Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1391: Tinh linh thị chủ (4)



"Nơi này rốt cuộc lớn đến bao nhiêu?"

Mấy ma pháp sư đỡ nhau đi trên đám xương trắng nở đầy hoa đỏ.

"Ta thật đói."

Ma pháp sư này vừa thốt lên, tầm mắt của mọi người đồng loạt nhìn về người phía sau.

Minh Thù đang cắn đồ ăn liền dừng lại, ngôn từ chính nghĩa: "Ta sẽ không trả lại cho các ngươi!"

Ma pháp sư: "..."

Thật may là chỗ bọn hắn có ma pháp sư hệ thủy, không có đồ ăn nhưng có nước cũng có thể kiên trì.

Nhưng có ma pháp sư rất sụp đổ, hướng về phía Minh Thù gào thét: "Đây rốt cuộc là nơi nào!"

Từ lúc Minh Thù đem bọn hắn đánh một trận, bọn hắn liền bắt đầu tự tìm đường rời khỏi nơi này.

Nhưng mặc kệ bọn hắn đi thế nào cũng không nhìn thấy điểm cuối cùng, cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Mà Minh Thù vẫn luôn đi theo bọn hắn.

Hiện tại bọn hắn không ra được cũng đánh không lại cô, có thể làm sao?

Chỉ có thể để cô đi theo.

Bọn hắn hoài nghi cô đi theo bọn hắn là muốn đợi thời điểm hết đồ ăn liền ăn luôn bọn hắn.

Minh Thù lắc đầu: "Ta thật không biết."

"Trước đó ngươi..."

"Ta nói bừa lừa gạt các ngươi."

"..."

"Các ngươi còn muốn nghe? Hiện tại ta cũng có thể bịa cho các ngươi nghe."

"..." Ngươi câm miệng!

Nơi này kỳ quái, bầu trời vẫn luôn bảo trì như vậy, cũng không biết đã đi bao nhiêu ngày rồi.

Minh Thù cũng đã thử tìm biện pháp ra ngoài.

Nhưng ngoại trừ nguyên tố sinh động cũng không có nơi nào dị thường.

Giống như chính là muốn để bọn họ đói chết ở chỗ này.

Minh Thù dùng mũi chân đá đá xương trắng trên đất.

Những người này sẽ không thật là bị chết đói a?

Ma pháp sư không phải tu tiên, bọn hắn cũng sẽ đói, cho nên không ăn cái gì liền như người bình thường, chẳng mấy chốc sẽ ngủm.

Người không sử dụng được nữa liền vây chết ở chỗ này.

Lợi hại nha!

Muốn bỏ đói trẫm!

Quả thực là phát rồ!

Người phía trước đã không còn đi nổi.

Bọn hắn dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.

"Phía trước có người!"

Minh Thù đột nhiên nghe thấy bọn họ rống lên một câu.

Cô giương mắt nhìn về phía trước, nơi xa mơ hồ đang có mấy người đứng đấy, dường như nghe thấy thanh âm cũng nhìn về bên này.

"Là đám người Quân trưởng lão!"

Nhìn thấy người quen, các ma pháp sư này lập tức hưng phấn lên.

Người bên kia chính là những người đã biến mất bên ngoài.

Quân Nhân Nhân cùng trưởng lão Quân gia đều ở đó.

Hai bên thuận lợi tụ hợp, Quân trưởng lão nghi hoặc: "Sao các ngươi cũng ở đây?"

"Chúng ta đuổi theo Quân Thường, sau đó bốn phía đột nhiên lên nổi lên sương mù, về sau liền đến nơi này." Có người nhanh chóng đem chuyện đã xảy ra nói một lần.

Nghe thấy người bên ngoài đều chết hết, mà lại còn là đầu một nơi thân một nẻo, cực kì thảm liệt, biểu lộ của đám người đều hơi khó coi.

"Quân trưởng lão, những người kia có phải là Quân Thường giết? Có phải là cô ta hãm hại các ngươi không?"

Quân trưởng lão lắc đầu: "Không phải cô ta"

Lúc ấy sau khi cô rời đi, bốn phía chỗ bọn hắn cũng nổi lên sương mù.

Bọn hắn chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, không thấy không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi sương mù tản ra, bọn hắn đã đến nơi này.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Quân Nhân Nhân mang theo sự phẫn nộ: "Quân Thường cũng ở đây?"

"Phải!"

Ma pháp sư chỉ về phía sau: "Ngay phía sau chúng ta... A, người đâu? Mới vừa rồi còn đi theo chúng ta."

Phía sau bọn họ chỉ có xương cốt trắng ngần.

"..."

-

Lúc này Minh Thù đang đứng trên một cái cây khô héo, hắc khí quay xung quanh gốc rễ của cây đại thụ.

Một giây trước cô còn giẫm lên xương cốt trắng ngần.

Một giây sau liền đến nơi này.

Ừ...

Studio chuyển đổi phải có điểm nhanh.

Minh Thù ngửa đầu nhìn cây đại thụ, đại khái cần mười mấy người mới có thể ôm hết.

Khô héo hoàn toàn, nhìn không ra có cái gì đặc biệt.

Bất quá phía trên có trái cây... Trái cây?!

Có thể ăn!

Minh Thù vẩy vẩy tay áo rồi leo cây, cô vừa leo lên, hắc khí liền bắt đầu công kích cô, ngăn cản cô leo lên.

Đây là ma pháp hắc ám?

Bất quá ma pháp này hình như có chút kỳ quái, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng chưa thấy qua loại ma pháp này.

Những ma pháp này khó chơi cực kì, Minh Thù bị ép lui về phía dưới.

"Làm càn!"

Một tiếng gầm thét làm mặt đất chao đảo.

Minh Thù nhìn về phía ma pháp hắc ám đang vây xung quanh gốc cây kia.

"Ngươi là thứ gì?"

"Ta chính là Hắc Ám Chi Chủ!" Thanh âm kia tức giận: "Nào có thể là thứ gì!"

"Há, vậy ngươi không phải thứ gì rồi."

Hắc Ám Chi Chủ là cái gì?

Có thể ăn không?

"..." Hắc Ám Chi Chủ tựa hồ bị nghẹn họng một chút: "Tiểu nha đầu tuổi còn trẻ lại còn nhanh mồm nhanh miệng."

"Nói nhảm, già rồi còn có thể nhanh mồm nhanh miệng?"

Hắc Ám Chi Chủ: "..."

Ma pháp bên kia tựa như bị vặn vẹo một hồi lâu.

Hắc Ám Chi Chủ lướt qua đề tài này: "Ngươi có biết đây là đâu không?"

"Không muốn biết."

Cô nhìn trái cây trên đỉnh đầu.

Cô chỉ là muốn ăn trái cây!

Ma pháp hắc ám vặn vẹo một chút liền phun trào.

"Ngươi chính là ma pháp sư hắc ám."

"Hừm, thế nào?" Ánh mắt Minh Thù hạ xuống rơi vào đám ma pháp kia: "Không cho phép?"

"Ta chính là Hắc Ám Chi Chủ!" Hắc Ám Chi Chủ cường điệu.

"Ta biết, ngươi mới vừa nói qua." Trẫm lại không tai điếc.

"... Ta... Ta có thể cho ngươi tất cả những thứ ngươi muốn!"

"Lợi hại như vậy?"

Hắc Ám Chi Chủ cuối cùng cũng cảm giác được một chút vui mừng, thanh âm mang tới sự mê hoặc: "Ngươi muốn trở thành chúa tể không?"

Chúa tể?

Chúa tể trái cây sao?

Minh Thù tỏ vẻ đứng đắn: "Mặc dù ta là ma pháp sư hắc ám, nhưng kỳ thật ta còn có một thân phận khác."

Hắc Ám Chi Chủ: "... Cái gì?"

"Thật ra ta là Ánh Sáng Chi Chủ!"

"..."

Cút!

Hắc Ám Chi Chủ đoán chừng là bị tức đến ngất xỉu, đám ma pháp kia liền nhạt hơn hẳn.

"Tiểu bối!" Thanh âm của Hắc Ám Chi Chủ cất cao, ma pháp cũng tăng theo: "Ta gọi ngươi đến tận đây..."

"Là ngươi đem ta đến đây sao." Minh Thù nghe được trọng điểm.

"..." Có thể đừng cắt đứt khi hắn nói chuyện không? Hắn là Hắc Ám Chi Chủ! Hắc Ám Chi Chủ!!!

"Ta không cứu ngươi, cũng không muốn làm chó săn cho ngươi, càng không hứng thú kế thừa sự nghiệp của ngươi." Trẫm không cần, trẫm chỉ là muốn ăn trái cây mà thôi.

Minh Thù liên tiếp đưa ra ba cái cự tuyệt.

Đem lời nói sắp ra khỏi miệng của Hắc Ám Chi Chủ nhét trở lại.

"Ngươi... Ngươi..." Hiện tại tiểu bối đều đáng ghét như thế sao?

Hắc Ám Chi Chủ ngươi ngươi nửa ngày cũng không nói được câu gì.

"Ngươi không muốn trở thành một người trên vạn người?"

"Ta đã như vậy."

"..."

Hắn đến cùng vì sao lại lựa chọn một người như vậy?

Được rồi...

Không phải do hắn chọn.

Bên ngoài chỉ có cô là ma pháp sư hắc ám, không chọn cô thì chọn ai...

Hắc Ám Chi Chủ: "Ngươi có biết thân phận trước kia của ta như thế nào không, ngươi lại dám nói chuyện cùng ta như thế!"

Minh Thù: "Lịch sử cũng chỉ là quá khứ, bây giờ ngươi ra ngoài đoán chừng cũng không ai nhận ra ngươi."

Hắc Ám Chi Chủ: "..."

Đám ma pháp kia lại vặn vẹo.

Dụ dỗ thất bại, Hắc Ám Chi Chủ quyết định uy hiếp: "Nếu hôm nay ngươi không đáp ứng điều kiện của ta thì đừng mơ tưởng ra khỏi nơi này!"

"Vậy ta có thể bay ra ngoài không?"

"..." Hắc Ám Chi Chủ cười lạnh: "Nơi đây cũng không phải là nơi ngươi có thể ra ngoài, tiểu nha đầu, ngươi vẫn còn trẻ."

"Hừm, tuổi trẻ liền có khả năng vô hạn, ta tin tưởng ta nhất định có thể!" Vì đồ ăn vặt!

Hắc Ám Chi Chủ còn chưa kịp phản ứng câu nói đó liền thấy Minh Thù đi về phía hắn: "Ngươi muốn làm gì, ngươi đứng lại đó cho ta!"