Heo Yêu Diêm Vương

Chương 15



Đây là ngày đầu tiên Chúc Tiểu Tiểu đi làm, cũng là ngày đầu tiên cô chính thức trở thànhhàng ma sư.

Sáng sớm thay quần áo mới, đi giày mới, Chúc Tiểu Tiểu vui vẻ phấnkhởi đến công ty báo danh.

Công ty Dịch vụ An ninh Nhã Mãthuộc Tập đoàn Nhã Mã, địa điểm làm việc ở tòa cao ốc Đế Cảnh. Đó là một tòa nhà rất khíthế, tất cảba mươi chín tầng. Tiểu Tiểu đứng bên ngoài, nghển cổ lên nhìn một hồi lâu,trong lòng vô cùng hưng phấn.

Trước đó Nghiêm Lạc đã nói vớiChúc TiểuTiểu, bảo côtrực tiếplên tầngba mươi tư, tìm người quản lý của phòng Nhân sự tên là Emma. Thế làChúc Tiểu Tiểu đi vào trong tòa nhà liền chạy thẳng về phía thang máy, vừa hay có mộtchiếc thang máy đang mở cửa, cô vội vội vàng vàng bước vào trong, tiện tay ấn nút tầng ba mươi tư. Lúc này cô mới để ý,thấy bênngoài thang máy có một cô gái tóc tết bím ăn mặc lỗi thời đang gọi điện thoại: "Ấnvào tầng ba mươi tưhoàn toàn không có phản ứng…”

Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn lại nútấn tấngba mươi tư, thấy nóđang sáng bình thường, muốngọi cô gái kia vào nhưng chưa kịp thì cửa thang máy đã đóng lại rồi.

Những người khác trong thang máyđều đi đến những tầng khác nhau, chỉ cómột mình Chúc TiểuTiểu là lên tầng ba mươi tư. Vừa ra khỏi thang máy, cửa lớn hào hoa của công tyđã ở ngay trưóc mặt. Trên cửa lớn là tấm biển ghi "Công ty Dịch vụAn ninh Nhã Mã" vô cùng bắt mắt nhưng bên trong lại không có quầy tiếp tân, mọi người đi qua đi lạicực kỳ bận rộn. Tiểu Tiểuđứng ngẩn tại chỗ, nghĩ không biết có cần gọi điện cho Nghiêm Lạc hoặc Thư Đồnghay không.

Lúc này thang máy ở phía sau vừalên đếnnơi. Có hai người từ trong thang máy bước ra, một người chính là cô gái tóc tếtbím vừa rồi, người còn lại là một nữ nhân viên trang điểm rất kỹ càng cẩn thận. Cô gáitóc bím kia nhìn thấy TiểuTiểu thì rất đỗi kinh ngạc: "Cô lên đây thế nàovậy?".

Tiểu Tiểu có chút khó hiểu về câuhỏi của cô ấy, thế là chỉ chỉ vàothang máy: "Đi thangmáy".

Cô nữ nhân viên kia đánh giá cômột hồi,đột nhiên gật gật đầu:"Cô là Chúc Tiểu Tiểuphải không, tôi là Emma, tôi xem qua tư liệu của cô rồi, kết giới quả nhiênkhông có tác dụng với cô". Cô ấy cười cười, lại nói: "Hoan nghênh gianhập vào nhóm của chúngtôi".

Nghe thấy lời này, Tiểu Tiểu mới hiểu,hóa ra nút bấmtrongthang máy không nhạy là bởi vì có phong ấn bằngkết giới. Cô không kìm được nhìn cô gái thắt bím kia, cô gái ấy cũng đang hiếu kỳnhìn cô. Emma nhân cơ hội giới thiệu bọn họ với nhau: "Đây là Chúc TiểuTiểu, đây là Tiết Phi Hà, hai cô đều mới đến nhận việc hôm nay, chúng tôi ởđây rất ít đồngnghiệp nữ, hai cô phải cùng nhau cố gắng". Cô ấy vừa nói vừa đưa hai ngườivào công ty.

Khu làm việc phía bên này còntương đối yên tĩnh, có ghế để ngồi nghỉ, quầy nước, tủ lạnh, thậmchí có cả hoa cỏ, khung cảnh làm việcthực sự rấttuyệt. Tiểu Tiểu vừa đi vừa ngắm nghía, trong lòng rất vui vẻ.

Tiết Phi Hà ở bêncạnh nhỏ tiếng nói vớicô: "Tôi là truyền nhân đời thứ mười chín của Tiết gia ở GiangTây, cô là nhà nào vậy?".

"Hả?" Chúc Tiểu Tiểungẩn ngườira, truyền nhân cái gì? Hàng ma sư này sao mà kỳ quái như vậy, lần đầu tiêngặp mặt đều thích hỏi người ta là nhà nào.

Tiết Phi Hà chăm chú nhìn cô: "Có thể đến đây đều là những đại giahàng ma, cô muốngiữ bí mật phải không?".

Chúc Tiểu Tiếu hoàn toàn khôngbiết nên trả lời thế nào, may mà lúc này Emma dừng bước lại, đưa bọn họ đến mộtchỗ giốngnhư khu tiếpkhách nhỏ, có mấy chiếc sofa quây lại thành cácvòng tròn.

Emma mang hai bảng biểu tới bảobọn họ điềnvào, lại cầmchứng minh thư của bọn họ đi photo, sau đó kiểm tra loạimáy điện thoại họ đangdùng. Tiết Phi Hà lôi tất cả đồ đạc trong ba lô lớn ra để cho Emma xem, có một đống vũ khí nhưcung tên, dao găm, bùa... Emma ghi lại, nói với cô ấy: "Trang bị của cô cấp độ thấp quá, như thế nàylàm nhiệm vụ rất nguy hiểm, một lát nữađưa cô đi đến trung tâm nghiên cứu, đăng ký đổi trang bị".

Emma lại quay sang Tiểu Tiểu: "Còn cô nữa? Cô quen dùngloại vũ khí nào?".

Tiểu Tiểu lúng túng lắc đầu. Trong túicủa cô chỉ có đồănvặt và những thứ đồ con gái, đến dao gọt hoa quả cô còn cho làkhông nên cầm theo.

Emma dườngnhư chẳng để ý, đổi câu hỏi khác: "Các côbiết lái xe chứ?".

Tiết Phi Hà đáp rất thật thà: "Tôi biết cưỡingựa, xe đạp cũng biết đi". Tiểu Tiểu thởphào một cái, tóm lại mình cũng mạnh hơn cô ấy: "Tôi có bằng lái xe, nhưng mà chưa từng lái thật bao giờ”, trả lời xong lại nghĩ, thực ra cũngchẳng mạnh hơn bao nhiêu.

Emma cười cười, giới thiệu với bọn họ tình hình cụ thể củacông ty, và nói lát nữa sẽ đưa bọn họ đi làm quen một chút với môi trường côngty, nói xong, thu bảnđăng ký của bọn họ lại rồi rời đi.

Lúc này, có tiếng gọi từ xa truyền đến: "Tiểu Tiểu, cô đến rồi!".TiểuTiểu quay lại nhìn, hóa ra là Thư Đồng.

Thư Đồng vui vẻ chạy đến: "Tôi còn tưởng tháng sau cô mới tới cơ".

"Vết thương của cô khỏi chưa? Sao mà đi làm nhanh nhưvậy?", Chúc Tiểu Tiểu nhìn Thư Đồng vừa vui vừa bất ngờ.

"Chưa đi làm, ở trongnhà buồn chán chết mất, đến đây chơi chút." Thư Đồng lớn tiếngđáp, chẳng cảm thấyviệc đem công ty làm công viên giải trí có gì không đúng cả.

Tiết Phi Hà ở bên canh đột nhiênnói: "Hóa ra cô là người của Thư gia Hồ Bắc".

Thư Đồng hận nhát khi bị người ta gọi là Thâu gia1:"Sao nào, họ Tiếtkia, đồ tàn binh bại tướng nhà cô, thảo đài bantử2 cuối cùng cũng không chống đỡ tiếp được nữa, muốn gia nhập vào đội quân chính quycủa chúng tôi rồi sao? Tiểu Tiểu là tôi bảo kêđấy, sao nào?".

[1] "Thâu” có nghĩa là thua kém, từ này đông âm với từ “Thư” trong họ của Thư Đồng.

2 Hình thức diễn kịch diễn viên tương đối ít, nhân vật, đạo cụ... tương đối sơsài, thường được biểu diễn ở các vùng nông thôn hoặc thành phố nhỏ.

Tiết Phi Hà trả lời: "Côđừng có nói linh tinh, cái gì mà tàn binh bại tướng, Tiết gia nhà tôi bao đời đều lấy việc trừ tà diệt yêu làm nhiệmvụ cúa mình, là đại gia tộc hàng ma, thanh thế lớn hơn Thư gia nhà các cô. Chẳng qua vì người phụ trách của công ty đích thânđếnmời, tôi cảm thấy anh ta rất cóthành ý, nênmới đồng ýtớiđây hiệp lực, hoàn thành sứ mệnh của gia tộc".

"Khéo vòng vo, cô không mệtsao." Thư Đồng bất mãn, xua xua tay: "Chỗchúng tôi mức lương cao, đãi ngộ tốt,có bảo hiểm,còn cung cấp cho những thiết bị tốt nhất, có xe, cóviện trợ phíasau, lại được trang bị vũ khí khoa học kỹ thuậttối tân, chẳng lẽ không mạnh bằng côđơn thương độc mã? Côxem cô đi, cần phải bắt kịp vớithời đại có biết không? Nếukhông sẽ bị thờiđại đào thải, chẳng thể nhận được vụ làm ăn nào nữa đâu".

Tiết Phi Hà vẫn giữ thái độ bình thản, chỉ thành thật phê bình: "Hậunhân hàng ma chúng ta không thể chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, phải lấy việc phục yêu cứu thế làm nhiệmvụ của mình".

Thư Đồng khoa trương giả bộ ngãvào vai Tiểu Tiểu: "Ai da, tôi không thể nói chuyện với người này nữa, mệt quá mệt quá".

Chúc Tiểu Tiểu đang cảm thấy buồncười thì Emma quay lại. Cô ấy nhìn thấy Thư Đồng, nhướn nhướn mày: "Bệnh nhân, xem ratinh thầncủa em cũng không tồi nhỉ, cóthế hủy ngày nghỉ quay lại làm việc chưa?".

Thư Đồng cười hì hì: "ChịEmma, Tiểu Tiểu là cô gái của em, phân đến tổ của em nhé".

Emma còn chưa kịp nói, sau lưngliền vang lên giọng đàn ông trầm thấplạnh lùng: "Tiểu Tiểu là cô gái của cô?".

Tóc gáy của Thư Đồng dựng đứng lên, là Boss!

"Của anh, là của anh, Boss.Chúng tôi đềulà..." Thư Đồngđột nhiên ý thức đượcmình lỡ lời, nếulại nói là "cô gái" thì chắc chắn không ổn. Chết tiệt, ở đây có bốn cô gái đang đứng, cònphải đem cả mình ghép vào trong đó. "Ý... nhân viên. Đúng, đúng! Chúng tôi đều là nhân viên của anh,Boss".

Thư Đồng rất hài lòng với sự nhanh trítrong lúc nguy cấp của mình, Nghiêm Lạc chỉ lườmcô một cái. Anh nhìn nhìn Tiểu Tiểu, gật đầu với Tiết Phi Hàcoi như là chào hỏi, sau đó đưa mấyngười theo sau tiếp tục đi.

Tiểu Tiểu nhìn thấy phía sau anhlà một ngưòi tóc nâu, đeo khuyên tai sáng lóa, giống kiểu nhân vật thiếu niêntuấn tú. Người này quay đầu lại cườivới cô một cái, nụ cười kiểu "nhìn thấy bạn cũ". Tiểu Tiểu cảm thấy rất kỳ quái, còn chưa phản ứng lại được, thiếu niên đó cùng với NghiêmLạc đã đi xa mất rồi.

Lúc này Emma vỗ vào đầu Thư Đồng một cái nói: "Làmloạn cảlên. Em bận thì đi làm việc đi, khôngbận thì qua một bên nghỉ ngơi.Chị phải giúp bọn họ làm quen với môi trường rồiphân công công việc".

Thư Đồng không cam tâm, lúc sắp đi cònhẹn với Tiểu Tiểu cùng ăn cơm trưa. Emma đưa hai người Tiết Phi Hà vàChúc Tiểu Tiểu đi khăpmột lượt mấy tầng lầu này, tầng ba mươi tư là khu làmviệc, có một nửa thông với tầng ba mươilăm, là kếtcấu kiến trúc nối liền hai tầng lầu. Tầng trên gồmsáuphòng giám sát và bốn phòng họp, tầng dưới là các chỗ làm việc, sát gần bêntường đều là những phòng làm việc độc lập.

Tiết PhiHà nhìn thấyCao Lôi và Tư Mã Cần,có chút kinh ngạc: "Tư Mã ở Quý Châu, Cao gia ở TứXuyên, các anh đều ở đây?".

Tư Mã Cần cười cười: "Đến hậunhân của Tiết giaở Giang Tây cũng gia nhập rồi, chúngtôi đương nhiên phải có mặt chứ".

Nhà này nhà kia, Chúc Tiểu Tiểuhoàn toàn không hiểugì, cô cố gắng kiềm chế không hỏi, không muốn để bản thân lòi cái dốt ra. Chẳng trách Boss phải bắt cô kiểmtra hết lần này đến lần khác, hóa ra trong công tytoàn là cao nhân.

Lúc này trên lầu sau lưng vang lên tiếng huýtsáo, Chúc Tiểu Tiểuquay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông người lai khoảng hơn ba mươi tuổi. Nhìn thấy Tiểu Tiểu quay đầu lại, người đàn ông vẫyvẫy tay.

Emma giới thiệu: "Đó là Ray,quản lý bộ phận phân tích thông tin, tổ của anh ấy là nhóm tiếp viện hỗ trợ chođội làm việc ở bên ngoài, phụ trách giám sát và điều động, tương đương với trạm chỉ huy.Ngoài ra, việc xứ lý tin tức thường nhật, phân tích tin tình báo cũng đều nằmtrong phạm vi công việc cúa bộ phận bọn họ. Tiểu Tiểu, cô được phân đến tổ củaanh ấy, sau này công việc do anh ấy sắp xếp.Đợi làm xong thủ tục, cô hãy đi tìm Ray báo danh".

Tiểu Tiểu vừa nghe thấy là Ray, người mình đã từng hợptác thì nhanh chóng vẫy tay chào hỏi anh, Trong lòng cô cảm thấy rất hưng phấn,trạm chỉ huy, trách nhiệm trọng đại nhưvậy, vị trí quan trọng như vậy, thật là quá tuyệt.

Emma lại nói: "Người tóc nâuvừa rồi đi phía sau Boss, trông còn rất trẻ, tên là Happy. Cậu ấy là một trong những quản lý cấp cao của công ty. Đừng có nhìn cái vẻngoài giốngnhư chính thái1, thiếu niên của cậu ấy mà lầm tưởng, trên thực tế kinhnghiệm chuyên môn cúa cậu ấy rất sâu, có học vị tiến sĩ của rất nhiều ngành như: Tin học, Sinh vậthọc, Tâm lý học... Rất nhiều hệ thống, kho dữ liệu, mạng... của công ty đềulà cậu ấy nghiên cứu tạo ra và quản lý. Công việc của Ray phải trực tiếp báo cáo cho cậu ấy".

[1] Chính thái là một từ bắt nguồn từ Nhật Bản. Những đứa trẻ nam đáng yêu thường từ tám đến mười bốn tuổi thì được gọi là chính thái.

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy mà thầmkinh ngạc, không ngăn được nhớ lại nụ cười kia của Happy với cô. Thật là kỳ lạ,cô lại chẳng quen cậu ta, cậu ta cười cái gì chứ.

Emma vừa đi vừa giới thiệu, tầng ba mươi sáu là khu vực của tổ làm việc bên ngoài, bọn họ thông thườngrất ít có mặt, ờ tầng đó còn có một sàn huấn luyệncơ sở. Sau đó là tầng ba mươi bảy, đây là trung tâm nghiên cứu phát triển khoa học kỹ thuật.

Trung tâm nghiên cứu phát triểncủa tầng ba mươi bảytương đối yên tĩnh, không có biển hiệu của công ty, từng gian từng gian phòngkính lớn, bên trong bày đầy đủ các loại thiết bị, lọ thí nghiệm... Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà nhìn đến mức hoacả mắt. Tiếp theo Emma đưa hai người bọn họ đến một căn phòng rất giống phòng khám bệnh viện, nói với bọn họ:"Cần phải lấy dấu vân tay, quét mô mắt, DNA, nhóm máu, khuôn răng... của các cô, để làm hồ sơ, còn cần chiều cao, lòng bàn tay, chiều dài cánh tay, vòngđầu... số đo chi tiết trên cơ thể đều cần. Cái này là để thuận tiện cho sau này làm nhiệm vụ,dùng để chuẩn bị trang phục chocác cô, còn để chế tạothiết bị đặc biệt, nhận biết thân phận của các cô nữa.

Cô ấy vẫy tay gọi một đồng nghiệpnữ đến, rất nhanh chóng hoàn thành việc thu thập tất cả những thông tin cẩnthiết. Sau đó lại có người tới đăng ký chuẩn bị vũ khí cho TiếtPhi Hà, cùng cô ấy xác nhận thói quen sử dụng và yêu cầu đối với vũ khí của cô ấy. Về phương diện này, Chúc Tiểu Tiểu chẳng hiểu chút nào, thế làcứ đứng một bên không nói gì.

Đợi khi đã làm xong hết tất cảthủ tục, Emma đưa hai người bọn họ đến mộthành lang, hai bên tường ở đó treo rất nhiều ảnh. Emma cùng bọn họ chầm chậm đi xem một lượt. Chúc TiểuTiểu nhìn mãi cũng chẳng hiểu những bức ảnh đó có nội dung gì. Tiết PhiHà lại nước mắt ròng ròng, cô ấy thậm chí còn dừng lại trước mộtbức ảnh cung kính hành lễ.Emma thì biểucảm rất nghiêm túc, Chúc Tiểu Tĩểu thấy vậy cũng có chút căng thẳng.

Tiết Phi Hà ngẩng đầunói: "Ông Ôn năm đó có cứu tôi, ông ấy là một hàng ma sư nhận được sự tôn kính của tất cả mọi người"

Emma gật đầu,chỉ vào bức tường: "Những tấm ảnh treoở đây đều là những hàng ma sư đã anh dũng hy sinh, mỗingườibọn họ, đều dùng sinh mệnhcủa mình để phục ma cứu thế, gắng sức đến thời khắccuối cùng".

Chúc Tiểu Tiểunhìn từngkhuôn mặt tươi cười trên tường kia, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng kínhtrọng.

Emma lại chỉ vào một mặt tường khác: "Chỗnày treo hình của những quỷ quái yêu ma đã bị tiêu diệt". Chúc Tiểu Tiểu chăm chú xem, có mấy cái tên côdường như đã thấy qua trong tiểu thuyểt hoặctrongphim ảnh, không kìm đưọc kêu "á" lên một tiếng: "Hóa ra thần thoại là cóthật sao?".

Emma và Tiết Phi Hà nghe thấy lờilẽ kỳ lạ này thì nhìn cô một cái. Chúc Tiểu Tiểu nóng bừng mặt, vùi đầu vào giảvờ chăm chú xem ảnh, làm như vừarồichẳng ai nói gì. Emma khẽ ho một tiếng, gọi bọn họ đi tới đầu hành lang, đứng đốidiện với những bức ảnh hai bêntường.

Chúc Tiểu Tiểu không biết đây làđang làm gì,không dám khinh nhờn, ưỡn thẳng lưng nghiêm túc đứng. Emma đưa cho mỗi người bọn họ mộtcuốn sổ tay hàng ma, cuốn sổrấtdày, nặng trình trịch. Emma nói: "Đây là ngày đầu tiên hai người gia nhập côngty, mỗi một người mới vào công ty, đều phải đếnđây, lập một lời thề".

Chúc Tiểu Tiểu, nhìn Tiết Phi Hà một cái,thấy khuôn mặt cô ấy trang nghiêm, bất giác càngcăng thẳng hơn.Emma mỉmcười, nói: "Bây giờ, mở trangđầu tiên của cuốn sổtay ra, giơ tay phải lên, đọc lời tuyên thệ ghi trên cuốn sổ".

Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hànhanh chóng làm theo: "Tôi, Chúc Tiểu Tiểu/Tiết Phi Hà, xin tuyên thệ nhưsau: Bắt đầu từhôm nay tôi gia nhập vào đội quân hàng ma của Nhã Mã, bất luận tôi làm ở vị trí nào,chấp hành nhiệm vụ gì,tôi đều sẽtrân trọng đồng nghiệp, quý trọng mạng sống!".

Đọc xong rồi, hai người đều rất kinh ngạc, Tiết Phi Hà hỏi:"Đơn giản như vậy thôi sao? Không phải là nói lấy hàng ma trừ tà làm nhiệm vụ củamình sao?". Tổ huấn1 nhà cô có điều này, cô cho rằng mỗi gia tộchàng ma đều cần có.

[1] Tổ huấn: Những lời giáo huấn của tổ tiên.

"Đúng đúng!" Chúc TiểuTiểu vừa thấy Tiết Phi Hà mởlời, cũng nhanh nhẩu đặt câu hỏi: "Còn nên nói không sợhy sinh, không màng nguy hiểm gì gì đó nữa chứ?".

Emma cười cười: "Không lấyhàng ma trừ yêu làm nhiệm vụ của mình, các cô đến đây để làm gì? Tiền lương ở đây đâu phải là lĩnh không. Còn về hysinh và nguy hiểm, đâu phải cô không sợ nó thì nó sẽ không đến. Cho nên quantrọng nhất là các cô phải nhớ cho thật kỹ điều lệ an toàn trong cuốn sổtay. Đây là công ty, là một tổ chức,một người phạm sai lầm cóthể liên lụy đếnnhững đồngnghiệp khác. Cần phải hiểu rõ, mỗi một yêu cầu của công ty đều cóđạo lý, nhất địnhphải tuân thủ, điều này rấtquan trọng!".

Tiết Phi Hà và Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhau một cái, gật đầuđồngý. Lúc này điện thoại của Emma reo lên, có sự việc cần cô ấy quay lại phòng làmviệc xử lý, thế là cô ấy không đưa bọn Chúc Tiểu Tiểu đitìm hiểu công ty nữa, chỉ nói còn có kho trang bị của tầng ba mươi ba, phòng làm việc củaBoss ở tầngba mươi tám, và khu vục cấm ở mấy tầng hầm.Emma khích lệ họ mấy câu, sau đó thì giao bọn họ cho cấp trên của mình rồi quay về phòng làm việc.

Tiết Phi Hà trực tiếp được phân đến tổlàm việc bên ngoài, tạm thời do Tư Mã Cần đưa cô ấy đi. Chúc Tiểu Tiều thì đến chỗ Ray để báo danh.

Ray rất ôn hòa, anh đưa Chúc TiểuTiểu đi làm quen vớinhững đồngnghiệp trong bộ phận trước, sau đó tham quan khu làm việc: "Những phònggiám sát, phòng thông tin, còn có phòng quản lý, các vụ án đều là địa bàn hoạt động của bọn họ. Công việc chủ yếu của chúng ta là phân tích tìnhbáo, xử lý thông tin, còn phối hợp giám sát, điềukhiển vàhỗ trợ kỹ thuật với tổ làm việc ngoài hiện trường, khi cần thiết cũng phải cùng bọn họ rangoài làm nhiệm vụ".

Chúc Tiểu Tiếu gật đầu, hai sựkiện ác linh cô gặp phải trước đó, đều đã hợp tác cùng Ray và Thẩm Thanh. Đốivới phương thức làm việc của bọn họ, Tiểu Tiểu cô cũng có hiểu một chút Tiểu Tiểu rất háo hức, không biết mình sẽ đượcphân làm côngviệc gì. Nhưng cô vạn phầnkhông ngờ được, việc đầu tiên Ray chỉ bảocô, lại là... chơi điện tử!

Chúc Tiểu Tiểu ngồi tại vị trí làm việc, nhìn Raygiúp mình cài đặt trò chơitrừ ma trên máy vi tính, cô ngẩn mặt ra: "Ray, hôm nay tôi chỉ chơi sao?Không cầnthiết phải làm gì khác sao?".

"Không chỉ hômnay đâu, cô phải luôn ở đâychơi điện tử, đánh cho đến khi qua cửa mới thôi. Bên trong này có các loại yêuma quỷ quái, rất thích hợp cho người mới nhập môn giốngnhư cô. Tất cả các loại vũ khí trang bị, bùa chú, phương pháp hàng ma bên trong đó đều mô phỏng đồ thật, giống hệt như những thứ mọi ngườidùng làm việc bên ngoài. Chỉ khicô đánh thuộc rồi,mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Những quy trình huấn luyện khác, công ty sẽ có sắpxếp, đếnlúc đó sẽ thông báo cho cô." Ray nói xong liền đi luôn.

Chúc Tiểu Tiểu thở dài, cảm thấy hơi thất vọng, có phải cô đangbị người ta coi thườngkhông? Cô len lén nhìn xung quanh, vị trí nào cũng đều trống không, giống nhưlà đã ra ngoài hết. Chúc Tiểu Tiểu thầm tự khích lệ mình, sau đó bắt đầu nghiêm túc chơi điện tử.

Nhưng từ bé đến lớn, Chúc TiểuTiểu thực sự rất ít chơi điện tử, trong số những trò cô từng chơi chỉ có "Plantsvs. Zombies" là liên quan tới đánh quái. Nhưng "Hàng ma ký" ởtrước mặt cô đây lại phức tạp hơn rất nhiều so với mấyloại thực vật trong trò chơi kia. Hơn nửa giờ sau, hàng ma sư Chúc Tiểu Tiểu đã chết mất bốn lần. Nhưng mà hy sinh nhiều nhưthế này cũng có giá trị, cuối cùng cô đã hiểu con nào đánh thế nào rồi. Đang căng thẳng đuổi theo hai con quỷ chạy khắp cả tòa nhà, đột nhiêncô nghe thấy tiếngRay nói phía sau: "Cô không mang dây trói hồn, pháp lực lại không đủ, chỉ có bình dẫn hồnlàm sao mà thu phục được hai con yêu này?".

"Hả?" Chúc Tiểu Tiểutrong lòng ngạc nhiên, dây trói hồn là cái gì?

"Pháp lực của cô cấp độthấp, cầnphải thu hồn ở cựli gần, chú thu hồn cómười sáu chữ, đợi cô đọc xong, những linh hồn này sớm đã chạy xa rồi. Cho nên phải dùng dây trói hồn, trói giữ linh hồn lại, sau đómới thu nó vể. Đươngnhiên cũng có phương pháp khác để khống chế những linh hồnnày, nhưng dây trói hồn làđơn giản nhất. Loại pháp khí này yêu cầu pháp lực thấp, tương đối hợp vớicô." Ray vừa nói vừa mở một trang web ra: "Ở đây có các cách phá đảotrò chơi, còn có phầngiới thiệu các loại công cụ, cô phải học thuộc cái này trước".

Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc: “Trò chơi này có phải chỉ chương trình huấn luyện nội bộ của chúng ta mới được sử dụng không?".

"Huấn luyện nội bộ khôngdùng trò chơi cấp thấp thếnày. Trò này tiêu thụ trên thịtrường rất tốt, số tiền thu được không ít. Công ty game ở tầng dưới kia cũng làcông ty concủa tập đoàn", Ray nói, lại mở một phần mềm trongmáy tính của Chúc Tiểu Tiểu, nhập mật mã vào, giao diện hiện ra, anh kích vàomột thư mục: "Đây mới là thứ chính thức sử dụng nội bộ, mấy ngày này côphải học thuộc, phải vô cùng thuộc. Đây là bảng số liệu điều động của các tổhàng ma sư, bao gồm các tổ làm việc bên ngoài, tất cả có sáu mươi lăm tổ hàngma sư, mỗi tổ năm người, ngoài ra còn có hai mươi sáu hàng ma sư cấp một, ví dụnhư Thư Đồng, Cao Lôi, Tư Mã Cần. Chỉ có hàng ma sư cấp một mới có thể đơn độcra ngoài làm nhiệm vụ, hành động của bọn họ không chịu sự hạn chế của các tổnhỏ. Còn các hàng ma sư khác cần phải hành động theo tổ, như vậy để bảo đảm antoàn. Nếu như là liên quan đến chỗ công cộng hoặc những vụ án tương đối lớn,thì cần phải do hàng ma sư cấp một đưa đội đi hành động. Tất cả các quy tắchành động, điều lệ an toàn đều có ớ trong này, cô phải đọc cho thuộc làu tấtcả".

Chúc Tiểu Tiểu vừa mở tài liệu, vừa chăm chú nghe.Những tài liệu đó rất chuyên nghiệp, cô phát hiện có rất nhiều thứ cô xem khônghiểu, trong lòng bắt đầu cảm thấy áp lực. Ray vỗ vỗ vào vai cô: "Đừng căngthẳng, từ từ học. Nhưng có những sự kiện cô cần phải nắm thật chắc. Rất nhiềukhi những người hành động ngoài kia cần phải hành động theo sự điều động củachúng ta. Đó là đem sự an nguy ủy thác cho chúng ta, chúng ta phải nắm vữngkiến thức và thông tin, thậm chí còn phải nắm được nhiều hơn cả hàng ma sư bọnhọ. Như vậy mới có thể bảo đảm cho sự an toàn của bọn họ và dân chúng".

Chúc Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh: "Tôi sẽ chămchỉ học, tuyệt đối không làm vướng chân bọn họ".

Ray lại cười, đang muốn nói gì nữa, điện thoại trênngười anh đột nhiên vang lên mấy tiếng "tút tút". Anh lấy điện thoạira nhìn: "Có việc rồi, tôi đi xem trưóc. Cô cố lên!". Anh nói xongliền quay đầu lên tầng.

Chúc Tiểu Tiếu chú ý thấy có mấy người cũng cầm điệnthoại lên xem, sau đó họ đều lên lầu, cùng với Cao Lôi vào phòng họp số hai.Chúc Tiểu Tiểu quan sát cẩn thận, ghi nhớ những khuôn mặt này, sau đó tìm rabọn họ trong đống tư liệu. Cô tự khích lệ bản thân, nhất định sẽ có ngày, côtrở thành một đồng nghiệp tốt, giúp đỡ bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.

Giờ ăn cơm trưa, Thư Đồng đến tìm Tiểu Tiểu, đưa cô đilàm quen với không ít đồng nghiệp, nói với nhau không biết bao nhiêu chuyện.Nhưng cả một ngày, đồng nghiệp mới mà Tiểu Tiểu có ấn tượng sâu đậm nhất, vẫnchính là Happy, anh chàng có vẻ ngoài giống như chính thái, mỹ thiếu niên kia.Không phải bởi vì anh quá đẹp trai, cũng không phải bởi vì anh còn có một ngườianh em sinh đôi quản lý một trung tâm nghiên cứu tên là Smile. Mà là bởi vì,hai anh em bọn họ đều rất cố quái!

Phải nói là lúc sáng sớm, Tiểu Tiểu cảm thấy nụ cườicủa Happy đối với cô có chút gì đó kỳ lạ, thì đến buổi chiều, cô lại thấy cáingười tên Smile kia càng khoa trương hơn. Anh tự nhiên lại chạy đến nói với cô:"Sau này nếu như cô có chuyện gì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ bảo vệ cô".

Đúng lúc đó có một đồng nghiệp đi qua, nghe thấy vậyliền quay đầu nhìn Tiểu Tiểu mấy cái. Lời nói này, ánh nhìn này khiến Tiểu Tiểungẩn người ra, cô rất muốn nói với Smile: Đại ca à, tôi rất thân với anh sao?

Nhưng lời này Chúc Tiếu Tiểu không dám nói, đươngnhiên người ta cũng không cho cô cơ hội, Smile "thổ lộ" xong tâm ý,lại dùng ánh mắt đầy nhiệt huyết nhìn cô thêm mấy cái nữa, sau đó quay ngườirời đi.

Chúc Tiểu Tiểu chống cằm, đắn đo suy nghĩ xem hai anhem sinh đôi chính thái mỹ thiếu niên này rốt cuộc là có chuyện gì, không chú ýđến rất nhiếu ánh mắt tò mò đưa chuyện của những người xung quanh.

Tan làm, Chúc Tiểu Tiểu thu dọn đồ đạc, vui vẻ cùngnhững đồng nghiệp khác xuống lầu. Vừa ra khỏi đại sảnh, liền thấy một chiếc BMWlái đến, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc của NghiêmLạc: "Heo Con".

Chúc Tiểu Tiểu vui vẻ chạy đến: "Boss". Côkhông kìm được mong muốn chia sẻ tâm trạng đi làm ngày đầu tiên của mình vớianh. Mới nói mấy câu, Nghiêm Lạc đã mở cửa xe ra: “Lên xe rồi nói .

Chúc Tiểu Tiểu chẳng chút do dự ngồi vào trong xe,chiếc BMW lái đi rất nhanh, lưu lại một đám hàng ma sư "nhân chứng"trong đầu ngập tràn những tưởng tượng.

Từ ngày hôm đó, Công ty An ninh Nhà Mã bắt đầu lantruyền những tin đồn. Ví dụ như: Công ty vốn xưng là tác phong nghiêm túc cũngbắt đầu diễn ra cái gọi là quy tắc ngầm. Phải biết rằng đến nhân viên vệ sinhcủa công ty cũng là người có ít nhiều quan hệ với gia tộc hàng ma. Vậy mà mộtcô gái chẳng hơn gì người bình thường nào đó lại vừa mới được tuyển vào công tylàm việc, vào công ty rồi, còn phải bắt đầu học từ trò chơi điện tử.

Có tin đồn là cô ấy có quan hệ mờ ám với Boss, Có tinđồn lại nói cô ấy có quan hệ với Smile. Rồi người ta còn truyền nhau tin đồnnhìn thấy Happy giáo huấn Smile một trận bảo cậu ấy phải giữ khoảng cách vớimột người con gái nào đó, đừng có nói những lời không nên nói,... Cho nên cókhả năng rất lớn là hai chàng đang tranh chấp nhau một cô nàng. Nhưng lại nghenói có người nhiều chuyện đã đến phòng Nhân sự xem tư liệu chứng nhận thấy rằngcô gái kia đã trải qua kiểm tra sát hạch để vào công ty, giám khảo và nhânchứng còn có mấy người... Thế là các tin đồn càng nhiều, trong chốc lát chuyệnnày càng trở nên hỗn loạn.

Tóm lại mà nói, trong thế giới hàng ma sư này, trongcái công ty lớn mà đàn ông chiếm hơn 85%, tinh thần '"buôn chuyện"vẫn tồn tại.

Nhưng mọi người lại không hề biết, nữ nhân vật chínhtrong tin đồn kia, sau khi ngồi lên xe của Boss đại nhân, trong lòng đã hối hậnrất nhiều. Cách nói "ngồi lên xe giặc" chính là nói cô!

Lúc bắt đầu, Boss đại nhân như người nhàn rỗi nóichuyện về tình hình công việc cùng với Chúc Tiểu Tiểu, còn ân cần hỏi han cô cóăn bữa chiều ở công ty không, có đói không.

Chúc Tiểu Tiểu lúc đó trong lòng vô cùng cảm động, dướigầm trời này, e rằng chỉ có ông chủ của cô là tốt nhất nhỉ?

Nhưng mà, khi nghe cô nói ăn rồi, cho đến giờ cũng vẫnrất no, Boss đại nhân lại lộ ra bộ mặt thật "nanh ác"!

Anh đưa cô đến một khu dã ngoại vắng vẻ. Không sai,chính xác là một vùng ngoại thành vô cùng hoang vu.

Chúc Tiểu Tiểu còn đang trong niềm xúc động mơ hồ, vẫnchưa phản ứng lại được, thì phát hiện ra khung cảnh cô liêu bên ngoài xe thậtlà dọa người. Còn chưa lấy lại được tinh thần, cô đã bị ném vào một trường huấnluyện không bóng người.

Chúc Tiểu Tiểu đờ đẫn cùng Nghiêm Lạc xuống xe, chỉnghe anh nói: "Chạy đi, bắt đầu từ đây, phải chạy một vòng vượt qua chướngngại vật, chạy xong anh đưa em về".

Chúc Tiểu Tiểu há hốc miệng ra, nhìn cái hố đầy bùnđất, tấm ván nghiêng, vòng treo thể dục dụng cụ, đường lốp xe, cầu độc mộc,chướng ngại, dựng đứng... cả người cô ngây ra tại chỗ. Cô không dám tin, quaylại nhìn Boss đại nhân, anh hỏi cô có no không, lẽ nào là vì cái này?

"Nhanh chút đi, em chạy xong vòng này e rằng phảimất cả tiếng đồng hồ, muộn quá quay về không tốt" Ngữ khí cầu nói này củaNghiêm Lạc giống như là đang nói cô đã ăn cơm từ rất lâu rồi vậy.

Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng không nhịn được hỏi:"Nếu như chạy được một nửa đã không chạy nổi nữa thì làm thế nào?".

"Em sẽ không vậy đâu.” Nghiêm Lạc kiên định nóirồi đột nhiên búng tay một cái, Chúc Tiểu Tiểu lập tức ngửi thấy mùi cháy khét,có ác linh! Trong chốc lát, cô căng thẳng, nghe thấy Nghiêm Lạc nói: "Anhthả một ác linh chạy cùng em, em chắc chắn sẽ chạy nổi".

Chúc Tiểu Tiểu giật mình hét lớn; "Ý... ý gìvậy?". Lời của Tiểu Tiểu vừa buông ra, ác linh kia liền xông tới, laothẳng vào cô.

Chúc Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh giá phủđến, lông tơ toàn thân dựng đứng, một sức mạnh vô hình đập mạnh vào cô, khiếncô buồn nôn. Mùi của ác linh rất nồng, cô không thế hỏi nổi nữa rồi, quay đầuco cẳng chạy.

Quá ác độc, quá đen tối, quá âm mưu, quá không thươnghoa tiếc ngọc! Cô vì sao lại cảm thấy anh là Boss tốt nhất trên thế giới nàychứ? Cô đúng là heo, heo đại ngốc!

Chúc Tiểu Tiểu dốc toàn lực chạy, cô có thể ngửi thấymùi cháy khét vẫn đang truy đuổi ráo riết sau lưng mình, nếu như cô chạy chậmmột chút, ác linh kia sẽ tấn công cô vô cùng hung tợn. Bị quỷ đánh đương nhiênlà không thoải mái, Chúc Tiểu Tiểu trong lòng hậm hực: "Ngày mai tao sẽmang dây trói hồn, bình dẫn hồn, tao thu phục mày rồi xem mày còn đắc ý đượcnữa không!". Thật là tốt, hôm nay vừa học về dây trói hồn, liền có chỗ đểdùng ngay.

Chúc Tiểu Tiểu vừa tưởng tượng biểu hiện của Boss saukhi mình thu phục được ác linh đưa cho anh xem, vừa chạy thật nhanh về phíatrước, nắm chắc vòng treo, đu qua chiếc hố lớn, hạ cánh vững vàng ở trên mặtđất.

Động tác đẹp quá, phong độ quá! Chúc Tiểu Tiêu tự hàilòng với chính mình.

Cô quay đầu, làm mặt quỷ trưng về phía Nghiêm Lạc, tuykhoảng cách này cô chẳng thể nhìn thấy anh, nhưng cô vẫn làm thế cho bõ tức.Làm mặt quỷ xong, cô lại đạp vào ác linh vô hình hai cái: "Đáng ghét, đángghét!". Đáp trả lại, ác linh lập tức xông vào cô lần nữa.

Chúc Tiểu Tiểu quay người tiếp tục chạy, lúc này cônhư đã lấy lại được hồn phách, tinh thần vô cùng tốt, còn dám huênh hoang nóivới ác linh kia: "Mày đừng đắc ý, tao biết mày không đám làm bị thươngtao, nếu không thì Boss sẽ xử lý mày. Nhưng mà không cần đợi Boss, ngày mai taosẽ xử lý mày trước". Cô không ý thức được rằng, hàm nghĩa ẩn trong lời nóicủa cô, chính là ngày mai cô vẫn phải tới đây.

Sau khi nỗ lực chạy được hơn nửa vòng, Chúc Tiểu Tiểuđã không còn huênh hoang nổi nữa, cô thở không ra hơi, khi chạy tới chỗ chướngngại dựng đứng, phải nhảy cao lên, nhưng lúc qua rồi, cô lại không còn chút sứcnào nữa, cả người rơi xuống. Tiểu Tiểu kêu "á" một tiếng thảm thiết,đợi cơn đau ập đến, nhưng lại cảm thấy vùng eo mình bị túm chặt, cơ thể chớivới giữa không trung.

Chúc Tiểu Tiểu định thần lại nhìn, là Boss, anh đã đỡlấy cô.

Nghiêm Lạc đặt cô xuống đất, kéo cô đi: "Đừngdừng lại, đi một đoạn nữa rồi nghỉ".

Chúc Tiểu Tiểu thở dốc, sức để gật đầu cũng không còn.Sau cả đoạn đưòng vất vả, khi cùng Nghiêm Lạc tới chỗ chiếc xe kia, cô khôngchống đỡ nổi nữa, mở cửa phía sau nhanh chóng bổ nhào vào, nằm bò ra như chết.

Nghiêm Lạc cũng không tính toán, để cô thở đủ rồi, đưanước suối cho cô, nhìn cô tu ừng ực loáng cái hết cả chai nước, lại đưa giấy ăncho cô, sau đó khởi động xe đi về phía thành phố.

Chúc Tiểu Tiểu mặc kệ cả người mình bẩn thỉu, nằm ởghế sau lười nhác không buồn cử động, cứ nằm như thế, toàn thân đau ê ẩm, cô mơmàng sắp ngủ, nhưng vẫn gắng nói một câu: "Boss, ác linh kia anh thu lạichưa? Đừng để nó đi hại ngưòi khác".

"Yên tâm." Nghiêm Lạc nhìn cô qua kính chiếuhậu, ngắm cô nhắm chặt mắt, thiếp đi.

Cũng không biết là bao lâu, khi cô tỉnh lại, nhìn thấychiếc xe đang dừng trước một nhà hàng sang trọng. Cô rất tự nhiên nói là mìnhđói, thế rồi Nghiêm Lạc đưa cô vào nhà hàng, thưởng cho cô một bữa ngon miệng.

Chúc Tiểu Tiểu ăn uống no say lại bắt đầu buồn ngủ,trong lúc buồn ngủ không giữ được miệng, hỏi: "Boss, anh muốn để em chuẩnbị tâm lý trước, có phải sau này sẽ tiếp tục bắt em tập luyện như vậy nữakhông?".

"Đúng, ngày mai tiếp tục."

"Vậy có tính lương tăng ca không?"

"Em nói xem?"

"Em nói có, có thể không?"

"Đợi em làm ông chủ rồi thì có thể."

Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, sau đó ngáp dài: "Vậy khitập luyện có thể mang theo dụng cụ chứ?".

"Có thể", Nghiêm Lạc rất thoải mái, nhưnglời sau đó lại khiến Chúc Tiểu Tiểu tắc nghẹn: "Em có thể mang theo baonhiêu dụng cụ? Dây trói hồn, bình dẫn hồn, súng đạn bùa, bùa diệt hồn? Còn cónhững thứ gì, em có biết không? Em có thể diệt được bao nhiêu linh hồn, anh cóthể thả bấy nhiêu con. Số lượng linh hồn lúc nào cũng sẽ nhiều hơn một con sovới số em có thể đối phó".

Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra: "Boss, em có thù với anhsao?".

Nghiêm Lạc nhìn cô một cái: "Em ngốc nghếch thếnày, không cần có thù, người ta cũng muốn giáo huấn".

Chúc Tiểu Tiểu nhăn mũi: "Em ngốc ở đâu? Hơn nữabây giờ em không sợ ác linh nữa rồi, em chỉ ghét nó hôi thôi".

Nghiêm Lạc nhếch miệng lên cười, Chúc Tiểu Tiểu lạihỏi: "Boss, em như thế này phải tập luyện bao lâu?".

"Luyện đến khi anh hài lòng thì thôi."

Chúc Tiểu Tiểu thở dài, vậy xem ra mãi mãi sẽ chẳng cóhy vọng rồi. "Boss, vậy em xin nghỉ trước. Tối thứ Sáu em có việc, không thểđến tập."

"Chuyện gì?"

"Hẹn hò". Nói đến đây, mắt Chúc Tiểu Tiểusáng long lanh, khiến Nghiêm Lạc cảm thấy rất chướng.