Heo Yêu Diêm Vương

Chương 10



Tiểu Tiểu đang cận kề cáichết, mọi tế bào trên cơ thể đồng loạt ra sức vật lộn. Cô dồn chút sức lực cuối cùng,tập trungchú ý, miệng lẩm nhẩm đọc câu chú trấn ma, cố gắng cử động cánh tay lấy lá bùa trấn quỷ đánh mạnh lên trán của TrìLệ Phân.

Trì Lệ Phân không thể ngờ đượctrong tình huốngnhư thế này Tiểu Tiểu còn có thế phản kích, cô tathét lên một tiếng thảm thiết, ngã vậtxuốngđất. Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cổmình được thả lỏngra, không khí trong chốclát tràn vào phổi, cô không ngừng ho sặc sụa, hai chân lại trụ không nổi, ngồi phịchluôn xuống đất.

Trì Lệ Phân bị đánh bật từ trongthân thể của Thạch Tráng ra, phẫn nộ cực độ. Lúc này trong phòng giống như đangtrải qua một cơn cuồng phong, tất cả đổ đạc đều bị đạpkêu ''loảngxoảng", đèn trong phòng vụt cái tắt toàn bộ, rèmcừa sổ cũng"soạt" một tiếng,bị kéo lại hết. Căn phòng kín mít, đến nửa ánh trăng cũng không chiếu lọt vàođược, không khí vô cùng u ám lạnh lẽo.

Tiểu Tiểu vừa mới thoát khỏi chỗchết, cơ thể không ngừng run rẩy. Khi nãy còn mải liều chết chống chọi, cô chẳng để ý đến sự sợhãi, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại một chút, cô lại thấy sợ hãi vô cùng.

Lúc này không còn ngửi thấy mùi khét nữa, Tiểu Tiểu biếtnhư vậy có nghĩa là Trì Lệ Phân đang không ở bên cạnh. Dựa vào ấn tượngcủa mình, cô nhanh chóng bò tới trước hai bước, muốntìm cửa ra. Nhưng bò một đoạn dài rồi mà vẫn không chạm được vào cánh cửa, tim Tiểu Tiểu lại đập loạn lên.Không đúng, không thể xa như thế này,cô rõ ràng chỉcáchcửa ba bướcchân.

Tiểu Tiểungẩng đầulên, không nhìn thấycửa ở đâu.Trong bóng tối đen đặc, tri giác của cơ thể bỗng chốc trở nênvô cùng nhạy bén. Tiểu Tiểuđột nhiên lại ngửi thấymùi cháy khét, cô kinh hãi,cổ chân đang bị cái gì đó cuốn lấy,kéo vào trong phòng. Tiểu Tiểu lớn tiếng hét, gắng sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi cái thứđang cuốn lấy chân cô. Lúc đó trên sàn nhàdường như mọc ra những sợi dây leo đầy gai, chúng men theo chân, cuốn lấy cô, trói chặt chân rồi bò hướnglên trên cơ thể cô.

Tiểu Tiểu lớn tiếng chửi: "Mày là đồ ácma, cút sang một bên, tao không sợ mày". Tiểu Tiểu muốn bò dậy, nhưng không còn chútsức lực nào, dâyleo càng bò càng cao, quấnchặt chân cô, men lên đùi, từng chút từng chút một, cuốn khắpthân thể, bó cô lại thật chặt.

Tiểu Tiểu lăn lộn giãy giụa trên mặt đất, trong lòng thực ra vẫn hiểu rõđây chỉ là ảo giác do ác linh tạoxa. Tuy là ảo giác, nhưnglại chân thực như vậy. Xung quanh tối tăm, không khí rất lạnh, gai của nhữngsợi dây leo kia đâm vào da thịt cô. Máu đỏ chảy ra hòa lẫn với mồ hôi lạnh của Tiểu Tiểu, men theoda thịt cô chảy xuống. Đau đớn và sợ hãi trào lên như nước trong người Tiểu Tiểu.

Càng giãy giụa thì càngđau, càng đau thì lại càng mệt. Tiểu Tiểu không vùng vẫy nữa, cô còn muốn duytrì một chút sức lực, còn muốn để đầu óc tỉnh táo để nghĩ ra đối sách. Răng va vào nhau lập cập, Tiểu Tiểu chỉ đànhcắn thật chặt răng lại, cố gắng chịu đựng, bấm chặt những đầungón tay trong lòng bàn tay. Tiểu Tiểu thở hổnhến hổi lâu, cuối cùng gắng sức lấy lại dũng khí, mở miệng hét lớn:"Tao không sợmày, màycó nghe thấy không, tao không sợ mày!Là ảo giảc,ảo giác không đánh ngã đượctao!". Cô cho rằng mìnhđang gào rất to, nhưng trên thực tế đó chỉ là những tiếng rên rỉ nhỏbé.

Luồng gió kỳ dị lạnh lẽo âm uthổi qua bên người Tiểu Tiểu, lướt trên những sợi lông to đang dựng đứng củacô. Dây leo cuốn rất chặt, những chiếc gai kia khiến cô đau đớn vô cùng. Tiểu Tiểuvừa kinh hãivừa tức giận lại rấtkhông phục, cô đột nhiên nhớ ra mình còn có một cái bình dẫn hồn, điều này khiến cô phân chấn lên chút xíu. Cô cắn răng, vùngvẫy giằng tay ra khỏi những sợi dây leo, trên thực tế khônghể tồntạinhưng vẫnkhiến côđau đớn vôcùng, thò vào trong tủi lấybình dẫn hồn.

Cô gắngsức mở nắp bình ra, trong lòng có chút không chắc chắn, có phải chỉ cầnniệm lờichú kia là được không?

Dây leo cuốn càng lúc càng chặt,Tiểu Tiểu bắt đầucám thấykhông thở được, cơ thể của cô nhớp nháp, cô đang cháy máu, cô thậm chí còn nghethấy tiếng từng giọt máu chảyxuống nền nhà. Đầu gai nhọn đâm vào cô,rất đau!

Câu chú kia là gì? Mười sáu chữ.

Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng nhịp tim của mình đập cuồng loạn "thịch thịch thịch", cứ như trống đập khiến cô phải căng tai ra, màng nhĩphát đau. Cô chỉ nhớ câuchú kia có mười sáuchữ,nhưng cụ thể là những chữ gì?

Tay ướt sũng mồ hôi,sắp cầmkhông nổi chiếc bình nhỏ nhỏ này, Tiểu Tiểu chỉ cảmthấy càng lúc càng lạnh,muốn nôn, lẽ nào ý thức của cô đl mơ hồ rồi sao? Trì Lệ Phân muốn cướp lấycơ thể cô? Nhưng cô không cam tâm,mười sáu chữ kia sao cô chẳng thế nhớra được thế này?

Cảm giác buồn nôn càng lúc càngrõ rệt, Tiểu Tiểucắn răng cố gắng chống chọi, cô không muốn thua, cô thực sự không muốn!

Nhưng cô lại chẳng có cách nào,trong đầu là một mớ hỗn độn, cô hoàn toàn nghĩ không ra câu chú đó là gì. Cô đánh không thắng nó, cô đấu không lại được với ác linh! Cơntuyệt vọng từng chút một chen vào trái tim Tiếu Tiểu, dângđầy, càng lên. Dườngnhư niềm tin kia, thứ duy nhất có thể bám víu trong chốc lát đã nát tan cà rồi.Nỗi tuyệt vọng tràn ngập, nổ tung.

Tiểu Tiểu bắt đầu khóc.

Cô thật vô dụng, mười sáu chữkia, cô cũng không nhớ ra được.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống,sau đó nướcmắt cứ thế ồ ạttuôn ra. Tiểu Tiểu lớn tiếng khóc. Cô sắp chết rồi, sắp phải chết rồi, cô thật không cam tâm!

Đúng lúc đó, gian phòng đột nhiênsáng bừng lên, Tiểu Tiểu được ôm trong một lồng ngực vô cùng ấm áp. Gió lạnh, dây leo, gainhọn, máu và những cơn đau, tất cả đều không còn nữa.

Tiểu Tiểu nước mắt giàn giụangước lên nhìn, liền thấy khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm Lạc.

Cô nhào vào lòng anh, ôm anh thậtchặt, sợ hãi khóc lớn, mặc kệ anh đây có phải là ảo giác hay không, ảo giác nàyđẹp đẽ quá, khiến côkhông cầnphải sợ hãi nữa.

Nghiêm Lạc ôm cô thật chặt tronglòng, anh mặc cho cô khóc, nước mắt nướcmũi dính cả vào người mình, chỉ dịudàng vuốt tóc cô.

Qua một lúc lâu,cũng không biết anh lấygiấy ăn từ đâu, cẩn thận tỉ mỉ lausạch sẽ khuôn mặt bé nhỏ của cô, sau đó hướng khuôn mặt của cô vể phíatrước, nhỏ nhẹ nói: "Em xem, nhìn thấy nó không?".

Tiểu Tiểu hoảng loạn nhìn mộtcái, căn phòng trông không, nào có bóng người. Cô hấp tấp lắc đầu, giống như một convật nhỏ phải chịu kinh sợ, lại vùi đầu trốnvào trong lòng Nghiêm Lạc.

Nghiêm Lạc nâng khuôn mặt nhỏ bécủa cô lên, lại hướng ra phía trước: "Nhìn cẩn thận đi, có thấy không?".

Với sự xuất hiện của anh, muốn bắt giữ một ác linh nhỏ bé làchuyện chẳngcó gì đơngiản hơn.Trì Lệ Phân bây giờ chẳng qua chỉ làmột linh hồn yếu đuối, sẽ bị xử lý bất cứ lúcnào, đâu có còn huênh hoang được nữa. Nhưng Nghiêm Lạc vẫn kiên trì muốn Tiểu Tiểu tận tay hoàn thành bước cuốicùng này.

Tiểu Tiểu không nhõng nhẽo được nữa, cuối cùng đành chăm chú nhìn ra phíatrước. Hình như... hình như có một bóng sáng đang lắc lư trước mặt. Cô mímmôi gật gật đầunhư một đứa trẻ.

Nghiêm Lạc ghé vào tai cô, khekhẽ niệm mười sáu chữ, lại đưa tay cầm chiếc bình dẫn hồn của cô nâng lên cao, hướng về bóng sáng kia, nóivới cô: "Niệm chú, thu nó lại".

Tinh thần của Tiểu Tiểu vừa rồi mới bị đánh bại, lúc này vẫn còn sợhãi, cô nhích nhích lại phía sau, vùi mình sâu hơn trong lòng Nghiêm Lạc, chầnchừ một lúc mới nhỏ tiếngđọc, nhưng dường như không có bất cứ thay đổi nào.

Nghiêm Lạc đẩy đẩy cô ra phíatrước, đọc lại câu chú kia một lần nửa, nói với cô: "Lại mộtlần nữa, Heo Con, tập trung tinh thẩn, muốn thu nó vào trong bình, hãy dùngý niệm của em. Em có thế làm được, thu phục nó đi".

Tiểu Tiểu lấy tay dụi dụi mắt, khịt khịt mũi, dùng sức hítmột hơi, cố gắng định thần lại, sau đó hạ quyết tâm thuphục ác linh! Giọng nói vẫn còn run run, cô vẫn lớn tiếng niệm hoàn chỉnh câuchú, sau đó, cô dường như nhìn thấy bóng sáng trước mắt lóe lên, chiếc bình đen nhỏ cuối cùngcũng phát ra ánh sáng màu đỏ, vậy là ác linh bị thu vào rồi.

Tiểu Tiểu vẫn giơ tay, ngẩn ngơnhìn chiếc bình. Thành công rồi?

Nghiêm Lạc xoa xoa đầu cô, nhẹnhàng nói: "Em làm rất tốt, bây giờ, đậy nắp bình lại”.

Tiểu Tiểu nhìn xuống sàn nhà tìmxung quanh, cuối cùng cũng tìm được cáinắp nhỏ xíu đậy lên bình. Cô quayngười giơ chiếc binh nhỏ, kích động như mộtđứa trẻ giao cho Nghiêm Lạc, trong đôi mắt to vẫn còn đọng vài giọt nước mắt.

Nghiêm Lạc không đón lấy chiếcbình, chỉ kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Tiểu Tiểu lúc này đã thật sự cảm thấyan toàn, Boss đến rồi, Boss chính là chỗ dựa lớn củacô.

Tiểu Tiểu ôm lấy chỗ dựa của minh, lại khóc, đầu óc của cô chắc chắn có bệnh rồi, rõ ràng là sợ muốn chết, làm sao vẫn còn nghĩ đếnchuyện muốnhay không muốn làm cái loại việc an ninhnày ở chỗ anh?

Khi Thư Đồng và Tư Mã Cần chạy đến nơi, thấy trong cảnh hỗn loạnnơi hiện trường vụ án, lại có một nam một nữ đang ngồi trên nền nhà, cô gái lau nướcmắt rất đáng thương, còn chàng trai thì chẳng làm gì cả, chỉ ômcô ấy để cô ấy thoải mái khóc.

Tiểu Tiểu không biết những chuyện xảy ra sau đó thếnào, bởi vì côngủ rất say, còn việc làm sao mà ngủ được, cô cũng chẳng rõ nữa.

Cô nằm mơ, trong giấc mơ có một người đàn ông cứ luônnhìn cô, tướng mạo không rõ thế nào, nhưng cô lại nhìn rất rõ ánhmắt của anh.

Ánh mắt nặng tình lại bi thươngđó, Tiểu Tiểu không biết phải làm thế nào, nhưng cô hiểu được rất rõ tình cảmtrong ánh mắt ấy. Anh nhìn cô như vậy, khiến trong lòng cô rất buồn. Cô muốn mở miệng hỏi anh làm sao, muốn hỏi anh là ai, nhưng cô vừa mởmiệng, thì đột nhiên tỉnhmộng.

Tiểu Tiểu mở mắtra, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng ngủ nhà mình. Nếu như không phải toàn thân trêndưới đều mỏinhừ, cổ đau đến nỗi không cử động được, thì cô gần như đã quên mất sự kiện đángsợ vừa xảy ra. Cô ngẩn ra nhìn trần nhà, từ từ nhớlại tất cả những chuyện tốiqua. Cứ vậy một hồilâu, cô mới lười nhác bò dậy.

Còn chưa ra tới phòng khách, TiểuTiểu đãngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, tinh thần cô phấn chấn trở lại, "bịchbịchbịch" chạy nhanh tới. Quả nhiên trong phòng khách đã bàysẵn một bàn đồ ăn,còn toàn là móncô thích nữa!

Bụng Tiểu Tiểu lập tức réo lênphối hợp, bắt đầu gào thét kêu đói. Cô chẳng buồn tìm hiếu chuyện gì đang diễn ra, nhanh tay bốc một miếng trứng chiên tôm lộtvỏ cho vào miệng, thơm quá! Cô lại nhanh chóng ăn thêm miếng nữa, sau đó vừa ăn vừa đi mộtvòng khắp nhà, chẳng có ai cả!

Tuy đây là nhà cô, không có ngườikhác là rất bình thường, nhưng đồ ănnóng hôi hổi bày ở đây, mà một người cũng chẳng có, vậy thì kỳ lạ quá.

Nhưng mà trải qua hai ngày rènluyện này, Tiểu Tiểu đãcó thể thích ứng rất nhanh với những chuyện kỳ lạ. Cô không hoảng hốt, lại tiếp tục đi một vòng, cuối cùng nhìnthấytrên bàn trong thư phòng có một bức thư và một hộp điện thoại.

Cô mở bức thư ra, nhìn thấy những nét chữ rắn rỏi, có lực,chữ viết đẹp như rồng bay phượng múa: "Rất xin lỗi về tất cả những chuyện em đã trải qua. Nhưng anh nghĩ em cần phải hiểu rõ, làm hàng ma sư không chỉ là những kích thích thú vị như trong tưởng tượng của em. Nó còn mang đầy tàn khốc và tuyệt vọng. Bài kiểm tra của em đã được thông qua, đây là một công việclương cao, đãi ngộ tốtnhưng rất nhiều nguy hiểm. Sau này em phải đối mặt, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện còn kinh sợ, nguy hiểm hơn cả tối qua, cho nên em hãy cân nhắc kỹ càng. Nếu như vẫn quyếtđịnh trở thành một hàng ma sư, thì hãy liên hệ vớianh. Ngoài ra, trong tiểu khu của em đã không còn bất cứ ác linh hay thứ không sạch sẽ gì khác, không cần phải lo lắng. Rấtxin lỗi làm hỏng diện thoại của em, chiếc điệnthoại mới này coi như là bồi thường. Phím tắt số một là số điện thoại của anh, chờ mong em gia nhập vào công tycủa anh". Chữ kýbên dưới là Nghiêm Lạc.

Tiểu Tiểu đọc xong thư, chậm rãi đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó chẳng chút khách khíăn một bữa no nê,đem toàn bộ chỗ đồ ăn ngon trên bàn kia nhét hết vàobụng.Sau khi ăn uống no say, cô vẫn còn chưa nghĩ thông được, rốt cuộcmình có muốn làm hàng ma sư không?

Tiểu Tiểu quay lại thư phòng, mở hộpđiện thoại trên bàn, lấychiếc điện thoại mới ra xem. Kiểu dáng thời thượng, chức năng phức tạp, bêncạnh còn có một cuốn sách hướng dẫn dày cộp, không có nhãnhiệu, chưa từng nhìn thấytrên thị trường. Trong đầu Tiểu Tiểutrống không, không biết nên làm gì mới được, cuối cùng tìm ra danh thiếp Thư Đồng để lại, gọi điện thoại cho ThưĐồng.

"Thư Đồng, tối hôm qua, sauđó xảy ra chuyện gì?"

"Sau đó thì cũng chẳng cógì, cô thu hồi được ác linh, ôm lấy Boss khóc đến khi ngủ say. Sau đó cảnh sáttới, đưa Hà Tình và cả nhà Thạch Tráng đi, thông báo cho người thân đến đón đứa bé về ‘Thảm án diệt môn', chắc sẽ ồn ào một trận đây."

Tiểu Tiểu thở dàithườn thượt, cảm thấy cảnhà họ thật đáng thương. "Chị Tình là làm sao vậy? Tại sao vệtsáng trênđồnghồ là màu hồng phấn?”

"Đó là 'xác sống'. Chính là cơ thể đã tử vong,nhưnghồn phách lại bị cưỡng ép lưu lại trong cơ thể, nếunhư không ăn máu thịt tươi mới, thân thể sẽbị thối rữa, cho nên...”Thư Đồngở đầu dây bên kia làm vẻ mặtghê tởm: "Cô biết đó, bất luận bọn chúng có thích haykhông, bọn chúng đềucần đi khắp nơi tìm kiếm đồ ăn".Cô dừng lại một chút, sau đó nói: "Linh hồncủa Hà Tình là linh hồnmới, cơ thểcũng chưa thốirữa, cho nên bây giờ bị thu về rồi là chuyện tốt. Nếu không sau này cô ta sẽvĩnh viễn là xác sống ăn máu thịt, đó là chuyện rất đau khổ, cuối cùngcũng chỉ có thể đợi bị tiêu diệt. Trì LệPhân kia có lẽ cũng không biết hậu quả của việc làm như thế này, mới ép hồn phách của cô ta ở lại trong cơthể".

Tiểu Tiểu nghe thấy chuyện này không lạnh mà run:"Trì Lệ Phân kia điên rồi".

"Cô ta không những không điên, còn rất thôngminh." Thư Đồng nói: "Cô ta che giấu rất tốt, hơn nữa còn rất biếtchừng mực. Một linh hồn ởcùng với con người nhiều năm, sẽ rất ảnhhưởng đến sứckhỏe của con người, màngười nhà Thạch Tráng lại không hề gầy ốm, chẳngkhác gì người bìnhthường.Có thể thấy Trì LệPhân hiểu rất rõ thân mình là ma, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm".

Tiểu Tiểu thở dài, hỏi Thư Đồng:"Cô nói xem, tôi thích hợp làm hàng ma sư không?".

"Hì, xem ra cô thực sự bịdọa rồi.Boss nói có lẽ cô sẽ rút lui, bảo tôi đừng làm phiền cô, hóa ra là thật."

Tiểu Tiểu có chút ngượng ngùng:"Anh ấy không biết có tức giậnkhông?".

Thư Đồng cao giọng nói: "Anh ấy chẳng phải luôn tức giận sao? Nhìn khuôn mặt chẳng chút cảm xúc kia,thật đáng tiếc cho sắc đẹp của anh ta".

"Đâu có, Boss không phải làngười không có cảm xúc, anh ấy rất ôn hòa, đâu có đáng sợ nhưcô nói."

"Ha ha", Thư Đồng cười hai tiếng kỳ quặc: "Cô đang kể chuyện cười đấy à?".

"Chẳng có gì đáng cười cả.Tôi đang nói nghiêm túc vớicô, cô đừng đùa."

"Được rồi, được rồi, nghiêm túc. Nếu như cô muốn hỏi ý kiến của tôi, tôi chỉ cóthể nói với cô, ông Trời không tự nhiên lại cho cô khả năngđặc biệt đó đâu."

Không tự nhiên lại ban cho khảnăng đặc biệt? Câu này đánh trúng vào tâm lý Tiểu Tiểu, khiến cô càng trở nênmơ hồ.

Khi đã bình tâm lại sau những vuimừng về bước đầu có được công việc, lý trí nóicho Tiểu Tiểubiết, công việc này chắc chắn ỉà không đơn giản thú vị như những gì cô nghĩ. Nếu không thì, Nghiêm Lạc sẽ khôngđặc biệt để cô đơn độc một mình đi đối mặt với Trì Lệ Phân. Anh chẳng qua muốn lấy thực tế để chỉ ra cho cô nhữngnguy hiểm có thể sẽ gặp phải trong công việc này.

Đây thực sự không phải công việcngười bình thường nên chọn, nhưng nơi sâu thẳm nhất trong lòng Tiểu Tiểu, cũngkhông biết vì sao, vẫn có chút mong muốn đượctrở thành một hàng ma sư.

Đầu Tiểu Tiểu đang quay mòng mòng với những mâu thuẫn, người thì đau chếtđi được, cổ cũng bị thâm tím cả mảng, chẳng thể nào đi gặp mọi người. Lưng cũngđau, bụng cũng đau, chân cũng đau, tay cũng đau, toàn thân không có chỗ nào làkhông đau. Tiểu Tiểu chẳng nghĩ gì nữa, lười nhác nằm ở nhàdưỡng thương một tuần.

Trong thời gian này, Tiểu Tiểu đãnói chuyện điện thoại với A La, A La đến nhà ở cùngcô hai ngày, còn mang đếnloại kem mà cô thích ăn nhất. Tiểu Tiểu kể lạitường tận tỉ mỉ những chuyện cô trải qua với A La, nhân cơ hội hòi ý kiến luôn: "A La, cậu nói đi,mình thích hợplàm hàng ma sư không?".

Mắt A La sáng lên, kích động nói: "Cậu muốn đi làm hàng ma sư sao? Tốtquá rồi."

"Nào có tốt gì đâu. Tối hômđó mình suýt chút nữa chết toi rồi. Sắp bị dọa chết đây, cậu không biết đâu, đó thực sự là chuyện rất đángsợ."

"Trông cậu bây giờ ăn vui vẻ nhưvậy, vừa rồi còn hào hứng nói chuyện, mặt mày tươi tỉnh, đấu khẩu với mình cũng rất có khíthế, chẳng giốngngười sắp bị dọa chết tí nào."

Tiểu Tiểu ngẩn ra: "Ngủ mấy giấc như thế,lại ăn no rồi, hơnnữa sự việc đã qua, bây giờ đương nhiên không còn sợ. Nhưng mà nếu gặp phải lần nữa, chưa chắcmình đã chịu được. Anh Nghiêm kia vừa muốn mời mình đếnlàmviệc, vừa muốndọa dẫm mình, nói rất nguy hiểm, vậy rốt cuộc là anh ta có muốn mình đến làmviệc hay không?".

A La ngẩn ra, sau đó cườilớn: "Chuyện này cậu cần hỏi trực tiếp anh ấy, mình rất muốn xem xem biểu hiện của anh ấythế nào?".

Tiểu Tiểu mặt tối sầm, xem ra A La này cũng chẳng cóchủ ý gì hay ho hơn.

Sau đó Tiểu Tiểu lại ở nhàthêm mấy ngày nữa, cuối cùng mới nghĩ ra một cách. Côquyết định xem thật nhiều phim kinh dị để luyện gan, sau đó dựa vào kết quảluyện gan của mìnhđể đưa ra quyết định có muốn làm hàng ma sư hay không,

Tiểu Tiểu tra cả đống tên phim kinh dị trên mạng,sau đó lên danh sách đi thuê đĩa. Cô một mình trốn ởtrong nhà xem phim, càng xem càng sợ, cuối cùng thực sự không chịu nổi nữa, đành gọi điện triệu tập mấy người bạn học thân thiết lầnlượt đếnxem cùng. Kết quả, tất cả mọi người đều khinh ghét nói: "Sợ thì đừng xemnữa!".

Nhưng Tiểu Tiểu không muốn bỏ, không luyện tậpcho tốt, làm sao biết được mình có muốn làm hàng ma sư hay không.

Hôm nay cô kéorèm cửa, ôm gối, từkhe hở của các ngón tay đang bịt trên mắt chuyên tâm xem phim. Trên màn hình ti vi là hìnhảnh một cô gái mặc áo trắng đang co rúm lại trong góc, run rẩy giữa bầu không khí kỳ quái đáng sợ, cẩnthận nghe ngóng động tĩnh xung quanh... Đột nhiên, điện thoại vang lên!

Tiểu Tiểu thét lên, dây điệnthoại của côgái kia rõ ràng bị cắt đứt rồi. Là ma! Chắc chắn là vậy!

Chuông điện thoại vẫn cứ reovang, cô gái áo trắng đó lại dường như không nghe thấy, Tiểu Tiểu căng thẳngnhìn màn hình, trong lòng thực sự lo lắng thay cho có gái kia, sao lại không nghe thấychứ?

Nhưng nhìn rồi nhìn, cuối cùngTiểuTiểu phát hiện ra điềukhông bình thường. Tiếng chuông điện thoại đó nghe thật quen tai. Điện thoạicủa cô cũng cài chuông này. Tiểu Tiểu vội vàng lật đống gối tìm điện thoại, chuông vừangừng thì cô gái trên màn hình bắt đầu hét lên. Tiểu Tiểu đang cầm điện thoại trên tay, nghe thấy tiếng hét vội ngẩng đầu lên nhìn những chuyện xảy ratrên màn hình. Chỉ thấy trong căn phòng trống không,trên mặt đất cómột bóng đen đang ép gần lại phía cô gái kia... Tiểu Tiểu căng thẳng không thởnổi, lúc này, chuông điện thoại của cô lại réo ầm ĩ.

Cả Tiểu Tiểu và cô gái kia cùnghét lớn, cô nhảy lên, nhìn thấy điện thoại của mình đang có người gọi đến, chữ trênđiện thoại lại là Âu Dương Tĩnh.

Tiểu Tiểu nhanh chóng đặt chế độtạm ngừng cho ti vi, tiếp đóhít mấy hơi,lại xoa xoa đám da gà nổi đầy trên cánh tay, lúc này mơi dám nhận điện thoại.

"Tiểu Tiểu, anh là Âu DươngTĩnh."

"Học trường", thần tríTiểu Tiểu vẫn còn chưa khôi phục, giọng nói hơi run run.

"Em đang làm gì?"

"Xem phim kinh dị."

Âu Dương Tĩnh cười: "Em chẳng phảikhông thích xem loại này sao?".

"Gần đây hình như bị trúng gió nên mới muốn xem thử."

"Anh thấy em không phải là trúng gió, emchỉ hơi suy sụp tinh thầnthôi. Công việc của em đến đâu rồi?"

Tiểu Tiểu vừa nghe đến điềunày liền có tinh thầnngay: "Học trưởng, em có cơ hội tìm được việc làm rồi. Loại công việc giống như công tyan ninh bảo vệ, lương cao, đãi ngộ tốt, đồng nghiệp cũng rất tốt, nhưng lại khá nguy hiểm. Anh nói xem em có nênlàm không?".

“Đương nhiên là không nên."Âu Dương Tĩnh trả lời dứt khoát: "Con gái làm công việc an ninh bảo vệ đólàm gì. Anh gọi điện cho em là muốn nói với em, trong tòa nhà anh làm việc, có công ty đang tuyển người.Bọn họ cần một trợ lý nghiệp vụ, không yêu cầu gì về kinh nghiệmlàm việc, anh thấy rất thích hợp với em. Công ty đó làm về thương mại, cũng đúng với chuyên ngành củaem. Hơn nữa quy mô công ty rất lớn, tiểnlương và đãi ngộ cũng không tồi. Người phòng Nhân sự ở đóvừa hay anh có quen, đem hồ sơcủa em gửi qua đi. Thế nào, chuẩn bị một chút, hai ngàynữa tham gia phỏng vấn nhé".

Tiểu Tiểu ngẩn ra, lại có chuyệntốt như vậy sao? Lẽ nào sau khi gặp ma, vận đen biến thành tốt rồi?

Tiểu Tiểu thật là có chút vuimừng ngoài mong đợi, có nội ứng, chắc sẽ dễ qua cửa. Quan trọng nhất là, nếunhư đếnđó làm việc, vậy chính là cùng làm việc trong một tòa nhà với học trưởng, ở gầnắt có lợi thế, tuyệt quá đi mất! Mỗi ngày có thể cùng ăn cơm trưa, tối có thể cùngtan làm, nhân tiện có thể cùng dạo phố hẹnhò một chút, đâyđơn giản là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!

Tiểu Tiểu hỏi Âu Dương Tĩnh về tình hình cụ thể của côngty kia, yêu cầu tuyểnngười, thời gian phỏng vấn, vàsố điện thoại liên hệ..., cuối cùng cô phấn khởi trả lời sẽ tham gia phỏng vấn.

Tiểu Tiểu cúp điện thoại, chạyvào phòng tìm quần áo.Giơ mấy bộ quần áo ra trước gương so sánh, cô vui vẻ lẩm nhẩm hát. Quay lại phòng khách, khi nhìn thấy côgái trên màn hình đang phải chịu kinh sợ kia, Tiểu Tiểu đột nhiên có chút do dự, làmviên chức bình thường, thực sự hợp với cô hơn làm hàng ma sư sao?