Hẹn Ước

Chương 43



Edit: Ong MD

Beta: Vô Phương

Trần Minh Sinh ngồi trong khách sạn hút hết thuốc mang theo người mới dừng lại.

Anh lấy điện thoại trong túi ra, tìm số của Dương Chiêu, ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ Dương Chiêu.

Ngoài cửa sổ, xe đông nghịt, người đến kẻ đi, tạo nên những tiếng động ầm ĩ, còn Trần Minh Sinh đứng trong phòng lại có cảm giác chung quanh vô cùng im ắng.

Giống như bao trùm lấy anh.

Điện thoại có tiếng vang lên, Trần Minh Sinh nhìn lại mới biết mình đã vô tình bấm phím gọi.

Giọng Dương Chiêu rất bình thản, cô gọi: “Trần Minh Sinh?”

Trần Minh Sinh cầm chặt điện thoại, nghe giọng cô.

Dương Chiêu nghe một lúc không thấy nói gì, hỏi lại: “Là anh phải không?”

Trần Minh Sinh đè nén cảm xúc quay cuồng trong lòng, khẽ trả lời: “Ừm.”

Dương Chiêu hỏi tiếp: “Anh sao vậy?”

Trần Minh Sinh không biết phải nói gì, Dương Chiêu đợi một lúc lại chủ động hỏi anh: “Anh đi làm về chưa?”

Trần Minh Sinh: “Anh về rồi.”

Dương Chiêu: “Anh ăn cơm chưa?”

Trần Minh Sinh chưa ăn nhưng anh vẫn nói: “Anh ăn rồi.”

Dương Chiêu: “Vậy giờ anh đang ở nhà?”

Trần Minh Sinh: “… Đúng.”

Dương Chiêu cười khẽ một tiếng: “Vậy sao không mở cửa cho em?”

Trần Minh Sinh giật mình, vịn vách tường bật dậy, Dương Chiêu hỏi: “Rốt cuộc anh đang ở đâu?”

Trần Minh Sinh hoảng hốt: “Anh đang về nhà.”

Dương Chiêu nói: “Mở loa cho em nghe thử.”

Trần Minh Sinh chống nạng đi ra ngoài: “… Dương Chiêu.”

Dương Chiêu nói: “Đừng hoảng hốt, em gạt anh đó, em không ở trước cửa nhà anh.”

Bước chân Trần Minh Sinh dừng lại, bàn tay anh nắm chặt cây nạng đến trắng bệch.

Dương Chiêu nói: “Trần Minh Sinh, hơn mười phút nữa em sẽ đến nhà anh. Nếu anh không về thì nói cho em biết, bây giờ em về luôn.”

“Anh về!” Trần Minh Sinh vội nói: “Anh sẽ về ngay, em đừng đi.”

Điện thoại im lặng một lúc, Dương Chiêu nói: “Được.”

Trần Minh Sinh gần như nhảy ra khỏi căn nhà trọ chật hẹp, anh vội vã lên xe, chạy về nhà.

Lúc vừa chạy vào khu chung cư, anh đã nhìn thấy xe của Dương Chiêu. Dương Chiêu đang đứng hút thuốc bên ngoài xe, nhìn mấy ông cụ chơi cờ.

Nhưng cô nhanh chóng nhìn thấy Trần Minh Sinh, cô quay đầu, nhìn chiếc taxi màu đỏ đang tới gần.

Trần Minh Sinh ngừng lại, cầm nạng xuống xe. Dương Chiêu nhìn anh, nhả khói thuốc mỉm cười: “Trần Minh Sinh, em đến tìm anh.”

Hơi thở của Trần Minh Sinh dồn dập, Dương Chiêu nghiêng đầu, ánh mắt tựa như đang cười: “Sao lại vội vàng thế?”

Dương Chiêu là một cô gái thông minh, chỉ cần nói mấy câu đã biết Trần Minh Sinh có nói dối hay không, nhưng cô luôn có cách xử lý mọi chuyện rất độc đáo. Trần Minh Sinh nói dối, cô coi như không bận tâm, chỉ hỏi một câu như đang đùa giỡn chứ không phải truy tìm nguyên nhân.

Trần Minh Sinh không trả lời, anh chống nạng đi thẳng đến trước mặt Dương Chiêu, trong ánh mắt ngạc nhiên của Dương Chiêu, anh ôm chặt lấy cô.

Hai tay ôm chặt, thả cây nạng nằm bên cạnh.

Đương nhiên, Dương Chiêu không đoán được Trần Minh Sinh sẽ hành động như vậy, cô ngạc nhiên trong giây lát, rồi bật cười: “Từ từ, em chưa dập thuốc, anh cẩn thận coi chừng bỏng.”

Giọng Trần Minh Sinh buồn bã: “Dương Chiêu…”

Dương Chiêu nghi hoặc: “Anh sao vậy?” Tay phải cô đưa ra xa, tay trái ôm lấy anh: “Đừng mắc cỡ vậy chứ, lên lầu đi.”

Lên nhà Trần Minh Sinh, Dương Chiêu cởi áo khoác treo ngay cửa. Bọn họ vào phòng ngủ, Trần Minh Sinh không thay quần áo, ngồi trên giường nhìn Dương Chiêu.

Dương Chiêu treo túi, nhắc anh: “Anh tắm rửa thay quần áo đi.”

Trần Minh Sinh không hề động đậy.

Dương Chiêu cất đồ xong, thấy Trần Minh Sinh vẫn giữ nguyên bộ dạng đó, cô đến trước mặt anh, xoa xoa khuôn mặt anh: “Anh mệt à?”

Cho tới bây giờ, cảm giác của Dương Chiêu với Trần Minh Sinh rất chuẩn. Mỗi lần anh không không muốn rời giường, cô đều có thể biết là anh lười biếng hay mỏi mệt.

Dương Chiêu đứng trước mặt Trần Minh Sinh, nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh nói: “Mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm một chút.” Cô nói xong, lại cúi xuống, ghé sát tai anh thì thầm: “Nhưng sáng mai em phải về làm việc sớm, anh thực sự muốn lãng phí thời gian sao?”

Mùi nước hoa thoang thoảng hòa cùng mùi thơm đặc trưng trên cơ thể cô bao quanh Trần Minh Sinh. Cô thỏ thẻ bên tai anh, giọng nói khiêu khích lại đầy mê hoặc.

Trần Minh Sinh ngẩng đầu, thấy ánh mắt khẽ cười của Dương Chiêu.

Anh giật mạnh tay cô, kéo cô lên giường.

Dương Chiêu bị bất ngờ nhưng không né tránh, thuận thế nằm xuống giường, cô nhìn Trần Minh Sinh nằm trên người mình: “Lần sau, nhất định phải tắm rửa.”

Trần Minh Sinh cúi đầu hôn cô, Dương Chiêu ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm hơn ngày thường.

Cô không biết rốt cuộc Trần Minh Sinh có chuyện gì, cô biến mọi sự mệt mỏi và trầm mặc trong cuộc sống của anh sau khi trở về thành sự mờ mịt và bất an vì chuyện kết hôn sắp tới.

Cho nên, cô cũng trầm mặc.

Cô hy vọng mình dùng thái độ bình thường nhất đối mặt với anh, để anh có thể quên đi một số phiền phức không cần thiết.

Trần Minh Sinh gần như hôn cô điên cuồng, vuốt ve khắp người cô, tay anh luồn xuống dưới thân Dương Chiêu, chạm vào thân thể cô như chuồn chuồn lướt nước. Dương Chiêu bị anh vuốt ve đến mềm nhũn cả người, cảm giác dưới thân vừa ẩm ướt vừa khô nóng.

Cô đưa tay cởi quần áo Trần Minh Sinh. Khi thân thể Trần Minh Sinh hiện ra trần trụi trước mặt cô, Dương Chiêu say sưa ngắm nhìn. Tay cô nhẹ nhàng chạm vào ngực Trần Minh Sinh như có như không, những va chạm nhẹ nhàng này khiến thân thể Trần Minh Sinh càng khao khát hơn.

Trần Minh Sinh khẽ rên, phủ lên người cô, ra vào không ngừng ở dưới thân Dương Chiêu. Dương Chiêu cảm thấy cả người nóng bừng, thậm chí nơi tiếp xúc của hai người có cảm giác đau rát.

Dương Chiêu ôm lấy Trần Minh Sinh, nhẹ nhàng nói: “Em đây.”



Ngày hôm sau, Dương Chiêu rời đi rất sớm.

Mặc dù cô làm ở nhà, nhưng lịch trình làm việc của cô xếp kín đặc. Dương Chiêu là một người có yêu cầu rất nghiêm khắc về thời gian, cô sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà phân tâm với kế hoạch làm việc của mình.

Trần Minh Sinh nằm trên giường, nhìn cô mặc quần áo.

Trước khi đi, Dương Chiêu đến bên giường hôn lên môi anh, “Anh đừng vất vả quá, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Trần Minh Sinh gật đầu, Dương Chiêu nói: “Có nghe em nói không?”

Trần Minh Sinh không trả lời, anh kéo tay Dương Chiêu. Dương Chiêu đứng không vững liền nằm sấp lên người Trần Minh Sinh.

“Trần Minh Sinh, anh làm gì vậy?”

“Em thích nhẫn kiểu nào?”

Trần Minh Sinh vừa hỏi xong, Dương Chiêu ngây người.

“Cái gì?”

Trần Minh Sinh thản nhiên nói: “Em thích nhẫn kiểu nào?”

Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn anh: “Nhẫn?” Cô nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Anh muốn mua nhẫn?”

Trần Minh Sinh đáp lại: “Ừm.”

Dương Chiêu mỉm cười: “Đừng mua, em không thích nhẫn.”

Trần Minh Sinh lại nói: “Thích kiểu nào?”

Dương Chiêu nhìn ánh mắt Trần Minh Sinh, từ từ ngồi dậy: “Trần Minh Sinh, em nói thật đấy, em có mấy chiếc nhẫn kim cương nhưng em thực sự không thích.” Cô vuốt ve khuôn mặt Trần Minh Sinh: “Em phải đi rồi, tối sẽ tìm anh.”

Dương Chiêu đi rồi, Trần Minh Sinh vẫn nằm trên giường.

Thật ra Dương Chiêu không hề nói dối, cô cũng không từ chối, nhưng cô không thích nhẫn kim cương, hay có thể nói cô không thích kim cương. Đối với nghề nghiệp cô mà nói thì kim cương quá mức hiện đại, quá mức phô trương.

Dương Chiêu thích phong cách cổ xưa, lâu đời, mang đậm những câu chuyện ngày xưa.

Nhưng Trần Minh Sinh không nghĩ như vậy.

Dương Chiêu từ chối nhanh gọn như vậy càng giống một sự quan tâm đặc biệt dành cho anh, cũng có thể nói là một kiểu thỏa hiệp bất đắc dĩ.

Trần Minh Sinh gác tay lên trán.

Anh không muốn Dương Chiêu như vậy. Anh không muốn vì cô ở bên anh mà bỏ qua rất nhiều thứ đáng lẽ cô phải được hưởng thụ.

Di động vang lên, Trần Minh Sinh nhận điện thoại.

“Minh Sinh, là chú.”

“Chú Từ.”

Chú Từ dừng lại một lúc, nói như thở dài: “Địa điểm cũ ngày hôm qua, cháu ăn cơm đi rồi qua đây.”

Trần Minh Sinh nói: “Dạ.”

Trần Minh Sinh ngắt điện thoại, đứng lên khỏi giường, anh rửa mặt qua loa rồi mặc quần áo ra cửa.

Ở quán điểm tâm, anh ăn sáng với một ly sữa đậu nành, mấy cái bánh quẩy.

Ăn xong, anh lái thẳng đến bến xe.

Chú Từ và Văn Lỗi đợi một lúc thì thấy Trần Minh Sinh đẩy cửa bước vào, lúc đó hai người đang ngồi ăn cơm bên giường, thấy Trần Minh Sinh đến, chú Từ vẫy vẫy tay.

“Lại đây, bên này.”

Trần Minh Sinh bước qua, ngồi xuống chiếc ghế cũ đối diện giường.

ChúTừ đưa cặp lồng đựng cơm lên, nhìn anh: “Ăn cơm không?”

Trần Minh Sinh rút một điếu thuốc, lắc đầu: “Không, cháu ăn rồi.”

Chú Từ lấy cặp lồng cơm về, tiếp tục ăn.

Trần Minh Sinh thấy mắt chú Từ thâm lại, tóc bết dính dầu, anh rút điếu thuốc hỏi: “Tối hôm qua chú không ngủ à?”

“Tôi ngủ cái đầu cậu.” Chú Từ ngẩng đầu lên khỏi cặp lồng cơm, miệng còn cắn nửa miếng cải củ, trừng mắt nhìn Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh cười châm chọc, nhỏ giọng: “Sau này muốn tìm cháu nói chuyện đàn bà cũng không có cơ hội đâu.”

Chú Từ nhấc chân đạp lên giày Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh ngồi hút thuốc, chú Từ nuốt một miếng cơm, ngập ngừng: “Minh Sinh…”

Trần Minh Sinh ‘dạ’ một tiếng.

Chú Từ thấp giọng: “Chuẩn bị đi.”

Trần Minh Sinh cúi đầu, nhìn điếu thuốc trong tay. Trong phòng không có gió, khói thuốc kéo dài về phía trước như một sợi dây, sau đó tản ra.

Trần Minh Sinh ngước mắt nhìn không khí u ám, thấy mái tóc hoa râm của chú Từ, thấy cặp lồng đựng cơm rẻ tiền trong tay ông, lại nhìn đến gương mặt suy sụp của ông. Câu “Cháu không muốn làm” không thể thốt nên lời.

Chú Từ ngẩng đầu, nhìn Trần Minh Sinh, cắn răng nói: “Trần Minh Sinh, chú biết cháu không muốn trở về, chú cũng không muốn cho cháu về đó nữa. Nhưng bây giờ thật sự không có cách nào khác. Mấy ngày trước, có người gọi đến số điện thoại cũ của cháu. Minh Sinh, Bạch Cát biết cháu không chết nhất định sẽ tìm cháu. Hơn nữa —”

Chú Từ nói đến đây thì dừng lại, Trần Minh Sinh thấy hốc mắt ông đỏ ửng lên.

“Nghiêm đội đã chết, tất cả các kế hoạch trước đây phải hủy bỏ. Đánh rắn động cỏ, hiện tại Bạch Cát quản lý tay chân rất nghiêm ngặt, không dùng những tay chân bình thường nữa. Minh Sinh…” Chú Từ giương mắt, nhìn Trần Minh Sinh: “Người hắn có thể tin tưởng không nhiều lắm, nếu cháu bằng lòng trở về, hắn —”

“Chú Từ.” Trần Minh Sinh cắt ngang lời ông, anh dụi tàn thuốc rồi đốt một điếu nữa: “Đã sắp xếp ổn thỏa cho chị dâu chưa.”

Chú Từ dừng lại rồi sau đó nhỏ giọng: “Nghiêm đội và vợ cậu ấy ly dị lâu rồi.”

Trần Minh Sinh nhìn ông, chú Từ thả cặp lồng cơm xuống, lau miệng xong lại nói: “Ai muốn sống cảnh góa chồng chứ, cậu ấy sợ các cậu lo lắng nên không nói. Vợ cậu ấy mang con đi rồi.”

Trần Minh Sinh cúi đầu, không nói gì.

“Thật ra…” Chú Từ ngồi lên giường, cũng đốt một điếu thuốc: “Đi rồi cũng tốt, đỡ phải đau lòng.”

Trần Minh Sinh chậm rãi nhắm mắt lại.

Nghiêm Trịnh Đào là sĩ quan huấn luyện ở trường cảnh sát của Trần Minh Sinh năm đó, cũng chính là người đưa Trần Minh Sinh vào đội truy nã tội phạm buôn thuốc phiện. Mới đó đã mười mấy năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ khuôn mặt của Nghiêm Trịnh Đào, nhớ rõ vẻ mặt Nghiêm Trịnh Đào lúc mắng anh.

Trần Minh Sinh chỉ tham gia hành động với Nghiêm Trịnh Đào một lần, khi đó anh rất trẻ, anh nhớ rõ lúc ấy ở cửa ra vào hang ổ tội phạm, anh bị Nghiêm Trịnh Đào tóm cổ lôi về phía sau.

Lúc ấy, vẻ mặt Nghiêm Trịnh Đào không chút kiên nhẫn quát anh — Thằng nhóc con chưa đủ lông đủ cánh này, đã biết yêu đương gì chưa, bon chen chạy lên trước làm gì.

Lúc ấy anh không phục chút nào, vì sao phải biết yêu đương rồi thì mới được lên tuyến đầu.

Anh cũng nhớ rõ tính tình Nghiêm Trịnh Đào cực kỳ nóng, Trần Minh Sinh bị anh đập nát hai cái điện thoại đều vì lý do tắt máy. Lúc đó, quy định trong đội là như vậy, nếu tắt di động mà bị Nghiêm Trịnh Đào phát hiện thì mặc kệ điện thoại đắt cỡ nào cũng bị đập ngay tại chỗ.

Nhưng Nghiêm Trịnh Đào rất yêu vợ anh, Trần Minh Sinh biết rõ điều này. Có một lần Trần Minh Sinh thấy hình của vợ anh để trong bóp. Nói thật người phụ nữa kia cũng bình thường, mập mạp, mặt mày không xinh, nhưng Nghiêm Trịnh Đào lại thích. Trần Minh Sinh thường xuyên thấy anh rút bóp ra ngắm lúc rảnh rỗi.

Nhưng hiện tại, tất cả như chưa từng xảy ra.

Trần Minh Sinh ép mình phải nuốt câu nói ‘không muốn làm’ kia vào lòng.

Có rất nhiều lúc, rất nhiều người, đều cảm thấy thật khó để là chính mình. Thật ra nếu ngẫm lại thì nào có ai dễ dàng. Nếu anh không muốn thì ai bắt anh làm.

Đại đội năm xưa, giờ chỉ còn lại vài người.

Trần Minh Sinh nhìn chú Từ, rồi lại nhìn Văn Lỗi. Họ đều là những người bình thường, hết sức bình thường.

Nhưng trên đời này có biết bao người bình thường, họ thừa nhận nhưng không nên vì hai chữ “Bình thường” mà chấp nhận mọi đau khổ và áp lực.

Thỉnh thoảng nghĩ đến những đau khổ này, bọn họ cũng sẽ cảm thấy bất mãn, thấy phẫn nộ.

Nhưng đến khi thực sự suy nghĩ về sự công bằng và thiệt hơn, họ lại giống như bây giờ, hút một điếu thuốc sau đó khẽ nói: “Bỏ đi, dù sao cũng đối diện với nó bao nhiêu năm rồi…”

Sau khi theo Trần Minh Sinh vào nhà, Văn Lỗi vẫn đứng bên cạnh, Trần Minh Sinh có thể nhìn ra cậu ta có rất nhiều điều muốn nói.

Rất nhiều điều muốn nói, nhưng nói ra cũng không có tác dụng gì.

Trần Minh Sinh cười với cậu như an ủi.

Văn Lỗi cau mày: “Anh Sinh…”

Trần Minh Sinh nói: “Biết yêu chưa?”

Văn Lỗi lắc đầu: “Chưa.”

Trần Minh Sinh rít một hơi, nói tiếp: “Chưa yêu đương thì nhớ kỹ đừng xông lên phía trước.”

Mặt Văn Lỗi lộ vẻ xấu hổ, Trần Minh Sinh và chú Từ đang ăn bánh quẩy, thấy vậy bật cười ha hả.

Trần Minh Sinh nhả khói, nói với Văn Lỗi: “Văn Lỗi, cậu ra ngoài một lát.”

Văn Lỗi sửng sốt, nhìn về phía chú Từ đang buồn bã hút thuốc, ông không hề nhìn anh. Cuối cùng, Văn Lỗi nhìn Trần Minh Sinh, sau đó bước ra khỏi phòng.

Cửa đóng lại, Trần Minh Sinh nói: “Cháu sẽ quay lại.”

Chú Từ không nói gì.

“Nhưng cháu có điều kiện.”

Chú Từ không ngước lên: “Nói đi.”

Trần Minh Sinh ngậm điếu thuốc trên miệng, thản nhiên nói: “Lần này, tiền kiếm được từ đó, cháu muốn giữ lại.”

Chú Từ giương mắt nhìn anh: “Cháu muốn dùng tiền buôn lậu ma túy?”

Trần Minh Sinh không nói gì.

Chú Từ nhìn anh, bỗng nhiên mỉm cười: “Yêu rồi sao?”

Trần Minh Sinh nhìn ông, chú Từ nói: “Chú nghe lão Vương nói.”

Trần Minh Sinh bỏ điếu thuốc xuống, chú Từ nói: “Có lẽ chỉ mấy ngày nữa thôi, cháu hãy nghỉ ngơi điều chỉnh lại trạng thái một chút đi.” Nói xong, ông liền đứng lên, vỗ vai Trần Minh Sinh.

Vỗ mấy cái ông dừng lại, không nhấc tay lên mà chợt siết chặt vai anh, sau đó hít thật sâu và nói: “Yên tâm đi, có Bạch Vi Vi ở đó, chắc chắn cháu sẽ không sao. Chờ kết thúc nhiệm vụ lần này, chú liều mạng cũng sẽ cho cháu về nhà cưới vợ.”

Trần Minh Sinh quay sang nhìn bàn tay đặt trên vai mình, vừa cười vừa nói: “Có cần phải trịnh trọng như vậy không, sao cháu nhận nổi.”

“Thằng nhóc thối tha.” Chú Từ gõ đầu anh một cái rồi rời đi.

Trần Minh Sinh dụi tàn thuốc, chậm rãi nhả luồng khói cùng cùng trong miệng ra ngoài.


Hết chương 43