Heo Yêu Diêm Vương

Chương 43



Ở bên dưới sau một loạt tiếng kinh hãi, lại nghe thấytiếng kêu thảm thiết của A Hà, đầu cô ta ngẩng mạnh lên, trên mặt nhiều thêmmột vết thương đang bốc khói.

Vu Lạc Ngôn tay cầm dao găm chém một nhát nữa lên cánhtay cô ta, A Hà đau đớn thả lỏng tay, Vu Lạc Ngôn rơi xuống đất, lăn một vòng.

Còn chưa đợi anh đứng vững, A Hà đã nhào đến, cô tatóm lấy Vu Lạc Ngôn ném lên tường, "choang" một tiếng, dao rơi trênmặt đất, A Hà hét lớn, lao đến ép lên người Vu Lạc Ngôn.

Lần này Vu Lạc Ngôn không còn sức kháng cự, trong tìnhthế ngàn cân treo sợi tóc, có hai bóng người cùng lúc bay đến, hất A Hà ra, lạicó mấy người chạy tới đỡ Vu Lạc Ngôn dậy.

"A Hà, chúng tôi cấp B không uống máu sống, theolý mà nói năng lực không mạnh bằng cấp A, nhưng cô đừng có quên, chúng tôi cũnglà Huyết tộc, bản lĩnh cô có, chúng tôi cũng có." Mấy người còn coi là cóchút sức chiến đấu của Huyết tộc chắn trước mặt Vu Lạc Ngôn, bọn họ nhe nanh,giương móng vuốt ra. Còn có hai người đã xông vào trong vòng chiến giữa Chúc TiểuTiểu và cô gái áo đỏ.

Những người khác ôm lấy trẻ con, toàn bộ lùi đến gócnhà. A Hà lúc này đã mất hết lý trí, cô ta chí biết Vu Lạc Ngôn kia có máu sốngthơm ngon. Cô ta nhe nanh, gầm gào rồi xông đến.

Không có máu sống và kinh nghiệm săn bắt, đích xác làkhiến sức tấn công của cấp B hơi yếu, huống hồ trong phòng đều là những ngườigià cả từ trước đến nay chưa từng đánh giết. Cho nên phía bên này, hai ngườiHuyết tộc đến giúp Chúc Tiểu Tiểu, chẳng mấy chốc đều bị cô gái áo đỏ đánh ngã.

Nhưng bọn họ ra tay trợ giúp cũng khiến Chúc Tiểu Tiểuđỡ được phần nào, cô quay lại nhìn Vu Lạc Ngôn. Anh bên đó đã có người tươngtrợ, Chúc Tiểu Tiểu cũng ít nhiều yên tâm hơn. Trước mắt cần phải nhanh chóngxử lý hai con quỷ hút máu cấp A này, tình hình bên ngoài không biết thế nàorồi, tiếng đánh nhau trên lầu vẫn chưa ngừng, có lẽ là một trận ác chiến.

Chúc Tiểu Tiểu "roạt roạt" hai nhát kiếm,lại tấn công về phía cô gái áo đỏ. Cô gái áo đỏ tốc độ cực nhanh, vụt một cáinhảy lên nóc nhà, đó là phạm vi Chúc Tiểu Tiểu dùng Tiểu Phấn Hồng không thểtấn công đến được. Hai người Huyết tộc một trái một phải cũng nhảy lên trên,muốn tấn công cô gái áo đỏ, nhưng một người đã bị cô ta đạp bay, người còn lạicũng bị bóp cổ, ép đến góc tường.

Cô gái áo đỏ cười hung ác: "Tao đánh mệt rồi, máucấp B tao cũng muốn thử xem". Cô ta nói xong, liền cắn xuống cổ đồng loạimình.

Chúc Tiểu Tiểu thấy vậy, trong tình huống cấp báchvung tay phóng Tiểu Phấn Hổng về phía cô gái áo đỏ.

Cô gái áo đỏ nghiêng người tránh đi rồi nhào thẳng tớichỗ Chúc Tiểu Tiểu. Mọi người thấy vậy kinh hoàng thất sắc, muốn tương trợnhưng bản thân lại chẳng thể làm gì.

Chúc Tiểu Tiểu hai tay trống không rõ ràng đã khôngcòn khả năng kháng cự. Cô gái áo đỏ lao đến, vô cùng sung sức, cực kỳ tự tin,nào có ngờ được, ở phía trước đợi cô ta lại là nỗi đau đớn kinh hoàng. Ngực côta bị dính một chưởng, cơn đau đớn khủng khiếp thấu tới tận từng sợi thần kinh!

Cô gái áo đỏ bị đánh bay ra ngoài, đập lên trên tườnglại rơi xuống đất. Chúc Tiểu Tiểu thở dốc, ôm lấy tay phải, công lực của côkhông đủ, sử dụng Diêm Vương chú thực sự hơi quá sức. Nhưng lúc nguy cấp có thểcứu mạng, cơn đau tê dại nửa người này cũng đâu là gì.

Sau lưng, một tiếng súng vang lên, Chúc Tiểu Tiểu vộiquay đầu, Vu Lạc Ngôn tay cầm súng đang đứng ở đó, A Hà trợn trừng mắt ngãxuống trước mặt anh. Mấy người Huyết tộc bên cạnh biểu cảm khác nhau, nhưng đềukhông giấu được vẻ thương cảm.

Trong chốc lát, cả căn phòng ngoại trừ tiếng khóc củatrẻ con ra thì không còn động tĩnh gì khác. Qua một lúc, Thiên Bà nói:"Tiểu Tiểu, con đến đây, bà bà có lời muốn nói".

Chúc Tiểu Tiểu đi đến, Thiên Bà đuổi hết những ngườixung quanh ra, khẽ giọng nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Huyết tộc mấy trăm nămnay có một bí mật. Trong rừng cây ở phía bắc của thôn có phong ấn cất giấu mộtviên huyết thạch, viên huyết thạch đó là một chìa khóa, dùng nó để mở khóa gìthì không ai biết. Con phải nhanh một bước tìm ra viên huyết thạch đó".

Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: "Vì saoạ?".

"Ta không biết. Ta chỉ đột nhiên cảm ứng đượcviên đá này đang gặp nguy hiểm, không thể để cho người khác cướp nó đi. Chuyệnxảy ra đêm nay chắc không chỉ đơn giản vì muốn khống chế Huyết tộc, điều bọn họmuốn có lẽ chính là viên đá đó. Con à, chuyện này rất quan trọng, mau tìm viênđá đi."

"Sau khi lấy được thì sao?"

"Ta cũng không biết, có lẽ một ngày nào đó con sẽcó được lời khải huyền."

"Vậy mọi người ở đây phải làm thế nào?"

"Chúng ta có thể tự chăm sóc cho mình. Đi đi, nhớkỹ, viên đá đó rất quan trọng." Thiên Bà nhìn Bát Bát ở bên cạnh, lại nói:"Chú chuột béo này còn rất suy nhược, cứ để nó ở chỗ ta, con làm xong việclại quay về đón nó".

"Dạ!" Chúc Tiểu Tiểu khó nhọc gật đầu:"Bà bà yên tâm, con nhất định cố gắng hết sức!". Cô quay sang gọi VuLạc Ngôn, đeo ba lô vũ khí lên chuẩn bị đi.

Mọi người Huyết tộc nhìn cử động của hai người bọn họ,không ai ngăn cản. Thiên Bà gọi mấy người lại, bố trí sắp xếp những việc tiếptheo. Chúc Tiểu Tiểu chuẩn bị xong, cáo từ Thiên Bà, rồi trong ánh mắt kinhngạc của mọi người, kéo cánh cửa có phong ấn kia ra.

Cô cùng Vu Lạc Ngôn đứng trong cầu thang cẩn thận nghengóng, cuộc chiến trên lầu hình như cũng ngừng rồi, bọn họ nhìn nhau một cái,rón rén bước lên trên. Trận chiến bên trên quả nhiên đã kết thúc, những ngườitrong thôn đang thu dọn, bố trí lại phòng thủ. Chúc Tiểu Tiểu yên tâm, kéo VuLạc Ngôn nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chuyện của viên huyết thạch từ miệng Thiên Bà nói rathì chắc chắn không thể tầm thường, Chúc Tiểu Tiểu cũng không dám làm bừa, côbáo cáo với Ray một tiếng. Ray đang ở những tần số khác nhau liên tiếp nhậnđược thông tin từ các hướng, anh hoàn toàn biết rõ những người nào có thể liênlạc, nhưng người nào không thể làm phiền. Rất nhanh chóng Ray kết nối thiết bịliên lạc của mấy bên với nhau, Âm Yến Tư nói đầu tiên: "Boss truy đuổi mathần Ám Dạ, chạy vào rừng cây phía bắc thôn rồi, tôi đang chạy về hướng đó".

"Ma thần Ám Dạ?" Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột, đóchẳng phải kẻ lần trước đánh Boss bị thương sao?

"Theo như lời Thiên Bà nói, ma thần Ám Dạ có lẽđang chạy đến chỗ viên đá kia, mọi người mau tản ra, đi về phía bên đó. Huyếttộc có thể đối phó được với đám cấp A còn lại, ma quái bên này chắc đều sẽ điđến rừng cây, chúng ta cần phải tới hỗ trợ Boss", Âm Yến Tư ra lệnh.

Ray nhanh chóng tiếp lời: "Thư Đồng và bọn A Dũngsắp đến rồi, tôi có bảo bọn họ mang trang bị loại lớn đến. Máy bay tuần tra củacảnh sát đã tới, bây giờ tôi bảo bọn họ bay đến rừng cây, chúng ta có thể cóđược hình ảnh giám sát từ trên không, sau khi phân tích địa hình sẽ gửi cho mọingười".

"Phi Hà đâu?" Người hỏi câu này là Tư MãCần.

"Xin lỗi, Tư Mã, vẫn chưa có tin tức. Tìm thấyđiện thoại của cô ấy rơi hỏng ở đầu đường, nhưng không nhìn thấy người, cũngkhông có dấu hiệu xảy ra ẩu đả hay bị thương."

"A Dũng làm sao biết mà đến?", Cao Lôi hỏi.

"Mấy người bọn họ hai ngày nay được nghỉ, mọingười ở bên đó tình thế không tốt, tôi sợ xảy ra chuyện, liền nhờ riêng bọn họgiúp đỡ, công ty bên kia không biết. Chu Duệ dùng thiết bị ở công ty giúp chúngta, Happy và Smile cũng bao che, đám người tiếp quản công ty bên ấy hình nhưkhông thông thạo những thứ này, bọn họ không biết gì cả."

Mọi người vừa từ các hướng khác nhau chạy vào rừngcây, vừa thông báo tình hình.

"Tôi đã đến rồi, có một lán nhỏ giữa rừng, mọi ngườiđến đây tập hợp." Âm Yến Tư chạy đến nơi đầu tiên. Rừng cây này rất lớn,đêm tối mịt mùng, chẳng nhìn thấy cái gì cả. Lúc đó hai chiếc máy bay đang dichuyển trên không bật đèn thăm dò chiếu xuống, từ chỗ cái lán, nhìn không thấybóng dáng của Nghiêm Lạc và ma thần Ám Dạ gì đó.

Mấy người rất nhanh chóng đuổi đến nơi, Cao Lôi và TưMã Cần bắt đầu làm ký hiệu ở cửa rừng. Ray thông báo: "Máy định vị trênngười Boss cho thấy anh ấy đang đi theo hướng chín giờ, mọi người cách khoảng 1km nữa. Tôi gửi bản đồ địa hình có kèm hướng dẫn vào điện thoại mọi người rồiđấy".

“Từ khi nào mà Boss biết để máy định vị ở trên ngườivậy?”.

Ray cười nói: "Anh ấy bảo sợ Tiểu Tiểu hỏi anh ấyđang ở đâu nên đeo vào để tôi dễ dàng chỉ rõ phương hướng cho cô ấy. Bây giờvừa hay lại có việc phải phái người đến". Mới thoải mái được đôi chút, Rayđã lại lập tức căng thẳng: "Máy bay tuần tra quan sát thấy có người đangtiến vào rừng cây, đi về phía Boss, không phải người của chúng ta, không biếtlà Huyết tộc hay kẻ địch".

“Được, chúng tôi vào rừng cây rồi."

"Trong rừng có sương đen, tình hình không ổn lắm,máy bay tuần tra không bám sát được nữa rồi."

"Chỗ chúng tôi tầm nhìn cũng rất hạn chế."Âm Yến Tư giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng bước, anh lại cúi đầu nhìn bản đồhướng dẫn trên điện thoại.

Vu Lạc Ngôn kéo kéo dây ba lô: "Tôi có thể nhìnrõ, đi theo tôi!".

Cao Lôi vừa đánh dấu lên thân cây vừa cười nói:"Có mắt thần thật tốt".

Vu Lạc Ngôn bĩu môi: "Tôi chẳng phải chỉ có mỗibản lĩnh này sao".

Mọi người càng lúc càng tới gần Nghiêm Lạc, cả đoạnđường không gặp phải trở ngại gì. Một lúc sau, cuối cùng cũng đến nơi, mọingười giật thót mình.

Nghiêm Lạc lúc này không còn là Boss bọn họ thườngthấy nữa, anh toàn thân khí thế lạnh lẽo, tay cầm thanh trường đao đen tuyền,nhanh như tia chớp, lực tựa ngàn cân, đang ác đấu với ba bóng đen.

Trong trận đánh, hai bên tung mình bay giữa khôngtrung, thân pháp cực nhanh, bóng chưởng bay tứ phía, chẳng khác gì những hìnhảnh trong phim võ hiệp viễn tưởng.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn một lát, thì thầm nói: "Tình hìnhthế này, chúng ta cũng chẳng giúp được gì".

Vu Lạc Ngôn lại đột nhiên hét lên: "Cái con ởgiữa kia!".

Thanh trường đao của Nghiêm Lạc chớp nhoáng chém tớibóng đen ở giữa, bóng đen đó nhanh chóng né ra sau, hai bóng đen còn lại cũngtheo đó phải lùi mấy bước, rõ ràng đã bị loạn thế trận.

Vu Lạc Ngôn lại hét: "Bên trái!".

Thanh trường đao trong tay Nghiêm Lạc không ngừng tấncông, roạt một cái lại bổ xuống bóng đen bên trái. Bóng đen đó bị chém trúng,tựa như đứt lìa cả cánh tay, lắc mạnh rồi biến mất. Hai bóng đen kia nhanhchóng hợp lại, tan ra khuyếch tán trong màn sương đen của rừng cây.

Lúc này Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên đẩy Vu Lạc Ngôn ngãsang bên, một luồng gió mạnh đang quét tới chỗ anh vừa lực đạo rất mạnh, thậmchí mặt đất ở đó còn bị chém nứt ra một khe.

Vu Lạc Ngôn sợ đến há miệng trợn mắt, Nghiêm Lạc phithân tới như một mũi tên, chắn trước người anh, xoay bàn tay xuất chưởng ngănluồng gió lại. Từ giữa màn sương đen bước ra, chính là Bắc Âm Vương.

"Lại là ông! Đúng là không biết xấu hổ, đại thầncòn lén tấn công con người." Chúc Tiểu Tiểu kéo Vu Lạc Ngôn dậy, nhìn thấylà Bắc Âm Vương kẻ tiểu nhân xấu xa này, liền tức giận.

Bắc Âm Vương nhìn cô một cái, vốn cho rằng đòn tấncông vừa rồi chắc chắn đánh trúng, không ngờ rằng linh lực cảm ứng của tiểu nhađầu này lại mạnh như vậy. Gã thanh niên trẻ có thiên nhãn kia sẽ là trở ngạilớn, không thể không trừ bỏ.

Nghiêm Lạc lạnh mặt, bước ngang sang, chắn ánh nhìncủa Bắc Âm Vương.

Bắc Âm Vương hừ một tiếng: "Sao làm cái gì cũngđụng phải ngươi thế nhỉ?".

Nghiêm Lạc cau mày nói: "Những việc ông làm thựcsự là khiến người ta khinh ghét".

"Diêm La, ngươi cứ gắng sức khua môi múa mép đi,nghe kỹ lời ta, ngươi đắc ý không còn được lâu đâu.” Bắc Âm Vương vừa nói vừađưa lòng bàn tay ra, trong sương đen, từ không trung hiện ra một thanh kiếmdài, nằm chắc trong tay Bắc Âm Vương.

Chúc Tiểu Tiều có chút căng thẳng, vừa rồi nếu ba bóngđen đó là ma thần Ám Dạ, bây giờ lại thêm cả Bắc Âm Vương nữa, vậy phải ứng phólàm sao đây?

Nghiêm Lạc vung trường đao, hoàn toàn không để ý đếnlời khiêu khích của Bắc Âm Vương.

Đồng tử Bắc Âm Vương hung dữ co rút lạt bóng ngườilướt như chớp, chém một kiếm về phía Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc nhón chân, người đãvút lên trên, xoay mình tránh lưỡi kiếm, thanh trường đao trong tay trực tiếpchém thẳng vào cổ Bắc Âm Vương.

Hai vị đại thần tiến tiến lùi lùi đánh nhau, mấy ngườibọn Chúc Tiểu Tiểu ở bên dưới chụm đầu lại, nhỏ giọng bàn bạc.

"Bọn Bắc Âm Vương đến rừng cây, chắc chắn cũng vìviên đá gì đó kiạ, ma thần Ám Dạ bây giờ không thấy rồi, có phải là để Bắc ÂmVương ngăn Boss, sau đó hắn ta đi tìm viên đá?"

"Màn sương đen bây giờ thực sự không còn dày nhưvừa rồi nữa."

"Máy bay tuần tra nhìn thấy hướng di chuyển củamàn sương đen, là về phía bắc", Ray nói. Anh vẫn đang theo dõi tình hìnhbên này.

Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nói: "Tôi có một dựcảm!".

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô: "Cáigì?".

"Chúng ta phải mau đi về phía bắc, viên đá ở bênđó." Chúc Tiểu Tiểu thực sự không chắc chắn, nhưng chẳng biết vì sao cô cứcảm giác mình đang bị thúc giục, phải mau đi về hướng đó.

Âm Yến Tư nhìn cô: "Linh lực cảm ứng của cô độtnhiên mạnh hẳn lên".

Chúc Tiểu Tiểu chợt nhớ ra, cô giơ tay trái lên, để lộvòng chỉ đỏ: "Đây là Thiên Bà cho tôi, bà ấy nói có thể tăng cường khảnăng cảm ứng. Tôi cũng thấy rất lạ, tự nhiên lại biết được chỗ Vu Lạc Ngôn đứngrất nguy hiểm".

'"Đã là như thế, vậy cứ theo cảm giác của ChúcTiểu Tiểu, chúng ta cùng đi về phía bắc, ngăn cản ma thần Ám Dạ."

Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính, rất hứng thú đối với tháchthức khó khăn này.

Âm Yến Tư vươn tay xoa lên thanh đại đao trên lưng, đồcướp được trong tay ma thần, chuyện này khiến nhiệt huyết trong anh cũng bắtđầu trào dâng, anh khua tay một cái: "Chúng ta đi!".

Chúc Tiểu Tiểu quay đầu hét một tiếng với Nghiêm Lạc:“Boss, anh nhất định phải đánh cho lão già đáng chết này bò lăn bò càng nhé,bọn em đi xử lý ma thần Ám Dạ đây!".

Mấy người bắt đầu chạy về phía bắc, Bắc Âm Vương cườinhạo rồi đánh một chưởng về phía họ, hét: "Chỉ dựa vào mấy con người cácngươi? Suy nghĩ kỳ cục, không biết tự lượng sức mình!".

Nghiêm Lạc vung tay phóng ra một luồng gió, luồng giócuộn lại, chặn một chưởng kia của Bắc Âm Vương. Sau đó anh chém liền hai đao,ép lùi Bắc Âm Vương rồi đột nhiên gieo mình xuống, chắn giữa ông ta và mấyngười.

"Đi đi, phải cẩn thận!" Nghiêm Lạc vẫn luôncảm thấy sức mạnh của con người không thể xem nhẹ, tuy bọn họ còn chưa đượchuấn luyện tốt, nhưng mà, chuyện nên làm cứ để bọn họ làm đi.

Có Boss chống lưng, Tư Mã Cần giơ ngón tay giữa lênvới Bắc Âm Vương, Âm Yến Tư cười khinh miệt, Cao Lôi nhướn nhướn mày lên, vuốtngược tóc ra sau. Chúc Tiểu Tiểu thấy mọi người như thế cũng vững gan hơn, làmmặt quỷ chọc tức Bắc Âm Vương. Vu Lạc Ngôn cuối cùng không nhịn được nữa, ha hacười lớn, anh cũng chạy ra, lắc lắc mông nhảy mấy bước.

Mọi người thị uy xong, quay đầu cùng chạy lên núi phíabắc.

Chúc Tiểu Tiểu vừa chạy vừa hét: "Ông Nghiêm, ôngphải cẩn thận, không được bị thương đó".

Bắc Âm Vương cực kỳ tức giận, ông ta là đại thầnthượng cổ, hô phong hoán vũ, thậm chí còn từng nắm giữ chuyện sống chết củanhững con người bé nhỏ, chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này. Diêm Latrước mặt ánh mắt sáng lên, khóe miệng ngậm cười, anh đang vì câu nói "ôngNghiêm" kia của Chúc Tiểu Tiểu mà tâm trạng vui vẻ, nhưng biểu cảm như thếnày ở trong mắt Bắc Âm Vương, thực sự là đổ thêm dầu vào lửa.

Bắc Âm Vương trong lòng căm hận, ông ta cắn răng cầmkiếm tấn công. Thực ra luận về công lực, ông ta bị phong ấn quá lâu, đã khôngcòn như hơn một nghìn năm trước, mà Diêm La tu luyện nhiều năm như thế lại cónhiều tiến bộ thần tốc, chỉ là anh bị thương chưa khỏi, cho nên lúc này tranhđấu với ông ta mới không phân cao thấp. Nhưng Bắc Âm Vương, ông ta từ trước đếnnay không làm chuyện mà bản thân không nắm chắc, mục đích của ông ta chính làgiữ chân Diêm La, để ma thần Ám Dạ có thể đi lấy huyết thạch.

Phàm là thứ có lợi cho ông ta, ông ta đều muốn cướpvề. Ổng ta từng bước từng bước hành sự đến bây giờ, nhất định phải làm cho thếgiới này trời long đất lở, phải báo bằng hết mối thù hơn một nghìn năm trước.Diêm La, Tất Mặc Kỳ, Cửu Thiên Huyền Nữ, còn cả một đám gọi là thần tiên giảnhân giả nghĩa của thiên đình kia, ông ta muốn để bọn họ phải hối hận vì đã khônglàm khác.

Đại kiếp trời đất, giết thần diệt thế!

Lời tiên tri mới đẹp đẽ làm sao, Bắc Âm Vương ông tachính là căn cứ theo lời tiên tri này mà làm. Thứ nhất phải diệt, chính là DiêmLa. Ông ta đã cô lập Diêm La, nhưng còn giữ lại một chiêu rất tàn độc. Kế hoạchcủa ông ta chỉ còn chút nữa thôi là có kết quả rồi. Không cần ông ta động thủ,Diêm La sẽ tự chuốc lấy diệt vong.

Vậy mà Diêm La kia vẫn chưa biết thân, không biết ngàychết của mình sắp đến, lại còn đưa mấy đứa loài người nhãi nhép tới chơi tròcứu thế thật là đáng cười!

Bắc Âm Vương nhìn Nghiêm Lạc, nghĩ đến một ngày kiaanh biết được chân tướng, nghĩ đến một ngày kia anh bị giết chết, trong lòngdậy lên tiếng cười mỉa mai. Diêm La, ngươi không đắc ý được lâu nữa đâu!

Bây giờ ông ta chỉ cần giữ chân Nghiêm Lạc, ma thần ÁmDạ sẽ thuận lợi, nhanh chóng tìm được huyết thạch, mấy con người không biếttrời cao đất dày kia, cứ để bọn chúng làm đồ tế sống cho bóng đêm là được rồi.

Chúc Tiểu Tiểu lúc này chẳng để tâm lo sợ đối với BắcÂm Vương. Cô nhớ như in lời của Thiên Bà, bóng đêm sẽ đưa Boss đi. Cô vốn chorằng lời đó là chỉ kiếp nạn sẽ xảy ra trong đêm nay, bây giờ ma thần Ám Dạ lạixuất hiện, Chúc Tiểu Tiểu có cảm giác, kiếp nạn của Boss chính do ma thần nàygây nên. Vì thế cô nhất quyết phải tiêu diệt ma thần Ám Dạ.

Thiên Bà còn nói, Chúc Tiểu Tiểu cô có thể cứu đượcBoss, cho nên cô không sợ, cô nhất định phải toàn lực xông đến.

Mấy người rất nhanh chóng đã đến được chân một ngọnnúi ở phía bắc. Ray tra soát tin tức: "Đối phó với ma thần Ám Dạ cần phảidùng đá nguyệt quang đánh lên quang chú phù ấn để tạo ấn sáng áp chế hắn ta. Đánguyệt quang lớn, trong kho công ty có một viên, nhưng không có quang chú phùấn, bây giờ cũng không kịp lấy rồi. Tôi gửi hình vẽ ấn sáng vào điện thoại củacác bạn trước, các bạn có cơ hội thì dùng nhé".

Tin tức này như một đòn đả kích đối với Chúc TiểuTiểu: "Nói như vậy, chúng ta không có vũ khí khắc chế hắn ta, chẳng phảikhông còn hy vọng rồi sao?". Mọi người chạy đuổi theo màn sương đen, trongmàn sương, đến ánh đèn thăm dò của máy bay tuần tra cũng chẳng chiếu được baonhiêu, càng chẳng hy vọng gì vào cái ấn sáng của đá nguyệt quang.

"Đến Phục ma chú cũng không được sao?" ÂmYến Tư vốn cho rằng câu chú sát thủ này có thể dùng được.

"Với cấp bậc của ma thần Ám Dạ, mọi người phảidùng Ngũ tinh liên châu trận, xuất Phục ma chú mới có đủ uy lực, nhưng bây giờtrong năm người các bạn, Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn đều không được, còn lại bangười, cứ coi như một lát nữa Thư Đồng chạy đến, cũng chỉ có bốn. Phục ma chúkhông thu phục được hắn ta." Ray đang ở trước máy tính, nhanh chóng tínhtoán cấp độ năng lượng.

Vu Lạc Ngôn biết mình chẳng mấy hữu dụng trong phươngdiện võ lực, anh đứng trên một phiến đá lớn gắng hết sức nhìn lên núi, nhưngxung quanh chỉ có sương đen, không tìm Ihấy tung tích ma thần Ám Dạ.

Chúc Tiểu Tiểu không kìm được chu miệng lên, hận bảnthân mình vô dụng, nếu như mình bản lĩnh lớn một chút, vậy thì có thể hợp đủnăm người rồi.

Ray tiếp tục nói: "Vấn đề bây giờ là, cứ coi nhưđủ năm người rồi ma thần Ám Dạ kia cũng chẳng phải là kẻ ngốc, sẽ không đứng ởđó đợi mọi người tới đánh. Không vây được hắn ta, mọi người tập hợp đủ rồi cũngchẳng làm gì được".

Âm Yến Tư ở dưới chân núi quan sát tứ phía, nói:"Chúng ta bố trí Bùa trận dụ nó đi vào, lại dùng Phục ma chú thửxem".

"Bùa trận phải có ánh sáng." Ray bổ sungthêm, lại nói: "Mọi người ở nguyên tại chỗ nhìn coi, có điều kiện không?Tôi có chủ ý, để máy bay tuần tra thử nhìn xem".

Lúc này sương đen từ từ di chuyển lên trên núi, ngọnnúi ở sau thôn Huyết tộc không quá cao, nhưng rất dốc. Âm Yến Tư cẩn thận quansát quang cảnh xung quanh, Tư Mã Cần và Cao Lôi làm ký hiệu trên địa hình. ChúcTiểu Tiểu nhìn ngó tứ phía, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, ở phía xa truyền đến âm thanh của động cơ xe,tốc độ cực nhanh. Vu Lạc Ngôn đột nhiên chỉ lên giữa lưng núi hét: 'Tôi nhìnthấy hắn ta rồi!".

Anh vừa dứt lời, từ tán cây trên đỉnh đầu đột nhiên cómột con quỷ hút máu nhảy xuống, trong chốc lát đẩy ngã anh. Tiếng hét kinh hãicủa Vu Lạc Ngôn cùng tiếng súng của Cao Lôi đồng thời vang lên, viên đạn bắntrúng giữa lông mày con quỷ hút máu.

Vu Lạc Ngôn chân tay luống cuống đẩy thi thể ở trênngười ra, nhưng một con khác không biết từ chỗ nào lại xuất hiện, một lần nữaấn anh xuống.

Lần này Tư Mã Cần vừa nổ súng vừa xông đến, anh đạpthi thể con quỷ hút máu kia ra, kéo Vu Lạc Ngôn dậy, lùi ra sau, địa thế trướcvách núi khá trống trải, có vẻ an toàn hơn một chút. Quả nhiên bọn họ vừa chạyđi, trong rừng cây lập tức xông ra năm, sáu con quỷ, lao đến với tốc độ cựcnhanh.

Âm Yến Tư hơi nheo hai mắt, lật tay rút đại đao ra,tiến lên phía trước mấy bước, quét một đường chém đứt đầu một con quỷ hút máu.Con quỷ khác xông đến phía sau lưng anh, chưa kịp tới nơi đã bị Cao Lôi bắnchết.

Tiếp theo đó lại có bảy, tám con quỷ tấn công đến,Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn cầm súng gắng sức bắn. Súng của Tư Mã Cần hếtđạn, một con quỷ hút máu nhân cơ hội đó từ dưới đất nhào lên, tóm lấy cổ chânanh. Tư Mã Cần đạp vào huyệt Thái Dương của nó. Quỷ hút máu hai tay vung mạnh,muốn quật ngã anh. Tư Mã Cần thuận thế lăn xuống đất, rút dao nhọn ra ngồi lên,chém vào cánh tay quỷ hút máu. Quý hút máu đau đớn buông tay ra, há miệng muốncắn, nhưng bị Tư Mã Cần một đao từ sau lưng đâm thẳng vào tim.

Chính vào lúc này, ba chiếc xe máy rít gió lao đếncuốn lên một đám bụi đất và lá cây trên đường.

Xông đến đầu tiên là Thư Đồng, phía sau là A Dũng và ACường. Thư Đồng vừa lao xe thẳng vào đám quỷ hút máu, vừa liên tiếp nổ mấy phátsúng “Đoàng đoàng đoàng", mấy con quỷ, toàn bộ ngã xuống đất. Cô phanh xe"kít" một tiếng dừng lại trước mặt bọn Chúc Tiểu Tiểu: "Hiếm khitôi xung trận uy vũ thế này, sao không để lại thêm mấy con cho tôi?".

Cao Lôi chỉ lên lưng chừng núi: "Đó có một conlớn, có cơ hội để cô đủ uy phong một trận".

"Ma thần Ám Dạ?" Ray đã nói qua với ThưĐồng, nhưng cô bây giờ nhìn cả nửa ngày cũng chỉ thấy một khối đen sì sì.

"Đúng."

Thư Đồng lại cẩn thận quan sát, nói: "Tôi chorằng đối phó với quỷ hút máu mà phải huy động toàn bộ lực lượng thì đã là vụviệc rất lớn rồi, lại còn vận chuyển tới bao nhiêu trang bị lợi hại, không ngờlần này chúng ta phải chơi một trận hoành tráng đến thế”.

“Trang bị đâu?"

"Xe vận chuyển to quá không vào được, để lại choHuyết tộc cùng chơi với đám cấp A của bọn họ rồi. Nghe được tình hình ở chỗ Raychúng tôi liền lấy ba chiếc xe máy để sẵn trên ô tô lái vào đây," Thư Đồngvỗ vỗ vào sau xe, những thứ hữu dụng, bọn họ đều chất trên xe máy mang theo.

A Dũng cùng nhìn lên lưng chừng núi một lúc lâu, hỏi:"Chúng ta ở bên dưới đánh qua đánh lại, tên này vì sao không để ý đếnchúng ta?".

"Hì, hắn xem thường chúng ta."

Vu Lạc Ngôn lại nói: “Hắn ta hình như đang gõ vào váchnúi, tôi thấy có ấn bùa lóe lên".

Vậy chắc là có phong ấn bảo vệ huyết thạch." ÂmYến Tư nói: "Xem ra hắn tìm thấy rồi".

"Phải ngăn cản hắn ta, Thiên Bà nói viên đá đó vôcùng quan trọng," Chúc Tiểu Tiểu có chút lo lắng, làm thế nào bây giờ,khoảng cách xa như thế, bọn họ đến bóng dáng của ma thần Ám Dạ còn chưa sờ vàođược, càng đừng nói đến chuyện giáp chiến với hắn ta.

Tiếng nói của Ray truyền tới trong thiết bị liên lạccó chút hưng phấn: "Này, các đồng nghiệp, mọi người đều trốn đi một chút,đèn chiếu thăm dò của máy bay tuần tra sẽ đại khái vẽ lên hình dáng của ấn bùađể thử thăm dò phản ứng của ma thần Ám Dạ".

Tất cả mọi người lùi vào trong rừng cây, đèn thăm dòtrên hai chiếc máy bay đều chiếu lên ngọn núi nhỏ, giữa hai luồng ánh sáng hiệnlên hình ấn bùa, màn sương đen trong chốc lát tản ra, sau đó ngưng tụ lại ở chỗbóng tối. Vu Lạc Ngôn hét lên: "Hắn đang tránh hai đường ánh sángđó".

"Cho nên chúng ta có khả năng thắng không?"Chúc Tiểu Tiểu vui mừng.

"Vẫn không thể, ấn sáng này chỉ có tác dụng dọadẫm nó, không phải là bùa tiêu chuẩn, không có lực sát thương."

Âm Yến Tư khóa chặt hai mày, dường như sắp nghĩ ra mộtchủ ý nào đó. Lúc này trên cây đột nhiên truyền đền tiếng xào xạc, bóng một conquỷ hút máu đang di chuyển nhanh như chớp. Tư Mã Cần phóng tới một phi đao, ngaylúc phi đao của anh cắm vào ngực con quỷ hút máu, còn có một mũi đoản tiễn cũngđồng thời lao tới.

Tư Mã Cần vừa thấy mũi tên đó, liền hét lên:"Tiết Phi Hà, cô ra đây cho tôi!".

Lời anh còn chưa dứt, một mũi đoản tiễn khác đã từ sauđầu bọn họ bay vút qua, bắn trúng một con quỷ hút máu khác đang ẩn thân trêncây. Con quỷ hút máu kia sau khi bị thương gắng sức chạy, nhưng cuối cùng vẫnbị Cao Lôi một phát bắn chết.

Tiết Phi Hà từ trên cây nhảy xuống: "Chỉ còn lạihai con này thôi, đều giải quyết hết rồi".

Mọi người đều ngẩn ra, Tiết Phi Hà mất tích bây giờlại thần kỳ xuất hiện!

Nhưng Tư Mã Cần thì không phản ứng như vậy, anh đi đếnkéo cô lại, lớn tiếng trách: "Cô làm sao vậy, lúc nguy hiểm thế này, côlại loạn lên mất tích?".

Tiết Phi Hà sững lại, hình như bị Tư Mã Cần dọa, cô línhí giải thích: "Tôi đâu có mất tích, tôi theo dõi quỷ hút máu kia, bọnchúng lái một chiếc xe chở hàng nhỏ, tôi nhảy lên, kết quả làm rơi điện thoạinên không liên lạc được…".

Tư Mã Cần lại quát: "Không liên lạc được? Cô cóbiết nghĩ không vậy, đây là tập thể, không phải chỉ một mình cô...".

"Được rồi, Tư Mã, anh làm ầm lên gì đó, có bệnhà!" Thư Đồng nhảy đến bảo vệ cho Tiết Phi Hà.

Tư Mã Cần lại muốn nói gì, Âm Yến Tư quát mọi ngườiquay lại: “Không cãi nhau nữa, làm chuyện chính! Ray, bảo máy bay tuần tra tiếptục dọa ma thần Ám Dạ, chúng tôi bên này cần một chút thời gian. Thư Đồng, PhiHà, dùng chu sa vẽ ấn bùa lên đèn xe máy, chúng ta phải vẽ mấy cái tiêu chuẩnhơn của máy bay kia, chắc là hiệu quả tốt hơn chút. A Dũng, cậu đưa Vu Lạc Ngônnhận dạng hình dáng phong ấn, tìm ra bùa phá ấn thích hợp để lát còn dùng. CaoLôi, Tư Mã, A Cường, lấy ít xăng ra chỗ rộng rãi vẽ ấn sáng, không có nguyệtquang thạch, chúng ta dùng lửa thử xem".

Mọi người nhất loạt gật đầu, Âm Yến Tư nhìn lướt quatất cả, tiếp tục nói: "Tôi, Tư Mã, Thư Đồng, Cao Lôi, Phi Hà, đứng theothứ tự này tạo Ngũ tinh liên châu trận, đánh Phục ma chú. Mọi người quan sáttình thế, dẫn dụ tên kia đến chỗ ấn sáng, vây lại là tốt nhất. Không vây đượccũng phải gắng sức, ít nhất phải cầm cự được đến khi Boss tới. A Dũng, A Cường,Tiểu Tiểu tìm cơ hội lên núi phá phong ấn lấy viên đá. Lạc Ngôn, anh theo dõiđộng tĩnh của ma thần kia thật sát".

Anh vừa nói dứt lời, Ray bên kia liền kêu lên:"Mọi người tốt nhất nhanh một chút đi, ma thần Ám Dạ đã phát hiện ấn sángđó là giả rồi".

Mọi người nhanh chóng chia nhau hành động.

Sau khi ma thần Ám Dạ phát hiện ấn sáng vô hiệu, lạibắt đầu thử phá phong ấn. Vu Lạc Ngôn nói không rõ lắm hình dáng phong ấn đanglóe sáng trên lưng núi, chỉ thấy hơi tròn tròn, lại hơi giống hình tứ giác. ChuDuệ bên kia từ kho dữ liệu tìm ra hết các loại hình dáng, căn cứ theo hoa vănchi tiết Vu Lạc Ngôn miêu tả, lọc ra được hơn hai mươi cái. Thực sự không cócách nào sàng lọc thêm nữa, anh đành gửi toàn hộ hai mươi loại hình dáng phongấn vào điện thoại của A Dũng để Vu Lạc Ngôn xem.

Ray nhắc nhở: "Màn sương đen đó càng lúc càng tậptrung, không biết tình hình thế nào rồi?".

Vu Lạc Ngôn cũng nói: "Bóng sáng lóe lên ở chỗ đóhình như càng lúc càng nhạt".

Âm Yến Tư cau mày: "Không kịp rồi, phong ấn sắpbị phá, chúng ta phải đuổi hắn đi, không thể để hắn lấy được viên đá!".Anh nhảy lên xe máy, khởi động xe, cấp tốc lái về phía ngọn núi.

Ở nơi cao nhất của rừng cây, Cửu Thiên Huyền Nữ vàHuyền Thiên Ngọc Nữ ẩn mình trong màn đêm.

"Sư phụ, chúng ta không động thủ sao?" HuyềnThiên Ngọc Nữ không hiểu, rõ ràng sư phụ truy đuổi ma thần Ám Dạ là muốn thuphục hắn, nhưng bây giờ lại trì hoãn, chưa thấy hành động.

Cửu Thiên Huyền Nữ nói: "Ta muốn xem xem Heo Concùng với những con người kia có thể làm được chuyện gì. Đợi Ám Dạ thật sự muốnđộng thủ giết bọn họ, chúng ta ra tay cũng chưa muộn".

"Bọn họ chỉ là loài người, làm sao có thể đối phóvới ma thần Ám Dạ."

"Không sai, bọn họ chỉ có một con đường chết. Chonên ta rất hiếu kỳ, bọn họ rốt cuộc định làm gì? Heo Con căn bản đang lãng phíthời gian và thiên phú."

"Sư phụ, A La nói Heo Con đã không còn giống nhưtrước đây, đến cô ấy cũng bỏ cuộc rồi. Chúng ta rất khó khuyên Heo Con hồi tâmchuyển ý."

"Hừ, nó bị Diêm La làm cho mê muội, A La bây giờđang hướng về bọn chúng. Ta thực sự rất muốn xem xem. Heo Con so với trước đâykhông giống ở chỗ nào. Cứ coi như vận mệnh có thay đổi, thiên chức cũng khôngthể bỏ qua cho nó. Việc nó trở lại chỉ là sớm muộn mà thôi.”

Huyền Thiên Ngọc Nữ muốn nói lại thôi, điều cô ta thắcmắc mà không dám mở miệng chính là: Huyền Thiên phái bọn họ, có phải vẫn mangthiên chức cũ hay không?

Xảy ra nhiều sự việc như thế, cô ta thực sự không thểkhông hoài nghi.

Âm Yến Tư phóng xe máy tới một dốc núi, nâng đầu chiếuấn bùa vào chỗ sương đen tích tụ. Chiếc xe máy này giống như tất cả các trangbị của công ty, đều từng trải qua các đợt nâng cấp, đèn xe được làm từ chấtliệu đặc biệt, ánh sáng của nó có thể thiêu chết ác linh, vô cùng hữu dụngtrong nhiệm vụ vây bắt, tiêu diệt linh hồn tà ác số lượng lớn.

Nhưng mà bây giờ, thứ bọn họ đang đối mặt là ma thầnÁm Dạ, mặc dụ trên đèn có cả ấn bùa được vẽ bằng chu sa nhưng e là hiệu quảcũng không lớn. Thế nhưng, bất luận ra sao, nhất định vẫn phải thử nó một lần.Diệt không được, biết đâu lại có tác dụng uy hiếp, điều khiển đối phương?

Quả nhiên bùa sáng vừa xuất hiện, màn sương đen kiasoạt một cái, lập tức tản ra, ở một bên khác lại tụ tập thành một khối. Ma thầnÁm Dạ hình như không còn nhẫn nại đối với thủ đoạn hư trương thanh thế này củabọn họ. Khi Âm Yến Tư một lần nữa dùng bùa sáng đuổi đến, màn sương đen kiachầm chậm tản ra rồi vút một cái tụ thành khối cuộn về hướng Âm Yến Tư.

Vu Lạc Ngôn hét lớn: "Hướng mười một giờ".

Âm Yến Tư quyết đoán quay đầu xe, đèn xe chiếu đếnhướng mười một giờ, trong thoáng chốc, màn sương đen dừng lại, nhanh chóng vọtlên trên, ở giữa không trung di chuyển một hồi, lại lần nữa cuộn xuống.

"Hướng hai giờ." Vu Lạc Ngôn sợ mình nhìnkhông rõ, vừa hét vừa chạy về phía Âm Yến Tư.

Âm Yến Tư lại chiếu đèn. Cao Lôi lái một chiếc xe máykhác hết tốc lực chạy tới, hét lớn với Vu Lạc Ngôn: "Lên xe!".

Hai chiếc xe máy ở góc độ đó, mượn thiên nhãn của VuLạc Ngôn bám riết truy đuổi chân thân của ma thần Ám Dạ giữa màn sương đen.

Bùa sáng của đèn xe máy thực sự có uy lực hơn mấyphần. Hai chiếc đèn tập trung lại một điểm, đánh trúng vào ma thần Ám Dạ, đẩyhắn ta lùi lại mấy bước. Cao Lôi và Âm Yến Tư vô cùng vui sướng. Ma thần Ám Dạhình như có chút kinh ngạc, hắn ta nhanh chóng lùi lại, sau lưng lại là ThưĐồng lái một chiếc xe máy có bùa sáng khác vừa được vẽ xong. Giữa không trung,hai chiếc máy bay theo chỉ thị của Ray, cũng chiếu bùa sáng xuống.

Trong chốc lát giống như đã vây giữ được ma thần ÁmDạ.

Ma thần Ám Dạ cực kỳ tức giận, hắn ta nhào thẳng tớitấn công Thư Đồng thế đơn lực mỏng. Một luồng gió cực mạnh từ giữa màn sươngđen cuộn đến, chiếc xe máy của Thư Đồng đổ xuống, cả người cô men theo mặt đấtlăn mấy vòng.

Âm Yến Tư và Cao Lôi khởi động xe xông đến, Tiết Phi Hàở gần Thư Đồng nhất niệm chỉ quyết, vẽ ra Phục ma chú trực tiếp chém tới. Mathần Ám Dạ vừa cuộn bóng đen lại, cứng người, nuốt chú lực này xuống.

Mu bàn tay Thư Đồng bị đá nhọn làm rách một vệt lớn,máu tươi trào ra, lúc này tình hình nguy cấp, cô dùng lực vẩy tay một cái, lấymáu làm chú, bấm tay tấn công, dùng linh huyết của mình vẽ ra Phục ma chú đánhvề phía ma thần Ám Dạ. Tiết Phi Hà giương cung lên, phối hợp với đòn tấn côngcủa Thư Đồng, trước khi phóng tên lại phát một bùa chú nữa, hai đạo bùa chú nàyđược mũi tên sắc nhọn tốc độ đẩy đến tấn công ma thần Ám Dạ, hắn bị ép lùi mấybước.

Âm Yến Tư và Cao Lôi đã chạy đến nơi, lại lần nữachiếu bùa sáng.

Đây là để cho Tư Mã Cần tranh thủ thời gian, anh lôichiếc xe máy đổ trên mặt đất dậy, vừa mới khởi động, ma thần Ám Dạ đã ép tới,hắn ta đã thực sự nổi giận! Màn sương đen biến thành hình người, phân thành bacái bóng đen kịt, lần lượt xông đến ba chiếc xe.

Tư Mã Cần hét lớn: "Mau chạy, dẫn hắn đến vòngxăng". Anh quay đầu xe, khi lao qua chỗ Tiết Phi Hà, duỗi tay kéo cô nhảylên xe. Âm Yến Tư cũng kéo Thư Đồng lên, ba chiếc xe chạy thục mạng lạng tráilách phải, dẫn dụ ma thần Ám Dạ đang điên cuồng tấn công ở phía sau, rít gióchạy thẳng đến khoảng đất trống bằng phẳng được vẽ ấn sáng bằng xăng kia.

A Dũng, A Cường và Chúc Tiểu Tiểu dùng xăng vẽ xong ấnsáng, nhìn thấy bên này mấy người đã cùng với ma thần Ám Dạ đánh đến trời longđất lở, bây giờ lại dùng xe máy chơi trò đuổi bắt, bọn họ cũng tranh thủ nắmbắt thời gian đi lên sườn núi lấy viên đá kia.

Rốt cuộc trên sườn dốc đó là loại phong ấn nào, bọn họlại không tìm ra, cho nên cũng không biết cần phải dùng loại bùa phá ấn nào.Chúc Tiểu Tiểu lớn tiếng nói: "Không kịp thử từng thứ một đâu, để tôi đi,tôi có thể phá".

Ray ở bên kia tiếp lời: "Sườn núi dốc quá, tôiđiều máy bay tuần tra đên giúp mọi người".

A Dũng đeo lên người một bó dây leo núi lớn, tóm lấythang dù của máy bay tuần tra ném xuống, để máy bay kéo mình lên đỉnh núi. Anhở trên đỉnh núi định vị xong dây thừng, ném xuống dưới.

Núi này không cao lắm, nhưng dây thừng lại không đủdài, A Dũng trượt đến đoạn cuối của dây thừng cũng không tóm được cánh tay đanggiơ lên của Chúc Tiểu Tiểu. A Cường ở bên dưới quỳ xuống, hai cánh tay khoanhtròn lại. Chúc Tiểu Tiểu hiểu ý, chạy đà hai bước, một chân đạp lên cánh tayanh. A Cường dùng lực hất mạnh Chúc Tiểu Tiểu lên. Phía trên A Dũng duỗi tay ragiữ lấy Chúc Tiểu Tiểu, kéo cô lên trên, sau đó giúp cô buộc sợi thừng trênngười vào đầu sợi thừng đã định vị trên núi. Tất cả chuẩn bị xong xuôi, ChúcTiểu Tiểu mệt bở cả hơi tai.

Cô làm biểu tượng OK với A Dũng, sau đó bắt đầu từngchút từng chút trèo lên trên. A Dũng và A Cường tốc độ rất nhamh, một ngươi ởsợi dây thừng bên cạnh trèo lên đến trước mặt cô, bảo vệ phía trên, một ngườilên sau, bảo vệ ở bên dưới, phòng việc cô bị rơi xuống. Ba người đồng tâm hiệplực leo lên, cuối cùng cũng tới địa điểm có phong ấn, bắt đầu dùng máy thăm dòphong ấn thử tìm chỗ cất giấu huyết thạch.

Ma thần Ám Dạ đuổi theo bọn Âm Yến Tư, nhưng hình nhưcảm giác được Chúc Tiểu Tiểu bên này đang chuẩn bị cướp viên đá, vội quay đầutrở lại, một luồng gió mạnh tấn công đến dốc núi. May mà đánh chệch, trúng ngayphía trên đầu bọn Chúc Tiểu Tiểu. Đá men theo dốc núi lăn xuống rào rào, rơitrúng vai A Dũng, một tiếng hừ vang lên, anh tuột tay, may mà dây thừng leo núiđã giữ anh, treo lơ lửng. Anh kinh hãi vạn phần nhưng không bị rơi xuống. ChúcTiểu Tiểu và A Cường cắn răng bám vào vách núi trốn, khó tránh được trên ngườibị những viên đá lớn nhỏ rơi vào.

Âm Yến Tư có chút lo lắng, ba chiếc xe vội quay đầu xégió vây lấy ma thần Ám Dạ, lượn vòng vòng. Ma thần Ám Dạ không thèm để tâm đếnbọn họ, tuy đang ở cách bọn Tiểu Tiểu khá xa, nhưng hắn ta vẫn tấn công một lầnnữa về hướng Chúc Tiểu Tiểu.

Huyền Thiên Ngọc Nữ vội nói: "Sư phụ, chúng ta đichứ".

Cửu Thiên Huyền Nữ hai mày khóa chặt, cuối cùng lêntiếng: "Được". Hai người đang muốn hiện thân thu phục ma thần, tìnhhình bên kia lại có chút chuyển biến.

Chỉ thấy ba chiếc xe máy đứng dàn hàng ngang, đèn xetập trung đánh mạnh vào một bóng đen. Ba đường ánh sáng hợp lại, hai đòn Phụcma chú của Thư Đồng và Tiết Phi Hà xen với linh huyết của Thư Đồng đang tấncông vào trung ương của bùa sáng. Trong lúc này, năm người dùng toàn lực, bathân hình của ma thần Ám Dạ lại cùng lúc bị đẩy lùi mấy mét.

Hình như ma thần Ám Dạ đã bị đả thương, hắn ta khôngcòn để ý đến mấy người đang trèo lên núi nữa. Sương đen tản ra, cát bay đá lở,hắn quay lại chuyên tâm tấn công ba chiếc xe kia.

Ba chiếc xe máy quay đầu, nhanh chóng tản ra, Thư Đồngvà Tiết Phi Hà ngồi ở ghế sau lại đánh Phục ma chú, cả đoạn đường dẫn dụ mathần Ám Dạ đến địa bàn ấn sáng được vẽ bằng xăng.

Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên hét lớn: "Tôi tìm thấyrồi, các anh mau đi giúp bọn họ đi, ở đây giao cho tôi".

A Dũng và A Cường quay đầu nhìn, bọn Âm Yến Tư quảnhiên nguy hiểm trùng trùng, đích thực đang cần sự giúp đỡ. Chúc Tiểu Tiểu lạihét: "Mau đi, một mình tôi cũng có thể làm được".

A Dũng cuối cùng gật đầu, dặn dò: "Linh vật dướiphong ấn chắc chắn có thần bảo vệ, cô phải cẩn thận".

"Tôi biết rồi."

A Dũng và A Cường bám dây thừng tuột xuống, chân vừachạm đất liền gấp gáp chạy tới chỗ bọn Âm Yến Tư. Chúc Tiểu Tiểu đứng vững trênvách núi, nhấc rìu phá ấn lên, hai chân dồn sức, mượn lực đạo sợi dây thừng, đungười lấy đà, một rìu chém vào vách núi. Đất đá trên vách núi rơi xuống ràorào, Chúc Tiểu Tiểu chém liên tục chục nhát rìu, phá ra được một cửa động caobằng nửa người. Cô dựa vào vách núi, đợi bụi khí bên trong động lắng hết, thòđầu vào nhìn một cái. Bên trong mở ra một khe chếch xuống dưới, vừa lớn lại vừasâu, chỉ là không biết viên đá kia được cất giấu ở đâu.

Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn ra ngoài, nhóm Âm Yến Tưvẫn đang chiến đấu với ma thần Ám Dạ, cô cởi nút dây bảo hộ, cầm chắc Tiểu PhấnHồng trong tay, ngồi xổm nhìn vào trong cửa động. Đang do dự không biết có nênmạo hiểm đi vào không, đột nhiên cô thấy đáy động tỏa ra lực hút,"soạt" một cái kéo tụt cô vào trong.

Chúc Tiểu Tiểu sợ hãi hét toáng lên, trong lúc hoảngloạn vội phóng lưỡi kiếm dài của Tiểu Phấn Hồng ra, giữ ở trước ngực, nhưng cảđoạn đường lại không gặp phải tấn công gì. Cô rơi xuống đáy động, kinh hãinhưng không hề hấn gì. Trong bóng tối, Tiểu Tiểu bật đèn chiếu nhỏ trên điệnthoại lên, lúc này mới nhìn thấy rõ.

Dưới đáy động là khoảng không gian rộng chừng năm métvuông, trên vách núi lại có nước chảy, chỉ không biết là từ đâu chảy vào vàchảy đến đâu. Trên một phiến đá ở trong góc, có đặt một viên đá màu xanh đen.Chúc Tiểu Tiểu từ tốn xem xét xung quanh không vội vàng đi đến đó. Nhưng lúcnày có một tiếng nói cất lên: "Ai da, sao mà cô chậm chạp thế, chẳng phảiđến đây tìm huyết thạch sao? Nhanh nhanh chút đi!".

Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, xoay ngang kiếm chắntrước ngực, quát hỏi: “Là ai?"

"Là tôi đó." Một chuỗi hạt nước bắn ra khỏivách núi, nhảy nhót trong không gian chật hẹp.

"Cô là ai?"

"Tôi là Thủy Linh đại danh đỉnh đỉnh!"

"Thủy Linh?"

"Đừng dài dòng nữa, tôi bị giam ở đây lâu như vậyrồi, ở cùng với viên đá dở hơi này, tôi rất buồn chán. Cô nói xem cô mở cửa rồicũng không đi vào, vào rồi cũng không cầm đi, do dự cái gì chứ? Nhanh nhanh, côđem viên đá dở hơi này đi là tôi có thể ra ngoài chơi rồi." Những hạt nướccàng ngày càng nhiều, óng ánh nhảy nhót di chuyển trong động, trong tiếng nóitràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.

Chúc Tiểu Tiểu cẩn trọng, quan tâm hỏi: "Cô làthần bảo vệ ở trong này?".

"Thần bảo vệ? Tôi chẳng thèm làm thần bảo vệ củaviên đá dở hơi đấy, chẳng thú vị chút nào cả, không biết cử động, cũng khôngbiết nói chuyện, chán quá rồi! Nhưng mà cũng phải nói lại, theo lý mà nói tôivẫn thật sự là thần bảo vệ của nó." Thủy Linh hình như có chút phiền não,"Cho nên cô cầm nó đi nhanh chút, như thế tôi không cần ở lại chỗ nàynữa".

Ngữ khí của Thủy Linh có chút trẻ con, nhưng khôngmang ác ý, Chúc Tiểu Tiểu cũng lớn gan hơn: "Viên đá này chính là huyếtthạch? Vì sao lại màu xanh? Nó dùng làm gì vậy?".

"Ai da, cô đến cướp đồ mà không biết nó có tácdụng gì sao? Vậy cô cướp làm gì?" Thủy Linh hình như rất vui vẻ khi cóngười nói chuyện cùng, nó kéo một chuỗi hạt nước nhảy đến trên vách núi biếnhóa tạo hình.

Chúc Tiểu Tiểu bị câu hỏi của nó làm cho nghẹn lại.Cướp làm gì? Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng đáp với ngữ khí trẻ con: "Cướptốt hơn không cướp, sao lại không cướp chứ?".

Câu trả lời của cô khiến Thủy Linh sững lại, tiếp đóha ha cười lớn: "Ai da, tiểu cô nương, tôi thích cô".

"Không cần khách khí, chúng ta không thân.”

Thủy Linh cười ha ha ha, càng lúc càng vui vẻ:"Vậy tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô, nói chuyện là thân rồi. Nghe nói huyếtthạch hút rất nhiều tà huyết, năng lượng của nó cực mạnh, có thể mở ra Tỉnhtuyền bị phong ấn dưới địa ngục. Cô có phải muốn hỏi Tỉnh tuyền là gìkhông?". Thủy Linh đắc ý tự hỏi tự đáp: "Tỉnh tuyền có thể chữa trịcho tất cả linh hồn bị ma chướng nhiễm bẩn, cũng có thể hô tỉnh sinh linh sớmnhất của trời đất - Hỗn độn thiên thần. Vậy cô có cần hỏi Hỗn độn thiên thần cóthể làm gì không đây? Tôi cũng không biết có thể làm gì, dù sao mọi người đềukhông thích ông ta, cho nên mới phong ấn ông ta lại. Cô có muốn biết vì sao tôiphải bảo vệ viên đá này không?".

Thủy Linh triển khai vô số hạt nưóc nhảy nhót một lát,cuối cùng tụ thành hình người, trưng ra tư thế ưỡn ngực ngẩng đầu: "Bởi vìtôi là lợi hại nhất trong trời đất! Chẳng cái gì có thể rời xa tôi. Thần tiêndù có lợi hại thế nào, có thể không ăn cơm, không ngủ, nhưng vẫn phải uống nướcđó. Vạn vật trong trời đất, năng lượng của tôi mới là lớn nhất. Tỉnh tuyền đángghét đó, chẳng phải cũng là nước sao? Cho nên viên đá chìa khóa này, liền quyvề cho tôi trông giữ. Nhưng mà tôi không thích, trông giữ nó, tôi không thể rangoài, bị nhốt trong cái động dở hơi này. Bên ngoài sông lớn hồ lớn, những loạinước khác đều chết từ xa lắc rồi, chỉ có tôi…”. Nó cứ nói mãi, ra chiều ý vị,từ trên khuôn mặt còn chảy xuống hai hàng nước.

Chúc Tiểu Tiểu bị nó làm cho dở khóc dở cười, hoàntoàn vỡ mộng đối với hình tượng thần trông giữ, cô hỏi: "Cô đã phụ tráchbảo vệ nó, vậy làm sao có thể để tôi mang nó đi?".

Thủy Linh lý lẽ hiên ngang nói; "Cô đến cướp đi,tôi phản kháng một chút, không giữ được, cho nên mất viên đá, sau đó tôi liềntự do".

Chúc Tiểu Tiểu ngẩn người ra, Thủy Linh này lại vì tựdo mà giở trò xấu.

Thủy Linh ngẫm nghĩ, lại nói: "Không được, khôngthể nói như thế tôi làm sao có thể bị đánh bại chứ, quá mất mặt. Như thế nàyđi, cứ nói cô lén tấn công, giở trò bỉ ổi, tôi không may trúng cạm bẫy, sau đócô cướp viên đá đi. Ừm, nếu như có người hỏi, cô cứ trả lời thế là được".

"Tôi đâu có gian tà như vậy."

"Ai da, vậy cô nói đi, cô là con người, làm saocó thể đánh thắng được thần tiên như tôi đây? Không phải tôi khinh thường bọncô đâu, nhưng con người rõ ràng là kẻ yếu."

Điều Thủy Linh không biết là, mấy kẻ yếu đó, lúc nàyđang ở bên ngoài liều chết đánh nhau với ma thần Ám Dạ.

Nhóm Âm Yến Tư dốc sức cả hồi lâu, cuối cùng cũng lừađược Ám Dạ vào trong vòng ấn sáng được vẽ bằng xăng. Vào thời khắc Ám Dạ sa vàobẫy, Tư Mã Cần vung tay ném bật lửa tới. Chỉ thấy "bùng" một tiếng,ấn sáng cháy rừng rực.

Ma thần Ám Dạ cuồng loạn rống lên, màn sương đen ởxung quanh tản ra, ba thân hình màu đen đập loạn trong phạm vi của ấn sáng. Hắnta phi thân lên, có ý đồ muốn bay lên trời mà trốn, hai chiếc máy bay tuần trasớm đã áp ở phía trên theo chỉ thị của Ray. Ma thần Ám Dạ biết bất luận thếnào, hai bùa sáng trên không này cũng là yếu nhất hắn ta không thèm quan tâmnhững thứ khác, chăm chăm lao lên trên hòng thoát thân.

A Dũng, A Cường và Vu Lạc Ngôn nhanh như cắt điềuchỉnh đầu xe, Vu Lạc Ngôn lớn tiếng hét "Là con ở bên trái". Ba chiếcxe máy đứng ở ba góc, toàn bộ đèn sáng đánh vào bóng đen ở bên trái. Uy lực củaấn sáng bằng lửa trợ giúp cho họ, bùa sáng của ba chiếc đèn xe này lại kéo mathần Ám Dạ xuống.

"Chính là bây giờ!" Âm Yến Tư hạ lệnh, Tư MãCần, Thư Đồng, Cao Lôi, Tiết Phi Hà đã đứng vào vị trí trận pháp, cùng niệmPhục ma chú, bấm chỉ quyết, vung chưởng lực, năm người đồng thanh hét lớn:"Phá!".

Năm người nhất tâm, sức mạnh cực lớn, chưởng Phục machú lại hóa thành bóng sáng xông thẳng vào ma thần Ám Dạ, ngọn lửa cháy rừngrực, phút chốc bùng lên chói lòa. Ma thần Ám Dạ lớn tiếng gầm thét, bóng đenrung lắc dữ dội rồi nhạt đi, nhưng trong chốc lát lại đột nhiên vọt lên mấylần. Một trận cuồng phong từ trung tâm trận pháp cuồng loạn quét ra, đẩy ngọnlửa rừng rực loang rộng. Vu Lạc Ngôn không chống đỡ được, chiếc xe đổ xuốngđất, anh không kịp để ý đến nó, chỉ lớn tiếng hét: "Chuyển sang con ởgiữa!".

Cuồng phong nổi lên, đất cát mù mịt, nhưng lửa khôngtắt, người vẫn còn, năm người trong Ngũ tinh liên châu trận không chút xê dịch,Âm Yến Tư lớn tiếng hét: "Lại lần nữa". Thư Đồng hai cánh tay dùnglực rạch lên ngân liên tiêu ở thắt lưng một cái, máu chảy không ngừng. Cô lớntiếng hét: "Dùng máu của tôi".

Năm người giơ tay, sợi huyết giống như kết lại, ởtrong không trung đan thành hình dáng bùa chú. Âm Yến Tư bấm tay niệm chỉquyết, bốn người còn lại lập tức làm theo, lại một lần nữa đồng thời đánh raPhục ma chú. Huyết phù trong lúc tiếng "Phá!" này đồng thanh vanglên, đánh mạnh vào bóng đen.

Nhạt đi! Bay tản! Tan biến!

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ma thầnÁm Dạ không còn thấy đâu nữa. Chỉ còn lại ấn sáng bằng lửa kia vẫn đang cháy.

A Dũng nhìn vào máy thăm dò trên cổ tay mình: "Cóhồn phách, tản đi rồi".

A Cường lẩm bẩm: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìnthấy hồn bay phách tán".

"Thành công rồi?" Ray hỏi với giọng khôngthể tin được trong thiết bị liên lạc: "Không cần nhờ Boss, chúng ta tựmình thành công rồi?".

"Thành công rồi." Âm Yến Tư có chút chậmchạp, mệt mói: "Lại thành công rồi".

Thư Đồng trong chốc lát mềm nhũn người, đổ xuống đất,nhìn cánh tay sũng máu của mình thở dốc.

Tiết Phi Hà quỳ xuống, bắt đầu nôn khan.

Tư Mã Cần nằm ngửa trên mặt đất, không nhịn được, cườilớn: "Cuộc đời ông đây chưa từng đáng khâm phục như thế này!".

Cao Lôi cũng ngồi phịch xuống: "Chúng ta nên đượcghi vào sử sách nhỉ?".

Cửu Thiên Huyền Nữ cứ mãi chần chừ không ra tay giờnhư nhìn thấy chuyện lạ kinh hoàng, bà ta quay đầu hỏi: "Bọn họ thật sựchỉ là con người?". Huyền Thiên Ngọc Nữ cũng kinh ngạc, lẩm bẩm trả lời:"Đúng ạ, bọn họ là hàng ma sư loài người".

Trong lòng hai vị thần đều kinh ngạc hoài nghi, thếgiới này thay đổi đến vậy rồi sao?