Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1307: Thiên khải chi đạo (30)



"Cho nên Thiên Khải này của tôi tên là Khích Hành?"

"Có lẽ vậy." Ai biết về sau hắn phát sinh ra chuyện gì.

Kỳ Ngự nhíu mày: "Hắn chính là dùng năng lực này để đến thế giới kia của tôi?"

Nhìn từ tình huống trước mắt là như vậy

Khích Hành muốn thông qua Thiên Khải giả trở lại cuộc chiến U Thủy, hoặc là sớm hơn trước đó để cứu vớt tộc nhân của hắn.

Nhưng thất bại.

Tại lần thất bại đó có lẽ hắn đã giác ngộ ra chuyện gì cũng không từ bỏ kế hoạch này.

Về sau hắn thành công.

Bất quá bị truyền đến thế giới khác.

Sau đó liền có Thiên Khải kia của tiểu yêu tinh.

"Kia... Khích Hành đâu?" Hắn đi nơi nào?

Minh Thù xuôi tay: "Làm sao tôi biết được, cũng không phải tôi sai khiến."

Kỳ Ngự: "..." Những vấn đề này chẳng lẽ cô nên biết rõ ràng sao?!

"Đừng vội a." Minh Thù nói: "Là đáp án, chắc chắn sẽ có thời điểm công bố."

"..."

Hai người thuận theo con đường nhỏ rời khỏi thôn.

"Tỷ tỷ xinh đẹp!"

Tiểu bàn tử không biết từ chỗ nào xuất hiện đứng trên đường nhỏ: "Ngươi phải đi rồi sao? Ngươi thật sự không suy nghĩ một chút làm Thái Tử Phi của ta sao?"

Minh Thù: "..." Trẻ trâu quả nhiên nhớ ăn không nhớ đánh.

Kỳ Ngự trước đó đã muốn đánh nó, lúc này còn dám chạy tới đào góc tường nhà hắn, hắn phải đánh chết nó!

Minh Thù lần này không có ngăn cản, nhìn hắn đánh tên trẻ trâu đó một trận.

Tiểu bàn tử vô cùng đáng thương ngồi xổm trên mặt đất.

Kỳ Ngự lạnh mặt: "Tỷ tỷ xinh đẹp kia là của ta, biết chưa?"

Tiểu bàn tử một bên nước mũi một bên nước mắt: "Biết... Biết rồi."

Huhuhu!

So với cha của hắn còn đáng sợ hơn.

Hắn muốn về nhà.

Kỳ Ngự giáo huấn xong tiểu bàn tử, kết quả quay người lại liền thấy Minh Thù bưng một bàn bánh bột ngô không biết từ chỗ nào ra, đang ăn đến hăng say.

"Không đánh nữa sao?" Cô hỏi.

"..."! Ngữ khí của cô là đang xem kịch vui sao?

CMN!

Lão tử là vì ai vậy!

"Đi thôi."

Kỳ Ngự hít sâu một hơi, bĩnh tĩnh, không phải nàng dâu chỉ cặn bã một chút thôi sao? Không có việc gì lớn!

Dù sao cô chỉ cặn bã với một mình lão tử!

Thời điểm rời khỏi thôn gặp phải người rước dâu, bởi vì tập tục của nơi này là cử hành hôn lễ vào buổi tối cho nên thời gian này mới đến nhà tân nương đón người.

Con đường trong thôn vốn hẹp nên Minh Thù cùng Kỳ Ngự bị ngăn ở nhà tân nương.

So với bên ngoài, hôn lễ trong thôn đơn giản hơn nhiều.

Nhưng tràng diện náo nhiệt tuyệt không kém bên ngoài.

Vui sướng tựa hồ có thể lây nhiễm tất cả mọi người.

Tân nương của nơi này không cần khăn cô dâu, được bà mai đỡ ra thoải mái cùng tân lang mặt đối mặt.

Tân nương cũng không phải là rất xinh đẹp, nhưng bởi vì vui sướng làm cho người trong thôn nhìn qua có một loại đẹp khác biệt.

Có người nói qua, nữ nhân đẹp nhất chính là thời điểm lấy chồng.

Dựa theo tập tục làm xong một loạt lễ nghi, sau đó tân nương được tân lang đưa đi, mọi người vây quanh rời khỏi, thổi sáo đánh trống đi về phía nhà của tân lang.

Minh Thù nắm tay Kỳ Ngự rời khỏi, âm thanh náo nhiệt huyên náo dần dần bỏ xa.

Kỳ Ngự đột nhiên hỏi: "Cô vợ nhỏ, khi nào chúng ta mới kết hôn?"

"Đã kết hôn nhiều lần như vậy, anh còn không chán?" Minh Thù thuận miệng đáp một tiếng.

Có vài vị diện không cử hành hôn lễ nhưng bọn họ có giấy chứng nhận.

"Cái kia giống sao?" Kỳ Ngự không phục: "Tôi muốn cùng em kết hôn bây giờ!"

Những thế giới kia, tên chữ đều là dùng của người khác.

Hoàn toàn không giống.

"Kết hôn phiền toái như vậy, từ bỏ đi." Thẳng nam Thù cự tuyệt.

"Em không muốn cùng tôi kết hôn?" Không lấy kết hôn vì mục đích yêu đương đều là lưu manh đùa giỡn.

Minh Thù thốt ra: "Tôi cũng không muốn cùng anh yêu đương."

"..."

Kỳ Ngự dừng lại, Minh Thù đi lên phía trước liền bị hắn lôi trở lại.

"Làm cái..." A!

Minh Thù bị Kỳ Ngự kéo vào trong ngực, cúi đầu liền đem lời của cô chặn lại.

Minh Thù giãy dụa, Kỳ Ngự càng ôm chặt hơn, thân thể hai người đột nhiên lăn xuống dưới, ngã trên mặt cỏ mềm mại, bên cạnh là âm thanh róc rách của suối nước.

Kỳ Ngự hôn từ mạnh mẽ tới bá đạo, sau đó liền nhẹ nhàng triền miên.

Hắn chống đỡ người dậy, nhìn chăm chú người dưới thân: "Vậy em muốn cùng tôi làm cái gì?"

Không đợi Minh Thù trả lời, hắn lần nữa cúi đầu hôn cô.

Thanh âm hắn trầm thấp: "Như vậy sao?"

"Hay là như vậy?"

Thần sắc Minh Thù có chút phức tạp, tay chống đỡ lấy bộ ngực hắn đẩy ra một chút: "Bảo bối, chúng ta đang ở bên ngoài."

"Em đẩy tôi?" Thanh âm của Kỳ Ngự thấp hơn, giống như đang đè nén cái gì.

Minh Thù dừng tay lại.

Bốn phía không biết từ khi nào trầm xuống, màu xanh đậm kéo ra trải rộng cả bầu trời.

Kỳ Ngự đặt tay của Minh Thù ở hai bên, ánh mắt hắn ám trầm nói nhỏ: "Cái gì tôi cũng đều đáp ứng em, em còn muốn tôi thế nào?"

Hai tay Minh Thù bị nâng qua đỉnh đầu, một tay hắn cầm một tay hắn cởi y phục của cô.

Hắn cúi người xuống nói bên tai cô một tiếng: "Thật xin lỗi."

Minh Thù: "..."

Có phải là cô có chút quá mức hay không?

Cặn bã nam Thù tỉnh lại một chút, cô cảm thấy mình không sai!

Cô cũng không nói muốn ở cùng một chỗ với hắn làm gì...

Hắn đến cùng là ăn cái gì để bổ não!!

Tay mang theo hơi lạnh tiếp xúc đến làn da, lúc này Minh Thù mới lấy lại tinh thần: "Bảo bối, tôi sai rồi, tôi sai rồi, anh dừng tay, đây là bên ngoài."

Kỳ Ngự đẩy áo trong của cô ra, gằn từng chữ một: "Vừa rồi tôi đã nhìn qua, đứng ở phía trên không nhìn được tới đây."

Minh Thù: "???"

Ngươi cmn còn sớm nhìn qua hiện trường phạm tội rồi?

"Kỳ Ngự..."

"Tôi chỉ muốn em hoàn toàn thuộc về tôi."

"..."

Kỳ Ngự không nhúc nhích, hắn chờ đợi câu trả lời của Minh Thù.

Thế nhưng Minh Thù nửa ngày đều không lên tiếng, ngón tay hắn thuận theo bụng dưới rơi xuống bên hông.

"Kỳ Ngự." Minh Thù gọi hắn.

Kỳ Ngự dừng lại, thật ra hắn rất sợ, sợ mình khống chế không nổi làm chuyện gì cho cô tức giận.

Thế nhưng hắn đã thật sự rất cố gắng kiềm chế mình.

Hắn rất cố gắng...

"Tôi không phản kháng không có nghĩa là tôi thật sự không có năng lực phản kháng. Tôi bây giờ như thế này, chẳng lẽ anh không rõ?"

Có bao giờ cô chật vật như vậy.

Đem bản thân mình không giữ lại chút nào hiện ra với người trước mặt.

Hắn sợ hãi, chẳng lẽ cô không sợ sao.

Ánh sao chiếu xuống, Kỳ Ngự nhìn chăm chú nữ tử dưới thân, quần áo nửa mở, da thịt trắng như sứ như ẩn như hiện.

Ngón tay Kỳ Ngự bỗng dưng buông lỏng.

Minh Thù lấy quần áo ngồi xuống, thần sắc thản nhiên: "Kỳ Ngự, trở về thôi."

Kỳ Ngự liếc cô một cái, đưa tay tới.

Minh Thù cau mày.

"Tôi... Giúp em mặc."

Minh Thù buông tay ra, ngón tay Kỳ Ngự đụng phải quần áo cô đột nhiên dừng một chút, sau đó giúp cô buộc lại quần áo bên trong, sửa sang lại áo khoác.

Kỳ Ngự cúi thấp đầu đứng lên, hắn trầm mặc lui về phía sau một bước.

Minh Thù trong lòng hơi dừng lại, chủ động nắm tay của hắn.

Hắn nhu thuận cho cô tùy ý nắm, trở lại phía trên một đường ra khỏi thôn.

Xa xa trông thấy bọn người Tụ Hoan đang đợi bên cạnh xe ngựa.

"Tôn chủ."

Tụ Hoan cúi thấp người hành lễ.

Minh Thù đem Kỳ Ngự nhét bên trong xe ngựa, quay người phân phó Tụ Hoan: "Các ngươi về Vạn Kính Sơn trước."

"Tôn chủ, ngài..."

"Có việc ta lại gọi các ngươi đến."

"Vâng."

Tụ Hoan cúi người, Minh Thù nhảy lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi đi lên phía trước.