Heo Yêu Diêm Vương

Chương 29



Hậu Khanh nhìn thấy huyết chú đan, trong miệng phát ratiếng cười quỷ dị. Móng vuốt xương xẩu của hắn ta vươn dài ra, trước mắt chỉmuốn lấy được huyết chú đan.

Tay Mẫn Kỳ có chút run rẩy, trái tim hưng phấn đậpliên hồi, vì thắng lợi đang sắp đến mà có chút quên đi tất cả.

Một chiếc phi đao lao vụt tới, nhanh như chớp đâm vàocánh tay cầm hộp của Mẫn Kỳ. Mẫn Kỳ không phòng bị, kêu lên một tiếng thảmthiết, chiếc hộp trên tay rơi xuống đất. Biến cố này đổi lại là một tiếng rốngthống thiết của Hậu Khanh. Ở phía sau hắn, Huyền Thiên Ngọc Nữ và các phán quancũng đã đuổi đến, mọi người lại lần nữa cùng nhau tấn công.

Mẫn Kỳ không để ý đến vết thương trên cánh tay, nhanhchóng quỳ xuống nhặt bốn quả huyết chú đan. Tư Mã Cần chạy đến gần, phithân nhào về phía hắn ta, hai người quần nhau thành một khối.

Lúc này Chúc Tiểu Tiểu cũng chạy lên đến tầng ba mươi.Nhìn thấy Tư Mã Cần dưới kia yà đám người Smile trên này đều đang ở tình thếnguy cấp, nhất thời ngẩn ra, không biết nên giúp bên nào trước.

Sư huynh muội Huyền Thiên Ngọc Nữ, các phán quan vàHắc Bạch Vô Thường, mười người hợp lại cùng đánh nhau với Hậu Khanh cũng khôngchiếm được chút lợi thế nào, không chỉ bởi vì chỗ này chật hẹp, người nhiềutrái lại không tiện thi triển tấn công, càng bởi vì hai lần lúc trước không thểđâm vào được kết giới bảo vệ cơ thể của Hậu Khanh. Năng lượng của hắn ta tuykhông đạt đến đỉnh, nhưng cũng đủ khiến những người này không tấn công vàođược.

Hậu Khanh trong lúc giao tranh kịch liệt, tóc dài cuốnlại, lấy được một quả huyết chú đan vào lòng bàn tay, cặp mắt đỏ máu của hắn tavì hưng phấn mà rõ ràng càng lúc càng đỏ hơn. Mọi người vừa thấy liền hoảnghồn, nếu để hắn ta nuốt được huyết chú đan, chỉ sợ kết giới của Huyền ThiênNgọc Nữ cũng ngăn không nổi hắn ta nữa. Đến khi đó để mặc cho hắn ta chạy rangoài, e rằng nhân gian sẽ thành cục diện xác khô ở khắp nơi.

Hai người đệ tử của Huyền Thiên phái nhanh chóng nhàođến, bị Hậu Khanh đưa ngang móng vuốt quét ngã. Mắt nhìn thấy hắn ta nâng taymuốn nhét huyết chú đan kia vào miệng, Happy, Smile cùng vung tỏa liên ra, cuốnlấy cánh tay hắn ta kéo ra sau, nhưng lại bị hắn ta giơ tay vung một cái đậpvào tường. Thôi phán quan giương côn lao tới, mũi côn biến thành bút hình nónnhọn đâm thẳng vào yết hầu Hậu Khanh, nhưng còn cách khoảng năm mươi centiinetnữa thì bị kết giới bảo vệ cơ thể hắn ta ngăn lại. Huyền Thiên Ngọc Nữ duỗithanh kiếm dài, chém vào cánh tay cầm huyết đan của Hậu Khanh.

Chúc Tiểu Tiểu ở bên cạnh quan sát một hồi lâu cũngnhìn không ra được sơ hở của hắn ta. Lúc này cô nhiệt huyết dâng trào, toàn lựcxung kích nhảy lên trên tường, mượn lực nhảy, vút lên cao đâm một kiếm vào HậuKhanh kia.

Vào khoảnh khắc này, khi tất cả mọi người đang cùnglúc hành động, lưỡi kiếm dài của Huyền Thiên Ngọc Nữ "tang" một tiếngbị chắn lại ở ngoài kết giới bảo vệ cơ thể, mà lưỡi kiếm kia của Chúc Tiểu Tiểuở bên cạnh cô ta lại trực tiếp đâm xuống, "vút" một cái chém đứt cánhtay của Hậu Khanh.

Hậu Khanh quá bất ngờ, hắn ta đau đớn rống lên thảmthiết, cánh tay còn lại quét tới phía Chúc Tiểu Tiểu. Thôi phán quan cầm chắccây côn xoay ngang ra, vững chãi thay Chúc Tiểu Tiểu chống đỡ chiêu này. HuyềnThiên Ngọc Nữ một tay đập vào Hậu Khanh, hét về phía Tiểu Tiểu: "Đâm vàoyết hầu hắn!".

Happy, Smile phấn chấn tinh thần, lại thi triển tỏaliên kéo giữ Hậu Khanh. Chúc Tiểu Tiểu dùng hết khí thế phi thân lao đến, cánhtay đẩy kiếm đâm thẳng, thoáng cái đã đâm trúng mục tiêu.

Tất cả dường như đều dừng lại.

Khói nồng tản đi, Hậu Khanh cứng đờ đứng yên tại chỗ,Chúc Tiểu Tiểu thở dốc một hơi, rút kiếm ra, huyết dịch màu đen phun trào, bắnđầy lên người cô. Tiểu Tiểu như không có cảm giác gì, chỉ nhìn lên khuôn mặtkhô gầy xanh đậm kia của Hậu Khanh, ánh mắt đỏ máu đang nhìn cô, cứ nhìn mãi.

Sau đó, hắn ta đổ rầm xuống.

Huyền Thiên Ngọc Nữ lấy ra một chiếc hộp ngũ trận đồphong ấn, niệm chú trong miệng, tay bày ra chỉ quyết, đem Hậu Khanh kia hóa làmkhói nồng thu lại toàn bộ vào trong chiếc hộp.

Chúc Tiểu Tiểu đứng không vững nữa, chân mềm nhũn rangồi phịch xuống đất, nhất thời chỉ cảm thấy cánh tay và phần bụng bị thươnglúc trước toàn bộ đều cảm thấy đau đớn. Tay cô vẫn cứ run run, đâm kiếm vào yếthầu một người chân thực như thế, thật sự là việc đáng sợ quá mức. Dạ dày của côco thắt, cổ họng tắc nghẹn càng khó chịu.

Mẫn Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy biến cố này, chịu sự đảkích quá Iớn, anh ta cuối cùng bị Tư Mã Cần ấn nằm trên mặt đất, bị vặn ngượctay ra sau rồi còng lại. Mẫn Kỳ không ngừng vùng vẫy, nhìn Chúc Tiểu Tiểu, lớntiếng hỏi: "Cô là ai? Cô rốt cuộc là aì?".

Tư Mã Cần đá cho anh ta một cái, dùng sức lôi anh tađi. Huyền Thiên Ngọc Nữ tìm kiếm lục soát khắp nơi xung quanh một lượt, xácnhận không bỏ sót chút gì.

Smile đi đến đỡ Chúc Tiểu Tiểu dậy, luôn miệng hỏi côbị thương ở đâu. Tiểu Tiểu lắc đầu. Vào lúc này, cô chỉ muốn được nói chuyện tửtế với Boss, cô giết ma rồi, cô muốn báo cho anh, cô chỉ muốn được nói chuyệncùng với anh.

Smile đỡ cô đi vào thang máy, Huyền Thiên Ngọc Nữ ởphía sau gọi lại: "Heo Con, bây giờ muội đã hiểu rồi phải không? Muộichính vì sự nghiệp phục ma mà sinh ra, đừng để cái gọi là tình yêu làm mêmuội".

Chúc Tiểu Tiểu quay người lại nghiêm túc nhìn cô ta,trả lời: "Tôi chỉ biết một điều, nếu như không có chúng tôi, những ngườicủa Diêm Vương nhất phái mà cô khinh bỉ, muốn thu phục yêu vật kia, chắc chắnkhông thể dựa vào bản lĩnh của các cô".

Huyền Thiên Ngọc Nữ bị lời này của cô làm cho sữnglại, còn chưa kịp thay đổi sắc mặt, Chúc Tiểu Tiểu đã cùng với bọn Smile bướcvào thang máy rồi.

Công việc thu dọn tàn cục sau đó, Chúc Tiểu Tiểu khônghỏi qua nữa, cô được đưa về công ty kiểm tra vết thương trên người. Tiểu Tiểubị một đá rất nặng của Mẫn Kỳ, nhưng cũng may không gây ra nội thương. Chỉ cóđiều cánh tay và phần bụng của cô sẽ bị đau và tím mất mấy ngày. Chúc Tiểu Tiểukiểm tra xong, nhanh chóng đi tìm Ray hỏi: "Có tin tức gì của Bosskhông?".

"Có, nghe nói bọn họ thu phục được một ma thầnlớn."

Tiểu Tiểu nghe thế, vui mừng ra ngoài gọi điện choNghiêm Lạc nhưng vẫn thấy trạng thái tắt máy. Tiểu Tiểu quay lại hỏi: "Tạisao Boss vẫn tắt máy, anh ấy còn nói gì với anh nữa?".

"Tôi không trực tiếp liên lạc với Boss, tình hìnhlà do tổ làm việc bên đó thông báo." Ray nhìn bộ mặt khổ não của TiểuTiểu, không kìm được thở dài: "Tiểu Tiểu, cô mệt rồi, cả một đêm khôngngủ, cô nên nghỉ ngơi đi. Mau ăn chút gì, rồi quay về nhà ngủ bù. Cô đợt nàymấy lần ra ngoài làm nhiệm vụ, có ba ngày nghỉ bù, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, đợicô đến làm, lại có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh như núi băng kia của Boss. Đừnglo lắng cho anh ấy, bọn họ đánh thắng trận rồi, chuẩn bị khải hoàn quay vềđó".

"Ừm." Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn cảm thấy buồnbã không vui, công việc của Boss bên kia nếu thuận lợi như vậy, vì sao không mởđiện thoại chứ?

Cô ngồi ở vị trí làm việc nghĩ cả hồi lâu, không nhịnđược mở máy tính ra tìm vào nhật ký phân công công việc, nhìn thấy tên của tổhàng ma Boss đưa đi, tìm ra được khách sạn bọn họ ở.

Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng gọi điện đặt vé chuyến baysớm nhất, cô gửi Bát Bát cho Smile chăm sóc, nói mình muốn nghỉ ngơi mấy ngày,sau đó đeo ba lô lên, gọi một chiếc taxi chạy ra sân bay.

Trên đoạn đường, Tiểu Tiểu chẳng để ý đến cơn đau trêncánh tay và bụng, cũng chẳng cảm thấy đói, hoàn toàn không hứng thú với đồ ăntrên máy bay. Cô chỉ cảm thấy đầy một bụng lời muốn nói với Boss, nhưng cô lạikhông biết mình phải nói cái gì. Cô ngẫm nghĩ, suy xét cẩn thận, chỉ nghĩ tớichuyện làm sao để Boss mời cô ăn một bữa sang trọng. Cô vẫn chưa thể nói vớiBoss rằng cô nhớ anh, nếu không nhất định anh sẽ đắc ý.

Đúng rồi, cô chỉ nên nói cô đi nghỉ, vừa hay lại đếnthành phố C, trùng hợp lại ở cùng khách sạn thế này. Nhưng lý do đó có phải quákhô cứng không? Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, lại thấy vui vui.

Cứng thì cứng, kệ anh chứ, dù gì cô cũng đến rồi. Aibảo anh không nhận điện thoại, còn tắt cả máy. Cô muốn phạt anh mời cô ăn cơm,cô không mang theo quần áo, nhất định phải bắt anh đưa cô đi dạo phố mua quầnáo. Còn nữa, vé máy bay cũng phải giúp cô thanh toán.

Cô tính toán trên cả đoạn đường, phải nói với Boss nhữnggì, muốn anh cùng cô làm những chuyện gì. Cô chẳng để tâm đến tính tùy tiện củamình, cũng không nghĩ xem mình làm thế này có phải là hơi quá khích, không cânnhắc hậu quả không, trong đầu óc cô bây giờ chỉ toàn Boss là Boss.

Càng lúc càng đến gần anh rồi, cô càng nghĩ lại càngchờ mong, tim cô đập mạnh hơn, chỉ mong cho máy bay nhanh hạ cánh, nhanh nhanhhạ cánh!

Chúc Tiểu Tiểu vừa xuống máy bay liền chạy đến kháchsạn Khải Thái nơi Boss ở. Trong đại sảnh của khách sạn, mười mấy hàng ma sư đangngồi ở khu vực nghỉ ngơi vừa nghỉ vừa đợi lệnh. Bọn họ nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểuthì đều kinh ngạc: "Sao cô cũng đến đây?".

"Boss ở đâu?"

Mấy người nhìn nhau: "Chắc là phòng 1815".

Chúc Tiểu Tiểu không hề do dự, chạy thẳng lên tầngmười tám. Ở trong thang máy, cô nhìn những con số tầng lầu nhảy nhót, lòng vừacăng thẳng vừa hưng phấn, lát nữa gặp mặt câu đầu tiên phải nói gì đây? Hay là,chẳng nói gì cả, đợi anh nói trước, ừm, để xem anh phản ứng thế nào rồi sẽ tùycơ ứng biến. Dù gì nhiệm vụ ở đây cũng gần như kết thúc rồi, việc cô tới chắccũng không gây thêm phiền phức gì. Cô nhất định phải ì ra không đi, cứ xài hếtba ngày nghỉ rồi hẵng nói.

Chúc Tiểu Tiểu rất may mắn, lên đến tầng mười tám thìnghe thấy giọng nói của Tất Mặc Kỳ. Cô bịt miệng lại len lén cười, ở góc rẽhành lang thò đầu ra thăm dò. Tất Mặc Kỳ đang cau mày đứng một mình gọi điện,Chúc Tiểu Tiểu thấp thoáng nghe thấy anh nói: "Được, các cậu ở yên đó,đừng manh động, tôi lập tức đưa người qua".

Chúc Tiểu Tiểu đang đoán xem đầu dây điện thoại bênkia có phải là Boss không, Tất Mặc Kỳ đã phát hiện ra cô, anh kinh ngạc sảibước đến: "Heo Con! Sao cô lại ở đây?".

"Tôi đến tìm Boss." Đến nghỉ dưỡng thực sựcó chút chẳng đáng tin, Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng vẫn không nói như vậy được, chỉđành thú thật với Mặc Kỳ. Cô hỏi: "Boss ở đâu?".

A Mặc ngẩn ra, cúi đầu xuống, nói: "Nghiêm Lạc bịthương, nhưng không có gì đáng lo nữa, bây giờ đang nghỉ ngơi trongphòng".

"Bị thương?" Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng:"Có nghiêm trọng không? Có cần phải đi bệnh viện không? Chẳng trách anh ấykhông nhận điện thoại, tôi có thể vào thăm anh ấy không?".

A Mặc có chút khó xử: "Chúng tôi vừa mới giúp anhấy vận công trị thương, bây giờ anh ấy còn chưa có ý thức, nhưng mà đã khôngsao rồi, ngủ hai ngày là có thể tỉnh lại, cô đừng lo lắng".

"Tôi sẽ không làm phiền anh ấy nghỉ ngơi, tôi chỉmuốn nhìn anh ấy thôi, thật đó, tôi sẽ không làm ồn đến anh ấy, tôi còn có thểở bên cạnh chăm sóc anh ấy, cho tôi đi thăm anh ấy nhé." Tiểu Tiểu vô cùngsốt ruột, chẳng trách trái tim của cô thấp thỏm cả ngày làm thế nào cũng khôngyên tâm được, hóa ra anh thật sự bị thương. Cô tóm lấy cánh tay A Mặc cầu xin,nhất định muốn gặp Boss.

Tất Mặc Kỳ bị giày vò chẳng biết làm thế nào, chỉ đànhđưa cô đến phòng, mở cửa để cô vào trong. Căn phòng này vô cùng hào hoa, có mộtphòng khách rất lớn, rẽ vào trong mới là phòng ngủ. Tất Mặc Kỳ đến trước cửaphòng ngủ, trong chốc lát đứng sững lại. Chúc Tiểu Tiểu sớm đã không đợi đượcnữa, thò đầu qua bên cạnh anh nhìn vào trong.

Trên chiếc giường lớn ở trong phòng, Nghiêm Lạc đangnằm không một mảnh vải che thân. Một mỹ nữ tóc xoăn đang cầm khăn mặt nhẹ nhànglau thân thể cho anh. Mỹ nữ đó nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu và Tất Mặc Kỳ,"ối" lên một tiếng duỗi tay kéo chăn lại che đi phần từ eo trở xuốngcủa Nghiêm Lạc.

"A Mặc, sao anh đã quay về rồi, không phải là đilàm việc sao? Còn đưa một cô gái tới đây, phi lễ vật thị1, có biếthay không?" Ngữ khí của cô gái kia cho thấy cô ta rõ ràng vô cùng thânthuộc với A Mặc, đương nhiên căn cứ theo tình hình trước mắt mà nói cô ta đốivới Nghiêm Lạc chắc chắn cũng chẳng xa lạ gì.

1 Lờicủa Khổng Tử, ý nghĩa là: Không nhìn những thứ không hợp lễ.

Tất Mặc Kỳ hít một hơi, không dám nhìn biểu cảm củaChúc Tiểu Tiểu, chỉ muốn nói chút gì đó làm sáng tỏ sự việc: "Hồ Dĩnh, tôichẳng phải bảo cô không cần quan tâm anh ấy sao? Kệ anh ấy ngủ hai ngày làđược".

"Anh ấy khắp người đều là bùn đất vừa rồi vậncông lại toát đầy mồ hôi, anh ấy thích sạch sẽ như vậy, tôi lau qua cho anh ấythoải mái một chút. Yên tâm, thân thể của anh ấy tôi đâu phải chưa từng thấyqua, lau người thôi mà, chẳng có gì hết. Hơn thế nữa, anh ấy là vì tôi mới bịthương, nói thế nào thì tôi chăm sóc anh ấy cũng là việc nên làm." Hồ Dĩnhvừa nói vừa cười với Chúc Tiểu Tiểu, vị tiểu cô nương này mới vào biểu cảm đãkinh hãi bị tổn thương như vậy, cô ta không thể không để ý, đã có sẵn phòng bịrồi.

A Mặc vỗ trán, nhanh chóng giải thích với Chúc TiểuTiểu: "Hồ Dĩnh là Hồ tiên2, tôi và Nghiêm Lạc đều quen thân vớicô ấy. Sự việc lần này cũng may có cô ấy giúp đỡ, chúng tôi chế phục ma thầnBình Ế, nhưng không ngờ trong lúc hành động lại gặp phải mai phục tấn của mathần Ám Dạ, Nghiêm Lạc cứu cô ấy, cho nên bị thương một chút". Anh muốnđem sự việc nói cho rõ ràng, nhưng về phần câu nói đã nhìn thấy thân thể NghiêmLạc kia của Hồ Dĩnh, anh lại coi như không nghe thấy, hy vọng Tiểu Tiểu cũng cóthể tự động bỏ qua.

2 Hồtiên: Hồ ly tu luyện thành tiên.

Hồ Dĩnh nhìn Chúc Tiểu Tiểu, thái độ của A Mặc khiếncô ta cảm thấy thân phận của Chúc Tiểu Tiểu này không bình thường, nhưng tấmlòng của cô ta đối với Diêm Vương, mấy trăm năm nay thần giới, ma giới ngườingười đều biết, làm sao lại để tiểu nha đầu mới xuất hiện này có cơ hội cướpanh đi chứ? Cô ta cười thật tươi, vò khăn vào chậu nước bên cạnh, lại giúpNghiêm Lạc nằm nghiêng sang bên, bắt đầu lau lưng cho anh. Cô ta trêu chọc nóivới A Mặc: "Tôi rất thân với A Lạc, còn anh thì không thân lắm, anh đừngtự kéo thêm mình vào". Chữ thân kia, được giọng nói mềm mại của cô ta nhấnxuống mang hàm ý sâu xa.

Chúc Tiểu Tiểu từ đầu đến cuối không nói một lời, hếtsửng sốt lại đến sững sờ, đầu óc cô càng lúc càng trống rỗng. Cũng chẳng buồnđể ý đến phép lịch sự, cô không nói gì, quay lưng chạy xa khỏi căn phòng. TấtMặc Kỳ vội vàng đuổi theo: "Heo Con, Nghiêm Lạc với cô ta không phải làcái loại như cô nghĩ kia...".

“Tôi đâu có nghĩ gì. A Mặc, chẳng phải anh còn có việcsao? Mau đi đi. Tôi rất ổn, tôi đã nhìn thấy Boss, anh ấy không sao là tốt rồi.Anh đi làm việc của mình đi." Giọng nói của Chúc Tiểu Tiểu vừa bình ổn vừatrấn tĩnh, Tất Mặc Kỳ nhìn tới nhìn lui, trong lòng vẫn cảm thấy không chânthực. Nhưng điện thoại của anh lại vang lên, anh thở dài, thực sự phải nhanhchóng đi rồi, anh ngăn cửa thang máy, vội vàng nói với Chúc Tiểu Tiểu:"Tôi sẽ phái người đến chăm sóc Boss nhà cô, không để cho bọn họ đơn độc ởcùng nhau, cô chớ có hiểu lầm, nếu không thì mọi người chúng ta đều sẽ rấtthảm. Cô xuống dưới lầu đặt phòng, đợi anh ấy tỉnh rồi thì cùng nhau quay về.Tôi phải rất muộn mới có thể quay lại, cô nghỉ ngơi chút đi, hoặc là ra ngoàichơi cũng được...”

Chúc Tiểu Tiểu vẫy tay với anh: "Mau đi đi, tôicó phải là trẻ con đâu". Không phải trẻ con, cho nên cô mới phiền não vàkhó chịu như thế này.

A Mặc vào thang máy đã đi xuống dưới được một lúc,Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn đứng ngây tại chỗ, cô quay đầu lại nhìn cửa phòng củaBoss, cuối cùng xuống lầu rời khỏi khách sạn.

Lúc này đã gần năm giờ chiều, ánh tà dương hướng tây,sắc sáng vàng kim trải dài lên trên mặt đất, Chúc Tiểu Tiểu bước đi khôngphương hướng, cũng không có chút mục đích gì. Cô nhớ lại một ngày nào đó củanửa năm trước, cũng gần giống như lúc này, mưa lớn rất lớn, Boss vì cô đã mởmột chiếc ô ra, đưa cô đi vào Waiting, chị Mạn cho cô một cốc "Thời khắcgặp ma"...

Huyền Thiên Ngọc Nữ từng nói, lúc cô gặp ma, chính làthời điểm bắt đầu lại của vận mệnh.

Bọn họ thần thần ma ma, đều vẫn cảm thấy cô là một chúheo, nhưng không phải rồi, cô đã là Chúc Tiểu Tiểu.

Chúc Tiểu Tiểu hoang mang đứng trên đường lớn, cuốicùng nghĩ ra mình còn có một câu rất quan trọng vẫn chưa hỏi Boss. Cô muốn hỏi,anh thích là chú heo trước kia đó, hay là cô của bây giờ.

Ai nấy đều tìm kiếm trên người cô hình bóng chú heocon thần dũng sáu trăm năm trước. Cứ coi như mục đích của bọn họ không giốngnhau, thái độ không giống nhau, nhưng bọn họ đều trùng hợp với nhau ở một điểm,đó là vẫn coi cô như chú heo con năm nào, nhưng mà cô thực sự không phải.

Nhiều năm qua đi như vậy rồi cô đã chuyển kiếp luânhồi đến sáu lần, cô sớm đã không còn giống như trước kia nữa. Nếu như Boss chỉlà thông qua cô, để tiếp tục yêu thương chú heo tiên vô duyên vô phận của quákhứ, vậy cô sẽ phải làm thế nào? Nếu như cô càng ngày càng thích anh, nhưng anhlại phát hiện cô căn bản không còn giống như trước, không còn thích cô nữa, vậythì cô phải làm sao đây?

Thậm chí, từ trước đến nay cô còn chưa từng nghĩ qua,Boss cũng có quá khứ. Không nói quá xa xôi gì, chỉ cần xét trong sáu trăm nămnày, Boss ưu tú như thế tướng mạo lại xuất chúng, có qua mười mấy hai chụcngười bạn gái, thậm chí từng kết hôn rồi, cũng chẳng có gì kỳ quái cả. Cứ giốngnhư người con gái vừa rồi, lau người cho anh thản nhiên đến vậy, đó chẳng phảichuyện người bạn tốt nào cũng có thể làm.

Nếu như Boss thật sự có quan hệ thân mật với nhữngngười phụ nữ khác, vậy cô nên làm thế nào?

Từng vấn đề phải nghĩ cách làm thế nào này, giống nhưnhững móng vuốt sắc nhọn cào vào tim cô. Lê nào cô đã yêu Boss rồi? Như thế nàybiết phải làm sao? Yêu đương thật là một việc rất đau khổ.

Chúc Tiểu Tiểu trong đầu ngập tràn hỗn loạn, trải quahai mươi tư giờ đồng hồ không ngủ không nghỉ, bụng lại trống rỗng không chútthức ăn, ở nơi đây còn bị tổn thương tình cảm nghiêm trọng, cơ thể cô cuối cùngcũng không chống đỡ nổi nữa.

Trước mắt tối sầm, mọi thứ quay cuồng, Chúc Tiểu Tiểunhìn không rõ nữa, dụi dụi mắt, phát hiện hóa ra mình đang khóc. Đồ thần kinh,khóc gì mà khóc, mình vì lo lắng anh ấy gặp chuyện gì nên mới lặn lội đến đây,sau đó cũng chỉ bắt gặp một mỹ nữ ở bên cạnh bảo vệ, lau người cho anh ấy, cógì to tát chứ, Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, dù gì mình cũng đến để nghỉ ngơi, chỉđến để nghỉ ngơi...

Một người đàn ông đi đến, không cẩn thận đụng phảiChúc Tiểu Tiểu, cô đứng không vững, ngã phịch xuống đất. Lúc này đây giống nhưlà bị mở hết công tắc nước mắt, cô nhếch nhác lớn tiếng khóc oa oa. Chỉ có điềulần này, ngoại trừ việc thu hút ánh mắt của những người qua đường ra, thì khôngcó anh hùng nào đến cứu mỹ nhân cả.

Chúc Tiểu Tiểu cô đơn ngồi trên mặt đất khóc cho chán,đến tận khi màn đêm sắp bao trùm, cô mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vừa lạnh vừađói, lúc này mới bò dậy, lau khô nước mắt, tìm vào một nhà nghỉ gần đó.

Chúc Tiểu Tiểu không mang theo tiền mặt, nhà nghỉ dởhơi đó còn không cho dùng thẻ tín dụng, lúc này ngân hàng đã đóng cửa, máy rúttiền tự động ở bên ngoài lại bị hỏng. Chúc Tiểu Tiểu kéo cơ thể mệt mỏi đi quaba con phố mới tìm được một máy có thể rút tiền, lại đi qua ba con phố quay về,mua một phần phở xào bò, một chai nước suối ở quán nhỏ bên cạnh nhà nghỉ, cuốicùng cũng có thể ngồi trong phòng thở phào nghỉ ngơi.

Cô ngẩn ra một hồi, nhìn đèn đường sáng lên bên ngoàicửa số, nghe âm thanh của những chiếc xe lái đến, đầu óc trống rỗng, rất lâusau mới khôi phục được hồn phách muốn phấn chấn tinh thần.

Kỳ quái thật, bản thân mình lập đại công, giết được mavật, rõ ràng là chuyện nên vui mừng, bây giờ ở đây sầu thảm làm gì chứ, đúng làcó bệnh.

Chúc Tiểu Tiểu mở hộp ra, ăn một miếng phở thật to.Ừm, ăn cho no, ngủ cho đẫy, sáng dậy lại là một ngày mới. Quản việc heo conthần dùng của sáu trăm năm trước làm gì, cô chính là Chúc Tiểu Tiểu, chỉ làChúc Tiểu Tiểu mà thôi. Cô phải làm việc thật tốt, sống thật tốt, còn phải nóichuyện yêu đương ngọt ngào. Không yêu đương với Boss thì thôi, phải yêu đươngvới người đàn ông thích Chúc Tiểu Tiểu, phải yêu đương cùng với người đàn ôngkhông có quan hệ nam nữ lăng nhăng.

Chúc Tiểu Tiểu nuốt miếng thịt bò, lại gắp một miếngnữa nhét vào miệng, đợi đại kiếp của trời đất qua đi, cô còn phải kết hôn sinhcon, đến khi đó sẽ gọi bố mẹ quay về...

Cô còn chưa tưởng tượng linh tinh vớ vẩn xong thì mộtcơn buồn nôn bất giác trào lên. Chúc Tiểu Tiểu chạy vào phòng tắm, nôn khan lênbồn rửa mặt, rồi sau đó nôn hết tất cả những thứ vừa ăn ra ngoài, cứ nôn chođến khi ra cả nước chua, dạ dày co rút, toàn thân sụp xuống. Cô súc miệng nướclã rồi quay lại phòng, nằm lên giường, kéo chăn bọc lấy cơ thể, cuộn tròn lạico quắp như con tôm.

Cô biết rồi, thịt ở trong phở xào bò đó là thịt lợn,cô vừa rồi không chú ý ăn vào. Thật là gian thương, làm sao có thể lấy thịt lợntrộn lẫn vào thịt bò để bán chứ, cô thực sự đã quá xui xẻo mà!

Chúc Tiểu Tiểu không nén được lại khóc nấc lên, vì saolại xui thế này, cô rõ ràng mới làm một nữ anh hùng, quay đầu lại đã liên tiếpgặp xui xẻo. Cô càng khóc đầu càng đau, đau lắm, rất đau, cuối cùng mệt mỏitích tụ lâu ngày, ngủ thiếp đi, trước khi chìm vào giấc mộng, cô vẫn còn đangnghĩ, cô ghét Boss, rất ghét, rất ghét.

Ngày hôm sau Chúc Tiểu Tiểu ngủ đến tận chiều mớitỉnh, toàn thân cô vô cùng khó chịu, cánh tay đau, bụng đau, đầu cũng rất đau.Vào phòng tắm, cô soi gương mà giật thót mình. Cô gái ở trong gương kia trôngnhư bị ác linh chiếm thân vậy, sắc mặt vừa xanh vừa đen, hai mắt thì sưng húp,đến quỷ cũng không có bộ dạng xấu xí như thế.

Cô giận dữ dùng nước nóng rửa mặt, chạy ra đường muamột bộ quần áo mới, lại đến hiệu thuốc mua thuốc, sau đó tìm một nhà hàng gọicả đống đồ ăn đắt đến dọa chết người, còn gọi cả điểm tâm và kem sau bữa ănnữa, ăn đến mức dạ dày không còn nhét được bất cứ thứ gì, lúc này mới cảm thấylại được hồi sinh.

Quay về nhà nghỉ, Tiểu Tiểu tắm nước nóng, sau đó uốngthuốc, như phát cuồng, lấy dầu xoa vào cánh tay và bụng, xoa tới khi nóng rừngrực lên, đau đến chảy cả nước mắt, lúc này mới cảm thấy thoải mái. Sau đó, nằmxuống tiếp tục ngủ, kỳ nghỉ mà, tất nhiên phải dùng để ngủ.

Lần này Tiểu Tiểu ngủ thẳng một mạch đến buổi trưa ngàyhôm sau. Khi đó cô chậm rãi tỉnh dậy, chậm rãi trả phòng, chậm rãi ăn trưa, lạichậm rãi đi mua vé tàu hỏa, sau đó "rịch rịch rịch rịch" cả đoạnđường lắc lư ngủ quay về nhà.

Khi quay trở lại đến thành phố A đã là bảy giờ sángcủa ngày hôm sau, Chúc Tiểu Tiểu định về nhà mình một chuyến, tắm rửa thay đồ,vừa hay kịp quay lại công ty đi làm sau khi kết thúc kỳ nghỉ. Lúc này cô mớinhớ ra, quần áo thường mặc và các đồ dùng hàng ngày của cô, toàn bộ đều đã thudọn đặt trong thùng sau của xe ở công ty. Khi đó cô phải chuyển nhà, kết quảlại đúng lúc gặp phải vụ án ở khách sạn, vội vàng bận rộn quên cả việc chuyểnđồ lên tầng ba mươi chín phòng của Boss.

Như thế này cũng tốt, Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, cô cóthể lén lút chuyển hành lý quay về, sẽ không quá khó xử.

Cô không muốn chuyển đến sống cùng Boss, cô phát hiệncó rất nhiều sự việc mình đã nghĩ quá đơn giản. Có lẽ cô chính là cái đồ đángghét giả tạo lại phiền phức.

Câu chuyện của chú heo kia khiến cô rất cảm động,nhưng khi tất cả mọi người đều coi cô là Heo Con trước đây, cô lại không hềthấy vui mừng. Có thể xuyên qua kết giới hàng ma trừ yêu là chuyện tốt, nhưngnếu như mọi người lôi chuyện này ra cãi qua cãi lại, cô cảm thấy rất khôngthoải mái. Boss là người ưu tú, điều kiện vô cùng tốt, anh muốn ở cùng cô, thậtsự khiến cho lòng chuộng hư vinh của cô được lấp đầy. Nhưng cũng không biết từlúc nào đầu óc cô đã luôn chỉ có hình ảnh Boss, vậy mà giờ đây cô vẫn không cảmthấy hạnh phúc chút nào.

Tiểu Tiểu làm mặt quỷ nhìn vào trong gương: "ChúcTiểu Tiểu, mày chính là đồ heo ngốc, quỷ đáng ghét''. Đã phiền như thế thì dứtkhoát đừng nghĩ nữa, dù gì có công việc thì làm, có tiền lương thì lĩnh, sau đócứ theo duyên phận, tìm một người bạn trai. Tiêu chuẩn lựa chọn của cô trướcđây thật đúng, tìm một người đàn ông bình thường một chút, tính cách tốt làđược rồi. Tiểu Tiểu nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng người đàn ông trong đầu óc côlại vẫn là Boss.

Chúc Tiểu Tiểu liền ôm cái tâm trạng tự mình cho làrối bời này, lén lút mò đến khu để xe dưới lầu của công ty tìm hành lý, kết quảsau thùng xe đó lại trống không. Chúc Tiểu Tiểu vừa suy nghĩ xem là ai lấy hànhlý của cô đi, vừa đi lên lầu.

Mới vào đến phòng làm việc, Thư Đồng thấy cô liền cốtình làm bộ dạng kích động nước mắt ròng ròng khoa trương bổ nhào đến:"Tiểu Tiểu à, bạn yêu quý, cuối cùng cô lại xuất hiện rồi, cô còn nỡ quaylại à, chúng tôi sắp bị giày vò chết rồi, cứu mạng đi".

Thư Đồng mấy ngày trước vẫn luôn ra ngoài làm nhiệmvụ, hôm qua vừa mới về thì liền có lệnh khẩn lập tức quay lại công ty, mọingười phải toàn lực tìm kiếm Chúc Tiểu Tiểu mất tích.

Tiểu Tiếu nghe thấy trợn tròn mắt, chỉ vào mình:"Tìm tôi? Tôi đâu có mất tích".

"Điện thoại của cô đâu?7'

"Ở trong túi này.” Chúc Tiểu Tiểu vừa lật túi vừanói, nhưng bới cả nửa ngày cũng không thấy. Cô cố gắng nhớ lại, mình dùng điệnthoại khi nào, đã để ở đâu rồi?

Thư Đồng trừng mắt nhìn cô chẳng vui vẻ gì: "Đừngtìm nữa, điện thoại của cô bị trộm rồi, đến bây giờ cô vẫn chưa biết sao, thậtphục cô đó".

"Bị trộm rồi?" Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc háhốc miệng.

"Boss nói không tìm thấy cô, điện thoại tắt máy,liền báo công ty truy tìm tung tích định vị điện thoại của cô, kết quả tìm đượcmột tên trộm ở thành phố C. Hắn ta nói nhìn thấy cô ngồi trên đường khóc rấtđau lòng, chẳng hề đề phòng xung quanh, liền lấy cắp điện thoại trong túi củacô. Nghe nói suýt chút nữa Boss đã bóp chết hắn." Thư Đồng nhìn nhìn ChúcTiểu Tiểu, tiếp tục: "Sau đó Boss lại tìm thẻ tín dụng của cô, phát hiệncô rút một món tiền ở máy rút tiền tự động tại thành phố C. Anh ấy điều trachứng minh thư xem cô có từng đặt khách sạn hay đăng ký vé máy bay gì không,nhưng hoàn toàn không có. Boss đoán rằng cô đã bắt xe quay về, thế là hôm quacũng lập tức về luôn, nhưng không tìm thấy cô, liền đem chúng tôi ra thẩm tramột lượt. Anh ấy còn phái người đến bến xe tìm, xem lại bảng giám sát theo dõi,còn phái người tới cả tiểu khu nơi cô sống nữa".

Chúc Tiểu Tiểu nhếch miệng: "Vậy hôm nay tôi vừaxuống tàu thì liền bị tìm thấy rồi?".

"Đúng vậy, may mà tìm thấy rồi, chúng tôi mới cóthể thoải mái một chút, hôm qua tôi phải ngủ ở công ty đó, rất vất vả có biếtkhông? Tiểu Tiểu, cô bản lĩnh thật, còn khó tìm hơn của yêu quỷ nữa."

Chúc Tiểu Tiểu vừa định đáp lời thì điện thoại trênbàn reo lên, cô nhấc máy, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Nghiêm Lạc:"Em lên đây, tầng ba mươi chín".

"Vâng." Tiểu Tiểu trả lời, dập điện thoại,nói với Thư Đồng: "Tôi hơi khó chịu, cô giúp tôi xin nghỉ có đượckhông?". Cô cũng không đợi Thư Đồng đồng ý, đeo ba lô lên, vội vàng rờiđi.

Thư Đồng ở sau lưng hét với theo: "Cái gì? Khôngđược! Cô muốn hại chết tôi à, cô quay lại!".

Tiểu Tiểu giả vờ không nghe thấy, cúi đầu đi về phíathang máy, trong lòng cô có chút hoảng loạn, không phải nói anh cần ngủ haingày mới có thể tỉnh sao, sao mà quay về nhanh như thế?

Sau lưng cô có hai tổ hàng ma sư đeo trang bị cũngđang đợi thang máy, xem ra có nhiệm vụ phải đi làm. Mấy người quen mặt chào hỏicô, Chúc Tiểu Tiểu miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại, trong lòng sốt ruột mongthang máy nhanh đến.

Còn may cửa thang máy mới đó đã mở ra rồi, Chúc TiểuTiểu vội vàng xông vào trong, mười người đàn ông to lớn kia nối đuôi nhau đivào, thang máy trong thoáng chốc đã được nhét đầy. Chúc Tiểu Tiểu được tườngngười che chắn, có cảm giác an toàn. Cô dự định xuống tới lầu dưới sẽ chạy đi ngay,đợi đến khi cô chuẩn bị tốt tâm lý, nghĩ xong phải đối mặt với Boss như thế nàorồi hẵng nói.

Nhưng khi thang máy chuyển động, mọi người đều có chútngẩn ra, rõ ràng là thang máy đi xuống dưới, vì sao lại ngược lên trên? TimChúc Tiểu Tiểu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, gắng sức co rúm lại trong góctường.

Thang máy đừng lại ở tầng ba mươi chín, lúc Chúc TiểuTiểu cảm thấy không ổn, quả nhiên cô nghe thấy mười người kia đều hướng ra phíangoài thang máy cùng lúc lên tiếng cung kính gọi: "Boss".

Chúc Tiểu Tiểu không hề nghe thấy tiếng Nghiêm Lạc,con người đó mặt vẫn luôn luôn lạnh lùng, xem ra cũng chỉ gật đầu coi như chàohỏi, bây giờ chi hy vọng anh không phát hiện ra cô đứng ớ trong góc.

Đáng tiếc nguyện vọng nhỏ nhoi của cô rất nhanh chóng bịhủy diệt, Nghiêm Lạc không khách khí đi vào thang máy, mười tráng sĩ kia đươngnhiên liều mình chen về phía hai bên, dành cho Boss đại nhân một con đường rộngrãi. Chỉ một loáng, Boss đã đứng bên cạnh Tiểu Tiểu, bởi vì không gian chật hẹpnên hai người vai kề vai rất sát nhau.

Chúc Tiểu Tiểu không dám thở mạnh, cô cắn môi, cúi đầunhìn mũi giày của mình, không biết nên làm thế nào mới được. Bàn tay to lớn củaNghiêm Lạc đột nhiên duỗi ra, nắm lấy bàn tay cô. Chúc Tiểu Tiểu hơi hoảng,giật mình muốn rụt tay lại, nhưng một chút cũng không động đậy được. Thậm chíhễ cô vùng vẫy, anh lại càng nắm tay chặt hơn, khiến cô cảm thấy đau.

Chúc Tiểu Tiểu ngẩng lên nhìn, chỉ thấy khuôn mặtnghiêng và chiếc cằm của Nghiêm Lạc, anh đang nhếch khóe miệng mỉm cười vớimười người kia, bọn họ tạm biệt rồi lục tục rời khỏi thang máy, hóa ra đã quatầng một rồi, chỗ này là hầm để xe B2. Chúc Tiểu Tiểu chằm chằm nhìn cửa thangmáy đóng lại, sau đó bắt đầu đi lên trên.

Trái tim cô đập càng nhanh hơn, chẳng biết tại sao lạithấy sợ hãi. Bây giờ bốn phía không người, nhưng cô cũng không dám tranh luận.Cô ngước lên một cái, nhìn thấy ánh mắt u ám thâm trầm và rực cháy ngọn lửa tứcgiận kia của Boss.

Chúc Tiểu Tiểu là điển hình của loại người "nhiệthuyết thanh xuân", cứ dùng biện pháp mềm mỏng trấn áp, dịu dàng tấn công,cô sẽ tự mình xem xét phản tỉnh, tương đối dễ xử lý. Nếu như dùng chính sáchcứng rắn, cứng gặp phải cứng, còn nhũng nhiễu phiền hà, vậy tuyệt đối sẽ kíchđộng khả năng đấu trí của cô.

Đáng tiếc Nghiêm Lạc hai ngày này không tìm thấy cô,sốt ruột và lo lắng khiến tinh thần suy sụp đến cực điểm, khó khăn lắm mới đợingười quay về được. Vậy mà sau khi anh tìm thấy cô, cô lại quay người lén lútchuồn đi, điều này khiến anh tức giận đến nỗi suýt nổ tung, sớm đã làm chonhững lời giải thích anh nghĩ cả nửa ngày và những lời dỗ dành cô ném ra ngoàichín tầng mây rồi. Cuối cùng anh quyết định trực tiếp xuống dưới bắt người.

Người đã ở bên cạnh rồi, nhưng cô đến nhìn cũng chẳngnhìn anh một cái, tay cũng không muốn để anh nắm, trong lòng Nghiêm Lạc càngtức giận. Rõ ràng anh mới là người bị hại, anh hôn mê không tỉnh, đồ cũng bịngười khác lột sạch, cô đến một chút ý thức bảo vệ anh cũng không có. Theo nhưlời A Mặc, cô gái nhỏ này quay người cái thì liền đi, cũng không lo anh bịngười ta "sàm sỡ".

Được, cô có lý do tức giận, loại tình huống đó sợ làai gặp phải cũng đều sẽ cảm thấy phát hỏa. Có thể cô muốn mắt không nhìn, lòngkhông đau, nhưng tại sao cô không ngoan ngoãn ở lại đợi anh tỉnh dậy? Thành phốC đó, tất cả đều lạ lẫm, vậy mà cô dám chạy loạn lên, lại còn khóc lóc ỉ ôingay trên đường lớn, đến một chút phòng bị cũng không có, điện thoại bị trộmcũng không biết. Nếu như ví tiền, chứng minh thư cũng bị trộm mất, hoặc là gặpphải nguy hiểm gì thì phải làm sao?

Cái đầu heo của cô chẳng nhanh nhạy chút nào, căn bảnkhông biết chăm sóc tốt cho mình, khiến người ta chẳng yên tâm được. Khắp cáckhách sạn của thành phố C, anh đều đã phái người đi điều tra, chẳng chỗ nào cóđăng ký chứng minh thư của cô. Nha đầu này chắc chắn là nghỉ ở một nhà nghỉ vớvẩn nào đó điều kiện không tốt lại không an toàn.

Nghiêm Lạc càng nghĩ càng tức giận, không nhịn đượchung dữ nhìn cô, giá mà có thể nhìn tới khi cô biến thành người tí hon, anh sẽbỏ cô vào trong túi để bất kỳ lúc nào cũng có thể mang theo.

Chúc Tiểu Tiểu vốn vẫn còn hoảng hốt, e sợ, nhưng thấyBoss cứ nhìn mình mãi không thôi thì lại bừng bùng tức giận. Dựa vào cái gì màhung dữ với cô, người làm chuyện sai đâu phải là cô. Cái người cùng với ngườikhác câu câu kết kết, bị người ta sờ qua sờ lại cũng chẳng phải là cô. Hai ngàyhôm nay cô đã đủ xui xẻo rồi, còn phải quay lại nhìn khuôn mặt hung dữ của anh.Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ lại càng tức giận, gắng sức rút tay mình ra ngoài.Nghiêm Lạc đương nhiên không buông. Chúc Tiểu Tiểu phát tiết bàn tay còn lạivéo vào cánh tay anh, kết quả bàn tay đó liền bị anh tóm nốt.

Chúc Tiểu Tiểu cắn răng, duỗi chân ra đá, đánh nhau ởtrong thang máy giống như trẻ con vậy.

Nghiêm Lạc đương nhiên không đáp trả, ngoại trừ việcgiữ chặt hai tay của cô, còn phải cẩn thận khống chế lực đạo để không làm cô bịthương, chân vẫn cứ cứng đơ cho cô đá mấy cái, không hề kêu đau.

Cuối cùng đã đến tầng ba mươi chín, Chúc Tiểu Tiểu cochân khom eo, vùng vằng không chịu ra khỏi thang máy, chỉ thiếu nước ngồi phệtxuống đất. Nghiêm Lạc vừa tức vừa buồn cười, suýt chút nữa không giữ được vẻmặt nghiêm túc. Anh khom mình xuống, thò tay ôm lấy phần eo của Tiểu Tiểu, đưacô ra khỏi thang máy.

Tầng ba mươi chín không có cửa, ra khỏi thang máy hoàntoàn là địa bàn của Nghiêm Lạc. Chúc Tiểu Tiểu bị anh ôm, còn muốn duỗi chân rađá anh. Nghiêm Lạc đi vào trong phòng, ném cô lên chiếc sofa lớn. Tiểu Tiểu vừamới có được tự do, liền nhảy dựng lên, hất đám tóc lòa xòa trước mặt ra, ngẩngcao đầu, hung dữ nhìn Boss.

Vừa trải qua một trận vẫy vùng, mặt Tiểu Tiểu đỏ bừnglên, cặp mắt to sáng khác thường, lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng có thể coilà khí thế vô cùng.

Nghiêm Lạc khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn cô:"Đánh anh thì đánh thoải mái thế sao lúc anh bị người khác thất lễ, khinhmạn, em lại như con rùa rụt đầu bỏ trốn vậy?".

Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe thấy, mặt càng đỏ hơn, lớntiếng hét: "Anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng anh và cô ta quanhệ không bình thường. Cái gì mà bị khinh mạn, nếu như bọn anh không có gì, côta sao dám tùy tiện lột quần áo của anh? Ngay cả khi em và A Mặc bước vào, côta cũng vẫn thản nhiên như vậy".

Anh còn dám làm bộ làm tịch trách cô, xí xí xí! TiểuTiểu chỉ cảm thấy cơn tức giận đang xông thẳng lên đầu, cô vẫn còn chưa tìm anhđể tính sổ, đồ trăng hoa đáng chết, đàn ông có bề ngoài đẹp đẽ đều không đángtin, anh cùng với cô gái khác mập mờ ám muội, lại còn dám trách cô.

Cô lao đến, mạnh tay đấm cho Nghiêm Lạc mấy cái, Bossthối tha, cô ghét anh, cô ghét anh!

Rõ ràng nói đi làm việc công, thực tế là đi gặp ngườitình, còn bị cô bắt quả tang. Bây giờ lại dám trách cô, dựa vào cái gì mà tráchcô? Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ rổi bổ sung hai cái đá nữa. Anh nói đúng, cô làmgì phải chột dạ, cô cũng không phải cái kẻ làm chuyện xấu kia. Nếu phải nói rõ,xem ai mới cần phải nói rõ với ai.

Nghiêm Lạc giãn lông mày ra, Heo Con ngốc này, thật sựlà dám động thủ với anh, hơn nữa còn xuống tay rất nặng. Anh bị đánh cũng đau,nhưng trong lòng lại thấy rất hưng phấn. Cô đang để ý đến anh, còn để ý nhiềuhơn cả những gì anh có thể kỳ vọng, anh cười vì sự vui mừng này.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy nụ cười của anh, trong lòngcàng tức giận. Vì sao người buồn bã lại chi có mình cô, rõ ràng là anh nóithích cô, muốn ở cùng với cô, tại sao cô phải tức giận thành ra thế này, cònanh lại vẫn có thể vui mừng được. Nếu như đổi lại là anh tức giận cô, cô chắcchắn sẽ vô cùng lo lắng. Điều này nói lên cái gì chứ? Điều này nói rõ Boss cănbản không thích cô đến mức như cô tưởng tượng.

Là cô tự thích, tự đa tình rồi, cô cho rằng cứ coi nhưanh thông qua cô tìm thấy được hình ảnh heo con, vậy cũng nên là thứ tình cảmrất sâu đậm mới đúng, nhưng căn bản lại không phải thế. Nhìn khuôn mặt đangcười đáng ghét của anh, cô giống như kẻ mất trí vậy. Ngồi máy bay cả quãngđường xa xôi đi tìm anh, kết quả lại nhìn thấy người con gái khác tuyên bố chủquyền đối với anh, sau đó còn gặp phải bao nhiêu sự việc xui xẻo, cô đã buồn bãđến thế này, nhưng anh lại vẫn thoải mái mà cười được.

Chúc Tiểu Tiểu mấy hôm nay tuyến nước mắt vô cùng phátđạt, chỉ ngẫm nghĩ thôi thì nước mắt liền chảy ra rồi. Lần này nụ cười củaNghiêm Lạc không còn giữ nổi trên mặt nữa, anh kéo Tiểu Tiểu vào lòng:"Chuyện gì vậy? Rõ ràng anh mới là người bị đánh mà, em đánh người vì saocòn khóc?".

Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, chỉ ra sức khóc, bôi toànbộ nước mắt, nước mũi lên người Boss. Nghiêm Lạc thầm thở dài, dung túng cho sựtrả thù nho nhỏ của cô đối với mình, vỗ vào đầu cô, cuối cùng bắt đầu giáithích: "Hồ Dĩnh đó là Hồ tiên, bọn anh quen nhau hơn bốn trăm năm rồi. Côta đích thực là có ý với anh, trước kia, khi em còn chưa quay lại bên anh, bởivì quan hệ công việc nên anh thỉnh thoảng cũng có gặp gỡ cô ta. Hồ tộc của côta có rất nhiều tai mắt trong nhân gian, hơn nữa luôn có thể lấy được những tintức tình báo khó kiếm, cho nên bọn anh có chút hợp tác trên công việc. Nhưnggiữa bọn anh không phải cái loại quan hệ như em nghĩ kia. Heo Con, từ khi emtrở lại, anh không còn để ý bất kỳ người phụ nữ nào khác. Trước đây anh đã từngđồng ý với em, bây giờ cũng như vậy, anh chỉ có một mình em".

Chúc Tiểu Tiểu khịt khịt mũi, nhận lấy giấy ăn anh đưađể lau mặt, nghiêm chỉnh ngồi lên sofa, nói: “Trước đây anh không phải đồng ývới em, anh vốn đồng ý với heo con kia, không phải là em".

Nghiêm Lạc sững lại, nhìn vào đôi mắt Chúc Tiếu Tiểu,anh không hiểu, điều này có khác biệt sao?

"Boss, nếu như em không phải là chuyển thế củachú heo đó, anh có còn thích em không?"

Nghiêm Lạc đương nhiên không có cách nào trả lời, anhvẫn luôn nhìn theo cô, nhìn đến mấy kiếp rồi, chính bởi vì cô là heo con củaanh. Cứ coi như nói không nghe được, sờ không chạm đến, nhưng anh vẫn muốn nhìnthấy cô, đó là một loại nhu cầu về mặt tinh thần. Cũng giống như có người thíchxem ti vi, có người thích chơi game, có người thích đồ ăn ngon, còn anh, chỉthích nhìn thấy cô.

Nếu như cô không phải là heo con chuyển thế, chỉ làmột cô gái trong chúng sinh đông đúc, anh sẽ không nhìn thấy cô, không nhìnthấy đương nhiên sẽ không thích cô, nhưng lời này anh thực sự không dám nói.Trực giác nói cho anh biết, nếu như anh nói ra, hậu quả nhất định sẽ là chuyệnanh không thể tiếp nhận nổi.

Chúc Tiểu Tiểu không có được câu trả lời, đổi sang mộtphương thức hỏi khác: "Vậy nếu như chúng ta tiếp xúc lâu như vậy rồi, anhphát hiện ra em căn bản không giống như heo con đó, anh có còn thích emkhông?".

"Heo Con, em làm sao vậy?" Anh bắt đầu thấpthỏm.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn vào mắt anh, nỗi bất an và thấtvọng trong lòng đang lớn dần lên.

"Em không phải là heo con, em là Chúc Tiểu Tiểu.Boss, em không tu luyện thành tiên, em chỉ là một người bình thường, không phảilà hình người chú heo đó hóa thành. Cứ coi như em còn có năng lực xuyên qua kếtgiới, nhưng tất cả những thứ khác của em, đều không giống heo con đó. Em nhỏmọn, em giả tạo, em thích suy nghĩ lung tung. Em chuyên tâm nhưng chẳng làmđược việc gì. Em không dám cưỡng hôn anh trước mặt mọi người. Em sẽ không hồ đồđến mức, rõ ràng biết anh không yêu em, sau khi bị đưa vào trong đại lao cònmuốn tiếp tục yêu anh. Em chưa từng tưởng tượng được mình sẽ cao thượng tới mứccó thể vì anh mà từ bỏ sinh mạng. Nếu như anh và Cửu Thiên Huyền Nữ cùng dỗdành lừa em bái sư học nghệ, chỉ là để em ra chiến trường, em nhất định sẽ mộtchân đá văng sư môn, sau đó quay lại đánh nhau với anh."

Chúc Tiểu Tiểu một hơi nói ra toàn bộ những lời muốnnói: "Em thích hư vinh, yêu cái đẹp, hay tính toán, em căn bản không phảilà chú heo con các anh nói kia. Em không có sự ôn hòa thuần hậu của nó, khôngcó sự dũng cảm của nó, cũng không có nghị lực và lòng kiên trì giống nhưnó". Quan trọng nhất đó là, em không yêu anh nhiều như chú heo đó, cô vốnmuốn nói như thế nhưng phát hiện ra nói thế nào cũng chẳng ra lời được.

Hai người yên lặng nhìn nhau. Nghiêm Lạc cảm thấy đáylòng lạnh ngắt, anh lại nghe thấy Tiểu Tiểu nói: "Boss, em nhìn thấy côgái kia thân mật với anh như vậy, em...".

Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc giốngnhư bình thường của Nghiêm Lạc, cô không thể đoán được trong lòng anh đang nghĩgì, đắn đo rồi lại đắn đo, cuối cùng vẫn nói: "Boss, em nghĩ, chúng tathực sự không hợp nhau. Xin lỗi, em không muốn làm bạn gái của anh".

Nghiêm Lạc im lặng, anh không biết nên nói gì mớiđược. Những chuyện liên quan đến yêu đương, tuy anh sống hơn ba nghìn năm rồi,nhưng lại không phải là tay lão luyện, lời lẽ ngọt ngào anh căn bản chưa từngnói qua. Trước đây đều là Heo Con biểu thị tình yêu với anh, là Heo Con vẫnluôn trông mong anh, là Heo Con ở bên cạnh anh, cười với anh, chỉ cần anh duỗitay ra, đã có thể ôm được cô rồi.

Nhưng nếu như có một ngày Heo Con nói cô không muốnyêu anh nữa, vậy anh phải nói gì? Anh không biết. Anh chỉ cảm thấy trái timmình đang đập rất mạnh.

Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc, buồn bã và nặng nề, cô cúiđầu đi ra ngoài, khi đi qua bên người anh thì bị anh một tay kéo lại. Anh nắmlấy tay cô, nhưng không nói gì. Tiểu Tiểu có chút hoảng hốt, hai người im lặngđứng một lát.

Cuối cùng Nghiêm Lạc lên tiếng: "Heo Con, em cóbiết, lúc đầu sau khi anh đưa em đến đường luân hồi, Cửu Thiên Huyền Nữ đã hạđộc chú gì với anh không?".

Chúc Tiểu Tiểu lắc đầu, tuy không hiểu rõ vì sao lúcnày anh lại nói đến chuyện đó, nhưng nghe thấy Boss bị hạ độc chú, cô vẫn rấtcăng thẳng. Trong câu chuyện A La viết cho cô kia, chuyện hạ chú chỉ được viếtqua, không kể tường tận, cho nên cô vẫn chưa rõ lắm.

Nghiêm Lạc nói tiếp: "Bà ấy nguyền rủa anh khôngthể nói chuyện với em nữa, không cách nào tiếp xúc, không cách nào để hôn, anhvà em, mãi mãi không thể gần gũi với nhau được".

Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc há hốc miệng, ngẫm nghĩ hồilâu rồi nói: "Làm sao vậy được? Chúng ta vẫn luôn có thể nói chuyện, cũngcó thể chạm vào nhau, chúng ta bây giờ còn đang nắm tay". Vì để chứngminh, cô còn lắc lắc bàn tay bị Nghiêm Lạc nắm Iấy.

“Đó là bởi vì em, Heo Con. Mấy kiếp trước em mớichuyển thế, anh đều đã đi tìm em, anh đối diện với em, thực sự một câu cũngkhông nói ra được, anh muốn chạm vào em, tay lại xuyên qua cơ thể của em. Cứnhư vậy hết kiếp này đến kiếp khác. Sau đó, anh mới hết lòng tin, chỉ cần đứngtừ xa nhìn em là được rồi. Nhưng ở kiếp này, chúng ta có thể ở cùng nhau, tấtcả chính bởi vì em."

Nghiêm Lạc duỗi tay ra xoa khuôn mặt đang không hiểuchuyện gì của Chúc Tiểu Tiểu: "Chúng ta nói với nhau câu đầu tiên, lần đầutiên tiếp xúc, đều do em bắt đầu trước".

Chúc Tiêu Tiểu cau mày cố gắng nhớ lại, là cô gọi điệnthoại cho Boss, câu đầu tiên đó, đích thực là cô nói. Cô ở trong thang máy bịác linh tấn công, Boss muốn đón lấy khi cô sắp ngã xuống đất khi đó cô cảm thấymình xuyên qua cánh tay của anh, cho rằng là ảo giác, sau đó là cô thử thăm dòsờ vào cánh tay anh, chứng thực có thể cảm giác thấy sự tiếp xúc thật sự.

Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại tất cả, không kìm được, trợntròn mắt lên. Nghiêm Lạc kéo cô lại gần, cúi đầu xuống, từ lừ hướng đến, kề gầnvào đôi môi của cô: "Chứng thực thêm một lần nữa, em sẽ biết được, nhữngđiều anh nói là thật''.

Môi của anh ở gần cô như vậy, Chúc Tiểu Tiểu căngthẳng lùi ra sau, nhưng bàn tay to lớn của anh đã giữ lưng cô lại, để cô muốntránh cũng chẳng thể tránh được. Cô nghe thấy Nghiêm Lạc nói với mình: "Đừngsợ, anh chẳng thể làm gì được em đâu".

Hơi thở của anh phả vào mặt cô, gần đến mức khiến côcó thể thấy rõ ngay cả hàng mi của anh, cô cứng đơ nhìn môi anh ép xuống, tráitim đập dữ dội, mặt bắt đầu nóng lên.

Rất lâu sau, Nghiêm Lạc cứ ép như thế trên môi của côkhông hề động đậy, Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng phản ứng lại được, nếu như dựa vàothị giác thì đúng là bọn họ đang hôn nhau, nhưng dựa trên xúc giác, môi của cô,một chút cảm giác cũng không có. Nghiêm Lạc cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắtanh sâu thẳm, cảm xúc ở trong đó như chèn ép khiến trái tim cô phát đau.

"Anh không hôn được em, Heo Con. Nếu như anh cóthể lựa chọn, anh thực sự hy vọng mình chưa từng nhớ nhung em." Anh đưatay thay cô vuốt lại mái tóc, nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục nói: "Nếunhư em không phải là chuyển thế của chú heo con ấy, anh sẽ không nhìn em, nhưngmà khi anh nhìn thấy em, anh biết em không phải là heo con năm đó. Như thế này,em có thể hiểu không?".