Heo Yêu Diêm Vương

Chương 23



Cả ngày hôm nay không xảy ra chuyện gì. Đến tối một bộphận sinh viên chuyển ra ngoài, tòa nhà trong chốc lát yên tĩnh hơn rất nhiều,không khí lại càng lạnh lẽo u ám quái dị.

Lúc sẩm tối, Chúc Tiểu Tiểu có nhận được tư liệu liênquan đến Hoắc Nhã. Hoắc Nhã năm lớp Mười một đã từng bệnh nặng, bệnh viện chữamãi vẫn không khỏi. Sau đó bố mẹ Hoắc Nhã cho rằng con gái bị trúng tà đã tìmmột nữ vu sư đuổi ma chữa cho cô ấy, không ngờ lại thực sự chữa khỏi được bệnh.Sau đó Hoắc Nhã nỗ lực học tập, thi vào được trường đại học này. Nghe ra thìngoại trừ lý lịch cô ấy từng bị yêu ma quấy nhiễu, những thứ khác đều không cógì bất thường.

Cả buổi tối Hoắc Nhã đều không ở trong ký túc xá, côấy nói với Chúc Tiểu Tiểu là cùng bạn ra ngoài tìm phòng ở. Chúc Tiểu Tiểu vàTiết Phi Hà, chị Trần ba người lại phân chia đi kiểm tra ở trong tòa nhà, cònnhững cho ngoài vườn trường thì là người khác phụ trách.

Chín giờ rưỡi tối, Chúc Tiểu Tiểu vừa mới xem đồng hồ,đang nghĩ không biết Bát Bát bây giờ như thế nào, có phải chịu lạnh hay không,có bị đói bụng hay không? Lúc này điện thoại vang lên, Chu Duệ nói ngắn gọn mộtcâu: "Mở thiết bị liên lạc".

Chúc Tiểu Tiểu vội vàng mở ra, nghe thấy Tư Mã Cầnnói: "Ký túc xá mới của trường xuất hiện rất nhiều ác lính, đang đối đầuvới người của chúng ta rồi. Nhất định có kẻ đã cất giấu bọn chúng, một ngàychưa tìm ra người này, sự việc sẽ còn chưa kết thúc".

Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà đều trả lời, Chu Duệ dặndò bọn họ bắt đầu từ bây giờ không được tắt máy liên lạc, duy trì liên lạc cùngvới phòng điều khiển giám sát.

Bọn Tư Mã Cần đi khai chiến với ác linh rồi, Chúc TiểuTiểu ở lại trong ký túc xá bên này không giúp được gì, trong lòng có chút lolắng. Cô lại chạy đến phòng chứa nước mấy vòng, hy vọng còn có thể gặp đượclinh hồn kêu cứu với cô kia, trước mắt đây là manh mối duy nhất cô có thế cóđược. Nhưng bởi vì phải chuyển ký túc xá, có mấy bạn học tranh thủ thời giantắm gội giặt giũ, phòng nước lúc nào cũng có người, Chúc Tiểu Tiểu không có cơhội được ở một mình trong đó, đương nhiên cũng không thế nhìn thấy linh hồnkia. Mọi người dốc sức tìm kiếm Bát Bát và con mèo yêu, cũng vẫn không thấy bấtkỳ tung tích nào.

Sắp đến mười giờ tối, là thời gian tắt đèn. Chúc TiểuTiểu chẳng thu hoạch được chút gì đành quay lại phòng 403. Nhưng khi cô mở cửaphòng ra, lại nhìn thấy giữa phòng, có bóng sáng kia đang đứng, nó vẫn như vậy,chỉ đứng đó, bất động.

Chúc Tiểu Tiểu vội vàng khóa cửa, Hoắc Nhã vẫn chưavề, vừa hay cô có thể thu lại linh hồn này mà không gây kinh động đến ngườikhác. Chúc Tiểu Tiểu lấy bình dẫn hồn ra, linh hồn đó động đậy, nhưng khôngchạy.

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy nó không có ác ý, lúc ở trongphòng nước nó muốn tiết lộ với cô điều gì vậy? Nếu như có thể nói chuyện thìtốt rồi. Bây giờ bọn Tư Mã đã khai chiến, bọn họ cần có tình báo.

Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ nói: "Cô nói muốn tôicứu cô phải không? Tôi có thể đem thu cô vào trong bình này, đưa đi siêu độ, côcó đồng ý không? Nếu như đồng ý, cô hãy di chuyển về bên phải, không đồng ý thìdi chuyển về bên trái".

Linh hồn kia di chuyển về bên phải, nhưng lại lập tứcdi chuyển về bên trái.

Có đồng ý hay không? Đây là ý gì chứ?

Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ lại hỏi: "Những người bịchết trong tòa nhà này là do cô hại phải không? Đúng thì sang bên phải, khôngđúng thì sang bên trái".

Linh hồn đó di chuyển về bên trái.

"Vậy đó là ai làm?" Nói xong câu này, ChúcTiểu Tiểu liền cảm thấy mình ngốc quá, linh hồn này thực sự không có cách nàođể nói chuyện với cô, hỏi như vậy thì đúng là mất công.

"Cô là Sử Cầm?" Đổi một câu hỏi khác, ánmạng sáu năm trước nữ sinh bị hại sớm nhất và sau đó cùng chết với tên tội phạmcưỡng hiếp kia, là cô ta phải không?

Linh hồn di chuyển sang bên trái, không phải.

Vậy cô ta là ai? Lẽ nào là một trong số những nữ sinhbị hại? Chúc Tiểu Tiểu hỏi, linh hồn di chuyển sang bên trái, vẫn là khôngphải.

"Cô có biết chuyện những nữ sinh tự sát là ai làmkhông?"

Lần này linh hồn di chuyển về bên phải. Tiểu Tiểu vuimừng, vội nói với Chu Duệ: "Có đầu mối, linh hồn này biết hung thủ làai".

Chu Duệ trả lời: "Ở bên đó không có cách nào xửlý, cô hãy thu nó lại, bảo người đưa về công ty thẩm vấn".

Chúc Tiểu Tiểu vừa muốn đồng ý, ngoài cửa lại truyểnđến tiếng mở khóa, linh hồn đó hốt hoảng chạy tới trốn sau lưng cô. Chúc TiểuTiểu giật thót mình, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo u ám. Nhưng linh hồn kia chỉtrốn thôi, không hề tấn công, điều này khiến Chúc Tiểu Tiểu bình tâm trở lại.

Ma mà lại sợ người, linh hồn này đúng thật là rất lạ.

Hoắc Nhã đẩy cửa vào, thấy Tiểu Tiểu đứng đó, cảm thấykỳ quái hỏi: "Cậu đang làm gì vậy? Mình còn cho rằng cậu ngủ rồi, sao lạikhóa cửa thế?". Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn chưa kịp trả lời linh hồn kia ở saulưng đã chạy như bay.

Chúc Tiểu Tiểu trong lòng lo lắng, sợ manh mối duynhất này biến mất. Nhưng Hoắc Nhã đột nhiên lại ôm bụng mặt trắng bệch ra, xemchừng không ổn lắm. Tiểu Tiểu vội hỏi: "Cậu làm sao vậy?".

"Mình đi cùng bọn họ ăn đồ ăn bên đường, bây giờđau bụng quá." Hoắc Nhã ngã xuống giường, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Tiểu Tiểu giật thót mình: "Đau bụng vì thức ăn?Có thuốc không, có cần đến phòng y tế khám không?".

Hoắc Nhã lắc lắc đầu: "Mình đi nghỉ ngơi mộtchút".

Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, trong lòng lại nhớ đến linhhồn kia, thế là nói: "Vậy mình đi đánh răng trước đây".

Chúc Tiểu Tiểu chạy đến phòng nước, đồng hồ trên taysáng đỏ lên, rất tốt, nó quả nhiên là đợi cô ở đây. Chúc Tiếu Tiểu đứng bên vòicầm cốc lấy nước, người bạn học duy nhất ở đó đánh răng cuối cùng cũng đi ra.Trong phòng nước chỉ còn lại một mình Chúc Tiểu Tiểu, chính vào lúc này, bứctường trắng phía sau vòi nước ở trước mặt cô, như được một cây bút lông thấmnước vẽ lên: Tôi là Dương Lạc.

Là cô ta? Đó là Dương Lạc bị sát hại ở khu đất phíasau trung tâm thương mại bỏ hoang? Linh hồn của cô ta sao lại chạy đến chỗ này?

Chúc Tiểu Tiểu đang muốn cất tiếng hỏi về manh mối củavụ án, từ cửa phòng nước lại truyền đến giọng nói yếu ớt của Hoắc Nhã:"Tiểu Tiểu...".

Chúc Tiểu Tiểu vội vàng hắt nước trong cốc lên trêntường, làm cho mấy chữ kia trôi tuột đi. Cô quay đầu, nhìn thấy Hoắc Nhã ngồivạ vật bên cửa nói: "Tiểu Tiểu, mình đau quá, cậu đưa mình đến phòng y tếnhé, có được không?".

"Được." Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn cầm cốcnước đánh răng về, liền đi đến đỡ Hoắc Nhã xuống lầu.

"Tiểu Tiểu và Hoắc Nhã đi đến phòng y tế."Chu Duệ thông báo trong thiết bị liên lạc.

Tiết Phi Hà trả lời: "Hiểu rồi, tôi và chị Trầnsẽ lên phòng chứa nước tầng bốn tìm kiếm linh hồn kia".

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy ở trong thiết bị liên lạc nhưthế cũng an tâm phần nào. Cô đưa Hoắc Nhã đến phòng y tế, dọc đường an ủi côấy: "Cậu chịu đựng thêm một chút nữa, một lát uống thuốc vào là sẽ tốtthôi".

Hoắc Nhã gật gật đầu, yếu ớt nói không ra hơi, cả cơthể dựa vào người Chúc Tiểu Tiểu. Hai người đến được phòng y tế, bên trong đènđều sáng, nhưng không thấy có người. Chúc Tiểu Tiểu gọi mấy tiếng cũng khôngthấy bác sĩ trực ban xuất hiện, cô bực mình, oán trách bác sĩ không làm trònchức trách. Tiểu Tiểu đỡ Hoắc Nhã đi vào bên trong, để cô ấy nằm lên giườngtrước.

"Cậu đợi một chút, mình đi gọi bác sĩ."

Hoắc Nhã gật gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu vừa muốn đi, lạithấy trên chiếc giường bệnh khác ở bên kia tấm rèm, cũng có người nằm, cô nhìnkỹ, là hai nữ sinh, nhắm mắt giống như ngủ.

Chúc Tiểu Tiểu nói với Hoắc Nhã: "Ở đây còn có haibạn học, bác sĩ có lẽ đi lấy thuốc rồi, mình đi tìm xem", cô nói xong,liền đi vào bên trong phòng y tế.

Phòng y tế của trường có mấy phòng khám, lúc này tấtcả đều rất yên tĩnh, Chúc Tiểu Tiểu vừa đi vừa gọi bác sĩ, nhưng không có aitrả lời. Cô đi một vòng rồi quay lại, cảm thấy có chút kỳ quái, liền cảnh giác,báo cáo với Chu Duệ: "Phòng y tế không có bác sĩ, rất không bình thường,tôi phải đưa bạn học ở trong này rời đi".

"Có ác linh không?"

"Không có, tôi không ngửi thấy, đồng hồ cũngkhông phản ứng gì."

"Phía bọn Tư Mã bên kia đang rất phiền phức, sốlượng ác linh nhiều kinh người, muốn ép lại toàn bộ số ác linh ấy thật không dễdàng. Cô rời khỏi nơi đó trước, tôi bảo Tiết Phi Hà tới tiếp ứng cho cô."

"Được rồi."

Chúc Tiểu Tiểu trả lời rồi nhanh chóng quay trở về chỗHoắc Nhã, nhưng khi rèm cửa kéo ra, lại thấy giường Hoắc Nhã trống không.

Chúc Tiểu Tiểu kinh hoảng thất sắc, lớn tiếng hét gọi:"Nhã Nhã, Nhã Nhã, cậu ở đâu?".

Không có người trả lời, Chúc Tiểu Tiểu chạy như bay đinhìn một lượt mấy phòng bệnh, vẫn không thấy người đâu. Cô cảm giác không ổn,kéo mạnh bức rèm ngăn cách để kiểm tra hai nữ sinh còn lại, bọn họ vẫn nằm ởđó, không cử động.

Chúc Tiểu Tiểu ra sức đẩy đấy, bọn họ vẫn không chútphản ứng.

"Chu Duệ, không tìm thấy Nhã Nhã đâu nữa, ở đâycó hai nữ sinh bị chứng mất hồn phách." Chúc Tiểu Tiểu lớn tiếng nói rồilại chạy khắp phòng y tế lục soát một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy Hoắc Nhã.

"Ở đây không có người, cũng không có linhhồn." Chúc Tiểu Tiểu vừa báo cáo vừa chạy về hướng cửa, nhưng đột nhiêndừng bước.

Đứng ớ trước cửa nhìn cô, là Hoắc Nhã.

"Nhã Nhã, cậu không sao chứ?", Chúc TiểuTiểu lo lắng hỏi.

"Không sao, bụng tôi không đau, tôi chẳng qua chỉthả chút đồ ra cho ở cùng với cậu, sau đó thì đi", Hoắc Nhã vừa nói, vừagiơ giơ túi buộc hồn ở trong tay.

Chúc Tiểu Tiểu chết cứng tại chỗ giống như vừa trúngphải một câu chú định thân vậy, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói củamình: "Linh hồn là cậu cướp?".

"Là tôi ra tay."

"Hai bạn học nằm ở kia, cũng bị cậu hạ độcthủ?"

"Vốn dĩ tất cả đều rất đơn giản, chỉ cần thả áclinh ra, bọn chúng chen vào cơ thể của con người, tôi liền có thể lấy được linhhồn. Nhưng mà các người lại đến, phong ấn tòa nhà, ác linh không vào trongđược, không thể giúp tôi, tôi chỉ đành tự mình ra tay, rồi bảo Tiểu Vĩ đưa linhhồn đi. Nhưng vẫn còn thiếu mấy linh hồn, các người lại muốn thanh lý tòa nhà,mục tiêu đều đi rồi, tôi còn có thể làm thế nào? Chỉ đành giả bệnh lừa bọn họđến đây ra tay. Các người thật là phiền phức, mang thêm cho tôi biết bao nhiêuphiền phức."

"Tiểu Vĩ là con mèo yêu kia?" Chúc Tiểu Tiểuhoảng hốt ngộ ra, phong ấn ở cửa không dò quét được trẻ con và động vật, conmèo yêu này vận chuyển linh hồn ra ngoài, chẳng trách bọn họ không tìm thấylinh hồn nào.

"Vì sao phải như vậy? Nhất Lệ là cậu giết?" Nhìnthấy Hoắc Nhã bình tĩnh gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu vẫn không dám tin. Lại là HoắcNhã, là người mỗi ngày ở gần cô nhất. Mà Hoắc Nhã này giết người, một chút áynáy cũng không có, ngược lại còn trách người khác mang đến cho cô ta nhiềuphiền phức. Cô ta có thể sai khiến ác linh, còn có thế sai khiến mèo yêu,chuyện này làm sao có thể?

"Ai bảo cô làm thế này? Cô bị ép buộc phảikhông?" Chúc Tiểu Tiểu bình tĩnh lại, bước một bước về phía trước. HoắcNhã tuổi còn nhỏ, phía sau ắt có người sai khiến.

"Xí..." Hoắc Nhã cười nhạt một tiếng, đắc ýnói: "Cô chẳng hiểu tôi chút nào cả, tôi sợ là bọn cô tưởng tượng khôngnổi đâu. Mắt thường nhìn thấy, chưa chắc là sự thật".

"Tôi không hiểu, cô là có ý gì?" Chúc TiểuTiểu lại tiến lên, muốn mượn lời níu chân cô ta, đợi viện binh đến.

"Cái trường này đã có lỗi với tôi, tôi chẳng cảmthấy làm như thế tội lỗi chút nào, tốt nhất là có thể đóng cửa, xóa sổ luôn cảchỗ này đi." Hoắc Nhã nhìn Chúc Tiểu Tiểu đang tiếp tục tiến lại gần mình,vội vàng hét lên: "Cô đừng có đến đây!". Cô ta mở chiếc túi buộc linhhồn ra, Chúc Tiểu Tiểu lập tức ngửi thấy mùi ác linh rất nồng nặc, trong đókhông chỉ có một con!

Hoắc Nhã mở chiếc túi ra, mỉm cười lùi dần ra khỏi cửacủa phòng y tế: "Cô chắc là hàng ma sư nhỉ, cô dìu tôi đến đây, vội vàngnhư vậy, có phải là chẳng mang theo trang bị gì không? Không sao cả, những áclinh này giết người rất nhanh, cô sẽ không cảm thấy đau khổ, nhưng mà cô nhấtđịnh đừng khách sáo, phải cùng chơi với chúng nó. Đúng rồi, cô đừng mong chạy,cái cửa này.Cô ta vỗ vỗ vào khung cửa: "Kết giới giăng ở đây, cũng chẳngphải loại tay không có thể phá được".

Chúc Tiểu Tiểu cắn răng, lấy Tiểu Phấn Hồng ra xoaychuyển trong tay, đoản kiếm phóng ra, ánh sáng lạnh bao phủ. Cô không nói tiếngnào nhào thẳng ra hướng cửa, ác linh trước mặt xông đến, Chúc Tiểu Tiểu xoaycánh tay, khua khua hai cái chém được hai con, bản thân cô trong chốc lát đã dichuyển tới khung cửa.

Hoắc Nhã bình tĩnh đứng bên ngoài cửa nhìn cô, khôngngờ được rằng Chúc Tiểu Tiểu ở trước cửa cũng không dừng lại, trực tiếp xông rangoài, mũi kiếm lao về phía mình.

Hoắc Nhã kinh hoàng thất sắc, vội vàng lùi lại tránh.Chúc Tiểu Tiểu cầm kiếm chỉ vào cô ta, ép cô ta vào chân tường, lạnh giọng nói:"Tôi không mang súng, không mang bùa, cũng chẳng mang rìu phá kết giới,nhưng việc xử lý mấy con ác linh để bắt được cô, chút bản lĩnh này vẫn làcó".

Hoắc Nhã kinh hãi nhìn nhìn khung cửa, lại nhìn nhìnChúc Tiểu Tiểu ở trước mặt: "Cô làm sao mà ra ngoài được? Sư phụ nói chỉcó bùa của cô ấy mới có thể hóa giải được”.

"Rõ ràng sư phụ của cô không hiểu về tôi, tôi làngười cô ta tưởng tượng không nổi đâu."

Hoắc Nhã nhìn mũi kiếm trước mặt, đánh giá cục diện,thực sự không còn đường chạy nữa rồi, cô ta căng thẳng nuốt nước bọt:"Đừng giết tôi".

"Vì sao phải làm những việc này? Cô còn có đồngbọn nào? Bọn họ ở đâu?", Chúc Tiểu Tiểu tiến lên một bước, bức vấn.

Hoắc Nhã nhìn cô, rất sợ nhưng vẫn cứng miệng:"Tôi không thể nói".

"Không thể nói?", Chúc Tiểu Tiểu có chút tứcgiận, lớn tiếng hơn.

Vào lúc này, đột nhiên một tràng những tiếng động hỗnđộn vang lên, còi báo động hú ầm ĩ khắp nơi. Chu Duệ nói với Chúc Tiểu Tiểu quathiết bị liên lạc "Tư Mã yêu cầu tăng cường cảnh báo, cả trường đều phảichuyển đi. Đã thông báo phía cảnh sát hành động. Nói lại một lượt, cảnh báothăng cấp, bọn họ đang gặp phải sự tấn công của một lượng lớn ác linh, đâytương đương với một trận tấn công khủng bố. Chúc Tiểu Tiểu, trong tay của cô làđầu mối phá giải quan trọng, bắt giữ cô ta, chúng ta cần có tin tức. Ở đây rốtcuộc là xảy ra chuyện gì?”.

Chúc Tiểu Tiểu tiến về phía trước một bước, kề đoảnkiếm lên cổ Hoắc Nhã: “Sư phụ cô là ai, còn cô là ai, các người muốn làm gì ởđây?".

Hoắc Nhã nét mặt rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn nói:"Cô không cần dọa dẫm tôi, cô không dám làm gì tôi đâu. Cô chỉ có thể bắtma, lẽ nào còn dám giết người".

"Cô ta đang kéo dài thời gian, Tiểu Tiểu, cô phảihỏi cho ra. Phía bên Boss có ma thần xuất thế, Tất lão đại bên kia cũng đã quađó rồi, nhân lực của chúng ta không đủ, việc bên trường học này chúng ta phảitự mình giải quyết, sẽ không có viện trợ. Phía Tư Mã bên kia rất phiền phức,bọn họ cần phải bắt giữ tất cả ác linh lại, nhưng bây giờ không biết còn có baonhiêu con, kẻ đứng phía sau ở đâu. Bắt buộc phải tìm thấy nguồn gốc, Tiểu Tiểu,phải hỏi cho ra."

Giọng nói của Chu Duệ vô cùng gấp gáp, rõ ràng sự việcđang rất nghiêm trọng. Máy liên lạc của Chúc Tiểu Tiểu và Tư Mã Cần lúc này lạikhông cùng một tần số, cô hiểu rõ tình hình ở bên kia nhất định rất tệ mới cốtình sắp xếp như vậy để hành động của hai phía không làm phiền lẫn nhau. Hiệntại bên kia đang chờ đợi những tiến triển về phía cô, cô bắt buộc phải làm chútgì đó, cô bắt buộc phải tìm ra những gì phía sau.

Chúc Tiểu Tiểu một tay tóm lấy Hoắc Nhã, lục soát trênngười cô ta một lượt, tìm được hai lá bùa. Một lá dùng để đi qua kết giới, mộtlá là để tránh ác linh chiếm thân.

Chúc Tiểu Tiểu cướp được hai lá bùa này, nói với HoắcNhã: "Tôi đúng là không thể giết người, nhưng ở trong phòng y tế có thứmuốn giết người. Cô không nói, tôi sẽ ném cô vào trong phòng y tế, ở đó còn cómấy người bạn tốt cô thả ra đang đợi đấy. Cô đừng cho rằng bị ác linh giết thìkhông đau đớn, cái cảm giác hồn phách sống bị ép rời khỏi cơ thể, bị đuổi đi,cô cho rằng dễ chịu sao? Đợi linh hồn của cô bị đẩy ra rồi, chúng tôi sẽ đemlinh hồn của cô đặt lên lửa nướng, đặt lên lưỡi dao dù gì linh hồn cũng khôngthể chết, cô có thể mãi mãi hưởng thụ như vậy".

Hoắc Nhã mềm nhũn chân, lắp bắp trả lời: "Cô, cô,lừa người, cô, không cần, phải dọa dẫm tôi, tôi dù gì cũng đã chết một lần rồi,tôi, tôi không sợ...".

"Không sợ là tốt nhất rồi, vậy tôi cũng không coilà quá độc ác." Chúc Tiểu Tiểu vừa nói vừa kéo cô ta về phía phòng y tế.

Hoắc Nhã gắng sức vùng vẫy, nhưng không phải là đốithủ của Chúc Tiểu Tiểu, mắt nhìn thấy cô thực sự sắp đem mình ném vào cho áclinh, Hoắc Nhã không gan lì được nữa, lớn tiếng nói: “Sư phụ nói, linh hồn củanhững người này rất thích hợp, cô ấy muốn làm một chuyện lớn, cần phải tập hợpđược tám mươi tám linh hồn như thế này. Tôi vừa hay ở trong trường học này, cóthể giúp cho cô ấy, nên cô ấy bảo tôi ở đây thu thập linh hồn theo danh sách côấy đưa ra".

Chúc Tiểu Tiểu sững lại một lát, hỏi: "Muốn làmchuyện lớn gì? Sư phụ cô là ai? Cô ta đang ở đâu?".

"Cô ta là nói đến Bắc Âm Vương!", Chu Duệsớm đã được biết tin tức vụ án ma thần xuất thế phía bên Boss kia, vì vậy cũngđoán được chút ít. Anh lớn tiếng nói: "Chuyện này có thể xâu chuỗi lạirồi, những linh hồn kia là tế phẩm".

Chúc Tiểu Tiểu ép Hoắc Nhã xuống, lớn tiếng hỏi:"Sư phụ cô là ai? Cô ta đang ở đâu? Trong trường học này còn có bao nhiêuđồng bọn của các người? Vì sao lại có nhiều ác linh như thế, tất cả cất giấu ởđâu?".

"Tôi chẳng biết gì cả, tôi chỉ làm việc theo dặndò của sư phụ, đừng ép tôi, sư phụ sẽ giết tôi đó, cô ấy thực sự có thể giếttôi...” Lời của Hoắc Nhã khiến Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại người đàn ông ở câu lạcbộ kia bị bắt rồi nhưng trên đường áp giải lại chết vì bùa chú. Cô đang nghĩxem phải ép bức thế nào để Hoắc Nhã nói nhiều thêm chút nữa thì lúc này độtnhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, mùi của ác linh trào đến từ lúc nào.

Chúc Tiểu Tiểu kinh hãi, quay người vung tay, dây tróihồn được làm thành vòng tay liền văng ra, trong chốc lát quấn lấy hai ác linh,cô nắm chắc Tiểu Phấn Hồng, kéo mạnh về hai phía, đoản kiếm thu lại, một đoạncôn dài duỗi ra, quét ngang, đánh trúng vào một bóng sáng, ác linh kia"bụp" một cái, bị đánh tan.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn lại cẩn thận, người đang đứngtrước mặt cô lại chính là nữ bác sĩ kia.

"Cô quả nhiên không phải người bình thường."Nữ bác sĩ lạnh lùng cười, xoa xoa con mèo đen đang nằm trên vai cô ta."Tuy Tiểu Vĩ tôi vừa thu về chưa lâu, còn chưa được huấn luyện chu đáo,nhưng có thể động thủ được với Tiểu Vĩ, chắc cũng không phải là một nữ sinh tầmthường."

Chúc Tiểu Tiểu đẩy đẩy gọng kính, mở camera siêu nhỏra, hỏi: "Cô là ai?". Cô nhìn thấy tay cúa nữ bác sĩ đang cầm túibuộc linh hồn, lại hỏi: "Cô cũng là hàng ma sư?".

Nữ bác sĩ cười lớn: "Hàng ma sư? Nghề nghiệp vôvị biết bao. Tôi lại thích người khác gọi mình là... vu sư". Cô ta làm bộthở dài: "Thật đáng tiếc, tôi không có thời gian để chơi với cô, tôi cóchuyện rất quan trọng phải làm. Nhưng là vì để diệt trừ hậu họa, những kẻ đángyêu này sẽ ở lại cùng cô". Cô ta mở túi buộc hồn, bên trong vù vù bay ramười mấy bóng sáng lập tức lao thẳng về phía Chúc Tiểu Tiểu.

Chúc Tiểu Tiểu khua côn, trong chớp mắt đánh đổ đượchai con. Sau một đòn thuận lợi, Tiểu Tiểu lại càng tự tin hơn. Nhưng vì ác linhnhiều quá, tốc độ di chuyển lại nhanh không thể đoán biết. Với thân thủ củaChúc Tiểu Tiểu, trong tình huống không có trang bị lúc này, thực sự không thểmột lần giải quyết đến mười mấy con.

Bọn ác linh trong chớp mắt lại ập tới, con mèo đen kianhân cơ hội cũng nhảy vào vòng chiến. Chúc Tiểu Tiểu kinh hãi, đối phó với áclinh còn chưa chắc được thắng thua, huống hồ là thêm vào một con mèo yêu.

Mèo yêu đến rất nhanh, há miệng ra cắn vào sau cổ ChúcTiểu Tiểu. Chính vào lúc này một mũi đoản tiễn phóng vút tới tấn công nó. Conmèo đen thân thủ rất nhanh nhẹn, nó rụt người lại lăn xuống đất tránh, nhưngcũng bị mũi đoản tiễn kia làm bị thương ở chân sau.

Hóa ra Tiết Phi Hà đã đến: "Xin lỗi đến muộn,đang đi thì gặp ác linh cản đường". Cô ấy phóng vút vút hai mũi đoản tiễn,bắn tan hai ác linh, đồng thời đã chạy đến trước mặt Tiểu Tiểu, lật tay cầmngang cung ra vung, dây cung lập tức biến thành roi dài, vút vút đánh tan đượcba con. Vũ khí của cô ấy đã trải qua nâng cấp, uy lực và khả năng chiến đấu sosánh với trước đây thực sự là không còn gì đế nói.

Có Tiết Phi Hà trợ giúp, áp lực của Tiếu Tiểu cũnggiảm đi nhiều, cô lại đánh ngã được hai con. Nhưng ác linh quá thật rất nhanh,một con bất ngờ tấn công phía sau lưng khiến cô không kịp đề phòng, con ác linhkia xông đến muốn ép linh hồn của cô ra. Nhưng lần này Chúc Tiểu Tiểu còn chưacảm thấy bất kỳ lực ép nào, thứ kia đã bị bắn ra xa rồi tan biến hoàn toàn.

Nữ bác sĩ kinh ngạc, hơi nheo mắt lại: "Đây làpháp thuật gì?". Cô ta niệm chỉ quyết, một đường bùa đao hướng đến chémChúc Tiểu Tiểu.

Tiết Phi Hà lúc này đã đâm chết con ác linh cuối cùng,đưa tay niệm chú, vạch ra một đường kết giới che chắn trước người của TiểuTiểu, hóa giải bùa đao. Lúc này cô ấy nhận ra được nữ bác sĩ này.

"Người nhà họ Âm, cô thật làm mất mặt họ Âm ở HàBắc."

Nữ bác sĩ này trong lòng thoáng kinh ngạc, ở đây hóara là còn có người hiểu biết, nhưng điều Âm Yến Nam cô ta ghét nhất chính làviệc người khác cứ nói đến cái vinh dự gì đó của Âm gia: "Không cần phảilấy Âm gia để phủ đầu tôi, tôi chẳng thèm để ý. Lẽ nào cứ họ Âm là buộc phảigiệt trừ yêu ma? Ma thần đại chiến, người thắng làm vua, tôi chẳng qua chỉ làtự chọn con đường của mình thôi. Thần tộc đã suy tàn rồi, chỉ lũ ngốc nghếchhàng ma sư các người là còn cố chấp nắm giữ quy tắc của tổ tiên".

"Cô ta là người của Âm gia?" Chu Duệ cũngnhìn ra thủ pháp bùa đao vừa rồi, anh nhanh chóng tra tìm.

Tiết Phi Hà vào tư thế nghiêm túc nghênh chiến:"Cô đúng thật biết tìm cớ, thị phi chính tà bất phân, phá quy tắc cái gìchứ? Cô làm những chuyện như thế này, có mặt mũi nào mà đi gặp tổ tông".

Âm gia pháp thuật huyền diệu, là đại gia hàng ma đệnhất của giới hàng ma, không thể coi thường khinh suất.

Âm Yến Nam nhìn chăm chú vào Tiết Phi Hà, Hoắc Nhã ởbên cạnh muốn trốn, liền bị Chúc Tiểu Tiểu khống chế. Âm Yến Nam nhìn nhìn đồnghồ, nghĩ chỉ có hai người, cô ta có lẽ vẫn còn cơ hội đưa Hoắc Nhã đi, chuẩn bịđộng thủ, thì lại nhìn thấy Tư Mã Cần từ phía xa đang đưa người chạy đến. Cô tanheo mắt lại quan sát thấy Tư Mã Cần và đám người vẫn thuận lợi tới gần, cóchút kinh ngạc, bọn họ lại không sao?

"Hừ!" Âm Yến Nam cười nhạt với Tiết Phi Hà,"Xem ra bản lĩnh của các người cũng không nhỏ, có tổ chức như thế này, lẽnào lão Cửu nhà tôi đang lẩn trong Công ty Nhã Mã kia? Nếu như thế, cũng thậtcó chút phiền phức rồi". Cô ta bắt đầu tính đường lui.

"Sư phụ, cứu tôi!" Hoắc Nhã vừa nghe thấy ÂmYến Nam nói phiền phức, sợ hãi hét lên.

Yến Nam nghe thấy, nhào người tới bên Hoắc Nhã, ChúcTiểu Tiểu giữ chặt Hoắc Nhã, cực kỳ cảnh giác. Tiết Phi Hà cùng vội vàng quaylại giúp đỡ. Nhưng không ngờ rằng Âm Yến Nam hóa ra đang dùng chiêu đánh lạchướng, cô ta đột nhiên xoay người bỏ chạy, đồng thời niệm chỉ quyết, một mànsương đỏ dâng lên, mấy người Chúc Tiểu Tiểu trong chốc lát đã bị màn sương vâylại.

Lúc này Tư Mã Cần đuổi đến nơi, phi đao của anh và đoảntiễn của Tiết Phi Hà đồng thời phóng ra, người cũng lao về phía Âm Yến Nam.

Sự việc diễn ra quá nhanh, đợi Chúc Tiểu Tiểu xua tanđược màn sương mê này, xông ra ngoài, thì đã không thấy bóng dáng của Âm YếnNam, bọn Tư Mã Cần và Tiết Phi Hà đâu nữa, đến cả con mèo kìa cũng mất hút, chỉcòn lại Hoắc Nhã đang vô cùng kinh hoảng.

Chẳng mấy chốc sau, đám Tư Mã Cần và Tiết Phi Hà quaylại, nhưng không bắt được Âm Yến Nam. Một vị hàng ma sư đã lục soát được trongký túc nhân viên của Âm Yến Nam một số pháp khí, túi buộc hồn và mấy linh hồn.Sự việc sau này thì đơn giản hơn nhiều rồi, Hoắc Nhã bị thẩm vấn cả đêm, cònChúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà quay lại tòa nhà tìm linh hồn của Dương Lạc.

Hoắc Nhã rất cứng đầu, cô ta nói là cô ta được nữ vusư cứu một mạng, cho nên có lòng báo đáp liền bái người đó làm sư phụ, giúp côta nuôi mèo, làm việc theo sự dặn dò của cô ta, nhưng những chuyện khác đềukhông biết.

Điều này khiến cho phía cảnh sát rất đau đầu, tất cảcác án mạng, đích xác là không có nửa chút dấu vết và chứng cứ để chứng minh cóliên quan đến Hoắc Nhã này. Bọn họ lục soát, kiểm tra toàn bộ đồ đạc và phòngký túc của Hoắc Nhã, cũng không tìm ra được bất cứ dấu vết nào. Nhưng mà thảmột cô gái độc ác như vậy ra ngoài, thì không biết sẽ còn làm ra được nhữngchuyện thế nào nữa.

Bây giờ chỉ còn trông chờ vào Chúc Tiểu Tiểu. Hy vọngcô ấy có thể tìm ra được Dương Lạc kìa, và cũng hy vọng linh hồn đó biết đượcchút nội tình, có thể cho bọn họ một vài manh mối.

Nhưng Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà tìm kiếm trong tòanhà cả đêm cũng không tìm được linh hồn của Dương Lạc. Thấy trời sắp sáng, ChúcTiểu Tiểu rất sốt ruột, trời sáng, mọi người sẽ dậy sinh hoạt, lại càng khó đểtìm kiếm linh hồn. Cô ngẫm nghĩ, quyết định sẽ hành động một mình, vì mỗi lầnDương Lạc hiện thân, đều là lúc cô ở một mình. Tư Mã Cần cân nhắc và đồng ý.

Chúc Tiểu Tiểu ở trong phòng ký túc một lúc, lại chạyđến phòng nước đợi, cô khe khẽ gọi tên Dương Lạc, nhưng vẫn không có chút độngtĩnh gì. Lẽ nào cô ta cuối cùng vẫn bị vu sư bắt đi rồi? Chúc Tiểu Tiểu nhìnlên bức tường trắng, nhớ lại chữ "Cứu tôi với" hiện lên trên tườngkhi đó, lòng thoáng buồn.

Đèn điều khiển bằng âm thanh tắt rồi, Chúc Tiểu Tiểuđột nhiên ngửi thấy mùi cháy khét, cô vội ho một tiếng, làm cho đèn sáng lên.Vòng tròn đỏ trên đồng hồ quả nhiên bừng sáng, Chúc Tiểu Tiểu vui mừng gọi:"Dương Lạc! Là cô sao?".

Bóng sáng chầm chậm hiện ra trước mắt cô, rất mơ hồ,trông mỏng manh và yếu ớt. Nghiêm Lạc từng dùng cụm từ "quần thể yếuớt" để hình dung nhưng loại hồn ma này, Chúc Tiểu Tiểu lúc này cảm thấyanh nói rất đúng.

"Tôi là hàng ma sư, tôi có thể giúp cô, chúng tôiđuổi được vu sư và mèo yêu kia đi rồi, Hoắc Nhã cũng bị bắt rồi. Cô không cầnsợ hãi nữa."

Bóng sáng yên lặng, sau đó di chuyển về phía bên phải.Chúc Tiểu Tiểu nghĩ, đây có lẽ là biểu thị vui mừng nhỉ.

"Trong tòa nhà này, còn có sự việc không bìnhthường nào khác không? Cô biết chuyện khác của vu sư và mèo yêu kiakhông?"

Bóng sáng di chuyển về bên trái, biểu thị không có,Chúc Tiểu Tiểu lại hơi thất vọng.

"Vậy, tôi đem thu cô lại trước nhé, chúng tôi sẽsắp xếp tốt cho cô, giúp cô siêu độ để quay lại luân hồi." Dù sao DươngLạc cũng không có được manh mối nào mới, vậy những chuyện liên quan đến cáichết của bản thân cô ta và vụ án của sáu năm trước, cứ nên đem thu linh hồn củacô thu lại sau đó sẽ có thể từ từ thẩm vấn.

Lần này bóng sáng lại chuyển về phía bên trái, ChúcTiểu Tiểu kinh ngạc: "Cô không đồng ý?". Không đồng ý cũng phải thuvề, không thể để mặc cho linh hồn lang thang trong nhân gian vậy được. Thế làChúc Tiểu Tiểu lấy bình dẫn hồn ra.

Bóng sáng kia có chút kích động, nhấp nháy, lúc nàytrên tường hiện ra mấy chữ bằng dấu nước: "Cứu tôi, thi thể của tôi”.

Những chữ này từng nét được viết ra, hai chữ thi thểkia viết xong, xương sống Chúc Tiểu Tiểu lạnh run, cô hiểu ra rồi: "Thithể của cô chúng tôi đã tìm được rồi. Cô biết là ai giết cô Không?".

Bóng sáng im lặng một hồi, nhấp nháy, trên tường viếtlên hai chữ: "Sử Cầm".

"Cô ta chẳng phải là chết rồi sao? Linh hồn củacô ta đi tìm cô?"

Trên tường lại viết: "Hoắc Nhã".

"Cho nên là Hoắc Nhã mạo danh là Sử Cầm, lừa côđến phía sau trung tâm thương mại kia rồi giết?" Phán đoán như thế nàycũng đúng, ác linh vô hình, làm hại người xong thì không có cách nào xử lý thithể được. Nếu muốn thi thể không bị phát hiện, thì phải có người trợ giúp.

"Không, không, không, không, không."

Dương Lạc hình như rất hoảng hối, viết một chuỗi nămchữ “Không".

Chúc Tiểu Tiểu xua xua tay: "Được, được, tôi đoánsai rổi, cô nói thẳng đi mà".

"Hoắc Nhã là Sử Cầm!"

Chúc Tiểu Tiểu sững sờ, Chu Duệ ở trong phòng giám sátđiều khiển của công ty cũng ngẩn ra, anh đột nhiên phản ứng lại được:"Tiểu Tiểu, xung quanh chỗ thi thể của Dương Lạc không tìm thấy hung khí.Cô hỏi xem cô ta có biết hung khí ở đâu không. Chỉ cần có chứng cứ chứng minhđược là Hoắc Nhã, sự việc này sẽ dễ dàng hơn. Chúng tôi lập tức điều tra trongkho số liệu hồn phách, để xem Hoắc Nhã rốt cuộc đã chết hay chưa".

Chúc Tiểu Tiểu nhận được chỉ thị, liền hỏi Dưong Lạc:"Cô là bị dao găm đâm chết, nhưng chúng tôi không tìm thấy hung khí, côbiết hung khí ở đâu không?".

Bóng sáng di chuyển sang bên phải.

Chúc Tiểu Tiểu rất vui mừng, lại nói với cô ta:"Vậy chúng ta bây giờ đi tìm hung khí sát hại cô, như vậy mới có thể lấypháp luật để xử lý hung thủ, một mình tôi không được, sẽ có đồng nghiệp đếngiúp đỡ, cô đừng sợ, đưa chúng tôi đi, có được không?".

Dương Lạc im lặng một lát di chuyển sang bên phải, Thếlà Tiết Phi Hà nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng nước, hai người cùng bóng sángđi xuống lầu, đến trước cửa lớn của tòa nhà. Tư Mã Cần gỡ phong ấn, bóng sángbay ra ngoài, dẫn đường đưa bọn họ đến khóm hoa ở góc rẽ của mặt sau tòa nhà kýtúc.

Hồ Dương với phía cảnh sát bên kia rất nhanh chóng đưangười đến, cầm lấy công cụ, đào một khoảng đất to chỗ khóm hoa kia, đào lênđược một con dao găm.

Chúc Tiểu Tiểu đứng ở xa, nhìn thấy tất cả, cô nói vớiDương Lạc bên cạnh: "Đã tìm thấy rồi, cô yên tâm đi, nhất định sẽ đòi lạiđược công bằng cho cô. Để tôi đưa cô đi nhé!”.

Lần này, Dương Lạc không cự tuyệt nữa, Chúc Tiểu Tiểukhẽ giọng niệm chú, bình dẫn hồn đỏ lóe lên một cái, linh hồn oan khuất này,coi như đã tìm được chỗ về.

Bình dẫn hồn được đưa trở về công ty, thi thể và vậtchứng đều được vận chuyển tới. Lần này có lời làm chứng của hồn phách DươngLạc, việc thẩm vấn Hoắc Nhã cũng có tiến triển mang tính đột phá.

Hóa ra một ngày của sáu năm về trước, Sử Cầm vì bị ốmkhông lên lớp được, một mình ở lại trong ký túc xá, kết quả bị Tăng Thế Đôngđang lén lút đi vào ký túc xá ăn trộm phát hiện ra. Tăng Thế Đông nối cơn hammuốn, xong chuyện thì nhanh chóng bỏ trốn. Sử Cầm bởi vì sợ hãi, lại e ngại vềdanh dự nên không dám báo cảnh sát.

Không ngờ rằng Tăng Thế Đông quan sát một khoảng thờigian, phát hiện không có chuyện gì, lại lần nữa đến phòng ký túc 403 xuống tayvới Sử Cầm. Lần này trùng khớp, Dương Lạc quay về nhìn thấy, Tăng Thế Đông đãlàm thì làm tới cùng, cũng tiến hành xâm hại Dương Lạc.

Sử Cầm vì quá sợ hãi, hoàn toàn không dám phản kháng,mắt trừng trừng nhìn Dương Lạc bị hại. Sau sự việc, hai cô gái này đều khôngdám báo cảnh sát. Nhưng Dương Lạc rất hận Sử Cầm, hận cô ta liên lụy đến mình,hận cô ta khi đó không ra tay giúp đỡ, khiến mình cũng phải chịu xâm hại. DươngLạc nói mình nhất định không làm ra loại chuyện như vậy, chửi rủa Sử Cầm thậmtệ. Sử Cầm cũng vô cùng áy náy, đoạn thời gian đó vẫn luôn khom lưng quỳ gốitrước Dương Lạc, mặc cho Dương Lạc mắng chửi.

Nhưng cứ coi như có hận hơn nữa, thì cũng cùng mộtphòng với nhau, lại cùng gặp cảnh ngộ bi thảm, nên hai cô gái này vẫn rất thânthiết. Bọn họ mua một con dao găm phòng thân, làm gì cũng đều cùng vào cùng ra,nhưng bọn họ không ngờ được rằng, Tăng Thế Đông kia lại còn dám tới.

Lần đó Sử Cầm trong lòng áy náy, gắng sức phản kháng,nhưng Tăng Thế Đông đã tàn bạo đánh đập cô ta. Dương Lạc ở bèn cạnh vô cùng sợhãi, cô ấy lần này đã có thể nếm trải cảm giác sợ hãi không dám ra tay, chỉ cóthế bàng quan đứng nhìn. Thế là Sử Cầm bị đánh cho đến khi chỉ còn thoi thópthở, dùng dao găm đâm chết Tăng Thế Đông, bán thân mình cũng bị thương nặng màchết.

Dương Lạc mắt nhìn thấy tất cả, mới biết được bản thânmới chính là loại người mà mình từng mắng chửi, mới là loại người xấu xa thấychết không cứu. Cô ấy không cách nào tiếp nhận tất cả, sau đó thì nghỉ học quayvề nhà, trải qua mội thời gian nghỉ ngơi, lại rời nhà ra ngoài làm công.

Còn Sử Cầm sau khi chết, hồn phách phiêu dạt, bị ÂmYến Nam bắt được, nuôi dưỡng thành ác linh. Cho đến hai năm trước, Hoắc Nhã bịyêu khí cuốn lấy cơ thể, mắc trọng bệnh, Âm Yến Nam được mời đến để trị bệnhcho Hoắc Nhã. Các phương diện như thể hình, hồn lực, mệnh số của Hoắc Nhã đềutương đồng với Sử Cầm, thế là Âm Yến Nam đã ra tay, dùng thuật di hồn để đưalinh hồn của Hoắc Nhã thật đi, cho Sử Cầm vào thay thế.

Sử Cầm do vậy mà được tái sinh, từ đó lấy thân phận làHoắc Nhã làm việc cho Âm Yến Nam. Điều kiện và cách làm của loại trùng sinhnày, thân thế và hồn phách phải hòa hợp, có xác suất là một phần vạn. Sử Cầmđược trùng sinh hoàn toàn, thân thể và chức năng đều là của người bình thường,vừa không phải ác linh, vừa không phải xác sống, mà chính xác là người!

Sau khi Sử Cầm trở thành Hoắc Nhã, thì được vào trườngđại học này, cô ta không quên được Dương Lạc, oán hận trong lòng không cách nàotiêu tan đi được. Vừa hay có một lần, cô ta mở MSN của mình trước đây dùng, đọcthấy sự hối hận cúa Dương Lạc, thế là liền lợi dụng MSN lừa Dương Lạc ra, dùngdao găm giết chết Dương Lạc. Hồn phách của Dương Lạc đi theo cô ta, đến langthang trong trường học, sau đó nhìn thấy hành vi giết người cướp linh hồn củacô ta, thế là sợ hãi lẩn trốn khắp nơi trong tòa nhà này.

Tất cả chân tướng tìm ra rồi Chúc Tiểu Tiểu cũng nhâncơ hội, bức vấn chuyện mất tích của Bát Bát. Hoắc Nhã trả lời, hôm đó cô ta lợidụng chú di hồn cùa Âm Yến Nam, đem ép hồn phách của Hoàng Nhất Lệ ra, để mèoyêu nuốt đưa ra khỏi tòa nhà. Nhưng trước khi hành động cô ta lo lắng thiêntính của mèo và chuột khiến cho khi mèo yêu vào phòng bị Bát Bát hấp dẫn, dẫnđến làm hỏng chuyện, thế là nhân lúc cho Bát Bát ăn, cô ta đã đem nó nhét vàotrong túi, từ cửa sổ ném xuống đống rác dưới lầu, sau đó nhân lúc Hoàng Nhất Lệkhông phòng bị ép linh hồn cô ấy ra. Sau khi thả mèo vào trong phòng thì sang chơiphòng khác, tự tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường.

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy Bát Bát bị nhốt trong túi némvào bãi rác, đau lòng đến rớt nước mắt. Nhưng mọi người giúp cô bới tung cả bãirác lên cũng không tìm thấy tung tích chú chuột.

Lần này Chúc Tiểu Tiểu rất lo lắng, ở đây không có thithể, có phải là Bát Bát còn sống không? Nếu như còn sống, vì sao không quay vềtìm cô? Chúc Tiếu Tiểu không dám nghĩ, buồn bã khóc mãi.

Lúc này trời đã sáng, công việc về cơ bản cũng sắphoàn thành. Phía cảnh sát đã lập án trinh sát đối với vụ việc của Dương Lạc,bởi vì có vật chứng là dao găm...Hoắc Nhã chắc khó tránh khỏi lưới pháp luật.

Vào lúc này, Tư Mã Cần nhận được thông báo của ChuDuệ, nói Boss yêu cầu điều người tăng viện đến núi Phượng. Thế là Tư Mã Cần đểtổ 28 ở lại trường học tiếp tục làm công việc thanh lý và giải quyết những vấnđề còn lại, những người khác thì đi nhận lệnh. Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe nói Bossgặpphiền phức, cũng nhất định muốn đi. Mọi người chia làm hai xe, rất nhanhchóng di chuyển đến chân núi Phượng.

Chúc Tiểu Tiểu cả đoạn đường bồn chồn bất an, Boss làngười lợi hại như vậy, vì sao cũng phải yêu cầu tăng viện. Hễ nghĩ đến Boss cóthể bị thương, trong lòng cô lại hoảng loạn vô cùng.