Hẹn Yêu

Chương 15



- Michael, anh nghĩ thế nào về người phụ nữ điều hành cái văn phòng ở Kansas City ấy...

Wendy vừa hỏi vừa nhìn qua Michael đang nằm trong chiếc ghế dựa ngã dài nơi vườn nhà nàng. Anh không nghe cô ta hỏi gì cả. Cô ta lại kêu:

- Michael !

Anh đang nhìn chăm vào tờ bào chủ nhật. Họ đang mặc đồ tắm ngồi phơi nắng dưới mặt trời New York tháng chín. Nhưng Wendy biết Michael thực sự cũng không phải đang đọc báo. Cô ta lại kêu:

- Michael !

- à hả, gì vậy?

- Em đang hỏi Anh về cái người phụ nữ ở văn phòng tại Kansas Citỵ Nhưng anh cũng lại chẳng nghe gì cả.

Wendy liền hỏi lớn:

- Anh muốn uống một ly Bloody Mary nữa không?

- Hả? Ừ... chắc anh phải đến văn phòng một lát.

Anh nhìn qua cô ta, đến một điểm nào đó phía sau cô ta, tự nhiên Wendy nói:

- Tuyệt vời.

- Nghĩa là thế nào?

Anh nhìn qua Wendy, anh không rõ cô ta muốn nói gì. Nếu anh cố gắng tìm hiểu thì cũng hiểu đấy. Nhưng anh không bao giờ cố gắng. Wendy đáp:

- Không.

- Này, cái trung tâm Y Khoa ở San Francisco đòi hỏi anh phải làm việc cật lực trong hai năm tới. Phải nói đây là một trong những công trình lớn nhất nước đấy nhá.

- Nếu không có công trình đó, thì cũng có một chuyện khác. Anh khỏi cần viện cớ cho mệt!

- Em đừng làm cho anh phải mất quá nhiều thì giờ ở đây.

Anh nhìn qua Wendỵ Cô ta đã hơi nổi sùng nói:

- Mất thì giờ? Đêm qua mười hai giờ rưỡi anh mới đến đây. Chúng ta dự định đi ăn tối với gia đình Thompsons, vậy mà chín giờ bốn lăm anh mới gọi điện thoại cho em. Lẽ ra em phải đi nữa chứ.

- Vậy sao em không đỉ Em không nên cứ ngồi nhà mà chờ như vậy?

- Thì vì yêu anh, em phải chờ anh gọi. Vậy mà anh không để ý gì cả. Anh có chuyện gì vậy? Bộ anh sợ đến bất cứ nơi đâu ngoài cái văn phòng của anh hả? Anh sợ có ai móc câu anh hả? Anh sợ anh sẽ yêu em hả? Bộ yêu em là kinh khủng lắm hả?

- Em đừng có kỳ cục. Em biết rõ chương trình làm việc của anh rồi mà. Đáng lẽ em phải thông cảm anh hơn ai hết chứ.

- Em hiểu chứ sao không. Chính vì vậy em mới biết là anh dùng công việc anh như một nơi để nấp kín. Để tránh em, tránh cả chính anh nữa.

Và cả Nancy nữa. Nhưng Wendy không nói ý đó ra.

- Thật kỳ quặc!

Anh đứng dậy, đi tới đi lui trong khu vườn nhỏ xinh xắn. Trời tháng chín ở New York vẫn còn hơi nóng. Mùa hè vừa qua, giữa anh và Wendy cũng có những tuần lễ khá hạnh phúc, nhưng rồi cũng không đi tới đâu. Anh lo làm việc nhiều hơn là tình tự. Anh nói với Wendy:

- Vả lại em muốn anh như thế nào mới được chứ? Ngay từ đầu chúng ta đã minh định rõ ràng quá rồi. Anh đã bảo em là anh không muốn tiến tới.

- Anh bảo với em là anh không muốn đi sâu vào vấn đề quá chứ gì? Anh sợ bị tổn thương chứ gì? Anh không muốn tiến đến hôn nhân chứ gì? Lạy Chúa, Michael, anh dành nhiều thì giờ cho cái máy điện thoại của anh hơn em. Anh tử tế với cái máy đó hơn với em...

- Vậy nữa à?

Wendy thấy có một cái gì đáng sợ nơi mặt Michael. Rõ ràng anh ta không cần một cái gì cả. Cô ta lại muốn ở cạnh anh. Có một cái gì mạnh mẽ, đẹp đẽ, một cái gì hoang dại, u buồn nơi Michael thu hút cô ta một cách kỳ lạ. Và hơn hết, cô ta thấy nỗi đớn đau của anh thật là quá lớn. Cô ta muốn đưa tay ra đỡ lấy anh, cho anh rõ là anh được yêu thương. Vậy mà khốn thay anh ta chẳng cần gì cả. Cô ta không phải là Nancy! Cả cô ta và anh đều biết vậy.

Wendy lặng lẽ đứng dậy đi vào nhà để Michael khỏi thấy nước mắt trào ra nơi mắt cô tạ Vào nhà bếp, Wendy tự rót một ly Bloody Mary, rồi đứng lặng yên nhắm mắt, lòng xúc động. Cô ta biết Michael không bao giờ ở lại đây với cộ

Wendy uống cạn rồi để mạnh ly xuống bàn. Bỗng cô ta cảm thấy bàn tay Michael chạm vào cánh tay mình. Nhưng Wendy chán nản, không quay lại. Michael nói:

- Wendy, anh cần em.

Wendy cảm thấy nóng ran cả người, nhưng vẫn không quay lại, nàng cảm thấy ghét bàn tay Michael đang vuốt ve mình, bèn nhại lời anh lúc nãy để hỏi lại anh:

- Vậy nữa à?

Anh dịu dàng nói:

- Em cũng rõ, anh không biết làm thế nào thoát được áp lực của sự việc hồi ấy.

- Đó không phải là áp lực, Michael. Đó là tình yêu đấy. Điều đáng buồn là anh không phân biệt sự khác nhau giữa tình yêu và áp lực của hoàn cảnh. Anh mất cô ta, anh khổ quá không chịu đựng nổi chứ gì? Phải không? Bây giờ anh không muốn yêu ai nữa, phải không?

- Sao em lại nói như thế?

Anh bỗng nhớ lại sự lạnh lùng cứng rắn của mẹ anh. Nhưng Wendy không hẳn hoàn toàn như bà Marion. Anh nói:

- Sao em lại vặn những gì anh nói với em như vậy?

- Em không vặn vẹo. Em chỉ hỏi anh đấy thôi. Nếu có gì sai, em xin lỗi. Nhưng em nghĩ em không có gì sai.

Wendy đứng tựa vào cái quầy bếp, nhìn Michael. Anh lấy hai tay cầm vai cô ta và kéo về phía anh. Wendy kêu:

- Michael !

Nhưng anh không nói gì, chỉ áp môi anh vào môi cô ta, rồi giật đứt cả nịt ngực lẫn quần lót của cô ta và kéo nằm xuống sàn nhà. Chính Wendy cũng thấy giận mình tại sao để cho Michael kéo nằm xuống như vậy. Nhưng cô ta không nói gì khi Michael làm tình với cô ta cuồng nhiệt.

Lát sau khi cả hai thở hổn hển nằm dài ra sàn nhà, Wendy nghe tiếng đồng hồ tích tắc, chung quanh lặng lẽ dị kỳ. Michael cũng nằm im, trông có vẻ buồn bã kỳ lạ. Bất giác Wendy hỏi:

- Anh có sao không?

Đáng lẽ Michael hỏi cô ta như thế, nhưng lại chính cô ta hỏi trước! Sự việc xảy ra thật như điên khùng nhưng cô ta không dừng lại được. Đôi khi Wendy tự hỏi là nếu cơn sốt khùng điên của Michael qua rồi thì sự việc sẽ ra sao? Anh ta sẽ bảo Ben Avery đuổi cô ra khỏi hãng chăng? Cô ta vẫn chờ chuyện đó xảy ra.

Wendy lại gọi khe khẽ:

- Michael !

- Hả? à... anh xin lỗi, Wendỵ Đôi khi anh thật là một con lừa bất trị.

Có ngấn nước mắt long lanh trong mắt anh.

Wendy nhìn Michael, hôn lên chỗ cằm anh ta và nói:

- Em biết là không thể trách anh. Dù sao em cũng yêu anh.

- Nhiều khi anh cũng tự trách mình về những chuyện anh đối với em...

Wendy để một ngón tay lên miệng Michael và bảo:

- Em biết rồi !

Michael lặng lẽ gật đầu, rồi đứng dậy. Wendy vẫn nằm yên nhìn anh. Đoạn kêu:

- Michael !

- Hả?

Vẻ mặt anh bây giờ dịu lại, khác với nửa giờ trước đây. Wendy liền hỏi:

- Anh có còn nhớ cô ta mãi mãi không?

Michael yên lặng một lúc lâu rồi mới gật đầu, và mắt anh lộ vẻ buồn đau. Đoạn anh lặng lẽ đi qua phòng ngủ để thay đồ. Wendy chậm rãi đứng dậy. Cô không bận tâm vì nịt ngực và quần lót bị xé rách, cứ khỏa thân ngồi lên một chiếc ghế và nghĩ ngợi về vẻ đau buồn trong mắt Michael.

Lúc Michael mặc đồ xong trở ra, Wendy vẫn còn ngồi lặng lẽ như vậy. Cô ta giật mình nhìn lên, thấy Michael một tay xách cặp, tay kia cầm chiếc áo khoác. Cô biết anh đến văn phòng mặc dù hôm nay là chủ nhật. Chuyện này đã quá quen thuộc. Cô ta hỏi:

- Chốc nữa em có còn gặp lại anh không?

Wendy hỏi xong, mới thấy tự ghét mình. Cô có vẻ như van xin. Mẹ kiếp, sao anh ta cứ đi trốn thế!

Michael lắc đầu đáp:

- Có lẽ anh sẽ làm việc tới ba giờ sáng, sau đó về đằng nhà anh, để thay đồ, làm việc đầu tuần chứ.

Sự dịu dàng tử tế của anh lúc nãy đã hết. Anh ta trở lại là Michael, Michael trốn chạy mọi người! Chỉ mười lăm phút sau khi làm tình với nhau, Wendy đã mất Michael trở lại! Tình cảnh thật là tuyệt vọng. Nhưng Wendy vẫn không muốn gạt bỏ. Cô ta lại càng muốn tìm cách cho anh nhiều hơn. Cô nói:

- Như vậy mai em gặp lại anh ở văn phòng vậy.

Wendy cố nói một cách tự nhiên để khỏi ứa nước mắt. Cô gượng cười đưa anh ra cửa. Michael đi nhanh ra, không nhìn lui. Wendy đóng cửa và bắt đầu khóc. Cô ta không còn mong chờ gì ở Michael Hillyard được cả!