Heo Yêu Diêm Vương

Chương 34



Chúc Tiểu Tiểu chếnh choáng, cảm thấy đầu ngón taycũng nặng trịch không cử động nổi. Cô cũng không biết là đã qua bao lâu rồi,đợi đến lúc hơi có tri giác trở lại, liền phát hiện cơ thể đang rung lắc dữdội, đầu cô liên tục hết lần này đến lần khác bị đập vào góc của chiếc hòm gỗlớn bên cạnh, rất đau đớn. Cũng may vì đau như thế này, ý thức của cô mới từ từrõ ràng hơn.

Cô gắng sức cả hồi lâu, cuối cùng mở được mắt ra.Trong mơ hồ, Chúc Tiểu Tiểu nhận ra được đây là một chiếc xe. Cô bị người phụnữ mặc bộ đồ đỏ kia xịt thuốc mê, chiếc xe đang đi, cho nên cô mới thấy ngườimình lắc lư như vậy. Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại tất cả, cô liền thử cử động mộtchút, phát hiện mình không có cách nào động đậy được.

Cũng không biết chiếc xe này muốn đi đến đâu nữa, côrốt cuộc hôn mê bao lâu rồi? Đúng rồi, Boss có phải là đã phát hiện ra cô bịmất tích rồi không? Anh chắc chắn sẽ rất lo lắng? Chúc Tiểu Tiểu còn chưa kịpái ngại cho hoàn cảnh của bản thân, thì đã bắt đầu để ý đến phản ứng của NghiêmLạc.

Cô cảm thấy lần này thật sự gay go rồi, cô chẳng mangtheo thứ gì cả, ba lô, điện thoại, Tiểu Phấn Hồng còn cả Bát Bát, đều vẫn đểtrên lầu, lần này phải làm thế nào mới được? Cứ coi như cô có thể cử động, cũngkhông biết làm sao thông báo được cho Boss.

Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng sốt ruột cô không chỉkhông giúp được việc của Boss, còn luôn gây ra những chuyện ngoài ý muốn nghiêmtrọng thế này khiến anh lo lắng. Cô cắn răng vùng vẫy, vừa dùng sức một cái thìcánh tay trên mình liền trượt xuống, cổ tay đập vào chiếc hòm, đau đến mức phảihít xuống một hơi khí lạnh. Nhưng mà cứ như thế này, cơ thể hình như hơi hơi cửđộng được chút rồi.

Chúc Tiểu Tiểu nghĩ ra mình vẫn còn đeo đồng hồ củacông ty, trên đồng đồ có lắp thiết bị định vị siêu nhỏ và máy theo dõi, cho nêncô còn có cơ hội. Cô miễn cưỡng chịu đựng cảm giác khó chịu buồn nôn và chóngmặt do thuốc mê gây ra, gắng sức nâng hai tay của mình lên cùng một lúc, bâygiờ chỉ cần cô khởi động máy định vị, Boss sẽ có thể tìm thấy cô.

Nhưng mà cô chỉ có thể cử động được một chút xíu đầungón tay, muốn nhấc cánh tay lên vẫn thật sự rất khó. Cô thử cả hồi lâu cũngkhông thành công, sốt ruột mồ hôi chảy ròng ròng. Cô lại nghĩ ngợi, nếu khôngthì mượn sự lắc lư của chiếc xe để thân thể mình chuyển động một chút, như thếnày nghiêng người lại, cổ tay bên kia cũng có thể rơi xuống dưới, hai cánh taycó thể chạm được vào với nhau, nếu muốn ấn vào nút trên đồng hồ thì dễ dàng hơnnhiều rồi. Nhưng cô cố nỗ lực cả một hồi, cho đến tận khi toàn thân toát mồ hôivẫn không thể khiến cho thân thể mình chuyển động được centimet nào.

Chúc Tiểu Tiểu bên này đang gắng hết toàn bộ sức lực,hy vọng có thể truyền được tin tức cho Nghiêm Lạc để anh không cần lo lắng. Còncao ốc Đế Cảnh bên kia, cũng thực sự là nổ tung rồi.

Tề Nghiên La lúc bảo Chúc Tiểu Tiểu đi tiễn cô, cửaphòng họp vẫn đang mở, Nghiêm Lạc đứng quay lưng về phía bọn họ khi đó có nghethấy, nhưng anh tâm trạng rất tồi tệ, không để ý đến. Sự việc A La tới thươnglượng thực sự khiến anh quá kích động, anh nhất thời không thích ứng nổi. Anhbiết sắc mặt của mình lúc này rất khó coi, Tiểu Tiểu đi tiễn A La cũng tốt, anhcó thể tranh thủ một chút thời gian điều chỉnh lại cảm xúc.

Vừa rồi khi Tiểu Tiểu mang cà phê vào, anh không khắcchế nổi sự nóng nảy của mình đã giận dữ với cô, anh không muốn bây giờ vừa rangoài đã nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng. Anh thích cô vui vẻ cười với mình,không thích khuôn mặt khổ sở phải chịu ấm ức của cô.

Nhưng khi anh khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâmtrạng đi ra bên ngoài, lại phát hiện Chúc Tiểu Tiểu còn chưa quay lại. Ba lôcủa cô vẫn ở đây, Bát Bát cũng cuộn lại thành một cục ngủ trên miếng đệm lótchuột. Khi đó anh nghĩ có thể lâu quá rồi chưa gặp mặt A La, nên cô muốn nóichuyện thêm vài câu mà thôi. Thế là anh xuống lầu, kiểm tra một chút công việccủa các bộ phận, lại bắt được bọn Happy đang mang bản báo cáo hội nghị ngắn gọntới cho mình, còn xem hết một lượt bảng số liệu quản lý hồn phách hôm nay vừađược làm mới và phân tích xu hướng phát triển, cả quá trình cũng mất gần bamươi phút.

Thực sự Nghiêm Lạc chẳng có tâm trạng gì để làm việc,anh rất muốn gặp Tiểu Tiểu, muốn nói chuyện với cô. Chỉ khi cô ở bên cạnh, anhmới có thể bình tình lại được. Cho nên anh kết thúc công việc nhanh hết mức rồilên lầu, nhưng lại phát hiện Tiểu Tiểu vẫn chưa về.

Đầu Nghiêm Lạc bắt đầu bốc khói, lửa giận đùng đùngbốc lên, anh gọi cho Tiểu Tiểu, chuông điện thoại vang lên, tiếng nhạc này lạitừ trong ba lô đặt bên cạnh máy tính phát ra, Bát Bát nằm ở gần đó còn bị dọacho giật thót mình.

Nghiêm Lạc gọi điện cho A La, lần này tin tức nhậnđược khiến anh vô cùng lo lắng. A La nói cô đã quay về nhà hàng Địa Phủ rồi, côkhông ở lại với Tiểu Tiểu dưới lầu quá lâu. Hai người chia tay trong bãi đậuxe.

Cho nên, Heo Con ngốc kia, chẳng mang theo thứ gì, đãbiến mất ngay trong tòa nhà của công ty rồi?

Nghiêm Lạc hít thở sâu mấy cái, nỗ lực khắc chế cơngiận của mình, tìm thấy người trước mới là quan trọng. Anh lại lần nữa xuốngdưới lầu, cuống cuồng vội vã tìm Happy và Ray hạ lệnh chỉ cần không phải đangcó việc gấp hay việc liên tới mạng người, toàn bộ dừng hết tất cả công việc,tìm ra băng ghi hình giám sát của tòa nhà, phái nhân lực kiểm tra toàn bộ cáctầng, sàng lọc băng ghi hình tin tức giám sát giao thông ở xung quanh..., tậptrung tối đa tài nguyên và nhân lực, phải tìm được Chúc Tiểu Tiểu.

Tất cả mọi người đều bị khuôn mặt Diêm Vương kia củaNghiêm Lạc dọa, lo lắng sợ hãi nhanh chóng bắt đầu công việc. Dưới áp lực nặngthế này hiệu xuất rất cao, chỉ mười phút sau, bọn họ đã thẩm vấn xong một lượttoàn bộ nhân viên bảo vệ của bãi xe B2 dưới lầu và các cửa ra của tòa nhà,không có ai thấy gì khả nghi. Cùng lúc đó mấy người của Ray cũng đưa ra bănghình giám sát theo dõi của tòa nhà và chỉnh lý lại những hình ảnh liên quan tớiChúc Tiểu Tiểu.

Nghiêm Lạc nhìn chằm chằm vào màn hình thì thấy A La đivề hướng của chiếc xe, sau đó Tiểu Tiểu từ phía sau đuổi đến, A La lên xe rồi,hai người nói vài câu, A La lái xe rời đi. Tinh hình này đích xác giống nhưnhững lời A La nói, hai người bọn họ không hề lưu lại quá lâu trong bãi đậu xenày.

Sau đó trên màn hình chính là Chúc Tiểu Tiểu, cô cứ ởđó đi đi lại lại, hình như đang buồn rầu vì sự việc gì đó. Tiếp theo, cô đi vềphía thang máy, chắc là đang chuẩn bị lên lầu. Nhưng lúc này cô đột nhiên quayđầu lại nhìn sang một hướng, sau đó đi về phía đó. Chỗ ấy vừa hay là góc chếtcủa máy quay, Chúc Tiểu Tiểu đi rồi thì không quay lại. Mà từ sau lúc đó, côkhông còn xuất hiện trong hình ảnh nữa.

Băng giám sát của cả mấy máy quay phim đều đã lôi racả, vị trí kia toàn là góc chết, không quay tới được. Chúc Tiểu Tiểu chính xácđã mất tích ở chỗ đó.

Nghiêm Lạc cuồng nộ, "bụp" một cái đập taylên mặt bàn, chiếc bàn kiên cố trong chốc lát bị gãy mất hai chân, máy móc vàkẹp file ở bên trên bị dập nẩy cả lên, sau đó cùng với sự nghiêng lệch củachiếc bàn rơi tung tóe đầy dưới đất.

Trong phòng giám sát ai nấy đều kinh sợ run rẩy, mặtmày hãi hùng, ngay đến Happy và Smile cũng chẳng dám thở mạnh, những thứ đồvương vãi dưới đất kia, càng không có người nào dám nhặt.

Nghiêm Lạc đứng ở đó lớn tiếng mắng: '"Một ngườilớn như thế tại sao máy giám sát đều không quay thấy được? Trong tòa nhà nàycủa chúng ta toàn là những thứ tồi tàn gì vậy?".

Không có ai dám trả lời, công ty bất động sản trongtòa nhà này cũng thuộc về Tâp đoàn Nhã Mã, tính ra đều là người một nhà, nghiêmkhắc mà nói thì thậm chí còn nằm trong phần quản lý của Happy. Có điều mọingười trước nay thường không quá quan trọng về mặt này, khu để xe bên dưới, máygiám sát có góc chết bọn họ thật sự cũng không biết.

Nghiêm Lạc còn chưa hết tức giận, Heo Con của anh,chính là mất tích ngay trên địa bàn anh khống chế!

Anh còn để cô dọn đến đây, anh nói anh có thể bảo vệcho cô, hóa ra anh căn bản là không làm được. Nghiêm Lạc nắm chặt lòng bàn tay,nếu cô cứ như thế mà bị làm sao, anh sợ mình sẽ gây ra chuyện gì đó cực kỳ đángsợ.

Nghiêm Lạc đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đột nhiênquay đầu lại quát: "Mau tìm chiếc xe lái ra khỏi góc chết đó! Tính từ thờiđiểm cô ấy đi vào góc chết, kiểm tra một lượt tất cả xe ra khỏi bãi, so sánhchéo với những chiếc xe trong hình ảnh giám sát, xem chiếc nào không xuất hiện.Bắt đầu từ lúc bọn chúng đi ra khỏi bãi, trong mỗi một máy quay ở trên đườngtôi đều muốn nhìn thấy. Còn nữa, các xe vận chuyển hàng hóa, đặc biệt là có thểchứa những túi đựng đồ kích thước lớn đựng vừa một người, mỗi một cái đều phảikiểm tra. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả xe vận chuyển hàng hóa và xe thông thườngđều không được phép ra khỏi tòa nhà, lục soát từng chiếc từng chiếc một mớithôi".

Mọi người nhanh chóng làm việc, thực ra việc tìm chiếcxe ở góc chết đó, từ nãy đã có người làm rồi, nhưng vẫn còn phải so sánh vớihình ảnh giám sát điều khiển giao thông, lượng công việc này vô cùng lớn, nhấtthời trong chốc lát không thể hoàn thành được. Mọi người thực sự lo lắng, vớicảm xúc của Boss bây giờ, bọn họ còn có thể chống đỡ được đến lúc đó hay không?

Nghiêm Lạc sắp xếp xong, quay lại tầng ba mươi tám,anh đổ hết những đồ vật trong chiếc túi tùy thân của Chúc Tiểu Tiểu ra, muốnkiểm tra xem cô mang theo những thứ đồ nào, Kết quả cuối cùng, e là cô chỉ đeomỗi đồng hồ xuống lầu mà thôi.

Nghiêm Lạc lập tức gọi điện cho Happy: "Theo dõitín hiệu đồng hồ của Heo Con".

Happy bên kia thao tác rất nhanh, chỉ một loáng đã trảlời lại: "Máy phát tín hiệu của đồng hồ đang tắt không theo dõiđược".

Nghiêm Lạc nhắm mắt lại, cô ấy không mở máy phát tínhiệu, điều này chứng tỏ cô ấy đang bị không chế hoặc là đã mất đi tri giác. Chỉnghĩ đến điểm này, anh liền đau Iòng, khó chịu. Trên người cô còn có một thứ đồcủa anh, khi anh giao cho cô vốn nghĩ rằng sẽ an toàn tuyệt đối, không ngờ lạixảy ra chuyện vào đúng lúc anh đang mắc trọng bệnh, pháp lực của anh lúc nàykhông thể tìm thấy vị trí của cô ở khoảng cách xa.

Nghiêm Lạc hít một hơi thật sâu, anh đúng là kẻ khốnnạn, anh làm sao có thể mắc phải sai lầm như thế chứ, anh lại để cô bị người tabắt cóc ngay trên địa bàn của mình. Hễ nghĩ đến chuyện không may Tiểu Tiểu cóthể gặp phải, anh liền hận không thể hủy diệt cả tòa nhà này.

Chúc Tiểu Tiểu bên này làm sao tưởng tượng nổi sự hỗnloạn hiện tại ở cao ốc Đế Cảnh, cô chỉ biết Boss nhất định sẽ lo lắng. Nhưng côđã dùng hết sức lực mà vẫn không thể khiến hai tay của mình chạm vào nhau được.Cô lo lắng phát khóc, đầu đau từng cơn, lại rất buồn nôn, khó chịu đến mứckhông còn sức lực để vùng vẫy nữa

Đúng vào lúc này, chiếc xe đột nhiên phanh gấp, quántính khiến Chúc Tiểu Tiểu bị lật đi một chút, cơ thế đập lên chiếc hòm gỗ kia,người nghiêng sang bên, hai cánh tay đập vào nhau. Đây thật sự là cơ hội tuyệtvời, Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng để ý đến việc cơ thể mình bị đau, tranh thủ cửđộng tay, thử chạm vào nút phát ra tín hiệu trên đồng hồ.

Vào lúc này thân xe hơi lắc lư, người ngồi trên ghếlái phía trước xuống xe rồi. Chúc Tiểu Tiểu trong lòng sốt ruột, mức độ có thểcử động của ngón tay cô lại không lớn, đầu cũng không quay xuống được, khôngnhìn thấy vị trí cái nút trên đồng hồ, tuy hai tay sát vào với nhau rồi, nhưngmuốn ấn cái nút lại không dễ dàng.

Có người mở cửa thùng sau xe, Chúc Tiểu Tiểu quay lưngphía cửa, cơ thể che chắn cho tay, cô hiểu rõ thời gian của mình không nhiều,cắn chặt răng lại, ngón tay cử động lung tung, cũng không biết mình rốt cuộc cóấn được hay không.

Sau đó, cô bị người ta lật lại.

Chúc Tiểu Tiểu nhắm mắt, giả vờ như vẫn còn hôn mê,trái tim đập thình thịch, chỉ hy vọng đối phương đừng giống như Boss, có thểnghe thấy nhịp tim của cô rất ồn ào.

Lật người cô lại chắc vẫn là cô gái mặc đồ đỏ, ChúcTiểu Tiểu nhớ được mùi vị nước hoa rất nhạt của cô ta. Cô gái này đang lục soáttrên người cô, Tiểu Tiểu thầm khấn cô ta đừng có gỡ đồng hồ của cô ra, đángtiếc sự việc không như mong đợi, người phụ nữ đó chẳng chút do dự liền lấy đồnghồ của cô ra, sau đó lại duỗi tay gỡ mất sợi dây chuyền của cô.

Chúc Tiểu Tiểu lo lắng suýt chút nữa thì hét lớn, đólà dây chuyền Boss tặng cô, cô từ trước đến nay chưa từng để nó rời khỏi cơ thểmình. Người phụ nữ thối này lại dám cướp đi dây chuyền của cô, đáng giận quárồi! Chúc Tiểu Tiểu không khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt mình, ngườiphụ nữ kia nhìn thấy, vội xông ra bên ngoài hét: "Xem ra cô ta sắp tỉnhrồi, cứ chuyển cô ta lên trước đi đã".

Ngay sau đó là tiếng nói của hai gã đàn ông, trong đómột gã lưu manh xấu xa nói: "Chị Hồng, cô gái này dùng làm gì vậy, có thểgiải trí một chút không?".

Chị Hồng kia trả lời: "Chị Nam không nói, cậu cứhiểu là không thể đi. Đợi chị Nam đến rồi, xem chị ấy có dự định gì?". Côta nói xong thì cầm đồ của Chúc Tiểu Tiểu đi lên lầu trước.

Giọng nói lưu manh xấu xa kia lại lên tiếng xuýt xoanói: "Thật đáng tiếc, ngoại hình cũng rất đáng yêu đó. Tôi chưa từng chơivới loại con gái thuần khiết thế này", nói xong liền duỗi tay sờ vào ngựcTiểu Tiểu một cái.

Chúc Tiểu Tiểu lớn như thế này rồi, đâu có gặp qualoại lưu manh như thế, tức đến mức trong chốc lát mở trừng mắt ra, nhưng côtoàn thân không có sức lực, cũng chẳng nói nổi lời nào, càng đừng nghĩ đếnchuyện chửi người, đánh người. Cô vừa tức vừa ấm ức, nước mắt suýt chút nữatrào ra.

Tên lưu manh kia vừa nhìn thấy, lại thốt lên:"Ôi, em gái nhỏ tỉnh rồi, mắt thật là đẹp, anh rất thích cái bộ dạng đángthương thế này, nào nào, để anh đây hôn một cái trước", nói xong liền muốnthò mặt tới hôn.

Chúc Tiểu Tiểu chẳng làm được gì chỉ trơ mắt nhìn tênlưu manh thối tha chết tiệt này sắp sửa áp sát, cô ngoại trừ việc tức đến mứcdùng lực gườm hắn ta ra, hoàn toàn không có sức để phản kháng. May mà lúc nàymột bàn tay lớn từ sau duỗi đến, kéo tên lưu manh này lại: "Được rồi, đượcrồi, mày vội gì chứ, đưa cô ta lên lầu trước, chị Nam chắc lát nữa đến".

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy giọng nói này hơi quen, đợingười đó xuất hiện trước mắt liền giật thót mình, lại là Mẫn Kỳ.

"Haizz, Tề Minh, mày thật chẳng thú vị gì cả, màycan thiệp gì chứ, hôn một cái có thể mất bao nhiêu thời gian hả?"

"Người anh em, tao đang cứu mày đó, lòng háo sắccủa mày bao được cả trời rồi, còn chưa biết chị Nam cần cô gái này để làm gì,cứ làm bừa trước như vậy, đến khi chị Nam trách tội, mày tự mình gánh chịuđi."

Gã lưu manh chẹp miệng, rất không phục: "Xí, sờmấy cái chẳng lẽ lại thiếu đi miếng thịt nào? Cô gái này nếu như dám ton hót,tao sẽ chỉnh chết cô ta", nói rồi, liếc mắt hung dữ Chúc Tiểu Tiểu mộtcái.

Mẫn Kỳ đẩy hắn ta ra một bên, vừa cúi người xuống ômChúc Tiểu Tiểu mang ra, vừa nói: "Đừng ồn nữa, cứ đưa người lên trêntrước, mày đóng cửa xe lại đi".

Gã lưu manh khóa xe, lật đật đi theo phía sau:"Tề Minh, mày không mệt sao, để tao ôm cô ta đi, tao đảm bảo sẽ cho cô tađược thoải mái".

"Đi đi, để mày ôm lên trên, người cô gái này chưabiết chừng sẽ mất đi mấy miếng thịt đó."

Hai gã đó vừa dùng những lời lẽ hạ lưu đấu khẩu, vừađưa Chúc Tiểu Tiểu lên lầu. Chúc Tiểu Tiểu cắn chặt răng lại, nỗ lực gạt bỏloại cảm giác buồn nôn kia. Cô cố gắng tập trung chú ý ghi nhớ đoạn đường bọnhọ đi, là đường lên tầng ba, ở cửa cầu thang thì rẽ phải, hình như đi qua bachiếc cửa, sau đó Mẫn Kỳ ôm Chúc Tiểu Tiểu bước vào trong một căn phòng. Cănphòng không lớn, có một gian phòng ngủ, một gian phòng khách, Chúc Tiểu Tiểuđược đặt lên chiếc giường bên trong phòng ngủ.

Khi Mẫn Kỳ khom lưng đặt cô xuống, nhân lúc cơ thểđang che chắn ánh nhìn của tên lưu manh kia, nhét mấy viên thuốc vào trongmiệng Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu ư ư mấy tiếng muốn vùng vẫy, nhưng cảmthấy viên thuốc kia đã tan ra trong họng rồi, rất đắng, rất khó chịu.

Gã lưu manh vươn người đến: "Làm sao vậy, em gáinhỏ sợ hãi rồi? Vừa hay, để anh đây ở với em, chuyện này anh sở trườngnhất". Trong lúc nói, bàn tay thối tha của hắn ta lại sờ lên đùi Chúc TiểuTiểu.

Mẫn Kỳ kéo cánh tay tên lưu manh lôi hắn ta ra khỏiphòng: "Hay là đến ở cùng tao đi, tao rất cần có mày đó".

"Cút, ông đây không để ý đến mày."

Hai gã lại đấu khẩu rời đi, cửa căn phòng bị đóng sậplại. Chúc Tiểu Tiểu vẫn chưa hết kinh hãi, không biết thứ Mẫn Kỳ nhét vào miệngcủa mình kia là thuốc gì, chắc không phải thứ đồ hạ lưu gì chứ? Trong lòng côsợ hãi, cảm giác tiếp xúc buồn nôn gã lưu manh kia lưu lại trên người cô vẫncòn chưa tan hết, toàn thân mệt mỏi, khó chịu vô cùng.

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi thật sự lật người bò đến bêncạnh giường nôn khan, nôn cả một lúc lâu, nhưng chẳng ra được cái gì cả, cuốicùng thì khó chịu thở dốc. Vào lúc này Chúc Tiểu Tiểu phát hiện, cô có thể cửđộng được rồi. Cô thử ngồi dậy, tuy thân thể không có sức, nhưng cô thực sự cóthể cử động rồi.

Tiểu Tiểu vui mừng quá mức, lại thử lắc lắc chân, duỗiduỗi cánh tay, xác định hai chân đã có thể đứng vững, liền chầm chậm di chuyểnđến chỗ sau cửa, áp sát người lén nghe động tĩnh, bên ngoài không có âm thanhgì. Chúc Tiểu Tiểu không chịu ngồi yên chờ chết, cô quan sát nhìn khắp cănphòng một lượt, muốn tìm vũ khí phòng thân trước, sau đó tìm cơ hội chạy rangoài.

Trong căn phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có mộtchiếc giường, một chiếc bàn, trên giường có chăn, mà trên bàn thì lại trốngkhông, chẳng còn bất kỳ thứ đồ vật nào khác. Chúc Tiểu Tiểu không bỏ cuộc, đếnchỗ chiếc bàn kéo các ngăn kéo ra, nhìn thấy một chiếc máy đánh chữ nhỏ đã rỉsét, bên trong cũng không có đinh. Rồi còn có một chiếc bút máy, cũng là thứ cũhỏng, sớm đã không còn mực, ngòi bút khô sắc. Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, gàichiếc bút máy lên người, còn chưa kịp suy tính bước tiếp theo, bên ngoài đãtruyền đến tiếng bước chân.

Chúc Tiểu Tiểu nhanh như bay nằm lại lên trên giường,vừa mới nằm xuống, cửa phòng liền mở ra. Là tên lưu manh kia, hắn chỉ có mộtmình, trưng ra bộ mặt nhăn nhở khiến người ta buồn nôn đi vào trong, quay ngườiđóng cửa phòng lại.

Hắn vừa đi đến vừa cởi quần áo trên người vứt sangbên, nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Anh hỏi qua rồi, em không phải là ngườikhông thể đụng được vào, chị Nam chỉ cần em sống là được. Bây giờ cũng không cóai chẳng biết tốt xấu đến làm phiền nữa, anh đây tới giúp em nếm thử mùi vịngất ngây sung sướng. Canh giữ lâu ở chỗ khốn nạn này, không phải quỷ thì làyêu, anh cũng sắp khô héo rồi, khó khăn lắm mới có được một cô gái để tưới mátmột chút…”.

Hắn ta còn chưa nói xong, người đã đến bên cạnh giườngrồi, duỗi tay ra hướng về phía ngực của Chúc Tiểu Tiểu sờ soạng. Chúc Tiểu Tiểulàm sao chịu đựng được, lúc trước một chút sức lực cũng không có, để hắn tađược thể, bây giờ cô có sức lực rồi, cứ coi như liều chết cũng không chịu bị sỉnhục như thế.

Cô co chân lên đạp mạnh vào háng của gã lưu manh, cúnày đã dùng toàn bộ sức lực, cứ coi như bây giờ cô còn chưa khôi phục hoàntoàn, nhưng lực đạo của một chân cũng thừa đủ hung mãnh rồi.

Gã lưu manh kia kêu lên thảm thiết, ôm lấy phần thândưới co rúm lại như con tôm dài cả mét. Chúc Tiểu Tiểu lại đá thêm một đá nữavào mặt để hắn đổ xuống đất ngậm miệng lại. Gã này hét lớn tiếng như thế chắc sẽdẫn những người khác đến, thời gian không thể trì hoãn, chạy trốn giữ mạng làquan trọng. Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng vùng dậy, kéo cửa phòng chạy ra bênngoài.

Trong phòng khách không có người, Chúc Tiểu Tiểu cảđoạn đường chạy ra, dựa vào ấn tượng của mình rẽ về phía bên trái chạy tới cầuthang. Quả nhiên bên ngoài có kẻ bị tiếng kêu thảm thiết dẫn đến, vừa hay nhìnthấy Chúc Tiểu Tiểu chạy trốn, vội vàng lớn tiếng hô hoán gọi người đuổi bắt.

Trong căn phòng đầu tiên ở cửa cầu thang có một tên đira, vừa hay chặn ngay trước mặt Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu giơ chiếc bútmáy hỏng ra, tên chắn đường kia cũng duỗi tay tóm lấy cánh tay của cô, có ý đồmuốn ngăn cô lại.

Chúc Tiểu Tiểu lùi lại một bước, nghiêng người tránhđi, lật tay nắm chặt lấy chiếc bút máy, cổ tay khẽ vặn, đầu bút nhẹ nhàng xoay,"vụt vụt" hai tiếng dùng lực đâm vào mu bàn tay và cánh tay của đốiphương.

Đối phương không chuẩn bị trước, hoàn toàn chẳng ngờcô gái dáng vẻ yếu đuối thế này lại có bản lĩnh như vậy. Lần này mu bàn tay vàcánh tay bị đâm bừa hai cái, máu chảy ra, hắn ta cầm lấy tay lớn tiếng kêu gào.Chúc Tiểu Tiểu nắm chắc thời cơ di chuyển hai chân, xoay ngang khuỷu tay thụi chohắn ta ngã xuống đất.

Chúc Tiểu Tiểu ra đòn rất nhanh gọn, nhưng người phíasau cũng sắp đuổi đến rồi, cô dốc sức chạy xuống dưới lầu. Nhưng khi cầu thangđã ở ngay trước mắt, thì từ tầng dưới lại có một người chạy lên, đó là Mẫn Kỳ.

Chúc Tiểu Tiểu lòng dần nguội lạnh, cô đã từng giaođấu với Mẫn Kỳ, khi đó trong tay cô còn có Tiểu Phấn Hồng mà cũng vẫn chẳngphải là đối thủ của anh ta, đến giờ tác dụng của thuốc mê còn chưa tan hết,trong tay cũng chỉ là một chiếc bút hỏng, lần này tính thế nào cũng không cókhả năng chạy thoát.

Nhưng Chúc Tiểu Tiểu cũng không định lùi bước, nếu nhưlại bị bắt, cô không biết cảnh ngộ của mình sẽ như thế nào. Cô không tiền,không tài, không danh tiếng, không quyền thế, thứ có giá trị nhất, e rằng chínhlà Tập đoàn Nhã Mã và Boss ở sau lưng cô.

Cô không tình nguyện để cho bất cứ người nào dùng côđể uy hiếp Boss, cô muốn bảo vệ anh, cô quyết định cứ coi như không đánh lạiđược, cũng phải gắng hết sức!

Chúc Tiểu Tiểu hạ quyết tâm, dũng cảm lao về phíatrước. Bước chân cô không dừng lại chút nào, chạy về phía cửa cầu thang rồixông thẳng vào đó, tập trung tinh thần toàn tâm cảnh giác. Bước chân phía saucàng lúc càng gần, Mẫn Kỳ chớp mắt cũng đã ở trước mặt cô, Chúc Tiểu Tiểu giơchiếc bút máy trong tay lên, đâm về phía anh ta. Mẫn Kỳ cười nói: "Kiếmđâu ra được vũ khí lợi hại thế này?". Anh ta tóm lấy cổ tay Chúc TiểuTiểu, vặn một cái rồi dùng lực kéo cô đến bên người. Chúc Tiểu Tiểu vẫn cònvùng vẫy, lại nhìn thấy tay trái của anh ta nâng lên, "đoàng đoàng",hai tiếng súng nổ vang lên bên tai cô.

Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc vô cùng, định thần lại nhìn,hai tên đuổi theo kia đã bị trúng đạn đổ xuống đất.

Mẫn Kỳ lắc lắc khẩu súng trong tay, nhìn Chúc TiểuTiểu, cười nói: "Ở đây dùng cái này mới hiệu quả". Nụ cười vẫn còntrên mặt, anh ta đã lại quay tay, "đoàng" một tiếng nữa bắn trúng gãvừa rồi bị Tiểu Tiểu đánh ngã dưới đất.

Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn chưa hiểu nổi chuyện gì đangxảy ra, Mẫn Kỳ đã liền kéo cô chạy lên trên lầu. Đến tầng bốn, anh ta mở cửacăn phòng đầu tiên sát cầu thang ra, đẩy Chúc Tiểu Tiểu vào bên trong, chặn cửalại, rồi giơ ngón tay lên chặn trước miệng ý bảo không được lên tiếng, nhẹnhàng "suỵt" một tiếng.

Chúc Tiểu Tiểu rất phối hợp không hét lên, cô biếttình thế bây giờ không tốt, bất luận Mẫn Kỳ này tính toán, mưu đồ thì trong tayanh ta cũng đang có súng, hơn nữa vừa rồi mắt chẳng buồn chớp, chỉ khẽ mỉm cườimà đã xử lý sạch ba người rồi, nếu so sánh ra, rõ ràng chiếc bút máy hỏng củacô chẳng có tác dụng gì cả.

Mẫn Kỳ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nói với ChúcTiểu Tiểu: "Cô cứ trốn ở đây đi, bọn chúng chắc chắn cử rất nhiều người đilùng bắt cô, tục ngữ nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Tôi đithăm dò tình hình trước, chờ thời cơ sẽ tìm cơ hội đưa cô ra ngoài. Nếu khôngmuốn chết thì tốt nhất yên phận một chút đừng chạy lung tung. Đợi tôi quaylại".

Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, cảnh giác nhìn anh ta,Mẫn Kỳ lại cười, đưa khẩu súng trong tay cho cô: "Cầm cái này phòngthân".

Chúc Tiểu Tiểu nhìn Mẫn Kỳ rồi lại nhìn khẩu súng,nhanh tay giật lấy, chĩa súng vào đầu anh ta.

"Bên trong không có đạn." Mẫn Kỳ xòe lòngbàn tay ra, trong đó là viên đạn anh ta lén gỡ bỏ.

Chúc Tiểu Tiểu còn đang sững sờ, Mần Kỳ đã đi về phíacửa: "Tôi đưa súng cho cô là để đề phòng cô không nghe lời bị người ta bắtđược. Giờ súng trong tay cô rồi, ba người kia là do cô giết, bọn chúng sẽ khôngnghi ngờ tôi". Anh ta nắm lấy tay nắm cửa, nói tiếp: "Cứ coi nhưtrong đó có đạn, tôi vừa mới cứu cô, cô nhẫn tâm giết tôi sao? Giết tôi rồi côsẽ không có cơ hội chạy trốn nữa, cô cũng không ngốc như vậy chứ?".

Anh ta nói xong, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, mởcửa đi ra.

Chúc Tiểu Tiểu thở phào một hơi, chạy đến bên cửa cẩnthận nghe ngóng, thấp thoáng nghe thấy dưới lầu có tiếng người ồn ào, cô khóachặt cửa lại, lùi vào trong phòng cẩn thận đánh giá quan sát một lượt.

Đầu tiên là kiểm tra khẩu súng trên tay, mở ổ đạn rathực sự là trống không. Hơn nữa, căn phòng này giống hệt như căn phòng vừa mớigiam giữ cô kia, cũng thuộc kiểu cho một người dùng, gồm một phòng ngủ, mộtphòng khách. Điểm khác với bên kia đó là, ở đây được bài trí theo phong cáchgia đình, có sofa có tủ, còn có bàn ghế, thậm chí có cả chiếc ti vi cũ, nhưngmà phòng bếp thì trống không, chẳng có thứ gì có thể dùng làm vũ khí.

Chúc Tiểu Tiểu lật xem hết toàn bộ các tủ và ngăn kéo,lại phát hiện ra một hộp đạn ở trong một ngăn kéo, kiểu dáng hoàn toàn khớp vớikhẩu súng trên tay cô. Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút rồi lắp hết đạn vào súng.

Mẫn Kỳ kia thật sự là một người đáng sợ, giết ngườikhông do dự chút nào, không hề lưu lại một nhân chứng. Nếu như cô bị bắt, súngở trên tay cô, bọn người kia đích xác sẽ cho là cô làm. Lúc anh ta giao súngcho cô, đã gỡ hết đạn đi, đề phòng cô kích động ra tay với anh ta, nhưng lại đểđạn ở trong phòng cho cô, để cô có cơ hội tự bảo vệ mình, cũng là để cô hiểu rõra anh ta thực sự có ý muốn cứu cô. Từng bước từng bước thế này, nhìn có vẻ rấtđơn giản, nhưng tất cả đã cho thấy suy nghĩ của con người đó cực kỳ kín kẽ.

Chẳng trách anh ta có thể từ trong chỗ giam giữ quảnthúc trốn ra ngoài Anh ta thật đáng sợ!

Chúc Tiểu Tiểu có súng để phòng thân, trong lòng vữngtin hơn một chút, cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tác dụng của thuốc, cảm thấymiệng khô lưỡi nóng, trong phòng có nước suối, nhưng cô vẫn rất đề phòng, cốnhịn không uống. Trong lòng lại đang nghĩ không biết Boss bên kia bây giờ thếnào rồi, máy phát tín hiệu của đồng hồ không biết đã mở được chưa.

Còn nữa rốt cuộc là ai muốn bắt cô, chúng có mục đíchgì? Mẫn Kỳ vì sao đột nhiên lại hạ giáo đến cứu cô, vì sao chứ? Rất nhiều câuhỏi vây lấy khiến đầu óc cô choáng váng.

Chúc Tiểu Tiểu chạy đến bên cửa sổ len lén quan sáttình hình dưới lầu, chỉ thấy mấy gã đàn ông khả nghi đang đi lại ở đó, Mẫn Kỳvà một tên khác từ bên cạnh chạy đến, hợp lại với mấy gã kia, nhìn dáng vẻ cóthể là đang lùng tìm cô. Chúc Tiểu Tiểu cũng không biết đối phương rốt cuộc cóbao nhiêu người, cô quyết định thử đánh bạc với con người Mẫn Kỳ này một lần,đợi anh ta quay lại rồi sẽ tìm cơ hội.

Chúc Tiểu Tiểu ngồi ở sau cánh cửa của một phòng nhỏbên trong, nghĩ rằng nếu có người vào phòng khách, cô còn có thời gian quan sátvà lẩn tránh, súng thì cầm trên tay, đầu cô không còn choáng nữa nhưng lại khátnước ghê gớm, cuối cùng thực sự không nhịn thêm được, cô chạy đến nhà bếp uốngmấy ngụm từ vòi nước tự động.

Sốt ruột và sợ hãi khiến thời gian trôi đi vô cùngchậm chạp, Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy mình đã đợi rất lâu rất lâu rồi. Hành langcủa tòa nhà lúc trước cứ một lát lại có tiếng huyên náo, bọn chúng dường nhưđang lục soát nhưng không hề chạy vào căn phòng này. Chúc Tiểu Tiểu cẩm súngcăng thẳng trốn đi cho đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại. Thời gian trôi đi,ánh sáng ngoài phòng cứ yếu dần yếu dần, đã sắp tới hoàng hôn.

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy tín hiệu đồng hồ của cô chắclà không phát đi được, nếu không thì đã lâu như vậy, vì sao Boss còn chưa đếntìm cô. Cô cảm thấy rất mệt mỏi, co người lại, trong lòng đầy chặt những suynghĩ về Nghiêm Lạc. Cô rất lo Boss sẽ sốt ruột tức giận, vạn nhất lại hại chosức khỏe, khiến bệnh tình càng nặng, vậy thì phải làm sao?

Cô đợi thêm một lát, bên ngoài hình như không còn độngtĩnh gì. Chúc Tiểu Tiểu đang cân nhắc xem có nên một mình chạy trốn không, thìcửa lớn phòng khách đột nhiên có tiếng nói.

Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng nấp vào phía sau cánh cửaphòng. từ khe cửa nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy cửa lớn mở ra rồi giọng nói củaMẫn Kỳ truyền đến, anh ta hình như đang nói chuyện với một gã đàn ông khác.Giọng nói của gã đàn ông kia rất lớn, ồm ồm: "Khốn nạn, một con nha đầu bịđánh thuốc mê rồi cũng để cho chạy mất, đây là chuyện gì chứ. Lạn Hà chết tiệt,muốn chơi đùa phụ nữ cũng không có chút bản Iĩnh, để người chạy thoát rồi, mẹnó chứ, tao rất muốn đá cho nó vài phát, hại các anh em bận không công cả nửangày".

Trong lúc nói chuyện, hai người đi vào trong phòng,Mẫn Kỳ vừa đóng cửa vừa nói: "Nó bị đá hỏng rồi, mày đá thêm vài cái nữavậy chẳng phải lãng phí sức lực sao. Mày không nhìn thấy sắc mặt của chị Nam à,những ngày sau này của nó chắc cũng chẳng tốt đẹp gì. Mày ngồi đi, tao vàotrong phòng cầm ra cho mày".

Kẻ có giọng nói ồm ồm kia mở tủ lạnh lấy đồ ra uống,rõ ràng hắn đến chỗ này không phải chỉ mới một, hai lần, Mẫn Kỳ đẩy cửa đi vàophòng, kéo ngăn kéo lấy ra một bao thuốc, anh ta tựa như không nhìn thấy ChúcTiểu Tiểu ở phía sau lưng, ánh mắt cũng không liếc qua một cái.

Gã kia vừa uống bia vừa đi vào trong phòng cùng, nhìnthấy bao thuốc đó mắt trưng ra ý cười nói với Mẫn Kỳ: "Ai da, chính lànhãn hiệu này, mày lấy ở đâu ra vậy".

"Một người anh em tặng, tao hút không quen, màycầm lấy đi."

"Được, được, vậy tao không khách khí nữa."

"Ngồi thêm một lúc đi, tao mua cơm hộp rồi, cùngăn nhé?"

"Không được, tao hẹn bọn Cẩu Tử rồi, mày phải giữbí mật giúp tao đây. Nha đầu chết tiệt đó đã chạy lâu như vậy rồi, chắc chắnchạy xa rồi, kẻ ngốc mới tìm kiếm ở những chỗ xung quanh đây. Tao liền lén lườibiếng một chút, quay về thì nói không tìm được."

"Không sao, mày đi đi. Lát nữa tao ăn xong cơm sẽđi tìm, cứ coi như đi bộ vậy, đến khi đó có động tình gì sẽ nói cho mày."

"Được, đáng mặt anh em đó, vậy tao đi nhé."Gã kia quay người liền đi ra ngoài, Chúc Tiểu Tiểu ở phía sau cửa căng thẳngnắm thật chắc súng, lo sợ bị hắn ta phát hiện. Kết quả hắn châm thuốc lên vuimừng rời đi, căn bản chẳng thèm nhìn đến cô một cái.

Mẫn Kỳ tiễn người xong, đóng chặt cửa lớn lại, đem hộpcơm mà mình mang về bày ở trên bàn phòng khách, gọi vào trong: "Ra ngoàiđi, không có ai rồi".

Chúc Tiểu Tiểu từ khe hở sau cửa nhìn ra ngoài mộtcái, lúc này mới đi tới. Mẫn Kỳ mở hộp cơm ra, nói: "Ăn cơm trước đã, mộtlát nữa tôi đưa cô đi".

"Vì sao anh muốn giúp tôi?"

"Tôi thích cô, lý do này được không?"

Chúc Tiểu Tiểu bặm môi: "Không tin".

Mẫn Kỳ cười cười: "Lẽ nào trông tôi không đủthành ý?".

"Các anh bắt tôi làm gì? Chị Nam là ai?"

"Không biết bọn chúng bắt cô muốn làm gì, bọnchúng không nói." Hai chữ bọn chúng, Mẫn Kỳ nặng nề nghiến lại, hình nhưkhông chịu đặt mình lẫn với đám người kia. "Chị Nam chính là Âm Yến Namcủa Âm gia, đệ nhất gia tộc trong giới hàng ma đại danh lừng lẫy, cô chắc đãnghe qua rồi nhỉ? Nhưng mà, cô ta từ sớm đã bị trục xuất khỏi gia tộc, tự làmmột mình.”

"Là cô ta?" Chúc Tiểu Tiểu cau mày:"Tôi từng gặp cô ta rồi".

Mẫn Kỳ đưa cho Chúc Tiểu Tiểu một đôi đũa, nói:"Rõ ràng cô ta rất muốn gặp lại cô".

Chúc Tiểu Tiểu nhận lấy đôi đũa, bảo Mẫn Kỳ: "Haimón này tôi đều không ăn được". Đậu đũa xào với sườn, ớt xanh xào thịt đềulà thịt lợn, cô không thể nuốt nổi.

"Cô còn kén chọn đồ ăn?" Mẫn Kỳ nhướn màylên vẻ ngạc nhiên: "Cô có biết hoàn cảnh của cô bây giờ không, vào lúc nàycó đồ để ăn là tốt lắm rồi, cô lại còn không biết xấu hổ? Mau ăn đi, ăn no rồimới có sức mà trốn".

"Tôi không thể ăn thịt lợn, sẽ bị nôn."

"Cô là người Hồi giáo?"

"Không phải, tôi chỉ không thể ăn thịt lợn."

"Vậy thì ăn thứ khác, còn có đậu đũa và ớt xanh.'7

"Những thứ đó cũng có mùi vị của thịt lợn."

"Bệnh kỳ quái gì vậy?" Mẫn Kỳ lẩm bẩm nói:'"Không ăn thì đổ đi". Anh ta vừa nói vừa gắp một miếng thịt nhét vàomiệng.

Chúc Tiểu Tiểu như giải thoát được gánh nặng, đặt đôiđũa xuống.

Mẫn Kỳ gắp một miếng sườn lên nhìn nhìn, nhỏ tiếngnói: "Em gái tôi thích nhất là ăn sườn".

"Anh có em gái? Vậy cô ấy biết anh làm chuyện xấukhông?" Chúc Tiểu Tiểu nói xong liền hối hận, cô lại không có đầu óc rồi,đang hy vọng người ta giúp mình chạy trốn mà lại đi nói những lời này.

Quả nhiên Mẫn Kỳ lừ mắt nhìn cô một cái, nhưng khônghề tức giận, chỉ nhạo báng nói: "Cô lúc nào cũng rất biết nói những lờihợp hoàn cảnh". Anh ta nhìn sự ngượng ngùng lộ ra trên mặt Tiểu Tiểu, bấtgiác cười cười: "Năm nó mười tuổi, đã chết rồi".

Chúc Tiểu Tiểu sững lại: "Xin lỗi".

Mẫn Kỳ nhìn cô chằm chằm: "Em gái tôi từ nhó đãrất có thiên phú, là người tư chất cao nhất trong Mẫn gia chúng tôi, bất luậnlà kết giới gì, nó đều có thể vừa nhìn đã phân biệt được, cực kỳ có năng lựctrong việc phát hiện pháp thuật gây ảo ảnh. Bố tôi nói, khi nó trưởng thành,nhất định có thể nắm giữ lệnh bài của Mẫn gia". Anh ta dừng lại một chút,giải thích: "Các thế hệ hàng ma của Mẫn gia chúng tôi, trong tổ huấn, cứmười năm lại có một cuộc thi về năng lực, nhà nào thắng được thì sẽ được quảnlý tổ nghiệp, gia sản của Mẫn gia. Bố tôi nắm giữ đã hai mươi năm rồi, đến thếhệ của chúng tôi đây, ông cảm thấy chắc chắn sẽ đến lượt em gái tôi",

Chúc Tiểu Tiểu bất giác chìm đắm trong câu chuyện,cảnh giác đối với Mẫn Kỳ cũng giảm xuống rất nhiều.

Mẫn Kỳ đưa cho cô một chai nước lọc: "Uống đi,không có gì đâu, cô phải uống nhiều nước, đi vệ sinh nhiều, thuốc mê mới tannhanh một chút". Anh ta tiếp tục nói: "Năm em gái tôi mười tuổi, danhtiếng của nó đã được truyền khắp trong gia tộc rồi. Một lần bố tôi đưa nó vàotrong núi huấn luyện đặc biệt, chiếc xe bị người ta động tay chân vào, haingười bọn họ đều qua đời trong tai nạn xe đó, năm ấy tôi mười một tuổi".

"Cuối cùng tìm ra được ai là hung thủkhông?"

"Là chú tôi." Mẫn Kỳ cười lạnh: "Lúctôi mười sáu tuổi cuối cùng mới xác định được là ông ta. Đáng tiếc tôi không cóchứng cứ nào dùng được trên mặt pháp lý".

"Vậy phải làm thế nào?"

"Tôi báo thù cho bọn họ." Những lời này MẫnKỳ nói ra rất bình thản, nhưng lại đè nặng lên trái tim Tiểu Tiểu. Anh ta thìra là có quá khứ như vậy.

"Tôi không tìm ra được kiếp trước của cô."Mẫn Kỳ ăn mấy miếng cơm rồi đột nhiên nói. "Cô có thiên phú phá kết giới,từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua trên người hàng ma sư nào. Kết giới làbản lĩnh mà chỉ Mẫn gia chúng tôi mới có. Tôi tra ngày sinh nhật của cô rồi, làhai tháng sau khi em gái tôi mất."

Chúc Tiểu Tiểu ngạc nhiên há hốc miệng ra: "Anhcho rằng tôi là chuyển thế của em gái anh?".

"Từ năng lực và thời gian mà nói, đích xác là cókhả năng này. Nhưng mà tôi không điều tra được số liệu kiếp trước của cô, nhờbạn bè lấy ngày sinh của cô để xem, cũng không tính toán ra được."

"Xin lỗi, tôi không phải là em gái anh."Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy thật không nhẫn tâm khi nói ra những lời này: "Sáukiếp liên tiếp của tôi đều là người bình thường, không có một chút quan hệ gìvới hàng ma sư".

Mẫn Kỳ ngẩn ra, rõ ràng rất thất vọng, nhưng vẫn cườicười: "Không phải thì không phảị".

Chúc Tiểu Tiểu lắp bắp hỏi: "Vậy tôi không phải,anh còn giúp đỡ tôi không?".

"Cô sợ tôi không giúp cô, vì sao vẫn bảo cho tôibiết cô không phải?"

"Anh yêu thương em gái mình như vậy, tôi khôngthể lừa anh."

Mẫn Kỳ nhìn cô hồi lâu, cười nói: "Cô không ăncơm, lát nữa không có sức chạy đừng có trách tôi. Tôi ra ngoài thăm dò tìnhhình, cô bây giờ cứ chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ đi".

"Đợi đã, à, hay là anh cho tôi mượn điện thoại,tôi có thể thông báo cho bạn tôi đến đón."

"Đón cô? Nhân tiện lại đón tôi vào trong nhà laosao?'" Mẫn Kỳ hừ một tiếng, trả lời dứt khoát: "Không được, tôi đưacô đi, đợi sau khi chúng ta tách ra cô thích tìm ai thì tìm".

Chúc Tiểu Tiểu bây giờ vẫn phải dựa vào anh ta cứumạng, không dám nhiều lời, thế là theo sự dặn dò của anh ta, lại uống thêm mộtchút nước, đi vệ sinh hai lần.

Qua một lúc lâu sau Mẫn Kỳ thăm dò quay về, nói là ÂmYến Nam đã đưa một ông già đi, cái người tên chị Hồng bắt cô về kia cũng rangoài làm việc rồi, còn lại đều không phải là nhân vật gì lớn lắm, là cơ hộitốt, thế là hai người liền xuất phát.

"Cô đi sát vào tôi, tôi sẽ giăng ảo ảnh quanhmình, người bình thường sẽ không nhìn thấy cô, nhưng vào lúc này e không giữđược lâu, hành động phải nhanh. Nếu như gặp phải pháp thuật cấp độ cao, thuậtche mắt đó cũng không dùng được. Đến khi ấy cô nghe theo khẩu lệnh của tôi màchạy, trà trộn vào trong đám người."

"Vậy anh sẽ làm thế nào?" Xảy ra chuyện liềnvứt bỏ anh ta chạy, thật không có nghĩa khí.

"Thân thủ của tôi tốt hơn cô, cô lo cho bản thânmình đi."

Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, cùng với Mẫn Kỳ đi xuốngdưới lầu. Trên đường quả thật gặp phải hai người, Chúc Tiểu Tiểu căng thẳngkhông dám thở mạnh, người cứng đờ ra đến mức đường cũng sắp không biết phải đithế nào. Mẫn Kỳ lại thản nhiên bình thường chào hỏi cười đùa với đối phương,giống như không có chuyện gì, đưa Chúc Tiểu Tiểu xuống đến lầu dưới.

Tuy rằng có chút hoảng sợ nhưng Tiểu Tiểu vẫn an toànlên được trên xe của Mẫn Kỳ, Tiểu Tiểu theo dặn dò của anh ta, bò vào ghế sautrốn, Mẫn Kỳ rất nhanh chóng lái xe đi.

Nhưng xe vừa mới đi được không lâu thì gặp phải mộttrạm kiểm soát giao thông ở đoạn đường trước mặt. Toàn bộ xe cộ trên đườngkhông thể ra vào được, còn phải theo một chiếc xe làm kiểm tra. Mẫn Kỳ thầm rủamột câu, tuy không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận thế nào, đối vớianh ta đều không có lợi.

Anh ta điều khiển xe định tìm đường khác, nhưng khôngngờ ở hướng ngược lại cũng chỉ có lối để từng chiếc xe qua một, ách tắc ghêgớm. Chúc Tiểu Tiểu bò lên cửa sổ len lén nhìn ra ngoài, đột nhiên hưng phấnnói: "Là đồng nghiệp của tôi, bọn họ đến tìm tôi rồi!". Mẫn Kỳ chánnản không lên tiếng, lại thấy trước mặt toàn là cảnh sát, anh ta rẽ về bên tráiđi vào một con đường nhỏ tạm tránh, không ngờ rằng lại trông thấy Âm Yến Nam.

"Âm Yến Nam và ông già đó cũng ở đây, bọn họchẳng phải đã đi rồi sao?"

"Vậy anh mau đi đi." Chúc Tiểu Tiểu vội nói:"Đừng để cô ta phát hiện ra anh".

"Điều đó tôi không sợ, dù gì cô ta cũng không còngiá trị lợi dụng nữa rồi, người cô ta dựa dẫm vào là Bắc Âm Vương, vậy tôi cũngchẳng cần phải cùng lăn lộn với cô ta nữa." Nói như thế, nhưng Mẫn Kỳ vẫnlái xe ra xa một chút, dừng lại ở một góc kín đáo, anh ta thật sự không muốnlăn lộn cùng Âm Yến Nam nữa, nhưng anh ta chưa chắc đã là đối thủ của cô ta,nếu tránh được thì vẫn nên tránh xa ra một chút.

"Ý anh là sao? Bắc Âm Vương, lẽ nào ông già đóchính là...?" Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy đồng nghiệp hàng ma sư quen mặt nàođó đang ở trong đội ngũ kiểm soát lùng tìm, lòng yên tâm hơn rất nhiều, lại cótâm trạng để buôn chuyện rồi.

"Có đến tám, chín phần mười chính là ông ta.Trong nạn của trời đất, giết thần diệt thế, Bắc Âm Vương lại không thể coi làngười của ma giới. Ông ta không thoát được khỏi kiếp nạn này, đối với tôi mànói cũng chỉ là một kẻ vô dụng, tôi phải tìm được một ma thần mới được."

"Anh biết điều này? Cho nên lúc đầu anh mới thảHậu Khanh ra, anh cho rằng hắn ta có thể giải được kiếp nạn diệt thế?"

"Hậu Khanh là ma thần duy nhất có thể chịu sựkhống chế của con người, lại có năng lượng lớn mạnh vô song mà tôi tìm được.Thần tộc suy thoái rồi, kiếp nạn diệt thế này, là phải giết thần, ma tộc tấtthắng. Nếu như chúng ta có thể khống chế ma, thì giữ được nhân loại. Chỉ đángtiếc, Hậu Khanh đã bị các cô tiêu diệt mất rồi."

Chúc Tiểu Tiểu đầu óc loạn lên, cái gì mà giết thần?Chỉ là quẻ bói, lý giải thế nào mà chẳng được. Vậy Diêm Vương có coi là thuộcthần giới không? Lẽ nào Boss cũng sẽ gặp nguy hiểm?

Cô nghĩ cái gì thì cái đó đến, vừa ngước mắt lên, TiểuTiểu liền thấy một chiếc BMW màu đen rất quen mắt lái đến trong con ngõ, chiếcxe dừng lại trước mặt bọn họ không xa, người từ trên đó bước xuống, không phảiNghiêm Lạc thì còn là ai?

Chúc Tiểu Tiểu mừng đến phát điên. Cô nhìn thấy NghiêmLạc xuống khỏi xe, liền đi về hướng Bắc Âm Vương và Âm Yến Nam. Toàn thân củaanh phát ra khí lạnh, từ rất xa đã khiến cho Mẫn Kỳ cảm thấy sống lưng mìnhlạnh toát run rẩy. Nhưng thấy bóng lưng này, trong mắt Chúc Tiểu Tiểu lại làtràn ngập nỗi bi thương.

Chúc Tiểu Tiểu không kìm được nữa, một tay đẩy cửa xera, lớn tiếng hét: "Boss!". Thân hình đã giống như một viên đạn laothẳng về phía Nghiêm Lạc.

Nghiêm Lạc nghe thấy tiếng gọi, không thể tin đượcquay phắt lại. Anh huy động tất cả nhân lực, mất bao nhiêu công sức mới tìmđược đến chỗ này. Vừa mới đi tới tòa nhà đó, chỉ tìm thấy sợi dây chuyền anhtặng cho Tiểu Tiểu mà chẳng thấy người đâu. Anh không dám nghĩ cô sẽ gặp bấtchắc gì, chỉ đành tiếp tục tìm kiếm khắp nơi. Tà khí của Bắc Âm Vương ngậptrong không gian, ông ta chắc hẳn đang ở gần đây, thế là Nghiêm Lạc đi đến để gặptrực tiếp Bắc Âm Vương, định sẽ nghĩ cách ép bọn họ giao người. Nhưng anh vạnlần không thể ngờ được, khi anh còn đang suy nghĩ xem phải ứng phó thế nào thìlại nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Tiểu.

Anh quay người lại nhìn thấy cô gái mà mình nhớ mong đanggắng sức chạy tới.