Heo Yêu Diêm Vương

Chương 18



Ngày hôm đó, Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng biết mình làmthế nào mà có thể trụ vững đến giờ tan làm. Dù gì tất cả mọi người đều vẫn đangcăng thẳng tăng ca, chỉ người không có bản lĩnh như cô đây chẳng dùng được vàoviệc gì mới có thể nhàn nhã về nhà. Cô cúi đầu đi mãi đi mãi, khi ngẩng lên thìnhìn thấy một quán nhỏ, liền vào trong gọi đầy một bàn đồ ăn. Khi buồn bã, ănuống là thích hợp nhất!

Chúc Tiểu Tiểu ăn liên tục tới lúc không thể ăn nổinữa, mới ôm cái bụng căng tròn, tiếp tục cúi đầu lang thang trên đường, tâmtrạng vẫn vô cùng tồi tệ.

Tâm trạng của cô hễ không tốt, là những chuyện xui xẻosẽ liên tục xảy ra. Chúc Tiểu Tiểu vừa không để ý một chút, không nhìn thấydưới chân là bậc thang của đường đi bộ, liền vấp vào đó, cả người ngã nhoàixuống đất thành hình chữ "Đại".

Với cú ngã này, Chúc Tiểu Tiểu luôn miệng kêu đau"ai da ai da”, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, trên con đường lớn tốiđen, không một ai để ý đến cô.

Ở trong công ty Chúc Tiểu Tiếu không để lại quần áo dựphòng, cho nên hôm nay sau khi tắm rửa thay đồ phải mặc chiếc váy lần trước đểlại. Điều này khiến cô một mặt thấy may mắn là bộ dạng xấu xí tứ chi vòng kiềngcủa mình lộ ra không có ai nhìn thấy, một mặt lại thấy buồn vì cảm giác cô đơnvà xui xẻo của mình. Cô bò dậy, ống chân đau buốt đành phải ngồi xuống đất

Chúc Tiểu Tiểu nhìn lòng bàn tay của mình, bị trầyxước chút xíu, nắn nắn cổ chân, thấy đau dữ dội, chắc mẩm cú ngã vừa rồi có lẽđã khiến chân bị trật. Cô buồn rầu, hóa ra lại tệ đến thế. Lần này rõ ràngkhông thể đứng dậy nổi nữa, Tiểu Tiểu ngồi trên mặt đất khóc tu tu.

Trên đường có vài ba người đi qua, thấy một cô gái trẻngồi dưới đất khóc, trông rất mất hình tượng. Mấy người ái ngại, chẳng đến hỏihan, chỉ đi thật nhanh, sợ là đụng phải bệnh nhân tâm thần. Chúc Tiểu Tiểu càngkhóc càng lớn, đừng có để ý đến cô là tốt nhất, cô chính là đồ xui xẻo, cứ đểcô khóc một mình cho chán đi.

Một đôi giày da đen bóng đến bên cạnh Chúc Tiểu Tiểutừ lúc nào, giọng đàn ông lạnh lùng hỏi: "Khóc cái gì?".

Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đẩu lên nhìn, thân hình cao lớnđó không phải Nghiêm Lạc thì còn là ai. Cô hé miệng, bộ dạng đáng thương gọi:"Boss".

Khuôn mặt Nghiêm Lạc cứ y như một khối băng, nhưngtrong lòng lại thở dài. Anh vì chuyện cô tự ý ra ngoài làm việc, đang muốn giáohuấn cho cô một trận, nhưng còn chưa mắng được, thì đã nhặt được một cô gáingồi khóc thút thít bên đường.

"Đây là thế nào?"

"Chân trật khớp rồi", cô nước mắt lưngtròng.

Anh ngồi xuống nhìn chân cô, duỗi tay nắn nắn, ChúcTiểu Tiểu kêu oai oái, đau quá!

Nghiêm Lạc nhìn cô một cái: "Heo ngốc", vừamắng vừa duỗi cánh tay cẩn thận ôm lấy cô.

Cô ấm ức lau nước mắt, ngoan ngoãn dựa vào vai anh,nhỏ tiếng nói: "Boss, em phạm lỗi rồi".

"Em biết là được rồi!"

"Nhưng em không phải là cố ý, em không biết sẽxảy ra chuyện như thế này. Anh ta bảo em đi cùng đội, em không dám nói không,những người khác đều không có mặt", cô lại thút thít: "Em không thíchanh ta, nhưng anh ta chết rồi, em rất buồn. Đều trách em, em nên báo cáo, khôngnên cứ đi luôn như thế". Cô kìm nén lâu như vậy, lúc này cuối cùng cũng cóngười đế trút ra.

Nhắc đến Tống Bình, Nghiêm Lạc liền nổi giận, anh cốkiềm chế không nói gì. Chúc Tiểu Tiểu cũng không mong chờ anh an ủi, chỉ cầnanh ở bên cạnh cũng khiến cô yên lòng hơn rất nhiều rồi. Có người để trút hếtlòng dạ, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

"Em không thích xác sống, nhìn ghê lắm, bọn chúngcòn ăn thịt người." Không biết vì đang khóc, hay vì nghĩ tới xác sống, côbắt đầu nôn khan.

Nghiêm Lạc dừng lại, đỡ cô xuống, để cô có thể nôn vàogốc cây. Chúc Tiểu Tiểu xua xua tay, biểu thị không nôn nổi.

Anh lại bế cô lến. Chúc Tiểu Tiểu không buồn nôn nữa,tiếp tục nói: ''Yêu sói cũng rất ghê, sức mạnh của bọn chúng kinh khủng lắm, emcăm ghét bọn chúng".

Nghiêm Lạc để mặc cho cô nói, đi đến bên cạnh xe, anhấn nút mở khóa từ xa, ra hiệu cho Chúc Tiểu Tiểu kéo cửa xe, đặt cô vào trong,sau đó cúi đầu nhìn chân cô, duỗi tay gỡ giày của cô ra, vứt sang một bên.

''Không được, không được. Giày của em mới mua để đilàm, rất đắt đó." Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột, tháng đầu tiên cô đi làm đã bịphạt, còn không biết là có bị trừ lương hay không, cô nghĩ đến mà đau lòng.

Nghiêm Lạc nhìn cô, nhíu mày lại, cuối cùng vẫn giúpcô nhặt giày về. Chúc Tiểu Tiểu ôm đôi giày vào trong lòng, lẩm bẩm nói:"Đó là giày của người ta, chưa hỏi gì đã vứt bừa đi". Cô vừa rồi cònthê thảm như vậy, lúc này đã lại dám to gan trách móc, bĩu môi với Boss đạinhân.

Nghiêm Lạc chẳng chút biểu cảm, bộ dạng như hoàn toànkhông nghe thấy gì, anh đi về phía bên ghế lái, ngồi vào, khởi động xe.

Chân của Chúc Tiểu Tiếu càng lúc càng đau, rất nhanhsau đó thì sưng lên một cục, cô đau đến mức chẳng có tâm trạng mà nói nữa. NghiêmLạc thấy cô như vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi, anh nhanh chóng đạp ga tăngtốc, hai người chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.

Nửa đêm rồi chỉ có thể đến thẳng phòng cấp cứu, cô ytá vội vàng đi gọi bác sĩ. Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy, cô y tá này không phải lànhiệt tình làm hết chức trách, mà thật ra vì cô ta bị Boss đại nhân mặt mũi đenxì dọa. Anh cứ hằm hằm, bừng bừng "sát khí", khiến cho người đứng bêncạnh cảm thấy vô cùng áp lực. Cô y tá kia lúc đầu đứng ngẩn ra nhìn khuôn mặtđẹp trai của Nghiêm Lạc, sau đó thì hoảng hốt chạy đi tìm bác sĩ, bộ dạng củacô ta khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy rất vui.

Cô không biết bây giờ là mấy giờ, mở túi lấy điệnthoại ra xem, giật thót mình, lại có tới sáu cuộc gọi nhỡ, tên người gọi điệnđến đều là: Nghiêm Lạc.

Chúc Tiểu Tiểu chột dạ, nhanh chóng cất điện thoại đi.Thôi chết rồi, hóa ra sau khi tan làm Boss đã đi tìm cô, xem chừng là muốn giáohuấn. Bây giờ cô như dê rơi vào miệng hổ rồi, không biết sẽ thê thảm đến thếnào đây.

Nghiêm Lạc quay người lại, nhìn thấy bộ dạng rụt đầurụt cổ kỳ quái của Chúc Tiểu Tiểu, hỏi: "Em làm sao vậy?".

Chúc Tiểu Tiểu ý thức được, bắt đầu cầu xin:"Boss, lần sau em không dám tùy tiện ra ngoài nữa, có thể nào không phạtem không?".

"Bây giờ chân em đang bị thương, đừng nhắc anhmắng em."

Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, Boss thật là không biết nóichuyện. Cô lén nhìn anh, cảm thấy anh dường như tâm trạng vẫn tốt. Nhưng hômnay cô thảm như vậy, tâm trạng của anh khá tốt có phải là không thông cảm vớicô quá không? Nhưng mà, anh không mắng cô, điều này khiến cô an tâm phần nào.Sau đó, vấn đề lại xuất hiện.

"Boss, sao mà trùng hợp như vậy, anh lại tìm thấyem?''

"Em nên thấy may mắn là trùng hợp như vậy, nếukhông bây giờ em vẫn ngồi dưới đất khóc.”

Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, khi cô khóc, chẳng cảm thấygì, bây giờ nghe Boss đại nhân nhắc đến như thế này, đột nhiên lại thấy thậtmất mặt. Cô phủi phủi váy, giả câm không nói.

Một lát sau, bác sĩ đến. Đó là một bác sĩ trung niênhói đầu, ông ta nhấc cái chân bị thương của Chúc Tiểu Tiểu cao lên một chút,xem xét cẩn thận. Nghiêm Lạc lập tức đem chiếc áo khoác ngoài của mình đắp lênchân của Tiểu Tiểu, hai người bác sĩ và Tiểu Tiểu đều ngẩn ra.

Chúc Tiểu Tiểu đang mặc váy, chân vừa nhấc cao, chiếcváy liền bị kéo lên, Tiểu Tiểu đang đau, chẳng phát hiện ra mình đã bị lộ cảmột phần đùi. Chiếc áo khoác này của Nghiêm Lạc vừa che lên, cô liền hiểu,không ngăn được cảm giác xấu hổ, đỏ bừng mặt.

Bác sĩ kia nhìn biểu cảm của Nghiêm Lạc một cái, căngthẳng lau mồ hôi lạnh, chân cũng không dám nhìn nhiều, nhanh chóng viết bệnhán: "Chỉ bị thương phần mềm, không có vấn đề gì lớn. Tôi kê hai loại thuốcbóp, một loại thuốc xịt, quay về có thể dùng đá lạnh chườm trước, trong vòng bangày không được chạm vào nước nóng, đừng đi lại. Tốt nhất là giữ nguyên chân,nghỉ ngơi hai tuần là được".

"Mắt của ông là máy X quang? Chỉ xem thế này liềnbiết là xương không bị thương?"

Giọng nói cúa Nghiêm Lạc trầm trầm, không cần phải lớntiếng đã dễ dàng khiến bác sĩ cảm thấy mình thực sự không làm hết chức trách.

"Ý, vậy, hay là chụp một tấm nhé."

Nghiêm Lạc nhanh chóng viết phiếu, lấy tiền trong víđưa cho y tá ở bên cạnh, không nói gì. Y tá hiểu ý, nhận lấy tiền, nhanh nhanhchóng chóng chạy cả đoạn đường, giúp người đàn ông lạnh lùng nộp viện phí.

Nghiêm Lạc khom người bế Chúc Tiểu Tiểu lên, nói vớibác sĩ: "Cảm phiền dẫn đường".

Bác sĩ không dám chậm trễ, nhanh chóng đi trước dẫnđường, sau đó chạy đi gọi người trực ban dậy. Chúc Tiểu Tiểu kéo kéo vạt áoNghiêm Lạc, nhỏ tiếng trách móc: "Làm gì phải chụp X quang, uổng phí nhiềutiền như vậy, em nghèo lắm".

Nghiêm Lạc nhướn mày lên, nhìn cô, ánh mắt đó khiếnChúc Tiểu Tiểu chột dạ, nhỏ tiếng thì thầm: "Vậy có thể nào không trừ tiềnlương của em không...". Đây là tháng lương đầu tiên, cô còn muốn cầm đikhoe với bố mẹ.

"Đây là hai việc khác nhau. Trẹo chân nếu làmkhông tốt sẽ để lại di chứng, chụp một tấm phim sẽ yên tâm hơn."

"Ý anh là em sẽ vẫn bị trừ lương sao?" ChúcTiểu Tiểu trong lòng rất sốt ruột, nhưng Nghiêm Lạc lại nhìn cô một cái, dọa côkhông dám nói gì nữa. Cô vẫn được anh ôm trong lòng, trên chân che bằng chiếcáo khoác của anh. Tình hình thế này thực sự chẳng còn khí thế nào mà tranhluận. Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn muốn giữ lại chút thể diện cho mình, lùi một bướcnói, "Anh là Boss, anh to nhất".

Chỉ một loáng, chân của Tiểu Tiểu đã được chụp xong,sau chân và xương có hơi rạn một chút, thật sự chỉ là một chút xíu. Mức độ thếnày, bác sĩ vốn muốn nói nghỉ ngơi cho tốt, thời gian dài tự mình có thể lànhđược, nhưng vừa nhìn thấy biểu hiện của Nghiêm Lạc, lại vội vội vàng vàng:"An toàn một chút vẫn là nên bó bột". Nghiêm Lạc hài lòng gật đầu,còn Tiểu Tiểu thì hoàn toàn chẳng có quyền phát ngôn đối với cái chân của mình.

Cô y tá trực ban tất tả chạy đi nộp tiền lấy thuốc,bác sĩ cẩn trọng bó bột xong cho Chúc Tiểu Tiểu, sau đó hai người bọn họ cùngnhau tiễn hai bệnh nhân đến cấp cứu ra cửa, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cảmthấy người đàn ông này thật đáng sợ.

Hôm nay Chúc Tiểu Tiểu đã trải qua một chặng đườngnguy hiểm, tâm trạng cả buổi tối lại thấp thỏm lo âu, thực ra sớm đã mệt rồi.Thêm vào đó còn có tác dụng của thuốc, vì vậy sau khi lên xe, chẳng mấy chốc côđã bắt đầu mơ màng. Nghiêm Lạc nhìn cô một cái, chậm rãi lái xe vào vệ đường,dừng lại, vươn người sang, ngả ghế cho cô, rồi lấy áo khoác cùa mình đắp lênngười cô. Chúc Tiểu Tiểu dường như đã quá mệt, chỉ cựa mình, điều chỉnh tư thếcho thoải mái, rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Chúc Tiểu Tiểu ngủ rất say, ngủ suốt cả quãng đường vềnhà, đến việc vào nhà như thế nào, lên giường ra sao cũng không biết. Duy nhấtcô chỉ nhớ mình đã nằm mơ một giấc mộng, một giấc mộng cực kỳ bi thương.

Cảnh trong mộng thực sự rất đơn giản, cô được mộtngười ôm lấy, đi trên một lối đi chẳng biết là thông đến chỗ nào, giống nhưmuốn cưỡng ép đưa cô đi vậy. Cô không muốn đi, gắng sức vùng vẫy, gắng sức khóclóc, nhưng không sao động đậy được. Cô kêu gào thảm thiết, cảm thấy rất bithương, rất đau lòng. Nước mắt nhòa nhạt, chỉ có thể nhìn thấy mặt đất phủ đầynham thạch đang lắc lư trước mặt mình. Cô không muốn đi, không muốn rời đi, côphải cứu, cứu anh...

Trái tim bi thương đến mức dường như bị nỗi đau bópnghẹt, siết chặt khiến Chúc Tiểu Tiểu không thể nào thở nổi, trong chốc lát, côđau đớn tỉnh lại, gắng sức hít thở. Vừa bước ra từ trong cảm giác đau thương,còn chưa định thần lại được, cái mũi rất thính của cô lại ngửi thấy mùi thơmcủa canh xương bò.

Khuôn mặt Nghiêm Lạc đột nhiên xuất hiện trước mắt cô,anh chau đôi mày đẹp đẽ: "Sao thế?".

Sao thế? Chúc Tiểu Tiểu cũng không biết, cô còn cóchút hoảng hốt. Dường như đó chỉ là một giấc mộng bi thương, cô thấy cái gì đó?Cô không nhớ lại được.

Chúc Tiểu Tiểu khịt khịt mũi, mùi thơm của canh xươngbò càng nồng, thế là cô bừng tỉnh nói một câu: "Em đói rồi".

“Đói đến mức rơi nước mắt?" Nghiêm Lạc nhíu chặtmày, đưa tay nhẹ nhàng lau những giọt lệ chảy ra từ khóe mắt cô. Chúc Tiểu Tiểukinh ngạc, cô lại khóc rồi.

Nghiêm Lạc nhìn dáng vẻ thất thần của cô, không kìmđược, đưa tay cốc vào cái đầu ngốc nghếch: "Tỉnh hay chưa, tỉnh rồi mớicho ăn cơm".

Thật là đau, Chúc Tiểu Tiểu tỉnh táo lại ngay. Cô xoaxoa đầu, nhìn đồng hồ ở đầu giường, kinh ngạc phát hiện đã sắp một giờ rồi. Côngủ giấc này, lại ngủ liền mười mấy tiếng. Nghiêm Lạc bế cô vào trong nhà vệsinh, Chúc Tiểu Tiểu mới nhớ lại hóa ra mình vẫn đang bó bột một chân.

Nhà vệ sinh được dọn dẹp rất sạch sẽ, mới lót thêm mộttấm thảm chống trơn, Chúc Tiểu Tiểu một chân có thể nhảy qua nhảy lại. Cô nhìnnhìn chân, ngẫm nghĩ, nhưng rất nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu, nhiều hơn mộttấm thảm chỉ là chuyện nhỏ.

Cô rửa mặt xong, mở cửa thò đầu ra ngoài, ngẩn ngơ mộthồi, sao mà trong nhà, chỗ nào cũng được trải thảm? Cô đang đắn đo xem có cầnphải nhảy quay lại phòng, nhân tiện thử xem cảm giác có thảm dưới chân thế nàokhông, thì một đôi tay đã vươn tới, lại ôm cô vào lòng, lập tức đưa cô quaylại.

Chúc Tiểu Tiểu ngồi yên trên giường, Nghiêm Lạc chuyểnđến cho cô một chiếc bàn gấp nhỏ, đây cũng là đồ trong nhà, đã lâu Tiểu Tiểukhông dùng. Thức ăn được bưng tới, thơm đến nỗi người ta phải chảy nước miếng.Chúc Tiểu Tiểu vui vẻ hưởng thụ tiêu chuẩn đặc biệt của bệnh nhân, chuẩn bị ănbữa cơm thơm phưng phức ở trên giường, một chút ý thức về nguy hiểm cũng không có.

Giấc này cô ngủ say đến mức bị người ta vào trongphòng, dùng nhà bếp, trải thảm sàn, mua thêm đồ dùng, ôm mình đi khắp nhà, màchẳng cảm thấy có gì không phù hợp.

Hết cách, thực sự là Boss đại nhân đã thân thiết quá,khiến cô có thói quen bất phân lớn nhỏ mất rồi. Nghiêm Lạc rõ ràng rất hài lòngđối với sự không tự giác của cô, biểu hiện trên mặt cũng ôn hòa hơn.

Nhìn cô ăn uống ngon lành, nhanh chóng giải quyết gầnhết chỗ đồ ăn, Nghiêm Lạc nhướn môi lên, nói: "Em yên tâm dưỡng thương,phía bên công ty đã giúp em xin nghỉ rồi".

Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ ra: "Boss, hôm naykhông phải công ty có cuộc họp sao? Hoãn lại rồi à?".

"Không hoãn, họp xong rồi." Nghiêm Lạc thảnnhiên ngồi xuống chiếc sofa nhỏ bên cạnh, tiện tay cầm cuốn tạp chí thời thượngChúc Tiểu Tiểu mua lật xem.

"Họp xong rồi? Vậy em làm thế nào?"

Nghiêm Lạc nhìn cô một cái: "Nếu em muốn khi bịtập thể điểm danh phê bình thì đứng lên để cho mọi người nhìn, anh không thấyphiền đợi em đi làm lại, mở một buổi họp nữa cho em".

Cô không muốn! Cô không hề muốn bị chê trách trước mặtmọi người, xem ra cái chân này trẹo thật là... rất đúng lúc.

"Vậy em bị xử phạt thế nào?"

"Thời gian thử việc kéo dài thành nửa năm, xuốngquản lý kho trang bị hai tuần."

"Độc ác quá!" Chúc Tiểu Tiểu bấm đầu ngóntay tính, vốn dĩ thời gian thử việc là ba tháng, sau khi chuyển thành chínhthức có thể tăng lương được thưởng rồi. Bây giờ lại nhiều thêm ba tháng nữa, ítđi rất nhiều tiền, trẹo chân, nghỉ bệnh cũng bị trừ tiền nữa.

Nghiêm Lạc vứt tạp chí sang một bên, đi đến thu dọnbát đũa trên bàn, nhìn dáng vẻ rõ ràng không có ý thức phản tỉnh, còn tính toánchút tiền nhỏ như thế này của cô, anh cũng không nén được bực mình, mắng mộtcâu: "Heo hám tiền".

Chúc Tiểu Tiểu chu môi, nhìn theo bóng lưng Nghiêm Lạcđi ra ngoài, cố nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn lớn tiếng nói: "Boss, sao anh cóthể sỉ nhục nhân viên vậy chứ".

Nghiêm Lạc lại nhanh chóng đi vào, tay cầm thuốc củaTiểu Tiểu: "Đi bộ cũng có thể trẹo chân, đói bụng là khóc, còn không phảilà heo sao? Heo ngốc!".

Chúc Tiểu Tiểu ngoan ngoãn uống thuốc, chuyện này đíchxác là quá mất mặt, nhưng cô không chịu khuất phục, cô dù gì cũng là con gái,tại sao lúc nào cũng lấy heo ra để nói cô. Nhưng khí thế của cô bị Nghiêm Lạcnhìn một cái đã tan sạch rồi, Boss lớn nhất, mắng người lại có lý.

Chúc Tiểu Tiểu tự an ủi mình một chút, heo thực sựcũng rất đáng yêu, phim hoạt hình, người ta còn lấy heo làm nhân vật chính đấythôi.

Nữ nhân vật chính? Cô khi nào mới có thể làm nữ nhânvật chính trong lòng nguời khác?

Chúc Tiểu Tiểu ăn no bắt đầu nghĩ ngợi lan man:"Boss, anh cho em xin chút ý kiến. Em thích học trưởng, nhưng lần trước emlại bị xấu hổ trước mặt anh ấy. Còn nữa, học trưởng là bạn thân của Vu LạcNgồn, quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Em thấy ý của học trưởng là vẫn muốn tác hợpcho em và Vu Lạc Ngôn. Anh nói xem em nên nói với học trưởng như thế nào mớiđược. Con trai các anh thông thường nghĩ như thế nào đối với những chuyệnnày?".

"Anh chẳng phải là nói với em rồi sao? Phiền nhưthế này thì khỏi cần anh ta nữa."

"Boss, anh phải cho chút ý kiến có tính xây dựngchứ."

"Em ngốc thế này, ý kiến tốt hơn nữa đến lượt emđều thành ý kiến không có tính xây dựng."

"Em đâu có ngốc! Ray cũng khen em thông minh. Chỉcó điều bây giờ em chưa có bản lĩnh gì, đợi em luyện tập tốt rồi, thì sẽ rấtlợi hại, thì sẽ..." Chúc Tiểu Tiểu sững lại nhớ tới Tống Bình, cô cắn cắnmôi, trong lòng trào lên cảm giác khó chịu, giọng nói cũng thấp xuống:"Luyện tốt rồi, thì có thể giúp đỡ đồng nghiệp, có lẽ chuyện của Tống Bìnhcũng sẽ không xảy ra nữa... Boss, có phải em rất vô dụng không?".

"Ừ, bây giờ thì chẳng làm được gì."

Chúc Tiểu Tiểu nhìn anh: "Boss, sao anh có thểlàm nhân viên nhụt chí như thế, anh nên cổ vũ em, bảo em cố lên chứ".

Nghiêm Lạc không vui lắm: "Rõ ràng là em nói mìnhvô dụng, anh chẳng qua chỉ xác nhận lại thôi".

"Vậy không được, lòng tự tôn của em lại bị tổnthương rồi."

"…” Nghiêm Lạc im lặng, trong lòng thầm nói: Emcó dám vô lại thêm chút nữa không.

Kết quả Tiểu Tiểu thật sự dám.

"Cho nên, để bù đắp cho em, anh phải tiết lộ mộtchút chuyện của mình đi. Cô gái hôn anh kia, rốt cuộc là thế nào?"

"Em lo nhiều thứ quá." Nghiêm Lạc ý thứcđược mình đã quá dung túng cô, nhưng lại chẳng muốn sửa chút nào.

"Nói một chút đi, em thực sự tò mò lắm, tronglòng nhiều thắc mắc thì sẽ rất buồn."

"Buồn thì cố mà chịu."

Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng ỉu xìu, chu miệng lên khôngnói gì.

Nghiêm Lạc cũng không nói gì, nhưng Chúc Tiểu Tiểunhìn anh ai oán thế này, khiến anh lại mềm lòng. Nghiêm Lạc trầm giọng xuống,miễn cưỡng nói: "Cô ấy và anh vốn không phải cùng một thế giới. Cô ấy cănbản không có khả năng nhưng biểu hiện lại rất tốt, anh liền chấp thuận cho côấy được thăng chức, đi đến nơi khác sống ngày tháng tốt đẹp. Nhưng trước khi côấy đi một khắc, cô ấy đột nhiên ở trước mặt mọi người, đã xông đến hôn anh mộtcái. Anh rất tức giận, liền phạt giáng chức cô ấy".

"Hả?" Chúc Tiểu Tiểu trong chốc lát có lạitinh thần. Hóa ra là tình yêu nơi làm việc, trong đầu cô tự nhiên hiện lên hìnhảnh một cô nữ nhân viên chức vụ thấp dũng cảm xông đến trước mặt ông chủ lớn.Tiểu Tiểu lại lần nữa vô cùng kính nể, cô gái đó thực sự quá dũng khí.

Nghiêm Lạc nhìn nhìn biểu cảm kỳ quái của Tiểu Tiểu,nói tiếp: “Nhưng sau đó anh gặp phải nguy hiểm, người khác vì tự bảo vệ mình đãbỏ chạy hết, chỉ có cô ấy quay lại để cứu anh".

"Woa!!!" Chúc Tiểu Tiểu hứng khởi thốt lên, mỹnhân cứu anh hùng, cảm động quá! Hóa ra như vậy mới có thể làm tan chảy tráitim băng giá của ông chủ lớn!

"Boss, có phải là anh vừa cảm động liền theo côấy?" Vậy cô có phải cũng có thể làm một số chuyện khiến học trưởng ÂuDương Tĩnh cảm động? Như vậy sẽ thu phục được anh ấy chăng?

Nghiêm Lạc nhíu mày, không hài lòng đối với cách dùngtừ "theo cô ấy" này. Anh nói tiếp: "Anh vốn đã đồng ý ở bên côấy, nhưng sau này anh lại gặp phải một số khó khăn, nên đã để cô ấy rađi".

Anh nói đến đây thì dừng lại, Chúc Tiểu Tiểu đợi rấtlâu, chẳng thấy anh nói tiếp, không kìm được hỏi: "Sau đó thì sao?”.

"Sau đó thì chia xa."

Chúc Tiểu Tiểu há hốc miệng, thế là hết rồi? Câuchuyện này, kết thúc cuối cùng lại là tan vỡ và bi kịch?

"Boss, cô ấy... vậy anh cùng cô ấy, sau này vẫnkhông ở cùng nhau?"

"Ừ."

Chúc Tiểu Tiểu chỉ vào Nghiêm Lạc, rất lâu sau mói nóiđược: "Boss, anh là kẻ phụ bạc".

Nghiêm Lạc nhìn cô, trong đáy mắt là một thứ cảm xúckỳ lạ, khiến Tiểu Tiểu đột nhiên thấy lòng mềm nhũn ra. Cô ấp úng, cảm thấy cóchút áy náy, thật là không nên chỉ trích bừa bãi thế này. Cô nhỏ tiếng hỏi:"Vậy, sau đó nữa?".

"Cái gì mà sau đó nữa?"

"Thì lần trước anh nói anh sắp có bạn gái rồi,vậy là ý gì?"

Là Boss có niềm vui mới, có cô gái khác đang theo đuổianh? Hay Boss đã quay đầu là bờ, gương vỡ lại lành? Ôi tò mò quá, trái tim củaChúc Tiểu Tiểu bị sự hiếu kỳ làm cho ngứa ngáy khó chiu.

Nghiêm Lạc lần này không trả lời, anh lườm cô một cái:"Em nhiều câu hỏi quá".

Chúc Tiếu Tiểu lại giở trò xấu xa: "Nói thêm mộtchút nữa đi mà, đây là câu hỏi cuối cùng".

Nghiêm Lạc không để ý đến lời cô, lại nói: "Anhcó một món quà tặng em".

Ý, chuyển chủ đề nhanh vậy sao?

Nghiêm Lạc bước ra ngoài, cầm thứ gì đó rất nhỏ đivào, Chúc Tiểu Tiểu há hốc miệng, lớn tiếng gọi: "Bát Bát!".

Niềm vui ngoài mong đợi! Chúc Tiểu Tiểu căn bản khôngdám tin là thật. Chú chuột béo rõ ràng cũng vô cùng hưng phấn, nó nhảy lên lòngbàn tay Tiểu Tiểu, cào cào làm nũng với cô.

"Tặng cho em? Thật sự tặng cho em sao? Bát Bát vềchỗ em sao?", Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy Bát Bát vô cùng kích động.

"Để nó ở với em cho đỡ buồn. Ở cùng mấy ngày, nếuem không ghét chăm sóc nó phiền phức, sau này cứ giữ lấy nó." Ý của NghiêmLạc là, nếu cô không thích, anh sẽ chịu trách nhiệm thu hồi.

"Không phiền phức, không phiền phức." ChúcTiểu Tiểu vuốt ve Bát Bát, lông của nó vừa mịn vừa mềm, mượt mà, thân hình nhỏbé, thật sự rất đáng yêu. Bát Bát cào cào trong tay cô, gắng sức giả bộ dễthương.

Chúc Tiểu Tiểu thấy rất cảm động: "Boss, anh thậtsự là Boss tốt nhất trong thiên hạ''.

Chúc Tiểu Tiểu có Bát Bát rồi, chẳng còn tâm trí đitruy hỏi vấn đề "cuối cùng" kia của Nghiêm Lạc nữa, gạt luôn nó rangoài chín tầng mây. Nghiêm Lạc rất hài lòng, anh khẽ cười, chuyển máy tính củaTiểu Tiểu đến, thoắt cái đã lại trở thành ông chủ nghiêm khắc. Anh bắt đầu đốcthúc nhân viên trong lúc nghỉ ngơi, chơi với chuột, cũng cần phải chăm chỉluyện chơi điện tử, học thuộc hết kiến thức hàng ma.

Buổi chiều, chuông cửa vang lên, Nghiêm Lạc bước ra mởcửa, Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy anh hỏi: "Sao em lại đến đây?".

"Sao nào, anh có thể ở lại đây, em thì không thểđến?" Ngữ điệu và khí thế đó, là Tề Nghiên La!

Hai người này thật là, hễ nhìn thấy nhau là phát hỏa.Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng gọi Tề Nghiên La vào trong phòng, hai thứ nguy hiểmấy cần phải cách ly.

Không ngờ rằng Nghiêm Lạc cũng theo vào cùng, nói vớiTề Nghiên La: "Đúng lúc anh phải ra ngoài một chuyến, em ở lại với HeoCon". Ngữ khí tuy không hòa nhã, nhưng nghe ra lại thấy thật gần gũi.

Tề Nghiên La khó chịu nhìn Nghiêm Lạc: "Anh muốnđi cứ đi, em ở cùng Heo Con thì sao, anh quản được không?".

Nghiêm Lạc lườm cô một cái, quay đầu rời đi.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhìn hai người này, cảm thấy mùithuốc súng nồng nặc, chỉ sợ rằng bọn họ sẽ cãi nhau. May mà Nghiêm Lạc đi rồi,lúc này cô mới được thở phào nhẹ nhõm. Tề Nghiên La vứt túi sang một bên, ngồitrên sofa nhìn Chúc Tiểu Tiểu.

Chúc Tiểu Tiểu hỏi: "A La, cậu và Boss có hiềmkhích?".

"Không có."

"Vậy vì sao hai người lúc nào cũng đối đầu nhưthế?"

"Không vui vẻ thôi", Tề Nghiên La nói thẳngthừng.

"Ồ!" Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, lý do này thậtlà đầy đủ. Cô không hỏi nữa, tiếp tục chơi trò hàng ma, cô nhất định phải thànhmột hàng ma sư lợi hại siêu cấp, sức mạnh vô song trong lịch sử, sẽ đánh tantoàn bộ bọn yêu ma quỷ quái. Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại Tống Bình, cắn răng, cuồngloạn kích chuột, liều mình giết địch.

Tề Nghiên La ngồi bên cạnh nhìn Chúc Tiểu Tiểu chơiđiện tử, nói: "Cậu chơi lâu như vậy rồi vẫn chưa qua cửa sao".

Chúc Tiểu Tiểu nóng mặt: "Yêu quái quá nhiều, bùachú cũng không giống nhau, vũ khí lại càng phong phú, đến mấy trăm loại, khôngtài nào mà nhớ nổi". Cô nghiêm túc thể hiện quyết tâm: "Nhưng mà,mình không nhụt chí đâu, mình nhất định sẽ trở thành hàng ma sư giỏi nhất. TềNghiên La, cậu đợi đó mà xem".

Tề Nghiên La gật đầu, chăm chú nhìn Chúc Tiểu Tiểu,ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên nói: "Heo Con, nếu như thế giới này bị hủydiệt, cậu nói xem chúng ta phải làm thế nào?".

"Làm thế nào?" Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại bộphim Ngày tận thế mìnhtừng xem, giơ nắm đấm lên: "Đương nhiên là phải chiến đấu đến cùng, sao cóthể ngốc nghếch đợi chết được chứ, mọi người đoàn kết lại, đấu tranh đếncùng!".

Tề Nghiên La bị bộ dạng của cô chọc cười, cốc vào tráncô: "Cậu đang diễn kịch đấy à?".

Chúc Tiểu Tiểu cười hì hì, Tề Nghiên La đột nhiên đứngdậy ôm lấy cô: "Heo Con, bạn bè của mình không nhiều, nhưng mình thật sựyêu quý cậu, chúng mình phải mãi mãi là bạn tốt nhé".

Chúc Tiểu Tiểu giật thót người: "Nữ vương núibăng đột nhiên 'thổ lộ' tình cảm thế này, mình thật sự không quen nổi. Hôm naycậu bị cái gì kích thích sao?".

"Không!" Tề Nghiên La lắc lắc đầu, lại ngồixuống, lấy lại dáng vẻ điềm nhiên khi trước: "Không phải hôm nay". Côngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Heo Con, mình có việc, muốn nhờ cậugiúp đỡ".

"Được thôi!", Chúc Tiểu Tiểu sảng khoái gậtđấu.

"Mình đang viết một cuốn tiểu thuyết viễn tưởngtình yêu, câu chuyện kể về một con heo theo đuổi Diêm Vương. Mình gửi cho cậu,cậu đọc giúp mình xem."

"Tiểu thuyết? Nhân vật chính là một conheo?", Chúc Tiểu Tiểu đần mặt ra. A La bị thứ gì kích động không biết lạicòn muốn viết tiểu thuyết? Hơn nữa nhân vật chính lại mất cảm tình thế này,chắc chẳng có độc giả nào ủng hộ mất.

"Đúng, mình đã xây dựng xong câu chuyện rồi, nữchính là một con heo, cậu nhất định sẽ thích."

Một con heo theo đuổi Diêm Vương? Chúc Tiểu Tiếu háhốc miệng, nữ vương xinh đẹp lại viết tiểu thuyết tình yêu viễn tưởng, sự kiệnnày thật huyền ảo quá! Còn gì khác có thể khiến cô kinh ngạc hơn không?

Chúc Tiểu Tiểu còn chưa đọc đã bắt đầu đồng cảm vớiDiêm Vương đáng thương kia rồi! Đại Vương à, ngài hãy bảo trọng, có heo đến tấncông, vũ khí là tình yêu, ngài phải giữ mình đó!

Tề Nghiên La véo véo mặt cô, khuôn mặt đó biểu cảmphong phú quá, chắc chắn lại đang nghĩ ngợi lung tung. Chúc Tiểu Tiểu ôm mặt,đáp trả bằng một chiếc gối. Hai cô gái cười đùa ha hả.

Cả buổi chiều, bọn họ buôn chuyện với nhau, sau đóTiểu Tiểu nhớ ra Boss đại nhân muốn kiểm tra tiến độ bài học của cô, nhanhchóng hồi tâm, tiếp tục chơi điện tử. Tề Nghiên La ngồi cùng bên cạnh, cũng lấymáy tính ra đánh đánh gõ gõ. Đợi đến khi tạm biệt, Tề Nghiên La nói với TiểuTiểu cô đã viết xong một phần câu chuyện và gửi vào hòm thư của Tiểu Tiểu rồi.

"Gửi cái gì?", Nghiêm Lạc quay lại đúng lúcnghe thấy điều này, chau mày hỏi.

Tề Nghiên La nhìn anh: “Liên quan gì đến anh?".Cô hừ một tiếng, cất máy tính, cầm túi của mình, chào hỏi Chúc Tiểu Tiểu rồiđi.

Chúc Tiểu Tiểu thẫn thờ nhìn hai "oan gia"này, thật là hễ gặp nhau một cái, lửa lại bùng lên. Hai người bọn họ rốt cuộccó chuyện gì? Cô lại bắt đầu hiếu kỳ rồi.

Hôm nay, Chúc Tiểu Tiểu chơi xong trò chơi, ăn cơm doBoss đích thân làm, lại đợi thím giúp việc đến chăm sóc.

Chân cô bị thương, Nghiêm Lạc kiên quyết muốn có ngườiở lại buổi tối chăm sóc cô, thế là liền tìm một thím giúp việc đến. Tóm lại tấtcả đều sắp xếp thỏa đáng. Sau khi cung tiễn Boss rời đi, Chúc Tiểu Tiểu đọctruyện của Tề Nghiên La.

Rất lâu rất lâu trước đây, có mộtcon heo nái của gia đình nông dân nọ sinh được một ổ heo con, trong đó có mộtchú heo con màu hồng phấn rất đáng yêu.

Con trai của người nông dân rất thích chú heo này,thường mang nó cùng đi chơi. Có một ngày đứa bé bất hạnh rơi xuống nước. Chúheo con màu hồng phấn chẳng màng đến thân mình nhảy xuống nước cố gắng đẩy chủnhân nhỏ vào bờ, còn bản thân mình thì mãi mãi chìm xuống đáy nước sâu.

Sau khi chú heo con chết, hồn phách của nó được giảiđến địa phủ. Ngày hôm đó, nó đang xếp hàng phân loại cùng với hồn phách củanhững động vật bị chết khác, vừa hay gặp em gái Diêm Vương đi tuần qua. Diêm NữVương nhìn thấy chú heo con này rất đáng yêu lại ngoan ngoãn, nhất thời có hứngthú, bèn ban cho nó khôi phục hình dáng ở nhân gian, để lại trong phủ của mìnhlàm thú cưng.

Chú heo con rất thông minh, rất nỗ lực để chủ nhân mớivui lòng. Nhờ sự hoạt bát đáng yêu, nó đã kết giao được rất nhiều bạn bè nơiđịa phủ. Hắc Bạch Vô Thường, các Phán Quan đều rất thích nó. Có người quan tâmsẽ dễ làm việc hơn, phạm vi có thể ra vào của heo con càng ngày càng mở rộng.Nếu như Diêm Nữ Vương chủ nhân không có mặt, nó sẽ liền chạy đi chơi khắp nơi.Mọi người cho rằng nó ham chơi, nhưng không biết heo con thực ra là nhớ nhungngười chủ nhân nhỏ ban đầu, muốn lại được nhìn thấy cậu ấy.

Heo con không phân rõ được cách biệt giữa địa phủ vànhân gian, chỉ biết đi loăng quăng khắp nơi tìm kiếm, cho rằng có một ngày sẽtìm được. Nhưng kết quả của việc chạy lung tung này, là nó thường xuyên đi nhầmvào khu vực cấm cúa địa phú.

Hành vi của nó cuối cùng đã khiến Diêm Vương gia - lãođại của địa phủ chú ý.

Một ngày Diêm Vương đang nhàm chán, nhìn thấy chú heonhỏ trong lúc vô ý đã đi vào đại điện, lởn vởn đến chỗ mình, liền tiện tay lấyđồ cho nó ăn rồi nói chuyện với nó, Sau đó Diêm Vương bất ngờ khi biết được tâmsự nhớ nhung chủ nhân cũ của chú heo nhỏ.

Sự "hiểu ý chú heo" của Diêm Vương đã đổilại được tình cảm tốt đẹp và sự toàn tâm tin tưởng của chú heo. Nó thường chạyđến chỗ Diêm Vương, trông mong người có thể giúp nó tìm chủ nhân nhỏ trước đây.Nhưng Diêm Vương quản lý chuyện sống chết nhân gian, công việc bận rộn, nào cóđể tâm được đến chuyện của chú heo con kia.

Sau một khoảng thời gian không nhận được phản hồi, chúheo nhỏ tâm tàn ý lạnh, cuối cùng bỏ qua. Nó lại bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếmvận may, nhưng thời gian trôi qua từng ngày, từng ngày, đi khắp các nơi dướiđịa phủ, chú heo nhỏ cũng chưa từng tìm được chủ nhân nhỏ. Nó bắt đầu buồn bãchán nản, cơm cũng chẳng muốn ăn.

Diêm Vương tình cờ biết được chuyện bệnh tình của chúheo nhỏ, cuối cùng người cũng mềm lòng, đưa chú heo đến đài Vọng Hương. Đây làlần đầu tiên người cho phép một con súc sinh được nhìn lại nhân gian.

Chú heo con cuối cùng cũng được nhìn thấy tiểu chủnhân, hóa ra chủ nhân sớm đã trưởng thành, lấy vợ sinh con. Diêm Vương nói vớichú heo con sự cách biệt giữa nhân gian và địa phủ, đây căn bản là hai thế giới.Chú heo con cuối cùng hiểu ra, nó nhìn thấy tiểu chủ nhân sống rất tốt, liền antâm.

Từ lúc đó, chú heo con rất gần gũi với Diêm Vương,thời gian nó ở lại bên cạnh Diêm Vưong còn nhiều hơn thời gian nó ở bên cạnhDiêm Nữ Vương. Nó rất cố gắng đối tốt với Diêm Vương, giả đáng yêu vờ ngoanngoãn, còn vặn vẹo thân hình tròn nhỏ nhảy múa để giải sầu cho Diêm Vương, lạigiúp người đưa bút, truyền gọi bề tôi vô cùng được việc.

Diêm Vương hình như cũng rất thích chú heo con này,người để nó tự do hoạt động trong đại điện, còn nói chuyện với nó, nói nhữnglời đơn giản khiến nó vui vẻ, rồi cho nó ăn nữa, cho phép nó ở gần bên mình...

Tóm lại, heo con và vua của địa phủ ở cùng nhau rấthòa hợp, trở thành vật nuôi được sủng ái nhất trong địa phủ. Nó rất hạnh phúckhi được sống ở đây, trải qua một quãng thời gian rất dài, chú heo lại dần dầncó chút linh khí. Nó bắt đầu có thất tình lục dục, biết ghét biết yêu, lại cànglúc càng gắn bó với Diêm Vương, thậm chí còn nảy sinh mong muốn được độc chiếm,bắt đầu xua đuổi những nữ yêu, nữ tinh thân cận của Diêm Vương.

Sau mấy lần bị heo con phá hoại chuyện ân ái, DiêmVương cuối cùng cũng thấy nó phiền phức, người tuyên bố trong địa phủ khôngđược nuôi súc sinh, phải đưa chú heo con quay lại vòng luân hồi đi đầu thaichuyển thế. Diêm Nữ Vương mặc dù không nỡ nhưng cũng chỉ có thể làm theo.

Heo con là bảo bối trong địa phủ, đương nhiên phảichọn gia đình tốt có tiền có thế tâm địa lương thiện để heo con đầu thai làmtiểu thư, sống những ngày tốt đẹp. Nhưng tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉcó điều vào ngày heo con đầu thai, nó đột nhiên vùng thoát khỏi tay Mạnh Bà khibà đang chuẩn bị cho nó uống canh, chạy thẳng một mạch đến đại điện của DiêmVương.

Lúc đó Diêm Vương đang cùng thuộc hạ tiếp đãi mấy vịkhách thần ma quan trọng, và không ngờ rằng heo con đã xông vào đại điện. Heocon chẳng nói lời nào, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, nó xông đến tặngcho Diêm Vương một nụ hôn thực sự.

Nụ hôn này cũng giống như là cho Diêm Vương một cáitát trước mặt mọi người. Đứng trước những vị khách quan trọng phải chịu sự sỉnhục lớn như thế này, Diêm Vương làm sao có thể nuốt trôi cơn giận? Người mộtquyền đánh văng heo con ra, mặc nó trọng thương ngã xuống đất bất động. DiêmVương kìm nén cơn giận, không đánh cho heo con hồn bay phách tán ngay tại đó đãlà kiềm chế lắm rồi.

Chú heo con trở thành kẻ thân mang trọng tội, bị đưavào nhà lao của địa phủ đợi ngày xử lý. Nhưng cơn giận của Diêm Vương khó xuôi,không muốn để ý đến chuyện này nữa, thậm chí lệnh cho mọi người không được nhắcđến chú heo con. Diêm Nữ Vương cũng cảm thấy địa phủ bị một con heo làm mất thểdiện, cũng vô cùng tức giận.

Lúc đó, không có người nào đi thăm chú heo nhỏ, nó bịgiam trong nhà lao cô độc, rất lâu rất lâu.

Đoạn truyện viết đến đây thì kết thúc, Chúc Tiểu Tiểuđọc tới đó cảm thấy rất buồn. Dường như cô rất hiểu tâm tư của chú heo này. Tuybút pháp của Tề Nghiên La cực kỳ bình thường, không dùng quá nhiều biện pháp tutừ, chỉ đơn giản đều đều thuật lại sự việc, nhưng Chúc Tiểu Tiểu không biết vìsao, lại đồng cảm và hiểu rất rõ rằng, chú heo đang yêu!

Tuy nó chỉ là một con vật, chỉ là một con thú cưng,nhưng nó yêu rồi! Nó đã yêu Diêm Vương! Sâu sắc và chân thành như vậy!

Khi đó nó xông đến hôn Diêm Vưong một cái, chỉ là muốnbiểu đạt tình yêu của nó, nó sợ sẽ không kịp nữa, sau khi đầu thai, thì khôngthể có cơ hội gặp lại Diêm Vương nữa. Thậm chí từ nay nó sẽ không thể nhớ mộtngười như Diêm Vương, những ngày tháng người cho nó ăn, xoa đầu nó, đưa nó đidạo, im lặng cho nó ngủ bên cạnh, đến một chút xíu ký ức cũng không còn nữa.

Chú heo con chẳng qua là vướng phải một hoàn cảnh sailầm, lựa chọn phương thức biểu đạt sai lầm.

Chúc Tiểu Tiểu buồn rầu muốn biện giải thay cho chúheo con. Heo con chỉ là một chú heo, lại không biết nói chuyện, cũng không biếtviết chữ, nó ngoài việc dùng động tác thân mật để thổ lộ ra, còn có thể dùngphương thức nào để biểu đạt tình yêu đây?

Đáng thương rằng nó chỉ là một con heo!

Chúc Tiểu Tiểu rất muốn biết chuyện xảy ra sau đó, côgọi điện thoại cho Tề Nghiên La, Tề Nghiên La bắt máy: "Cậu đọcrồi?".

"A La, mình thích chú heo con này quá, xin cậuđấy, nhất định phải cho nó một kết cục hạnh phúc."

Tề Nghiên La ở đầu dây bên kia mãi cũng không trả lời,lúc sau mới hỏi Tiểu Tiểu: "Cậu cảm thấy, kết thúc như thế nào là hạnhphúc đây?”.

"Đương nhiên là người có tình cuối cùng được trởvề bên nhau." Chúc Tiểu Tiểu chẳng do dự chút nào: "Chưa biết chừngDiêm Vương sẽ mềm lòng, đột nhiên ngộ ra sự quan trọng của chú heo con vớimình, đón chú heo nhỏ từ trong lao ra, hai người từ đó về sau sống những ngàytháng hạnh phúc...". Cô nói đến đây, tự mình đã thấy buồn cười, để một conheo làm vương hậu của địa phủ, thật là hơi lừa đảo một chút.

Chúc Tiểu Tiểu tưởng tượng ra hình ảnh heo con trongphim hoạt hình, mặc áo cưới, đội mũ hoa... Thật thú vị biết bao. Diêm Vươngnhất định là người thuộc loại lạnh lùng, khô khan, thích nghiêm mặt, nhưng thựcra cũng có chút ấm áp. Nếu không thì sao ngài ấy lại biết mềm lòng đưa heo conđến đài Vọng Hương để nó được nhìn thấy người chủ nhân nhỏ trước kia?

Không biết vì sao, Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ đếnBoss,

Ai da, Nghiêm Lạc, cái tên này gần giống với tên DiêmLa1 Vương mà. Chúc Tiểu Tiểuvui vẻ, cười ha ha, nếu như hình dáng của Diêm Vương giống như Boss, vậy chúheo con đó kiếm được lời rồi.

1 DiêmLa Vương cũng chính là Diêm Vương. Nghiêm Lạc, tiếng Trung phát âm lá Yán Luò;còn Diêm La phát âm là Yán Luó, tương đối giống nhau.

Nhưng mà nói ra thì thực sự là trùng hợp, Diêm Vươngbị heo cưỡng hôn, Boss cũng bị bạn gái trước của anh cưỡng hôn; Diêm Vương saukhi bị hôn thì tống heo con vào trong ngục, Boss sau khi bị hôn thì giáng chứccô gái kia. Câu chuyện này rõ ràng chính là chuyện thật viết theo lối huyễnhoặc mà.

Chúc Tiểu Tiểu đổ người xuống giường, duỗi tay vùichiếc gối ôm vào trong lòng, cầm điện thoại vừa nói chuyện vừa lăn trên giường,thật vui vẻ, câu chuyện này rất nhiều tình ý.

Đợi một chút, Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên dừng lại, ngâyra nhìn trần nhà. Vì sao câu chuyện của A La giống như là chuyện đã trải quacủa Boss vậy? Chỉ khác có nhân vật và bối cảnh mà thôi.

Điều này thực sự trùng hợp đến mức kỳ lạ!

Chúc Tiểu Tiểu cẩn thận suy nghĩ lại, A La có từngnói, cô ấy và Boss rất thân, nhưng hai người quá không hợp nhau. Thấy bọn họmỗi lần giáp mặt, cô cũng có cảm giác bọn họ là oan gia.

Hơn nữa Chúc Tiểu Tiểu vào công ty mới hay, hóa rangười trong công ty đều biết A La, đồn là cô ấy còn lợi hại hơn bất kỳ nữ hàngma sư nào. Cô ấy cũng là người làm công việc này, chỉ có điều không nhậm chứctrong công ty mà thôi.

Còn nữa, khi học năm nhất, A La lỡ miệng nói qua cô ấycó bạn trai, nhưng sau đó rất ít để cập đến tình hình bạn trai của mình. Cònnữa còn nữa, Boss vô cùng chiếu cố đối với cô, có phải bởi vì cô là người bạnđược A La nhờ vả?

Trái tim Chúc Tiểu Tiểu đập loạn lên, "Thịchthịch thịch". Lẽ nào... lẽ nào Tề Nghiên La chính là cô gái cưỡng hôn nămđó? Với cá tính của A La, sự việc như thế này cô ấy chắc chắn dám làm!

Khi học năm nhất, có thời gian A La rất bận, cô ấy nóicô ấy đang làm thêm, theo thời gian mà nói, đích xác là trùng hợp.

Cho nên, A La căn bản là có một giai đoạn tình cảmkhắc cốt ghi tâm với Boss, và còn vì nguyên nhân gì đó, mà hai người phải chiatay.

Chân tướng của sự thực lẽ nào là như thế?

Hai người này vốn dĩ sẽ không gặp lại nhau, thì trongtiểu khu nhà cô lại bắt đầu có chuyện ma quỷ, A La vì giúp cô, bảo cô đi tìmNghiêm Lạc, thế là, cô và sự kiện này trở thành cơ hội để A La và Boss gặp lạinhau?

"Này, sao cậu không nói gì?", Tề Nghiên Lala hét lên trong điện thoại, làm cho Chúc Tiểu Tiểu bừng tỉnh. Cô cảm thấy mìnhdường như vừa phát hiện bí mật rất to tát, cẩn thận thăm dò: "A La, câuchuyện này của cậu, hình như có nguyên mẫu phải không? Nhân vật chính mình quenchứ?".

Tề Nghiên La do dự một chút: "Có thể nói nhưvậy".

"A La, vậy..."

"Xin lỗi, mình không thể nói nhiều, cậu đọc câuchuyện là biết, nếu như cậu có thể từ trong đó hiểu ra điều gì, thì chớ có hoàinghi."

Hai người kết thúc cuộc nói chuyện, Chúc Tiểu Tiểukhông kìm được, lại tiếp tục những suy tưởng lãng mạn, lan man của mình. Dựavào quan hệ giữa A La và Boss nhất định họ còn có tình cảm, cho nên Boss mớiđối tốt với mình như vậy, chắc chắn là muốn thu hút sự chú ý của A La. Chưabiết chừng, còn muốn mình nói tốt giúp anh trước mặt A La nữa.

A La chắc chắn cũng cảm thấy vẫn còn yêu Boss, nhưnglại không thể hiện ra mặt. Sau cùng, Boss đã từng nói năm đó là anh gạt cô ấyđi. Cho nên bây giờ A La mới muốn viết lại câu chuyện của bọn họ, chỉ thay đổibối cảnh, nhân vật và cất giữ lại. Cô ấy cổ quái như thế này, đột nhiên muốnviết tiểu thuyết, là muốn cứu vãn lại tình cảm hay sao?

Tiểu Tiểu đứng ngồi không yên, bồn chồn, cảm thấy vaimình nặng trĩu, trách nhiệm của cô quá lớn! Muốn làm cho hai người yêu thươngnhau này gương vỡ lại lành, xem ra Chúc Tiểu Tiểu cô không ra tay thì khôngđược rồi. Nhưng mà, phải bắt đầu thế nào mới được đây?