Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 6: Tài năng sớm lộ



Thời gian cứ như vậy nhẹ nhàng trôi qua.

Trần Tùng bây giờ đã tròn 2 tháng tuổi, hắn đã học thuộc lòng tất cả những từ có 1 âm tiết đơn giản, chữ viết cũng đã có tiểu thành tựu, không đẹp như chữ mẫu mà hắn thường xem nhưng cũng coi như khá đẹp,đây còn phải tính đến tay hắn cầm bút khá khó khăn.

2 tháng tuổi Trần Tùng cũng lớn lên trông thấy, hắn đã bắt đầu nói được 1 câu ngắn mà không phải 1 từ như trước đây, sơ bộ có thể cùng mẫu thân hắn Sở Phi Huyền nói chuyện bình thường. Điều này cũng làm cho Sở Phi Huyền 1 trận tiểu kinh hỉ vì con nàng biết nói so với cái khác tiểu thí hài còn phải sớm hơn nữa thông minh đáng yêu,manh manh đát ngọt đến chính nàng cũng khó kìm lòng được.

Từ khi thông thạo 1 chút ngôn ngữ, Trần Tùng cũng hiểu được hắn ở kiếp này tên là Triệu Vô Cực,hiểu được địa vị của hắn ở trong tông môn.

“Hi vọng phụ mẫu ở thế giới cũ có thể sống khỏe mạnh vui vẻ. Ta cũng phải sống cho bản thân mình ở kiếp này. Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương tính là 2 cái tốt phụ mẫu,bọn họ cho ta cảm giác gia đình cũng rất yêu thương ta. Trần Tùng của kiếp trước đã qua rồi, bây giờ chỉ còn lại Triệu Vô Cực mà thôi”.

Trần Tùng trong lòng thở dài quyết định. Từ nay Trần Tùng cũng chính là Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực cũng chính là Trần Tùng.Hắn, Triệu Vô Cực phải sống ra 1 cái nhân sinh đỉnh phong, ầm ầm sóng dậy ở thế giới này.

Cảm khái xong xuôi, Triệu Vô Cực bắt đầu theo mẫu thân hắn học chữ. Cơ sở đánh tốt Triệu Vô Cực học rất nhanh, chỉ mất 2 tuần hắn đã học xong hết toàn bộ ngôn ngữ cùng chữ viết của nhân loại thế giới này.

Triệu Vô Cực 2 tháng 2 tuần tuổi đã có thể tự mình ngồi, bò.Tuy chưa thể đi được nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cái này cũng phải kể công cho thế giới này linh khí. Thiên địa vạn vật ở giữa tràn đầy linh tính, hơn nữa mẫu thân hắn sữa là nguyên anh kì sữa, cái khác sữa không thể so sánh được.

Giống như 1 cái tiểu hài uống quốc nội 1 nhà vô danh nào đó sữa làm sao có thể trưởng thành cùng thông minh bằng 1 cái tiểu hài uống quốc ngoại 1 nhà nổi tiếng sữa. Đây là xây dựng ở 2 cái tiểu hài thể chất ngang bằng nhau tiên quyết.

Triệu Vô Cực cũng không chỉ riêng đọc sách viết chữ không, Hắn tỏ ra cực kì hiếu động..Ừm đây là đánh giá trong mắt mẫu thân hắn.Lúc nào không đọc sách viết chữ Triệu Vô Cực liền là bò, liều mạng bò. Hắn cố gắng tăng lượng vận động của bản thân lên để cơ thể có thể tăng tốc trưởng thành. Chỉ cần có thể đi lại Triệu Vô Cực tin tưởng hắn có thể làm được càng nhiều thứ hơn nữa.

Công phu không phụ lòng người, 3 tháng tuổi Triệu Vô Cực đã bắt đầu bám vào cái bàn,ghế hoặc ven tường lững chững nện tiểu bước đi, bước ra hắn nhân sinh thứ 1 nhất bước đi.

Sở Phi Huyền thấy hắn đã bắt đầu tập bước rất vui mừng nhưng cũng hơi sốt sắng. Nàng ngồi trên ghế giữa đại sảnh mắt nhìn chăm chăm Triệu Vô Cực chỉ cần hắn hơi có dấu hiệu muốn ngã sẽ dùng khống vật thuật đỡ hắn 1 phen.Tu tiên giả chính là cái này chỗ tốt, không cần khắp nơi loạn chạy chăm sóc hắn.

Tích cực vận động Triệu Vô Cực tại 3 tháng 1 tuần tuổi đã hoàn toàn biết đi. Lúc ở thế giới cũ hắn không có kí ức về lúc còn nhỏ nhưng ở thế giới này hắn lại tinh tế trải nghiệm được quá trình trưởng thành của 1 tiểu hài là như thế nào. Cảm nhận được cái cảm giác mỗi ngày đều đang phát triển, mỗi ngày đều có tiểu thành tựu, cơm áo không lo Triệu Vô Cực rất sung sướng. Tâm linh 1 mảnh buông lỏng, nụ cười trên mặt chưa bao giờ thiếu.



Buổi tối, phòng ăn.

Triệu Vô Cực sau khi ăn xong sữa của hắn. Nhìn mẫu thân hắn nói:

“Mẫu thân,ta muốn đọc nhiều sách hơn. Ta nghe tỷ tỷ nói môn phái chúng ta có tàng thư các, ta muốn thật nhiều sách”.

Triệu Vô Cực bây giờ đã khá lớn 1 chút, khoảng chừng thời gian ngắn nữa là hắn có thể cai sữa, hắn cũng không muốn suốt ngày uống sữa, quá xấu hổ.Tỷ tỷ trong miệng hắn đương nhiên là Đông Phương Uyển Nhi. Tuy nàng chưa nói cho hắn việc này bao giờ nhưng đưa nàng ra đỡ đạn 1 hồi cùng không sao dù sao mẫu thân hắn cũng sẽ không đi tìm sư tỉ hắn mà truy hỏi chuyện này.

“Tốt.Cực Nhi muốn xem sách gì” Sở Phi Huyền cũng không có từ chối hắn

“Ta muốn tự chọn có được hay không mẫu thân?”

Không chờ Sở Phi Huyền trả lời Sở Phi Dương liền tranh thủ nói: “ chuyện nhỏ, ngày mai phụ thân mang ngươi đi chọn, ngưoi thích sách gì liền chọn sách gì. Thế nào, vui không?”

“Phụ thân tuyệt nhất” Triệu Vô Cực lập tức đập lão ba hắn mông ngựa

“Haha” Triệu Phi Dương lập tức liền cười to. 1 lúc sau nói: “được rồi Cực nhi.,để Phụ thân đưa ngưoi đi ngủ”

Nói xong liền bế hắn đưa vào nhà trong. Ăn,đọc sách,ngủ là 3 đại nhiệm vụ hiện nay của Triệu Vô Cực. Hắn cũng cảm thấy mình rất thích ngủ, phòng chừng là tiểu hài đều có sở thích này.

Triệu Phi Dương từ trong phòng đi ra ngồi dối diện Sở Phi Huyền, nhấp môi tách trà nhẹ nhàng nói:

“ Cực Nhi quả thật thông minh hơn người. Ta cũng biết 1 số người có hài tử nhưng không có ai sớm hiểu chuyện như Cực nhi”.

Người trong miệng hắn tất nhiên là tu sĩ. Triệu Vô Cực biểu hiện ra quá thông minh có chút yêu nghiệt làm cho hắn hơi lo lắng.

Sở Phi Huyền hơi suy nghĩ 1 chút nói: “không có chuyện gì. Dù có gì xảy ra nó cũng là con của chúng ta. Chúng ta 2 cái Nguyên anh kì còn hộ không nổi Cực nhi sao? Huống hồ thông minh 1 chút cũng tốt sau này đỡ ăn thiệt thòi nhiều”

Sở Phi Huyền lời nói thể hiện rõ bảo hộ chi ý. Lấy thân phận của nàng và hắn ở trong tông môn, chỉ cần Triệu Vô cực không khi sư diệt tổ, không chọc vào Hóa Thần kì lão tổ 1 đường trưởng thành là chuyện chắc chắn. Hơn nữa nếu thật chọc phải Hóa Thần lão tổ Thanh Vân môn cũng chưa chắc đã không có lực 1 trận chiến, hộ tông đại trận không phải chỉ để trưng cho đẹp.Thanh Vân tông cũng có 1 vị Hóa Thần lão tổ đang tiềm tu đây.

Triệu Phi Dương có chút tiếc nuối nói:“ Đáng tiếc thiên phú Cực Nhi kém 1 chút nếu không thì …”

“Thiên phú kém còn có đan dược của ta đây, cái này ngươi càng không cần lo lắng. Ta tin tưởng Cực Nhi sau này sẽ thành tài” Sở Phi Huyền rất đại khí nói, nàng dù sao cũng là đệ tử của luyện đan phong phong chủ đây

Tiên Việt Đại Lục xét thiên phú trước tiên có tiên căn hay không tiếp theo là độ thân mật với linh khí.Tiên căn không phân thuộc tính,thuộc tính được xác định dựa theo hậu thiên tu luyện công pháp. Tiên căn chỉ xác định ngươi có tu hành tư chất hay không, là hạch tâm hấp thu linh khí của tu sĩ.

Dụng cụ đo lường thường sử dụng nhất chính là pháp khí hình thước mà lúc sinh ra Triệu Phi Dương sử dụng.

Tư chất thấp nhất 1 phân cao nhất cửu phân. Triệu Vô Cực 4 phân chỉ xem là trung hạ.

Tư chất tốt hay xấu quyết định tiền kì người tu luyện nhanh hay chậm. Ít nhất đến kim đan kì trước vẫn là xem tư chất.Lấy ví dụ đơn giản độ thân mật linh khí là 1 mỗi 1h hấp thu được 1 điểm linh khí thì 2phân là 2điểm, 3phân 3 điểm, 4phân 5điểm,5phân 7 điểm, 6phân 9diểm. 7 phân 12 điểm, 8 phân 15 điểm. Mạnh nhất 9phân là 20 điểm, có sự nhảy vọt về chất, là đỉnh cấp tu luyện tiên căn. Nếu trung giai tiên căn là vạn nhân tu sĩ trong chọn một thì cao giai tiên căn là ức người chọn một, mà đỉnh cấp là trăm năm hiếm có kì tài, là môn phái hưng suy người nối nghiệp.

2 người cùng bắt đầu tu luyện. Tư chất tốt 1 người bên kia 1 giờ hấp thu so ngươi còn mạnh gấp 2 3 lần,cảnh giới lên trước, được hưởng tông môn đãi ngộ tốt hơn, có nhiều thời gian luyện tập pháp thuật đấu kĩ hơn sẽ dẫn trước rất nhiều lợi thế. Kể từ đó 1 bước dẫn trước ngàn bước dẫn trước như là lăn quả cầu tuyết vậy. Trước kim đan kì ảnh hưởng của tư chất rất to lớn vì trước kim đan kì chỉ là 1 quá trình tích lũy mà thôi. Tích lũy đầy đủ liền có thể trúc cơ đặt xuống cơ sở tu hành bản thân. Hơn nữa người tư chất tốt còn được tông môn bồi dưỡng,sau đó cảnh giới càng là 1 cái trên trời 1 cái dưới đất, đủ làm ngươi tuyệt vọng. Sau kim đan kì tư chất không còn quan trọng như vậy nữa rồi. Tài lữ pháp địa những thứ này không thể xem nhẹ, hơn nữa tâm tính tu hành cùng vận khí,kì ngộ bản thân cũng cực kì cần thiết. Tu hành về sau muốn đi được càng xa cái quan trọng nhất vẫn là phải xem tại bản thân người tu hành đó.

Những điều này Triệu Vô Cực vẫn chưa hề biết đây. Hắn đang ngủ được chính là ngon, mong chờ ngày mai đi Tàng thư các đọc sách đây.Tu tiên chính là hắn kiếp này công việc chính, hắn nhất định phải cố hết sức mà làm.