Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1471: Truyền thuyết người cá (17)



"Cậu có phải hay không..."

Minh Thù cũng không biết nên mắng hắn như thế nào.

Nếu cô muốn biết, cô cần phải hỏi hắn sao?

Hắn không muốn nói, không phải cô cũng đã phối hợp không hỏi sao?

Minh Thù ngăn chặn miệng vết thương của hắn: "An Liễm."

An Liễm lông mi run rẩy, hai hàng lông mi dài rậm làm cho người ta không nhìn thấy nửa phần cảm xúc dưới đáy mắt của hắn, hắn an tĩnh chờ câu tiếp theo của cô.

Hắn không muốn lại giấu giếm cô thứ gì.

Rất khó chịu.

Bất quá Minh Thù chỉ là kêu một tiếng cũng không nói ra câu tiếp theo.

Ngay tại thời điểm An Liễm thấp thỏm, Minh Thù đột nhiên đưa tay kéo hắn xuống.

Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

An Liễm có chút trừng lớn mắt, trong lúc nhất thời đã quên phản ứng.

Trong đầu dường như có thứ gì nổ tung.

Tất cả mọi thứ đều biến thành mơ hồ.

Nhịp tim "Thẳng thắn phanh" điên cuồng đập loạn lên.

Mặc dù trước đó đã tiếp xúc thân mật qua nhưng lúc trước hắn cũng không có cảm giác gì, có lẽ là do lúc đó không phải cô chủ động...

Trong đầu An Liễm trống rỗng một lúc lâu, chờ hắn kịp phản ứng, Minh Thù đã đem hắn triệt để kéo vào trong ngực, hương thơm nhàn nhạt trên người cô không ngừng xâm chiếm thế giới của hắn.

Răng môi giao nhau, triền miên lại nóng bỏng.

An Liễm dường như đã quên sự đau đớn trên người, đôi tay đang thả bên người chậm rãi ôm lấy cổ Minh Thù, hắn hơi ngửa đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn mê người.

Đôi môi tái nhợt dần dần ửng đỏ.

Minh Thù hôn lên cánh môi hắn, nhẹ giọng cảnh cáo: "An Liễm, lần sau cậu còn dám làm mình tổn thương, tôi sẽ cho cậu biết thế nào gọi là sống không bằng chết."

An Liễm có chút hé môi, đầu lưỡi chạm vào cánh môi Minh Thù.

Hắn không biết là vô tình hay cố ý, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua:"Tại sao tôi phải nghe lời cô?"

Minh Thù nhắm mắt lại hôn hắn trong chốc lát.

Đầu ngón tay cô từ trên mặt hắn phất qua, khóe miệng có chút nâng lên nụ cười: "Cậu là do tôi mua về, đương nhiên phải nghe tôi."

An Liễm đột nhiên cứng đờ.

Hắn nhấp môi một chút, đáy mắt tuôn ra sự u ám, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo có chút hung ác.

Lúc này An Liễm mới có một khí thế mà người cá nên có.

Hắn hỏi: "Chỉ là như vậy phải không?"

Minh Thù chỉ làm như không nhìn thấy biến hóa của hắn, cánh môi hai người kề nhau, hơi thở giao hòa, cô chậm rãi nói.

"Tôi vì cậu mới đến nơi quỷ quái này, để báo đáp, chẳng lẽ cậu không nên nghe tôi sao?"

An Liễm đột nhiên bất động, sự hung ác trong mắt dần dần rút đi

Đúng vậy.

Đều là bởi vì hắn.

Cô mới bị kẹt ở nơi này.

Bọn họ còn có thể ra ngoài hay không cũng là vấn đề.

Một cây tảo biển thổi qua đụng vào đuôi cá của An Liễm, sau đó ngừng lại.

An Liễm hơi sững sờ.

Hắn vươn tay nắm lấy tảo biển.

Trong đầu hắn hiện lên cảnh máu của mình vừa rồi chảy ra, giống như đã trôi đi...

An Liễm ngẩng đầu, con ngươi sáng lấp lánh nhìn Minh Thù: "Tôi biết làm sao ra ngoài, đi theo dòng nước nhất định có thể tìm được lối ra ngoài."

Lúc trước tại sao hắn lại không nghĩ tới?

Theo hướng nước chảy nhất định sẽ có lối ra.

Minh Thù chỉ là nhàn nhạt ồ một tiếng.

"Vết thương kia của cậu đến cùng làm sao để khỏi?" Cô không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại thứ cô quan tâm nhất chính là vết thương của hắn.

"Tự khỏi." An Liễm thấp giọng trả lời.

Trước đó không tốt là bởi vì hắn để bảo hạp ở bên trong.

Bảo hạp được lấy ra, vết thương sẽ tự khép lại.

Minh Thù khẽ nhíu mày, nhìn vị trí vết thương của hắn, cái này thật có thể tự khỏi? Cô làm sao lại có chút hoài nghi?

An Liễm đã kiên trì nói như vậy, Minh Thù cũng không có cách nào, chỉ có thể quan sát trước.

Phát hiện vết thương xác thực không có chuyển biến xấu, có xu thế khép lại cô mới có chút buông lỏng trong lòng.

Chỉ sợ tiểu yêu tinh này lại tự mình tìm đường chết.

Thật sự là làm tan nát trái tim của lão già này.

Còn không có đồ ăn!!

Trẫm phải ra ngoài ăn hải sản!!

Hai người thuận theo phương hướng của dòng nước bơi đi, nhưng đáng tiếc cũng không tìm được lối ra, bọn họ đang đứng trên một đầu hẻm núi sâu không thấy đáy.

Dòng nước trong hẻm núi rất gấp, phía dưới là cái gì, sau khi xuống dưới gặp phải cái gì, bọn họ đều không rõ ràng.

An Liễm không dám tùy ý xuống dưới.

"Không xuống được?"

Không phải chỉ là một hẻm núi sao!

Không phải chỉ là một hẻm núi có dòng nước ngầm đang chảy gấp sao!

Có gì để sợ!

Bên ngoài còn có hải sản đang chờ trẫm!

An Liễm lắc đầu: "Dòng nước ngầm trong biển rất đáng sợ, cho dù là tộc người cá chúng tôi cũng không thể..."

"Cậu sợ?"

"Tôi không sợ, tôi là lo lắng cho cô..."

An Liễm bỗng nhiên ngậm miệng.

Tại sao hắn lại nói như vậy?

Minh Thù nở nụ cười xán lạn, ngoài miệng lại thúc giục hắn: "Yên tâm, tôi bảo kê cậu, nhanh lên."

An Liễm: "..."

Ở trong biển, đến cùng là ai bảo kê ai?

"An Liễm."

Nghe thấy giọng nói, An Liễm chợt xoay người nhìn về phía tảng đá ngầm bên kia.

Yaze đang tựa vào tảng đá ngầm, nhìn qua có chút chật vật, đuôi cá màu vàng xẹt qua trong nước mang theo một chút máu.

"Yaze, sao cậu lại ở chỗ này?" An Liễm theo bản năng kéo Minh Thù ra sau lưng.

Yaze đứng ở tảng đá ngầm bên kia, chưa có trả lời vấn đề của An Liễm, ánh mắt ngoan độc đảo qua trên người Minh Thù.

Hắn nói: "Tôi biết cách ra ngoài, nếu cậu muốn ra ngoài thì hãy cùng tôi hợp tác."

Người nói tiếp chính là Minh Thù:"Bảo bối, không bằng chúng ta bắt hắn lại ăn?"

Ánh mắt cô càn rỡ dò xét Yaze, phảng phất là nghĩ nên ra tay từ chỗ nào thì tương đối tốt.

Yaze: "..."

An Liễm: "..."

Yaze lui về phía sau, lần nữa lên tiếng: "Hẻm núi kia không thể xuống dưới, cậu nhìn bộ dáng của tôi bây giờ một chút liền biết bên trong nguy hiểm cỡ nào."

Không biết có phải bởi vì tình cảnh lúc này của mình hay không, Yaze bày ra sự yếu ớt quá rõ ràng.

"Yaze cậu không có tốt bụng như vậy." An Liễm cũng không tin tưởng Yaze.

Một người soán vị ngươi, ngươi có thể trông cậy vào hắn sao?

An Liễm không có ngây thơ như vậy.

"Xem tôi đây." Đánh nhau là chuyên môn trẫm!

Bả vai An Liễm bị vỗ một cái, một giây sau Minh Thù liền từ bên cạnh hắn đi thẳng qua tảng đá ngầm bên kia.

Minh Thù giương nắm đấm về phía Yaze: "Không cần cậu nói, tôi cũng có thể biết."

-

Mười phút sau.

Yaze nằm rạp trên mặt đất, máu trên đuôi cá màu vàng càng chảy đến nhanh hơn làm cho khắp nơi trong hẻm núi đều là máu.

Có dòng máu chảy đi liền có thể biết dòng nước nơi này đến cùng là chảy xiết đến bao nhiêu.

Minh Thù ấn lấy đuôi cá của Yaze, có chút thèm nhỏ dãi.

Nếu chặt cái đuôi này xuống... Cũng là đuôi cá a!

Mấy ngày nay cô chỉ có thể ăn đồ ăn vặt, coi như đồ ăn vặt của Hài Hòa Hiệu ăn ngon nhưng cũng không no bụng, mà theo Hài Hòa Hiệu nói hàng tồn đã không còn nhiều lắm.

Những đồ ăn vặt này đều là lúc trước có Thiên Khải nó thu thập đến.

Hiện tại Thiên Khải không còn, nó đã mất đi năng lực kia.

Ăn xong hàng tồn đó chính là thật sự xong đời.

Yaze chật vật không chịu nổi, hai lần... Hai lần bị một con người...

Đáng ghét!

Đến cùng là tại sao cô lại có thể sống sót ở chỗ này?

"Mau nói, làm sao ra ngoài, không thì tôi liền chặt cái đuôi." Minh Thù lấy đại đao ra.

Lưỡi đao đã gần sát Yaze.

Yaze dường như có thể cảm giác được sự lạnh lẽo từ lưỡi đao truyền đến.

Đao từ đâu tới!

Đao này từ đâu tới!

Ngươi mẹ nó cũng đã bắt đầu chặt, còn dám nói lời uy hiếp sao? Bệnh tâm thần a! Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì!!

Yaze nhìn lưỡi đao đang rơi xuống, hét lớn một tiếng: "Dừng tay!"

***Hôm nay tớ có việc nên up 2 chap thôi nha, hẹn mọi người ngày mai a ♥️♥️♥️***