Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1361: Sát thủ tối thượng (5)



Luật sư Giang để mấy người ở lại biệt thự, sợ đám người kia trở về náo.

Minh Thù trở lại căn phòng trên tầng 4.

Đoán chừng sáng mai sẽ náo tiếp...

Minh Thù lấy điện thoại tư nhân luật sư Giang vừa đưa cho cô, tìm kiếm trang web mở ra.

Kít ——

Thanh âm rất nhỏ ngoài cửa sổ vang lên.

Minh Thù ngẩng đầu nhìn qua, tiếng gió bén nhọn từ cửa sổ bên kia đánh tới, "Ba" căn lâm vào trong bóng tối.

"Đừng nhúc nhích!"

Mùi máu tươi nồng đậm xộc thẳng vào mũi, cổ Minh Thù bị một vật lạnh lẽo dán vào.

Mượn lấy ánh sáng của màn hình điện thoại miễn cưỡng có thể thấy rõ, đứng trước mặt mình chính là một nam nhân.

Hô hấp của hắn có chút loạn, thân thể nghiêng về một bên rất nhiều.

Hiển nhiên là bị thương.

Đây hết thảy phát sinh bất quá cũng hai ba giây.

Hắn nhanh chóng cướp đi điện thoại của Minh Thù điện thoại, đưa cô vào chỗ tôi

Lưng Minh Thù dán vào bức tường lạnh lẽo, nam nhân hạ giọng cảnh cáo: "Đừng lộn xộn."

Hắn nhìn bên ngoài cửa sổ, bóng đêm mờ mịt, cái gì cũng không nhìn thấy.

Một tay Minh Thù nhéo ngón tay cái.

Tại thời điểm nam nhân quay đầu, nâng chân đạp vào bụng hắn, đoạt lấy lưỡi dao trong tay hắn.

Nam nhân có lẽ là không nghĩ tới, tiểu cô nương nhìn qua có chút nhu nhược lại còn biết công phu.

Đang muốn đánh trả, trán liền bị một vật lãnh lẽo chỉa vào.

Động tác nam nhân cứng đờ.

Súng!

Cô lại có súng!

Hắn căn bản không thấy được cô lấy từ nơi nào ra a!!

Đoàng ——

Soạt ——

Cái đồng hồ rơi trong bị bắn nát.

Nam nhân giật mình, cấp tốc ôm lấy Minh Thù nằm xuống.

"Có người truy sát anh?"

Nam nhân: "..."

Không ai truy sát ta, ta chạy đến tới nơi này làm gì, hái hoa bắt bướm sao?

Không phải, ai gặp phải chuyện như vậy đều bình tĩnh như vậy sao?

Bất quá ngẫm lại cô ngay cả súng cũng có.

Bình tĩnh như thế hình như cũng không có gì.

"Tôi không muốn làm hại cô." Nam nhân nói: "Cô có thể thu súng lại không?"

"Thế nhưng là anh mang đến phiền phức cho tôi, hiện tại tôi chỉ cần giao anh ra là được rồi."

Nam nhân: "..."

Hắn cắn răng nói: "Coi như cô giao tôi ra cũng sẽ bị diệt khẩu, người truy sát tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."

Hắn không phải hù dọa cô.

Hắn nói là sự thật.

Đoàng ——

Người bên ngoài rõ ràng là sử dụng súng cách âm, chỉ có đạn bắn phá không khí cùng thanh âm phát ra từ mục tiêu bị bắn trúng.

Căn phòng của Minh Thù hai bên đều là cửa sổ, chỉ có ở giữa là bức tường.

Lúc này bọn họ đang ghé vào phía dưới bức tường.

Bất quá đối phương dường như có chút cố kỵ, không dám trực tiếp đập bể kiếng, chỉ từ cửa sổ mở ra bắn loạn vào bên trõng

"Chúng ta bây giờ cũng tính là châu chấu trên một sợi dây thừng, cô ở đây cầm súng chỉa vào tôi, nói không chừng chúng ta cũng đều nằm tại chỗ này."

Minh Thù dừng vài giây, dịch chuyển súng ra khỏi.

Nam nhân thở một ngụm: "Cho tôi mượn khẩu súng."

"Anh không có súng?"

"Hết đạn."

"... Vậy tôi đưa súng cho anh, anh quay ngược lại đối phó tôi thì sao?"

"Xin nhờ, đại tiểu thư, tính mạng của chúng ta bây giờ đang như ngàn cân treo sợi tóc!! Làm sao có thời giờ đối phó cô!!" Nam nhân phát điên.

Minh Thù nghĩ nghĩ, đem súng cho hắn.

Nam nhân cầm súng: "Cô đợi ở chỗ này."

Hắn lăn khỏi chỗ đến cửa sổ một bên khác, bên ngoài tựa hồ đã phát hiện liền bắn hai phát súng.

Đạn đoán chừng là bắn vào trong tường, không có phát ra thanh âm quá lớn.

Nam nhân cẩn thận quan sát bên ngoài, khoảng chừng một phút sau mới nâng súng bắn trả.

Trong nháy mắt bóp cò súng, hắn liền phát hiện không thích hợp.

Không có đạn!

Đoàng——

Nam nhân bỗng nhiên lăn về phía mặt đất, tấm thuỷ tinh sau lưng hắn đã vỡ nát.

"Thật xin lỗi, cầm nhầm." Thanh âm thanh thuý của nữ sinh từ một bên khác vang lên.

Tiếp theo chính là một cây súng khác từ trên mặt đất lướt qua tới.

Mẹ!

Hắn tuyệt đối không tin là cầm nhầm!!

Cốc cốc ——

"Thư Nhiên tiểu thư? Cô không sao chứ?"

Tiếng đập cửa đột ngột vang lên, nam nhân nhất thời nhìn về phía Minh Thù.

"Không có việc gì." Minh Thù sợ bọn họ đẩy cửa tiến vào vừa vặn bị người bên ngoài bắn trúng.

Người bên ngoài chần chờ một chút, sau đó rời đi.

Nam nhân cổ quái nhìn Minh Thù một chút.

Tiểu cô nương này cũng quá trấn định.

Bây giờ không phải là thời điểm nghĩ cái này, trước tiên phải giải quyết người bên ngoài.

Hắn tìm một vị trí khác, hai bên đột nhiên an tĩnh lại chờ đợi thời cơ tốt nhất.

Ngay tại thời điểm nam nhân đang tập trung tinh thần, trước mắt đột nhiên có ánh sáng hướng về phía xa, bên kia đột nhiên sáng rực.

Con ngươi nam nhân có chút co rút lại.

Họng súng hơi di chuyển nhắm ngay một phương hướng nào đó.

Đoàng ——

Nơi xa có vật gì đó rơi vào lùm cây, sạt sạt sạt vài tiếng sau đó biến mất không thấy tung tich

Minh Thù tắt đèn pha trong tay đi.

Nam nhân quỷ dị nhìn cô.

Nơi này của cô làm sao cái gì cũng có?

"Chết chưa?" Minh Thù hỏi hắn.

"Hẳn là chưa." Nam nhân chống đỡ thân thể ngồi xuống, dựa vào tường thở: "Bất quá hẳn là bị thương đi."

Thú nhỏ bên kia cũng phản hồi, bốn phía không có ai.

Cô kéo màn cửa lại, mở đèn lên: "Trả điện thoại cho tôi."

Nam nhân có chút cảnh giác: "Cô... Làm gì?"

"Tôi muốn mời vệ sĩ!"

Nam nhân: "..."

Xét thấy Minh Thù có hành vi ngoài ý muốn cùng thể lực của mình bây giờ, nam nhân chần chờ một chút đưa điện thoại cho cô.

Minh Thù mở điện thoại ra, giao diện còn dừng ở website vừa rồi, cô thoát ra ngoài mở vào một cái khác.

Minh Thù thuận tiện hỏi: "Anh làm gì?"

Nam nhân vốn định bịa ra một cái thân phận, nhưng nhìn biểu lộ trấn định kia của Minh Thù, nói: "Đã nghe qua sát thủ chưa?"

"Anh sao?"

"..."

Minh Thù lại thêm một đao: "Người khác giết anh còn tạm được."

"Tôi đây là bị người ta mưu hại!!" Nam nhân cắn răng.

"Ha ha, cửa sổ ở bên kia, tạm biệt không tiễn, không khách khí." Coi như trẫm làm từ thiện một ngày đi.

Nam nhân: "..."

"Cô không sợ tôi làm gì cô sao?"

"Cấp hai tàn phế đừng nói chuyện."

"..."

Ai mẹ nó cấp hai tàn phế!

Trên tay hắn có súng!!

Mặc dù là của cô...

Nam nhân dò xét súng trong tay một chút, thần xui quỷ mở băng đạn ra...

Không...

Bên trong chỉ có một viên đạn.

Nếu hắn bắn không trúng... Người chết có khả năng chính là hắn.

Nam nhân không biết nên nói cô là cảnh giác hay là ác độc...

"Tiểu muội muội, nhà cô làm gì?"

"Làm ăn."

Không hổ là gian thương.

Nam nhân đứng dậy muốn rời đi, nhưng hoàn toàn không đứng dậy nổi, trên vai đã bị máu thấm ướt một mảnh.

"Cái kia tiểu muội muội, người tốt nên tốt đến cùng, có thể giúp tôi băng bó một chút không?"

Minh Thù nhìn bả vai hắn một chút, cự tuyệt: "Không thể, tôi sợ máu."

Nam nhân: "..."

"Như vầy, cô giúp tôi, tôi làm vệ sĩ cho cô, cam đoan lợi hại hơn so với loại phổ thông kia!"

"Đừng nói nhảm, bên ngoài có người truy sát anh, tôi còn thu nhận anh, tôi chán sống a?" Khi trẫm là ngốc bạch ngọt dễ lừa gạt sao!

"..."

Minh Thù đóng web lại.

Lưu loát đem nam nhân đẩy lên cửa sổ: "Tự mình xuống dưới hay là tôi đẩy anh xuống dưới?"

Nam nhân nhìn bên ngoài một chút, khóe miệng giật một cái: "Tiểu muội muội không cần tuyệt tình như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng chung hoạn nạn qua..."

"Hẹn gặp lại."

Minh Thù đẩy một chân của hắn ra.

Nam nhân nắm lấy cạnh cửa sổ, khó khăn lắm mới giữ vững thân thể: "Đừng đẩy đừng đẩy, tự tôi xuống dưới."

"Nữ nhân chọc không được, hôm nay xem như tôi đã thấy được."

Bá ——

Màn cửa kéo lên ngay trước mặt hắn.

*** Cạn pin rồi a!!! Hẹn gặp lại!! ***