giống như đao chiếu đến Vu LạcNgôn: "Hừm, Thiên nhãn, ta đã biết để ngươi lại sẽ gây phiền phức. Nhưngnghĩ lại thì, Diêm La kia cũng thật là thú vị, luôn có thể tìm thấy những kẻhay ho. Ta bây giờ đang có chút do dự, không biết nên giết hết các ngươi ở đâyhay giữ các ngươi lại cho Diêm La, ma thần mới nhậm chức tự tay đưa các ngươilên đường? Sư phụ và đồ đệ tàn sát lẫn nhau, đây cũng là chuyện hay".

Ông ta bị giam hơn nghìn năm, có quá nhiều thời gianđể suy tính chuyện báo thù. Thành ma, đối với ông ta chẳng xấu mặt nào.

Ông ta từng chút từng chút thực hiện kế hoạch củamình, ngay đến Cửu Thiên Huyền Nữ cũng bị ông ta che mắt. Đến hôm nay, đi tớibước này rồi, ông ta đương nhiên không phải là một con ma bình thường. Bắc ÂmVương mỉm cười, tương lai ông ta sẽ là ma tôn chúa tể trên thế giới này.

Tư Mã Cần đợi đặt mấy người Huyền Thiên Ngọc Nữ xuốngxong, tám người dàn trận hình bậc thang trước mặt Bắc Âm Vương. Hàng ma sư cònlại nhanh chân nhanh tay đỡ Cửu Thiên Huyền Nữ và mọi người đến bên cạnh, phòngvệ.

Khóe mắt Bắc Âm Vương chẳng thèm lướt qua họ một cái,chỉ lạnh lẽo nhìn vào tám người nhóm Âm Yến Tư.

Chu Duệ mở thiết bị liên lạc, nhanh chóng thông báo:"Mọi người chú ý, Bắc Âm Vương xuất hiện. A Cường, đưa nhân lực vào mụctiêu nhà xưởng, di chuyển bọn Cửu Thiên Huyền Nữ ra ngoài trước. Bắc Âm Vươngcó khả năng giăng kết giới mới, mọi người phải cẩn thận hơn".

A Cường đồng ý, chém ngã một xác sống trước mặt, đá nóra xa, sau đó hô gọi đội viên tổ mình, cùng nhau xông vào cửa lớn của khu nhàxưởng,

Lúc này nhân viên bảo vệ vòng ngoài báo cáo: "Tấtlão đại và Thôi cục trưởng đến rồi". Qua camera của máy bay tuần tra, ChuDuệ đã nhìn thấy Tất Mặc Kỳ, Thôi phán quan và Nhị Lang Thần từ trên xe đixuống.

Tiếp ngay sau đó, điện thoại của Tất Mặc Kỳ gọi đến:"Chu Duệ, Diệt thần chú vẫn chưa phá sao? Chúng tôi không qua được".

"Xin lỗi Tất lão đại, thứ đó không dễ xử lý, BắcÂm Vương xuất hiện rồi, bọn Ray đều đã vào nhà xưởng, bây giờ hàng ma sư ở bênngoài kỹ thuật và pháp lực đều không đủ. Điểm chốt của Diệt thần chú trận rấtkhó tìm, tình hình tiến triển hơi chậm, chúng tôi đang gắng nhanh hếtsức."

Lúc này hai nhân viên thao tác bên cạnh báo cáo:"Hình vẽ hiện trường đã thu thập, xử lý xong, chúng tôi đang tính toánđiểm chốt trận, tiếp đây tốc độ sẽ nhanh hơn một chút”. Nếu thu thập dữ liệuhình ảnh hiện trường, đem ấn bùa của chú trận đặt vào máy tính, tiến hành phântích trận hình, tìm điểm chốt trận rồi gửi cho bên hiện trường đi phá ấn, thìtốc độ rõ ràng sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc bên hiện trường cứ một mìnhtìm kiếm điểm chốt.

Tất Mặc Kỳ tuy lo lắng nhưng cũng không biết làm thếnào, chỉ đành nói: "Tôi quay lại xe mở máy tính, mau chuyển tình hình hiệntrường cho tôi, xem xem từ xa chúng ta có thể giúp đỡ được gì không".

Lúc này tám người kia trong nhà xưởng đối đầu với BắcÂm Vương, đã tập trung toàn bộ sự chú ý, xốc lại hai mươi phần tinh thần.

Bắc Âm Vương nhìn dáng vẻ bọn họ, không kìm được lộ ramột nụ cười, mang theo ý coi thường và khinh miệt: “Nhiều năm như vậy rồi, DiêmLa, tên tiểu tử kia vẫn luôn đối đầu với ta, lúc đầu đoạt vương vị của ta, đếnhôm nay lại dạy các ngươi Thiên cang bát trận. Nhưng mà, thật đáng tiếc, tacũng hiểu Thiên cang bát trận. Các ngươi dùng nó để đối phó với ta, e rằng cũngchẳng có được chút lợi thế gì đâu".

Ông ta nói xong, lật bàn tay một cái. Vu Lạc Ngôn nheomắt lại, nhắc nhở đồng đội: "Minh âm kết giới".

Mẫn Kỳ dang cánh tay, bàn tay làm chỉ quyết phá kếtgiới.

Bắc Âm Vương lớn tiếng cười nhạo: "Với sức ngươimà cũng muốn phá Minh âm kết giới của ta? Lúc đầu ngay đến Cửu Thiên Huyền Nữcũng không làm được".

Mẫn Kỳ nhếch khóe miệng lên: “Không phải tôi phá, làchúng tôi!".

Mọi người dùng lực giậm gót chân một cái, máy trợ lựctrên chân khởi động. Vu Lạc Ngôn nhảy lên trên đầu tiên, chiếm cứ vị trí"Thiên", anh không tiến mà lại lùi, nhảy hướng ra sau, tránh ra xakhỏi Bắc Âm Vương.

Bắc Âm Vương không hiểu anh muốn làm gì, nheo mắt, hơingẩn ra, nhưng lại thấy bảy người bọn Mẫn Kỳ cũng nhanh chóng bám sát ngay sauhành động của Vu Lạc Ngôn, soạt một cái tản ra tứ phía.

Âm Yến Tư ổn định ở vị trí "Địa", đang đốimặt với Bắc Âm Vương.

Thư Đồng, Cao Lôi một trái một phải ở trước thân anh,chiếm cứ hai vị trí "Hỏa", "Sơn".

Ray chiếm vị trí "Phong", từ trên khôngtrung vượt qua Bắc Âm Vương, ổn định vị trí ở góc bốn mươi lăm độ sau đầu ôngta.

Tiết Phi Hà và Tư Mã Cần thì ở hai bên phía sau Bắc ÂmVương, chiếm cứ hai vị trí "Thủy", "Trạch".

Vị trí "Lôi" của Mẫn Kỳ định ở ngay phíatrên Bắc Âm Vương.

Trong thoáng chốc, mọi người đã ổn định vị trí, Bắc ÂmVương tuy đầu óc nhanh nhạy nhưng trận hình của bọn họ lại không phải là Thiêncang bát trận thực sự, điều này có chút vượt ngoài dự liệu của ông ta. Ông tamím chặt môi, nhìn lướt qua chỗ Cửu Thiên Huyền Nữ. Đến chiến thần thiên đình,ông ta còn có thể hủy diệt, mấy con người này thì là gì chứ?

Bắc Âm Vương dẹp tan sự bất an trong lòng, ông ta cườinhạt, hàng ma cái nỗi gì, chẳng qua chính là những kẻ không biết tự lượng sứcmình, bất luận đám người này sử dụng chiêu thức quỷ quái gì, đều không thể ngăncản ông ta tiêu diệt bọn họ.

Bắc Âm Vương vận khí, phát công lực, Minh âm kết giớibảo vệ xung quanh ông ta bắt đầu xoay chuyển. Ông ta giơ lòng bàn tay lên đánhhướng về Mẫn Kỳ trên đỉnh đầu trước.

Bắc Âm Vương vừa hành động, Vu Lạc Ngôn cũng lập tứcra tay.

Trận hình vừa xếp xong, Vu Lạc Ngôn chính là ở vị tríchỉ huy tấn công. Thiên nhãn của anh nhìn thấy rất rõ huyệt điểm kết giới củaMinh âm kết giới. Chỉ thấy anh ép cổ tay một cái, vũ khí trên cổ tay lập tứckhởi động, phóng tia laser về phía Bắc Âm Vương. Phục ma chú của Tiết Phi Hà vàTư Mã Cần cũng cùng lúc "bùm" một cái, đánh vào vị trí Ray chỉ định.

Sau một chiêu tấn công, mọi người tốc độ thay đổi trậnhình, trở thành Ngũ tinh liên châu kết hợp thêm Tam giác trận. Vu Lạc Ngôn lạimột lần nữa ổn định vị trí chỉ huy. Khi đó chú phá kết giới của Tam giác trận,Phục ma chú của Ngũ Tinh liên châu trận cùng nhau tấn công trực tiếp vào mộtđiểm.

Bắc Âm Vương vạn lần không ngờ tới sẽ như thế này, ôngta hai lần đều bị đánh trúng. Bùa chú con người sử dụng uy lực có hạn, nhưngsợi đỏ kỳ quái kia là thứ ông ta chưa từng thấy qua, lại có thể dễ dàng xuyênqua kết giới phòng hộ, tấn công trúng vào ông ta. Những loại chú kia cũng cùngphát huy tác dụng với sợi đỏ này, Minh âm kết giới của ông ta xem ra sắp khôngtrụ được nữa rồi.

Bắc Âm Vương kinh hoàng thất sắc, không kìm được,buông lời quát hỏi: "Sợi đỏ này là pháp thuật gì?".

"Ngu dốt đây gọi là tia laser. Có thời gian thìphải đọc sách nhiều hơn, không có văn hóa thật mất mặt." Thư Đồng luônluôn duy trì "bản sắc" của mình, hung dữ đạp chân lên điểm"Sấm" của lão ma đầu.

Tám người lại thay đổi trận hình, lần này đứng ở támvị trí ngang nhau, vây chặt Bắc Âm Vương lại.

Tình thế căng thẳng, còn căng hơn cả dây đàn, vừa chạmphải sẽ lập tức bung ra. Mẫn Kỳ lại bị Thư Đồng ảnh hưởng, tự nhiên có tâmtrạng trêu đùa, anh cười nói với Bắc Âm Vương: "Vừa rồi là Thiên cang báttrận bản ba chiều, chắc ông chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ?".

Bắc Âm Vương tức đến cực độ, mím chặt môi không nói.

"Đừng cho rằng chỉ mình ông biết suy nghĩ, chúngtôi nghiên cứu ông rất lâu rồi." Âm Yến Tư khua tay, Phục ma chú ở támphương đồng thời đánh tới.

Bắc Âm Vương nhanh như cắt quay người, xoay cánh tay,đánh về phía Vu Lạc Ngôn.

Ông ta đã nhìn ra, Thiên nhãn này công lực yếu nhất,nhưng lại giữ vị trí chủ đạo uy hiếp ông ta.

Vu Lạc Ngôn lập tức nhảy lên tránh nguy hiểm, bảyngười còn lại thay đổi vị trí, lại xuất Phục ma chú cứu trợ, nhưng Vu Lạc Ngônvẫn bị quét trúng lòng bàn chân, ở giữa không trung, bị một luồng khí mạnh cuộnlại đập lên tường.

Trong phòng giám sát, Chu Duệ và hai nhân viên thaotác mười đầu ngón tay cùng lúc, thoăn thoắt gõ trên bàn phím, tất cả hình vẽ từcác góc độ, và huyệt điểm kết giới mà thiên nhãn của Vu Lạc Ngôn nhìn thấy,công kích trong suốt mấy vòng chiến liên tiếp, máy tính đều ghi nhớ toàn bộ.Càng thu được nhiều số liệu thì càng có thể nhanh chóng tìm ra điểm yếu của BắcÂm Vương.

Vu Lạc Ngôn bị đánh văng khỏi trận hình, bảy người cònlại vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục thay đổi vị trí, thi triển trận pháp.

Lâm nguy không được loạn, trong tình thế cấp bách vẫncó cơ chiến thắng.

Trận pháp của bọn họ, không phải là Thiên cang báttrận đơn giản, ngoại trừ có cải tiến yếu tố không gian ba chiều ra, còn phốihợp với các loại trận hình khác, biến ảo khó lường. Lúc đầu khi Nghiêm Lạc huấnluyện bọn họ đã nói, pháp thuật cổ tuy mạnh, nhưng bây giờ không còn là thờiđại của những năng lượng đơn lẻ đó nữa, phải biết tùy thời mà thay đổi, pháttriển, cải tiến, dám thay đổi thì mới có tiến bộ.

Phải nói lúc đầu bọn họ gắng sức đánh bại ma thần ÁmDạ, đã chứng minh được thế giới này tồn tại kỳ tích. Vậy thì hôm nay trận chiếnvới Bắc Âm Vương, nếu thắng lợi, sẽ chứng minh được tính quan trọng óc sáng tạovà tầm nhìn xa của thời đại. Nếu như thật sự thế giới này là do thần khai sáng,thì đến hôm nay nó là do con người phát triển.

Bảy người cùng Bắc Âm Vương chớp mắt đã đấu được mấyhồi. Vu Lạc Ngôn từ dưới đất bò dậy, anh cử động tứ chi, không có vấn đề gìlớn, thế là lại lao vào vòng chiến.

Ở một bên khác, bọn A Cường mất chút thời gian, đãxông phá được kết giới mới giăng, chạy vào trong. Hàng ma sư trông giữ CửuThiên Huyền Nữ thấy bọn A Cường đến, nhanh chóng hợp lực đỡ mấy nhân vật cấpthần này dậy, mau lẹ di chuyển ra bên ngoài.

Bắc Âm Vương thấy vậy, đương nhiên muốn ngăn cản.

Ông ta không giết Cửu Thiên Huyền Nữ, là có ý muốndùng bà ép buộc thần giới. Một vị thần không còn pháp lực, cũng chỉ còn lạichút giá trị như thế mà thôi. Ông ta hiểu rõ ý nghĩa của chiến thần thiên đìnhnày đối với thần tộc, có bà trong tay, kế hoạch của ông ta đã thành công mộtnửa rồi. Tiêu tốn bao công sức mới bắt giữ được, bây giờ đương nhiên không thểdễ dàng thả bà đi.

Bắc Âm Vương lao về phía bọn A Cường, nhưng ông ta vừacử động, tám người Âm Yến Tư cũng hành động, bọn họ bày trận, ngăn Bắc Âm Vươnglại.

Bắc Âm Vương đánh một chiêu không trúng, lại bị baovây xung quanh, trong lòng vô cùng tức giận. Ông ta không hiểu, tuy Thiên cangbát trận đích xác là trận pháp chiến đấu tốt nhất khi đối phó với ma thần.Nhưng những con người này sử dụng trận pháp đó lung tung như vậy, chẳng rõ làphương thức gì, không ra làm sao, tại sao uy lực vẫn mạnh đến thế?

Sức mạnh của Diệt thần chú ở cả khu vực này đang từngchút tùng chút yếu đi, Bắc Âm Vương vẫn luôn cảm nhận được, đối với điều này mànói, ông ta cũng không thể nào hiểu nổi. Bọn họ chỉ là con người, những conngười nhỏ bé, Diệt thần chú trận vốn không thể phá, bọn họ tại sao có thể làmđược?

Trong khoảng thời gian vài chiêu, Cửu Thiên Huyền Nữđã được đưa ra ngoài an toàn. Mấy hàng ma sư khác đẩy mấy chiếc máy vào trong,lắp đặt ở bốn góc khu nhà xưởng.

Bắc Âm Vương càng đánh càng sốt ruột, mấy chiếc máynày là gì, ông ta không biết, trước mắt ông ta chỉ biết đánh qua đánh lại hơnbốn mươi hồi, Minh âm kết giới của ông ta đã sắp bị công phá rồi. Đây không đơnthuần là vấn đề thắng bại, mà còn là danh dự! Nếu ông ta thua, đó là nỗi nhụclớn nhất từ khi ông ta có được sinh mệnh đến bây giờ!

Năm đó bị đoạt vương vị, bị đánh bại bên trong phongấn kết giới, ông ta tuy hận nhưng chấp nhận được, bởi vì đó là cuộc so bì giữathần với thần. Nhưng hôm nay nếu như bị thua trong tay loài người, ông ta làmsao có thể nuốt trôi nỗi nhục này.

Khi thấy bọn A Cường đưa mấy người Huyền Thiên Ngọc Nữra ngoài rồi, trong phòng giám sát, tiếng hoan hô như sấm động. Đệ tử HuyềnThiên phái không kìm được ôm lấy các hàng ma sư. Cửu Thiên Huyền Nữ được chuyểnlên xe, chiếc xe hú còi chở vị chiến thần nhanh chóng lái về phía công ty.

Chu Duệ cười, lớn tiếng nói trong thiết bị liên lạc:"Giải cứu thành công Cửu Thiên Huyền Nữ! Lặp lại! Giải cứu thành công CửuThiên Huyền Nữ! Giải cứu thành công rồi, các đồng đội, mọi người là anhhùng!".

Bắc Âm Vương không nghe thấy lời trong thiết bị liênlạc, nhưng tiếng hoan hô như sấm động bên ngoài nhà xưởng, ông ta nghe rất rõ.Ông ta càng sốt ruột thì càng yếu thế. Nhóm Âm Yến Tư đánh đến bây giờ ngượclại hoàn toàn không còn áp lực. Cửu Thiên Huyền Nữ đã được cứu ra, nhiệm vụ đãhoàn thành, bọn họ lại thắng rồi!

Bây giờ mọi người đều đang đeo vòng nguyệt quế vinhquang, tuy rằng nhiều ít đều có vết thương, nhưng càng đánh lại càng sung sức.

Âm Yến Tư lớn tiếng đáp lời Chu Duệ: "Giết Bắc ÂmVương rồi, chúng tôi mới thật sự là anh hùng!".

Trận chiến tiếp theo, là vì Boss! Vì tất cả nỗ lựctrước đây anh đã phải bỏ ra cho thế giới này!

Sau vòng đấu thứ sáu mươi ba, Vu Lạc Ngôn hét lớn mộttiếng: "Ông ta không còn kết giới bảo vệ nữa".

Dưới Thiên cang bát trận, tám người hợp lực đánh raPhục ma chú.

"Ầm" một tiếng, Bắc Âm Vương lao lên trên,trực tiếp xông phá nóc nhà, hình như ông ta đã không còn để ý đến thể diện nữa,quyết định chạy trốn rồi.

Nhưng khi ông ta xông ra ngoài, thứ chờ đợi trên đầu,lại là lưới phục ma hai chiếc máy bay tuần tra sớm đã chuẩn bị. Bắc Âm Vươngtức giận gầm lên một tiếng, nhưng hình như không dám đụng vào, ông ta lập tứcgieo mình xuống, tránh đòn tấn công của tấm lưới. Không đợi ông ta rơi xuốngđất, máy bùa chú bày bốn góc đã nhanh chóng phóng ra Phục ma chú, đánh trúnglên người ông ta.

Chu Duệ bên kia hoan hô một tiếng: "Tìm ra điểmyếu của ông ta rồi, tôi dùng bùa sáng điều khiển từ xa chỉ cho mọi người".

Bốn chiếc máy bùa chú phóng ra tám đường ánh sáng đỏ,chiếu lên trên người Bắc Âm Vương. Tuy Bắc Âm Vương vặn mình tránh, laser chỉhiện lên có một thoáng trên mình ông ta, nhưng đã chỉ rõ cả tám điểm huyệt. Támngười tấn công vào tám vị trí khác nhau ánh sáng laser chỉ, Bắc Âm Vương vùngvẫy như con thú bị giam.

Trong phòng giám sát, tiếng gõ bàn phím gấp gáp vanglên, thân hình Bắc Âm Vương vừa ổn định, máy tính lại lần nữa nắm bắt vị trí,bốn chiếc máy tiếp tục phóng laser. Thao tác viên lần này thêm vào Phục ma chú,bọn Âm Yến Tư nắm chắc cơ hội, lại lần nữa tấn công.

Bắc Âm Vương đứng sừng sững không ngã, ông ta buôngtiếng gầm thét, xuất ra một chiêu, ba người Thư Đồng, Tiết Phi Hà, Ray bị đánhbay ra. Tư Mã Cần hơi dừng tay lại, suýt chút nữa lộ ra sơ hở. Âm Yến Tư quátlớn một tiếng: “Không được loạn, đứng vững".

Chu Duệ ở trong phòng giám sát cũng cất tiếng chửi:"Mẹ nó chứ, ông đây không tin không xử lý được mày". Anh thay đổitrình tự, điều động phối hợp các tia thuộc trận hình Ngũ tinh liên châu, lầnnày chỉ vào năm vị trí.

Bốn chiếc máy chỉ có thể chiếu vào bốn điểm, mọi ngườicùng lúc tấn công vào bốn điểm đó trên mình Bắc Âm Vương. Vu Lạc Ngôn ngầmhiểu, tự động bổ sung vị trí còn lại. Ngũ tinh liên châu trận, tuy không uy lựcbằng Thiên Cang Bát trận, nhưng trước mắt, Bắc Âm Vương đã là con thú bị giam, chẳngcòn mấy sức lực nữa.

Bọn Thư Đồng bò dậy, lại lần nữa lao vào vòng chiến.Âm Yến Tư hét lên chỉ huy: "Trận hình 431, lại lần nữa!". Mọi ngườicùng nhau khởi động máy trợ lực dưới chân. Vu Lạc Ngôn, Thư Đồng, Cao Lôi, nhảylên không trung. Chu Duệ mười đầu ngón tay lướt trên bàn phím, máy tính nhanhchóng chỉ ra những điểm chết của Bắc Âm Vương để trận hình 431 tấn công vào.Mẫn Kỳ nhảy một cái lên trên, lập tức trụ lại ở khoảng không trên đỉnh đầu củaBắc Âm Vương. Tám người dồn sức, lại tấn công lần nữa.

Trong một tần số liên lạc khác, nhân viên thao tácđang thông báo: “Tất lão đại, Diệt thần chú trận đã bị phá, có thể đi vào. Lặplại, Diệt thần chú trận đã bị phá, có thể đi vào".

Tất Mặc Kỳ, Thôi phán quan, Nhị Lang Thần đồng thờicảm thấy áp lực của khu vực đó đã tiêu tan, bọn họ nhanh như chớp xông vào khunhà xưởng.

Trước mắt ba người bọn họ, Bắc Âm Vương"rầm" một cái đánh ra chưởng lực lớn, tấn công tám hàng ma sư, támngười kia bị luồng kình lực đánh bay khắp các hướng trong nhà xưởng.

Ba người Tất Mặc Kỳ lập tức ra tay, xuất ra vòng thầnhộ bảo vệ tám người.

Cùng lúc ấy, một lực tấn công cực mạnh được phóng ra,chớp mắt làm cho khu nhà xưởng nổ tung. Máy bay tuần tra di chuyển trên khu nhàlập tức tản ra, tránh được nguy hiểm trong gang tấc. Hàng ma sư và tiểu yêutiểu quái xung quanh, toàn bộ đều bị hất bay. Còn tám người bên trong nhàxưởng, hoàn toàn dựa vào vòng bảo vệ của ba vị thần bọn Tất Mặc Kỳ, lúc này mớigiữ được tính mạng.

Đá vỡ, vôi lở, gạch ngói bay loạn xạ, sau một tràngnhững tiếng va đập, rơi vỡ, cả khu vực yên tĩnh trở lại. Chu Duệ là người đầutiên khôi phục được thần trí, qua máy liên lạc, anh nhanh chóng nhắc nhở giếtbắt yêu ma, đừng để cho bọn chúng nhân lúc rối loạn chạy mất. Các hàng ma sưdũng cảm xông lên, tiếp tục hành động tiêu diệt đến cùng.

Bọn Âm Yến Tư lúc này đang ngã dưới đất, vừa mở mắt raliền thấy muôn vàn những tia sáng chói lòa, toàn bộ khu nhà đã không còn nữa.Tất Mặc Kỳ và Nhị Lang Thần nhanh chóng tìm kiếm một vòng xung quanh, nhưngchẳng thấy bóng dáng Bắc Âm Vương đâu.

Tám người nằm yên dưới đất không cử động nổi, lục phủngũ tạng cứ như lộn tung cả lên, mất đến nửa ngày mới kéo lại được sức lực.

Thư Đồng ôm ngực ho hỏi: “Vừa rồi là chơi trò cùng vàochỗ chết phải không?'7.

Mẫn Kỳ nằm bất động, nhỏ tiếng nói: "Nếu có thểxử lý xong lão ta, cùng vào chỗ chết, ông đây cũng cam lòng".

Tất Mặc Kỳ quay trở lại, vừa hay nghe thấy câu này,liền nói: "Anh nguyện ý, nhưng ông ta thì không chịu, ông ta chạy mất rồi.

Âm Yến Tư không kìm được, thô lỗ chửi một câu:"Khốn kiếp!".

Tiết Phi Hà lật người, nôn ra mấy ngụm máu, Tư Mã Cầnbò đến bên cạnh cô, ôm cô thật chặt trong lòng: "Em dọa chết anhrồi". Tiết Phi Hà nói không ra lời, trong lòng đầy sợ hãi, cũng ôm anhthật chặt. Tư Mã Cần áp mặt lên tóc cô, lại không kìm được cúi đầu hôn lên tráncô.

Cao Lôi bịt mắt lại: "Khốn nạn, tôi đã bảo haingười rất kỳ lạ mà. Bây giờ đang chiến tranh, xin đừng diễn phim 'nhi nữ tinhtrường' có được không, phá hoại không khí".

"Oa, hai người bọn họ bất thường như vậy, sao tôikhông biết nhỉ?" Thư Đồng kêu oa oa.

"Cô có IQ chắc?"

"Xí, chỗ chúng ta bây giờ đang lưu hành mốt tìnhyêu ngầm hay sao? Tiểu Tiểu lén lút lấy được Boss rồi, Phi Hà cô lặng lẽ tấncông Tư Mã. Vậy tôi phải làm thế nào chứ? Mọi người quá không trượng nghĩa đó,rõ ràng nói là tỷ muội hàng ma xinh đẹp, kết quả, mọi người đều vứt tôi màđi..." Thư Đồng luôn mồm không nghỉ.

"Ôi Trời ơi." Cao Lôi hét lớn: "Cảmphiền ai đến bịt miệng cô ấy lại một chút đi".

Ray tương đối thực tế anh nói: "Tôi bây giờ chỉquan tâm liệu có ai tới khiêng chúng ta về hay không thôi, tôi đến đầu ngón taycũng không cử động nổi nữa rồi".

Thôi phán quan cười, kéo Nhị Lang Thần vẫn có chút bốirối đi ra bên ngoài giúp đỡ các hàng ma sư kia giải quyết hậu quả. Tất Mặc Kỳbước đến, cùng với mấy hàng ma sư xông vào trong đỡ tám người dậy, cười nói:“Phục vụ cấp thần chỉ đến đỡ dậy, muốn có người khiêng, tự mình tìmngười".

Trong phòng giám sát, Chu Duệ ngả người trên ghế, saulưng là một phòng đầy người, vì thắng lợi giống như kỳ tích này mà đang rộn cảlên. Tuy không bắt được Bắc Âm Vương, nhưng những con người bình thường bọn họcũng đã cứu được Cửu Thiên Huyền Nữ. Cũng chính là những người bình thường bọnhọ đã đánh cho Bắc Âm Vương phải lao vào đồng hoang mà chạy!

Đệ tử Huyền Thiên phái và các hàng ma sư ôm lấy nhaunhảy nhót hoan hô, còn giơ ngón tay cái lên với các hàng ma sư.

Các nhân viên thao tác máy tính sau khi căng thẳng cựcđộ thì đã quá mệt mỏi, đang thả lỏng người, nhưng nụ cười trên mặt cũng khôngthể che giấu được.

Chúc Tiểu Tiểu đứng dậy, nhìn hình ảnh máy bay trinhsát vẫn đang gửi về trên màn hình lớn. Khu nhà xưởng giờ đã trở thành một khốiđổ nát hỗn độn, nhưng lại là thánh địa của vinh quang. Chúc Tiểu Tiểu khôngcười, cô đang nghĩ thật đáng tiếc vì Boss không thể nhìn thấy tất cả những điềunày.

Cô nhớ đến Nghiêm Lạc, trước mắt dường như xuất hiệnảo giác, cô thực sự đã nhìn thấy bóng dáng Boss. Tiểu Tiểu bước đến gần mànhình, dụi mắt, không phải là ảo giác, bóng dáng đó từ xa đang chầm chậm tiến vềkhu nhà xưởng, hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Là Boss!

Sự xuất hiện của Nghiêm Lạc khiến cả đám người có mặttại hiện trường đều ngẩn ra, kinh ngạc. Những yêu ma quỷ quái khác đều dễ xửlý, gắng sức giết là được, nhưng mà bây giờ, người trước mắt bọn họ lại làBoss!

Các hàng ma sư lần lượt lùi ra sau, một là vì tâm lýkính sợ, sùng bái từ lâu nay đối với Boss, hai là vì không biết rõ Boss trướcmắt rốt cuộc đang trong trạng thái gì, thực sự là không dám động thủ với anh.Mọi người có thể tránh liền tránh, Nghiêm Lạc cả đoạn đường bước đến, lại nhưđi giữa chốn không người.

Nhị Lang Thần lại không phải là "fan" củaNghiêm Lạc, hơn nữa người của ma đạo, chúng thần phải dứt khoát trừng trị, ôngnâng tay lên, tam xoa kích nắm trong tay liền khua một đường chém về phíaNghiêm Lạc.

Nghiêm Lạc cực tốc độ, vặn người tránh đi nhanh nhưgió, khi quay lại, trong tay đã nắm chặt một thanh trường đao màu đen. Tam xoakích và trường đao lao tới va vào nhau, phát ra một tiếng "choang"cực lớn.

Tất Mặc Kỳ nghe thấy, nhanh chóng chạy đến, ngay lúcNghiêm Lạc một chân đá Nhị Lang Thần ra, vung đao chém đến một hàng ma sư bêncạnh, anh đã kịp thời xuất chưởng tấn công. Trong lúc nguy hiểm, Mặc Kỳ đẩyNghiêm Lạc ra, cứu được hàng ma sư vẫn đang hoảng hồn chưa bình tâm lại được.

Nghiêm Lạc nhếch môi: "Diệt thần chú trận của BắcÂm Vương mới thế mà đã bị phá tan rồi?". Ánh mắt anh băng lạnh quét quamột vòng hiện trường, lại lạnh lùng nói: "Xem ra, ta đã huấn luyện cácngươi quá tốt".

Ngữ khí biểu cảm của anh khiến Tất Mặc Kỳ tê dại, đâylà Nghiêm Lạc đã thành ma, so với Bắc Âm Vương càng đáng sợ hơn gấp chục lần.Phải biết, ở đây ngoại trừ Nhị Lang Thần, những người khác, thậm chí mỗi chiếcxe mỗi khẩu súng, mỗi phần máy móc, Nghiêm Lạc đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nếunhư anh thực sự muốn phân rõ anh chết tôi sống, e là mọi người đều khó toànthây.

Bọn Âm Yến Tư được người đỡ dậy, chầm chậm đi đến,thấy Nghiêm Lạc, tất cả đều sừng lại. Ánh mắt Nghiêm Lạc vượt qua Tất Mặc Kỳ,dừng trên người bọn họ, anh chuyển dộng trường đao trong tay, nói: "Rấttốt, người rất đông đủ, vừa hay một lần có thể giải quyết hết".

Tất Mặc Kỳ đột nhiên hiểu mục đích của Nghiêm Lạc,Thiên cang bát trận này là anh đích thân huấn luyện, uy lực của nó anh đươngnhiên nắm rõ.

Nghiêm Lạc muốn mượn trận chiến của Bắc Âm Vương đểdiệt trừ mối uy hiếp này. Tuy Diệt thần chú trận nhanh như thế đã bị phá nằmngoài dự liệu của anh, nhưng anh cho rằng sẽ không còn cơ hội động thủ nào tốthơn bây giờ nữa.

Nhị Lang Thần lại không nghĩ nhiều như bọn họ, ôngkhua kích đánh tới, soạt soạt hai đường chém đến Nghiêm Lạc.

Nghiêm Lạc giương đao nghênh đón, chiêu nào cũng đầysát khí. Trước tình thế như vậy, Tất Mặc Kỳ không thể do dự nữa, anh giơ taỵ,vung hai thanh kiếm lên, lớn tiếng quát nhóm hàng ma sư phía sau: "Mọingười tản ra trước, mau đi!".

Nhưng Nghiêm Lạc lúc này đã khua đao lao đến: "Aicũng đừng mong đi!".

Tất Mặc Kỳ hai kiếm bày ra thế phòng thủ, chặn NghiêmLạc lại, Nhị Lang Thần nhân cơ hội, nâng tam xoa kích đâm vào sau lưng NghiêmLạc. Trong tiếng hét kinh hãi của Chúc Tiểu Tiểu, Nghiêm Lạc giống như mũi tênlao vút lên không tránh đòn tấn công, đồng thời lại với tay kéo một máy baytrinh sát xuống. Mấy người trên máy bay bị đẩy ra ngoài, Thôi phán quan vộivàng làm phép, kéo bọn họ lại, đặt lên mặt đất

Lúc này một chiếc máy bay trinh sát khác phóng ra lướiphục ma, hướng đến Nghiêm Lạc, chụp xuống. Nhưng Nghiêm Lạc dường như sớm đãchuẩn bị, anh lao ra ngoài, tóm lấy súng máy của máy bay trinh sát, cuốn lấydây đạn dài, sau đó đẩy thân máy bay đập vào lưới phục ma. Tấm lưới bị máy bayđánh tung, rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng nổ lớn, ánh lửa ngút trời.

Hàng ma sư xung quanh gắng sức tìm chỗ nấp. Tất Mặc Kỳvà Thôi phán quan vội vàng ra tay bảo vệ mọi người. Nhị Lang Thần lại lần nữatấn công về phía Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc không múa đao nghênh đón nữa, trái lại,cầm súng máy lên bắn về phía bọn họ. Trong súng là đạn bùa, đối phó với yêu malực sát thương cực mạnh, bắn lên trên người đương nhiên cũng sẽ gây thươngvong, nếu thêm vào chú thuật nữa, còn có thể sát hại cả người của thần tộc.

Lúc này, Nghiêm Lạc đương nhiên biết, anh một tay cầmchắc súng, "tạch tạch tạch" liên tiếp bắn mấy phát. Chỉ thấy một loạthàng ma sư ngã xuống, Nhị Lang Thần né không kịp, cũng bị trúng hai viên đạn,đành phải lùi nhanh, tránh về phía sau.

Tất Mặc Kỳ không kìm được, mở miệng cằn nhằn:"Được rồi, tôi đã biết anh khó xử lý hơn Bắc Âm Vương mà".

Lúc này nói nhiều vô ích, Nhị Lang Thần, Thôi phán quanvà Tất Mặc Kỳ giăng kết giới phòng thủ, tạo ra nửa vòng tròn, bảo vệ cho đámngười phía sau. Các hàng ma sư gắng sức đưa người bị thương lên xe một cáchnhanh nhất rồi chuẩn bị rút lui. Bọn Âm Yến Tư cũng đã đứng vào vị trí, thiếtlập xong trận hình ngay sau kết giới bảo vệ, chuẩn bị nghênh địch bất cứ lúcnào.

Tất Mặc Kỳ lớn tiếng hét trong thiết bị liên lạc:"Bảo máy bay và xe chạy xa một chút, mang hết tất cả trang bị đi, khôngđược để anh ta cướp được". Ma đầu đối với năng lực ba giới người, ma, thầnđều nắm rõ như lòng bàn tay, thật sự không phải chỉ dùng một từ "đángsợ" mà có thể hình dung hết.

Chu Duệ nhanh chóng điều phối, mọi người ở hiện trườngvội vàng rời đi. Dưới khí thế lớn mạnh của Nghiêm Lạc mọi người không còn cảmthấy phấn chấn và tràn trề sinh lực như lúc thắng trận trước đó nữa. Tất cả đềuvô cùng hoảng loạn.

Nghiêm Lạc hình như lại rất hứng thú với những gìtrước mắt. Nhìn ba người bọn Tất Mặc Kỳ đang nghiêm cẩn chờ đợi, lại nhìn đoànhàng ma sư đang bày Thiên cang bát trận phía sau bọn họ, anh cười.

Nụ cười đó, đắc ý giống như nhìn vào vật săn đang vùngvẫy sắp chết, vui vẻ giống như thỏa mãn cơn khát máu.

Nụ cười đó có thể coi như một nhát dao găm vào tráitim Chúc Tiểu Tiểu, đau đến mức cô không kìm được, bật khóc: "Boss, anhđừng có như vậy, cầu xin anh đừng có như vậy…”

Nhưng Nghiêm Lạc không nghe thấy, anh dang hai tay,dây đạn dài bung ra, những viên đạn lơ lửng giữa không trung, trải ra một mảngdày đặc.

Nghiêm Lạc vừa mỉm cười vừa cử động ngón tay, viên đạngiống như có sinh mệnh vậy, di chuyển giữa không trung, xếp thành mấy trậnhình. Những viên đạn bé nhỏ này, linh hoạt, dễ chuyển động, những trận hình đólại so le chồng lên nhau, hình thành một tổ hợp quái dị, phức tạp.

Mặt mấy người Tất Mặc Kỳ biến sắc, bọn Âm Yến Tư nhìnchằm chằm vào trận hình của những viên đạn kia cũng nói không nên lời. NghiêmLạc vẫn cứ mỉm cười: "Thiên cang bát trận có phải không? Ta cũngbiết". Anh đắc ý cười: “Những trò chơi các ngươi biết, ta đều biết. Xinlỗi, ta không muốn các ngươi thấy được ánh mặt trời ngày mai nữa".

Chúc Tiểu Tiểu không chịu đựng nổi nữa, cô nhào đếntrước bàn điểu khiển, mở máy phát thanh trên xe ở hiện trường, lớn tiếng hét:"Boss, Boss, anh là tên đại khốn nạn như thế này sao, nếu anh dám giết bọnhọ, em sẽ hận anh, hận chết anh!".

Tiếng la đột ngột vang lên dường như khiến Nghiêm Lạcsững lại. Chúc Tiểu Tiểu lúc này niệm một chuỗi thần chú, thân hình Nghiêm Lạchơi lay động. Chúc Tiểu Tiểu lại niệm một lần nữa, Nghiêm Lạc nhíu chặt mày,hình như rất không thoải mái.

Chúc Tiểu Tiểu cất tiếng khóc hu hu: "Anh lừa em,anh nói chỉ cần em dùng thuật chiêu gọi, bất luận anh đang ở đâu, anh nhất địnhsẽ chạy đến, anh lừa em...". Anh cho cô quyền được chiêu gọi, đáng tiếclần đầu tiên cô niệm hoàn chỉnh, anh lại không nghe theo lời chiêu gọi của cô.

Nghiêm Lạc hình như cảm thấy rất phiền phức, anh caumày, đứng đó thẫn thờ. Nhị Lang Thần đang muốn lên trước đánh, Tất Mặc Kỳ lạimột tay giữ ông, nhỏ giọng nói: “Đừng đánh nữa, đi".

Nhờ vào tình hình trước mắt, hàng ma sư đã tránh đigần hết, lúc này mọi người nắm chắc cơ hội, khởi động xe nhanh chóng chạy. Bangười Tất Mặc Kỳ cùng bọn Âm Yến Tư cũng nhanh chóng di chuyển. Nghiêm Lạc nhìnthấy hành động của bọn họ, nhưng không động thủ, anh ngơ ngác nhìn quanh, cũngkhông biết đang nghĩ gì.

Máy bay trên đỉnh đầu di chuyển ra xa, từ từ rời đi.Chúc Tiểu Tiểu vẫn đang khóc, tiếng khóc thút thít đó cùng với chiếc xe cànglúc càng đi xa, dần dần không còn nghe rõ nữa. Nghiêm Lạc giống như lừa giậntrào lên, anh nắm chặt hai bàn tay, gầm lớn một tiếng.

Chính ở trong tiếng gầm này, một luồng xung lực mạnhmẽ vượt qua không gian xa xôi, tấn công tới chỗ Chúc Tiểu Tiểu. Cô trúng đòn,lập tức ngã xuống đất, hôn mê.

Chúc Tiểu Tiểu không hề biết sau đó đã xảy ra chuyệngì. Cô hình như vừa ngủ một giấc, lại hình như vừa đánh nhau một trận, cùngnhững cơn đau mỏi khắp thân mình, cô dần dần phục hồi ý thức.

Có người bên cạnh cô đang nói, cô nghe ra được là TềNghiên La. Nghiên La đang hỏi chuyện Tỉnh tuyền của Thủy Linh: "Cô khẳngđịnh chính là ở bên dưới khu vực đó?".

"Đương nhiên rồi, tôi sẽ không nhận lầm. Ở đótuyệt đối không phải nguồn nước bình thường, nhưng không có đường, tôi không điqua được."

"A La." Chúc Tiểu Tiểu mở mắt ra, câu đầutiên nói với Tề Nghiên La chính là: "Mình muốn đến địa ngục".

Tề Nghiên La mím chặt môi, không nói gì.

Chúc Tiều Tiểu ngồi dậy, kéo tay cô: "Cầu xincậu, A La, mình có thể phá được những phong ấn đó, Boss đang đợi mình lấy Tỉnhtuyền cứu anh ấy".

Tề Nghiên La nhìn cô, không thể không bảo cho cô sựthực: "Anh ấy đến cậu cũng muốn giết, anh ấy không hề đợi nước Tỉnh tuyền.Trên thực tế, nếu như anh ấy biết cậu tìm thấy Tỉnh tuyền nhất định sẽ tìm trămphương ngàn kế để giết cậu". Anh ấy cũng sẽ giống như những ma đầu từtrước đến nay, cho nên Tỉnh tuyền mới bị vĩnh viễn chôn dưới địa ngục.

"Anh ấy sẽ không như vậy đâu, anh ấy còn nhớmình, mình gọi anh ấy, anh ấy liền dừng tay. A La, anh ấy còn nhớ mình."

"Heo Con, là anh ấy đã đánh cậu bị thương. Cậudùng thuật chiêu gọi, làm liên thông năng lượng giữa cậu và anh ấy, cho nên anhấy có thể từ xa làm bị thương cậu. Nếu không phải vì trong tòa nhà này có kếtgiới bảo vệ của thần tộc, cậu bây giờ chắc chắn mất mạng rồi."

Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, tay đang kéo Tề Nghiên La thảlỏng, cô lắp bắp: "Anh ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi, anh ấy còn nhớ đếnmình, thật đó, anh ấy nhớ mình.

Tề Nghiên La thở dài, xoa đầu cô: "Heo Con, mìnhnói cho cậu biết, anh ấy không hề mất ký ức, mỗi một người, mỗi một việc, anhấy đều nhớ rõ ràng, nhưng anh ấy đã thay đổi rồi. Cũng giống như một người banđầu rất thích ăn sườn bò, đột nhiên vô cùng ghét, hơn nữa sẽ cảm thấy không thểlý giải nổi đối với việc bản thân mình trước đây vì sao thích mà giờ lại cămghét. Anh ấy biết cậu là ai, biết giữa anh ấy và cậu từng xảy ra chuyện gì. Chỉlà anh ấy đã không còn để ý đến nữa".

Chúc Tiểu Tiểu tròng mắt nóng rực, cô nắm chặt bàntay, kìm nén nước mắt, rất lâu sau mới nói: "Anh ấy chẳng qua bị bệnhthôi, mình phải đi tìm thuốc cho anh ấy".

Tề Nghiên La nhìn cô chăm chú, nhẫn nại khuyên:"Nếu như không tìm thấy thì sao? Nếu như kết giới ở chỗ đó mạnh đến mứcngay cả cậu cũng không phá được thì sao? Nếu như sau khi phá kết giới, pháthiện Tỉnh tuyền bên trong căn bản đã bị hủy rồi thì sao? Nếu như chuyến đi lầnnày sẽ cướp mất mạng sống của cậu thì sao?".

Chúc Tiểu Tiểu ngước lên nhìn thẳng vào mắt Tề NghiênLa, cô nghiêm túc đáp từng chữ từng chữ: “Dù thế mình cũng phải đi".

Tề Nghiên La nói không nên lời, Chúc Tiểu Tiểu lạitiếp tục nói: "Nếu như mình chết rồi, cậu sẽ sắp xếp cho mình đầu thai,mình vẫn muốn làm hàng ma sư, kiếp sau nếu Boss vẫn chưa chết, mình sẽ tiếp tụcđi tìm Tỉnh tuyền". Trước đây anh chờ đợi đời đời kiếp kiếp, sau này đổilại cô sẽ vì anh đời đời kiếp kiếp tìm thuốc là được rồi. Mỗi một thứ anh trảgiá vì cô, cô đều nguyện ỷ trả lại cho anh.

Nhưng Tề Nghiên La cười khổ, cô không phải không chịutác thành cho hai người, chỉ là có chút chuyện, cô thật sự có lòng mà bất lực."Nếu như cậu chết ở địa ngục, mình sẽ rất khó tìm thầy hồn phách củacậu."

Chúc Tiểu Tiểu hơi sửng người, cô nghĩ đi nghĩ lại,cuối cùng cắn răng: "Vậy đến lúc đó mình sẽ không tìm nữa, nếu như thực sựphải chết ở địa ngục, lúc sắp chết mình sẽ dùng thuật chiêu gọi, dẫn Boss đếnđịa ngục, sau đó các cậu liền phong ấn lên, giống như phong ấn Tỉnh tuyền ấy.Như vậy Boss sẽ không thể ra ngoài làm chuyện xấu nữa, mà mình cũng có thể ởcùng với anh ấy".

"Heo Con." Tề Nghiên La thật sự không biếtnên nói gì mới được.

"A La, lạc quan một chút đi mà, khí chất nữ vươngcủa cậu đâu? Nói chưa biết chừng mình lại thuận lợi tìm thấy Tỉnh tuyền thìsao. Mình dù gì cũng là Heo Con thần dũng do địa phủ đào tạo. Boss từng nói,năm đó uy danh của mình ở bên ngoài, còn khiến kẻ địch nghe thấy đã sợ. Bâygiờ, mình là Diêm La phu nhân, nếu như Boss vẫn còn tại vị, vậy mình chính làvương hậu của địa phủ đó, mình làm sao dễ dàng nhận thua như thế được? Mìnhnhất định có thể tìm thấy Tỉnh tuyền. Chỉ lo sau khi tìm thấy, chúng ta làm thếnào bắt anh ấy uống được thôi, việc này phải nghĩ kỹ một chút."

Tề Nghiên La nhìn Chúc Tiểu Tiểu, hồi lâu sau, cuốicùng cô đứng dậy: "Cậu nói đúng, lạc quan một chút, có lẽ tình hình thậtsự không xấu như vậy. Cậu cho mình ít thời gian, Bắc Âm Vương trốn rồi, ma thầncác nơi trước mắt cũng không biết đi hướng nào. Nhưng khắp nơi tai họa khôngdứt, tình hình rối loạn, mình không thể vứt bỏ những thứ này lập tức đưa cậu điđược. Đợi mình sắp xếp một chút, bàn giao lại vụ việc, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốttrước đi, dưỡng khỏi vết thương, bồi bổ tinh thần. Đến khi sẵn sàng, mình sẽđích thân bảo vệ, đưa cậu vào địa phủ".

Chúc Tiểu Tiểu vui mừng gật đầu, Tề Nghiên La dặn dòmột lượt rồi ra ngoài. Chúc Tiểu Tiểu lại chẳng chịu nghỉ ngơi chăm sóc bảnthân, cô kéo Thủy Linh tới, tỉ mi hỏi tình hình của Tỉnh tuyền, sau đó bắt đầuchuẩn bị mọi thứ trước khi xuất phát.

Cô tới gặp bác sĩ, uống thuốc theo giờ đúng như yêucầu của Tề Nghiên La, cô cũng đi thăm Bát Bát, hỏi han Mạnh Mạn, và cả mấyngười Cửu Thiên Huyền Nữ vừa mới tỉnh lại. Cô hưng phấn nói với mọi người, côsẽ tới địa phủ đem nước Tỉnh tuyền về. Cô còn nói với Cửu Thiên Huyền Nữ:"Tôi mang nước Tỉnh tuyền ra ngoài nhiều một chút, như vậy sẽ có thểnghiên cứu vũ khí mới, đến khi đó đánh cho những kẻ xấu trong ma giới kia tơibời, tan tác, tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng. Bắc Âm Vương, ông ta dù trốn chạycũng không có tác dụng, chúng ta nhất định sẽ bắt được ông ta, báo thù choBoss!".

Đây là lần đầu tiên từ khi nhập thế đến nay, Cửu ThiênHuyền Nữ nói chuyện đàng hoàng thế này với Chúc Tiểu Tiểu. Nhìn Chúc Tiểu Tiểumặt mày tươi tỉnh đắc ý, tinh thần phấn chấn nói về viễn cảnh đẹp đẽ, Cửu ThiênHuyền Nữ không nhịn được cười. Đây vẫn là đồ đệ Heo Con vừa dũng cảm lại haykích động của bà. Trước đây, vì sao bà lại cho rằng cô chỉ là một con người yếuđuối, mang thiên phú nhưng không gánh vác được nhiệm vụ chứ?

Chúc Tiểu Tiểu lại chạy đi gặp Happy và Smile khi họvừa hoàn thành nhiệm vụ quay về, còn cả mấy người Âm Yến Tư đang nghỉ ngơi nữa.Thực sự, cứ coi như Chúc Tiểu Tiểu không nói, mọi người cũng mập mờ cảm nhậnđược ẩn ý phía sau những lời nói của cô.

Hành trình nguy hiểm xuống địa ngục, không thể biếttrước Chúc Tiểu Tiểu đi rồi có quay lại được không. Nhưng nhóm bạn tốt này,ngoại trừ chúc phúc ra thì thực sự chẳng thể giúp được gì. Tiểu Tiểu lại tỏ ravô cùng hào hứng, cô chuẩn bị một ba lô lớn, đặt vũ khí và huyết thạch vàotrong, lại cầm theo hai bình bùa để đựng nước Tỉnh tuyền. Cuối cùng còn đemtheo cả giấy chứng nhận kết hôn và ảnh của cô cùng Nghiêm Lạc, vạn nhất khôngra ngoài được nữa, những thứ này vẫn có thể ở bên cô.

Tiểu Tiểu cố gắng nghỉ ngơi điều dưỡng, ăn ngủ thậttốt. Cô nói với bản thân, mình nhất định phải có tinh thần tốt nhất khi đi vàođịa ngục. Ở đó cứ cho là núi đao biển lửa, cô cũng không thể ngã xuống. Cô nhấtđịnh phải tìm được Tỉnh tuyền, cô nhất định phải cứu được Boss!

Ba ngày sau, Tề Nghiên La cùng Chúc Tiểu Tiểu và ThủyLinh đứng trong phòng làm việc của Waiting, trước mặt, là cửa địa ngục đen sì.

Tất Mặc Kỳ đứng bên cạnh, sắc mặt rất không dễ coi.

Chúc Tiểu Tiểu đang tạm biệt Bát Bát và mấy người bọnThư Đồng, Tề Nghiên La thì khẽ nói gì đó với Tất Mặc Kỳ. Cuối cùng Tất Mặc Kỳôm Tề Nghiên La thật chặt, đồng ý một tiếng: ‘'Được". Rất lâu hai ngườimới rời nhau, Tề Nghiên La kiễng chân, nhẹ nhàng hôn anh một cái. Sau đó bọn họquay lại, hợp lực làm một vòng bảo vệ trên người Chúc Tiểu Tiểu.

"Đây là để bảo vệ cậu ở trong địa ngục sẽ khôngbị âm khí và tà khí làm tổn thương, nhưng nếu đối phó với những ác quỷ yêu makia thì không có tác dụng.”

Chúc Tiểu Tiểu vỗ vào Tiểu Phấn Hồng: "Mình có nórồi", lại xoa xoa đá tinh hồn: "Còn có Boss đang bảo vệ mình, mìnhchẳng sợ gì cả".

Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ nhìn nhau một cái, lại nói:"Trong địa ngục đầy âm khí, nhưng dưới mặt đất lại là Phân tâm liệt hỏa,cho nên cậu sẽ cảm thấy dưới chân rất nóng, trên người lại rất lạnh. Vòng bảovệ của bọn mình cũng không thể giúp cậu tránh được sự đau đớn đó, nếu như cậukhông cách nào chịu đựng được, tinh thần suy sụp, vòng bảo vệ này không bảo vệnổi cậu đâu".

Chúc Tiểu Tiểu kéo ba lô, cười hỏi: "Vậy chúng tabây giờ có thể xuất phát chưa?".

Tề Nghiên La không nói thêm nữa, nắm lấy tay Chúc TiểuTiểu, Thủy Linh thấy vậy, vội vàng nhảy vào trong chiếc bình nhỏ ở thắt lưngTiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu quay lại vẫy tay chào mọi người, chỉ nói một câu:"Tạm biệt!", sau đó cùng Tề Nghiên La nhảy vào cửa địa phủ.

Tề Nghiên La nói không sai chút nào, trong địa phủ rấtlạnh, vô cùng lạnh, lạnh ngoài sức tưởng tượng.

Chúc Tiểu Tiểu mặc áo len mỏng, thêm vào chiếc áokhoác dày, nhưng vẫn lạnh đến mức run rẩy. Cái lạnh đó là cái lạnh u ám, bănggiá đến thấu xương, vô cùng quái đản. Chẳng trách Tề Nghiên La nói không cầnmặc áo lông vũ, dù gì mặc thế nào cũng vẫn lạnh, thà mặc gọn nhẹ thuận tiện hơnchút, gặp phải tình thế nguy hiểm còn có thể linh hoạt đối phó.

Trong địa phủ rất tối, tối đến mông lung, giống nhưtrước mặt là bức màn đen kịt khi nền trời áp xuống những lúc chuẩn bị mưa, mắtcó thế nhìn thấy, nhưng mờ mịt đến mức trong lòng khó chịu.

Tề Nghiên La bảo Chúc Tiểu Tiểu, trước đây địa phủkhông phải như thế này, nhưng mấy trăm năm nay kết cấu năng lượng thế giới thayđổi, tam giới mất cân bằng, vị trí của địa phủ cũng bị lay động. Mà năng lượngác do vậy càng tăng, rất khó bảo vệ duy trì được sự ổn định của địa phủ. Thế làNghiêm Lạc dứt khoát làm sạch địa phủ, đem những năng lượng tiêu cực và khí ônhiễm khác dẫn nhập vào đây, duy trì linh khí của nhân gian. Những ác hồn, yêuquỷ, ma linh không chứa nổi kia, anh cũng cho người khóa giữ lại. Cho nên, địaphủ của hôm nay, là "địa ngục" đúng nghĩa.

Chúc Tiểu Tiểu cùng Tề Nghiên La đi trên con đường đá,trong lòng trào lên cảm giác căng thẳng kỳ lạ không diễn tả nổi. Lòng hiếu kỳđối với địa phủ trước kia giờ đã sạch trơn rồi, cô chẳng còn muốn biết đâu làcầu Nại Hà, đâu là Quỷ Môn Quan, hay là điện Diêm Vương, đài Vọng Hương trôngnhư thế nào nữa. Một chút hứng thú cũng không còn.

Lúc này cô cắn răng chịu đựng cái lạnh thấu xương,từng bước phía sau Tề Nghiên La, cố gắng ghi nhớ đường đi. Đường đi lúc rộng lúchẹp, tựa như không có điểm dừng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nước, hoặc lànhìn thấy những đám lớn thực vật không biết tên là gì, đều khiến người ta toátmồ hôi, sởn tóc gáy.

Hình như đi rất lâu rất lâu, Tề Nghiên La đột nhiêndừng lại, cô nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Chúng ta sắp tiến vào vị trí củamười tám tầng địa ngục, trong này bởi vì phải nhốt các hồn yêu quỷ, cho nên cóđốt Phân tâm liệt hỏa, càng đi vào trong, đốt càng nhiều hơn, cậu phải biếtchân của cậu thực ra không hề giẫm trên lửa, nhưng hồn của cậu sẽ lại cảm thấyđau khổ. Có vòng bảo vệ của mình và A Mặc, cậu nhất định không bị nguy hiểm đếntính mạng, cứ kiên trì tiếp tục là được. Ngoài ra, cậu phải bám thật sát mình,rất nhiều nhà lao giam giữ quỷ yêu sớm đã hư hại, bọn chúng chạy loạn khắp nơi.Khí người của cậu đối với bọn chúng mà nói là sự mê hoặc không gì ngăn được.Cho nên cậu nhất định phải bám sát mình",

Chúc Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh, hít thở mấy hơi thậtsâu, sau đó bám sát Tề Nghiên La tiếp tục đi xuống dưới.

Quả nhiên chẳng đi được bao lâu, cô bắt đầu cảm thấynhiệt độ mặt đất càng lúc càng cao, qua một lúc, cảm thấy bỏng rát, bàn chânđau đớn. Mà cảm giác lạnh giá trên người lại càng ngày càng mạnh. Bầu không khílạnh lẽo không hề vì lửa thiêu tâm bên dưới mà ấm áp hơn, trái lại, còn giốngnhư kết hợp với nhau, lửa càng nóng, không khí càng lạnh.

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân mình sẽ giống như móncá nướng, biến thành người nướng, nhưng chỉ có một nửa bên dưới là bị nướngchín, một nửa bên trên lại như món sashimi ướplạnh.

Tề Nghiên La cả đoạn đường cẩn thận quan sát cô, sợ côchống chọi không nổi. Chúc Tiểu Tiểu vừa lạnh đến mức run rẩy, vừa phải chịuđựng lửa nóng thiêu đốt dưới lòng bàn chân, dần dần không còn nói nổi nữa.Trước khi bước vào địa phủ, trên người cô đã có mấy vết thương sau khi bịNghiêm Lạc đánh. Nhưng bây giờ đi vào trong này rồi, chút đau đớn nhỏ ấy đãhoàn toàn bị nỗi đau khổ nơi địa ngục lấn át đến mức hoàn toàn không cảm thấynữa. Chúc Tiểu Tiểu cắn răng chịu đựng, chỉ có thể miễn cưỡng kéo lên một nụcười, biểu thị với Tề Nghiên La rằng mình không sao.

Càng đi càng xuống sâu bên dưới, con đường vòng vèokhúc khuỷu, hai bên lúc là tường đá, lúc là lan can, chốc chốc lại có mấy khuđất trống. Chúc Tiểu Tiểu không biết đã đi bao lâu, cũng không biết sẽ đi đếnbao giờ, cô đau đớn đến mức không còn để ý đến việc nhớ đường nữa, chỉ lẩm bẩmkhông trong lòng: "Boss yêu Heo Con, Heo Con yêu Boss…”

Đây là phương pháp kích thích Boss do cô sáng tạo ra,trước đây rất hữu dụng, bây giờ vào lúc này vẫn rất hữu dụng, lẩm bẩm như thế,cô cảm thấy bớt đau đớn hơn. Thủy Linh sớm đã nhảyra khỏi chiếc bình nhỏ, bay giữa không trung dẫn đường. Chúc Tiểu Tiểu có chútngưỡng mộ nó, không phải giẫm lên mặt đất, hạnh phúc biết bao.

Đi đến chỗ này, đúng như Tề Nghiên La nói, quả nhiêncó yêu quỷ tấn công, nhưng số lượng không nhiều, chắc đã bị khí thế nữ vươngcủa Tề Nghiên La áp chế không ít. Nhưng những kẻ dám đến, đều là những nhân vậtcó khả năng gây phiền phức lớn. Dẫu vậy thì địa phủ vẫn là địa phủ, Tề NghiênLa thế nào cũng là lão đại ở đây, cô tay cầm đại đao, khí thế kinh người, “soạtsoạt" mấy cái, quét sạch mấy kẻ không biết thân biết phận này, Tiểu PhấnHồng của Chúc Tiêu Tiểu không có chỗ nào mà phát huy công lực.

Nhưng điều này lại không hề mang đến cảm giác an toàncho Chúc Tiểu Tiểu, cô càng đi xuống dưới, tim càng đập dữ dội. Cô biết nhấtđịnh sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Tiểu Tiểu càng ngày càng quen thuộc với linhlực của sợi dây đỏ Thiên Bà cho đeo ở cổ tay, cô không kìm được, bảo Tề NghiênLa phải cẩn thận, lại hỏi Thủy Linh còn bao xa nữa.

Thủy Linh lần này xuống địa ngục cũng có thêm một chútthần khí. Lần trước đi cùng chú chuột béo, cứ phải tránh trái né phải thật làthảm hại, lần này cùng đi với Nữ Vương, thật sự cảm thấy an toàn, đáng tin cậy.Nhìn những quỷ yêu lần trước ức hiếp bọn nó bị đánh cho tan tác tơi bời, tronglòng Thủy Linh vô cùng sảng khoái. Lúc này Thủy Linh vung những hạt nước lên,biến ảo tạo hình, trả lời: "Lần trước tôi cùng chuột béo chạy rất nhanh,hình như không mất nhiều thời gian thế này. Cô đi chậm như vậy, chắc vẫn chưađược một nửa đường đâu".

Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe thấy, lòng liền nguội đi nửaphần. Đi lâu thế rồi mà mới được nửa đường? Cô xốc lại tinh thần, ưỡn thẳnglưng, bụng lại bắt đầu lẩm nhẩm: "Boss yêu Heo Con, Heo Con yêuBoss...".

Cô chẳng sợ gì cả, bất luận sau đó sẽ xảy ra chuyệngì, cô đều không sợ. Cô vì Boss mà đến, vì Boss, cô chẳng sợ gì cả!

Nói như thế, nghĩ như thế, trước mắt dường như xuấthiện ảo giác, cô nhìn thấy Nghiêm Lạc đang đứng phía trước đợi cô. Trái tim côđập dữ dội, không khống chế được tình cảm, chạy về phía Nghiêm Lạc.

Tề Nghiên La đột nhiên sững lại, Chúc Tiểu Tiểu không,để ý va vào lưng cô rồi cũng dừng lại. Cái đụng này khiến Tiểu Tiểu đột nhiêntỉnh táo, người trước mặt, thật sự là Boss.

Anh đuổi đến rồi!

Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng đến nghẹt thở, cảm thấy TềNghiên La trước mặt toàn thân cũng cứng lại. Nghiêm Lạc từ từ đi về phía họ,trên mặt là một nụ cười lạnh lẽo. Anh chậm rãi bước, nhỏ giọng hỏi: “Đến tìm Tỉnhtuyền phải không?".

Tề Nghiên La không trả lời, chỉ dùng lực nắm chặt đạiđao, quay đầu nói nhỏ với Chúc Tiểu Tiểu: "Mình giữ chân anh ấy, cậu tìmcơ hội chạy, bảo Thủy Linh đưa đi, đừng quay lại, đừng lo cho mình. Nếu chúngta còn có mấy phần may mắn, thì sẽ gặp lại ở nhân gian".

Chúc Tiểu Tiểu kề sát bên tai Tề Nghiên La, khẽ giọngnói: "Không, mình chạy trước, dụ anh ấy đi, cậu tìm cơ hội rút lui. Anh ấybiết mình có thể phá phong ấn, nhất định sẽ đuổi theo mình. Nếu cậu nhìn thấyThủy Linh đơn độc quay về lại không mang theo Tỉnh tuyền, thì hãy phong ấn nơinày lại nhé".

Tề Nghiên La vẫn còn muốn nói gì, nhưng Nghiêm Lạc đãkhông còn nhẫn nại, anh cau mày, đanh giọng, nói: "Đừng bàn tính nữa, haingười các ngươi, thêm vào cả Thủy Linh kia, đều không phải là đối thủ của ta,chẳng ai chạy thoát được đâu! Biết điều thì trả lại đá tinh hồn cho ta, giaoluôn ra cả viên huyết thạch, ta sẽ cân nhắc lần này không giết các ngươi".

Chúc Tiểu Tiểu và Tề Nghiên La nhìn nhau một cái,trong lòng đã hiểu rõ, nếu như lần này không thể tìm thấy Tỉnh tuyền, e rằngqua ngày mai cũng sẽ không còn có cơ hội nữa. Chúc Tiểu Tiểu nói với Tề NghiênLa: "Cứ làm theo lời mình đi".

Tề Nghiên La chưa kịp trả lời, Nghiêm Lạc lại nói:"Heo Con, chỗ này là địa phủ, ngươi là con người, lẽ nào còn có thể chạynhanh hơn ta? Đừng làm việc vô nghĩa nữa, giao đồ ra, ta đảm bảo tha cho cácngươi không phải chết".

Anh còn chưa nói xong, đại đao của Tề Nghiên La đã"soạt" một cái chém qua đó rồi. Nghiêm Lạc lập tức lùi lại mấy bước,vặn người tránh đi. Tề Nghiên La đuổi sát không rời, "soạt soạt", lạitấn công hai đao. Cô lớn tiếng quát "Heo Con, chạy mau!".

Chúc Tiểu Tiểu lúc này chẳng để tâm đến điều gì, cócắm đầu chạy về phía trước. Thủy Linh cũng không dám nghịch ngợm nữa, bay giữakhông trung, dẫn đường cho Chúc Tiểu Tiểu.

Nghiêm Lạc vừa không để ý một chút liền để lỡ ChúcTiểu Tiểu, anh cau mày, nhảy lộn lại, thanh trường đao màu đen đã cầm trongtaỵ, "choang" một cái, đánh bật Tề Nghiên La ra. Nhưng Tề Nghiên Lalại nhanh như chớp xoay người.

Bên cạnh truyền đến tiếng va nhau chan chát của binhkhí, Chúc Tiểu Tiểu hoàn toàn không dám quay đầu lại, cô chạy thục mạng. Khílạnh trên mình giống như dao sắc, cứa vào xương thịt, mỗi một bước chân lạigiống như giẫm trên lửa bỏng, nhưng thể xác càng đau đớn, đầu óc cô lại càngtình táo.

Boss đuổi đến rồi, cô còn có cơ hội lấy được Tỉnhtuyền không? Cô sẽ chết trong tay anh sao, chết trong tay Boss, người mà trướckia tuy thích làm mặt lạnh với cô nhưng lại vô cùng yêu thương cô?

Tiểu Tiểu dốc toàn lực chạy, Thủy Linh trước mặt bayrất nhanh, cô gắng sức bám theo, con đường phía trước tối om, cô không nghethấy bất kỳ tiếng động nào, chỉ cảm nhận được nhịp hô hấp của bản thân vì chạynhanh quá, hơi thở gấp gáp mà thôi.

Đột nhiên, con đường phía trước nhảy ra một con quỷtoàn thân đầy máu, Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng để ý đến sợ hãi, cô phản ứng rấtnhanh, rút Tiểu Phấn Hồng ra, muốn chống trả một lần. Nhưng lúc này trong lònglại dao động, linh lực cảm ứng của Thiên Bà cho cô khiến cô theo bản năng liềnlăn một vòng. Bên cạnh lập tức truyền đất tiếng chém cực vang của thứ kim loạisắc ngọt.

Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn một cái chỗ cô vừa mớiđứng, đường bằng đá xanh đã bị trường đao chém nứt, nếu không phải cô lănnhanh, bây giờ chắc bị chém thành hai nửa rồi.

Chúc Tiểu Tiểu trong lòng quặn thắt, cô nhìn thẳng vàođôi mắt không chút biểu cảm của Nghiêm Lạc, trong mắt anh, cô chỉ thấy toàn làsát khí.

Tay nắm Tiểu Phấn Hồng của Chúc Tiểu Tiểu run lên, côđánh không lại anh, cô làm sao có thể là đối thủ của anh? Cô lùi hai bước, lạilùi thêm hai bước nữa.

Con quỷ vừa mới định tấn công cô sợ hãi trước cơn chấnđộng do Nghiêm Lạc gây ra cũng không dám tiến lên, lúc này đang trốn sang bêncạnh, nhìn lén. Chúc Tiểu Tiểu quay lại, nhìn thấy trong góc tối, còn có mấyđôi mắt sáng quắc, xanh lè.

Trường đao trong tay Nghiêm Lạc khẽ chuyển, Chúc TiểuTiểu hiểu rõ, anh đang chuẩn bị xuất chiêu, anh muốn giết cô, anh muốn giết cô!

Giữa tình thế cấp bách, Chúc Tiểu Tiểu dùng lực kéodứt đá tinh hồn trên cổ, quăng về phía đám yêu quỷ trong bóng tối. Nghiêm Lạcđang định vung đao, lại nhìn thấy đá tinh hồn bay đi, nếu bị lũ yêu quỷ nuốtvào thì sẽ rất phiền phức. Anh xoay cánh tay, lật lòng bàn tay, "bụp"một cái tiêu diệt hết lũ yêu quỷ kia, đón lấy đá tinh hồn của mình.

Đá tinh hồn vô cùng hoàn hảo, không hề vỡ hỏng, sợidây nhỏ xâu chuỗi nó lại đứt rồi, bên trên còn dính một chút máu. Đó là máu củaChúc Tiểu Tiểu do giật quá mạnh làm cổ bị xước, để lại trên sợi dây.

Nhìn thấy vết máu, Nghiêm Lạc có chút ngây ra, anh vêtay lên vết máu kia, trong lòng trào dâng cảm xúc gì đó không thể diễn tả. Nếunhư vừa rồi cô không tránh được, anh một đao đó chém xuống... Anh rùng mình,khôi phục lại thần phách. Thật đáng tiếc, vừa rồi sao anh lại không giết chếtcô!

Nghiêm Lạc thu lại hết đá tinh hồn, vừa quay đầu, đãthấy Chúc Tiểu Tiểu chạy được khá xa rồi.

Anh quay người định đuổi theo, nhưng lại thấy sáng lóalên một cái, Tề Nghiên La đã đuổi đến rồi, cô đang giữ ngang đao, chắn trướcmặt anh. Nghiêm Lạc cực kỳ tức giận, anh lạnh lùng hừ một tiếng, trên tay,trường đao liền hiện ra. Anh nâng đao chỉ vào Tề Nghiên La: "Giết ngươirồi, ta vẫn có thể đuổi kịp cô ta".

Tề Nghiên La vẻ mặt bình tĩnh, dựng thẳng sống lưng,đứng trước mặt anh, cô nói rõ ràng: "Anh, Heo Con vì anh, không sợ chết!Và em, cũng như vậy!".

Chúc Tiểu Tiểu không biết sau lưng xảy ra chuyện gì,Nghiêm Lạc vì sao không đuổi đến? Do A La ngăn cản anh rồi, hay đá tinh hồn đãxảy ra vấn đề gì, và cũng có thể là anh đang tính toán gì đó? Cô không để ýnghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ, cô cắn chặt răng gắng sức chạy theo Thủy Linh,

Chúc Tiểu Tiểu toàn thân lạnh giá, đau đớn, giống nhưró nghìn mũi kim đâm loạn trong xương, lại giống như có vô số lưỡi dao sắc nhọntừng nhát từng nhát chém bừa lên thân thể. Trong khi đó, bàn chân cô, sớm đã bịnướng cháy rồi, mỗi một bước đều như giẫm trên than hồng.

Chúc Tiểu Tiểu dốc sức chạy, thỏ gấp từng hồi, trái timsắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô toát mồ hôi, nhưng chẳng cảm thấy ấm hơn chútnào. Không khí lạnh lẽo thấm xuống mồ hôi, khiên đầu cô đau như muốn nứt ra,nhưng cô không có cách nào, cô không thể quay đầu, cô phải bỏ qua tất cả đauđớn, phải cùng Thủy Linh chạy về phía trước.

Đường rất dài, xung quanh rất tối, mọi thứ đều tồi tệgiống như ngày tận thế ở trong phim ảnh. Một bóng đen đột nhiên từ phía sautường đá bên cạnh lao về phía cô. Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn nhìn, dùng lực cầmTiểu Phấn Hồng đâm thật mạnh. Bóng đen kia "roạt" một tiếng, lăn mộtvòng trên mặt đất, là một linh hồn của yêu thú giống như chó, cái miệng máu bêbết của nó đang nhe ra, lại lần nữa lao về phía Tiểu Tiểu.

Chúc Tiểu Tiểu lúc này đầu óc trống rỗng, nhưng xuốngtay lại vừa mạnh vừa chuẩn. Hai đòn chú mạnh được đánh ra, thêm vào đó là mộtnhát đâm của Tiểu Phấn Hồng, hồn yêu thú kia lập tức tan thành tro bụi.

Chúc Tiểu Tiểu chẳng để ý đến nó, tiếp tục chạy.

Cô cứ chạy như thế, đụng phải yêu quỷ ma hồn thì gắngsức giết chết, sau đó lại tiếp tục chạy, tiếp tục giết chóc...

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy thân thể đã không phải là củamình nữa, đầu óc cô tự động khống chế tứ chi, mọi thứ trên người cô càng lúccàng đau đớn, sự kiệt quệ sắp ép cô ngã xuống. Nhưng cô vẫn đang chạy, giốngnhư khi cô vừa vào công ty chưa được bao lâu, Boss đã huấn luyện thể lực cho côvậy. Tiểu Tiểu vẫn kiên trì không ngừng, cố gắng chạy.

Ngày đó cô chạy phía trước, Boss lái xe ở phía sau, từxa nhìn theo cô. Lúc ấy chân cô cũng rất đau, thân thể cũng rất mệt mỏi. Cô vẫnchưa yêu Boss, cô cảm thấy anh rất nghiêm khắc, cả ngày mặt lạnh với mọi người,nhưng anh biết mua kem mùi vị siêu ngon cho cô, vì muốn ép cô chạy đường dàimỗi sáng, ngày nào cũng lái xe đến đón cô, sau đó còn mang những bữa sáng rấtngon cho cô ăn...

Tất cả những điều này, hình như đều quá xa xôi rồi.Nhớ lại lúc đầu anh đem đá tinh hồn của mình cho cô, anh nói cô không được tháora, đá đó sẽ bảo vệ cô, như thế anh sẽ yên tâm hơn.

Nhưng không ngờ rằng, có một ngày cô cần phải dùng đátinh hồn để đổi lấy tính mạng, lại là phải từ dưới đao của anh, nhặt mạng củamình về.

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy tròng mắt cay sè, nhưng khônghề rơi lệ. Tất cả những hồi ức đẹp đẽ của quá khứ đều trở thành động lực giúpcô chống chọi, giúp cô chạy tiếp. Cô cảm thấy có lẽ mình không ra được nữa, côsẽ chết ở trong địa ngục. Nhưng cô hy vọng trước khi chết, có thể tìm thấy Tỉnhtuyền. Cô muốn cứu Boss về. Boss yêu thế giới này như thế, anh bệnh rồi, côkhông thể để anh bị bệnh mà hủy đi những gì mình yêu quý. Cô không muốn anhphải buồn bã.

Trái tim Chúc Tiểu Tiểu như muốn nổ tung. Toàn thân côbị thương, máu tươi chảy xuống. Tiểu Tiểu từng bước từng bước, chạy theo ThủyLinh, nhưng cô đã sắp không chạy nổi nữa rổi. Cô cố gắng cổ vũ, cưỡng ép bảnthân, nhưng cô thật sự sắp không chạy nổi nữa rổi.

Chính vào lúc Tiểu Tiểu chuẩn bị ngã xuống, Thủy Linhcuối cùng hét lên một câu: "Đúng là chỗ này!".

Chúc Tiểu Tiểu chân mềm nhũn, "phịch" mộtcái quỳ trên mặt đất. Hai tay cô chống xuống, hổn hển hít từng ngụm khí lớn.Sau khi đã thở cả hồi lâu, cô lấy nước lọc từ trong ba lô lớn phía sau lưng ra,ừng ực nuốt mấy ngụm, lúc này mới có thể chậm chạp bò dậy.

Thủy Linh lãng đãng di chuyển xung quanh, tìm kiếm cửavào. Chúc Tiểu Tiểu nhìn tứ phía, chỗ này giống như điểm cuối của một ngõ nhỏdài, hình như kịch đường rồi, ba mặt đều bị bao cứng lại, chẳng trách Thủy Linhvẫn luôn nói chỗ đó không tìm thấy đường.

Thủy Linh bay một vòng quay lại bên cạnh Chúc TiểuTiểu hét lên: "Phải nhanh một chút, nếu không anh ta sẽ đuổi đến".

Chúc Tiểu Tiểu từ dưới đất bò dậy, nói như tự an ủi:"Tôi đã ném đá tinh hồn đi rồi, anh ấy chắc không thể tìm đến chỗ tôinhanh như thế đâu. Hy vọng A La không sao". Cô vừa nói vừa men theo bứctường bao mà đi, vừa đi vừa cẩn thận quan sát: "Thủy Linh, nếu như anh ấyđuổi đến nơi, cô hãy chạy mau nhé. Nếu lúc đó chúng ta tìm thấy Tỉnh tuyền rồi,cô hãy đem nước Tỉnh tuyền ra ngoài, giao cho A La, để bọn họ nghĩ cách trị khỏicho Boss. Còn nếu không tìm thấy, cô cũng đừng hối tiếc, hãy bảo A La và CửuThiên Huyền Nữ phong ấn tôi với Boss lại trong này, tôi ít nhất còn có thể chếtbên cạnh anh ấy".

"Phi, phi, phi! Toàn nói mấy lời xui xẻo, chúngta hành động nhanh một chút, tìm thấy Tỉnh tuyền trước khi anh ta đến. Có nướcrồi, tôi sẽ vô cùng lợi hại, chúng ta sẽ đánh ngã anh ta, vui vẻ mang nước Tỉnhtuyển ra ngoài, khải hoàn trở về. Cái gì mà chết với không chết, phong ấn vớikhông phong ấn, cô yếu đuối như thế này à?

Chúc Tiểu Tiểu cười: "Thủy Linh, ngữ khí dạy dỗngười của cô, đúng là có một chút giống Boss".

"Thật sao?" Thủy Linh đắc ý, hóa ra khí thếcủa nó mạnh đến vậy.

"Ừ, nhưng mà Boss nói ngắn gọn hơn một chút, khíthế mạnh hơn một chút, có sức thuyết phục hơn một chút."

Thủy Linh vừa nghe thấy, "ào" một cái sụpxuống thành vũng nước, không phục: "Cái gì cũng là Boss của cô mạnh, côvốn chẳng phải đang khen người ta".

"Thủy Linh!"

"Cái gì?" Hừ, nó vẫn đang tức giận đó.

"Tôi nghĩ tôi tìm thấy đường rồi."

"Sao?" Thủy Linh thoắt cái nhảy lên, nhìnxung quanh một vòng: "Tiểu Tiểu, cô đang ở đâu vậy?".

Sao mà chớp mắt một cái đã không thấy đâu rồi? ThủyLinh lúc này rất lo lắng.

Giống như vậy, âm thầm lo lắng cho Chúc Tiểu Tiểu, còncó Tề Nghiên La.

Cô đã đánh với Nghiêm Lạc hơn trăm chiêu, trên ngườilúc này toàn là vết thương. Cô phải tỉnh táo hơn Chúc Tiểu Tiểu, cô hiểu rõNghiêm Lạc thành ma rồi, không thể nào nói chuyện tình cảm như trước kia đượcnữa, cho nên cô xuống tay không lưu tình, mỗi một chiêu đều dốc toàn lực. Nhưngdù vậy, công lực của cô vốn dĩ không bằng Nghiêm Lạc, thêm vào đó ma tính khiếnpháp lực của anh tăng mạnh, cho nên Tề Nghiên La căn bản không phải là đối thủcủa anh.

Nhưng Tề Nghiên La cắn chặt răng, cô muốn tranh thủthời gian cho Chúc Tiểu Tiểu. Tỉnh tuyền là phương pháp duy nhất có thể cứuNghiêm Lạc, mà Chúc Tiểu Tiểu là người duy nhất có khả năng phá được kết giới,tìm thấy Tỉnh tuyền, thành bại đều ở hành động này.

Nếu bây giờ thất bại, không những cô và Chúc Tiểu Tiểuđều phải mất mạng ở địa phủ, đại chiến của Nghiêm Lạc và chư thần e rằng cũngkhông tránh được. Thế giới này, là thế giới Nghiêm Lạc tiêu tốn rất nhiều thờigian và tinh lực để duy trì bình ổn, không ngờ rằng đến một ngày, sẽ có thể bịhủy diệt trong chính tay anh.

Tề Nghiên La lăn qua bên, mạo hiểm tránh một đòn tấncông của Nghiêm Lạc. Cô biết bản thân mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa,cô chỉ cầu cho Chúc Tiểu Tiểu có thể thuận lợi tìm thấy Tỉnh tuyền, mang nướcsuối ra ngoài. Những lời cô nói toàn bộ đều thật lòng, Chúc Tiểu Tiểu không sợchết, cô cũng không sợ.

Những việc khác cô đều đã sắp xếp xong xuôi, nếu nhưcô thật sự không quay về được, Tất Mặc Kỳ nhất định sẽ vì cô chấn hưng lại địaphủ. Thực ra anh vẫn luôn thích hợp với vương vị này hơn cô, tư chất của anhtốt hơn cô, bản lĩnh của anh cao hơn cô, sự nhẫn nại và nghị lực của anh càngmạnh hơn cô, nhưng anh lại cam tâm lúc nào cũng chỉ đứng sau lưng cô.

Từ trước đến nay, anh đều mỉm cười đứng sau cô.

Tề Nghiền La mắt đỏ hoe, đại đao vung lên, lại lần nữađánh về phía Nghiêm Lạc.

Nếu nói trong lòng còn hối tiếc điều gì, cô chỉ hốihận, nhiều năm như thế đã không đối tốt với Tất Mặc Kỳ một chút. Cô quá kiêungạo, quá tự phụ, vì sao cô không đối xử với anh tốt hơn chứ?

Nghĩ đến Tất Mặc Kỳ, Tề Nghiên La có chút hoảng loạn,nhưng đột nhiên cảm thấy đất dưới chân hơi hơi chấn động. Lẽ nào Chúc Tiểu Tiểuđã tìm thấy rồi? Tề Nghiên La còn chưa kịp vui mừng, thì đã thấy sắc mặt NghiêmLạc biến đổi. Rõ ràng anh cũng cảm nhận được cơn chấn động này.

Hai người đồng thời sững lại, nhưng ngay sau đó lạilao vào chém giết. Lúc này ai cũng nôn nóng giành được thắng lợi, càng đánhcàng sung. Nhưng trong đó, một người sức mạnh đã suy yếu, khí lực kiệt quệ,thắng thua đương nhiên rất nhanh chóng phân rõ.

Trường đao của Nghiêm Lạc vung ngang, Tề Nghiên Latránh không được, chỉ đành giơ đao chống đỡ, nhưng lần này công lực quá mạnh,Tề Nghiên La không giữ nổi đại đao trên tay, "choang" một tiếng, đạiđao rơi xuống, lăn sang một bên. Nghiêm Lạc lại bồi thêm một cước, Tề Nghiên Labị đá ngã xuống đất.

Nghiêm Lạc chẳng buồn nhìn, lập tức quay người đuổi vềphía lúc nãy mất dấu Chúc Tiểu Tiểu.

Anh ấy vì sao không nhân cơ hội này giết mình?

Tề Nghiên La không còn thời gian mà kinh ngạc, cô bắtbuộc phải ngăn anh, bất luận thế nào, không thể để anh tìm thấy Tiểu Tiểu.Trong tình huống cấp bách, Tề Nghiên La bật dậy giơ tay đánh về phía NghiêmLạc.

Cô hy vọng cơn chấn động vừa rồi thật sự biểu thị ChúcTiểu Tiểu đã tìm thấy Tỉnh tuyền, vậy việc cô phải làm, chính là giữ Nghiêm Lạclại, dù có chết, cũng phải tranh thủ chút thời gian cho Chúc Tiểu Tiểu.

Nhưng một đòn này cuối cùng đã khiến Nghiêm Lạc thựcsự nổi giận. Anh quay người, vung tay, một chưởng cực mạnh lập tức đánh lênngười Tề Nghiên La. Tẽ Nghiên La nặng nề ngã xuống, nôn ra một ngụm máu,khôngcòn sức lực cử động nữa.

Nghiêm Lạc ngay sau đó vung đao lên, trực tiếp chém vềphía cô. Tề Nghiên La nhìn thẳng vào mắt anh, bên trong đó chỉ có hận thù, cócơn khát máu, mà chẳng có lấy một chút tình huynh muội ấm áp nào. Người anhtrai thường hay xoa đầu, gọi cô là tiểu muội, người anh trai luôn luôn nghiêmmặt khiển trách cô kia, cô sợ là không thể nhìn thấy được nữa rồi.

Tề Nghiên La lớn tiếng gọi: "Anh!".

Đây là lần cuối cùng cô gọi anh rồi, để cô gọi anhthêm một lần nhé.

Năm đó huynh muội bọn họ vì chuyện của Heo Con mà trởmặt, cô và anh bất hòa nhiều năm như vậy, mỗi lần gặp mặt liền cãi nhau. Nhưngcó ai từng nghĩ, bọn họ lại thật sự có ngày phải nói chuyện với nhau bằng gươmđao thế này.

Cô cuối cùng đã ở vào vị trí của anh năm đó, cô hiểuanh rồi, cô đã hiểu tâm trạng muốn bảo vệ người yêu trong hoàn cảnh tuyệt vọngcủa anh, chỉ đáng tiếc... Trước mắt, lưỡi đao đen đang phát ra một luồng sánglạnh lẽo giữa khung cảnh u ám, Tề Nghiên La biết lần này không tránh được nữa,cô khép mi, nhưng không nhịn được, lại lần nữa nhìn vào đôi mắt xa lạ kia.

Cô đợi thanh trường đao kia bổ xuống, cô đợi cơn đaucùng cực sắp đến và sự kết thúc của sinh mệnh, trong lòng khẽ nói: "A Mặc,xin lỗi! Heo Con, cậu phải cố lên!".

Nhưng đau đớn lại không đến giống như Tề Nghiên La dựliệu.

Trong thời khắc nguy cấp, cô cảm thấy bản thân bị mộtluồng khí cuốn đi, và sau đó nghe thấy một tiếng "choang" cực lớn.

Tề Nghiên La kỉnh ngạc mở mắt, nhìn thấy một bóng đenmạnh mẽ kiên cường chắn giữa cô và Nghiêm Lạc, người đó tay cầm song kiếm, khíthế rạng ngời. Anh, bảo vệ cho cô.

Là A Mặc!

Tề Nghiên La nâng tay lên che mắt, nước mắt đã khôngkìm giữ được, trào ra rồi.

Anh làm sao lại đến, anh làm sao lại đến!

Anh rõ ràng đã đồng ý ở lại cao ốc Đế Cảnh đợi cô, anhrõ ràng đồng ý khi cô không có mặt sẽ thay cô chủ trì đại cục thật tốt, anh rõràng đồng ý bất luận xảy ra chuyện gì đều sẽ lấy chuyện của địa phủ và nhângian làm nhiệm vụ hàng đầu...

Cô không có mặt, anh chính là vua. Anh vốn dĩ nên làvua.

Anh vì sao lại đến?

Tề Nghiên La ngã trên mặt đất khóc nấc mà không thànhtiếng, Tất Mặc Kỳ lại không quay đầu nhìn cô, lúc này anh không để ý đến côđược. Nghiêm Lạc mắt đỏ rực, đánh trượt một đao rồi lại roạt roạt tấn công thêmmấy đao. Tất Mặc Kỳ nghiêm cẩn chờ đợi, ứng phó, hai người anh đến tôi dừng,nhanh như chớp đánh hơn mười chiêu.

Lúc này từ đáy địa ngục lại lần nữa truyền đến cơnchấn động, thân hình ba người cũng khẽ rung lên.

Nhất định là Chúc Tiểu Tiểu, nhất định là cô tìm thấyTỉnh tuyền rồi!

Tề Nghiên La phấn chấn tinh thần, bò dậy cầm lấy đạiđao của mình, cô và A Mặc hợp lực, chắc còn có thể giữ chân Nghiêm Lạc.

Nhưng Nghiêm Lạc lại không cho bọn họ cơ hội, anh cũngbiết tình thế không tốt, nên vô cùng sốt ruột. Nghiêm Lạc đá mạnh một cái, cánđao vung ngang, ép Tất Mặc Kỳ lùi sang một bên, sau đó vươn hai tay lên, miệnglẩm bẩm niệm.

Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ đồng thời kinh hãi, tronglòng biết điều tồi tệ sắp tới. Nhìn chiêu thức này của Nghiêm Lạc, e là đangmuốn thả hết đám yêu quỷ bị giam trong địa ngục ra rồi.

Quả nhiên bốn phía lập tức truyền đến những tiếng"cạch tách, cạch tách", Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La nghe thấy, từ xa,tiếng gầm thét rùng rợn truyền đến, hai người nhìn nhau một cái, tốc độ tấncông về phía Nghiêm Lạc.

Nhưng Nghiêm Lạc sớm đã có chuẩn bị, anh hợp hai taylại, "phập" một cái đẩy lòng bàn tay ra, một luồng kình lực cực lớnập đến, Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La "roạt roạt roạt" liên tiếp lùi mấybước, Nghiêm Lạc cũng mượn luồng lực đạo này, bay ra xa tựa như một con gió.

Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ đang định đuổi theo, bêncạnh bỗng nhiên có mấy con quỷ xông ra, nhào về phía bọn họ.

Tất cả lồng ngục giam lũ yêu quỷ, ma hồn đều bị phá,bọn chúng lại bị mê chú kích động, lúc này đã bất chấp tất cả, thấy người làgiết. Yêu quỷ dễ diệt nhưng rất vướng víu, chém được con này lại gặp phải conkhác. Ở trong địa ngục, cũng không biết rốt cuộc giam giữ bao nhiêu con, bọnchúng bị giam nhiều năm, chịu hết các loại hình phạt, sớm đã không còn kiêngsợ. Lúc này đám yêu quỷ chỉ biết điên cuồng đánh giết, chốc lát đã vây chặt TềNghiên La và Tất Mặc Kỳ.

Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ không rút ra được để truykích Nghiêm Lạc, đành đồng tâm hiệp lực đối phó với từng đợt yêu quỷ liên tiếpập đến.

Trước đó, Tề Nghiên La đánh nhau với Nghiêm Lạc hồilâu, khí lực sớm đã suy yếu, lúc này lại chiến đấu với cả đám yêu ma, càng lúccàng hiện rõ sự mệt mỏi. Tất Mặc Kỳ bảo vệ trước người cô, ngăn cản phần lớnđòn tấn công. Lần này anh vận khí, vừa chém ngã mấy con, thì từ đáy địa ngụcđột nhiên lại truyền đốn một cơn chấn động, đất dưới chân rung lắc dữ dội, haingười suýt chút nữa cũng mất thăng bằng. Tất Mặc Kỳ đá một con quỷ ra xa, lớntiếng nói với Tề Nghiên La: "Mau đi, chúng ta phải phong ấn cửa địa ngục,nếu không bọn chúng xông ra ngoài, sẽ kết thành đại họa".

"Nhưng Heo Con vẫn còn bên dưới."

"Bây giờ tình hình thế này, không đế ý đến cô ấyđược nữa rồi. Nghiêm Lạc đã đuổi qua đó, nếu Heo Con tìm thấy Tỉnh tuyền cứuđược anh ấy, Nghiêm Lạc chắc chắn sẽ đưa cô ấy ra ngoài an toàn. Còn nếu ngượclại, chúng ta có đuổi theo cũng không kịp cứu cô ấy. Chỗ này phải vây chặt lại,chúng ta phải đi phong giữ cửa ra, không thể để yêu quỷ địa ngục xông vào nhângian. A La, đây mới là việc trước mắt nên làm."

Tề Nghiên La xoay đại đao, chém chết một con quỷ, lạinhìn con đường địa ngục Chúc Tiểu Tiểu đi vào, trong lòng không thể không thừanhận Tất Mặc Kỳ nói đúng, bọn họ bây giờ có đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.

"Chúng ta đi!" Hai người vừa đánh vừa chạy,nhanh chóng rút lui tới cửa ra của địa ngục. Cả đoạn đường đất lở đá sụp, bọnhọ đều mạo hiểm tránh được, cuối cùng đập bay mấy con yêu quỷ. Tất Mặc Kỳ mộttay kéo Tề Nghiên La ra khỏi địa ngục, lại quay người, bấm tay vận bùa, một đạophong ấn nhanh chóng hiện ra, phong chặt nơi này lại.

Tề Nghiên La ngồi trên mặt đất, toàn thân không cònsức lực, cô từ chỗ chết trở về, đầu óc trống rỗng, chỉ ngây dại nhìn Tất MặcKỳ.

Tất Mặc Kỳ sau khi phong ấn cửa địa ngục, lại đi quanhkiểm tra một vòng xem còn có lỗ hổng nào không. Tất cả xong xuôi, lúc này anhmới quay lại. Tề Nghiên La tròng mắt đỏ hồng dang hai cánh tay về phía anh. TấtMặc Kỳ bước mấy bước dài lao đến, ôm thật chặt cô trong lòng.

Tề Nghiên La lúc này mới có cảm giác chân thực, cônhắm mắt, lau hết nước mắt lên ngực áo anh, ngữ khí làm nũng giống như trẻ con:"Làm sao anh lại đến? Làm sao anh lại đến? Chẳng phải nói xong rồi sao,nếu như em không ở bên, anh sẽ là vua cơ mà?".

Tất Mặc Kỳ hôn lên mắt cô, hôn lên mặt cô, hôn lên môicô, lại ôm cô thật chặt trong lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô, nói: “Nếu anhthực sự muốn làm vua, thì đâu cần phải đợi đến hôm nay. Không có em bên cạnhnữa, anh làm vua còn có ý nghĩa gì?".

"A Mặc, anh là tên đại ngốc!" Cô cuối cùngkhông kìm được, bật khóc thành tiếng.

Anh lại toét miệng ra cười, anh yêu thương hôn lênđỉnh đầu cô: "Ngốc thì ngốc, dù gì có Nữ Vương yêu anh là được".

Tề Nghiên La bị anh đùa cho dở khóc dở cười, cuối cùngtrách anh: "Anh tự tiện chạy đến, công ty bên kia làm thế nào? Nếu như chúngta đều bị giam lại ở đây, sự việc của địa phủ và nhân gian biết phải làmsao?".

Làm thế nào? Chuyện này có gì cần đắn đo? Đối với TấtMặc Kỳ anh mà nói, ở bên cạnh nữ vương mình yêu thương mới là điều quan trọng.

Tất Mặc Kỳ lau sạch nước mắt cho Tề Nghiên La, kéo côdậy: "Anh đã giao hết lại cho bọn Happy và Thôi phán quan, huống hồ còn cóCửu Thiên Huyền Nữ ngồi trấn ở đó nữa, bà ấy tỉnh lại rồi. Hơn nữa, nếu như emcó mệnh hệ gì, anh còn quản đến gì sống chết của địa phủ, nhân gian kia. Anhlại chẳng vĩ đại được như Nghiêm Lạc, anh ấy có thể chờ đợi không suốt mấy trămnăm, lúc nào cũng tận tụy, anh thì không làm được, anh cứ làm một Tất Vương nhỏbé, buông thả là được rồi".

Ngữ khí của anh khiến Tề Nghiên La phì cười, kéo anhtới, nhìn đi nhìn lại, không nhịn được kiễng chân lên hôn anh: "Vậy xinhỏi Tất Vương buông thả, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?".

"Hợp lực của hai chúng ta, phong ấn này hoàn toàncó thể giam giữ ác hồn, yêu ma. Pháp lực của Nghiêm Lạc tuy mạnh, nhưng nhấtthời cũng không ra ngoài được, tạm thời chưa cần lo lắng quá. Chúng ta lục soáttoàn bộ địa phủ, tiêu diệt hết những yêu quỷ vừa rồi lén chạy ra, tuy còn cócửa địa phủ, nhưng nếu chúng có thể thoát khỏi cửa đó, thì thật là gây họa chonhân gian." Tất Mặc Kỳ nói dự định của mình: "Phong ấn này giam yêuma, không giam thần, nếu Heo Con vận tốt có thể cứu Nghiêm Lạc quay về, NghiêmLạc sẽ đưa cô ấy ra ngoài được. Còn nếu không, e rằng Heo Con lúc này đã lànhít dữ nhiều rồi. Chúng ta quay về lại tập hợp chúng thần, gia cố thêm phong ấnở đây, cũng coi như làm tròn tâm nguyện cho Heo Con. Về sau, nếu như có cơ hội,lại đi vào tìm bọn họ".

Tề Nghiên La thương cảm nhìn về cửa địa ngục, khẽgiọng nói: "Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn luôn cảm thấy anh trai em sitình kỳ lạ không thể hiểu nổi, nhưng hóa ra Heo Con cũng cố chấp chẳng kém anhtrai em chút nào".

Tất Mặc Kỳ lại cười: "Heo Con năm đó vẫn còn thânhình heo, tướng mạo heo mà còn dám xuống tay với Diêm Vương. Anh cảm thấy cô ấychính là thần heo dũng mãnh nhất thiên hạ, anh em nào có so được với cô ấy? Anhthì vẫn luôn lấy Heo Con làm tấm gương của mình, chỉ có điều, cô ấy không maymắn như anh".

Tề Nghiên La quay đầu nhìn nụ cười của anh, ngẩn ngơ.Tất Mặc Kỳ bị cô nhìn chăm chú đến mức không giữ nổi nụ cười trên môi nữa. Anhxoa xoa mặt, hỏi: "Làm gì vậy?".

Tề Nghiên La đột nhiên ôm chầm lấy anh bắt đầu khóc,Tất Mặc Kỳ giật thót mình, ôm cô dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc, làm saovậy? Anh em tuy đã thành ma, nhưng anh ấy đến hôm nay mới chỉ bị vây giữ, chưacó nguy hiểm đến tính mạng, sau này vẫn còn cơ hội. Heo Con tuy lành ít dữnhiều, nhưng cô ấy cũng coi như đã được thỏa tâm nguyện. Em quên rồi sao, lúcđầu cô ấy còn dám vứt bỏ hai lần luân hồi, chỉ vì muốn ở bên cạnh anh em. Bâygiờ, bọn họ cũng coi là ở cùng nhau rồi…"

"A Mặc, em xin lỗi." Tề Nghiên La khóc nứcnở, cô vốn cho rằng cô sẽ không có cơ hội nói với anh điều ấy.

Tất Mặc Kỳ im lặng, lời xin lỗi của A La đến quá bấtngờ và kỳ lạ, anh nghe không hiểu rõ. Không nhịn được cười, anh ôm cô chặt hơn,sau đó, anh nghe được câu nói mà trong cuộc đời này anh muốn nghe thấy nhất. ALa nói với anh: "A Mặc, em yêu anh!".

"Anh cũng yêu em, A La. Em biết đó, anh chỉ yêuem!" Tròng mắt anh nóng lên, im lặng một hồi.

"Ừm, em yêu anh!" Trong giọng nói của cô lànhững tiếng nức nở, nghĩa tình sâu nặng.

"Anh cũng yêu em!"

Hai người ở trong địa phủ ôm nhau, giống như những kẻngốc nghếch cứ không ngừng nói "Anh yêu em", "Em yêu anh".Cuối cùng Tất Mặc Kỳ cười: "Chúng ta vừa yêu đương vừa làm việc thì thếnào? Còn có yêu quỷ đợi chúng ta tiêu diệt, bên ngoài cũng còn rất nhiều việcđợi Nữ Vương quay về xử lý đó".

Tề Nghiên La lau nước mắt, ý thức được chỗ này thật sựkhông thích hợp ở lại lâu. Cô đấm vào vai anh một cái: "Đều tại anh, tạianh làm lỡ thời gian".

Tất Mặc Kỳ ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng, đúng, đềutại anh. Nữ Vương thánh minh. Nữ Vương, bây giờ đưa kẻ hèn này đi bắt yêu quỷđược không?". Tề Nghiên La bị anh đùa cho cười, lại đấm anh một cái, sauđó bọn họ mỉm cười, cùng nhau chạy về phía trước.

Còn hai người có tình kia bị giam lại trong địa ngục,bọn họ không giúp đỡ được, duy chỉ còn cách là đợi chờ kỳ tích.

Chúc Tiểu Tiểu đích xác đã tạo ra kỳ tích, ít nhất làđối với Thủy Linh chưa từng được thấy bản lĩnh của cô mà nói, đây thật sự là kỳtích.

Ở nơi tận cùng cùa địa phủ, phong ấn tầng tầng, kếtgiới nơi nơi, căn bản chính là không còn đường nào có thể đi, nhưng Chúc TiểuTiểu lại nói cô tìm thấy đường rồi.

Thủy Linh nghe thấy lời này kinh ngạc thảng thốt,nhưng nó di chuyển cả nửa ngày, đến bóng dáng của Chúc Tiểu Tiểu cũng khôngnhìn thấy, một con người đang sống sờ sờ, mà chớp mắt đã chẳng thấy đâu rồi.

Thủy Linh lo lắng bay vòng vòng, ở khu vực bên này, nóđã tìm mấy lượt rồi, đến một sợi tóc cũng không thấy. Đột nhiên, nó dừng lại, cảmgiác về sự tồn tại của một luồng nước càng lúc càng mãnh liệt. Thủy Linh rõràng cảm ứng được. Thật sự rất giống với hương vị bay ra từ món điểm tâm vốn bịgói bọc kín đáo trong tầng tầng giấy vừa được mở ra.

Thủy Linh thả lỏng một chút, bay vể hướng cảm nhậnđược nguồn nước. Nó dừng lại ở một góc khuất, năng lượng cảm ứng được chính ởđằng sau chỗ này. Nó thử xuyên vào trong tường, nhưng khi thân hình va vàotường lại chỉ vang lên những tiếng bụp bụp. Thủy Linh đang mải suy nghĩ bêntrong này rốt cuộc là chuyện gì, đột nhiên "choang, xoảng" một cái,bức tường đó đã bị phá ra thành lỗ hổng, phần tường có nơi lỗ hổng đó nhanhchóng biến mất.

Thủy Linh giật thót mình, nhưng lại thấy Chúc TiểuTiểu từ đó phá tường, thò đầu ra cười, vẫy vẫy tay: "Mau lên, tôi tìm thấyđường rồi, chỗ này chẳng qua là thứ ngụy trang của phong ấn, tường này làgiả".

Thủy Linh kinh ngạc nhìn qua, theo sau Chúc Tiểu Tiểu,chui vào trong lỗ. Đi vào vừa nhìn thấy liền đần mặt ra, bọn họ giống như vừachui vào một mê cung, trước mắt là mấy tầng tường vỡ.

Chúc Tiểu Tiểu kéo kéo dây đai ba lô, mang theo nóchui qua những lỗ hổng trên tường, tiến dần vào bên trong, vừa đi vừa nói:"Tôi phá những kết giới này mất một chút thời gian, cứ đi thẳng, có thểthông vào trong, cô cảm thấy có nước không?".

"Có nước, có nước, năng lượng của nước rất lợihại!" Thủy Linh vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, năng lượng lớn mạnh nhưvậy, từ trước đến nay nó chưa từng gặp qua, tuy dòng nước vẫn đang bị giam cầm,nhưng đã khiến nó rục rịch muốn động tay động chân rồi.

Chúc Tiểu Tiểu đưa nó đến bức tường cuối cùng, duỗitay đập vào phong ấn cuối cùng ở đó. Bức tường trượt xuống rồi biến mất, trướcmặt hai người, không gian đột nhiên rộng rãi thoáng mát. Chúc Tiểu Tiểu mởtrừng mắt ra, kinh ngạc vô cùng.

Chỗ này thì ra chính là một cung điện cực lớn dướiđất. Cả chục chiếc cột trụ tròn cao lớn chống đỡ nóc cung điện. Mặt đất, cộttrụ, thậm, chí cả nóc điện, đều khắc những ấn bùa mà Chúc Tiểu Tiểu nhìn khônghiểu.

Chỗ này địa thế rộng rãi, ngoại trừ những cột trụ trònnày ra không còn gì khác. Chúc Tiểu Tiểu cẩn thận ném bùa giấy vào trong, bùagiấy an toàn rơi xuống mặt đất. Thủy Linh sớm đã không đợi được nữa, xông luônvào, lớn tiếng gọi: "Tiểu Tiểu, mau lên, Tỉnh tuyền ở chỗ này".

Chúc Tiểu Tiểu nhanh như bay chạy về phía Thủy Linh, ởtrung tâm cung điện này, là một cây cột trụ màu đỏ vô cùng chói mắt. Trên thâncột trụ không những khắc phù ấn, còn khảm đầy đá màu xanh, chỗ đậm chỗ nhạtChúc Tiểu Tiểu đi quanh cột trụ lớn đó mấy vòng, phát hiện có một chỗ lõmxuống, hình như là thiếu một miếng.

Chúc Tiểu Tiểu hưng phấn cực độ, cô lấy huyết thạchtrong ba lô ra, đưa đến gần vị trí kia so sánh, thấy vô cùng vừa vặn.

Chúc Tiểu Tiểu hít sâu mấy hơi, có chút không dám tinvận khí của mình lại tốt đến thế. Thủy Linh ở bên cạnh nhảy nhót di chuyển,không ngừng hét: "Chính là chỗ này, chính là chỗ này!".

Chúc Tiểu Tiểu cố gắng ổn định lại cánh tay đang runlên của mình, cẩn thận đặt huyết thạch vào vị trí kia, cô sợ rơi ra ngoài, liềnmột mạch ấn thẳng không dám buông, qua một lát lại cảm thấy viên đá đã phátnóng.

Chúc Tiểu Tiểu từ từ buông ra, viên đá kia lại giốngnhư bị cột trụ hút lấy vậy, khảm vào trong, từ từ dung hóa thành một thể vớicột trụ đá.

Chúc Tiểu Tiểu và Thủy Linh chăm chú nhìn cây cột lớnđó, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì. Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra,hỏi Thủy Linh: "Tỉnh tuyền đâu?".

Thủy Linh cũng không hiểu, di chuyển vòng quanh câycột đá: "Không biết nữa, chắc là ở đây rồi, năng lượng ở đây mạnhnhất".

Chúc Tiểu Tiểu đi quanh cây cột đá một vòng, thấy nóvẫn bất động. Vì sao cột trụ lớn như thế này đã khảm cả huyết thạch vào rồi màvẫn không thấy Tỉnh tuyền trào ra?

Đợi lại đợi, Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột quá, một chưởng đấmlên cây cột đá kia, lớn tiếng quát: "Nước đâu, nôn ra cho tôi, mau đemnước Tỉnh tuyền cho tôi".

Thủy Linh ở bên cạnh kêu oai oái: "Sao cô lại thôlỗ như vậy chứ? Nó là cột trụ mà, biết nghe cô mói lạ".

Nó vừa dứt lời, lại nghe một tiếng "Choang, cạch",ở giữa cột trụ lớn đó rơi ra một miếng đá, cột trụ xuất hiện một lỗ lớn. ChúcTiểu Tiểu và Thủy Linh đều giật thót mình, Thủy Linh nôn nóng bay vòng vòng:"Ai da, ai da, nắm đấm của cô làm bằng gì vậy, đánh hỏng nó mất rồi".

Chúc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào cái lỗ kia, pháthiện trong đó hình như đang từ từ bị thấm ướt. Cô kích động hét lớn: "ThủyLinh, Thủy Linh".

"Tôi biết, tôi biết, ra nước rồi, ra nước rồi,chính là chỗ này, là Tỉnh tuyền, nó ra ngoài rồi." Năng lượng nước từ đóthoát ra, mặc dù rất ít, nhưng loại cảm ứng này mạnh hơn không biết bao nhiêulần so với cách qua nhiều tầng phong ấn. Thủy Linh hưng phấn hoan hô, bay loạnlên trong tòa điện trống.

Khí nước càng lúc càng nặng, Chúc Tiểu Tiểu nhìn đá ởtrong lỗ đó đã bị thấm ướt sũng, cuối cùng một giọt nước nhỏ xuống.

Chúc Tiểu Tiểu khuôn mặt lộ rõ vẻ vai mừng, nhanhchóng lấy bình bùa ra, đặt vào trong lỗ hổng chờ đợi. Rất lâu sau, cuối cùngnghe thấy một tiếng "ting" rất khẽ, giọt nước nhỏ đã giỏ vào bìnhrồi, ngay sau đó lại một giọt, lại một giọt nữa.

Chúc Tiểu Tiểu không thể tin được mình lại có thểtrông thấy những điều này. Trên mặt là nụ cười không kìm nén được, nước mắtcũng trào ra: "Thành công rồi, chúng ta tìm thấy rồi, Thủy Linh, chúng tatìm thấy rồi, thành công rồi".

"Rất tốt ta cũng tìm thấy ngươi rồi.” Một giọngnam lạnh lẽo u ám vang lên giữa đại điện trống trải.

Trấi tim Chúc Tiểu Tiểu thắt lại, nụ cười cứng đơ nơikhóe miệng, cô quay đầu, nhìn thấy Nghiêm Lạc mặt không biểu cảm đứng ở một chỗkhông xa, đang nhếch môi nhìn mình.

Thủy Linh "soạt" một cái quay lại bên cạnhChúc Tiểu Tiểu, sán vào tai cô, nhỏ tiếng nói; "Nước ở đây ít quá, bây giờtôi chỉ lợi hại hơn chút xíu, không biết có đánh thắng nổi không".

Chúc Tiểu Tiểu cắn răng, tai nghe tiếng Tỉnh tuyềnđang từ từ từng giọt từng giọt nhỏ vào trong bình, lượng nước này thật sự quáít ỏi, bọn họ cần phải tranh thủ nhiều thời gian. Cô cầm lấy Tiểu Phấn Hồng,xoay cổ tay, đoản kiếm của Tiểu Phấn Hồng bật ra, Chúc Tiểu Tiểu đứng về tư thếđón địch.

Nghiêm Lạc thấy cô như vậy thì cười. Anh chầm chậmtừng bước một đi về phía cô: "Heo Con, với chút bản lĩnh này của ngươi,cũng muốn đánh nhau với ta sao?".

Tay cầm Tiểu Phấn Hồng của Chúc Tiểu Tiểu có chút run,cô nhìn Nghiêm Lạc xa lạ này, trong đầu lại hiện lên những yêu thương ẩn tronggiọng nói mỗi khi anh gọi cô là Heo Con; cô nhớ anh đã dạy cô pháp thuật, huấnluyện kỹ năng cho cô; cô nhớ mình đã từng cầm Tiểu Phấn Hồng cùng anh luyện đốikháng.

Trái tim đau đớn, quặn thắt, cô dụi mắt, lớn tiếngnói: "Em đã từng nói, nhất định sẽ gắng sức cứu anh. Anh bệnh rồi, em cũngtừng nói, bất luận thế nào, em nhất định phải cứu anh". Cho nên, cô rõràng biết đánh không thắng, rõ ràng biết chỉ có con đường chết, nhưng cô cũngphải sống chết đánh một trận.

"Cứu ta?" Nghiêm Lạc cười nhạt: "Khi đóta cũng ngây thơ giống như ngươi, đúng chứ?''. Anh lắc đầu, tiếp tục nói:"Ngươi không cần nói cứu ta gì gì đó. Ta bây giờ vô cùng tốt, từ trước đếnnay ta chưa từng cảm thấy tốt như vậy. Không có gánh nặng, không có áp lực, chỉcó sức mạnh! Ngươi nhất định không hiểu được loại cảm giác này, loại cảm giácvô cùng tốt!".

"Boss…”. Tiểu Tiểu muốn khuyên anh, nhưng lại nhớra anh đã thành ma rồi, cô nên nói gì với anh đây? Có phải là nói gì đều khôngcó tác dụng không?

"Boss..." Cô nghĩ cả hồi lâu cũng không nghĩđược có thể nói gì, nước mắt lại chảy xuống, cuối cùng chỉ thốt ra một câu:"Em nhớ anh!". Anh đang đứng ở trước mặt cô, nhưng những gì cô cóđược lại chỉ là nỗi nhớ: "Em thật sự rất nhớ anh!"'.

Nụ cười cứng lại trên môi Nghiêm Lạc, anh cho rằngmình sẽ phải nghe mấy lời giáo huấn đại nghĩa lớn lao gì đó, cho rằng sẽ nghethấy những lời thoại nào là cảm khái, nào là hiên ngang gì đó. Nhưng kết quả,lại là lời bộc bạch yếu đuối vô lực thế này.

Nhớ nhung có tác dụng gì chứ? Nhớ nhung không có sứcmạnh, nhớ nhung không giết nổi người, nhớ nhung không thể chinh phục thế giớinày.

Nhớ nhung, chỉ là thứ tình cảm rác rưởi, thừa thãi lạiphiền phức.

Nghiêm Lạc đứng sừng sững trước mặt Tiểu Tiểu. Cô lệchẩy trên mặt, mắt đỏ, mũi đỏ, hình như cũng gầy hơn trước đây, nhìn có chútnhếch nhác lại suy nhược, dường như gió thổi một cái sẽ đổ ngay. Chút bản lĩnhkia của cô, anh biết, anh chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết được cô rồi.Nhưng mà bây giờ anh đã đứng trước mặt cô, trong khoảnh khắc, anh lại khôngbiết phải làm gì.

Chúc Tiểu Tiểu chăm chú nhìn Nghiêm Lạc. Anh khôngđộng thủ, không nói gì, cũng cứ chăm chú nhìn cô, còn cau mày lại, hình như cóchút không vui.

Anh không ra tay, Chúc Tiểu Tiểu đương nhiên cũngkhông ngốc đến mức chủ động tấn công, cô còn chưa nghĩ được cách nào có thểkhắc chế anh, cô không có khả năng đánh thắng anh, làm thế nào đây?

Nước Tỉnh tuyền nhỏ giọt từng chút một, cô nghe thấyâm thanh tí tách kia rất lâu mới vang lên một lần, sự chậm chạp đó, khiến tráitim cô thấp thỏm lo lắng.

Chúc Tiểu Tiểu thậm chí không dám quay đầu nhìn ThủyLinh, cô sợ hễ cử động sẽ làm sự chú ý của Nghiêm Lạc dồn vào Thủy Linh, vạnnhất anh động thủ với nó trước, tình hình sẽ càng tồi tệ.

Cô có thể chết, Thủy Linh không thể.

Cô không ra ngoài được nữa, nhưng Thủy Linh có thể.

Cho nên Thủy Linh là hy vọng duy nhất đưa nước Tỉnhtuyền ra ngoài, cô cần phải để nó trốn thành công. Cô cần phải làm chút gì đó.

"Boss, anh còn nhớ em không?"

"Ta không mất trí nhớ."

"Vậy, anh còn yêu em không?"

Câu hỏi này giống như mũi kim đâm vào Nghiêm Lạc mộtcái, đồng tử anh co lại, đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, đưa cánh tay về phíaChúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn, cả ngườibị nâng lên không trung.

Xương cốt cô phát ra tiếng rắc rắc, lục phủ ngũ tạngdấy lên một cơn đau đớn kỳ lạ, giống như có một bàn tay bóp chặt rồi nhào trộn.Chúc Tiểu Tiểu hét cũng không nổi, cổ họng nghẹn lại, máu từ khóe miệng tràora.

Nghiêm Lạc lạnh lùng hỏi: "Ta yêu ngươi không?Ngươi nói đi?".

Thủy Linh ở bên cạnh thấy tình thế không ổn, hoảng hốtvô cùng, nó di chuyển hai vòng, lấy hết dũng khí xông đến, lớn tiếng hét:"Anh buông cô ấy ra!".

Nó hóa thành mũi tên nước, "soạt" cái, bắnđến Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc xoay cổ tay, đánh văng Thủy Linh sang bên, đập lênthân cột trụ. Thủy Linh "á" một tiếng thảm thiết, ẩn vào trong cộttrụ.

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy ù tai, sốt ruột đến mức khuônmặt tái dại, Thủy Linh không thể có chuyện, Thủy Linh phải đem nước Tỉnh tuyềnra ngoài! Cô ở giữa không trung, chịu dựng cơn đau đớn cực điểm, xoay cổ tay,ngón tay ấn một cái, Tiểu Phấn Hồng liền phát ra điện, kích vào Nghiêm Lạc.Cùng lúc đó, cô lật bàn tay trái, dồn vào đó tất cả sức mạnh và ý chí, đánh raDiêm Vương chú.

Nghiêm Lạc chẳng buồn tránh, hai đòn tấn công đềutrúng người anh. Anh vung cánh tay, quần áo trên người vừa bung ra lại khôiphục nguyên trạng, cứ như cơ thể anh đã nuốt trọn hai đòn tấn công kia.

Anh không chút hề hấn, giống như vừa rồi chẳng xảy rachuyện gì. Chúc Tiểu Tiểu từ không trung rơi xuống, ngã trên mặt đất, nôn ramột ngụm máu.

"Ngươi dùng Diêm Vương chú đánh ta?" NghiêmLạc cảm thấy buồn cười: "Ngươi có thể nào ấu trĩ hơn một chút nữakhông?''.

Chúc Tiểu Tiểu nằm trên mặt đất cô lắc lắc đầu, mượnđộng tác này, tìm vị trí của Thủy Linh, thấy nó đã hiện hình, đang trốn ở phíasau cột trụ, lén nhìn bọn họ. Nó không sao, điều này thật sự quá tốt rồi, cô đãyên tâm.

Cô nghe thấy Tỉnh tuyền tiếp tục chảy "títách", tốc độ hình như nhanh hơn một chút. Cô lau vết máu ở khóe miệng,chống người đứng dậy, nắm chặt Tiểu Phấn Hồng trong tay. Tiểu Tiểu hơi lảo đảo,sau khi đứng thẳng rồi, bình tĩnh nói với Nghiêm Lạc: "Chiêu thức lợi hạinhất của em chính là Diêm Vương chú. Em đã dùng nó cứu bản thân mình mấylần". Nhưng đáng tiếc lần này, sợ là Diêm Vương chú cũng cứu không nổi côrồi.

Nghiêm Lạc nhìn vào mắt cô, thấy từng đợt cảm xúctrong đó. Cô căng thẳng nhưng bình tĩnh, cô bi thương nhưng lại kiên cường,thấy chết không quay đầu. Anh nghe lời cô nói, chợt nhớ đến tình cảnh khi anhcho cô Diêm Vương chú, cô đau đến mức khóc oa oa, anh dùng kem dỗ dành cô.

Đúng vậy, anh không hề mất trí nhớ, anh nhớ rõ mỗi mộtsự việc xảy ra. Nhưng mà, anh cảm thấy khi đó anh quá ngu ngốc. Và bây giờ anhcũng lại ngu ngốc, anh rốt cuộc đang làm gì? Anh nên giết cô đi, cô là conngười yếu ớt, giết cô căn bản còn dễ hơn thổi bụi, anh nên cử động ngón tay kếtliễu cô, sau đó hủy đi Tỉnh tuyền. Từ đây thế giới này sẽ không còn thứ gì cóthể ảnh hưởng đến anh, ngăn cản anh nữa.

Nhưng anh vì sao không động thủ, anh đang phí lời vớicô làm gì?

"Anh muốn giết em sao?", Chúc Tiểu Tiểu hỏi.

"Đúng." Anh nâng cánh tay lên, chỉ cần mộtcái, chỉ cần một cái phẩy tay, anh liền có thể khiến cô hồn bay phách tán.

"Boss, tấm lòng của em đối với anh, so với anhđối với em từ trước đến nay đều như nhau." Chúc Tiểu Tiểu nhìn vào cánhtay anh, không biết mình nên làm thế nào, cô chỉ có thể nói ra những lời tronglòng, cô sợ không nói bây giờ thì sẽ không kịp nữa. Cô chuyển ánh mắt, nhìn vàomắt anh nói: "Boss, em không có cơ hội để nếm trải quãng thời gian sáutrăm năm chờ đợi kia, nhưng em có thể cho anh mạng của em".

Cô nói những lời này hình như khiến Nghiêm Lạc sữnglại, anh trừng trừng nhìn Tiểu Tiểu, sau đó nói: "Nghe ngươi nói vậy, hẳnngươi cảm thấy mình rất cao cả, đường hoàng. Nhưng ngươi sai rồi, nếu như tagiết ngươi, thì đó là ta lấy mạng của ngươi, không phải ngươi cho ta". Anhtiến lên một bước, ác độc nói: "Mạng của ngươi, nằm trong tay ta, khôngphải do ngươi quyết định!".

Chúc Tiểu Tiểu nhìn anh, không nói gì.

Nghiêm Lạc đột nhiên chẳng hiểu sao lại như có lửa đốttrong lòng, trái tim như bị thiêu đốt, bức bối đến nghẹt thở, lồng ngực anh vôcùng khó chịu. Nếu như cô chết rồi, nếu như cô chết rồi... Anh đột nhiên lớntiếng hét: “Ngươi cút đi! Bây giờ lập tức cút đi!". Anh cũng không biếtmình làm sao nữa, trước khi anh hối hận, cô tốt nhất nên biến mất khỏi tầm mắtanh.

Nhưng Chúc Tiểu Tiểu không muốn đi, và cũng không thểđi. Cô đi rồi, Thủy Linh làm thế nào? Tỉnh tuyền làm thế nào? Huống hồ, bây giờcô đi không nổi, cơ thể quá suy nhược, cô bị thương rồi, toàn thân, chỗ nàocũng đau đớn. Trong địa ngục rất lạnh, dưới chân lại rất nóng, cô căn bản đãkhông thể tự mình sống mà ra ngoài.

Tiểu Tiểu đứng im bất động, cô không thể buông xuôi,cô còn phải nghĩ cách. Làm thế nào mới giúp được Thủy Linh đưa nước Tỉnh tuyềnra khỏi chỗ này?

Nghiêm Lạc cau mày, vẻ mặt vô cùng khắc nghiệt, anhkhông còn nhẫn nại, quát lớn một tiếng: "Cút!".

Thủy Linh sợ hãi, nấp phía sau cột trụ đá run rẩy,Chúc Tiểu Tiểu lại đột nhiên nổi nóng, cô ném mạnh Tiểu Phấn Hồng xuống đất,lớn tiếng hét: "Em không đi!".

Hành động có chút tùy tiện cùng với tính khí trẻ concủa cô khiến Nghiêm Lạc tức đến nỗi mắt hơi nheo lại.

"Ngươi muốn tìm cái chết?!" Giọng anh vútcao, ngữ khí vô cùng độc ác, duỗi tay ra bóp cổ Tiểu Tiểu.

Chúc Tiểu Tiểu lại không chút sợ hãi, ưỡn thẳng lưnglên: "Em chết cũng không đi!".

"Vậy ngươi sẽ chết!" Nghiêm Lạc uy hiếp,lòng bàn tay hơi dùng sức.

"Chết thì chết!" Chúc Tiểu Tiểu khẩu khícứng cỏi, cực kỳ mạnh mẽ: "Dù gì em đi ra ngoài cũng sẽ bị yêu quỷ gì đógiết, cơ thể còn có thể bị cắn nham nhở. Nếu như bị cắn một miếng mà không chếtcòn phải mở mắt trừng trừng nhìn cánh tay của mình bị kéo ra, đứt rời. Hoặckhông thì bọn chúng sẽ cắn chân em trước, khiến em chạy không nổi, sau đó ănthịt, uống máu của em...". Tiểu Tiểu mô tả cảnh tượng sống động, màu sắc,Nghiêm Lạc nghe đến mức đuôi mày giật giật. Chúc Tiểu Tiểu vừa nói, vừa luồntay ra sau lưng, lén vẫy vẫy, chỉ ra ngoài, hy vọng Thủy Lỉnh có thể nhìn thấy,có thể hiểu ý của cô.

Nước Tỉnh tuyền chắc cũng lấy được một chút rồi, đủ đểđem ra ngoài rồi chứ? Cô thu hút sự chú ý của Nghiêm Lạc, để Thủy Linh lặng lẽmang nước Tỉnh tuyền đi.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc chăm chú, tiếp tục nói:"Cứ coi như những yêu quỷ đó không giết em, em cũng chạy không nổi rồi.Chân em bị bỏng đau vô cùng, chắc chắn không thể xỏ vào giày được nữa, trênngười em còn rất lạnh, lạnh đến mức xương cốt đau muốn chết. Trước kia anh nóivới em về địa phủ, địa ngục nhưng lại không hề nói đến chuyện này, hóa ra địa ngụctồi tệ như vậy. Đường còn xa, em chạy không nổi, dù gì em cũng sẽ chết giữađường. So với việc vất vả cả hồi lâu vẫn phải chết thê thảm, em chẳng thà khôngchạy nữa. Anh muốn giết em thì giết đi, em dù sao cũng đánh không thắng anh,anh cho em chết thoải mái một chút là được". Cô càng nói càng đáng thương,ngữ điệu thay đổi, bắt đầu giở trò xấu.

Nghiêm Lạc càng nghe càng nóng ruột, thần trí rốiloạn, nộ khí công tâm, anh đột nhiên siết chặt tay, thấp giọng quát:"Ngươi cho rằng ta không dám?".

Chúc Tiểu Tiểu bị bóp nghẹt nói không ra lời, mặt từtừ chuyển đỏ.

Thủy Linh nhìn thấy thế tay của Chúc Tiểu Tiểu, nóhiểu rõ ý cô, nhưng nó rất do dự, thật sự vứt cô lại đây sao? Như vậy nó chẳngphải là người xấu rồi sao? Chẳng lẽ thấy chết mà nó không cứu? Nó sốt ruột xoayvòng vòng, thật muốn khoan vào trong cột trụ dẫn nước Tỉnh tuyền xuống, như vậynó sẽ có sức mạnh. Nhưng vừa lao vào thân cột trụ, nó liền bị bật trở lại. ThủyLinh cố nhịn, không dám kêu đau, nhưng trong lòng thì đã phát điên, chửi tổ tôngnhà nó. Cột trụ dở hơi này có cần phải đặc biệt như thế không, rõ ràng nhữngcột trụ khác đều có thể đi vào.

Lúc này, mắt thấy Nghiêm Lạc chuẩn bị đẩy Chúc TiểuTiểu vào chỗ chết, Thủy Linh không nhẫn nhịn được nữa, liều thôi liều thôi,linh vật cũng biết nói nghĩa khí đó!

Nó đột nhiên hét lớn một tiếng: "Dừng tay!",rồi định lao về phía Nghiêm Lạc.

Nghiêm Lạc quay đầu, ánh mắt giận dữ quét sang ThủyLinh, sát khí hung mãnh, lập tức xông tới chỗ nó. Không đợi Nghiêm Lạc kịp độngthủ, Thủy Linh ở trong không trung đã vội vàng dừng lại, "roạt" mộtcái lẩn vào phía sau cột trụ Tỉnh tuyền trốn.

Đáng sợ, đáng sợ quá, anh ta thật sự muốn giết người!Nó đánh không lại anh ta! Nó còn có trọng trách lớn lao, nó không phải sợ chết,tuyệt đối không phải!

Chúc Tiểu Tiểu không thấy rõ tình hình, chỉ nghe đượctiếng của Thủy Linh, cô sốt ruột, lòng như lửa đốt, trước mắt tối đen, nhưng côvẫn gắng một hơi thở cuối cùng đánh vào cánh tay Nghiêm Lạc. Cô hy vọng có thểkéo sự chú ý của Nghiêm Lạc lại, hy vọng Thủy Linh nhanh chóng chạy đi.

Nghiêm Lạc không hề vì sự làm phiền của Thủy Linh màthả Chúc Tiểu Tiểu ra, cũng không vì sự vùng vẫy của Chúc Tiểu Tiểu mà nói lỏngbàn tay. Anh từng chút từng chút một, càng bóp càng chặt, giống như người thợsăn đang từ từ giết chết con mồi, hưởng thụ khoái cảm khi thấy sinh mệnh kiadần dần tan biến trong bàn tay mình.

Cổ Tiểu Tiểu càng lúc càng đau, trái tim cô khó chịugiống như đang xuất huyết. Boss bị bệnh rồi, cô không trách anh. Cô chỉ hận bảnthân mình vô dụng, không giúp được anh, cô rất muốn cứu anh.

Nước mắt Tiểu Tiểu từng giọt từng giọt lớn trào ra,rơi lên mu bàn tay đang bóp cổ cô của Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc đột nhiên giốngnhư bị bỏng vậy, vội vàng hất cô xuống đất Anh nhìn cô hổn hển hít từng ngụmkhông khí, vừa khóc vừa ho, trong lòng đột nhiên bốc lên cơn cuồng bạo khó màkhống chế. Anh giơ cánh tay gầm một tiếng lớn, một chưởng mạnh đánh vào cột trụđá bên canh.

Cột trụ đá lập tức nứt vỡ, phát ra tiếng ầm ầm cựclớn.

Chúc Tiểu Tiểu và Thủy Linh toàn bộ đều chấn động, sợđến mức trái tim cũng rớt mất nửa nhịp. Thủy Linh trốn sau cột trụ Tỉnh tuyềnrun lẩy bẩy, Chúc Tiểu Tiểu thì trơ mắt, đờ dẫn nhìn Nghiêm Lạc đang nổi điên.

Nghiêm Lạc đánh vỡ một cây cột trụ, lại đánh một câykhác, hủy diệt khiến lòng anh thoải mái đến cực điểm, anh coi những cây cột trụnày là Chúc Tiểu Tiểu. Vững chắc như cột trụ chống địa ngục, đối với anh chẳngqua cũng chỉ là đậu phụ mà thôi. Chúc Tiểu Tiểu kia thì là gì chứ, anh chẳngphải một chưởng liền có thể đập chết cô, thịt nát như bùn hay sao?

Anh nghĩ thế, ngẩng lên gầm lớn, nâng lòng bàn tay lạiđánh phá một cây cột trụ.

Chúc Tiểu Tiểu ngồi trên mặt đất, quên cả đau đớn, côtrừng mắt nhìn Nghiêm Lạc, cho đến tận bây giờ mới có cảm giác chân thực anh đãthành ma. Anh đang hưởng thụ cảm giác của sự hủy diệt. Cô không biết nên làmthế nào mới được. Cô đánh không lại anh, cô không thể khiếnanh cảm động, cô thậm chí không biết nên làm thế nào giúp Thủy Linh đem đượcnước Tỉnh tuyền ra ngoài.

Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càngtuyệt vọng, cô nhìn Nghiêm Lạc phát cuồng, nước mắt lại tuôn rơi.

Nghiêm Lạc nghe thấy tiếng khóc nấc của cô, quay ngườinhìn cô, anh hận đến mức chân răng tê dại, thật sự muốn một chưởng đánh chết côcho xong, nhưng hễ có suy nghĩ này, trái tim anh lại lập tức rối loạn.

Nghiêm Lạc đè nén cảm xúc, không để ý đến Chúc TiểuTiểu nữa. Anh hít sâu một hơi, đi về phía Tỉnh tuyền. Đây mới là chuyện chínhanh muốn làm. Giết một con ngưòi, chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nếu hủy diệt Tỉnhtuyền rồi, anh liền trở thành kẻ có sức mạnh nhất trên thế giới này! Anh có thểthống trị thế giới. Anh muốn giẫm đạp lên tất cả những kẻ gọi là thần tộc luôntự cho mình là đúng kia. Còn cả loài người nhỏ bé, lũ ma quỷ ngu ngốc, anh muốnchúng, toàn bộ đều phải chịu sự sai khiến của anh.

Anh vẫn luôn mạnh nhất, thông minh nhất, từ trước đếnnay anh chẳng qua chịu để người ta bó buộc, anh thật sự là quá ngu ngốc rồi.Bây giờ, anh với những thay đổi lớn, sắp sửa dựng lên một thế giới hoàn toànmới.

Nghiêm Lạc đi về phía Tỉnh tuyền, Thủy Linh dựa vàocột trụ đó, ngoại trừ phát run, không biết mình còn có thể làm gì. Nó muốnchạy, nó chạy rất nhanh, chỉ cần nó không mang theo nước Tỉnh tuyền, nó chắcchắn có thế trốn thoát. Nhưng mà nó lại nấp ở đây run rẩy. Run cái gì chứ? Làmthế nào? Nó thật sự là linh vật ngốc nghếch, nó không chạy, cứ ở đây làm gì?Liệu nó có chết không?

Nghiêm Lạc còn chưa đến được cột trụ Tỉnh tuyền kia,thì cảm giác thấy sau lưng có người lao đến.

Là Heo Con! Anh biết là cô, người con gái đáng ghétkhông biết tốt xấu, phiền phức này.

Nghiêm Lạc hoàn toàn hết kiên nhẫn: "Tìm cáichết!", anh quát lớn, quay người vung một chưởng, đánh văng Chúc TiểuTiểu.

Chúc Tiểu Tiểu bị đánh bay ra ngoài, đập lên một cộttrụ đá. Nghiêm Lạc nhìn cô ngã xuống, rất lâu sau không động đậy, chẳng hiểusao anh lại cảm thấy rất khó chịu. Anh ngơ ngác nhìn về phía thân hình ngãxuống, không dậy nổi kia, trong chốc lát, đầu óc trống rỗng.

Sau đó, anh nhìn thấy cô bò dậy, điều này khiến anhdường như nghe thấy lòng mình thở phào một cái, cảm giác quái dị ấy khiến anhvừa phẫn nộ vừa nóng nảy.

Chúc Tiểu Tiểu bịt tay lên trán, máu từ khe ngón taytrào ra. Nghiêm Lạc cắn răng nhìn, máu đỏ tươi vốn dĩ nên khiến anh khoái cảm,nhưng cảm giác trong lòng anh bây giờ, lại thực sự chẳng hiểu là thứ gì.

Chúc Tiểu Tiểu muốn cản trở Nghiêm Lạc phá Tỉnh tuyền,bị anh ra tay đánh bay, tình huống này cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng mà cóchuẩn bị đi nữa, cô vẫn cảm thấy bị thương rất nặng. Anh đánh thương cô hết lầnnày đến lần khác, cô còn có thể chịu được bao nhiêu lần?

Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy ấm ức, anh cho rằngcô là bao cát sao? Cô trừng mắt nhìn Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc cũng trừng mắt nhìncô. Hai người cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi như thế, không ai có động tĩnh gìkhác.

Đột nhiên, Chúc Tiểu Tiểu mắt sáng lên nhìn thấy saulưng Nghiêm Lạc, Thủy Linh đang vội vã thay chiếc bình bùa bằng cái bình cònlại, đặt vào trong cột đá chứa Tỉnh tuyền.

Thủy Linh run rẩy, cẩn trọng đổi bình nước, đầu nó độtnhiên xuất hiện vầng sáng. Nó trước tiên cất giấu chiếc bình nhỏ này đi trước.Như thế cứ coi như Nghiêm Lạc cuối cùng hủy Tỉnh tuyền rồi cũng sẽ không biếtcòn có một bình nước đang ở trong tay bọn họ.

Chúc Tiểu Tiểu không chú ý đến cơn đau trên người vàtrên đầu mình nữa, cô phải yểm hộ cho Thủy Linh. Cô cố gắng nặn ra mấy giọtnước mắt, lớn tiếng làm nũng: "Boss, em chảy máu rồi, đầu em rấtđau". Cô vừa nói vừa lảo đảo bước đi, nhào về phía Nghiêm Lạc.

Cô lao đến đó đánh nhau sẽ bị đánh bay ra, vậy cô laođến đó làm nũng liệu có bị đánh không?

Đáp án là không.

Nghiêm Lạc bị sự xuất hiện bất ngờ của Chúc Tiểu Tiểukhiến cho hơi sững lại, anh không đẩy cô ra, cơ thể cứng đơ của anh bị cô ômlấy, anh thậm chí nhíu chặt mày lại, kìm nén không chạm vào vết thương trêntrán cô.

Chúc Tiểu Tiểu nhỏ tiếng khóc: "Boss, anh thật sựmuốn đánh chết em sao? Em rất sợ chết, cũng rất sợ đau. Trong lòng em buồn lắm,em đã tay không tấc sắt rồi, anh còn đánh em! Em chảy máu, trên người rất đau.Boss, anh bắt nạt kẻ yếu, anh đánh vợ, bạo lực gia đình là phạm tội!".

Nghiêm Lạc không hiểu vì sao mình lại phải nghe nhữnglời chẳng đâu ra đâu này, anh thấy rất phiền. Anh nghiêm mặt duỗi tay muốn kéocô ra, nhưng Chúc Tiểu Tiểu choãi chân, vận hết toàn lực, ôm thật chặt khôngbuông. Nghiêm Lạc cau mày, lại kéo cô. Anh vừa mạnh tay một chút, cô liền oa oakêu đau, Nghiêm Lạc thử hai lần, cuối cùng bỏ cuộc.

Chúc Tiểu Tiểu nhân cơ hội, dịu giọng yêu cầu:"Boss, em sắp chết rồi, trước khi em chết, lại ôm em một cái đi mà".

Nghiêm Lạc không động đậy, cũng không nói gì, ChúcTiểu Tiểu tự động cầm lấy tay anh vòng qua eo mình, lại đặt tay sau lưng anhvẫy vẫy Thủy Linh, ý bảo nó mau chạy. Thủy Linh cắn răng, biết bản thân mìnhkhông thể do dự thêm nữa, nó hóa thành quả cầu nước, bao bọc bình nước nhỏ, lenlén bay ra ngoài.

Nghiêm Lạc buông tay xuống, không chịu ôm cô, ChúcTiểu Tiểu lại đặt tay anh sau lưng mình: "Người ta phạm tội từ hình, trướckhi chết còn được cho một bữa cơm no. Em là vợ anh, em cũng không cầu thứ khác,ôm một chút thôi mà, anh không thể nhỏ mọn thế này chứ".

Nghiêm Lạc lạnh lùng hừ một tiếng, cánh tay đành bấtđộng, cuối cùng anh nhẹ nhàng ôm lấy cô. Anh không biết mình vì sao lại thế,lửa nóng trong lòng anh đang cuồn cuộn trào dâng.

Chúc Tiểu Tiểu từ đầu đến chân, mỗi một tấc đều cảmthấy đau, vết thương trên trán khiến cô cảm giác như đầu mình sắp nứt ra. Côgắng hết sức mới có thể bò dậy, lúc này dựa vào lòng Nghiêm Lạc, cảm thấy sứclực trên người từng chút từng chút đang mất đi. Cô nghĩ, cô thật sự là sắp chếtrồi, nhưng trái tim cô vô cùng mãn nguyện.

Thủy Linh đưa bình Tỉnh tuyền đi rồi, nó là nước, cóbình Tỉnh tuyền trong tay, nó chắc chắn sẽ thuận lợi chạy ra ngoài địa phủ. Nhưthế Cửu Thiên Huyền Nữ và bọn A La nhất định có thể cứu Boss quay lại được.Chúc Tiểu Tiểu đầu óc quay cuồng, toàn thân nặng nhọc, cô thực sự chạy khôngnổi nữa, có thể chết trong lòng Boss, thật tốt. Anh cứ coi như thành ma rồi,trong lòng vẫn còn có cô. Cô nhất định không nhìn nhầm, trong lòng anh chắcchắn còn có cô. Tuy không giống trước đây, nhưng vào thời khắc này, anh cònchịu nhân nhượng cô thì đã đủ để chứng minh rồi.

Được thế này, cô mãn nguyện lắm rồi. Sau khi cô chết,hồn phách sẽ tìm chỗ trốn đi, đợi A La cứu Boss rồi đến tìm cô, sắp xếp cho côđầu thai. Vậy là cô vẫn có cơ hội cùng Boss làm lại từ đầu. Tuy vất vả mộtchút, nhưng kết quả vẫn tốt. Cô thả lỏng người, trong đầu lại không kìm đượcnghĩ ngợi lung tung.

"Boss, anh có tìm một bà xã mới hay không, thànhma rồi, còn cần bà xã không?"

Nghiêm Lạc bực mình, cực kỳ khó chịu đối với loại câuhỏi vô nghĩa này của cô. Nhưng anh không hiểu vì sao bàn thân mình vẫn khôngđẩy cô ra, lại còn đứng ở đây nghe cô dài dòng. Cũng giống như không hiểu rõ vìsao trước đây anh lại đi học làm đồ ăn cho cô, còn cùng cô kết hôn, những việclàm đó thật vô vị. Mà còn những bức ảnh cô cười ngô nghê kia nữa, anh cũngkhông hiểu tại sao mình lại chẳng thể ra tay xé được.

Chúc Tiểu Tiểu không đợi anh trả lời, cô nói tiếp:"Anh có phải đã mất hết cảm giác đối với những chuyện trước đây rồi không?Có phải là, những thứ trước đây thích, bây giờ anh đều không thích nữa? Giốngnhư trước đây anh thích em, còn bây giờ thì ghét? Còn những thứ trước đây anhkhông thích, bây giờ anh có thích không? Ví dụ như hồ ly tinh kia, bây giờ anhcó phải cảm thấy thích cô ta rồi không?".

Nghiêm Lạc cau mày, những câu nói linh tinh của cô,anh lại chăm chú nghe, cẩn thận nghĩ, anh làm sao rồi? Cô chỉ nhỏ ra mấy giọtnước mắt, chỉ mấy giọt nước mắt mà thôi, anh làm sao lại bất thường như vậy?

"Boss, anh không thể thích người khác, em vẫnchưa chết đó." Cô cũng cau mày, kéo vạt áo anh, rất nghiêm túc nói. Anhcúi đầu nhìn cô, cô giơ tay, day vào giữa lông mày anh: "Đừng khó chịu,Boss, anh thành ma rồi, em vẫn yêu anh như vậy".

Yêu sao? Cảm giác của yêu là như thế nào?

Trước đó anh rõ ràng nghĩ "nhớ nhung" làloại tình cảm rác rưởi, anh rõ ràng rất hài lòng với tình trạng hiện tại củamình. Nhưng vì sao, bây giờ anh lại cảm thấy nếu không được yêu, sẽ có một chúthối tiếc.

Chúc Tiểu Tiểu kiễng chân, hôn lên cằm anh, cảm thấytoàn thân anh cứng lại. Có phải giây tiếp theo đây, anh sẽ lại ném cô sang mộtbên không? Cô bắt đầu nhõng nhẽo, cô đã sắp chết rồi, cô có quyền được hôn anh."Boss, ôm em cao lên một chút, chân em đau lắm, trên người cũng không cònsức, em kiễng không nổi nữa."

Ôm cao chút? Ôm cao chút làm gì? Anh nên không để ýđến cô, nên đi giải quyết Tỉnh tuyền trước. Nhưng cô yếu đuối như thế, cô bịthương rồi, cô sắp chết rồi, cô đối với anh không có sức uy hiếp, Tỉnh tuyềncũng sẽ không chạy được... Nhưng mà anh không muốn nghe lời cô, dựa vào cái gìcô bảo anh ôm, anh liền phải ôm?

Anh gườm cô, không cử động, Chúc Tiểu Tiểu đẩy anh mộtcái: "Nhanh chút, chân em đau!".

Anh vẫn bất động, lửa giận lại bốc lên trong lòng ChúcTiểu Tiểu, cô đấm vào ngực anh: "Khi anh muốn đánh chết em, khí thế nhưvậy, khi muốn bóp chết em, có lực như vậy, đập em vào cột trụ, động tác cũngnhanh nhẹn, làm sao mà có mỗi yêu cầu nhỏ nhoi này anh cũng không nguyện ý làmcho em, ôm một chút đâu có tốn sức gì". Cô nói xong, lại thấy khó chịu:"Người ta sắp chết rồi, chảy bao nhiêu máu, toàn thân đau đớn, chỉ muốntrước khi chết được hôn một cái, làm sao lại không được…". Cô đấm anh cũngđấm không nổi nữa, cánh tay chẳng còn sức lực, chuyển sang bóp tay anh, nhưngcánh tay anh quá săn chắc, cô cũng chẳng bóp được.

"Đừng làm bừa!", anh dữ dằn quát.

Nhưng cô không sợ, Thủy Linh đã ra ngoài rồi, cô khôngcòn gì phải e dè nữa, mà cô sắp chết rồi, còn sợ gì chứ. Cô hung dữ cắn mộtmiếng lên vai anh, cắn giữ như một con thú nhỏ, cô nếm được vị của máu anh.Thấy anh chảy máu, cô lại không nỡ, dùng lưỡi xoa dịu vết thương cho anh.

Anh rùng mình một cái, cảm thấy chỗ nào đó của cơ thểcứng lại, cô mềm mại dựa vào lòng anh, dịu dàng đến mức mỗi một tế bào trênngười anh đều bùng lên phản ứng. Cơn nóng nảy đột nhiên biến thành một loại dụcvọng mãnh liệt, sự nhiệt tình và ngọt ngào của cô ở nơi sâu thẳm nhất miền kýức bỗng nhiên nổ tung trong đầu óc anh.

Anh đã không có cảm giác đối với cô, anh đã không cònhiểu tình yêu nữa rồi, nhưng anh vẫn là đàn ông, người con gái nhỏ trong lòngtrên danh nghĩa vẫn là vợ của anh, chỗ này chỉ có bọn họ, mà anh lúc này... lạiđang bùng nổ.

Hai cánh tay anh dùng lực, ôm cô cao lên, lướt qua mặtcô, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc mở trừng mắt, cảm giáclưỡi của anh cuốn lấy lưỡi mình. Cô ngẩn ra, nhất thời không biết nên phản ứngthế nào, còn anh thì nôn nóng, bàn tay đỡ gáy cô, càng thêm thân mật.

Đây là một nụ hôn mạnh mẽ mà tràn đầy dục vọng. ChúcTiểu Tiểu thả lỏng, cảm thấy ngây ngất, là Boss quen thuộc của cô, trước khi côchết, Boss vẫn đồng ý hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của cô.

Chúc Tiểu Tiểu nước mắt lưng tròng, cố gắng ôm lấyNghiêm Lạc, cô nhiệt tình hưởng ứng anh, anh mạnh mẽ phản ứng lại, cô hạnh phúcđến tê dại cả da đầu!

Đầu vẫn còn rất đau, thân thể rất lạnh, và cô lại khóchịu toát mồ hôi, nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng. Chúc TiểuTiểu hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng ấy, sự thích ứng đột ngột của cơ thể khiến côrun rẩy, cô vừa hôn đáp lại, vừa gắng nép sâu trong lòng anh, cô cần sự ấm ápcủa anh.

Nghiêm Lạc duỗi tay cởi áo khoác dày của cô ra, độngtác rất thô lỗ. Chúc Tiểu Tiểu có chút không hiểu, ở dưới làn môi anh, lẩm bẩmnói: "Boss, em rất lạnh".

"Ừ." Anh lạnh nhạt đáp lời, lại đẩy cao áolen vào áo lót giữ nhiệt của cô lên, bàn tay chà xát bầu ngực cô. Chúc TiểuTiểu đột nhiên hiểu ra, cô có chút sợ hãi, ngẩn người anh làm sao có thế nhưthế này? Vào lúc này, ở địa điểm này?

Chúc Tiểu Tiểu bắt đầu giãy giụa: "Em không muốn,em không muốn như thế.”. Cô không hề quên anh không yêu cô nữa, niềm an ủi củaviệc nhận lại được một nụ hôn nóng bỏng từ chỗ anh, cùng với việc quan hệ vớingười không còn tình cảm như anh là hai chuyện khác nhau. Cô không cách nàotiếp nhận nổi.

Chúc Tiểu Tiểu vùng vẫy giằng thoát ra khỏi lòngNghiêm Lạc, cúi đầu bỏ chạy. Nghiêm Lạc đang chìm đắm trong cảm giác tiếp xúcmềm mại dưới lòng bàn tay, nhất thời không phòng bị lại để cô chạy mất.

Anh giận dữ, duỗi tay tóm lấy cô, Chúc Tiểu Tiểu cũngnổi giận, làm sao nào, thành ma rồi thì có thể "đòi hỏi" bừa bãi sao?

Cô không thuận theo, gắng sức giằng co, hai người cứthế lôi kéo nhau. Chúc Tiểu Tiểu cắn vào cánh tay anh. Nghiêm Lạc giơ tay lên,dường như sắp giáng cho cô một bạt tai.

Chúc Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, cất tiếng thét, tay anhthõng xuống, cuối cùng vẫn khắc chế được, không đánh cô. Anh giữ gáy cô, cúiđầu hôn cô lần nữa.

Chúc Tiểu Tiểu lần này có cảm giác sợ hãi, sức lực củahọ chênh lệch quá lớn, anh muốn làm gì căn bản không phải là chuyện cô có thểngăn cản. Nhưng cô vẫn đang giãy giụa. Nghiêm Lạc đây cô về phía sau, đè cô lênmột cột trụ tròn lớn. Các viên đá lồi lõm sau lưng khiến Chúc Tiểu Tiểu biết,đây chính là cột trụ chứa Tỉnh tuyền.

Sự chú ý của Nghiêm Lạc hình như đã không còn để lênTỉnh tuyền nữa, lòng nhẫn nại của anh sắp tan hết rồi, anh vuốt ve bụng dướicủa cô, bàn tay luồn vào quần bò cô. Chúc Tiểu Tiểu không nhịn được cất tiếngkhóc, duỗi chân ra đá anh, cô sớm đã không còn sức lực, khống chế cô đối vớianh mà nói dễ như trở bàn tay. Anh một tay kéo tung thắt lưng da và khuy quầncủa cô, tách hai chân cô ra. Chân cô trực tiếp tiếp xúc với không khí lạnh,nhanh chóng nổi hết da gà lên. Cô giơ tay ra đánh vào mặt anh, nhưng cổ tayliền bị anh tóm lấy ép lên đỉnh đầu.

Thân thể anh đè lên cô, cọ xát, mê hoặc dỗ dành cô.Chúc Tiểu Tiểu khóc lớn hơn, nhưng không khống chế được phản ứng của thân thểmình đối với anh, cô khát khao tình yêu của anh, nhưng không phải là sự kết hợpchẳng chút tình cảm như thế này. Người trước mặt cô đây là Boss hay không phảiBoss? Rơi vào tình thế ấy, cô cảm giác như bản thân đã phản bội Nghiêm Lạc màmình yêu sâu sắc rổi.

Phản ứng của cơ thể cô khiến anh hài lòng, anh ôm côchặt hơn, hôn lên môi cô, sau đó tiến vào, lấp đầy cô.

Chúc Tiểu Tiểu khẽ hét lên, đối diện với cô là đôi mắtanh, đôi mắt mà cô không còn hiểu nổi. Giọng nói của anh khiêu khích, khơi gợi,nhưng không có tình cảm ấm áp mà Chúc Tiểu Tiểu mong đợi. Anh nói với cô:"Khóc cái gì? Ngươi chẳng phải cũng mong muốn sao? Ngươi là vợ của ta,không phải sao?".

Đột nhiên anh vươn người, đẩy nhanh chuyển động, hưởngthụ sự ấm áp, mềm mại của cơ thể cô, mỗi một tế bào thuộc về thân thể anh đềugào lên vì thỏa mân, tràn ngập trong đầu anh là những hình ảnh ân ái giữa haingười.

Cô là của anh, vẫn luôn là của anh, chuyện này khiếnanh rất vui. Cái cảm giác vui vẻ ấy, anh lại thấy quen thuộc, nhưng anh khôngđể ý nhiều. Anh chẳng buồn quan tâm vì sao mình vẫn còn có loại cảm xúc nhưthế. Anh chỉ biết bây giờ cô ở trong lòng anh, cô bao bọc lấy anh, cô còn yêuanh.

"Anh không yêu em nữa, Boss, anh vì sao không yêuem nữa?" Cô bị anh đẩy vào chốn địa ngục trầm luân, hai tay tuy được thảra, nhưng thân thể thì không còn phản ứng nữa, cô hoàn toàn không có cách khốngchế anh, chỉ biết ôm lấy vai anh dốc hết tình cảm mà khóc: "Boss, anh nóiyêu em có được không? Em sắp chết rồi, em muốn nghe anh nói yêu em".

Anh thở dốc, không nói gì. Anh ân ái với cô nhưng lạichẳng có chút dịu dàng, đó là sự chiếm hữu hung bạo, nhưng dù như vậy, khi côhừ hừ kêu đau, anh vẫn đưa bàn tay mình ra làm đệm lưng để tránh cho cô lại mộtlần nữa bị đập lên đá.

Chúc Tiểu Tiểu ôm chặt Nghiêm Lạc, đắm chìm giữa nhữngcon sóng đang cuộn trào mãnh liệt nơi anh, cơ thể cô co lại, bắt đầu cảm thấymắt mờ đi, cô sắp không chống đỡ được nữa rồi, cô hỏi: "Boss, anh nói yêuem được không?".

Tuy biết rõ không có khả năng, nhưng câu nói này côthật sự rất muốn nghe.

"Anh yêu em!"

Chúc Tiểu Tiểu gần như không dám tin vào tai mình, đầucô đau đến mức phát ra những tiếng ong ong, đây thật sự không phải ảo giác chứ?

Cô gắng gượng, muốn nhìn rõ những gì trong mắt anh,trong đôi mắt ấy là ngọn lửa tình đang rừng rực cháy. Anh làm dậy lên từng cơnbão trong cơ thể cô, bọn họ lúc này đã hợp thành một, thân mật đến thế. Anh hônlên những giọt nước mắt của cô, lại hôn lên môi cô, sau đó, cô nghe thấy anhnói rõ ràng: "Anh yêu em".

Chúc Tiểu Tiểu ôm anh thật chặt, cô từ trước đến naychưa từng nghĩ, ba chữ mà anh chưa từng nói ngay cả vào lúc anh yêu cô sâu sắcnhất, lại được anh nói ra khi đã không còn tình cảm với mình. Vậy cô, cũng coinhư không phải tiếc nuối gì thêm nữa.

Tay Tiểu Tiểu lần tìm trên cây cột đá, cô kín đáo nắmlấy chiếc bình đang hứng nước Tỉnh tuyền. Bên trong bình cũng chưa có được baonhiêu nước, nhưng đối với sức lực của Chúc Tiểu Tiểu bây giờ mà nói, một chútnước đó cũng là khá nặng.

Nghiêm Lạc đang gục đầu trên xương quai xanh của cô,hai tay anh khống chế thân thể cô, ôm chặt lấy eo cô, chuyển động rất nhanh,lúc này anh đã kích động đến cực điểm.

Chúc Tiểu Tiểu biết đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơhội cuối cùng để cô ra tay với anh. Bất luận có thành công hay không, bất luậnkết quả là cứu được anh về hay là bị anh đánh chết.

Cô nghĩ, cô thật sự không còn gì hối tiếc gì nữa.

Cô không có khả năng sống mà ra khỏi địa ngục, sinhmệnh của cô, phải dâng hiến cho người cô yêu nhất.

Cô xoa đầu anh, nói bên tai anh: "Ông Nghiêm, bàNghiêm yêu ông".

Câu nói này khiến Nghiêm Lạc ngẩng đầu lên, hôn vàomôi cô, cô dịu dàng đáp trả. Đầu cô đau dữ dội, giống như ngay giây sau đấy nósẽ nổ tung, tay cô cũng không còn sức lực nữa, nhưng cô gắng gượng, một hơi thởcuối cùng này, cô phải càng nỗ lực. Đột nhiên cô bóp vào bên hàm anh, dùng toànbộ sức lực đổ nước Tỉnh tuyền vào miệng anh.

Trước mắt cô tối đen, không nhìn rõ gì nữa, không biếtrốt cuộc có ép anh uống được hay chưa. Cô chỉ biết anh rất phẫn nộ, anh khuatay gạt phăng chiếc bình, đầu cô đập lên cột trụ sau lưng, cô nghe thấy tiếnggầm dữ tợn của anh: "Ngươi lại dám, ngươi lại dám...".

Cô không biết mình có thành công không, cô nghĩ cô sắpchết rồi, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy bàn tay anh đang nắm chặt eo cô, nặng nềthúc vào cơ thể cô. Cô nghe thấy tiếng gầm rống của anh, cảm nhận được cơ thểcăng cứng và đột ngột được giải phóng của anh.

Cô nghĩ cô cuối cùng có nói: "Em yêu anh".

Nhưng cô quá mệt rồi, trước mắt tối đen, chẳng cònbiết gì nữa.

Đợi khi Chúc Tiểu Tiểu lại có ý thức, cô nhất thời chorằng lúc này mình đã là một linh hồn.

Có nước nhỏ lên mặt cô, gọi cô tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy nóc điện xây bằng đá cao cao,với những ấn bùa phức tạp từ trước đến nay cô chưa từng trông thấy, nước là từmột ấn bùa nhỏ xuống.

Cô nhớ ra rồi, đây là đáy của địa ngục, chỗ phong ấnTỉnh tuyền, xem ra Tỉnh tuyền bị phong ấn đã thấm ướt hết rồi nhỏ xuống nhỉ? Côcố gắng nhớ lại những gì mình đã làm ở đây.

Còn chưa đợi cô nhớ ra, một nụ hôn dịu dàng đã đặt lênmá cô: ''Heo Con, em tỉnh rồi!".

Trước mắt là khuôn mặt anh tuấn của Nghiêm Lạc, ánhmắt quen thuộc đó của anh khiến Chúc Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc và vui mừng,cô hé miệng cười: "Boss, A La cứu được anh rồi sao?".

"A La?" Anh cau mày lại, đưa tay chạm nhẹvào trán cô. Cô đau quá, rùng mình, làm nũng với anh: "Boss, đầu em đau.Sao mà em chết rồi anh còn làm đầu em đau như vậy, lần này anh phải giúp ngườita lựa chọn người nhà tốt để đầu thai đó. Em muốn lớn lên xinh đẹp một chút,sau đó khi em đi nhà trẻ, anh sẽ phải tìm em. Nếu không, em mà yêu sớm, yêungười khác trước thì anh hối hận cũng không kịp đâu".

Lông mày anh càng nhíu chặt: "Đầu thai? Yêu sớm?Nhà trẻ?".

Chúc Tiểu Tiểu nhăn mũi: "Anh coi thường em? Đinhà trẻ đã có người thích em, chuyện đó rất có khả năng đây".

Anh ôm cô vào lòng, kề sát trán cô, đau lòng: ''Cóphải là rất khó chịu không? Đừng sợ, giờ anh sẽ đưa em về khám bác sĩ".

Cô "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn dựa vào lònganh, nhưng khi nhìn qua vai anh, thấy chiếc ba lô nằm trên đất, cô sốt ruột,kéo anh nói: "Boss, ba lô của em".

Nghiêm Lạc dừng lại, quay đầu nhìn, Chúc Tiểu Tiểu đẩyđẩy anh: "Phải cầm lên, bên trong còn có chứng nhận kết hôn và ảnh củachúng ta nữa". Cô nói xong, đột nhiên nhớ ra, cô nhìn ngó tứ phía, nhìnNghiêm Lạc rồi lại nhìn mình. Trên người cô chỗ nào cũng bị thương, bên trongcơ thể hình như còn có cảm giác, đầu cô đau đến mức sắp nứt ra.

Cô bỗng nhiên nhớ ra toàn bộ, đỡ lấy đầu Nghiêm Lạc,cẩn thận, chăm chú nhìn vào mắt anh.

Mắt Nghiêm Lạc ươn ướt, vươn đầu đến hôn lên môi cô:"Anh quay lại rồi, Heo Con, anh xin lỗi".

Chúc Tiểu Tiểu đơn giản là không dám tin, không có ALa, không có Thủy Linh, không có Cửu Thiên Huyền Nữ, chỉ là cô và Boss, côkhông chết, cô tỉnh rồi, và Boss đã quay lại?

Nghiêm Lạc lần nữa cúi đầu, hôn lên môi cô: "Thậtđó, anh quay lại rồi, Heo Con, anh yêu em".

Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng có cảmgiác chân thực, cô ôm cổ anh, hỏi: "Vậy nước Tỉnh tuyền, anh uống vàorồi?".

"Ừ." Anh khẽ giọng đáp, áp mặt lên má cô,chỉ cảm thấy nhiệt độ càng lúc càng cao. "Heo Con, em đang sốt, chúng tamau ra ngoài, anh đưa em đi khám bác sĩ.”

Anh ôm cô, quay người đi vào lấy cái ba lô mà cô nhungnhớ. Chúc Tiểu Tiểu lúc này nhìn thấy cái bình bùa bị hất rơi xuống kia, vẫnđang đứng thẳng, nước Tỉnh tuyền từ trần nhà chậm rãi nhỏ xuống, bình đã đầytràn, xem ra cô đã hôn mê không chỉ một lát.

Chúc Tiểu Tiểu bảo Nghiêm Lạc đậy nắp bình cẩn thận.Nghiêm Lạc rất không vui, bởi vì tìm nắp bình phải mất chút thời gian, và cũngbởi vì phong ấn trên mặt đất cũng bị Tỉnh tuyền thấm ướt rồi, nơi này không thểở lại lâu. Chúc Tiểu Tiểu bắt anh đi tìm nắp bình, còn mình thì ngồi trên mặtđất ẩm ướt. Nghiêm Lạc vừa tìm vừa làu bàu, cái gì mà sốt rồi cũng không chịuan phận, chỗ này không an toàn phải mau rời đi... cứ thế lẩm bẩm cả một đốnglời.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn anh, không kìm được, bật cười,thật sự là ông Nghiêm của cô rồi, anh thật sự quay về rồi!

Nghiêm Lạc nhanh chóng thu nhặt xong xuôi theo yêu cầucủa bà Nghiêm, lại ôm cô lên, sải bước đi ra ngoài. Chúc Tiểu Tiểu đầu đau nhưbúa bổ, mỗi một tấc trên người đều giống như bị voi giày ngựa xéo. Nhưng cô lạikhông nhịn được, cứ cười mãi cười mãi, đầu cô dựa vào hõm cổ anh, chỗ đó còn cóvết răng cô cắn: "Boss, em rất nhớ anh".

Nghiêm Lạc nhanh chân bước, tức tốc chạy ra ngoài, vừachạy vừa nhẹ giọng dỗ dành: "Heo Con ngoan, cố gắng chịu đựng, nghỉ ngơimột lát, anh đưa em ra ngoài, khám bác sĩ rồi, sẽ không khó chịu nữa".

"Em không khó chịu, Boss, anh đừng lo lắng."Chúc Tiểu Tiểu nghe tiếng trái tim anh "thịch thịch thịch", cảm thấyvô cùng thỏa mãn. Cô choáng váng, nhắm mắt lại nhưng không nhịn được hỏi:"Boss, anh uống nước Tỉnh tuyền, đã cảm thấy gì?".

"Không biết, anh mất đi ý thức, vừa tỉnh dậy chưađược được lâu thì nhìn thấy em cũng tỉnh rồi." Nghiêm Lạc cúi đầu nhìn sắcmặt Tiểu Tiểu, áy náy và đau xót: "Em bị thương rất nặng, đều tại anhkhông tốt".

Chúc Tiểu Tiểu ôm chặt lấy anh, không cần mở mắt côcũng có thể nhận thấy được cảm xúc của anh, cô dịu giọng an ủi: "Em khôngtrách anh, anh bị bệnh. Hơn nữa, lúc đó anh cũng không xuống tay giết em, tronglòng anh có em, em biết. Hây giờ anh khỏi bệnh rồi, em thật sự rất vuimừng".

Nghiêm Lạc dừng lại, không kìm được, áp môi lên tráncô. Heo Con của anh, Heo Con dũng cảm lại vô cùng lương thiện. Tình cảm sâu sắccủa cô thật khó nói hết bằng lời, nó khiến trái tìm anh căng tràn hạnh phúc. Ởtrong địa ngục tối tăm lạnh lẽo này, trái tim lại đang rực cháy ngọn lửa.

Một lực đạo từ chỗ tối phía sau bất ngờ tấn công đến,Nghiêm Lạc đột ngột tỉnh lại từ giữa những xúc cảm dịu dàng, anh chuyển người,nâng chân, mạnh mẽ đá một cái, tiêu diệt con quỷ vừa tấn công. Chúc Tiểu Tiểukêu lên, động tác nhanh và mạnh như thế, khiến vết thương trên toàn thân cô đềunhư bị xé ra.

Nghiêm Lạc nhỏ giọng dỗ dành an ủi cô, tăng tốc chạyra ngoài. Sao anh có thể suýt quên mất rằng, trong địa phủ, giờ chỗ nào cữngtoàn là yêu quỷ do chính anh thả ra. Tuy đám yêu quỷ đó đều không phải là đốithủ của anh, nhưng vết thương của Heo Con cần phải chữa trị gấp, bọn chúng sẽgây cản trở không ít. Những cái khác không nói, chỉ cần xét đến khí lạnh ở địangục thôi, với tình trạng suy nhược của cô , bây giờ thì đã không cách nào chịuđựng được rồi.

Nghiêm Lạc tập trung tinh thần, toàn thân phóng nănglượng, một là bao bọc lấy Chúc Tiểu Tiểu, hai là mở rộng cảm ứng đối với môitrường xung quanh. Trên cả quãng đường, rất nhiều yêu quỷ. Nghiêm Lạc không cốchiến đấu, anh chỉ gắng chạy cho nhanh. Mười tám tầng địa ngục này anh rấtthông thuộc, cũng không nhớ rốt cuộc mình đã đi qua bao nhiêu lần nữa, nhưngchỉ có lần này là anh cảm thấy con đường đó quá dài, hình như làm thế nào cũngkhông chạy đến được điểm cuối.

Chúc Tiểu Tiểu ở trong lòng càng lúc càng yếu ớt,những phấn chấn, hân hoan được nhìn thấy anh khi vừa tỉnh lại, vào lúc này đãkhông còn nữa rồi, cô sốt cao, nhưng cứ luôn miệng kêu lạnh.

Nghiêm Lạc biết cô đang từ từ mất đi ý thức, điều nàykhiến lòng anh nóng như lửa đốt. Trong đại điện ở dưới đáy địa ngục, không khícòn coi là sạch sẽ, lại có Tỉnh tuyền chống đỡ, giúp bình ổn năng lượng. Nhưngtrong mười tám tầng địa ngục này lại toàn là giết chóc, sát khí ngập tràn. Điềunày đối với Chúc Tiểu Tiểu đang trọng thương mà nói, không còn nghi ngờ gì nửa,chính là càng tồi tệ.

Nghiêm Lạc nhớ lại lời Chúc Tiểu Tiểu nói với anh khianh còn là ma, cô nói cô dù gì cũng không thể sống ra ngoài được, điều nàychính xác là sự thật. Bây giờ tuy có anh bảo vệ, cô cũng vẫn từng chút từngchút một yếu đi.

"Kiên trì nhé, Heo Con, em ngoan, em dũng cảmnhất, kiên cường nhất, phải kiên trì nhé." Anh lẩm bẩm nói, không rõ là anủi cô hay là an ủi chính bản thân mình, cả đoạn đường giết chết yêu quỷ, cuốicùng xông đến được cửa địa ngục rồi.

Ở cửa địa ngục có kết giới của Mặc Kỳ và Nghiên La,điều này đối với Nghiêm Lạc đã được Tỉnh tuyền tịnh hóa, không phải là vần đềgì. Anh khua tay, đánh một đòn phá kết giới, liền ôm Chúc Tiểu Tiểu lao rangoài địa ngục. Bên cạnh, một con quỷ bám theo anh gắng sức xông ra ngoài.Nghiêm Lạc một chân đá nó vào, nâng tay đóng kết giới, lại lần nữa tạo phongấn, khóa chặt cửa địa ngục.

"Boss." Chúc Tiểu Tiểu dường như cảm thấyxung quanh không còn loại áp khí khiến người ta buồn nôn kia nữa, cô mở mắt ra,gắng sức gọi một tiếng.

"Anh đây, Heo Con, anh ở bên cạnh em. Đừng sợ,chúng ta ra ngoài rồi, chẳng mấy chốc là có thể quay lại nhân gian, đừng sợ. Emsẽ không sao đâu, em nhất định sẽ không sao."

Chúc Tiểu Tiểu cong khóe môi lên nỗ lực mỉm cười vớianh, cô đương nhiên không sao, Boss của cô quay lại rồi, cô sẽ ổn thôi, côchẳng qua chỉ quá mệt, muốn ngủ một giấc.

Trong cao ốc Đế Cảnh, toàn công ty đều đang chìm trongbầu không khí bi ai.

Hai ngày trước, Tất Mặc Kỳ đưa Tề Nghiên La quay lại.Bọn họ mang về tin tức là Nghiêm Lạc đuổi theo Chúc Tiểu Tiểu đi vào đáy củađịa ngục rồi, mọi người khi đó vẫn hy vọng sẽ có kỷ tích xảy ra. Nhưng mà sauđó, Thủy Linh bao bọc bình Tỉnh tuyền kia quay lại, dáng vẻ vừa suy nhược vừađau lòng, trái tim mọi người cuối cùng đều chìm xuống đáy vực.

Thủy Linh miêu tả một cách chân thực Nghiêm Lạc đâthành ma rồi hung tàn như thế nào, đầu tiên là giơ Chúc Tiểu Tiểu lên cao, dùngpháp thuật giày vò xương cốt và lục phủ ngũ tạng của cô, tiếp đó lại muốn bópchết cô, sau thì một chưởng đánh cô văng vào cây cột trụ khiến cô chảy máu. Màbản thân nó cũng bị đánh trọng thương, chỉ có thể miễn cưỡng theo dặn dò củaChúc Tiểu Tiểu, mang nước Tỉnh tuyền về.

Thủy Linh vừa nói vừa rơi nước mắt, vô cùng đau lòng.

Điều này khiến mọi người đều hiểu rõ, Chúc Tiểu Tiểuthực sự đã lành ít dữ nhiều, mà Nghiêm Lạc vẫn còn ở dưới đáy địa ngục, vẫn cứlà quả bom cỡ lớn vô cùng nguy hiểm.

Bây giờ bọn họ còn phải đốỉ mặt với Bắc Âm Vương mấttích và đám ma quỷ đang hoành hành tác quái khắp nơi.

Tình hình trước mắt nguy hiểm, bọn họ lại mất đi ngườibạn tốt nhất kia, cô gái đáng yêu và dũng cảm đó!

Tề Nghiên La cũng không kìm được nữa, trốn vào một chỗkhóc. Sự việc quả thật giống như những gì Tiểu Tiểu nói, cô chết trong địangục, còn bọn họ lấy được nước Tỉnh tuyền. Nhưng cứ coi như cứu được Nghiêm Lạcthì còn có tác dụng gì? Anh làm sao chấp nhận được bi kịch người vợ thương yêuđã chết ngay dưới tay mình?

Cửu Thiên Huyền Nữ và Tất Mặc Kỳ vào lúc này đangchống đỡ đại cục, tất cả các hành động hàng ma vẫn tiếp tục như cũ, chú trọngtìm kiếm hành tung của Bắc Âm Vương, tăng cường phong ấn địa ngục, tuyệt đốikhông thể để Nghiêm Lạc ra ngoài. Bởi vì trong tất cả ma tộc, Nghiêm Lạc chẳngcòn nghi ngờ gì nữa, chính là mối nguy hiểm lớn nhất đối với thế giới.

Nhưng vết thương của Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn chưa bìnhphục, những người của thần tộc cũng đang ở bên ngoài chiến đấu, cho nên sau khitính toán điều phối, mọi người quyết định, sau ba ngày nữa cần phải liên thủxuống địa phủ phong ấn chắc lại cửa địa ngục.

Thế nhưng không đợi đến khi bọn họ động thủ, một sựkiện khiến tất cả mọi người bàng hoàng kinh ngạc đã xảy ra.

Hôm nay vẫn giống như bình thường, đại đa số mọi ngườiđều ở bên ngoài làm nhiệm vụ, Chu Duệ vẫn trông giữ lại phòng giám sát. Trongphòng giám sát có một màn hình cố định theo dõi phạm vi cửa lớn của Waiting vànhà hàng Địa Phủ. Camera này được đặt vì sợ có yêu quỷ chuồn ra khỏi địa ngụctìm được cơ hội thoát ra ngoài địa phủ, đồng thời cũng đề phòng Nghiêm Lạc bênkia bất ngờ xông phá phong ấn sinh sự.

Đột nhiên một thao tác viên kinh hãi kêu lên, tay chỉvào màn hình, hét gọi Chu Duệ. Chu Duệ chạy đên, vừa nhìn liền giật thót mình,lại là Boss đang ôm Chúc Tiểu Tiểu từ trong Waiting chạy ra.

Chu Duệ lập tức ấn còi cảnh báo của công ty, Tề NghiênLa và Cừu Thiên Huyền Nữ rất nhanh chóng xuất hiện trong phòng giám sát.

"Có chuyện gì vậy?"

"Là Boss, anh ấy xông ra khỏi địa ngục rồi."Chu Duệ đẩy hình ảnh giám sát lên màn hình lớn.

Tề Nghiên La kinh hãi vô cùng: "Phong ấn của tôivà A Mặc, dù có không mạnh đi nữa cũng giữ được chân anh ấy mười ngày nửatháng, anh ấy làm sao có thể ra ngoài nhanh như vậy? Tiểu Tiểu tình hình thếnào? Anh ấy ôm Tiếu Tiểu làm gì? .

Cô còn chưa nói hết lời, thì nhìn thấy Nghiêm Lạc xôngtới đường lớn, duỗi tay cướp điện thoại của một người, người đó kêu la nhào đếnmuốn đòi lại điện thoại, bị Nghiêm Lạc một chân đá ra.

Cửu Thiên Huyền Nữ vừa định bảo mọi người mau điềuđộng nhân lực ở gần tập trung qua đó, lại nhìn thấy trong màn hình, Nghiêm Lạcđang dùng điện thoại bấm số cùng lúc, điện thoại phòng giám sát vang lên.

Mọi người đều sững lại tại chỗ, trong công ty, phònggiám sát luôn có người trực suốt hai tư giờ, là trung tâm liên lạc của tất cảcác công việc quan trọng. Nghiêm Lạc ôm Chúc Tiểu Tiểu làm gì? Lẽ nào muốn dùngChúc Tiểu Tiểu để uy hiếp bọn họ?

Tay Tề Nghiên La hơi run, nhưng vẫn cố gắng ấn nútthông liên lạc. Cô còn chưa lên tiếng, loa phóng thanh đã truyền đến tiếng nóigấp gáp của Nghiêm Lạc: "Bất luận anh là ai, lập tức sắp xếp phòng cấp cứucủa công ty, bác sĩ loài người và bác sĩ thần tộc đều cần, Heo Con bị thươngrất nặng. Bây giờ tôi từ Waiting đi về công ty, bảo cảnh sát giao thông đến mởđường cho tôi, bây giờ, ngay lập tức!".

Tề Nghiên La còn chưa kịp đáp lời, liền nghe thấy âmthanh tút tút ngắt cuộc gọi của đầu dây bên kia. Trên màn hình lớn, Nghiêm Lạcném điện thoại trả cho chủ nhân, ôm lấy Chúc Tiểu Tiểu lao về phía một chiếc xedừng bên đường, khóa trên xe đối với anh mà nói không phải là vấn đề, cửa xevừa kéo liền bật ra, anh đặt Chúc Tiểu Tiểu vào trong, nhanh chóng ngồi lên ghếlái, sau đó chiếc xe lập tức lao lên đi trên đường như một mũi tên.

Tề Nghiên La thực sự không dám tin, cô quay sang CửuThiên Huyền Nữ, nhỏ giọng hỏi: "Thánh Mẫu, anh trai tôi thế nào rồi? Anhấy quay lại rồi sao? Tiểu Tiểu thật sự cứu được anh ấy rổi?".

Cảm xúc của Chu Duệ thì không phức tạp như vậy, anhthích ứng rất nhanh, mau lẹ tiếp nhận mệnh lệnh của Boss. Chu Duệ lập tức liênlạc với bộ phận cảnh sát giao thông, yêu cầu họ mở đường cho xe Boss trước khiBoss đâm nát hết tất cả các xe đi trên đường. Bác sĩ đã ở sẵn trong phòng cấpcứu đợi lệnh, không đến một phút sau, bầu không khí toàn công ty trở nên sôisục.

Nhưng Tề Nghiên La vẫn không dám tin, Cửu Thiên HuyềnNữ cũng rất cẩn thận: "Anh ta thật sự khôi phục rồi, hay là giờ giankế?".

Vu Lạc Ngôn nhận được tin tức, cùng với bọn Âm Yến Tưtừ phòng nghỉ lao đến: "Tiểu Tiểu quay lại rồi? Tiểu Tiểu quay lại rồisao?". Mọi người nhốn nháo xôn xao mở cuộc thảo luận, nhất chí để Boss vàocông ty: "Có thiên nhãn của Lạc Ngôn ở đây, anh ấy là ma hay là thần, nhìnmột cái liền ra thôi, vẫn nên cứu Chúc Tiểu Tiểu trước rồi nói".

Mười phút sau, Nghiêm Lạc ôm Chúc Tiểu Tiểu lao vàocao ốc Đế Cảnh, tất cả mọi người đều cẩn thận cảnh giác, vừa hưng phấn vừa căngthẳng.

Vu Lạc Ngôn đứng bên cạnh Cửu Thiên Huyền Nữ, nhìnchăm chú vào Nghiêm Lạc trên màn hình một lúc lâu: "Ý, tôi cũng không biếtanh ấy là gì, anh ấy không có thần quang, nhưng cũng không có ma ảnh".

Không có ma ảnh? Vậy thì không phải là ma rồi. Cònquản gì anh ấy có phải thần hay không, dù gì không phải ma là được.

Tề Nghiên La chạy lên trung tâm nghiên cứu, ở cửathang máy chờ đợi. Một tiếng "ting" vang lên, cửa thang máy mở ra,Nghiêm Lạc vội vàng ôm Chúc Tiểu Tiểu ra ngoài, nhìn thấy Tề Nghiên La và mấyngười đang đợi ở đó, câu đầu tiên anh nói chính là: "Đừng hỏi vội, Heo Conbị thương rồi, bảo bác sĩ đến khám cho cô ấy".

Mọi người bị khí chất của anh áp chế, không dám nóigì, chỉ "loạt soạt" dịch ra, nhường đường cho anh, Nghiêm Lạc ôm ChúcTiểu Tiểu chạy vào phòng cấp cứu, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Các bác sĩ ở bêncạnh đợi lệnh nhanh chóng lên phía trước khám chữa. Sự "giày vò" củabọn họ không ngờ lại làm Chúc Tiểu Tiểu tạm thời tỉnh dậy. Cô gắng sức cười vớiNghiêm Lạc đứng bên cạnh: "Boss, em không sao".

Nghiêm Lạc cả quãng đường lo lắng, lúc này mới có thểcoi như yên tâm được một chút. Bác sĩ, y tá ở trong phòng bận bịu, nhưng vẫnphải tránh Boss đại nhân một chút. Mắt Chúc Tiểu Tiểu sắp không mở nổi nữa, cốgắng lấy tinh thần nói với Nghiêm Lạc: "Boss, anh ra ngoài đợi em đượckhông".

Nghiêm Lạc cau mày, nhìn chằm chằm vào bác sĩ đangkiểm tra vết thương cho Chúc Tiểu Tiểu, bác sĩ đó bị nhìn, mất tự nhiên đến mứcrun cả tay. Lông mày Nghiêm Lạc càng nhíu chặt. Chúc Tiểu Tiểu lại gọi:"Boss".

Tề Nghiên La ở bên ngoài thực sự không nhìn tiếp đượcnữa, đi vào kéo Nghiêm Lạc ra ngoài.

Mọi người tập hợp trong một phòng họp bên canh, NghiêmLạc vừa liên tục nhìn về phía phòng cấp cứu, vừa trả lời các vấn đề bọn họ đưara. Anh nói lại những việc trải qua dưới đáy địa ngục, đương nhiên tránh đi cáiđoạn mình và Chúc Tiểu Tiểu thân mật kia. Anh chỉ nói Chúc Tiểu Tiểu cho anhuống nước Tỉnh tuyền, sau khi tỉnh lại, thì anh cảm thấy đã khôi phục như bìnhthường.

Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn không yên tâm, yêu cầu giam giữNghiêm Lạc một thời gian để theo dõi. Tề Nghiên La chỉ lo hai người này lạixung đột, nhưng không ngờ, Nghiêm Lạc nghĩ một lát liền đồng ý luôn. Song anhcó một yêu cầu, đó là trong thời gian bị giam, anh phải được nhìn thấy ChúcTiểu Tiểu.

Mọi người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định ngănlấy một khoảng trong căn phòng giam của tầng lầu trung tâm nghiên cứu làm chỗtạm giam, theo dõi Nghiêm Lạc. Họ còn yêu cầu Nghiêm Lạc mỗi ngày lại phải uốngthuốc được chỗ ra từ nước Tỉnh tuyền. Ngoài ra còn phải vận công tu hành nângcao linh lực thần tộc... Tất cả yêu cầu, Nghiêm Lạc đều đồng ý.

Nhưng mọi người sau này phát hiện, phong ấn chuyên đểgiam giữ ma tộc thực sự không có tác dụng đối với Nghiêm Lạc, anh ra vào, đilại tự do như không giữa phòng giam và phòng bệnh của Chúc Tiểu Tiểu. Sau đóphần lớn thời gian của một ngày, anh túc trực bên cạnh Chúc Tiểu Tiểu.

Sau ngày thứ bảy, Vu Lạc Ngôn tuyên bố trên ngườiNghiêm Lạc đã xuất hiện thần quang màu trắng, mọi ngưừi lúc này mới thở phào nhẹnhõm.

Mọi người theo dõi Nghiêm Lạc, còn Nghiêm Lạc giám sátđốc thúc bác sĩ. Hơn một tuần lễ qua đi, vết thương trên người Chúc Tiểu Tiểuđã đỡ nhiều, càng ngày cô càng tỉnh táo hơn. Nhìn thấy tình hình của cô chuyểnbiến tốt, Nghiêm Lạc yên tâm, bắt đầu tham gia các công việc như bình thường.